Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 170: Trường Tương Tư (2)

Trước Sau
Lục Khuynh Tâm vội vã quay về chốn này, ngồi trên thành giếng như con hổ rình mồi. Gió từ bên dưới thành giếng thổi vào mặt hắn lành lạnh.

Hắn nghe được một số tin tức bên ngoài, chỉ có chút hy vọng mong manh nhưng vẫn muốn quay về giếng này kiểm tra lại. Tháp Hoài Cổ bây giờ đã hoang tàn, khắp nơi đều vỡ lỗ chỗ rêu xanh phủ cao, Lục Khuynh Tâm cảm nhận được thứ hắn muốn biết đang ở bên dưới chờ hắn.

Hắn nhảy xuống giếng, bên dưới vẫn âm u hôn ám như cũ bộ xương Tàng Ngư sừng sững tỏa ra u quang quỷ dị, hắn thầm kêu: Nhị ca.

Mỗi lúc nghĩ đến cái tên này, lồng ngực hắn ấm áp hơn rất nhiều, sinh mệnh của nhị ca chôn vùi ở đây nhưng cũng là vì trấn giữ con ác thú, giữ yên bình cho muôn người. Tình cảm của Lục Khuynh Tâm với các huynh đệ đều rất tốt, riêng nhị ca là thân thiết hơn cả. Đại ca nghiêm khắc kiên định, tứ đệ chỉ ham mê bùa chú không thể cùng hắn nói nhiều về kiếm thuật, ngũ đệ say đắm y thư thường xuyên bận rộn.

Trạch Dương, Trạch Dương là người trong lòng, không thể so sánh được.

Lục Khuynh Tâm đưa tay vuốt nhẹ những luồng u quang phát ra, tựa như có thể nắm giữ trong tay. Bên trên bộ xương kia có nhiều thêm mấy lá bùa chú, là Thành Kính dán lên siêu độ cho hồn phách trấn ở nơi đây. Hắn đặt Tĩnh Sinh xuống bên cạnh bộ xương, bắt đầu đi vòng quanh.

Hắn cười chua chát thê thảm: "Nhị ca, ta đến rồi đây."

Từ khi để mất thi thể Bạch Diệp hắn vẫn không dám bước chân đến đây, sợ không gian im lặng nặng nề trách cứ. Kể cả những lúc hắn nảy sinh do dự với Thanh Hồn, ngay sau đó vẫn rùng mình sợ hãi giống như cõi lòng hắn ngày càng ảm đạm, tự thất vọng với chính mình.

Nhị ca đã dạy hắn thế nào là phòng vệ chính đáng và chạy thoát khỏi lưỡi đao của kẻ thù, lại không dạy hắn sao phòng bị được người bên cạnh, người mình hết lòng hết dạ yêu thương.

Ánh lửa mờ mờ chiếu sáng một góc giếng mục nát tỏa mùi tử khí, tiếng gió thở dài trong đêm, khi đó hắn đã nhìn thấy máu tươi bắn ướt mặt. Vết thương sâu tận xương trong đêm tối quỷ quái nhị ca chỉ nói mấy chữ không rõ ràng.

Thanh Hồn, cái tên này là khúc mắc trong lòng hắn.

Bí ẩn cần giải đáp ở trước mắt nhưng hắn lại không biết ra tay như thế nào mới nhìn thấy nó.

Đem một khúc xương ra kiểm chứng xem có hồn phách trấn giữ không?

Nhưng nếu không cẩn thận phá vỡ trận pháp, hậu quả khó lường. Đột nhiên trong mắt hắn nhìn thấy một hiện tượng lạ, Tĩnh Sinh từ bao giờ chui vào khung xương nằm lơ lửng giữa lồng ngực Tàng Ngư. Tựa như đang linh ứng với nhau ánh sáng huyền ảo trong nó trở nên hiền hòa.

Hắn do dự đưa tay thu nó về, chợt gió nổi lên người xây xẩm mở mắt ra đã là không gian tối đen khác, chỉ có sương mù khói trắng, tiếng gió âm ỉ trong đêm.

***Hồng Thiếu Hoài khi ở trong phòng suy nghĩ thường không thích thắp đèn. Hắn ngồi bên bàn trà thong thả thưởng thức vị đắng lưu lại đầu lưỡi, bên cạnh có một con chim vẹt lông trắng đang mổ đồ ăn. Hầu như mỗi lần bàn việc, dù là nhỏ nhặt hay quan trọng hắn cũng mang theo con chim vẹt bên cạnh. Có một con đã bị Diệu Huyền bẻ cổ chết, hắn liền đổi con khác y hệt. Nó như là thần vật không thể thiếu mang đến sự may mắn.

"Sao đến giờ vẫn chưa đến nhỉ?"

Thanh Hồn ngồi trên giường sắc mặt tái đến khó coi: "Có thể là không muốn đến."

Hồng Thiếu Hoài như thường lệ rất ân cần, như một người hiền lành trầm ổn: "Ta vẫn nghĩ trong lòng hắn, ngươi vẫn chiếm vị trí quan trọng."

Thanh Hồn nở nụ cười rất mệt mỏi.

Hồng Thiếu Hoài thấy vậy ý cười nhạt bớt: "Ngươi có nhớ ngày trước chúng ta đã đội mưa đi rất xa chỉ vì hái một ít rau dại và nấm mang về hang nấu canh không? Khi đó ngươi không như bây giờ, dù trượt chân bị thương khắp người nhưng ngươi rất phấn khởi vui vẻ biết bao."

"Cũng là nhờ ngươi tận tình nắn lại, xương của ta có cứng mấy cũng bị ngươi nắn đến thuận theo."

"Khi đó đã nói không thích ngươi có thể sống dễ dàng, vui vẻ như thế. Là chính ngươi không tin còn thách ta có thể làm được gì."

"Cũng đúng, ta cứ tưởng ngươi nói đùa." Y day trán do tác dụng của thuốc mà đau lòng không chịu nổi.

Ai cũng biết kiếm pháp của Hồng Thiếu Hoài rất tốt, ít ai biết ám khí của hắn cũng rất lợi hại. Thanh Hồn cứ nhìn mấy viên ngọc mài trên tay hắn nhớ lại rất nhiều chuyện ngày xưa, chỉ sợ lát có người vào sẽ bị hắn cắt đứt cổ.

Máu trong người Hồng Thiếu Hoài bỗng nhiên sôi sục: "Người đến rồi."

Tim y như bị đâm một mũi dao nhọn.

"Ta đã nói hắn không nỡ bỏ rơi ngươi mà."

Y chợt hiểu ra: "Ngươi dùng xương cốt làm mồi nhử chứ gì?"

Hồng Thiếu Hoài cười cười: "Cũng có khác gì mấy đâu."

Thanh Hồn buông lỏng người: "Khác chứ, hắn sẽ thất vọng."

Cửa phòng vừa mở toang đã có ba mũi ám khí bắn ra, hắn biết thói quen này của Hồng Thiếu Hoài nên dễ dàng tránh được. Ám khí kia ghim vào cửa, cửa liền đóng lại, trong phòng như cũ tối om.

Căn phòng nhỏ nhìn qua liền thấy hết, chỗ này không thích hợp đánh nhau: "Hiếm khi hai ngươi chịu ra mặt cùng một lúc."

"Mỗi người đều muốn chọn cho mình một đối tượng đồng hành thật tốt, nếu không sẽ cô đơn. Trước kia ta đã chọn ngươi, nhưng ngươi xem trọng tình cảm quá. Vẫn là Thanh Hồn thích hợp với ta hơn ngươi."

Lục Khuynh Tâm không thay đổi sắc mặt, trong phòng không có thứ hắn muốn, hắn lùi lại có ý rời khỏi cửa.

"Đó là Tĩnh Sinh? Có mùi quỷ ám của Tàng Ngư, ngươi đi thăm người dưới giếng về sao?"



Nơi đó vẫn bị niêm phong canh giữ chặt chẽ vậy mà Hồng Thiếu Hoài vẫn đến được, Lục Khuynh Tâm thấy là do Trung Nghĩa Đường bọn họ canh phòng không tốt.

Hồng Thiếu Hoài cười với bằng hữu cũ: "Đào giếng là một nghề công phu, cái giếng cổ đó có thể chứa cả xương Tàng Ngư to lớn thế mà miệng giếng lại nhỏ hẹp phủ đầy rêu. Nhìn chẳng khác gì một cái giếng cũ kỹ bỏ hoang nếu không phải các người bày trận ở đó, ta cũng không nghĩ tới việc đến thăm."

Lục Khuynh Tâm không hào hứng gì với tâm sự với bạn cũ: "Lúc cấp thiết ngươi thường nói nhảm để tự trấn an mình, nhưng bây giờ không có gì đẩy ngươi vào tình cảm nguy hiểm cả. Kể cả khi chúng ta cắt đứt ngươi đã nói không bao giờ chia sẻ đường đi nước bước của mình cho người khác, sao lại tìm người khác bên cạnh đồng hành thế? Người này còn muốn giết ngươi nữa."

Hồng Thiếu Hoài tán thành, nhưng vẫn nhìn nhận theo cách của mình: "Thanh Hồn vẫn giúp ta được không ít việc quan trọng, cũng có thể đã qua ngày tháng ngông cuồng phiêu bạt, ta đã mềm lòng đi đôi chút."

Đột nhiên bên ngoài có bước chân êm ái, nhẹ nhàng.

Nơi này e là chỉ có người bên cạnh hắn vào được, Phùng Nữ La giấu vũ khí dưới chân, bước đi không mềm như thế này.Là Dư Dung, hoặc có thể là nữ nhân khác mà họ không biết.

Khi cửa phòng mở ra hắn vô cùng bất ngờ, là Nhan Lệ.

Lục Khuynh Tâm liếc nhìn, mắt cô ta vô hồn, trúng Nhiếp Hồn Thuật.

Máu trên người Lục Khuynh Tâm hơi đông lại.

"Ngươi không mang Tuệ Sinh đến, vậy ta gọi Nhan Lệ đến vô ích rồi."

"Tuệ Sinh ta không có giữ." Lục Khuynh Tâm đáp.

Hồng Thiếu Hoài chợt nhìn người ngồi im trong phòng không nói gì kia: "Sao ngươi không nói gì, kiếm là do ngươi giữ sao?"

"Ta thấy các ngươi mỗi người một câu, không muốn lên tiếng cắt ngang thôi." Thanh Hồn chán ghét cụp mắt: "Tuệ Sinh bây giờ trong tay Hòa Phong Thương ấy, có bản lãnh thì đến lấy."

Lục Khuynh Tâm không tin lời này, vì sau khi bị Dư Dung lôi đầu đi khi trở về y vẫn cầm kiếm. Hắn không nghĩ y có thể đưa kiếm cho một kẻ như Hòa Phong Thương.

Ai ngờ Hồng Thiếu Hoài lại biết rõ, cười rùng rợn: "Ngươi không đưa kiếm cho Hòa Phong Thương. Ngươi có thể hợp tác với bất kỳ ai trên đời này, kể cả ta, kể cả kẻ thù đời đời kiếp kiếp của ngươi. Nhưng không thể là Hòa Phong Thương được!"

Thanh Hồn hít một ngụm sâu: "Vậy ư? Ngươi cứ tự mình tìm thử xem. Không phải có Nhan Lệ ở đây sao? Ta đã trải qua nhiều biến cố, sao có thể như ngày xưa dễ dàng bị người ta đoán ra đường đi nước bước chứ? Ngươi luôn cho rằng mình hiểu rõ ra hoặc là đánh giá ta quá cao, cứ nghĩ ta sẽ phản kháng bằng một cách vô cùng lợi hại nào đó. Thật ra điều đó cũng hay, chỉ cần ta làm ra chuyện gì ngu ngốc thì đã vượt ra khỏi quỹ đạo tính sẵn của ngươi rồi."

Hồng Thiếu Hoài ngẫm một lúc, thấy hợp lí: "Ngươi nói không sai, giống như ta cứ nghĩ Cảnh Minh Sầu là kẻ điên, ai biết cô ta cũng có lúc dịu dàng lương thiện đồng ý giúp ngươi đi lấy thi thể Bạch Diệp chứ. Nhưng mà Thanh Hồn à, nếu ngươi dễ dàng thay đổi tính khí của mình đã không thất bại hết lần này đến lần khác bại với tay ta."

Trong phòng rất yên tĩnh, Hồng Thiếu Hoài ngồi bên bàn trà, Nhan Lệ vô hồn đứng cạnh. Thanh Hồn đang ở trên giường không cử động, còn Lục Khuynh Tâm vẫn đứng ở nơi cửa tính toán bước tiếp theo. Điểm chung duy nhất là không ai lên tiếng, tựa như có thể đứng đó đến hàng giờ không ai động đậy.

"Sao tự dưng mọi người lại im lặng hết rồi?" Hồng Thiếu Hoài cười cười: "Nhắc đến Bạch Diệp,... nước đi này ngươi nhanh hơn ta đấy, ta còn chưa nghĩ đến thi thể đã nằm trong tay ngươi."

Thanh Hồn ngoảnh mặt không nói gì.

"Xem ra ngươi còn chưa cho hắn biết ngươi đã làm gì Bạch Diệp."

Vẫn không ai lên tiếng.

"Nếu đã vậy ta cũng sẽ không nói ra."

Ráng chiều bên ngoài đã rút hết trong phòng càng tối sầm, không ai trong phòng có ý định nhúc nhích. Ai nấy đều lo lắng ám khí sắc nhọn của Hồng Thiếu Hoài càng không có hứng thú tiếp chuyện với hắn.

Lục Khuynh Tâm quay sang nhìn y đồng tử đen thẳm: "Không sao, ta sẽ tự hỏi Thanh Hồn sau."

Thanh Hồn nghe thế lặng lẽ chớp mắt một cái.

Sau đó là một loạt những âm thanh khác vang dội như rồng gầm khe đá, căn nhà nhỏ không chịu nổi chấn động rung lên dữ dội. Có tiếng người sống không ngừng la hét, tiếng xương người bị nghiền nghe thật rùng rợn

Lục Khuynh Tâm xoay người ra cửa, Hồng Thiếu Hoài nhanh như chớp sử dụng ám khí đuổi theo.

Dù bất cứ lý do nào cũng không để Lục Khuynh Tâm cầm theo kiếm rời khỏi, nhanh chóng tung một chưởng vào mạng sườn khơi dậy một trận chiến giữa khu rừng. Hai con thú hăng máu có đầy đủ răng nanh sắc nhọn và chịu đòn giỏi. Mà trên sườn núi lúc này hàng trăm, hàng ngàn hòn đá lớn đang lăn xuống, san bằng mọi vật cản nó đi qua.

Khi hắn liếc nhìn về phía căn nhà, Hồng Thiếu Hoài đã nắm được bắp chân hắn: "Ta đã nói rồi khi đối diện với kẻ thù đừng để bản thân mình phân tâm, phải biết quý trọng tính mạng của mình."

Căn nhà nhỏ sụp đổ, khói bụi mù mịt.

Lục Khuynh Tâm vặn người đá vào chân Hồng Thiếu Hoài: "Không sợ Thanh Hồn chết rồi ngươi sẽ không lấy được Tuệ Sinh sao?"

Dưới giường có thủ hạ sắp xếp sẵn, chỉ cần có chút chấn động lập tức đưa người đi Hồng Thiếu Hoài đương nhiên không cần lo lắng, hơi mỉm cười: "Ta chỉ cần Nhan Lệ, chỉ cần là Nhan Lệ dù sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm được kiếm thôi. Không có y sẽ bớt người cản trở hơn, không phải sao?"

Đêm đã tối đen như mực, chỉ có tiếng đá lăn ầm ầm không ngừng nghỉ.

Trên đỉnh đầu trận pháp đã bắt đầu chuyển động, ánh kiếm sáng rực tụ lại một chỗ, mũi kiếm sắc nhọn mang theo sát khí dày đặc giáng xuống tách bọn họ ra. Lục Khuynh Tâm ném Tĩnh Sinh lên chắn lại, thừa cơ bỏ đi.

Đánh với Hồng Thiếu Hoài không có phần thắng.



***Lục Khuynh Tâm không động đậy, sống lưng thẳng tắp nhìn về phía trước: "Hồng Thiếu Hoài đúng là quý cái mạng ngươi như vàng, tính toán sẵn bảo vệ cái mạng quèn cái mạng của ngươi."

Thanh Hồn nhìn bóng lưng hắn không khỏi nhớ đến trận bạo vũ năm xưa, có điều vị trí hai người đã khác. Y cười cười: "Vàng cũng không coi là quý giá nhất."

Thành Kính phía sau lưng nghe thế, môi nhếch lên khinh giễu: "Ngươi còn muốn nhiều hơn nữa sao? Định làm hồng nhan tri kỷ luôn hả?"

"Được rồi, không cãi nhau nữa." Hình như hắn đang nén thứ gì trong người, lửa giận, bất an, hay là một sức mạnh hung hãn nào đó, nắm lấy cổ tay y: "Ta đưa ngươi đi trước."

"Ngươi bỏ Thành Kính lại sao?" Họ đi băng băng giữa rừng y dứt lời thì đã bỏ người kia một đoạn xa. Thanh Hồn có cảm giác hắn đang giấu mình cái gì đó, không giống mọi lần. Là vì phần tình cảm còn sót lại, hay là vì sự áy náy trong một đêm lỡ làng đã qua.

"Thành Kính có đại ca yểm trợ."

"Ồ, xem ra ngươi đã biết vào những tình huống quan trọng không nên đi một mình. Trước kia ngươi liều mạng không được trầm ổn như bây giờ."

"Ngươi như nói về ta từ rất lâu trước đây." Thời gian đã mài đi rất nhiều góc cạnh trong hắn: "Bị Hồng Thiếu Hoài cắn một lần cả đời ta đều sợ hãi hắn. Làm sao hắn chịu đưa thứ ta cần một cách dễ dàng chứ? Dù có đưa cũng làm cho ta không còn mạng mang đi khỏi đây, cho nên dù ta có chết cũng phải nhắn người mang thứ ta muốn bảo toàn nguyên vẹn trở về."

"Theo ta thấy Hồng Thiếu Hoài sẽ để ngươi đi, trong số người đến đây vì cuộc hội ngộ giữa các thần y có người của hắn, nghe khẩu khí hình như đã sắp xếp một trận sóng gió." Thanh Hồn thở dài: "Người cũng biết khi kiếm thức tỉnh cần phải được tắm máu tươi."

Lục Khuynh Tâm cười lạnh: "Ý ngươi là Hồng Thiếu Hoài muốn chơi một trò chết chóc, thách ta có tìm ra được người đó không chứ gì? Hắn muốn chơi đến khi ta sức cùng lực kiệt mới thôi, được lắm, hắn đã chịu lộ diện thì ta sẽ chơi với hắn tới cùng."

"Ngươi muốn tham gia sao?"

"Ngươi nghĩ ta còn cách khác sao? Có điều với sức khỏe bây giờ của Nhuận Thành..." e là không thể tham gia vào trận đấu này được: "Xem ra phải nhờ Lã Tường Tân giúp đỡ."

***Giữa bầu trời xám xịt tuyết rơi đầy.

Cách đây không lâu Thanh Hồn bị hắn đâm một nhát vết thương không ngừng chảy máu, y cuộn người nằm dưới đất tựa như bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Lục Khuynh Tâm mơ lại giấc mơ này cảm thấy khắp người đều mệt mỏi. Mình đang mơ cái quái quỷ gì thế, thật đau đầu.

Trong phòng không có ai ngoài hắn, Thanh Hồn đang ở phòng bên cạnh nghỉ ngơi. Vách ngăn cách âm không tốt lắm, hắn có thể nghe tiếng y trở mình qua lại, ngồi dậy rồi lại nằm xuống. Cuối cùng không chịu được y mở cửa cầm ô đi ra ngoài.

Sắp sang xuân rồi mà trời vẫn âm u, Thanh Hồn không biết đi đâu nên đi quẩn quanh một lúc, bỗng xa xa có một bóng người đi tới, bước chân đều đều đi tới: "Giờ ngươi còn đi lung tung, không sợ mất mạng sao?"

Người Thanh Hồn lạnh cứng lại, miệng nói: "Ta chỉ là đang muốn cảm nhận thử mỗi lần...." y muốn gọi hai chữ 'Khấu Hòa' nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, nuốt xuống: "Mỗi lần Hòa Phong Thương đi quanh quẩn trong mưa tuyết là đang nghĩ gì?"

Khấu Hòa sức khỏe kém đảm bảo đi một lát liền lạnh cóng như mình, y chỉ đi một lát đã cảm thấy mệt đến không chịu được, mà người kia đi suốt trong mưa tuyết.

"Có thể hắn cần tìm thứ gì đó thôi." Giọng điệu hắn dần trở nên chết lặng, nhả ra một câu: "Vài ngày trước, hắn đã bày trận trong phòng Nhuận Thành, may mà Yến Tử Du phát hiện kịp."

Tuy nét chữ trên cửa giống hệt Thanh Hồn, nhưng mà rất mềm mại liền nét, còn Thanh Hồn thì cứng hơn, tay y lúc nào viết cũng hơi run.

Thanh Hồn lẩm bẩm: "Thế thì cũng lạ thật, nếu hắn đã ra tay không dễ dàng bị thất bại như vậy."

"Có thể là do có quá nhiều chuyện phải làm, ngoài bày trận ra hắn còn đánh nhau với huynh đệ của ngươi nữa..." hắn hơi dừng lại thấy y hình như chưa hiểu mới bổ sung: "Không rõ là ca ca hay là đệ đệ của ngươi, nhưng hẳn là rất giống ngươi. Là Thanh Hồn thật sự."

Hắn nhớ lần mình bắt cóc Thanh Hồn mang nhốt, y đã nói cho hắn nghe chuyện này, khi đó hắn còn cho rằng y đang nói nhảm nên không để tâm.

Hắn không hề biết khi đó là y bịa chuyện thật, không ngờ lại xuất hiện ra một ca ca hù y suýt đứng tim.

"Là ca ca." Nhưng lúc này y không biết người đang ở đâu, có an ổn hay không.

"Nhưng nếu ngươi dùng gương mặt này đi đến Tuyết Sắc Hiên e là sẽ gây ra không ít sóng gió."

"Không sao, ta có thể dịch dung mà." Còn dịch dung thành ai thì không nói.

Khi Thanh Hồn đến Tuyết Sắc Hiên không khỏi há hốc: "Đông thật đó."

"Người tổ chức là Hòa Phong Thương, có thể không đông sao? Vì chuyện này ghế ngồi ở đây rất đáng tiền."

"Có thể đáng bao nhiêu tiền chứ?" Thanh Hồn bĩu môi.

"Bốn trăm bạc, chỉ là những hàng ghế sau cùng, chỗ tốt còn phải chờ đấu giá." Lục Khuynh Tâm nhìn những người đang nói cười bên trong, đều là người giàu có, hắn dời mắt lên trên lầu hai thấy Dư Dung đang đi xuống, tơ lụa mỏng như khói từng lớp phất phơ, rất ra dáng tiểu thư đài cát: "Phải khen là cô ta thích ứng rất tốt, lúc thì hung hăng, lúc thì rất dịu dàng."

Trong tiếng chào hỏi ngợp trời ai cũng xòe đuôi khen ngợi lẫn nhau, miệng lưỡi ngọt ngào.

"Đúng rồi, Nhan Lệ bị giữ trong tay hắn, còn Tiểu Viễn?"

"Sau khi rời khỏi ta đã nhờ người đón nó về Nhiếp phủ rồi." Hắn nhìn gương mặt dịch dung của y: "Ta thấy ngươi vẫn không nên xuất hiện trước mặt đại ca ta, đại ca là người thẳng thắn e là ngươi sẽ bị phanh thây trước khi chúng ta hoàn thành giao hẹn."

Y mỉm cười: "Đương nhiên, ta rất quý mạng của mình."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau