Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 177: Giấc Mộng Thoáng Qua, Sầu Muôn Lối (3)
Lục Khuynh Tâm nhìn người đang viết chữ bên cửa sổ, tâm tư hoảng hốt, ngày trước họ cũng nhau ngồi nói vẽ tranh, viết chữ chỉ nói với nhau mấy câu, rót nhau tách trà mà lòng đầy ấm áp. Bây giờ Trạch Dương vẫn ở đó có nhiều hơn vài phần phong nhã cũng lắm xa cách.
Lúc này ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, trời càng khuya gió thổi lạnh hơn nhiều, hắn lo lắng: "Đừng có ngồi bên cửa sổ nữa, gió lạnh lắm."
Trạch Dương cười chỉ lò sưởi: "Sang xuân rồi tiết trời cũng không còn lạnh nữa, đốt hẳn hai lò còn thấy hơi nóng."
Hắn đem mấy chữ 'ta nhớ đệ sợ lạnh vào trong bụng.' Mặt hơi tối lại: "Bên trong có thảo dược, cỏ thơm, đốt để xua hàn khí cũng tốt mà."
Thần sắc Trạch Dương vẫn thanh lãnh như cũ, không hề bị gió thổi đến đỏ lên. Không biết có phải vì bị từ chối tình cảm mà hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều nhạt nhẽo trống rỗng, đệ ấy im lặng còn hắn thì ngượng ngùng.
Đến khi vẽ xong, Trạch Dương ngồi dậy than thở: "Mấy ngày trước bận rộn quá không ăn được miếng sủi cảo nào. Nghe nói có tửu lâu mới mở, tam ca có muốn cùng đệ đi ăn thử không?"
Lục Khuynh Tâm lấy lại ý cười vui vẻ, trong mắt gợn sóng tình: "Ra ngoài làm gì, chúng ta xuống bếp tự gói đi. Không phải lúc sáng đệ mới lấy rau xanh trữ đông ra sao?" Môi hắn cười ấm nhuận: "Để ta làm cho đệ ăn."
"Tam ca từ bao giờ biết gói sủi cảo vậy."
Khi Trạch Dương ăn được miếng sủi cảo đúng là cảm động chảy nước mắt, trong miệng chỉ có vị rau đắng, tiêu cay không chịu nổi, miễn cưỡng nói: "Cũng được lắm."
Lục Khuynh Tâm nhỏ nhẹ không hề rời mắt khỏi người bên cạnh: "Lúc nấu lỡ tay bỏ nhiều thứ quá."
Trong bếp vẫn thoảng mùi cá ninh thơm béo ngậy, lúc hắn từ ngoài lấy củi trở về, đã thấy đệ ấy nung nồi nhỏ này, tò mò hỏi: "Đó là gì?"
"Là cá hồi nấu rau hiên, đợi thêm một lát có thể bỏ rau vào rồi."
Trong khoảnh khắc hắn thấy mình hơi mơ hồ, mùi vị quen thuộc kia lại không thể nhận ra? Đây không phải thứ hắn luôn mong chờ bấy lâu sao, là hương vị nhiều lần vô tâm bỏ lỡ. Phảng phất như năm tháng xưa cũ thoảng sắc màu phượng hoàng rực rỡ, dưới tán cây, thời khắc đẹp đẽ đó hắn bước đến bên cạnh đệ ấy, lại giống những đêm đông ở cạnh nhau tìm mai.
Đáng tiếc, những năm tháng giờ lại ngập đau thương.
Hắn có thể quay đầu không? Có thể lui bước trốn tránh, Trạch Dương vẫn là người của năm đó, rạng rỡ mang theo ánh sáng soi khắp nơi, còn hắn lại đang chật vật mâu thuẫn bởi những tâm tư giấu kín, những lừa dối không thể phơi bày.
Hắn từ đây e là chỉ có thể lẳng lặng ở cạnh bảo vệ đệ ấy một đời bình an, không mong cầu gì hơn.
Miệng lưỡi không có mùi vị gì, hắn ăn hết bát canh liền về phòng mình.
Không còn ở cạnh một người luôn gặp ác mộng trong đêm, trên mặt lưu lại đau đớn bệnh tật, dù thuốc thang cận kề vẫn không chữa dứt được chất độc ngấm trong người. Mỗi lần hắn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn, đều không kìm được muốn ôm lấy người vỗ về, đã từng có lúc hắn thật lòng nghĩ họ có thể cạnh nhau, sưởi ấm, nương tựa dài lâu.
Hắn đang nghĩ đến ai thế nhỉ? Bóng người mờ nhạt cầm ô đi trên đoạn đường lát đá xanh, chưa từng quay đầu lại.
Đột nhiên hắn có cảm giác dị thường, xa xa có tiếng đàn êm dịu truyền tới, lúc này u nguyệt thâm trầm ai lại đi đánh đàn chứ. Hắn giỏi cảm nhận âm thanh lại bị thứ này thu hút, tiếng đàn không có bất kỳ tình cảm nào, hắn đi về phía phát ra âm thanh nhìn thấy người đang ở ngoài bàn trà đánh đàn, mặt hơi nghiêng nên không rõ dung mạo.
"Ngươi là ai?"
Người kia quay đầu lại, hơi mỉm cười: "Lục công tử."
Lục Khuynh Tâm hỏi lại lần nữa: "Ngươi là ai?"
***
"Sao tam ca của ta còn chưa tỉnh nữa?"
Thanh Hồn dửng dưng: "Cái đó làm sao ta biết được."
Thành Kính muốn nói gì đó, chợt nghe bên ngoài ồn ào Hoàng Tuyên hét vào: "Thanh Lang, chúng ta nhanh đi thôi."
Thanh Hồn túm lấy tay nãi bên cạnh, đáp: "Ra ngay."
Thành Kính hốt hoảng: "Các người định đi đâu."
"Đi về chứ đâu, lẽ nào nơi này thật sự tìm được hoa Nữ Lang gì đó sao?" Giọng điệu Thanh Hồn có chút khinh thường: "Ta và hắn là kẻ thù, ngươi tưởng ta sẽ giúp hắn tỉnh lại sao?"
Ánh mắt Thành Kính lộ ra vẻ hung ác, ngay sau đó kìm chế rất nhanh: "Ngươi không tìm Tân Dã hay sao?"
"Có chân sẽ tự biết về thôi."
Thật ra Thanh Hồn biết Tân Dã đã lạc bọn họ khi bước vào lăng mộ, lúc đó người trước người sau cùng đi, người đã bị tráo mất rồi. Tân Dã hỏi về chuyện Diêu Chí Hằng y đáp 'lập tức treo cổ... ' Đó là nói bừa thôi. Bên bờ suối bảo xem vết thương cho Ngô Trác cũng là cố ý thăm dò, y nói lung tung người kia chẳng có chút nghi ngờ gì.
Rất kỳ quái.
Thanh Hồn bước ra ngoài bị ánh nắng nhẹ chiếu đến choáng váng, vội vàng bung ô lên. Hoàng Tuyên đỡ lấy y hỏi: "Không giúp hắn tỉnh thật hả?"
"Tự hắn cố gắng thôi, ta muốn giúp cũng không được." Thanh Hồn buồn rũ rượi: "Biết đâu đó là giấc mộng đẹp."
Hoàng Tuyên cười gượng: "Nếu không đẹp thì đã tỉnh từ lâu, Thanh Lang có phải do dự điều gì? Nếu bây giờ Thanh Lang gọi thử hắn, không chừng sẽ tỉnh."
Ánh mắt Thanh Hồn có chút lạnh lẽo, đau lòng tích tụ. Câu nói này như tên nhọn sắc bén đâm xuyên người, đau, hoảng sợ, nhưng không thể chống đỡ, phản kháng. Ngữ khí lạnh thấu xương: "Có gì do dự chứ, thật sự giúp không được mà. Bây giờ ta và hắn như đi trên một phiến băng mỏng, nhìn qua thì cùng đường, một khi bóc trần hết cái nhìn về nhau, thì chẳng quay đầu lại được đâu."
Nghe khẩu khí như vậy Hoàng Tuyên đoán lòng y đang loạn lắm, còn hỏi thêm chỉ khiến lòng bất an nhiều hơn: "Vậy chúng ta đi tìm Tân Dã thôi."
Thanh Hồn đi thêm mấy bước, mấy vết cắn trên người như vật sống bắt đầu tái lại, gặm nhấm nhiều hơn, mặt thêm trắng bệch. Hoàng Tuyên không nhịn được thương tâm: "Ngươi đang lo sợ sao?"
Đột nhiên Hoàng Tuyên không gọi Thanh Lang nữa, y thấy không bất thường, hỏi: "Lo sợ cái gì?"
"Lo bản thân không thể gọi hắn tỉnh." Hoàng Tuyên đáp gọn: "Ngươi chỉ nói thôi chứ đâu dám thử, vì ngươi sợ mới không dám làm. Trước giờ ngươi luôn liều mạng cơ mà. "
Thanh Hồn cười: "Ngươi nói ai cơ."
Hoàng Tuyên thở dài: "Diệu Huyền không liều mạng đâu, vì y chẳng muốn làm gì cả. Chưa bao giờ nghĩ đến làm được hay không, nếu y muốn không bằng cách này thì cách khác, tính toán thiệt hơn, chỉ cần không bước sai sao gọi là liều mạng được. Ngươi cũng như thế, giờ thì sợ rồi sao?"
Thanh Hồn thấy xung quanh như phủ sương mù ẩm ướt, bức bối không chịu được. Chỉ nhợt nhạt đáp: "Ta không hiểu."
Hoàng Tuyên không tin: "Ngươi hiểu mà."
"Vậy ngươi nói xem, muốn gọi hắn tỉnh ít nhất phải tâm ý tương thông, hắn cảm nhận được lời thúc giục mà tỉnh táo. Hai người tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải ngờ vực tranh đấu không một chút lơi lỏng. Có thể trong giấc mộng kia, mỗi bước hắn đi đều trong trạng thái thoi thóp hoảng sợ, ta bất cẩn chen vào chỉ khiến hắn kinh tâm thôi." Từng câu từng chữ đều là lưỡi đao sắc bén chém qua, bi ai ngập tràn: "Ta không muốn thử là bởi vì, chân tướng có thể khiến ta đau lòng, tuyệt vọng hơn nữa."
Thanh Hồn đã biết người mình muốn ở cạnh cả đời không thể cùng nhau đi tiếp nữa, là vì Bạch Diệp sao? cái chết này y khó thoát khỏi trách nhiệm. Hay vì sự nghi ngờ của hắn khi việc của Hoành Lân xảy ra, hay trước đó nữa, hắn nói người hắn hận nhất chính là y!
Hoàng Tuyên thở dài: "Xem ra lúc này chỉ có Nhiếp Trạch Dương đội mồ sống dậy mới giúp được hắn."
Nghe những lời này thật ngoài ý muốn, Thanh Hồn phì cười: "Ai cũng sợ Nhiếp Trạch Dương như sợ tà, ngươi tin người đã chết dưới mồ kia thật có bản lãnh như thế sao?"
"Dù sao cũng là người trong lòng hắn, nhìn thế nào cũng tốt đẹp mà. Ta thấy người khác nhắc đến không phải vì sợ, mà họ muốn người ta chết đi còn không siêu thoát được." Hoàng Tuyên cười cười đầy ý mỉa mai: "Hồn ma bóng quế cứ bị gọi hồn suốt, nếu là ta, ta cũng về bóp chết họ rồi mới xuống địa phủ tiếp."
Thanh Hồn dừng lại: "Ngươi cảm thấy Lục Khuynh Tâm thích Nhiếp Trạch Dương sao?"
Hoàng Tuyên trợn mắt: "Chuyện rõ ràng như thế ta có mù đâu. Từ chuyện ở Địa La ta đã nghi ngờ, sau khi điều tra... Thanh Lang à, ngươi hiểu rõ hơn ta."
Từ khi đó Hoàng Tuyên khinh thường người kia hẳn, ngay từ đầu hắn đã mang lòng dạ không sạch sẽ, còn muốn người ta thật lòng đối tốt với mình, hừ!
Thanh Hồn ảm đạm đáp: "Ta thấy hắn chỉ mắc nợ người kia thôi, cứ thấy có lỗi và dây dứt mà." Cũng vì thế mà hắn từng nghĩ hắn sẽ không bao giờ ra tay với mình."Chính miệng hắn nói không thích Nhiếp Trạch Dương mà."
"Thanh Lang của ta ơi, có phải ngươi mắc bệnh ngu ngốc của những người yêu nhau ngoài kia rồi không? Nếu hắn thừa nhận thích người kia, khác nào nói mình ngay từ đầu đã có ý lợi dụng lừa gạt ngươi chứ. Thấy mắc nợ sao? Vậy không thấy Hòa Phong Thương lấy xương cốt Bạch Diệp ra giở trò?"
Hoàng Tuyên nói rất nhiều thứ y đều không nghe rõ, chỉ chợt nhớ ngày đó Giang Khách hỏi mình, có biết tại sao Hồng Thiếu Hoài lại ra tay với Nhiếp Trạch Dương đầu tiên hay không?
Ở Địa La, thái độ của Dư Dung.
Niềm vui trong mắt Hồng Thiếu Hoài.
Hành động điên khùng của Cảnh Minh Sầu.
Cả nụ cười nhã nhặn của Khấu Hòa nữa, thì ra họ đều biết rõ điểm yếu của Lục Khuynh Tâm. Chỉ y mù mờ không rõ thôi...
Hoàng Tuyên hốt hoảng lắc người y mấy cái: "Thanh Lang à, ta không cố ý đâu, ngươi không sao chứ."
"Ngươi lắc thêm nữa ta sẽ chết thật đó." Thanh Hồn phủi phủi bụi mờ bay tới, nói: "Đi tìm Tân Dã thôi."
Hoàng Tuyên rầu rĩ đành để y lôi theo.
***
Nhiếp Trạch Dương cuộn người áo lông dày liền trượt xuống bả vai, Lục Khuynh Tâm liền kéo nó lên giấu nếp áo dưới gối cẩn thận.
Trong phòng đốt nhiều hương dược xua đuổi hàn khí, phòng ngừa bệnh dịch. Lục Khuynh Tâm hai mắt tản mát lo lắng, lấy khăn lau gò má nóng hổi của y: "Mới mắc mưa xuân một trận đã bệnh rồi."
Nhiếp Trạch Dương hơi cọ quậy, cảm nhận được khăn ấm lướt qua bên mặt tràn ngập mùi hương quen thuộc lẫn trong mùi thuốc: "Tam ca?"
Hắn mang bình sứ giữ ấm canh đến, vừa mở nắp khói đã bốc lên tầng tầng đầy vị đắng, canh hầm thuốc tuy khó uống nhưng hiệu quả rất tốt. Đỡ người ngồi trong lòng nghe loáng thoáng đệ ấy nói mấy câu hàm hồ, khẽ thở dài: "Đệ ráng uống một miếng canh đi."
Mấy ngày nay Trạch Dương không ăn uống gì được, Nhuận Thành có châm cứu, sử dụng liều thuốc hơi mạnh, thế mà đến giờ vẫn chưa tiến triển.
Đầu Nhiếp Trạch Dương ong ong cả lên, khó khăn thở dốc nghe tiếng mưa cũng thấy ồn ào mệt mỏi, mày nhíu chặt.
"Một muỗng, hai muỗng cũng được." Hắn sợ đệ ấy ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa, mỗi lần nghe tiếng thở yếu ớt đều hoảng sợ tái mặt: "Canh này ta hầm rất lâu đó, đệ ráng uống một miếng đi mà."
Đệ ấy nghe thế chậm chạp há miệng, canh chảy xuống cổ họng không hề dễ chịu mà thêm khô rát, lồng ngực nóng bừng khó khăn nuốt hết nửa bát canh.
Thấy Nhiếp Trạch Dương không gượng được nữa liền đỡ người nằm xuống, chạm vào đã thấy nóng như thiêu, mồ hôi ướt lưng áo.
Lục Khuynh Tâm cũng nằm xuống ôm người, dán mặt vào má, hồi lâu như bừng tỉnh vội vàng ngồi dậy. Không biết từ bao giờ hắn có thói quen xấu này, nếu biết họ gần gũi quá mức chưa chắc đệ ấy sẽ vui.
Mấy ngày liền Lục Khuynh Tâm chẳng ngủ được bao nhiêu, nếu không phải chỉ có hắn và Nhuận Thành thay phiên chăm sóc, hắn phải chợp mắt mới đủ sức chăm người bệnh. Trong khi đó hơi thở Nhiếp Trạch Dương ngày càng yếu sốt mãi không hạ, căn bệnh này dần không giống mắc mưa nhiễm lạnh mà nên.
Mọi người đi hái thuốc đến giờ vẫn chưa về.
Nửa đêm đệ ấy cứ tức ngực ho mãi, thuốc thang không chịu nuốt vào cứ vùi đầu trong chăn, kín mít, cả ánh nến cũng thấy khó chịu.
"Lạnh lắm sao?"
Nhiếp Trạch Dương yếu ớt: "Tắt hết lửa đi."
Nếu tắt hết lửa khác nào biến thành người băng đâu, hắn nắm bàn tay lạnh lẽo kia do dự một lúc mới ngồi dậy tắt hết lò sưởi. Hắn ôm chặt đệ ấy, tựa như giấu giấc mộng của cả đời mình trong lòng, trong tim, vĩnh viễn không thể lấy ra nữa. Biết rõ sau giấc mộng thâm trầm này thứ hắn đối diện là những mất mát đau thương, vì thế mà mâu thuẫn, do dự không chịu rời khỏi.
Lục Khuynh Tâm như vô lực chống đỡ giấc mơ này nhưng luôn thấy bản thân tỉnh táo, ví như hắn không nhìn thấy nhị ca nữa, dù là trong mơ. Sức mạnh vô danh nào đó cũng không đủ kéo nhị ca về... trong nỗi thống khổ ập đến kia hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tay người bên cạnh, vuốt mái tóc ướt để xoa dịu chính mình: "Cả trong mơ ta cũng không thể... "
Hắn hơi cọ xát vào người Trạch Dương níu kéo chút ngọt ngào ít ỏi.
***
Tiêu Linh đứng bên lư hương khói trắng nhìn thấy chủ nhân của mình đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đặt xuống bàn vài bông hoa băng lãnh, nói: "Lục Khuynh Tâm cứ ngủ suốt có khi nào không tỉnh luôn không?"
Hòa Phong Thương day thái dương, cười nhạt: "Hắn kém cỏi hơn ta tưởng nhiều."
Tiêu Linh nhẹ nhàng ngửi mùi hương trong phòng, mỉm cười: "Trong khách trọ không tìm được hương tốt, chúng ta chuẩn bị cho họ một ít hương dược thanh tâm tịnh khí, lại sợ hắn ngủ sâu quá không tốt."
"Loại hương này mang quá nhiều hơi ấm khó trách lại buồn ngủ, bỏ thêm vào vài bông hoa băng cho dung hòa đi." Sờ lên bề mặt thẻ bài ngọc lạnh băng, lần mò nét chữ trên đó: "Cái tên Diệu Huyền này, rốt cuộc ở nơi nào?"
Mang theo câu hỏi này Hòa Phong Thương chìm trong giấc ngủ.
Tiêu Linh khép cửa lại đi về phòng mình, gần đây chủ nhân đã quá mệt mỏi.
Giấc ngủ chưa sâu, Hòa Phong Thương chợt nghe âm thanh mềm mại như tơ, cực kỳ cuốn hút. Không nhịn được nghiêng tai nghe thêm tiếng đàn mê hoặc, trên mặt lộ ra thẫn thờ.
Tiếng đàn đó như đánh thức nỗi đau sâu kín trong lòng, thẻ ngọc rơi xuống vang lên tiếng thanh thúy trong đêm. Hòa Phong Thương kinh hoàng mờ mịt tỉnh dậy, lòng nao nao.
Trong mắt ngậm cảm khái đau lòng, gió lạnh không ngừng gợn mảng kí ức xưa cũ ngọt ngào kia, vây khốn người trong cơn mê vô cùng chặt chẽ.
Hòa Phong Thương đuổi theo tiếng đàn, tựa như bước qua đầm nước sâu, nhìn thấy bóng người bao năm cùng mình tình sâu ý nặng. Đất trời hòa mình cùng sắc hoa nở rộ, y cùng Đình An ở cạnh nhau tựa đầu ngắm trăng, trong niềm vui vô hạn đó y vẫn đau đáu nỗi niềm đau đớn, bởi vì sinh mệnh này không thể kéo dài được lâu.
Tiếng đàn càng ngày càng không chân thực, Hòa Phong Thương không để tâm, muốn ôm lấy người áp sát bên tóc mai, miệng nóng lưỡi khô phát ra âm thanh: "Đình An."
Thoáng nghe tiếng gió nức nở, Hòa Phong Thương dừng chân.
"Chạy đi đâu mà vội vàng vậy?"
Bóng người đó mờ mịt duy chỉ đôi mắt đầy lãnh ý lại sáng lạ thường nhìn chằm chằm, sau một hồi giật mình mới nhận ra đó là ánh mắt của ai. Hòa Phong Thương lấy lại vẻ âm tình bất định, cười nhạt: "Là ngươi sao?"
"Không là ta thì là ai chứ." Đưa tay lên dây đàn gảy hai tiếng, âm thanh xoay tròn quẩn quanh xâm chiếm vào tâm trí người khác, so với ban nãy âm điệu đã nặng nề chứa đầy mệt mỏi: "Mấy ngày nay ngủ không ngon sao? Cảm âm kém hơn nhiều."
Hòa Phong thương nheo mắt, trong không gian yên ắng mênh mông tỏa mùi hương dược mang theo hơi lạnh, hoa tuyết rơi bao phủ khắp nơi, sàn sạt thổi vào mặt. Vô số ý niệm nghi ngờ xuất hiện: "Sao ngươi biết được khúc đàn đó?"
Trên môi ngưng lại nụ cười lạnh, phiến quạt nhẹ nhàng phất qua: "Đã nghe qua một lần nên nhớ thôi." Y xòe ngón tay: "Đàn không giỏi lắm, sai hết mười mấy âm, có vài đoạn nghe không rõ nên dùng điệu khác đắp vào, ngươi dù sao cũng là cầm sư nổi danh lại không nhận ra, là quan tâm tắc loạn hay là không nghe ra thật đấy?"
Trong lòng Hòa Phong Thương gợn lên sự tàn nhẫn, trong chớp mắt muốn xé nát y ra giải hận, thế nhưng bàn tay vừa chạm vào chiếc cổ nhỏ dễ dàng bẻ gãy kia, chợt dừng lại: "Ngươi... ngươi là ai?"
Y cười mỏng manh, trong bóng tối lộ ra gương mặt khoan mẫn, nhìn kỹ lại như bức tượng dại ra, cứng đờ. Hòa Phong Thương càng nhìn càng mù mờ, đầu ong ong, vì thế mà vội vàng nhắm lại cực lực khắc chế bản thân, nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi hận ta, nhưng chưa từng thấy ngươi để lộ nó ra, còn có vẻ mặt như quỷ ám này."
"Khấu Hòa, ngươi có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Đương nhiên là không nhớ, có cảm giác mình đang chìm trong cơn mê không cách nào nhận ra thời gian chính xác, không thể nhớ nổi ngày tháng. Thế nhưng câu hỏi này lại khiến lòng Hòa Phong Thương nảy sinh sợ hãi...
"Hôm nay, là ngày Vũ Đình An chết đi."
Mặt Hòa Phong Thương tái mét.
"Ví như Công Nghi Lăng gặp gỡ Diệu Huyền, giống như Chu Nhuận Thành đưa Nam Bình từ sông băng lên, mọi thứ đều là sắp đặt trong ván cờ của ngươi. Vũ Đình An đã chết vào ngày Nhiếp Trạch Dương rời khỏi thế gian này đúng không?"
Khi Hòa Phong Thương mở bừng mắt ra người bên cạnh đã không còn, chỉ có tiếng cười nhàn nhạt cùng lời nói ma quỷ lưu lại giữa thiên không: "Cái gì mà hận ý không để lộ chứ, ta vẫn luôn nhìn đến ngươi, bám theo ngươi đấy thôi. Những thứ mà ngươi yêu thích đều chưa từng thoát khỏi tay ta, càng không thể nào thoát khỏi tay ta."
Trong đêm tĩnh mịch vang lên tiếng thở dốc, Hòa Phong Thương tỉnh lại trong cơn ác mộng lồng ngực vẫn lưu lại lạnh lẽo. Cơn mơ này thật bất thường, người trong mộng...
Cố gắng tĩnh tâm trở lại, chuỗi thời gian thẳng thớm thông suốt. Nhiếp Trạch Dương mất vào ngày nào chứ, nghĩ một lát cảm thấy hơi dư thừa, sao mình có thể dễ dàng bị lừa như thế chứ. Hòa Phong Thương nhặt thẻ ngọc lên lạnh lùng ném thật mạnh: "Ngươi giỏi lắm."
Lúc này ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống, trời càng khuya gió thổi lạnh hơn nhiều, hắn lo lắng: "Đừng có ngồi bên cửa sổ nữa, gió lạnh lắm."
Trạch Dương cười chỉ lò sưởi: "Sang xuân rồi tiết trời cũng không còn lạnh nữa, đốt hẳn hai lò còn thấy hơi nóng."
Hắn đem mấy chữ 'ta nhớ đệ sợ lạnh vào trong bụng.' Mặt hơi tối lại: "Bên trong có thảo dược, cỏ thơm, đốt để xua hàn khí cũng tốt mà."
Thần sắc Trạch Dương vẫn thanh lãnh như cũ, không hề bị gió thổi đến đỏ lên. Không biết có phải vì bị từ chối tình cảm mà hắn cảm thấy mọi thứ xung quanh đều nhạt nhẽo trống rỗng, đệ ấy im lặng còn hắn thì ngượng ngùng.
Đến khi vẽ xong, Trạch Dương ngồi dậy than thở: "Mấy ngày trước bận rộn quá không ăn được miếng sủi cảo nào. Nghe nói có tửu lâu mới mở, tam ca có muốn cùng đệ đi ăn thử không?"
Lục Khuynh Tâm lấy lại ý cười vui vẻ, trong mắt gợn sóng tình: "Ra ngoài làm gì, chúng ta xuống bếp tự gói đi. Không phải lúc sáng đệ mới lấy rau xanh trữ đông ra sao?" Môi hắn cười ấm nhuận: "Để ta làm cho đệ ăn."
"Tam ca từ bao giờ biết gói sủi cảo vậy."
Khi Trạch Dương ăn được miếng sủi cảo đúng là cảm động chảy nước mắt, trong miệng chỉ có vị rau đắng, tiêu cay không chịu nổi, miễn cưỡng nói: "Cũng được lắm."
Lục Khuynh Tâm nhỏ nhẹ không hề rời mắt khỏi người bên cạnh: "Lúc nấu lỡ tay bỏ nhiều thứ quá."
Trong bếp vẫn thoảng mùi cá ninh thơm béo ngậy, lúc hắn từ ngoài lấy củi trở về, đã thấy đệ ấy nung nồi nhỏ này, tò mò hỏi: "Đó là gì?"
"Là cá hồi nấu rau hiên, đợi thêm một lát có thể bỏ rau vào rồi."
Trong khoảnh khắc hắn thấy mình hơi mơ hồ, mùi vị quen thuộc kia lại không thể nhận ra? Đây không phải thứ hắn luôn mong chờ bấy lâu sao, là hương vị nhiều lần vô tâm bỏ lỡ. Phảng phất như năm tháng xưa cũ thoảng sắc màu phượng hoàng rực rỡ, dưới tán cây, thời khắc đẹp đẽ đó hắn bước đến bên cạnh đệ ấy, lại giống những đêm đông ở cạnh nhau tìm mai.
Đáng tiếc, những năm tháng giờ lại ngập đau thương.
Hắn có thể quay đầu không? Có thể lui bước trốn tránh, Trạch Dương vẫn là người của năm đó, rạng rỡ mang theo ánh sáng soi khắp nơi, còn hắn lại đang chật vật mâu thuẫn bởi những tâm tư giấu kín, những lừa dối không thể phơi bày.
Hắn từ đây e là chỉ có thể lẳng lặng ở cạnh bảo vệ đệ ấy một đời bình an, không mong cầu gì hơn.
Miệng lưỡi không có mùi vị gì, hắn ăn hết bát canh liền về phòng mình.
Không còn ở cạnh một người luôn gặp ác mộng trong đêm, trên mặt lưu lại đau đớn bệnh tật, dù thuốc thang cận kề vẫn không chữa dứt được chất độc ngấm trong người. Mỗi lần hắn nghe thấy tiếng hít thở khó khăn, đều không kìm được muốn ôm lấy người vỗ về, đã từng có lúc hắn thật lòng nghĩ họ có thể cạnh nhau, sưởi ấm, nương tựa dài lâu.
Hắn đang nghĩ đến ai thế nhỉ? Bóng người mờ nhạt cầm ô đi trên đoạn đường lát đá xanh, chưa từng quay đầu lại.
Đột nhiên hắn có cảm giác dị thường, xa xa có tiếng đàn êm dịu truyền tới, lúc này u nguyệt thâm trầm ai lại đi đánh đàn chứ. Hắn giỏi cảm nhận âm thanh lại bị thứ này thu hút, tiếng đàn không có bất kỳ tình cảm nào, hắn đi về phía phát ra âm thanh nhìn thấy người đang ở ngoài bàn trà đánh đàn, mặt hơi nghiêng nên không rõ dung mạo.
"Ngươi là ai?"
Người kia quay đầu lại, hơi mỉm cười: "Lục công tử."
Lục Khuynh Tâm hỏi lại lần nữa: "Ngươi là ai?"
***
"Sao tam ca của ta còn chưa tỉnh nữa?"
Thanh Hồn dửng dưng: "Cái đó làm sao ta biết được."
Thành Kính muốn nói gì đó, chợt nghe bên ngoài ồn ào Hoàng Tuyên hét vào: "Thanh Lang, chúng ta nhanh đi thôi."
Thanh Hồn túm lấy tay nãi bên cạnh, đáp: "Ra ngay."
Thành Kính hốt hoảng: "Các người định đi đâu."
"Đi về chứ đâu, lẽ nào nơi này thật sự tìm được hoa Nữ Lang gì đó sao?" Giọng điệu Thanh Hồn có chút khinh thường: "Ta và hắn là kẻ thù, ngươi tưởng ta sẽ giúp hắn tỉnh lại sao?"
Ánh mắt Thành Kính lộ ra vẻ hung ác, ngay sau đó kìm chế rất nhanh: "Ngươi không tìm Tân Dã hay sao?"
"Có chân sẽ tự biết về thôi."
Thật ra Thanh Hồn biết Tân Dã đã lạc bọn họ khi bước vào lăng mộ, lúc đó người trước người sau cùng đi, người đã bị tráo mất rồi. Tân Dã hỏi về chuyện Diêu Chí Hằng y đáp 'lập tức treo cổ... ' Đó là nói bừa thôi. Bên bờ suối bảo xem vết thương cho Ngô Trác cũng là cố ý thăm dò, y nói lung tung người kia chẳng có chút nghi ngờ gì.
Rất kỳ quái.
Thanh Hồn bước ra ngoài bị ánh nắng nhẹ chiếu đến choáng váng, vội vàng bung ô lên. Hoàng Tuyên đỡ lấy y hỏi: "Không giúp hắn tỉnh thật hả?"
"Tự hắn cố gắng thôi, ta muốn giúp cũng không được." Thanh Hồn buồn rũ rượi: "Biết đâu đó là giấc mộng đẹp."
Hoàng Tuyên cười gượng: "Nếu không đẹp thì đã tỉnh từ lâu, Thanh Lang có phải do dự điều gì? Nếu bây giờ Thanh Lang gọi thử hắn, không chừng sẽ tỉnh."
Ánh mắt Thanh Hồn có chút lạnh lẽo, đau lòng tích tụ. Câu nói này như tên nhọn sắc bén đâm xuyên người, đau, hoảng sợ, nhưng không thể chống đỡ, phản kháng. Ngữ khí lạnh thấu xương: "Có gì do dự chứ, thật sự giúp không được mà. Bây giờ ta và hắn như đi trên một phiến băng mỏng, nhìn qua thì cùng đường, một khi bóc trần hết cái nhìn về nhau, thì chẳng quay đầu lại được đâu."
Nghe khẩu khí như vậy Hoàng Tuyên đoán lòng y đang loạn lắm, còn hỏi thêm chỉ khiến lòng bất an nhiều hơn: "Vậy chúng ta đi tìm Tân Dã thôi."
Thanh Hồn đi thêm mấy bước, mấy vết cắn trên người như vật sống bắt đầu tái lại, gặm nhấm nhiều hơn, mặt thêm trắng bệch. Hoàng Tuyên không nhịn được thương tâm: "Ngươi đang lo sợ sao?"
Đột nhiên Hoàng Tuyên không gọi Thanh Lang nữa, y thấy không bất thường, hỏi: "Lo sợ cái gì?"
"Lo bản thân không thể gọi hắn tỉnh." Hoàng Tuyên đáp gọn: "Ngươi chỉ nói thôi chứ đâu dám thử, vì ngươi sợ mới không dám làm. Trước giờ ngươi luôn liều mạng cơ mà. "
Thanh Hồn cười: "Ngươi nói ai cơ."
Hoàng Tuyên thở dài: "Diệu Huyền không liều mạng đâu, vì y chẳng muốn làm gì cả. Chưa bao giờ nghĩ đến làm được hay không, nếu y muốn không bằng cách này thì cách khác, tính toán thiệt hơn, chỉ cần không bước sai sao gọi là liều mạng được. Ngươi cũng như thế, giờ thì sợ rồi sao?"
Thanh Hồn thấy xung quanh như phủ sương mù ẩm ướt, bức bối không chịu được. Chỉ nhợt nhạt đáp: "Ta không hiểu."
Hoàng Tuyên không tin: "Ngươi hiểu mà."
"Vậy ngươi nói xem, muốn gọi hắn tỉnh ít nhất phải tâm ý tương thông, hắn cảm nhận được lời thúc giục mà tỉnh táo. Hai người tin tưởng lẫn nhau, chứ không phải ngờ vực tranh đấu không một chút lơi lỏng. Có thể trong giấc mộng kia, mỗi bước hắn đi đều trong trạng thái thoi thóp hoảng sợ, ta bất cẩn chen vào chỉ khiến hắn kinh tâm thôi." Từng câu từng chữ đều là lưỡi đao sắc bén chém qua, bi ai ngập tràn: "Ta không muốn thử là bởi vì, chân tướng có thể khiến ta đau lòng, tuyệt vọng hơn nữa."
Thanh Hồn đã biết người mình muốn ở cạnh cả đời không thể cùng nhau đi tiếp nữa, là vì Bạch Diệp sao? cái chết này y khó thoát khỏi trách nhiệm. Hay vì sự nghi ngờ của hắn khi việc của Hoành Lân xảy ra, hay trước đó nữa, hắn nói người hắn hận nhất chính là y!
Hoàng Tuyên thở dài: "Xem ra lúc này chỉ có Nhiếp Trạch Dương đội mồ sống dậy mới giúp được hắn."
Nghe những lời này thật ngoài ý muốn, Thanh Hồn phì cười: "Ai cũng sợ Nhiếp Trạch Dương như sợ tà, ngươi tin người đã chết dưới mồ kia thật có bản lãnh như thế sao?"
"Dù sao cũng là người trong lòng hắn, nhìn thế nào cũng tốt đẹp mà. Ta thấy người khác nhắc đến không phải vì sợ, mà họ muốn người ta chết đi còn không siêu thoát được." Hoàng Tuyên cười cười đầy ý mỉa mai: "Hồn ma bóng quế cứ bị gọi hồn suốt, nếu là ta, ta cũng về bóp chết họ rồi mới xuống địa phủ tiếp."
Thanh Hồn dừng lại: "Ngươi cảm thấy Lục Khuynh Tâm thích Nhiếp Trạch Dương sao?"
Hoàng Tuyên trợn mắt: "Chuyện rõ ràng như thế ta có mù đâu. Từ chuyện ở Địa La ta đã nghi ngờ, sau khi điều tra... Thanh Lang à, ngươi hiểu rõ hơn ta."
Từ khi đó Hoàng Tuyên khinh thường người kia hẳn, ngay từ đầu hắn đã mang lòng dạ không sạch sẽ, còn muốn người ta thật lòng đối tốt với mình, hừ!
Thanh Hồn ảm đạm đáp: "Ta thấy hắn chỉ mắc nợ người kia thôi, cứ thấy có lỗi và dây dứt mà." Cũng vì thế mà hắn từng nghĩ hắn sẽ không bao giờ ra tay với mình."Chính miệng hắn nói không thích Nhiếp Trạch Dương mà."
"Thanh Lang của ta ơi, có phải ngươi mắc bệnh ngu ngốc của những người yêu nhau ngoài kia rồi không? Nếu hắn thừa nhận thích người kia, khác nào nói mình ngay từ đầu đã có ý lợi dụng lừa gạt ngươi chứ. Thấy mắc nợ sao? Vậy không thấy Hòa Phong Thương lấy xương cốt Bạch Diệp ra giở trò?"
Hoàng Tuyên nói rất nhiều thứ y đều không nghe rõ, chỉ chợt nhớ ngày đó Giang Khách hỏi mình, có biết tại sao Hồng Thiếu Hoài lại ra tay với Nhiếp Trạch Dương đầu tiên hay không?
Ở Địa La, thái độ của Dư Dung.
Niềm vui trong mắt Hồng Thiếu Hoài.
Hành động điên khùng của Cảnh Minh Sầu.
Cả nụ cười nhã nhặn của Khấu Hòa nữa, thì ra họ đều biết rõ điểm yếu của Lục Khuynh Tâm. Chỉ y mù mờ không rõ thôi...
Hoàng Tuyên hốt hoảng lắc người y mấy cái: "Thanh Lang à, ta không cố ý đâu, ngươi không sao chứ."
"Ngươi lắc thêm nữa ta sẽ chết thật đó." Thanh Hồn phủi phủi bụi mờ bay tới, nói: "Đi tìm Tân Dã thôi."
Hoàng Tuyên rầu rĩ đành để y lôi theo.
***
Nhiếp Trạch Dương cuộn người áo lông dày liền trượt xuống bả vai, Lục Khuynh Tâm liền kéo nó lên giấu nếp áo dưới gối cẩn thận.
Trong phòng đốt nhiều hương dược xua đuổi hàn khí, phòng ngừa bệnh dịch. Lục Khuynh Tâm hai mắt tản mát lo lắng, lấy khăn lau gò má nóng hổi của y: "Mới mắc mưa xuân một trận đã bệnh rồi."
Nhiếp Trạch Dương hơi cọ quậy, cảm nhận được khăn ấm lướt qua bên mặt tràn ngập mùi hương quen thuộc lẫn trong mùi thuốc: "Tam ca?"
Hắn mang bình sứ giữ ấm canh đến, vừa mở nắp khói đã bốc lên tầng tầng đầy vị đắng, canh hầm thuốc tuy khó uống nhưng hiệu quả rất tốt. Đỡ người ngồi trong lòng nghe loáng thoáng đệ ấy nói mấy câu hàm hồ, khẽ thở dài: "Đệ ráng uống một miếng canh đi."
Mấy ngày nay Trạch Dương không ăn uống gì được, Nhuận Thành có châm cứu, sử dụng liều thuốc hơi mạnh, thế mà đến giờ vẫn chưa tiến triển.
Đầu Nhiếp Trạch Dương ong ong cả lên, khó khăn thở dốc nghe tiếng mưa cũng thấy ồn ào mệt mỏi, mày nhíu chặt.
"Một muỗng, hai muỗng cũng được." Hắn sợ đệ ấy ngủ rồi sẽ không tỉnh lại nữa, mỗi lần nghe tiếng thở yếu ớt đều hoảng sợ tái mặt: "Canh này ta hầm rất lâu đó, đệ ráng uống một miếng đi mà."
Đệ ấy nghe thế chậm chạp há miệng, canh chảy xuống cổ họng không hề dễ chịu mà thêm khô rát, lồng ngực nóng bừng khó khăn nuốt hết nửa bát canh.
Thấy Nhiếp Trạch Dương không gượng được nữa liền đỡ người nằm xuống, chạm vào đã thấy nóng như thiêu, mồ hôi ướt lưng áo.
Lục Khuynh Tâm cũng nằm xuống ôm người, dán mặt vào má, hồi lâu như bừng tỉnh vội vàng ngồi dậy. Không biết từ bao giờ hắn có thói quen xấu này, nếu biết họ gần gũi quá mức chưa chắc đệ ấy sẽ vui.
Mấy ngày liền Lục Khuynh Tâm chẳng ngủ được bao nhiêu, nếu không phải chỉ có hắn và Nhuận Thành thay phiên chăm sóc, hắn phải chợp mắt mới đủ sức chăm người bệnh. Trong khi đó hơi thở Nhiếp Trạch Dương ngày càng yếu sốt mãi không hạ, căn bệnh này dần không giống mắc mưa nhiễm lạnh mà nên.
Mọi người đi hái thuốc đến giờ vẫn chưa về.
Nửa đêm đệ ấy cứ tức ngực ho mãi, thuốc thang không chịu nuốt vào cứ vùi đầu trong chăn, kín mít, cả ánh nến cũng thấy khó chịu.
"Lạnh lắm sao?"
Nhiếp Trạch Dương yếu ớt: "Tắt hết lửa đi."
Nếu tắt hết lửa khác nào biến thành người băng đâu, hắn nắm bàn tay lạnh lẽo kia do dự một lúc mới ngồi dậy tắt hết lò sưởi. Hắn ôm chặt đệ ấy, tựa như giấu giấc mộng của cả đời mình trong lòng, trong tim, vĩnh viễn không thể lấy ra nữa. Biết rõ sau giấc mộng thâm trầm này thứ hắn đối diện là những mất mát đau thương, vì thế mà mâu thuẫn, do dự không chịu rời khỏi.
Lục Khuynh Tâm như vô lực chống đỡ giấc mơ này nhưng luôn thấy bản thân tỉnh táo, ví như hắn không nhìn thấy nhị ca nữa, dù là trong mơ. Sức mạnh vô danh nào đó cũng không đủ kéo nhị ca về... trong nỗi thống khổ ập đến kia hắn nhẹ nhàng hôn lên vành tay người bên cạnh, vuốt mái tóc ướt để xoa dịu chính mình: "Cả trong mơ ta cũng không thể... "
Hắn hơi cọ xát vào người Trạch Dương níu kéo chút ngọt ngào ít ỏi.
***
Tiêu Linh đứng bên lư hương khói trắng nhìn thấy chủ nhân của mình đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đặt xuống bàn vài bông hoa băng lãnh, nói: "Lục Khuynh Tâm cứ ngủ suốt có khi nào không tỉnh luôn không?"
Hòa Phong Thương day thái dương, cười nhạt: "Hắn kém cỏi hơn ta tưởng nhiều."
Tiêu Linh nhẹ nhàng ngửi mùi hương trong phòng, mỉm cười: "Trong khách trọ không tìm được hương tốt, chúng ta chuẩn bị cho họ một ít hương dược thanh tâm tịnh khí, lại sợ hắn ngủ sâu quá không tốt."
"Loại hương này mang quá nhiều hơi ấm khó trách lại buồn ngủ, bỏ thêm vào vài bông hoa băng cho dung hòa đi." Sờ lên bề mặt thẻ bài ngọc lạnh băng, lần mò nét chữ trên đó: "Cái tên Diệu Huyền này, rốt cuộc ở nơi nào?"
Mang theo câu hỏi này Hòa Phong Thương chìm trong giấc ngủ.
Tiêu Linh khép cửa lại đi về phòng mình, gần đây chủ nhân đã quá mệt mỏi.
Giấc ngủ chưa sâu, Hòa Phong Thương chợt nghe âm thanh mềm mại như tơ, cực kỳ cuốn hút. Không nhịn được nghiêng tai nghe thêm tiếng đàn mê hoặc, trên mặt lộ ra thẫn thờ.
Tiếng đàn đó như đánh thức nỗi đau sâu kín trong lòng, thẻ ngọc rơi xuống vang lên tiếng thanh thúy trong đêm. Hòa Phong Thương kinh hoàng mờ mịt tỉnh dậy, lòng nao nao.
Trong mắt ngậm cảm khái đau lòng, gió lạnh không ngừng gợn mảng kí ức xưa cũ ngọt ngào kia, vây khốn người trong cơn mê vô cùng chặt chẽ.
Hòa Phong Thương đuổi theo tiếng đàn, tựa như bước qua đầm nước sâu, nhìn thấy bóng người bao năm cùng mình tình sâu ý nặng. Đất trời hòa mình cùng sắc hoa nở rộ, y cùng Đình An ở cạnh nhau tựa đầu ngắm trăng, trong niềm vui vô hạn đó y vẫn đau đáu nỗi niềm đau đớn, bởi vì sinh mệnh này không thể kéo dài được lâu.
Tiếng đàn càng ngày càng không chân thực, Hòa Phong Thương không để tâm, muốn ôm lấy người áp sát bên tóc mai, miệng nóng lưỡi khô phát ra âm thanh: "Đình An."
Thoáng nghe tiếng gió nức nở, Hòa Phong Thương dừng chân.
"Chạy đi đâu mà vội vàng vậy?"
Bóng người đó mờ mịt duy chỉ đôi mắt đầy lãnh ý lại sáng lạ thường nhìn chằm chằm, sau một hồi giật mình mới nhận ra đó là ánh mắt của ai. Hòa Phong Thương lấy lại vẻ âm tình bất định, cười nhạt: "Là ngươi sao?"
"Không là ta thì là ai chứ." Đưa tay lên dây đàn gảy hai tiếng, âm thanh xoay tròn quẩn quanh xâm chiếm vào tâm trí người khác, so với ban nãy âm điệu đã nặng nề chứa đầy mệt mỏi: "Mấy ngày nay ngủ không ngon sao? Cảm âm kém hơn nhiều."
Hòa Phong thương nheo mắt, trong không gian yên ắng mênh mông tỏa mùi hương dược mang theo hơi lạnh, hoa tuyết rơi bao phủ khắp nơi, sàn sạt thổi vào mặt. Vô số ý niệm nghi ngờ xuất hiện: "Sao ngươi biết được khúc đàn đó?"
Trên môi ngưng lại nụ cười lạnh, phiến quạt nhẹ nhàng phất qua: "Đã nghe qua một lần nên nhớ thôi." Y xòe ngón tay: "Đàn không giỏi lắm, sai hết mười mấy âm, có vài đoạn nghe không rõ nên dùng điệu khác đắp vào, ngươi dù sao cũng là cầm sư nổi danh lại không nhận ra, là quan tâm tắc loạn hay là không nghe ra thật đấy?"
Trong lòng Hòa Phong Thương gợn lên sự tàn nhẫn, trong chớp mắt muốn xé nát y ra giải hận, thế nhưng bàn tay vừa chạm vào chiếc cổ nhỏ dễ dàng bẻ gãy kia, chợt dừng lại: "Ngươi... ngươi là ai?"
Y cười mỏng manh, trong bóng tối lộ ra gương mặt khoan mẫn, nhìn kỹ lại như bức tượng dại ra, cứng đờ. Hòa Phong Thương càng nhìn càng mù mờ, đầu ong ong, vì thế mà vội vàng nhắm lại cực lực khắc chế bản thân, nói: "Ta vẫn luôn biết ngươi hận ta, nhưng chưa từng thấy ngươi để lộ nó ra, còn có vẻ mặt như quỷ ám này."
"Khấu Hòa, ngươi có nhớ hôm nay là ngày gì không?"
Đương nhiên là không nhớ, có cảm giác mình đang chìm trong cơn mê không cách nào nhận ra thời gian chính xác, không thể nhớ nổi ngày tháng. Thế nhưng câu hỏi này lại khiến lòng Hòa Phong Thương nảy sinh sợ hãi...
"Hôm nay, là ngày Vũ Đình An chết đi."
Mặt Hòa Phong Thương tái mét.
"Ví như Công Nghi Lăng gặp gỡ Diệu Huyền, giống như Chu Nhuận Thành đưa Nam Bình từ sông băng lên, mọi thứ đều là sắp đặt trong ván cờ của ngươi. Vũ Đình An đã chết vào ngày Nhiếp Trạch Dương rời khỏi thế gian này đúng không?"
Khi Hòa Phong Thương mở bừng mắt ra người bên cạnh đã không còn, chỉ có tiếng cười nhàn nhạt cùng lời nói ma quỷ lưu lại giữa thiên không: "Cái gì mà hận ý không để lộ chứ, ta vẫn luôn nhìn đến ngươi, bám theo ngươi đấy thôi. Những thứ mà ngươi yêu thích đều chưa từng thoát khỏi tay ta, càng không thể nào thoát khỏi tay ta."
Trong đêm tĩnh mịch vang lên tiếng thở dốc, Hòa Phong Thương tỉnh lại trong cơn ác mộng lồng ngực vẫn lưu lại lạnh lẽo. Cơn mơ này thật bất thường, người trong mộng...
Cố gắng tĩnh tâm trở lại, chuỗi thời gian thẳng thớm thông suốt. Nhiếp Trạch Dương mất vào ngày nào chứ, nghĩ một lát cảm thấy hơi dư thừa, sao mình có thể dễ dàng bị lừa như thế chứ. Hòa Phong Thương nhặt thẻ ngọc lên lạnh lùng ném thật mạnh: "Ngươi giỏi lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất