Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 169: Trường Tương Tư (1)

Trước Sau
Tóc mai ướt đẫm, cả người dính dính như từ trong bùn lầy chui ra dùng nước không sao rửa sạch.

"Ta đã bảo ngươi rửa vết thương trên chân thôi đừng có tắm mà." Lục Khuynh Tâm ôm mặt y nóng bừng, thấy gương mặt y đỏ ửng khóe mắt ướt át. Tựa như say cũng như chìm đắm trong ái tình mật ngọt.

Ái tình.

Dường như lại quá sát gần hồ nước, hắn cũng thấy người nóng bức. Mái tóc dài trong tay như chảy thành nước quấn quanh bàn tay hắn, siết lấy, bò trườn. Lục Khuynh Tâm hít sâu đỡ Thanh Hồn ra khỏi hồ nước, để y tựa người hắn nằm, tay vớ lấy bộ y phục gần đó.

Nhìn qua vô cùng thân mật.

Hắn phát hiện trên người Thanh Hồn xuất hiện nhiều vết thương hơn, mấy ngày nay y luôn ở cạnh hắn, mấy vết thương này từ đâu mà có?

"Trong ngươi có quá nhiều bí mật khiến ta không hiểu nổi."

Thanh Hồn không biết có hiểu hay không, nặng nề thở hổn hển: "Ta thấy khó chịu quá."

U ám trong mắt Lục Khuynh Tâm tan ra đưa tay xoa thái dương cho y: "Ngươi ngâm nước nóng lâu quá chóng mặt rồi, nằm một lúc sẽ khá hơn thôi."

Trong không khí phảng phất thương thơm ngòn ngọt, phiêu nhiễu quẩn quanh. Lục Khuynh Tâm mặt y phục cho y xong lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác mềm mại từng tấc từng tấc trượt qua tay.

Cảm giác này quen thuộc quá.

Cứ như họ từng quấn quýt triền miên.

Là ảo giác, ảo giác thôi đúng không?

Mặt hắn tái mét mắng thầm một tiếng cố tách người ra khỏi mình, hắn đã quên, hắn đã quên rồi, hắn phải quên.

Hơi nước nhàn nhạt, bên dưới như bốc lên hơi rượu ngọt ngào người bên cạnh hắn trắng như tuyết, có gì đó chập chờn lưu động, hắn buộc miệng: "Nhìn ngươi chẳng khác gì người đã chết, nhiều lúc thấy người nồng tình ấm áp, lúc thì vô tình lạnh giá. Rốt cuộc ngươi có phải là người có tình cảm biết đau đớn, biết yêu thương hay không?"

Bên ngoài ánh trăng buông lơi thả mình chiếu rọi khắp nơi.

Hòa Phong Thương nhìn giọt máu ngưng tụ trên đầu ngón tay, nhỏ xuống những cánh hoa sen trắng đang nở rộ, cánh hoa hút máu dần trở đỏ thẫm đẹp như sắc san hô. Hoa hấp thụ máu xòe ra từng cánh mềm mại như gấm vóc dần dần tan ra thấm nhuần lên bùa chú. Tiêu Linh đứng bên cạnh nhìn máu chảy theo từng nét chữ trên bùa chú, tiếc rẻ: "Máu người quý giá đừng dùng nhiều quá."

Hòa Phong Thương định nói 'có gì quý giá?' lại chợt nhớ dòng máu chảy trong người không hoàn toàn là của mình.

"Có ngươi bên cạnh nhắc nhở thật là tốt." Gió tuyết cuốn ống tay áo, làm mũ trùm đầu bay phần phật bên tai. Trong đêm thanh vắng hắn chú tâm niệm chú.

Làm xong, hắn nhìn hoa sen kết lại trong lòng bàn tay liền nhẹ nhàng thả xuống nước.

"Xương cốt đồng đều chỉnh tề, da dẻ mềm mại tựa ngọc. Một chút tỳ vết cũng không có, Thanh Hải đúng là kiệt tác của Diệu Huyền."

Tiêu Linh khoanh tay hờ hững nhìn hoa sen kia đang chìm dưới nước, mặt nước tựa như dấu một vầng quang dần chuyển sang màu đỏ ửng, môi hắn hiện lên nụ cười khoái chí: "Nhưng người đã sắp phế hết rồi, lúc sáng thuộc hạ đi ngang còn thấy trên tay y lưu lại rất nhiều vết thương cũ."

"Nhưng món đồ chơi này ta rất thích, nhiều lúc lại không nỡ..."

Tiêu Linh ngửi thấy mùi hương ngọt ngào trong nước, mông lung nhớ lại ngày trước. Chủ nhân có nhiều chuyện cần làm nhưng bàn tay chủ nhân luôn sạch sẽ, ví như cái chết của Nhiếp Trạch Dương, như máu độc chảy trong người Thanh Hồn, Công Nghi Lăng.

Nhớ đến mưa bụi rủ xuống mái son, rơi trên những bụi hồng diễm lệ, chủ nhân nói với hắn: "Đã tìm được xương cốt thích hợp, chỉ là còn sống."

Góc áo trắng, thân người sạch sẽ, người luôn nói với hắn: "Chốn này không muốn nhìn thấy máu."

Ngày Nhiếp Trạch Dương chết người không đến, vì muốn xem nhánh hoa ngô đồng đầu tiên nở trên cành, dù hoa sẽ có ngày nở lại nhưng không muốn bỏ lỡ.

Chủ nhân là một người ngẫu hứng, vậy hắn sẽ vì người dụng tâm.

Có lẽ do về đêm trời càng lạnh, Lục Khuynh Tâm thấy ôn tuyền nóng lên rất nhiều, ôm người đến gần cho y bớt lạnh. Y tựa người vào lồng ngực hắn như đang nằm mơ, lẩm bẩm: "Tên ta có biển, là đại dương bao la ngàn năm sóng vỗ. Ca ca nói dưới bình minh rực rỡ biển cả hiền hòa, mong ta có thể mãi mãi đắm chìm trong ánh dương ấy."

Thanh Hồn như cảm nhận được hơi ấm của hắn, giữa đêm lặng lẽ trái tim đập thình thịch: "Ca ca ta không thích cây cỏ, năm ta lên mười đã đem rất nhiều trúc về trồng, còn có ngô đồng và cỏ dại, đã từng có lúc tán lá xanh tốt, thân cây cao lớn che khuất người..."

"Ngươi thấy không thoải mái sao... ngươi muốn nói gì?" Hơi nước thổi vào mặt khiến hắn thoáng bối rối, trong lòng hắn vì điều gì mà nôn nóng chính hắn còn không rõ.

"Mùa thu đến chiết hải đường, hoa dưới trăng hòa quyện, mùi vị ngọt ngào là thứ ta yêu thích nhất. Bây giờ không cảm nhận được mùi vị nữa rồi..."

Trong đêm có hơi nước, trời đã sắp mưa.

Hết thảy hào quang, vô cùng tự hào, lúc này Thanh Hồn vẫn kiêu hãnh như cũ, nhưng cô độc. Không còn người thân kề cận sớm tối, sống trong nguy nan bị người khác dòm ngó.

Rõ ràng là Thanh Hồn, nhưng ở khía cạnh nào đó không phải là y nữa rồi.

Những bông hoa dưới nước đã nở hết, gió nhè nhẹ đưa mùi hương, từng nhụy hoa tách ra bay tán loạn đem mùi hương mơn trớn khiến người ta muốn say.

Tuyết rơi trắng xóa hơi lạnh khiến người ta bồng bềnh, Lục Khuynh Tâm giơ tay sờ mặt Thanh Hồn một lát. Giống như rượu Thanh Mai vậy càng sờ càng thấy say, người trước mặt rõ ràng rất thanh nhã sao mùi vị lại quá ư nồng nàn?

Thanh Hồn mê mam lẩm bẩm: "Quỳ phủ nhiều nắng, hoa ta trồng thường nở sớm, không như núi Điệp Phù vắng vẻ nhiều mưa."



...

"Những hôm trời nắng đẹp ta sẽ mang sạp ra ngoài nằm sưởi nắng, có khi ngửi thấy mùi hoa quế ngọt, có khi ngửi thấy hương hoa cúc nở mỗi thu... Ngươi biết không mỗi bước chân của ta đi, qua muôn nẻo, đâu đâu cũng có trời xanh nắng ấm hương hoa ngọt ngào, nhưng không giống quê hương của ta, không có sự mê hoặc khiến người ta chìm đắm."

...

"Đã lâu không có ai gọi tên ta."

Lục Khuynh Tâm vuốt tóc y trong cơn lạnh, lóe lên tia rạo rực khác thường: "Không phải ta vẫn gọi ngươi là Thanh Hồn sao?" Hắn im lặng một lát: "Tên ngươi có một chữ Thư đúng không?"

Không biết y có nghe hay không tiếp tục lẩm bẩm.

"Đã lâu không nhìn thấy bầu trời màu lam nhạt, không nhìn thấy tiểu muội ngồi thêu thùa."

"Ra là ngươi còn có muội muội à? Dư Dung?"

Thanh Hồn nói: "Muội muội ta thổi kèn lá rất giỏi."

"Ta cũng biết thổi, ngươi có muốn nghe không? Đổi lại ngươi nấu canh hoa đào cho ta ăn." Giai điệu quen thuộc vang lên nghe như có chút tri âm.

Gió thổi xào xạc, mưa tuyết lất phất.

Hô hấp của y hơi dừng lại.

Đêm tối tĩnh mịch ánh trăng dần mờ nhạt soi hai bóng người cuộn người ôm ấp, tóc buông xõa quá nửa. Hắn ôm quá chặt không y không giãy giụa được vén áo xem vết thương. Có vết như răng sói nhìn hình dạng có thể khi đó chảy máu khá nhiều nhưng mà không ảnh hưởng đến xương cốt. Trong lòng hắn có nhiều vị khó tả, muốn quan tâm mà giữa họ có quá nhiều hiềm khích, mâu thuẫn. Ẩn trong sâu thẳm tình cảm của họ như thủy triều lúc gần lúc xa, có đau xót cũng chỉ có thể nhắm mắt chịu đựng không thể lên tiếng.

Ánh trăng mỏng chiếu rọi xuống giọt sương trên lá cây bám tuyết, không gian yên tĩnh không dám phá đôi tình nhân đang âu yếm.

Khi Thanh Hồn thức dậy nghe thấy tiếng nước rào rào, Lục Khuynh Tâm ngồi bên ôn tuyền rửa thêm một mớ thảo dược, có thể hắn dựa vào hình dáng mà ra ngoài hái thêm thuốc.

Thanh Hồn đỡ đầu ngồi dậy thấy đầu rất đau những chuyện mơ mơ hồ hồ ập đến, cả cảm giác da thịt trần trụi bị nụ hôn nóng bỏng mơn trớn qua, si mê không rời.

Cạch.

Y nhìn thử là quạt ngọc rơi xuống đất.

Bên trên khắc hai chữ Thanh Hồn, còn mới bụi còn chưa phủi sạch, khắc rất sâu tựa như in hằn trong xương cốt khiến người ta nhìn một lần mãi không quên. Thanh Hồn rùng mình nhớ đến đêm qua mê man, xung quanh đều là mảng tối mảng sáng như một thứ âm hồn, theo ngọn lửa mà lay động.

Nhớ đến hắn đã vuốt mái tóc mềm này, phảng phất như sinh linh cực khổ nương tựa vào nhau, thỏa sức đắm chìm trong ái dục. Đem hết tất cả bi thương nghiền nát chôn vùi. Rồi mai đây còn ai đắm chìm, nhớ lại đây?

Thanh Hồn ngửi thấy mùi hoa sen giữa ôn tuyền tựa như khói mỏng xuyên thấu, len lỏi vuốt ve. Y mím môi: "Dòng nước này có vấn đề."

Lúc tỉnh Lục Khuynh Tâm đã phát hiện rồi, nhưng không ngờ khi y vừa tỉnh lại, có thể tỉnh táo thản nhiên như thế. Hắn mím môi: "Cách đây không xa có người lập trận pháp, lúc ta đến đã được dọn dẹp qua." Hắn thận trọng suy nghĩ lại: "Khi ta mon men tìm đường đến, thấy xa xa có một người áo trắng ôm đàn."

"Ồ, chắc là cố ý cho ngươi nhìn thấy đó." Y vuốt mi tâm chính mình: "Đúng là bạn cũ, tốt với ta, vô cùng tốt với ta."

Thanh Hồn nói: "Thuốc vẫn chưa đủ đâu, ta và ngươi đi tìm thêm."

Lục Khuynh Tâm thấy y không muốn nói chuyện tối qua đành im lặng, nghe theo.

Không biết đi thế nào mà hắn hái ở xong quay trở về chỗ cũ không thấy y. Nghĩ là y quay về động tránh lạnh, nhưng hắn đến nơi chỉ thấy quạt ngọc bị ném trong đống lửa chưa tàn.

***

"Không phải cùng người kia đi hái thuốc sao?" Thành Kính không muốn nhắc đến kẻ đáng ghét kia nhưng không thấy người liền sốt ruột: "Lại ra điều kiện hay bỏ trốn rồi?"

Hắn nặng nề đáp: "Trốn rồi."

Thành Kính nghiến răng: "Tên khốn này không biết đang chơi chúng ta hay là muốn kéo dài thời gian nữa."

"Nhuận Thành sao rồi?"

"Vẫn sốt mê man, Yến Tử Du đến rồi có dùng qua Thanh Băng Cốt làm sạch vết thương, loại bỏ ma khí."

Hắn định gật đầu chợt thấy trong ánh tà dương nhàn nhạt, Hòa Phong Thương che ô đi tới, mái tóc mềm mại phiêu bồng trong gió toát lên vẻ thanh tao khó nói thành lời. Trên tay người đó cầm mấy hũ rượu Trúc Diệp Thanh lướt qua người hắn...

"Tam ca, tam ca, ca có nghe đệ nói không?"

"Có chuyện gì?"

"Dư Dung đó, có người báo Dư Dung tìm đến chỗ Nhan Lệ ở, không biết có ý đồ gì?"

"Nữ nhân với nhau chắc là có nhiều chuyện để nói, vẫn nên thêm người bảo vệ Nhan Lệ."



Đột nhiên Yến Tử Du trong phòng nhảy ra vẻ mặt thất kinh, Lục Khuynh Tâm chạy tới: "Có chuyện gì?"

"Trong phòng có chú pháp."

"Chú pháp?" Họ luôn canh giữ bên Nhuận Thành làm gì có ai bước vào giở trò được cơ chứ

Lư hương rung động khói mê vần vũ dày hơn mây cửa phòng lập tức đóng lại, một tia sáng lóe lên khắc lên cửa phòng mấy chữ mờ nhạt.

Thành Kính lẩm bẩm đọc chữ, cười lạnh: "Là chú phong ấn."

Bên trong tranh tối tranh sáng, Thành Kính lấy trong người mấy lá bùa chú, nói: "Cần thêm vài thứ mới phá được cửa, tam ca ở lại phụ đệ. Yến công tử, mấy món đồ này nhờ người đi một chuyến."

Lục Khuynh Tâm nhìn nét chữ trên cửa, đột nhiên nhớ đến đôi mắt thanh triệt. Thanh Hồn, rõ ràng là giống nhưng lại là một ly rượu độc phá hủy hắn.

Đây là chữ của Thanh Hồn.

Hắn hạ thấp chân mày, mắt như chim ưng.

Linh lực hắn chảy xuôi nhìn trận pháp được vẽ ra dưới chân

***

Nơi này kín mít không một chút gió, Thanh Hồn tiến lại mành trúc tương phi lẩm bẩm đọc mấy chữ khắc trên đó.

Hòa Phong Thương nâng tách trà lên uống, môi có ý cười nhàn nhạt: "Ngươi thích mấy bài thơ đó sao?"

"Ta là một người rất thích đọc sách mà." Y đi lại ngồi đối diện thâm thúy nhìn: "Ngươi gọi ta tới không phải chỉ mời trà nước thôi chứ."

"Không có gì quan trọng chỉ là muốn tâm sự chút thôi mà." Có lẽ lời hắn nói là thật, y thấy Hòa Phong Thương ngồi tước nhụy hoa lấy mật, trên bàn đặt mấy cành hoa hàn mai cùng lò lửa nhỏ đang đun mật ong. Động tác thong thả nhàn nhã ngồi làm món đồ ăn yêu thích, cứ như có thể bỏ ra hàng giờ ngồi đó không quan tâm việc khác.

"Nếu đã tâm sự thì nên nói rõ." Thanh Hồn lấy một cái bánh bạch ngọc ăn thử: "Sao ngươi còn sống vậy, Khấu Hòa."

"Ta biết ngươi sẽ nhìn ra ta." Hòa Phong Thương sờ mặt mình: "Cho nên luôn tránh mặt ngươi."

"Ngươi đã nói ta rất hiểu ngươi cơ mà. Nếu chút chuyện này mà không cảm nhận được thì phụ lòng xem trọng của ngươi rồi." Thanh Hồn để ý đến hoa văn điêu khắc trên đàn, quấn quýt sinh tình nhìn mãi không chán: "Cây đàn của ngươi rất đẹp, ta vẫn chưa biết nó tên gì."

"Gọi là Đồng Tâm Khấu cũng được, là Ngô Đồng cũng không sai." Hòa Phong Thương mải mê với món đồ ngọt mình đang làm: "Người thấy mùi kẹo ta làm có thơm không? Nếm thử một ít đi."

"Thơm lắm, nhưng ai biết bên trong chứa đựng cái gì?" Giờ phút này chỉ có hai người họ ngồi lại uống trà, nói vài câu với nhau thôi. Thanh Hồn nhìn người trước mặt dường như được gột rửa qua càng thêm thanh khiết sạch sẽ, nhìn lại mình không khỏi chua chát: "Ngươi đã từng nói với ta, nếu ngươi là Hòa Phong Thương, ngươi sẽ nhận."

Hòa Phong Thương có ý cười: "Ngươi tin sao?"

"Đương nhiên."

"Không sai, nếu là ta, ta sẽ nhận." Tám chữ này nói rất chậm rãi vẫn không kém phần chú trọng, Hòa Phong Thương đứng dậy nhìn mình trước gương: " Nhưng không còn Vũ Đình An, Khấu Hòa cũng đã chết."

Thanh Hồn sờ vết sẹo trên tay mình, trên đời này đúng thật có thể vì sự ra đi của một người, mà mất hết hy vọng.

"Ta biết rõ bản thân ta là ai, không còn Khấu Hòa nữa, chỉ còn ta cô đơn. Ngươi có biết không, khi ta biết bản thân không thể sống qua hai mươi tư tuổi. Trong một đêm mưa tuyết ta đã nghĩ ra cái tên này. Nếu một ngày ta chết đi, ba chữ Hòa Phong Thương sẽ sống mãi với thế gian này, không ai biết rõ là ai, đến từ đâu, cái gì thuộc về hư ảo truyền thuyết thường sẽ không bao giờ bị bỏ phế."

Thanh Hồn gật đầu: "Không sai, sao này có thể sẽ có người tài giỏi hơn ngươi, nhưng không tìm được ngươi thách đấu thì danh không chính ngôn không thuận. Ngươi mãi là quân sư thiên hạ đệ nhất giang hồ, là cái bóng không thể vượt qua."

"Mới đó đã mười tám năm."

Thanh Hồn thấy người này không lớn hơn mình là bao, mười tám năm trước đã mang hoài bão lớn như thế. Giấc mộng cả đời của Khấu Hòa đã vỡ hết rồi, không hận làm sao được đây.

"Ta không hiểu ngươi hận người nào thì trút lên người đó, Chu Nhuận Thành có lỗi gì với ngươi?"

"Ta chỉ muốn nhìn các ngươi chịu nỗi đau ta từng trải qua, mất đi người mình thương cả đời này. Ngươi và Lục Khuynh Tâm, kể cả những người xung quanh ngươi. Ta đều muốn nhìn thấy họ đau khổ."

"Nếu ngươi muốn làm những người quanh ta và hắn đau khổ." Y chậm rãi nghĩ đến người đang trúng độc: "Đối với người Chu Nhuận Thành, ngươi phải ra tay với Nghiên Nghiên mới đúng."

"Đương nhiên, nếu như máu của cô ta thích hợp để đổi với Chu Nhuận Thành, ta thật sự muốn xem cô ta lựa chọn thế nào." Hòa Phong Thương nhìn thấy ánh mắt nghi kỵ của y, thỏa mãn cười: "Sao, ngươi cảm thấy quá trùng hợp đúng không? Ngươi có từng nghĩ khi ở bên hồ Nhĩ Nhã có vô số người tại sao chỉ có cô ta bị kéo xuống nước? Là ai trong các ngươi kéo cô ta lên, cô ta cũng đã bước vào cuộc đời các ngươi mang một mối tình si. Thử tưởng tượng xem ai trúng độc đi nữa, cô ta cũng không nỡ nhìn người mình thương phải muộn phiền lo lắng đúng không? Khi cô ta lấy Lệnh Chương ta đã nghĩ ván cờ này sắp xếp sai rồi." Hòa Phong Thương cười cười, cười đến tàn nhẫn: "Nhưng không uổng sức ta đã thành công rồi."

Thanh Hồn rùng mình: "Ngươi điên rồi."

"Kể cả Công Nghi Lăng cũng vậy... khi ngươi trúng độc cũng là lúc Công Nghi Lăng bại dưới tay ta. Đổi lại ta đã âm thầm tặng cho hắn Phượng Thảo để đến thời cơ thích hợp hắn và ca ca ngươi gặp nhau. Khi đó ta chỉ nghĩ một ngày nào đó cũng có kẻ nếm trải cảm giác giống như ta, muốn ngang dọc bốn phương mà sinh mệnh không cho phép, muốn thích một người mà không dám ngỏ lời." Hòa Phong Thương vui sướng cho y nhìn thấy những sắp xếp của hắn: "Ta không ngờ họ lại đi xa hơn ta tưởng, ca ca ngươi xiêu lòng rồi."

Thanh Hồn nhắm mắt lại, thấy chua xót tràn lan: "Tay ngươi không dính máu tươi nhưng là kẻ tàn ác vô cùng."

"Ngươi sai rồi, Khấu Hòa tay không dính máu nhưng Hòa Phong Thương thì có."

"Sống phức tạp như thế, ngươi không thấy mệt sao?"

"Không phải ngươi cũng như ta sao? Mỗi khi tỉnh lại nhìn mình trong gương ngươi có cảm thấy mệt mỏi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau