Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử

Chương 189: Lệ Rơi Lặng Lẽ Dạ Thêm Sầu (2)

Trước Sau
Đêm tối đen như mực, Thanh Hồn không ngủ được thầm nhớ khi ở trong rừng Hạc Hàn Hải Sinh nói muốn lấy máu y, dùng độc trị độc.

Đầu óc y mơ mơ hồ thấy quái dị khác thường, như bị người ta mê hoặc mất đi tri giác.

Lòng Thanh Hồn bất an, hơi bức bách ngồi dậy.

Đúng lúc Lục Khuynh Tâm trở về: "Ngươi không ngủ được sao?"

Thanh Hồn cười yếu ớt hơi mất tự nhiên, như có điềm xấu nào sắp tiến tới.

"Thuốc thang thế nào rồi?"

Lục Khuynh Tâm thở dài: "Vẫn chưa có mấy tiến triển, vết thương của ngươi sao rồi để ta thoa thuốc cho ngươi."

"Vết thương nhỏ thôi ta đã thoa thuốc băng bó lại rồi." Thanh Hồn dừng lại một lúc nói: "Những người bao vây quanh Nhiếp phủ sao rồi?"

Sắc mặt hắn thoáng âm u lạnh lẽo: "Đã bị đuổi về rồi nhưng đây không phải là cách."

Thanh Hồn day trán: "Không thể trách họ được."

"Về sau ngươi đừng có đi lung tung nữa."

Y muốn nói gì đó nhưng không biết bắt đầu từ đâu, đành lãng sang chuyện khác: "Lương Ngôn đang ở tháp Hoài Cổ đúng không? Ta muốn đến đó xem có cách nào chữa mắt hay không?"

"Ta thấy ngươi rất quan tâm Lương Ngôn."

Y đáp: "Chỉ là muốn xem thử chất độc hại mắt hắn có manh mối liên kết gì với độc trong rừng không thôi."

"Ngày mai ta đưa ngươi đi, ở đó có phong ấn cổ xưa ta cũng yên tâm."

Thanh Hồn phì cười chỉ muốn nói, phong ấn gì mà bị sập chục lần. Nhưng quả thật y muốn đến đó tìm tro cốt Tàng Ngư xem thử. Trước giờ không nghiên cứu những thứ này nhưng vẫn muốn mang về coi có giúp ích được gì không? Hỏi tới thì Công Nghi Lăng câm như hến, không chịu nói ra Diệu Huyền đang ở đâu.

Có thể vì ma hóa mà tính khí Công Nghi Lăng thay đổi ít nhiều, không biết Diệu Huyền thế nào rồi.

Không hiểu sao Thanh Hồn thấy chính mình kích động sợ hãi, không thể cố gắng bình tâm suy nghĩ như trước.

Sáng hôm sau, Lục Khuynh Tâm đưa Thanh Hồn đến tháp Hoài Cổ, dặn dò: "Nhớ lời ta không được đi lung tung đó."

Y gật gù ôm Hải Đông Thanh: "Nhớ mà, có phát hiện gì ta sẽ gửi thư báo cho ngươi."

Lục Khuynh Tâm an ủi: "Ngươi... cũng đừng để tâm những lời nói ngoài kia làm chi."

Thanh Hồn đương nhiên không thèm để tâm, tháp Hoài Cổ như nhà giam lỏng xung quanh toàn kết giới không ai tùy tiện xông vào được. Họ cũng không rảnh tiếp tục làm khó, nhưng vẫn vây quanh tháp không chịu đi.

Đã hai ngày trôi qua Tháp Hoài Cổ luôn yên tĩnh, ai đi qua cũng không dám dừng chân, họ sợ yêu tà, sợ trúng độc, sợ điềm xấu bám lấy họ. Lương Ngôn ngày ngày mò mẫm mấy món đồ vật cũ, có vẻ đang muốn tìm manh mối trong những món đồ đó, tìm về cố hương.

Thanh Hồn lại dành thời gian trồng hoa cúc, bạch cúc khi nở ẩn ẩn mùi hương kham khổ, lúc này cây còn nhỏ đựng trong mấy bồn đặt bên cửa sổ. Ngày nào y cũng mang nước đến tưới, chép kinh, sau đó vòng quanh giếng nghiền ngẫm sâu xa. Tiêu Tử Nhân càng nhìn càng cay mắt: "Ngày nào ngươi cũng làm mấy chuyện nhàm chán này, đã ngộ ra cái gì chưa?"

"Ta ngộ ra một chuyện, độc tụ ở xương, da thịt bị hủy hoại dần."

Tiêu Tử Nhân nổi gân trán, sau đó hơi thở ra: "Nghiêm trọng đến thế à?"

Thanh Hồn im lặng không đáp, đầu lưỡi tê tê, tay dần dần lạnh đi hơi thở dần dần mỏng manh: "À đúng rồi bên giếng hình như có vấn đề, các người theo ta xem thử."

Tiêu Tử Nhân đành đỡ Lương Ngôn theo xuống giếng xem xét, giữa một đám bụi mờ không khí bức bách âm u đến đáng ngờ. Hai người đi phía trước cẩn thận bước qua xương xẩu kẻo phạm phải bất kính. Chợt cảm thấy hơi thở sau lưng mỏng manh đến gần như biến mất.

Cũng không biết trải qua bao lâu hoàng hôn máu loãng, hai người trong giếng cứng đờ nằm trên lớp bụi xương trắng, đầu ướt máu tươi. Thanh Hồn quỳ chống tay dưới đất hơi thở hỗn loạn đầu óc ong ong, ngực đau kịch liệt. Y đứng như cô linh điêu đứng thấy những bóng mờ tránh đi, rời xa không dám đến gần, ai nấy cũng đều sợ hãi.

Tay đổ mồ hôi ẩm ướt dính dính bụi xương trắng đầy tay.

Trong chùa đang náo động, họ không biết tại sao hai vị họ Tiêu, Lương lại biến mất. Hiện giờ độc dược hoành hành, những ai đến chùa đều được bảo vệ cẩn thận. Không ai thấy người rời đi lại tự dưng không tiếng động biến mất?

Trụ trì biết họ trước khi biến mất đã gặp Thanh công tử, nhưng người này lại đóng cửa phòng nói mệt không chịu gặp ai. Tháp cao năm trượng sừng sững giữa bầu không khí trang nghiêm, cửa phòng mở ra, Thanh Hồn cuối cùng cũng chịu đi ra sang thiền phòng.

Bước vào trong im lặng nửa ngày Thanh Hồn mới thốt lên: "Người có trúng độc đâu."

"Ta không nói vậy sao người chịu ra gặp chứ?"

"Vãn bối có chút chuyện bận rộn."

Trụ trì nín thinh một lát: "Hai vị công tử hai đã biến mất người có biết không?"

"Họ có chân có tay, Lương công tử muốn dựa vào kỷ vật tìm mẫu thân, có đi cũng đâu có gì lạ?"

Nửa ngày sau Lục Khuynh Tâm lại nghe tin trong tháp xảy ra hỏa hoạn, đến tin lại nghe Tiêu Tử Nhân, Lương Ngôn, Thanh Hồn, cả trụ trì cũng đã biến mất. Đã bận rộn điên cả đầu rồi còn xảy ra hết chuyện này đến chuyện khác.

"Người nói Tiêu Tử Nhân và Lương Thần mất tích trước mấy ngày?"

Phó trụ trì rầu rĩ gật đầu: "Có người nói trước khi họ biến mất đã gặp Thanh công tử, trụ trì có đến hỏi nhưng nhiều lần bị từ chối. Sau đó, thì hai người họ cũng biến mất. Đã kiểm tra qua kết giới không hề bị dịch chuyển, cũng không ai thấy họ ra ngoài."

"Không chừng sau khi xây lại tháp, có người đã đào một địa đạo ra vào." Tháp mới đã xây ở nơi khác, vì chuyện độc dược mà không đủ chỗ cho người bệnh nghỉ ngơi, phải đưa một nửa về nơi cũ.

"Làm phiền mọi người rồi, e là phải lục soát." Tranh thủ lúc đó hắn đến phòng y xem thử.

Trà còn chưa uống hết, trên bàn đặt thêm một bình tưới nước. Chậu hoa bạch cúc chưa nở, mấy trang kinh chép dang dở nằm lộn xộn. Nhưng không giống ẩu đả, theo hắn biết trụ trì võ công không tệ sao có thể dễ dàng bị bắt đi?

Dùng mê hương? Trong chùa đốt trầm khá nhiều nguyên nhân có thể do bị tráo mà ra.

Lục soát khắp chùa bỗng dưng phát hiện bên dưới giếng nước múc nước cạnh nhà bếp có một thông đạo dẫn ra ngoài. Miệng giếng rất lớn mực nước lại thấp cách mặt nước rất xa, tối ôm, khó thấy được dưới nước có gì.

Có dấu chân người nào đó đạp lên thành giếng nhảy xuống, vết máu lưu lại còn rất mới. Thành giếng có nhiều gập ghềnh có nhiều điểm đặt chân, hắn không nghĩ nhiều liền nhảy xuống bên dưới lặn sâu, dùng Tân Hỏa thắp sáng. Đến khi tưởng chừng không thể chịu được nữa mới phát hiện nơi đến là hang động lớn, bốn bề đều là đá. Đá trên tường được đào thành một cái hõm giường, bên dưới đặt nhiều rương quần áo. Tại sao giếng lại thông đến hang động này chứ?

Có một đống củi đặt một nồi dầu, xương vụn rơi khắp nơi.

Đang xem xét thì từ cửa hang trở về nhìn thấy hắn sửng sốt kêu lên: "Ngươi là ai?"

...

"À là người đẹp đến mức khiến người ta muốn ăn đó hả?"

Lục Khuynh Tâm hơi nghẹn lại: "Ta không hỏi cô nương đó."

Lẽ nào Dư Dung cũng từng qua đây?

"Ta cũng đâu nói đến cô nương? Người này tự nhưng dưới nước chui lên, lúc đó ta đang cãi nhau với huynh đệ, y còn ngồi lại khuyên giải mấy câu."

Lục Khuynh Tâm 'à' tỏ đã hiểu, lại hỏi: "Y đi một mình sao?"

Thanh Hồn tuy mang bệnh người tái nhợt nhưng lại mang đến vẻ ôn hòa trầm ổn, yếu ớt dịu dàng, hỏi sao ai nhìn cũng muốn ăn.

"Đi cùng một nhà sư, à hai người đều bị thương ta thấy mặt nhà sư rất khó coi, còn chân người kia đi lại hơi bất tiện. Hai người họ gượng gạo ở lại một lát liền đi."

Hắn men theo hướng người kia chỉ ra bìa rừng, hơi liếc mắt đến cây phượng hoàng nở hừng hực lạ lùng cơ hồ muốn mê hoặc người khác. Mí mắt hắn nhảy dựng nhớ đến chuyện dưới vực, đây là cảnh báo sao?

Hai người bị thương dìu dắt nhau, có thể trong lúc bị truy đuổi trụ trì đã kéo y cùng xuống giếng trốn đi. Vậy người đuổi theo, phải là người trong chùa mới ra tay im hơi lặng tiếng như thế.

Hai mắt hắn như u hỏa bỗng nâng cánh tay che mi mắt ẩn ẩn đau thương, chiếc cằm nhọn gầy gò lộ ra. Hắn thấy rất mệt, thật sự rất mệt!

Tinh thần Thanh Hồn không tốt sao khi vứt trụ trì bên đường liền tự mình bỏ đi, ống tay áo đầy máu rũ xuống. Đi vài bước y cảm thấy thần trí mình hơi triền miên, trán ướt đẫm. Đột nhiên có người đến ôm vỗ vai y: "Mệt lắm đúng không, không sao ta đến đây để đưa ngươi về nè."

Xung quanh tưởng chừng ngoài giọng nói người này ra thì thật yên lặng, nhưng trong tai y lại nghe như có tiếng gió, tiếng người nào đó thì thầm không ngớt. Ngực đau từng cơn cũng không vội giãy giụa: "Rốt cuộc vấn đề do đâu?"

Hồng Thiếu Hoài im lặng một lát nói: "Hòa Phong Thương không thích tiết lộ hết kế hoạch, dù đắc ý nhưng vẫn sẽ giữ lại chút bí mật cho riêng mình. Độc trong người Công Nghi Lăng một khi chuyển giao sẽ tăng thêm mười lần. Hòa Phong Thương đã tính trước ca ca ngươi sẽ chuyển độc sang người mình. Mà chất độc này còn là song sinh, gặp phải độc có sẵn sẽ...."

"Tức là Hòa Phong Thương tạo ra loại độc xung khắc với Huyết Diệm Trường La?" Cổ họng y đau nhói không cần người đáp lời, cười hỏi: "Có mang theo thanh Tuệ Sinh không?"

"Có, sao thế?"

"Ta có kiếm nhưng không phải loại ta thích, càng không thể thuần thục sử dụng. Chính là không có duyên với binh khí, thứ duy nhất ta chạm vào hai lần mong nó nhận ta, chỉ có Tuệ Sinh. Có thể cho ta mượn cầm một lát không?"

"Được." Hồng Thiếu Hoài đưa kiếm rồi đỡ y rời đi.

Thanh Hồn nhìn kiếm một lát như nhìn thấy được linh hồn đang sôi sục bên trong đó, thở dài trả lại.

Hồng Thiếu Hoài đưa y về chỗ Hòa phong Thương.

Người kia đang chuẩn bị bày trận, tay ôm một bình tro cốt đặt trên giá đỡ nằm giữa huyết trì.

"Thuốc giải! Ngươi nói sẽ không tìm đến ca ca ta mà."

"Uống canh trước đi."

Hòa Phong Thương đang bận rộn chỉ trả lời qua loa, Thanh Hồn nhìn chén canh hoa đào đỏ rực như máu tỏa mùi hương nhàn nhạt, y nhấc lên uống cảm thấy nước canh không ấm như mình tưởng, cảm giác lạnh lẽo chui vào bụng đóng băng lục phủ ngũ tạng. Thanh Hồn nhìn chằm chằm chén canh hết sức kinh dị.

Hồng Thiếu Hoài mỉm cười hỏi: "Sao thế?"

"Ta không nghĩ trên đời có người nấu canh dở như thế."

Nhưng Thanh Hồn còn quan tâm nó có ngon hay không nữa sao, hơi hạ mi mắt.

"Đây không phải canh mà là Khóa Hồn Thủy."

Thanh Hồn thấy có khác gì đâu, lặng lẽ hít sâu đến khi hôn mê.

Hoà Phong Thương vuốt xương mày: "Ngươi nghĩ Lục Khuynh Tâm có tìm đến kịp lúc không? Ta muốn hắn đau lòng một chút, để y khỏe mạnh xuất hiện, sợ hắn sẽ bình tĩnh quá mức ngoài mong đợi của ta."

Hồng Thiếu Hoài đáp: "Ta nghĩ Diệu Huyền sẽ đến trước, ta chưa từng chính thức đấu với y lần nào. Nhân lúc này nên đánh một trận phân tranh rồi."



"Không cần, ta muốn Công Nghi Lăng chặn y." Mối nhân duyên này chính Hoà Phong Thương tạo ra, cũng nên để y tự mình xóa sổ nó.

"Hồng công tử, ta chưa từng nghĩ sẽ sai khiến ngươi, cho nên có chuyện quan trọng muốn nhờ..."

Hồng Thiếu Hoài nhạt nhẽo: "Chúng ta cả bạn cũ cũng không làm được nữa, có gì nói thẳng đi..."

****

Bị vây bởi một đống người nơi rừng rậm, tay chân đã bị trói chặt, chung quanh nói gì đó nghe ong ong cả đầu. Ánh mắt những người xung quanh đều đỏ ngầu nghi kỵ oán hận, trong đám người đó y mơ hồ thấy Hạc Hàn Hai Sinh đứng thở dài.

Đám người đang đứng sau lưng chợt nhào về phía trước, xách cổ áo một người hỏi: "Sư phụ ta đâu?"

"Sư đệ bình tĩnh đi chuyện còn chưa rõ ràng."

"Còn gì để nói nữa chứ? Sư phụ đi tìm y rồi tự dưng mất tích? Không liên quan đến Thanh Hồn mới lạ. Các người giấu tên yêu ma quỷ quyệt ở đâu."

Thành Kính muốn né tránh nhưng sợ làm bị thương người ta, chỉ hơi né đầu sang một bên: "Bọn ta cũng không tìm thấy y đâu."

Sư thầy đã mất bình tĩnh hừ: "Không tin, ngoài chỗ các người y có thể trốn ở đâu. Hôm nay các người phải nói rõ ràng, sư phụ ta không ít lần cưu mang những người bị thương, trúng độc, không làm chuyện thẹn với lòng, sao có thể bị người ta ám hại oan uổng như thế được. "

"Mang y ra đây nói cho rõ, nếu không phải sao không chịu ra đối chất chứ?"

...

Ai rồi cũng sẽ trở nên lạnh lùng tàn nhẫn hơn sao? Hòa Phương Thương tâm lạnh như sắt hạ chú không hề run tay, hoàn toàn không có tí gì không đành lòng. Cũng không rõ mình có từng cảm thấy đồng điệu thấy muốn kết bằng hữu với người kia. Hay là vì diễn một bộ mặt thương xót người khác, đến chính mình cũng tin là thật.

Trận pháp này rất nguy hiểm, một chút sơ xuất không những lấy mạng của y, mà còn hủy hoại mảnh hồn tàn còn sót lại của Đình An. Không thể phân tâm, không thể chu toàn tất cả chỉ đành chu toàn chính mình. Dù người đời có oán hận tận xương tủy đi nữa, cũng quyết đi xuống hoàng tuyền dẫn người trở về, vì người mình yêu hy sinh tất cả.

Bóng đêm đang muốn nuốt chửng mọi thứ, có người đang từ bóng tối chạy đến trên tay thắp một ngọn lửa cháy rực trong đêm.

Thanh Hồn mơ màng nhìn thấy hắn như sấm nổ bên đầu, đau đớn quá sâu, chìm nổi trong bể khổ.

Không có khả năng, sao có thể? Trước khi đưa trụ trì rời khỏi y đã giở trò trong chậu hoa bạch cúc. Nếu hắn vào trong xem xét sẽ bị hôn mê, dù có mang về tìm Quan Kiến Vỹ đi nữa, nhanh như thế đã tỉnh? Đây là nhất định là ảo giác, là tâm tình đang mơ màng.

"À, ta biết ngươi không muốn hắn đuổi theo bị bắt chung nên hạ độc hương trong đất cây hoa. Nhưng mà, ta cũng đã để lại thuốc giải trong phòng." Hòa Phong Thương nhẹ nhàng đáp, hương chưa ngấm sâu rất dễ bài trừ.

Tim Thanh Hồn co rút đau đớn, có cái gì đang sụp đổ, đau vô cùng. Thấp thỏm bất an đủ loại tư vị, thấy rõ trên người hắn đang nhỏ máu không ngừng. Đến khi phía sau chợt lạnh, Thanh Hồn rơi vào vòng tay ấm của hắn, máu từ người hắn liền nhuốm đỏ quần áo trên người y.

Thanh Hồn nhắm mắt lại, tuy Hòa Phong Thương đang lập trận chỉ để Tiêu Linh canh chừng, nhưng nếu người bị cướp, người kia sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ hơn đây.

Thanh Hồn thấy ngực đau đến thở hổn hển, biết độc đã tới cực hạn miệng chảy máu tươi. Y trốn đến chùa chỉ là mượn cớ, muốn lẳng lặng rời đi.

Lục Khuynh Tâm rất nóng lòng, lưỡi kiếm bạo liệt sát khí lấn trời. Hắn đang rất gấp muốn mang người đi, bởi vì chính hắn cũng không còn quá nhiều thời gian. Từng đường kiếm bổ xuống, kiếm khí tung hoành ngang dọc.

Thanh Hồn mờ mịt không biết làm sao, dùng tất cả khí lực nương theo người hắn. Cả người hư nhược cố gắng bịt chặt vết thương trên người hắn, có thể kiếm của hắm giỏi hơn Tiêu Linh nhưng còn phải mang theo Thanh Hồn nữa, rất khó.

Thanh Hồn để hắn ôm bên eo, cũng ôm vai cổ hắn.

Tiêu Linh cười gằn: "Ngươi định để thanh danh Trung Nghĩa Đường bị hủy trong tay y sao?"

Nói rồi lại dùng thân thủ nhanh nhẹn áp sát, đường kiếm tạo ra vết cắt sâu thể hiện sự cuồng nộ, khí lực ép chặt khiến Thanh Hồn không chịu được sức mẻ. Trong đêm u tối có hai con mãnh hổ cắn xé nhau, Tiêu Linh giống như hận tận xương tủy bám chặt không buông, còn Lục Khuynh Tâm muốn nhanh chân rời khỏi.

Máu loang lổ.

Lục Khuynh Tâm tận lực kìm nén, khổ sở chống đỡ.

Những đường sáng trong đêm nối với nhau, máu vẫn rơi tí tách dưới đất.

Ánh mắt Tiêu Linh tàn nhẫn, ương ngạnh, cũng bị thương nhễ nhại chợt phía sau lóe lên ánh sáng đỏ, rất nhanh đã biến mất. Nhưng Tiêu Linh biến sắc hẳn, Lục Khuynh Tâm run rẩy tranh thủ từng chút, ép Tiêu Linh lùi xa.

Hắn không vội xử lý luôn người kia, ôm Thanh Hồn nhanh chóng rời đi.

***

Sắc mặt Chu Nhuận Thành bất đắc dĩ: "Mọi người bình tĩnh đã, chuyện độc dược mọi người đang hợp sức luyện thuốc cứu chữa."

"Chuyện này không chỉ họ mà cả ta cũng có nhiều nghi vấn, Thanh Hồn vừa đến Mộc Linh thì lại tức xảy ra chuyện, nào là âm thương tấn công, nào là Tàng Ngư nổi loạn. Thanh Hồn giữ vòng răng Tàng Ngư lại không chịu giao ra!" Sắc Nguyệt cười lạnh lùng: "Hãy cho Mộc Linh ta một lời giải thích đi chứ? Ta đã hỏi vô số lần các ngươi vẫn bận luyện thuốc, từ từ rồi nói. Hừ, giờ thì không từ từ được nữa rồi."

"Không phải đang có người của Hạc Hàn ở đây sao? Coi một chút chuyện quá khứ y đã làm không khó nhỉ?" Không biết lời này trong đám đông là là ai lên tiếng.

"Đúng đó, xem thử đi, hôm nay phải nói cho rõ ràng rành mạch nếu không chúng tôi sẽ không bỏ qua đâu. Nhất định đến Nhiếp phủ lôi người ra xử trí!"

Hạc Hàn Hải Sinh đau đầu.

Lại có người nói: "Mấy ngày nay cận kề ở bên chắc người cũng nhận ra gì đó đúng không, cả ta còn thấy mệnh khí Thanh Hồn không tốt lắm."

Không ngừng có lời qua tiếng lại bao quanh Hạc Hàn Hải Sinh, bắt người dùng cách gì đó chứng minh thật giả.

"Ta đã đoán vận mệnh của y một lần tốn hao nhiều nguyên khí, phản phệ trọng thương. E là không thể tiếp tục..."

"Trùng hợp vậy sao? Có khi nào do y giở trò trong lúc người thi pháp không?"

Không ít người toát mồ hôi, câu nói kia như đá nặng rơi xuống mặt nước đang ẩn sóng ngầm, họ thấy giả thiết kia đúng nhưng cũng khiến họ lo sợ. Cả Hạc Hàn Hải Sinh còn phải vất vả chịu thua, cố hết sức chống đỡ còn phải chịu phản phệ.

"Sao Trung Nghĩa Đường các người lại bảo vệ một người có mưu đồ bất chính, không biết nặng nhẹ giấu giếm không chịu giao ra."

Hạc Hàn Hải Sinh lẳng lặng thở ra: "Có thể Thanh công tử bị người ta ám hại, điều khiển. Khi ở trong rừng ta có bị y bất ngờ tấn công nhưng ánh mắt y lúc đó hơi khác thường."

"Điều khiển? Không phải là tu tà pháp bị tẩu hỏa nhập ma hả?"

***

Trong lúc hoảng hốt bỏ chạy, hương thơm cây cỏ ngày càng rõ ràng, họ đã rời xa vùng núi hoang vu đến một nơi thoáng mát trồng đầy mai đỏ. Không phải thời điểm mai nở nhưng ánh trăng loang loáng, dịu dàng.

Thanh Hồn dựa thân cây kéo tay áo hắn: "Ngồi xuống đây ta bắt mạch ngươi."

Lục Khuynh Tâm lặng lẽ nhìn tôi ánh mắt sâu thẳm khó đoán, gương mặt thật vô cùng quen thuộc, nhưng hôm bỗng dưng lại trở nên xa lạ. Y nhìn kỹ lại, hóa ra đây là vườn mai quanh mộ Nhiếp Trạch Dương.

"Thanh Hồn!"

Thanh Hồn không quay đầu, vẫn quay lưng với hắn, y đang rất khó chịu, trái tim mệt mỏi chỉ muốn được về nhà.

Hắn bước lên hai bước tim y thắt lại, có gì đó che mờ đôi mắt, hơi ngập ngừng suy tư.

Thanh Hồn dùng chút sức lực gượng cười rạng rỡ nhưng không cười nổi, thở ra: "Hòa Phong Thương nhất định sẽ nhanh tìm đến đó."

Lục Khuynh Tâm như giật mình chậm rãi phản ứng, vì luôn dùng lực nén chặt vết thương ngăn vết thương, nên bây giờ cơn đau ngày càng thêm thảm hại.

Tâm tình của Lục Khuynh Tâm quá mức dữ dội, dõi theo y không rời: "Có phải ngươi không?"

Thanh Hồn nâng mắt: "Cái gì?"

"Ngươi vẫn chưa nói cho ta biết ngươi tên thật là gì? Thanh Hải? Có đúng không? Nhưng khi ngươi tên mình có một chữ Thư, ngữ điệu rất hoài niệm yêu thương." Trong đôi mắt đầy hơi nước kia mang theo nóng vội, hoảng hốt lạ thường. Như sợ không còn cơ hội nữa.

Thanh Hồn ngẫm nghĩ thấy lòng hơi tan rã, phì cười: "Xem ra chúng ta thật sự phải chết cùng huyệt."

Lục Khuynh Tâm ướt đẫm mồ hôi, không còn sức sống mi mắt rũ xuống: "Đúng, không chừng sẽ thành thật. Cho nên ra có nhiều chuyện muốn hỏi ngươi, muốn biết rõ ngươi thêm một chút."

Phút chốc mọi thứ đều trở nên thê lương, tai ù đi, người ngày càng đau như xương cốt đang bị con dao cùn chém từng nhát, từng nhát một.

Đau tận xương cốt, tựa như xé vụn nội tạng: "Người Liễu Vân Thoa giết chết khiến ngươi lâm vào tuyệt vọng, là ai vậy, có phải...?"

Hắn đã nhớ ra?

Thanh Hồn thấy như bị quấn chặt trong đám gai nhọn, hàng vạn vòng dây siết đến y run rẩy, há miệng không nói được lời nào.

Chợt nhớ đến Khóa Hồn Thủy, xương cốt phát lạnh, hơi chật vật nâng mi, mơ hồ thấy cả hốc mắt cũng đau. Ốc tai như bị đâm phải đang rỉ máu sâu bên trong. Thanh Hồn như rơi vào bùn đất, xung quanh gió yếu dần vạn vật vắng lặng, hoặc là y mất đi cảm giác, tai không nghe được nữa.

"Thật ra, ta cũng đã đoán ra mấy phần." Hắn khép mắt lại trầm ngâm.

Cổ họng g đau nhưng vẫn nói ra được mấy câu: "Ngươi đoán ra cái gì?"

Khóa Hồn Thủy, thì ra dùng như thế.

Lòng Thanh Hồn hoang mang như bị đốt lửa, y có nên nói cho hắn biết không? Sợ hắn thương tâm thêm nữa. Không, không phải y đã nghĩ sao khi xong tất cả sẽ nói cho hắn biết sao? Bây giờ đã đến lúc rồi.

Nhưng Thanh Hồn nói không được, thời gian không còn dài, y muốn tự mình nói với hắn, không phải người khác. Không muốn hắn chịu khổ, không muốn hắn bất lực vì không thể che chở y nữa.

Càng không muốn hắn nhìn thấy trên người mình dính máu tươi, nhiễm tội nghiệt, không còn là chính mình của ngày xưa. Người Thanh Hồn chợt co rúm lại: "Nói đi, đã đoán ra cái gì rồi?"

Giọng nói của Lục Khuynh Tâm xa vời: "Là Nhiếp Trạch Dương đúng không?"

Thanh Hồn sinh ra ảo giác, y đoán sai rồi sao?

Trong ngực toát ra mùi tanh vẩn đục, Thanh Hồn cắn môi thật mạnh, cơ hồ muốn mang cơn đau đớn trên môi xua tan sự sợ hãi trong lòng: "Phải."

Không sai, chính là như thế! Cổ họng y đau đớn thốt ra sự thật này, mùi máu tanh tưởi càng nồng. Như bị bắt quả tang không thể chối cãi!

Khóa Tâm Thủy rốt cuộc là nghiêm cấm nói ra những lời trong lòng hay là thứ bắt người ta thành thật khai báo sự thật đây?

Lục Khuynh Tâm thấy vành mắt như bị hun đỏ, vết thương trong lòng loang lổ máu thịt: "Là vì người chết rồi ngươi không còn cơ hội hoán cốt nữa. Nên mới không còn chút hy vọng nào, cả yêu một người cũng không dám?"

"Không phải." Mặt Thanh Hồn tái nhợt từng sợi tóc mai dính trên gò má, trong khoảnh khắc hơi thở hổn hển của y như dừng lại. Cúi đầu nhìn, là một thanh đoản côn đâm xuyên qua.

Thanh Hồn muốn nói: Có những điều không thể bày tỏ, từng muốn lặng lẽ dõi theo người trong những năm tháng ngắn ngủi, để ta mãi mãi không quên người đã thầm thương bấy lâu. Ta xuất hiện ngày nào đó sẽ khiến người thất vọng, sẽ khiến mình chết trong nỗi hận vô bờ.

Biết duyên phận chúng ta có lẽ là điều đáng tiếc nhất, chính là không thể từ bỏ khát vọng ăn sâu trong cốt tủy. Mà cứ cố chấp những chuyện không thể kiên trì tiếp tục sao?



"Ngươi có thích ta không?"

Lục Khuynh Tâm mím môi rất lâu mới đáp: "Ngươi rất giống Trạch Dương."

"Vậy, ngươi có thích Nhiếp Trạch Dương không?"

Lục Khuynh Tâm nhìn Thanh Hồn mãi không biết đang thương tiếc hay moi móc bóng hình đã mất trong y :"Đệ ấy không phải người để yêu."

Vì hắn không xứng.

Giọt lệ mềm cả đất, Thanh Hồn dựa thân cây như bị đóng đinh ở đó, máu dính đầy đất, chẳng còn sức lực nào nữa, thấy linh hồn như nát ra bay lên. Có những chuyện đã xảy ra trước mắt lại hóa xa xôi.

Nhớ đến hương đỗ nhược tràn trong sương lạnh, nơi núi Nhàn chưa thể quay lại, nhớ đến Xuyên Thục mưa vẫn chưa tàn. Mọi thứ nhưng dừng lại bên chén canh hoa mai đã bị đổ đi, vỡ nát.

Đáng lý Thanh Hồn phải nhận ra không thể nấu canh cho hắn, không thể thực hiện lời hứa nấu canh cá hồi rau hiên ngày nào.

Khi đó, cứ ngỡ sẽ có một cơ hội, sớm muộn gì cũng có một cơ hội, mùa rau đến muộn ở Xuyên Thục đã bỏ lỡ! Không sao cả, vẫn còn mùa khác. Y còn bốn năm, sớm muộn cũng sẽ có thể chờ ngày rau lần nữa. Sau khi bị hắn dùng Tuệ Sinh đâm một nhát, còn hai năm! Không sao, hai năm cũng được, vẫn còn hai mùa rau nữa. Chỉ cần y cố gắng chờ đợi, tiết trời lần nữa lạnh dần mùa rau sẽ đến thôi.

Nhưng mà, bây giờ mùa rau đến thì có ích gì nữa? Còn hy vọng nào nữa khi người mình yêu muốn giết mình? Không thể cùng nhau đi tiếp, dù một ngày, hai ngày, không có cơ hội nói ra dù nửa lời.

Hà cớ gì chứ?

"Ta đã nói sẽ không để ngươi tiếp tục sống vất vưởng như này nữa, mạng ngươi nợ nhị ca ta nên trả rồi, ta cũng nợ nhị ca quá nhiều phải tự ta đòi lại mới trả đủ. Không thể để ngươi chết trong tay người khác, vậy nên ngươi phải cùng ta đi."

Người y thoát ra khí lạnh, muốn nói gì đó nhưng lại mỉm cười, nói gì chứ, có ý nghĩa gì đâu.

"Gặp ngươi, đây là sai lầm lớn nhất đời ta." Hắn lún rất lâu không thể quay đầu nữa.

Sai lầm sao? Hóa ra chỉ là một mớ sai lầm!

Như có cái gì đó nhói lên, nó bất bình thay y những ấm ức phải chịu, không còn chút lý trí thốt ra: "Còn người luôn làm ta thất vọng, sai rồi, sai rồi, ngay từ đầu ta đã sai rồi, đúng vậy gặp lại chính là sai lầm của chúng ta!"

Ngọn gió vi vu quét qua mang theo tĩnh mịch thê lương, khóe môi Thanh Hồn thấp thoáng nụ cười mơ màng ngày càng nhạt dần đi, mệt mỏi chán chường. Muốn nói gì đó nhưng cổ họng thít lại nghiêm cấm, đây là tác dụng của Khóa Tâm Thủy sao? Y cười xót xa, hồi lâu mới nói ra từng lời nỉ non: "Bấy lâu ta ôm đầy nhiệt huyết có thể lần nữa sửa chữa sai lầm, quyết không cam lòng làm để cho người khác bỡn cợt trong tay, làm chủ số mệnh của mình. Vậy mà ta vẫn thua!"

Hồi tưởng lại hôm ấy Thanh Hồn nói với hắn, muốn cả khi người lại cũng không nghĩ ta là người xấu.

"Nếu như đó ta không bước tới, người cũng không ngoảnh lại nhìn ta có lẽ mọi chuyện sẽ không thành ra như thế này." Ta không hề hối hận khi được gặp người yêu người nhưng có lẽ không nên trở lại, không nên trở lại.

Gió thổi lồng lộng, cỏ cây xào xạc, hai người bị gió táp đỏ cả mắt.

Máu chảy càng nhiều, hai dòng máu đỏ như hòa làm một.

"Thanh Hồn, ta từng nghĩ đến ngày hôm nay rất nhiều lần, sẽ giết chết ngươi như thế nào? Sau khi giải quyết xong Hòa Phong Thương, Hồng Thiếu Hoài, chỉ còn ta với ngươi. n oán nào cũng nên giải quyết cặn kẽ cho xong. Nhưng lần đó giao đấu với Hạnh Lâm ngươi đã nhảy xuống vực cùng ta, ta biết ngươi là thật lòng. Chúng ta đã trải qua rất nhiều chuyện cũng coi như tri kỉ rồi. Giết ngươi rồi chỉ còn một mình ta lẻ loi hiu quạnh, lại tiếp tục sống bằng một cái xác không hồn nữa sao? Cõi lòng ta đã từng lạnh băng, có người đến cho chút ấm áp. Nghĩ đi nghĩ lại vẫn nên biết ơn, dù khởi đầu đều là lừa dối, nhưng trong tâm đã tìm ra chút lợi ích, không mong cầu gì hơn." Hắn theo bản năng sờ mặt y một cái, nhưng sau đó lại lặng lẽ thu về. "Ngươi đi rồi ta cũng không còn phương hướng nữa, liền muốn theo ngươi. Vốn nghĩ mạng này giữ lại đến nay là muốn tìm Hồng Thiếu Hoài tính sổ, nhưng ta mệt quá không đủ ra tay với hắn nữa. Cũng nên trả mạng cho Trạch Dương rồi, là ta liên lụy đệ ấy."

Thanh Hồn nhạt nhẽo cười: Đúng rồi nên trả mạng cho những người đã chết.

Ánh mắt hắn ngày càng trở nên ảm đạm, dường như đang nhìn về nơi chân trời xa tắp mà ngơ ngẩn: "Không biết đệ ấy biết lòng ta có buồn không?" Mà thôi biết thì đã sao:"Trước giờ đệ ấy chưa từng nghĩ tới ta."

Lời nói này như đá ngàn cân đè vào trái tim Thanh Hồn, bất giác nhớ lại mình từng như thế, vô số lần hắn có thích mình không? Có hay không? Vô vàn nỗi chua xót không ngớt trào dâng làm trái tim như quặn xé. Kể cả khi hắn nói y muốn khắc bia mộ cho mình, y cũng tự hỏi người hắn thích là ai? Là Nhiếp Trạch Dương vui vẻ thả mình với tự do, chưa từng biết đến thất bại, kiêu ngạo tự tin đầy mình hay là Thanh Hồn xây dựng vỏ bọc giả dối che giấu chính mình, yếu ớt, bạc nhược?

Nếu là Nhiếp Trạch Dương, người đã không thể trở về như ngày xưa! Nếu là Thanh Hồn, đó là vỏ bọc cất công dựng lên, là một mớ hỗn độn chắp vá nên con người khác, không phải là y!

Hóa ra chúng ta đều là những con người đáng thương, y thẫn thờ biết mình không nói nên lời, ôm mối tâm tình riêng tràn đầy nghi hoặc. Không rõ nên vui hay buồn, nên khóc hay cười đây.

Y cứ nghĩ mãi, nghĩ mãi hai khía cạnh này, không ngờ câu trả lời chính là như thế!

Không phải, tất cả đều không phải, hắn thấy nợ Trạch Dương nên mới nhớ mãi không quên, hắn không muốn nợ ân tình sống chết có nhau bấy lâu, nên mới theo mình cùng đi xuống Hoàng Tuyền. Cũng chỉ là cùng nhau đi một đoạn, cho bớt cô đơn, rồi người lại trả mạng cho người ta bỏ ta đi một mình.

Nhưng người ta kia là người nào chứ?

Đáy lòng Thanh Hồn đầy tang thương, những lời muốn nói nhiều lần chần chừ không nói ra, là ông trời nhắc nhở nên đem những chuyện này chôn sâu trong đáy lòng sao? Có lẽ đối với người ngoài nhìn vào hai người họ là tâm tương ứng, là thứ mà những người yêu nhau đều theo đuổi. Nhìn vào thấy rực rỡ màu nhiệm, ai biết được, trong lòng ai cũng có những mảnh vụn vỡ nát cứa vào?

Ai biết được chứ? Ai có thể biết được?

Hắn ngoảnh mặt nhìn về chân trời xa xôi: "Ta nhiều lần không biết phải lựa chọn như thế nào mới là đúng, chúng ta đều phạm sai lầm. Đã dần biết rõ tâm ý ngươi dành cho ta là thật, nhìn thấy ngươi luôn lặng lẽ chờ ta trở về, ở cạnh ta khi mệt mỏi." Hắn cười tự giễu: "Nhưng ta còn nỗi niềm tan hợp nào chưa trải qua, không đành lòng cũng phải vứt bỏ."

Lục Khuynh Tâm giống như rơi vào mê muội lạc mất hồn phách: "Căn cơ của ngươi không tốt, không thể như những người khác có thành tựu với tiên thuật, võ thuật, kể cả tìm một binh khí tốt cũng không được. Ta có thể thương xót ngươi, không hối hận vì quen biết ngươi, nhưng không thể chấp nhận ngươi dùng xương cốt Trạch Dương đổi mệnh cho mình."

Hắn im đi một lát nói: "Không biết từ khi nào ta đã trúng độc rồi, cùng một loại với Công Nghi Lăng, có thể là từ lúc đào bới tìm kiếm ở Thiên La. Dù có cố ép độc nó vẫn không hề tiêu tan, những chuyện cũ ta đã nhớ ra từ rất lâu rồi cũng nhiều lần tự hỏi, nếu quên đi tất cả chúng ta có thể không?" Hắn lặng lẽ rơi lệ: "Nhưng ta không thể bước qua xương trắng xác tàn của những người khác, đến với ngươi được."

Thanh Hồn không lên tiếng, có lẽ thương tâm rất nhiều.

Không biết qua bao lâu Lục Khuynh Tâm nhận ra Thanh Hồn đã không còn hơi thở nữa, sinh mệnh mỏng manh đã tan vỡ khi nào, vẻ rất bình tĩnh thản nhiên chấp nhận. Hắn đau đớn run rẩy lau vết máu trên mặt y, cả người hơi chết cứng không chút ấm áp. Như điêu linh cứ nhìn người đang nằm im ở đó, máu loang lổ.

Rừng mai hoang tàn đổ nát, tay hắn không biết là dính mồ hôi hay máu tươi, người hơi bủn rủn, chốn này đã từng chôn người mày hắn yêu thương, về sau sẽ chôn cất họ.

Lục Khuynh Tâm hơi mỉm cười, không chút lưu luyến rút côn ra hướng đến ngực mình, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, chợt sinh ra ý niệm hắn tươi cười chờ mình.

Đúng lúc này có người phì cười, hắn giật mình nhìn lại.

Hồng Thiếu Hoài!

Không biết người đã đến từ bao giờ?

Lục Khuynh Tâm bỏ côn xuống, nếu đã đến hắn phải đón tiếp thôi.

"Dù thất vọng nhưng Thanh Hồn vẫn không muốn cho ngươi biết nhỉ, vẫn muốn bảo vệ ngươi. À hoặc có lẽ không nói được nữa ha ha ha."

Hồng Thiếu Hoài nhìn hắn chăm chú không biết đang nghĩ gì, không vui vẻ, như khó chịu. Sau chuyện Trạch Dương không ít lần gặp lại, nhưng chưa từng thấy bộ dạng này

"Có một thời gian ta nghĩ Thanh Hồn là người bên cạnh ngươi, nhưng nghĩ kỹ lại thấy không đúng lắm, sao ngươi có thể nhìn gương mặt này đi qua đi lại bên cạnh mình được."

Hồng Thiếu Hoài gõ ngón trỏ lên Tuệ Sinh, hình như lưỡi kiếm đã có chút rạn nứt: "Đúng thế, nghĩ đến việc Thanh Hồn từng đi qua trước mặt mình vô số lần. Nhưng ta vẫn không biết y là ai thật buồn cười biết bao."

Lục Khuynh Tâm nhíu mày cảm thấy có gì bất thường, giờ hắn bị thương nặng có đánh cũng khó thắng, Hồng Thiếu Hoài vẫn muốn cùng nói nhảm sao? Những người từng quen biết như họ, giờ nhìn nhau nói mấy câu cũng thấy dư thừa.

"Ngươi đừng gấp, Hòa Phong Thương sợ hai huynh đệ họ hoán đổi nên không tha cho người nào hết, đã bảo Công Nghi Lăng đi đón đầu Diệu Huyền rồi. Còn ta đến đây để tiễn hai người bạn cũ, những ân oán khi xưa nên tính với nhau rồi?"

"Hừ! ta mới là người muốn tính với ngươi mới đúng, là ngươi đã giết đi người mà ta yêu nhất. Hồng Thiếu Hoài ta có lỗi gì vơi ngươi, sao ngươi lại...?"

"Ngươi cũng đã cướp đi người mà ta yêu nhất đấy thôi." Hồng Thiếu Hoài liếc nhìn vẻ mặt yên bình của Thanh Hồn hơi hoài niệm.

Lục Khuynh Tâm chậm chạp suy nghĩ, lại nhìn Thanh Hồn bên gốc cây: "Ngươi hạ độc Thanh Hồn, đồn ép y vào con đường chết là thích y sao?" Lục Khuynh Tâm lạnh lùng cười: "Ngươi lại cho ta thêm bất ngờ đấy."

Hồng Thiếu Hoài cười nhạo: "Không phải cũng làm như ngươi sao?"

Sắc mặt Lục Khuynh Tâm tái nhợt.

"Có điều những chuyện ta làm chưa từng hối hận, đi đến bước đường này đều là cam tâm tình nguyện. Có được chọn lại ta cũng sẽ giết chết y mà thôi, kể cả việc trước mặt ngươi bắn tên chết y, đều là do ta muốn như thế. Ta chính là hơn ngươi và khác ngươi chỗ này, có thể làm chủ tình cảm của chính mình."

Lục Khuynh Tâm nhíu mày bắt đầu không hiểu người trước mặt muốn nói gì.

"Thanh Hồn nói mình tên có một chữ 'Thư' đúng không? không phải không muốn nói ra mà là không thể nói." Hồng Thiếu Hoài cười tủm tỉm đầy thâm ý: "Nhiếp Hải Thư, ngươi đã nghe qua chưa?"

Không đợi người kia trả lời Hồng Thiếu Hoài nói ngay: "Từ nhỏ y đã hay bệnh sức khỏe không tốt, vì trong người chứa mầm độc từ mẫu thân chuyển sang con. Sau đó ca ca y tìm được một thầy bói đã đổi tên y lại thành Nhiếp Tường Ninh, mong có thể thay đổi phong thủy cho người khỏe mạnh."

Lục Khuynh Tâm hơi giật mình, nhất thời không thể hoàn hồn.

"Không phải trùng hợp đâu, đó cũng chính là tên của Nhiếp Trạch Dương! Chuyện này chính ta nghe Nhiếp Trạch Phong nói đấy ha ha ha."

Gió lớn lại nổi lên Hồng Thiếu Hoài thấy Lục Khuynh Tâm nổi lên sát khí cũng không chần chừ nữa, rút kiếm: "Diệu Huyền đã lấy xương cốt Nhiếp Trạch Dương đi thật, còn trước cả Hòa Phong Thương nhưng người mà Diệu Huyền có thể gọi hồn trở về không phải là Thanh Hải, ngươi nói xem có phải đáng tiếc lắm không?"

Không đúng, không đúng, thật buồn cười rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?

Binh khí chạm nhau tóe lửa, Hồng Thiếu Hoài cười nhạt, không vội phân định thắng thua: "Thanh Hồn luôn nói đã gặp ngươi từ rất lâu, nhưng ngươi lại không hề biết gặp ngươi khi nào đúng không? Ngươi có từng tò mò tại sao y luôn mang theo túi thơm đỗ nhược chưa? Ha ha ha đó chẳng phải là loài hoa y yêu thích đâu. Trong trận Bạo Vũ hai người ở cạnh nhau, đỗ nhược khắp núi đang nở. Có thể ngay từ đó y đã biết lòng mình thích ngươi vô cùng. "

Lục Khuynh Tâm nghẹn lại nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ tột cùng. Hồng Thiếu Hoài áp sát lưỡi kiếm khí thế tràn trề: "Hay là ngươi hỏi thử Sắc Nguyệt hay Yến Tử Du xem trong trận chiến năm đó còn có ai khác trong trận không?"

Hồng Thiếu Hoài cười gằn: "Ha ha ha ngươi vẫn luôn nghi ngờ đề phòng không dám mở lòng, làm sao dám tin một người có gương mặt gần giống người mình thương, luôn hành động thần bí, lại còn từ nơi kẻ thù mình tới chứ? Chính vì ta biết ngươi sợ hãi ép lòng không được tin tưởng y, dù nhiều lúc vẫn thấy người thân quen như máu thịt. Ngươi sợ mình rơi vào bẫy sợ mình sai làm tổn hại đến huynh đệ của mình, chúng ta từ nhỏ quen biết với nhau, để y ở cạnh ngươi ta chưa từng sợ hai người liên minh chống lại ta."

"Lục Khuynh Tâm, ngươi chưa từng nghi ngờ sao?"

"Ta không tin, không tin, ta đã từng lấy máu Thanh Hồn cùng đại ca kiểm nghiệm dưới bùa chú, không phải, không phải!" Hắn cắn môi mắt trừng trừng tựa như muốn đốt Hồng Thiếu Hoài thành tro.

Hồng Thiếu Hoài nín thinh, chuyện này cũng chỉ biết gần đây. Người kia chưa từng phủ nhận, bất giác lại liếc nhìn một cái, cả người Thanh Hồn gần như biến mất, tay chân trong suốt sắp không thấy nữa, rất nhanh sẽ biến thành cát bụi.

Ánh sáng hơi tụ lại, xoay vần rồi tan biến thành hư vô, chống đỡ bấy lâu bóng hình giờ đã sụp hẳn. Hòa Phong Thương đã nhập trận rồi, muốn Thanh Hồn hoàn toàn tuyệt vọng dễ dàng tước bỏ vũ khí đầu hàng, chỉ có thể là để Lục Khuynh Tâm tự mình ra tay.

Bây giờ, đã đi đến những bước chân cuối cùng, người kia đi cũng thật vững.

Hồng Thiếu Hoài sốc lại tinh thần, chợt thấy Tuệ Sinh rung chuyển dữ dội.

Không thể nào, hắn đã dùng Ma Nhãn khắc chế Tuệ Sinh, trở thành chủ nhân của nó, sao có thể...

Sao lại...

Hỏng bét! Hắn lập tức dùng linh lực dò xét thân kiếm, cố gắng tự nhủ không thể hoang mang. Lục Khuynh Tâm cũng nhận ra khác thường, cười lạnh: "Xem ra, cả thanh kiếm này cũng không muốn đi theo ngươi."

Đúng lúc, Lục Khuynh Tâm thấy nhưng rừng mai ngập ngụa sao trời, bất an trỗi dậy. Đây là gì, sao trời, tinh phách?

Hồng Thiếu Hoài ghìm binh khí trong tay ngửa mặt cười lớn: "Đã thành công rồi đó, Hòa Phong Thương muốn dùng xương cốt của y đưa Vũ Đình An trở về. Trước kia đã lừa ta, bây giờ đã được ý mình muốn rồi, còn ta vẫn chưa rõ đi đâu về đâu."

"Ngươi có biết vì sao ta lại tu luyện Nhiếp Hồn Thuật hay không? có người đã nói với ta Hoán Cốt rất đau, cần có người giúp đỡ dẫn đường nhập trận."

Hồng Thiếu Hoài nói rất nhiều, còn hơi dông dài nhưng Lục Khuynh Tâm không nghe rõ, chỉ biết nhào lại gốc cây ôm lấy tinh phách đang dần tan biến. Dù là lí do gì, hắn đã muốn chôn cùng Thanh Hồn sao lại để y biến mất cả chút tàn dư cũng không còn chứ?

Ở bên tế đài Hòa Phong Thương phụt một búng máu ra, khí huyệt nổ tung, pháp đàn thi triển nhấp nháy rồi tắt ngấm ánh sáng. Trên trời đêm nổi mây vần vũ che mất trăng, cả đất trời như đang nổ tung không chống đỡ nổi. Tiêu Linh canh giữ bên ngoài mỉm cười vui vẻ, thành công rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau