Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 160: Trăng Lạnh Bên Hiên, Ngày Nào Thương Nhớ (3)
Lục Khuynh Tâm đặt tay trên trán khó khăn hít thở, người hắn nóng lạnh đan xen choáng váng không ngừng.
Thanh Hồn thấp giọng cười: "Ngươi nhìn cái gì? Y như quỷ háo sắc."
Chỉ trong mấy ngày thuốc thang mang theo sử dụng gần hết, Thanh Hồn bị thương ở chân đi lại khó khăn nhưng ít nhất không liên tục nóng sốt, thương thế ngày một nặng như hắn.
Lục Khuynh Tâm hơi dời ánh mắt: "Đừng có mà khiêu khích, tuy thương thế ta nặng hơn ngươi: "Hắn dừng lại thở lấy sức: "Ra khỏi chốn này vẫn còn đủ sức. Còn ngươi... " Ánh mắt hắn nhìn đến vết thương ở đùi y: "Đừng để ta vứt ngươi ở lại chốn này."
"Sao ngươi nỡ bỏ lại ta được." Thanh Hồn thấm nước thuốc đắp lên vết thương của hắn, cơn đau rát lập tức ùa đến.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ta mà có gì không nỡ chứ, ngươi đừng tự cho rằng mình quan trọng nữa."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười.
Đứa bé hất hàm nhìn về phía Thanh Hồn, kiêu ngạo: "Ngươi không đưa thuốc giải cho ta, lẽ nào không cần mạng của hắn?"
"Vết thương này có độc, Viên Viên nhà ngươi ăn nhiều vật độc cho nên răng cũng chứa nọc độc kinh người." Nơi giữa chân mày lộ ra đường nét của mỹ nhân, trong ánh mắt chứa đựng nhiều phần đắc thắng: "Nhưng ta chữa được, còn ngươi chuẩn bị sẵn quan tài cho con chim chết đó đi."
"Viên Viên nhà ta có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt các ngươi chôn cùng."
"Trẻ nhỏ đừng có háo thắng quá, ta chắc tám phần ngươi không có thuốc giải nọc độc của thú cưng Viên Viên kia. Nếu ta giải độc cho nó, khác nào mua dây buộc mình, để các người được lợi chứ. Một mình ta làm sao vác một người trúng độc thoát khỏi một người một thú như các người chứ."
"Viên Viên biến thành một con thú ngậm độc ta cũng rất bất ngờ, đúng là ta không có thuốc giải thật... " Đứa trẻ chậm rãi xoa ấn mi tâm: "Dùng củ sen tuyết kia làm vật trao đổi, ngươi không có thuốc, không có nội lực làm cách nào giải độc cho hắn, miệng hả?"
"Đồ của ngươi, ngươi cứ giữ đi." Thanh Hồn không tin đứa bé này chịu nhả củ sen kia ra: "Sau khi ta châm cứu cho hắn xong, mong người rộng lượng đưa bọn ta một đoạn ra khỏi nơi này là được rồi."
Tới lúc này Lục Khuynh Tâm không thể không mở mắt ta: "Ngươi biết châm cứu từ khi nào vậy?"
"Mới biết thôi, đường nào ngươi cũng chết còn ý kiến ý cò cái gì?"
Lục Khuynh Tâm không khỏi cười khổ từng hồi: "Ngươi một kiếm đâm chết ta cho rồi, không cần dùng thủ đoạn này."
"Hơ hơ, ta lại thích dùng thủ đoạn đấy."
Trong hang đốt một đống lửa cực kỳ to, nóng rực. Đứa bé sợ Viên Viên bị lửa bén lông liền ôm ra ngoài, Thanh Hồn hơi nhắm mắt lười biếng chờ thuốc sôi trên bếp, gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng khó tả.
Hắn nằm đến buồn chán muốn ngồi dậy, vừa nhúc nhích đã thấy trước mắt có bóng mờ lắc lư. Lục Khuynh Tâm bị trúng độc nặng cả người mệt mỏi không chút sức lực.
Thanh Hồn nói: "Ngươi đừng có gượng dậy nữa, càng cử động độc càng di chuyển nhanh phân tán khắp cơ thể, đến lúc ngũ thức bị ảnh hưởng, không nghe, không thấy, không nói được tiếng nào thì khổ thân." Gương mặt y dịu dàng kiên định dần mở mắt ra, trong đó có gì đó lấp lánh như sao trời, lời nói của y dần trở nên dịu dàng: "Sau khi uống thuốc ta sẽ châm cứu cho người."
"Nghe như một lời tuyên án không thể chống cự nhỉ." Trong lòng hắn đang rủa thầm y hàng nghìn lần, hắn bất mãn đến ruột gan lộn tùng phèo.
"Đừng có mà xem thường ta, bộ ngươi chưa từng nghe đến danh tiếng của Diệu Huyền Thánh Thủ hả?"
Hắn nhướn mày khinh bỉ: "Nghe qua đôi chút, nhưng ngươi nhất định là tên lang băm, giả mạo."
"Đời này người mắc nhiều sai lầm, chỉ có việc này là lần nào cũng nhận định đúng đắn."
Hắn nghẹn họng, người này quả là đã tính toán chi li muốn trả thù cá nhân.
Thanh Hồn tỏ ý khiêu khích: "Biến người thành phế nhân thì ta có thể mặc sức chơi đùa rồi."
Hắn muốn đấm y một đấm kháng nghị lại không có sức, đành nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi rót thuốc ra để ấm một lúc, Lục Khuynh Tâm được đút thuốc không khỏi nhíu mày: "Ta không cảm nhận được mùi vị gì cả."
"Ta đã nói ngũ thứ của người sẽ dần mất đi mà."
Khi Thanh Hồn lấy bộ kim châm ra, Lục Khuynh Tâm rất căng thẳng: "Ngươi đã châm cứu cho bao nhiêu người rồi?"
"Ngươi là người đầu tiên đó, sao có thấy vinh hạnh không?"
Lục Khuynh Tâm nuốt nước bọt, tự trấn an mình: "Trong cuộc đời hành y của ngươi, không lý nào không châm cứu cho người nào?"
"Những người tài giỏi thường có lối đi riêng mà."
Hắn nhìn đống kim châm kia lòng lạnh toát: "Tốt nhất ngươi đừng để ta có cớ bẻ cổ ngươi."
Thanh Hồn lần mò cởi thắt lưng hắn ra.
Nè, ngươi... ngươi định làm gì?
"Bộ dạng gì đấy, đương nhiên là cởi ra để châm cứu rồi. Nằm yên đi đừng có mà lộn xộn."
Da đầu hắn đều rợn lên hết, không biết lo sợ điều gì, ánh mắt nhìn y trở nên kỳ quái: "Ngươi cởi thì cởi đừng có mà sờ lung tung."
"Ta sờ hồi nào ta đang kiếm huyệt đạo đó, ngược lại ta thấy ngươi nam nữ ăn tất, cứ nhìn ta bằng ánh mắt thèm chảy nước miếng." Ánh mắt y nhích lên nhìn vào mặt hắn: "Sao hả muốn tự lau hay để ta lau giúp đây."
"Ngươi bớt nói nhảm đi, ai hành y mà phải kiếm huyệt đạo như ngươi chứ, ta thà trúng độc chết cũng không muốn chết trong tay ngươi." Lục Khuynh Tâm muốn trách xa y một chút, tiếc là lực bất tòng tâm không có chút sức nào.
"Người đừng có cựa quậy phản kháng nữa, sợ người đau quá không chịu nổi trong thuốc uống ta đã bỏ thêm thuốc mê, giúp người mê man giảm bớt cảm giác."
Lục Khuynh Tâm không nhúc nhích, cảm nhận hơi thở Thanh Hồn tới gần bên cổ, khó khăn điều chỉnh hô hấp, cả cái bóng y đè lên người hắn cũng trở nên cực kỳ nặng nề, y nói: "Ta sẽ châm ở xương quai xanh sáu cây, sẽ đau đó."
"Ngươi ngồi ngay ngắn cũng có thể châm cứu cơ mà, né né ra một chút."
"Ta chỉ muốn nhìn rõ một chút thôi mà."
Lục Khuynh Tâm thấy không thể mong đợi gì trong tương lai hết.
Ở tư thế nay hắn có thể nhìn rõ từng đường nét nhỏ nhặt trên gương mặt y, thầm nghĩ nếu Trạch Dương lớn thêm một chút có phải cũng như vậy. Gương mặt vừa hiện ra hắn đã đau đến run người, tưởng chừng bị châm vào tận xương, do hắn đang lơ đãng bỗng bật thốt lên một tiếng. Thanh Hồn châm mỗi bên ba cây cái lạnh xuyên thấu châm chích không ngừng.
"Người ráng chịu một chút, càng làm nhanh thì càng bớt đau."
Hắn mồ hôi đã ướt đẫm, thều thào: "Chính ngươi đã rề rà đấy thôi."
Châm được sáu huyệt Thanh Hồn còn căng thẳng hơn hắn, bắt đầu di chuyển xuống bụng, mắt không quên liếc với đồng hồ nước đang nhỏ giọt. Đây là y mượn của đứa bé kia về dùng canh thời gian.
Thấy Thanh Hồn cứ đặt tay sờ tới sờ lui Lục Khuynh Tâm cực kỳ khó chịu, máu nóng xông lên tim đập thình thịch: "Ngươi đang làm cái gì, lại kiếm huyệt đạo nữa hả?"
Hắn phát hiện cơ thể hắn có chỗ không đúng, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Bàn tay Thanh Hồn mềm mại, không rõ là vô tình hay cố ý vuốt xuống: "Ta đang canh đồng hồ nước."
Hắn không hề nhúc nhích chỉ thấy trong lòng nhột nhột, cả hơi thở cũng nóng rực, trái lại hoàn toàn với cảm giác lạnh buốt đang truyền vào cơ thể. Trong cảm giác tê dại khắp người dài đằng đẵng ấy cả hai lần nữa im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ nước rơi tí tách, cơ thể căng chặt của hắn không dám thả lỏng.
"Nằm im như thế có phải tốt hơn không?"
Thanh Hồn có sẵn tính toán, châm thêm mấy huyệt đạo dưới bụng, hơi ấm nhè nhẹ cọ xát lên da thịt, tựa như sự mềm mại nhẵn mịn đó không hề mang cho hắn cảm giác đau đớn, châm vào tận xương.
Tác dụng của chén thuốc kia thật hữu hiệu, hắn bắt đầu nảy sinh nhiều ảo giác, chính mình bị nó mê hoặc không thoát ra được. Bị châm đau đến không thở nổi vẫn chẳng làm hắn phân tâm được, cứ bị cuốn lấy trong bầu không khí ướm mùi tình triều kích thích.
Đôi mắt Lục Khuynh Tâm nhìn Thanh Hồn cũng ngập tràn ý tứ sâu xa: "Nhiều lúc ta tự hỏi ngươi có gì tốt, nghĩ mãi, nghĩ suốt thời gian qua."
"Đêm khuya ướt lạnh." Y nhẹ nhàng châm thêm một huyệt: "Đừng nghĩ nữa kẻo sinh bệnh, đến khi bình minh lên ngày mai nhộn nhịp trở lại, người sẽ quên nhanh thôi những chuyện chỉ thuộc về đêm dài."
"Vậy sao? Vì ngươi luôn thích chơi đùa người khác nên mới dễ quên như vậy, trên thuyền ta nói ngươi rất hiểu ta, không phải giả."
Thanh Hồn lặng lẽ chạm nhẹ eo hắn lần mò huyệt đạo, môi cười gượng.
"Không ai nói cho ta biết hai ta có quan hệ gì, nhưng ta luôn cảm thấy không phải như vậy, ngươi... "
"Bởi vì ta giống Lục đệ của người." Y rút ngân châm trên người hắn ra: "Cho nên mới nảy sinh ảo giác tình cảm của chúng ta sâu đậm. Ta biết xưa nay ngươi luôn cảm thấy áy náy về cái chết của Nhiếp Trạch Dương." Thanh Hồn ép nhẹ lồng ngực hắn: "Nhưng biết đâu Lục đệ trước khi chết cũng không cần ngươi nhảy đến cứu."
Là vì giống sao? Hắn tự hỏi chính mình rất nhiều lần, đến nay vẫn không có câu trả lời.
Bất luận giữa họ là loại tình cảm này nên gọi là gì, hắn mâu thuẫn giãy giụa mãi, vẫn không tự chủ được sáp lại gần y, giống như một chất gây nghiện. Rõ ràng ở bên cạnh y là đắm chìm trong thống khổ giày vò, hắn lại tự mình nhảy vào trong đau khổ tự hủy hoại mình?
Là vì hắn không buông bỏ được mối tình chết đó, là vì giống nên tự lừa mình. Hắn hít thở không thông sau một hồi trầm mê trong sắc dục, đột nhiên cảm thấy chút nhiệt tình khiến người ta tê dại kia không còn nữa. Đã tìm được lý do, hắn có thể thoải mái đối diện y rồi.
Trí óc hắn thấu suốt cơn đau liền ập đến, dưới đùi mát lạnh, truyền đến cơn đau, mới đó y đã châm thêm ba châm, cơn đau làm cả người hắn lạnh dần: "Châm đùi xong còn phải châm ở sống lưng, và đùi non." Y mỏng manh lên tiếng: "Sẽ đau hơn nhiều, người có muốn nghỉ ngơi lấy tinh thần, hôm sau châm tiếp không?"
"Không cần đâu, cứ đau một lần rồi thôi."
****
"Là tiếng ai khóc vậy?"
Thành Kính nghe vậy cố lắng tai nghe: "Đêm hôm khuya khoắt ai lại ở lại nơi vắng vẻ này khóc chứ?"
Chu Nhuận Thành và Thành Kính men theo tiếng khóc đến bên bờ hồ, ở chỗ khuất nhìn thấy ở chỗ khuất có một cô gái mặc đồ tang ngồi đốt giấy tiền vàng bạc, còn có hoa đăng. Không phải nhiều chuyện tò mò, dù sau một nữ nhân ở chốn không có nhiều người qua lại khóc lóc rất dễ gặp nguy hiểm, Thành Kính đi vài bước đến: "Cô nương... "
Nàng ta hơi giật mình hoảng loạn, lau nước mắt: "Ta chỉ muốn đốt chút vàng mã thôi."
Gương mặt nàng ta dưới ánh trăng có chút nhợt nhạt, hốc mắt đỏ hoe.
Thành Kính nói: "Bây giờ là mùa đông ít người ra đường, ta thấy cô nương nên về sớm thì hơn."
Chu Nhuận Thành đứng một bên chợt nhìn thấy vài chữ trên giấy: "Lại Mẫn?"
Mang đến cho Phượng Phượng một chén trà nóng: "Từ đâu cô nghe tin Lại Mẫn xảy ra chuyện vậy?"
Nàng ta rũ mắt che giấu một nỗi buồn mênh mang khiến người ta xao động, cất giọng với ngữ điệu mù mịt: "Ta vẫn thường xuyên nghe ngóng tin tức của chàng ấy, nên mới biết được."
Nàng ta cứ cầm chén trà không chịu uống, môi nở nụ cười điềm đại: "Không ngờ mới đó đã.."
Thấy nàng ta thân hình mảnh dẻ, gầy guộc, nhưng bụng hơi to đoán chừng là đang mang thai: "Chúng tôi muốn tìm cô nương hỏi thăm chuyện Lại Mẫn, muốn xem hắn có xích mích với ai."
"Ta và chàng ấy đã lâu không gặp sao biết mấy chuyện đó, thứ ta hỏi thăm được chỉ là xem chàng khỏe mạnh hay không thôi."
Chu Nhuận Thành và Thành Kính liếc nhìn nhau e ngại, không biết có nên hỏi nguyên nhân cô ta bỏ người cũ theo người mới.
Sau phút chốc trầm ngâm, khẽ nói: "Cô nương có phải đã đến đón tiểu muội của Lại Mẫn đi không?"
Giữa mi mắt nàng ta lưu lại nét sầu nhàn nhạt: "Không có, lúc nghe tin tôi cũng thấy rất bất ngờ. Tôi ở cạnh chàng ấy một thời gian không hề nghe chàng ấy có người thân nào khác."
"Được rồi cô nương đang mang thai không nên ở ngoài quá lâu, ta nhờ Trúc Trúc đưa cô nương về." Trúc Trúc là người của tiêu cục để nữ nhân đưa về tránh những phiền phức về sau.
Thành Kính xiên một miếng bánh bỏ vào trong miệng, nhướn mày: "Đúng là mỹ nhân cả lo lắng cũng rất có phong thái, vô cùng xinh đẹp."
Chu Nhuận Thành gật đầu, cũng có hoài nghi tương tự: "Đúng đó, nói sao cũng từng thân thiết sắp thành phu thê với nhau, tiểu muội mất tích mà cô ta ngữ điệu nhẹ nhàng vẫn giữ dáng vẻ cao quý. Chỉ nghe người ta thuật lại rồi thôi, không nghe cô ta bảo đã đi tìm."
"Cô ta hay hỏi thăm Lại Mẫn, sao lại không có vẻ gì quan tâm đến tiểu muội của hắn?" Thành Kính thở dài: "Tam ca tự dưng gửi thư về nói muốn đi tìm Tĩnh Sinh, đến nay còn chưa chịu liên lạc lại."
"Đệ thấy bất an quá."
Thanh Hồn thấp giọng cười: "Ngươi nhìn cái gì? Y như quỷ háo sắc."
Chỉ trong mấy ngày thuốc thang mang theo sử dụng gần hết, Thanh Hồn bị thương ở chân đi lại khó khăn nhưng ít nhất không liên tục nóng sốt, thương thế ngày một nặng như hắn.
Lục Khuynh Tâm hơi dời ánh mắt: "Đừng có mà khiêu khích, tuy thương thế ta nặng hơn ngươi: "Hắn dừng lại thở lấy sức: "Ra khỏi chốn này vẫn còn đủ sức. Còn ngươi... " Ánh mắt hắn nhìn đến vết thương ở đùi y: "Đừng để ta vứt ngươi ở lại chốn này."
"Sao ngươi nỡ bỏ lại ta được." Thanh Hồn thấm nước thuốc đắp lên vết thương của hắn, cơn đau rát lập tức ùa đến.
Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại: "Ta mà có gì không nỡ chứ, ngươi đừng tự cho rằng mình quan trọng nữa."
Thanh Hồn nhoẻn miệng cười.
Đứa bé hất hàm nhìn về phía Thanh Hồn, kiêu ngạo: "Ngươi không đưa thuốc giải cho ta, lẽ nào không cần mạng của hắn?"
"Vết thương này có độc, Viên Viên nhà ngươi ăn nhiều vật độc cho nên răng cũng chứa nọc độc kinh người." Nơi giữa chân mày lộ ra đường nét của mỹ nhân, trong ánh mắt chứa đựng nhiều phần đắc thắng: "Nhưng ta chữa được, còn ngươi chuẩn bị sẵn quan tài cho con chim chết đó đi."
"Viên Viên nhà ta có mệnh hệ gì, ta nhất định bắt các ngươi chôn cùng."
"Trẻ nhỏ đừng có háo thắng quá, ta chắc tám phần ngươi không có thuốc giải nọc độc của thú cưng Viên Viên kia. Nếu ta giải độc cho nó, khác nào mua dây buộc mình, để các người được lợi chứ. Một mình ta làm sao vác một người trúng độc thoát khỏi một người một thú như các người chứ."
"Viên Viên biến thành một con thú ngậm độc ta cũng rất bất ngờ, đúng là ta không có thuốc giải thật... " Đứa trẻ chậm rãi xoa ấn mi tâm: "Dùng củ sen tuyết kia làm vật trao đổi, ngươi không có thuốc, không có nội lực làm cách nào giải độc cho hắn, miệng hả?"
"Đồ của ngươi, ngươi cứ giữ đi." Thanh Hồn không tin đứa bé này chịu nhả củ sen kia ra: "Sau khi ta châm cứu cho hắn xong, mong người rộng lượng đưa bọn ta một đoạn ra khỏi nơi này là được rồi."
Tới lúc này Lục Khuynh Tâm không thể không mở mắt ta: "Ngươi biết châm cứu từ khi nào vậy?"
"Mới biết thôi, đường nào ngươi cũng chết còn ý kiến ý cò cái gì?"
Lục Khuynh Tâm không khỏi cười khổ từng hồi: "Ngươi một kiếm đâm chết ta cho rồi, không cần dùng thủ đoạn này."
"Hơ hơ, ta lại thích dùng thủ đoạn đấy."
Trong hang đốt một đống lửa cực kỳ to, nóng rực. Đứa bé sợ Viên Viên bị lửa bén lông liền ôm ra ngoài, Thanh Hồn hơi nhắm mắt lười biếng chờ thuốc sôi trên bếp, gương mặt lộ ra vẻ dịu dàng khó tả.
Hắn nằm đến buồn chán muốn ngồi dậy, vừa nhúc nhích đã thấy trước mắt có bóng mờ lắc lư. Lục Khuynh Tâm bị trúng độc nặng cả người mệt mỏi không chút sức lực.
Thanh Hồn nói: "Ngươi đừng có gượng dậy nữa, càng cử động độc càng di chuyển nhanh phân tán khắp cơ thể, đến lúc ngũ thức bị ảnh hưởng, không nghe, không thấy, không nói được tiếng nào thì khổ thân." Gương mặt y dịu dàng kiên định dần mở mắt ra, trong đó có gì đó lấp lánh như sao trời, lời nói của y dần trở nên dịu dàng: "Sau khi uống thuốc ta sẽ châm cứu cho người."
"Nghe như một lời tuyên án không thể chống cự nhỉ." Trong lòng hắn đang rủa thầm y hàng nghìn lần, hắn bất mãn đến ruột gan lộn tùng phèo.
"Đừng có mà xem thường ta, bộ ngươi chưa từng nghe đến danh tiếng của Diệu Huyền Thánh Thủ hả?"
Hắn nhướn mày khinh bỉ: "Nghe qua đôi chút, nhưng ngươi nhất định là tên lang băm, giả mạo."
"Đời này người mắc nhiều sai lầm, chỉ có việc này là lần nào cũng nhận định đúng đắn."
Hắn nghẹn họng, người này quả là đã tính toán chi li muốn trả thù cá nhân.
Thanh Hồn tỏ ý khiêu khích: "Biến người thành phế nhân thì ta có thể mặc sức chơi đùa rồi."
Hắn muốn đấm y một đấm kháng nghị lại không có sức, đành nghiến răng nghiến lợi.
Sau khi rót thuốc ra để ấm một lúc, Lục Khuynh Tâm được đút thuốc không khỏi nhíu mày: "Ta không cảm nhận được mùi vị gì cả."
"Ta đã nói ngũ thứ của người sẽ dần mất đi mà."
Khi Thanh Hồn lấy bộ kim châm ra, Lục Khuynh Tâm rất căng thẳng: "Ngươi đã châm cứu cho bao nhiêu người rồi?"
"Ngươi là người đầu tiên đó, sao có thấy vinh hạnh không?"
Lục Khuynh Tâm nuốt nước bọt, tự trấn an mình: "Trong cuộc đời hành y của ngươi, không lý nào không châm cứu cho người nào?"
"Những người tài giỏi thường có lối đi riêng mà."
Hắn nhìn đống kim châm kia lòng lạnh toát: "Tốt nhất ngươi đừng để ta có cớ bẻ cổ ngươi."
Thanh Hồn lần mò cởi thắt lưng hắn ra.
Nè, ngươi... ngươi định làm gì?
"Bộ dạng gì đấy, đương nhiên là cởi ra để châm cứu rồi. Nằm yên đi đừng có mà lộn xộn."
Da đầu hắn đều rợn lên hết, không biết lo sợ điều gì, ánh mắt nhìn y trở nên kỳ quái: "Ngươi cởi thì cởi đừng có mà sờ lung tung."
"Ta sờ hồi nào ta đang kiếm huyệt đạo đó, ngược lại ta thấy ngươi nam nữ ăn tất, cứ nhìn ta bằng ánh mắt thèm chảy nước miếng." Ánh mắt y nhích lên nhìn vào mặt hắn: "Sao hả muốn tự lau hay để ta lau giúp đây."
"Ngươi bớt nói nhảm đi, ai hành y mà phải kiếm huyệt đạo như ngươi chứ, ta thà trúng độc chết cũng không muốn chết trong tay ngươi." Lục Khuynh Tâm muốn trách xa y một chút, tiếc là lực bất tòng tâm không có chút sức nào.
"Người đừng có cựa quậy phản kháng nữa, sợ người đau quá không chịu nổi trong thuốc uống ta đã bỏ thêm thuốc mê, giúp người mê man giảm bớt cảm giác."
Lục Khuynh Tâm không nhúc nhích, cảm nhận hơi thở Thanh Hồn tới gần bên cổ, khó khăn điều chỉnh hô hấp, cả cái bóng y đè lên người hắn cũng trở nên cực kỳ nặng nề, y nói: "Ta sẽ châm ở xương quai xanh sáu cây, sẽ đau đó."
"Ngươi ngồi ngay ngắn cũng có thể châm cứu cơ mà, né né ra một chút."
"Ta chỉ muốn nhìn rõ một chút thôi mà."
Lục Khuynh Tâm thấy không thể mong đợi gì trong tương lai hết.
Ở tư thế nay hắn có thể nhìn rõ từng đường nét nhỏ nhặt trên gương mặt y, thầm nghĩ nếu Trạch Dương lớn thêm một chút có phải cũng như vậy. Gương mặt vừa hiện ra hắn đã đau đến run người, tưởng chừng bị châm vào tận xương, do hắn đang lơ đãng bỗng bật thốt lên một tiếng. Thanh Hồn châm mỗi bên ba cây cái lạnh xuyên thấu châm chích không ngừng.
"Người ráng chịu một chút, càng làm nhanh thì càng bớt đau."
Hắn mồ hôi đã ướt đẫm, thều thào: "Chính ngươi đã rề rà đấy thôi."
Châm được sáu huyệt Thanh Hồn còn căng thẳng hơn hắn, bắt đầu di chuyển xuống bụng, mắt không quên liếc với đồng hồ nước đang nhỏ giọt. Đây là y mượn của đứa bé kia về dùng canh thời gian.
Thấy Thanh Hồn cứ đặt tay sờ tới sờ lui Lục Khuynh Tâm cực kỳ khó chịu, máu nóng xông lên tim đập thình thịch: "Ngươi đang làm cái gì, lại kiếm huyệt đạo nữa hả?"
Hắn phát hiện cơ thể hắn có chỗ không đúng, khiến hắn cực kỳ không thoải mái.
Bàn tay Thanh Hồn mềm mại, không rõ là vô tình hay cố ý vuốt xuống: "Ta đang canh đồng hồ nước."
Hắn không hề nhúc nhích chỉ thấy trong lòng nhột nhột, cả hơi thở cũng nóng rực, trái lại hoàn toàn với cảm giác lạnh buốt đang truyền vào cơ thể. Trong cảm giác tê dại khắp người dài đằng đẵng ấy cả hai lần nữa im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ nước rơi tí tách, cơ thể căng chặt của hắn không dám thả lỏng.
"Nằm im như thế có phải tốt hơn không?"
Thanh Hồn có sẵn tính toán, châm thêm mấy huyệt đạo dưới bụng, hơi ấm nhè nhẹ cọ xát lên da thịt, tựa như sự mềm mại nhẵn mịn đó không hề mang cho hắn cảm giác đau đớn, châm vào tận xương.
Tác dụng của chén thuốc kia thật hữu hiệu, hắn bắt đầu nảy sinh nhiều ảo giác, chính mình bị nó mê hoặc không thoát ra được. Bị châm đau đến không thở nổi vẫn chẳng làm hắn phân tâm được, cứ bị cuốn lấy trong bầu không khí ướm mùi tình triều kích thích.
Đôi mắt Lục Khuynh Tâm nhìn Thanh Hồn cũng ngập tràn ý tứ sâu xa: "Nhiều lúc ta tự hỏi ngươi có gì tốt, nghĩ mãi, nghĩ suốt thời gian qua."
"Đêm khuya ướt lạnh." Y nhẹ nhàng châm thêm một huyệt: "Đừng nghĩ nữa kẻo sinh bệnh, đến khi bình minh lên ngày mai nhộn nhịp trở lại, người sẽ quên nhanh thôi những chuyện chỉ thuộc về đêm dài."
"Vậy sao? Vì ngươi luôn thích chơi đùa người khác nên mới dễ quên như vậy, trên thuyền ta nói ngươi rất hiểu ta, không phải giả."
Thanh Hồn lặng lẽ chạm nhẹ eo hắn lần mò huyệt đạo, môi cười gượng.
"Không ai nói cho ta biết hai ta có quan hệ gì, nhưng ta luôn cảm thấy không phải như vậy, ngươi... "
"Bởi vì ta giống Lục đệ của người." Y rút ngân châm trên người hắn ra: "Cho nên mới nảy sinh ảo giác tình cảm của chúng ta sâu đậm. Ta biết xưa nay ngươi luôn cảm thấy áy náy về cái chết của Nhiếp Trạch Dương." Thanh Hồn ép nhẹ lồng ngực hắn: "Nhưng biết đâu Lục đệ trước khi chết cũng không cần ngươi nhảy đến cứu."
Là vì giống sao? Hắn tự hỏi chính mình rất nhiều lần, đến nay vẫn không có câu trả lời.
Bất luận giữa họ là loại tình cảm này nên gọi là gì, hắn mâu thuẫn giãy giụa mãi, vẫn không tự chủ được sáp lại gần y, giống như một chất gây nghiện. Rõ ràng ở bên cạnh y là đắm chìm trong thống khổ giày vò, hắn lại tự mình nhảy vào trong đau khổ tự hủy hoại mình?
Là vì hắn không buông bỏ được mối tình chết đó, là vì giống nên tự lừa mình. Hắn hít thở không thông sau một hồi trầm mê trong sắc dục, đột nhiên cảm thấy chút nhiệt tình khiến người ta tê dại kia không còn nữa. Đã tìm được lý do, hắn có thể thoải mái đối diện y rồi.
Trí óc hắn thấu suốt cơn đau liền ập đến, dưới đùi mát lạnh, truyền đến cơn đau, mới đó y đã châm thêm ba châm, cơn đau làm cả người hắn lạnh dần: "Châm đùi xong còn phải châm ở sống lưng, và đùi non." Y mỏng manh lên tiếng: "Sẽ đau hơn nhiều, người có muốn nghỉ ngơi lấy tinh thần, hôm sau châm tiếp không?"
"Không cần đâu, cứ đau một lần rồi thôi."
****
"Là tiếng ai khóc vậy?"
Thành Kính nghe vậy cố lắng tai nghe: "Đêm hôm khuya khoắt ai lại ở lại nơi vắng vẻ này khóc chứ?"
Chu Nhuận Thành và Thành Kính men theo tiếng khóc đến bên bờ hồ, ở chỗ khuất nhìn thấy ở chỗ khuất có một cô gái mặc đồ tang ngồi đốt giấy tiền vàng bạc, còn có hoa đăng. Không phải nhiều chuyện tò mò, dù sau một nữ nhân ở chốn không có nhiều người qua lại khóc lóc rất dễ gặp nguy hiểm, Thành Kính đi vài bước đến: "Cô nương... "
Nàng ta hơi giật mình hoảng loạn, lau nước mắt: "Ta chỉ muốn đốt chút vàng mã thôi."
Gương mặt nàng ta dưới ánh trăng có chút nhợt nhạt, hốc mắt đỏ hoe.
Thành Kính nói: "Bây giờ là mùa đông ít người ra đường, ta thấy cô nương nên về sớm thì hơn."
Chu Nhuận Thành đứng một bên chợt nhìn thấy vài chữ trên giấy: "Lại Mẫn?"
Mang đến cho Phượng Phượng một chén trà nóng: "Từ đâu cô nghe tin Lại Mẫn xảy ra chuyện vậy?"
Nàng ta rũ mắt che giấu một nỗi buồn mênh mang khiến người ta xao động, cất giọng với ngữ điệu mù mịt: "Ta vẫn thường xuyên nghe ngóng tin tức của chàng ấy, nên mới biết được."
Nàng ta cứ cầm chén trà không chịu uống, môi nở nụ cười điềm đại: "Không ngờ mới đó đã.."
Thấy nàng ta thân hình mảnh dẻ, gầy guộc, nhưng bụng hơi to đoán chừng là đang mang thai: "Chúng tôi muốn tìm cô nương hỏi thăm chuyện Lại Mẫn, muốn xem hắn có xích mích với ai."
"Ta và chàng ấy đã lâu không gặp sao biết mấy chuyện đó, thứ ta hỏi thăm được chỉ là xem chàng khỏe mạnh hay không thôi."
Chu Nhuận Thành và Thành Kính liếc nhìn nhau e ngại, không biết có nên hỏi nguyên nhân cô ta bỏ người cũ theo người mới.
Sau phút chốc trầm ngâm, khẽ nói: "Cô nương có phải đã đến đón tiểu muội của Lại Mẫn đi không?"
Giữa mi mắt nàng ta lưu lại nét sầu nhàn nhạt: "Không có, lúc nghe tin tôi cũng thấy rất bất ngờ. Tôi ở cạnh chàng ấy một thời gian không hề nghe chàng ấy có người thân nào khác."
"Được rồi cô nương đang mang thai không nên ở ngoài quá lâu, ta nhờ Trúc Trúc đưa cô nương về." Trúc Trúc là người của tiêu cục để nữ nhân đưa về tránh những phiền phức về sau.
Thành Kính xiên một miếng bánh bỏ vào trong miệng, nhướn mày: "Đúng là mỹ nhân cả lo lắng cũng rất có phong thái, vô cùng xinh đẹp."
Chu Nhuận Thành gật đầu, cũng có hoài nghi tương tự: "Đúng đó, nói sao cũng từng thân thiết sắp thành phu thê với nhau, tiểu muội mất tích mà cô ta ngữ điệu nhẹ nhàng vẫn giữ dáng vẻ cao quý. Chỉ nghe người ta thuật lại rồi thôi, không nghe cô ta bảo đã đi tìm."
"Cô ta hay hỏi thăm Lại Mẫn, sao lại không có vẻ gì quan tâm đến tiểu muội của hắn?" Thành Kính thở dài: "Tam ca tự dưng gửi thư về nói muốn đi tìm Tĩnh Sinh, đến nay còn chưa chịu liên lạc lại."
"Đệ thấy bất an quá."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất