Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 162: Đêm Đông Đếm Giọt Sầu (1)

Trước Sau
Đứa bé đưa họ đến một nơi kỳ quái, khung cảnh chẳng khác gì thời kỳ hỗn mang. Môi trường cực kỳ khắc nghiệt cằn cỗi. Lục Khuynh Tâm ngửi thấy hơi thở của nguy hiểm: "Nơi này e là chưa ai đặt chân tới, vừa thiếu thốn vừa lắm yêu ma quỷ quái."

"Không phải các người muốn đến chỗ kiếm rơi tìm vỏ kiếm sao? Nơi này thiếu thốn thì đúng thật nhưng chắc có yêu ma quỷ quái đâu, kiếm trấn áp ở đây lâu vậy mà. Ít người biết lối đi này nên nhiều năm vẫn còn giữ được vẻ nguyên thủy." Đứa bé cũng bày đặt thở dài, đưa tay che luồng ánh sáng mỏng manh dưới vực phát ra: "Đưa các người đến đây coi như đã tận tâm rồi, nên giữ lời hứa cho ta thuốc giải đi."

Thanh Hồn đưa nó thuốc giải, khách sáo: "Đa tạ nhé."

"Hừm, đúng rồi ngươi tên gì?"

Y thầm thấy kỳ quái nó hỏi làm gì, vẫn đáp: "Thanh Hồn."

Ngưng lại một lát, đứa bé nói: "Thật trùng hợp, ta cũng họ Thanh, tên có chữ Thần."

Cho Viên Viên uống thuốc xong, hai người liền leo lên chiếc lá rời đi, Thanh Thần vuốt lông bảo bối của mình, cười: "Vực sâu đó một khi nhảy xuống sẽ biến thành cái hố không đáy, không ngừng rơi đến khi bị áp lực xé xác chết không toàn thây, dù các ngươi là thần tiên mọc cánh cũng không trở về được." Thanh Thần đắc ý: "Ta phải hỏi tên để khắc bia mộ cho cái tên đáng ghét nhà ngươi chứ, vinh hạnh lắm đó nhé."

Thành Kính lôi Hoàng Phù ra, nói: "Một lúc đưa bốn người cùng xuống khó lắm." Đây là địa phương xa lạ chưa đặt chân tới, cẩn thận vẫn hơn.

"Ta đi với Thanh Lang."

"Ta đi với Thanh Hồn."

"Ngươi cũng đắt giá quá." Thành Kính mỉa mai.

"Khinh công của ta tốt hơn cô nương." Hắn nhíu mày: "Giờ không phải lúc tranh chấp."

"Thôi được." Hoàng Tuyên đưa y con hạc giấy, leo lên thảm trước: "Hai người cẩn thận đó, Thanh Lang có gì thì liên lạc với ta."

Bốn người nhanh chóng đi xuống vực, ban đầu đường đi rất êm được gió nâng đỡ rõ ràng, nửa đường đột nhiên lao dốc tựa như có một cái lưỡi vô hình cuốn con mồi vào bụng. Trong cơn quay cuồng chẳng kịp phản kháng họ bị đá phăng khỏi vũ khí đang đứng rơi tự do xuống dưới.

Lưng cọ xát còn bị đá nhọn cứa qua, Thanh Hồn nằm bất động thở ra nhè nhẹ. Y đã tỉnh nhưng không muốn nhúc nhích, bên cạnh y hình như còn có thứ khác, không rõ người hay yêu. Thứ đó tiến gần y thở ra mùi tanh tưởi, răng nhọn chạm vào cổ chân...

Thú dữ?

Răng nhọn như lưỡi kiếm, chỉ chạm nhẹ như đã tứa máu nhưng không có cảm giác đau, ngược lại có cảm giác êm ái như ru ngủ.

"Thanh Hồn, Thanh Hồn tỉnh lại." Tay người đó vỗ ngày càng mạnh: "Thanh Hồn, Thanh Hồn tỉnh lại... "

Lục Khuynh Tâm nhíu mày bất giác cạy miệng cây ăn thịt người ra, răng nanh của nó có nọc độc.

Thấy Thanh Hồn không động đậy vết thương cũ chưa lành giờ thêm thương tích mới, máu chảy không dứt. Hắn bồn chồn cõng y lên vai, gió thổi như tát vào mặt hắn cũng không để tâm tiến về phía trước: "Ta đúng là mắc nợ ngươi mà, không biết Thành Kính và Hoàng Tuyên đang ở nơi nào, tính mạng ra sao?"

Hắn đi rất xa gần như quá nửa khu rừng vẫn không tìm được thảo dược đắp vết thương, còn xui xẻo bị rơi vào trận pháp kỳ môn nào đó. Nhưng mà so với việc đi khắp rừng đối diện với vô số nguy hiểm, ở trong trận pháp này an toàn hơn nhiều. Sau khi lót lá khô dày thật dày cho y nằm, hắn chặt tán cây dựng xung quanh che bớt gió lạnh. Độc trong người y đã ép ra rất nhiều mà vẫn không chịu tỉnh lại.

Hắn băng tạm vết thương trên người y lại, còn thử đốt bùa tìm hai người kia nhưng vô ích. Đành phải chăm sóc người bên cạnh thật cẩn thận, trước kia khi hắn bị thương trong rừng thú dữ bao vây cũng không bối rối đến mức này.



Đến nửa đêm Thanh Hồn bắt đầu cựa quậy, hắn nhỏ giọng quan tâm người bị quấn trong ba bốn lớp áo: "Sao thế, đau à?"

Đau? Y đã trải qua biết bao nỗi đau đứt ruột còn hơn thế này, từ lâu đã không còn mẫn cảm với đau đớn xác thịt nữa, còn nỗi niềm trong lòng y, hắn không hiểu được đâu. Đã từng ở vực sâu hơn trăm trượng, rơi xuống dưới đến thịt nát xương tan, trong lòng y có nhiều chuyện nghĩ không thông nên nặng nề từng nhát đánh vào tim phổi.

Trời đột nhiên nổi cơn gió lớn, mấy tán cây hắn dựng va vào nhau đổ xuống. Luồng khí nóng bắt đầu sôi sục khiến Thanh Hồn hơi khó chịu, giãy giụa. Dường như có mùi người sống, hương máu thơm ngọt quyến rũ kinh người. Lục Khuynh Tâm dìu y dựa vào người mình truyền khí sưởi ấm.

"Nếu ta có thể lạnh lùng tuyệt tình thì tốt quá."

Tình cảm hắn dành cho Thanh Hồn quá phức tạp, hận rất nhiều lại cảm thấy số mệnh buộc họ quá chặt, dây dưa không dứt. Nhiều lúc muốn một kiếm đâm chết y, đến khi cầm được kiếm rồi lại tìm mọi cách thoái thác. Nếu hắn ích kỷ giữ hắn bên mình liệu số phận của họ có khá hơn không? Hắn phải làm sao đối diện với nhị ca đây?

Chuyện của nhị ca đã định rồi không thể cứu vãn nữa.

Giá như ngày đó hắn đừng đuổi theo Thanh Hồn, giá như y đừng xuất hiện trên mặt hắn lần nữa, họ sẽ như hai người xa lạ không bao giờ va chạm đời nhau nữa. Y có thể bình an vui vẻ ở phương trời nào đó đừng để hắn tìm đến được.

Nghĩ đến đây hắn thấy mình dung túng y quá, tình cảm đã lún sâu đến mức này rồi sao? Y vẫn như làn mây mênh mang mờ ảo không thể nắm bắt, cũng không theo suy tính của hắn.

Thanh Hồn nhận được hơi ấm thì thích thú vô cùng, tiếng gần mạch máu nơi cổ hắn, sung sướng không gì chịu nổi. Đột nhiên y chạm nhẹ lên cổ hắn, đầu hắn liền nổ tung run bần bật có ảo giác chuyện này đã từng xảy ra. Không thích ứng với bầu không khí này chân dần nhũn ra. Hắn sốt ruột xem vết thương của y, người rõ ràng đã nóng lên rất nhiều chạm vào người hắn nóng như bỏng.

Thế gian này chợt trở nên hoang đường nực cười biết bao, hắn hơi quay đầu tránh né. Khoảng cách là gần trong gang tấc nhưng tình cảm của họ rất xa xôi.

Thanh Hồn thích cảm giác thơm mát này không thể áp chế, môi nhẹ nhàng mon men tìm kiếm.

"Ngươi đừng có làm loạn nữa." Dù vậy hắn vẫn không buông tay ra căng thẳng đến nghẹt thở.

Đúng lúc này Thanh Hồn lại tìm được mê hoặc khác lớn hơn, nhẹ nhàng chạm môi hắn thích thú cọ xát. Người hắn tê cứng lại nháy mắt thấy cực kỳ viển vông, như thứ cảm giác huyễn hoặc khó miêu tả đó khiến hắn bị mê hoặc không thôi. Sự thân mật này khiến hắn thấy hạnh phúc dào dạt cũng lắm bi thương.

Tuyết đang rơi.

Thanh Hồn ôm cổ hắn tước bỏ thô ráp, gò má y trơn mềm nhẵn mịn như ngọc thượng hạng, tinh tế cọ xát. Hơi ấm của y thâm nhập vào người hắn khuếch đại dục vọng, ý niệm ngày càng thô bạo. Mắt Thanh Hồn khép hờ tựa như miên man hưởng thụ, khiêu khích giới hạn của hắn, dụ dỗ hắn đi vào cõi mê.

Hắn có thể tượng tượng ra y cười mềm mỏng, hướng ánh mắt yêu nghiệt nhìn hắn từ đầu đến chân, tay vuốt gáy hắn, tóc mai chạm vào vành tai day dưa như muốn nói: Muốn làm gì thì làm đi, ta có thể chiều ý ngươi... ngươi sao vậy, có gì không dám, vuốt ve ta đi, không phải ta đang thuận theo ý ngươi sao?

Hắn mâu thuẫn cực độ, dục vọng cứ quấy nhiễu hắn trở thành tâm địa xấu xa thôi thúc.

Nước mắt đột nhiên rơi xuống, hắn không thể lãnh đạm vô tình.

Lục Khuynh Tâm luôn cho rằng mình đã chết, một cái xác không hồn thì chẳng thể dịu dàng yêu thích. Vậy mà lúc này hắn không thể kiềm chế dục vọng của chính mình, càng nghĩ càng gặp ác mộng.

Hắn cảm thấy mình sắp điên rồi...

Hắn đưa tay ra chỉ cần dùng chút sức có thể bóp chết y rồi.

"Ta không muốn ngươi chết."

"Lời hứa hẹn này của công tử ta sẽ cố giữ nó ở nơi sạch sẽ nhất trong tim mình, nhưng mà người phải suy nghĩ thật kỹ, người thật sự tin tưởng ta sao?"



Hắn yếu ớt: "...Đương nhiên."

"Vậy sao... rất tiếc, sự tin tưởng của người không mang lại cho ta thứ ta muốn, người chỉ muốn trói ta lại dễ dàng khống chế ta đúng không, dù lý do gì ta vẫn xin cảm ơn, chuyện này cứ kết thúc từ đây thì hơn."

Hắn ngẩn ra, chuyện ngày xưa cuồn cuộn kéo tới.

Xúc cảm da thịt chạm vào nhau nóng như thiêu, bóng đêm đen đặc tan ra tình ý miên man ngày nào sâu đậm, hắn gian nan chống cực.

Thanh Hồn khe khẽ nói gì đó, hắn không sao nghe rõ chỉ cảm thấy âm thanh này như bùa mê câu dẫn hắn đắm chìm vào làn sóng hoang đường ngu ngốc này.

Môi Thanh Hồn khẽ rời khỏi môi hắn, bỗng dưng mất đi khoái cảm hắn như bị tạt nước lạnh, những chỗ mà y sờ qua đau như dao cắt. Màn đêm ướt át tuyết rơi đầy không đủ dập tắt hỏa nhiệt, hắn bỗng nhiên quấn lấy Thanh Hồn cắn liếm suồng sã, kịch liệt. Ôm người mình yêu thích trong lòng lửa tình càng cháy mạnh, Lục Khuynh Tâm buông thả đắm chìm trong mê muội.

Trong bóng tối hơi thở của họ dồn dập, Lục Khuynh Tâm hôn vào da thịt trên bờ vai trơn nhẵn như bôi mỡ của y.

"Nè hai người đang gì đó?" Thành Kính soi đốm lửa chớp mắt thấy hơi hoảng hốt.

Trái tim bất giác ập đến cảm giác lạnh buốt cứng đờ, chút mê hoặc vừa rồi bị tan thành mây khói, không còn lâng lâng mơ màng nữa chỉ có ưu thương biến thành dao đâm tận cốt tủy. Lục Khuynh Tâm cực kỳ khó chịu, vết thương cũ đau rấm rứt.

Hoàng Tuyên tiến đến tách họ ra, sắc mặt âm u vô hạn.

Hắn thâm trầm bất định không kiềm chế được phiêu hốt, đang bồng bềnh trong mây mềm dịu dàng êm ả đột nhiên rơi xuống vực, trải qua vô số thăng trầm biến động, thương tích không sót chỗ nào.

"Trúng độc Ẩm Tình Huyết rồi." Hoàng Tuyên phá tan bầu không khí quái đản, đỡ người ra xa họ một chút: "Có mang theo một ít thuốc, không biết có dùng được không?"

Thành Kính cũng đỡ tam ca mình ra xa, do dự một hồi mới nói: "Tam ca, đệ biết giờ nói chuyện này không phải lúc, nhưng mà... nhị ca đã mất mạng rồi. Xương cốt Trạch Dương còn ở trong tay y."

Hắn biết sắc hẳn mặt mũi tái xanh.

"Mọi người sợ tam ca đau lòng nên không nói chuyện thi hài của Trạch Dương... " Thành Kính nén oán giận trong lòng: "Vẫn nên tránh xa Thanh Hồn thì hơn."

Sắc mặt Lục Khuynh Tâm rách toạc ra, gió đêm rít vào nhau tiếng sấm thi nhau kéo dài, cuối cùng hắn mới run rẩy hỏi: "Trước kia... ta có phải rất thích y không? Giữa ta và Thanh Hồn hình như có một khoảng thời gian..."

Thành Kính nhìn hắn một lúc, thật khó mở lời.

"Đệ không nói ta cũng có thể đoán ra."

"Trước kia tam ca nghi ngờ y có liên quan đến Giang Khách." Thành Kính cười gượng gạo: "Cũng không thể nói là thích y, chẳng qua càng lúc tam ca càng cảm thấy Thanh Hồn là người có thể tin tưởng mới mắc sai lầm, dẫn đến kết cục ngày hôm nay."

Hơi thở hắn nặng nề tâm sự trùng trùng, nhiều thứ không phân định rõ.

Thành Kính nói tiếp: "Đệ không rõ sao tam ca đi cùng Thanh Hồn lên đây, trước mắt tìm được vỏ kiếm trước đã."

Phía chân trời bỗng vang lên một tiếng sấm chứa đựng oán hận tột cùng của hắn, đầu óc quay cuồng rất khó chịu đột nhiên cả người bạo phát phun ra một ngụm máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau