Ta Và Ngươi Cách Biệt Một Trời Sinh Tử
Chương 191: Ngoại truyện 1: Ân Tình Sẽ Có Lúc Nhạt Phai
Mùa hè đã đến, trời vắng mây sao thưa bầu không khí như cũng ngột ngạt khó thở thương tiếc cho những mất mát vừa qua. Hạc Hải Hàn Sinh trở về khu rừng nơi đầu tiên bộc phát nguồn độc, vào một buổi sáng hừng đông, thu dọn tàn cuộc, giải trừ độc dược.
Không ngờ lại bắt gặp một bóng đỏ đứng nơi bìa rừng, chỉ thấy góc nghiêng ưu sầu đang nhìn về phía mặt trời. Bóng dáng ấy, như trở lại con đường cát vàng chồng chất, tiếng lục lạc len keng cùng hơi thở nồng nàn ngày nào.
Những việc đã chìm đắm trong trí nhớ, ở một khoảng không lặng thinh lại đợi xới tung lên.
Hạc Hàn Hải Sinh đứng lặng thinh, Hoàng Tuyên quay đầu lại nhìn một người từng quen thuộc nay bỗng dưng xa lạ khác thường. Trước khi đến đây Hoàng Tuyên còn một mực muốn tìm lại ngày tháng đã mất, muốn hỏi chàng Thanh Hồn đã ra đi như thế nào? có phải liên quan đến huynh.
Thanh Hồn đã lặng lẽ biến mất để lại vô số bí mật, cả Diệu Huyền cũng không thấy đâu. Trước đó Thanh Hồn nhất quyết bảo Hoàng Tuyên trở về núi lấy sách, đáng lẽ khi đó nên có lòng nghi ngờ. Vội vã đi đi về về thứ nhận lại là một chút hung tin ngắn ngửi, bi lụy không đầu không đuôi! Trong lòng trăm mối hoài nghi lại nghe Hạc Hàn Hải Sinh, lòng Hoàng Tuyên chộn rộn lên.
Linh cảm cho biết đó không phải là do nhớ nhung nhầm lẫn, người đã trở về nhưng dưới thân phận khác, trở thành một người khác.
Thời gian như chảy ngược về những ngày tháng ngọt ngào trên núi Điệp Phù.
Sắc mặt Hoàng Tuyên có chút tiều tụy, chỉ muốn ở trên giường ngủ tiếp.
Hôm nay sắc trời khá đẹp hoa cỏ trong vườn cũng đến dịp nở rộ nhưng y không có tâm trạng ngắm hoa, vì người đã hẹn hôm nay đến thăm y đến giờ không thấy đâu.
Lúc chui vào trong chăn lại chợt nghe một giọng nói trầm ấm dễ nghe: "Đã giờ này còn ngủ nữa?"
Hoàng Tuyên vùi đầu trong chăn không thèm quan tâm tới, trong gió lại thoáng mùi hương lê nhàn nhạt.
"Aa đã có lê rồi sao?" Lúc này trên ngọn núi này hãy còn xanh lắm.
"Ta mang từ Thượng Nghĩa Sơn đến đó, sợ không còn tươi ngon nguyên vẹn nên đã bỏ trong rương băng vụn." Hắn vuốt tóc y: "Lỡ đến muộn rồi, giận ta sao?"
Hoàng Tuyên bận ăn lê không thèm giận hắn.
Rồi lại một đêm trời đầy sao, dưới ánh hoàng hôn bao trùm Hoàng Tuyên nhìn thấy những quả dâu chín mọng, vừa nhìn đã khiến người ta phải nuốt nước bọt. Hoàng Tuyên chấn động đi lại sờ thử, quả dâu tươi mát lạnh tỏa ra mùi thơm cực kích thích, y chỉ vô tình nói nhớ mùi vị dâu ở quê nhà, muốn trở về hái lá dâu hấp cá mà không có dịp. Không ngờ hắn lại mang nó lên đây.
Bất giác nhớ ánh mắt ẩn nhẫn dịu dàng, không nhịn được khóe môi tươi cười.
Trong hang nến đỏ cháy rực chan chứa tình cảm, Hoàng Tuyên cắt vài bông hoa bách hộ cắm vào bình chuẩn bị mang sang chỗ sư mẫu: "Sức khỏe của người ngày càng yếu, bách hợp có tác dụng an thần dùng nhiều mới tốt."
Dưới giường, lò lửa đang cháy mạnh hầu như ngăn cách khí lạnh ngoài kia, Tạ Huyễn Phương gấp sách lại thoáng đau lòng: "Tâm bệnh rất khó chữa cứ tiếp tục sợ là không gượng được nữa."
"Từ bé sư mẫu rất tốt với ta. Nếu không phải người thu nhận ta thì có lẽ đã không sống đến tận bây giờ."
Mang hoa sang bên đó xong, Hoàng Tuyên đi về mang chén canh trên tay: "Huynh đi đường núi lặn lội giữa trời lạnh lẽo lên đây, uống chút canh đi."
"Vì nhớ nên mới vội vã đi lên, chút giá lạnh này có vấn đề gì?"
Hoàng Tuyên cười hờn trách: "Chỉ giỏi dẻo miệng thôi."
Tạ Huyễn Phương khổ sở cười: "Thật ra ta có chuyện cần phải đến bờ biển tìm kiếm một số thứ mang về cho sư phụ, e là phải một tháng mới về."
"Vậy..." Hoàng Tuyên hơi lưu luyến: "Nhớ gửi thư cho ta nhé."
Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Hoàng tuyên: "Không sao, ta sẽ về sớm thôi, việc này xong chúng ta đi chơi xuân nhé. Hoàng Tuyên gật đầu lại loay hoay chuẩn bị quần áo cho hắn, trên môi nở nụ cười chờ đợi.
Ai biết được đó lần đó là ngày cuối từ biệt, ai biết nhân duyên chúng tôi nhạt nhẽo như phù du sớm nở tối tàn.
Hơi thở của hắn từng ở gần mình biết mấy, giờ đứng trước mặt lại hóa xa xôi. Dù buộc trăm ngàn mối đồng tâm cũng không ngăn được nỗi sầu ly biệt.
Tạ Huyễn Phương tủm tỉm cười: "Ta có món quà này cho đệ."
Hắn lấy trong túi áo ra hợp phấn hương, vỏ ngoài màu xanh rêu điêu khắc tinh xảo hình bảy đóa hoa sen kết với nhau. Bên trên còn tỏa ra mùi hoắc diệp sâu kín, Hoàng Tuyên không thích hương hoắc diệp lắm nhưng vì hắn tặng nên mới thích.
"Không mở ra xem sao?"
"Aa" Hoàng Tuyên ngượng nghịu mở ra, cứ ngỡ là phấn hương nhưng không, bên trong là một cặp vòng ngọc xanh biết, nạm vàng hai bên sườn, bảy đóa liên hoa kết bằng mã não.
"Đây là thứ gia đình ta truyền lại bao đời, Hoàng Tuyên, đệ theo ta về Thượng Nghĩa Sơn nhé!"
Thượng Nghĩa Sơn quanh năm xanh biết, khắp nơi có sương tuyết điểm bạc mái đầu đi nữa nơi đó vẫn xanh ngắt một màu. Quanh năm vắng vẻ an lành, rất ít người lui tới, vì đường khó đi, vì chỉ có một vùng cây cối chim nhạn bay không biết đường về.
"Ta đã chọn giá y ở Hoành Phương, đệ mang thứ này đến có thể lấy về, chỗ nào không tốt có thể sửa lại." Dừng lại một chút mới mím môi nói: "Chờ ta trở về nhé."
" y, ai nói sẽ đồng ý chứ!" Hoàng Tuyên hờn dỗi bĩu môi.
Tạ Huyễn Phương cười ngọt ngào, trêu chọc: "Đệ không đồng ý sao?"
Cảm giác bàn tay áp má vẫn còn đó dường như rất ấm áp, đã từng cùng nhau hòa làm một. Nghĩ đến khi người trở về, cùng từ biệt chốn này đến một nơi khác sớm tối cùng nhau. Không biết vì là biết được niềm hân hoan họ dự tính sắp đến nên lòng đặc biệt chờ mong, không muốn chia ly.
Chờ người trở về chúng ta sẽ không chia ly nữa.
Tiễn người đi giữa vô số bụi trắng sương tuyết, nắm tay nhau lưu luyến lệ đầy.
Nhưng hóa ra, ân tình sớm tối dễ lãng quên như thế!
Nếu huynh ấy không quên sao chẳng về tìm? Y đã từng mong người phương trời xa ngàn dặm kia sẽ vì y ở chốn này mà trở về, cũng từng mong hương hoa ngoài kia không giữ chân người mãi mãi rời xa chốn đây.
Còn nếu chưa quên thì chúng ta còn gì để nói cho nhau nghe nữa đâu? Lời hứa ngày xưa tan theo gió người về chốn núi thiêng, ta ở lại ngổn ngang tâm sự.
Hoàng Tuyên cười cười hơi mất tự nhiên: "Hạc Hàn tiên sinh có thể nói cho ta biết, Thanh Hồn đang ở đâu không? Dù là thi thể cũng phải mang về!"
Hạc Hàn Hải Sinh lặng đi một lúc, lắc đầu: "Khi ta tìm đến gặp Thanh... Diệu Huyền cũng chỉ là nói mấy câu, y nói tự có tính toán nhờ ta giúp một vài việc. Thường là thư từ ngắn ngủi... chuyện đến bước đường này ta cũng không lường trước được."
Nhưng số người kia đã mờ ảo như sương khói, chỉ thoáng cái liền có thể tan biến.
"Vậy ư? Những người quen biết đều cứ thế lặng lẽ rời xa." Hoàng Tuyên chắp tay: "Vậy, người có việc thì cứ làm đi, ta đi đây."
Khoảnh khắc quay lưng bước đi có thứ gì đó tách khỏi lòng mình, Hoàng Tuyên giật thót ôm ngực ngăn chặn nó rách toạc ra, che giấu niềm đau trống rỗng. Cơn đau này dữ dội quá, cả đời này e là y không thể quên được.
Hạc Hàn Hải Sinh nhìn theo bóng đỏ đó, chôn chân, hồng trần này ta không thể lún sâu nữa, chỉ có thể trở hương vụn khói trầm.
Thanh Hồn nói ta chọn cô đơn, thế Hoàng Tuyên đệ cũng hãy chọn quên lãng đi.
Sự việc đã trôi qua rất lâu, Hạc Hàn Hải Sinh tưởng mình đã buông được mọi chuyện, như ngày đó có thể ở trước mặt Thanh Hồn nhắc đến Hoàng Tuyên một chút cũng không đổi sắc. Đã lâu lắm rồi không có tin tức cũng không nhớ đến, vậy mà khi người xuất hiện trước mặt lại phảng phất quấn lấy trái tim khơi gợi những cảm xúc không nên.
Hắn mơ hồ như đây là giấc mộng, mấy câu nói ngắn ngủi vừa rồi chỉ là tiếng gió. Hắn phất tay phủi lớp bụi mờ trên y phục quay người đi hướng ngược lại.
***
Thành Kính xòe chiếc ô trong tay xuyên qua đêm mưa giá lạnh bất chợt ập đến, cảm thấy mình thật ngu ngốc vô vị: "Ngươi định đi bao lâu?"
Toàn thân Hoàng Tuyên ướt nhẹp như không nghe thấy, quần áo dính sát vào người mỗi khi gió lớn đều lạnh run chật vật bước từng bước. Thành Kính thấy mình lo chuyện bao đồng nhưng vẫn đuổi theo, chuyện Thanh Hồn còn chưa rõ, nhị ca trở về kỳ lạ, đại ca thì gần đây im lặng sầu thương, tam ca bệnh nặng. Cả ngũ đệ cũng có nhiều tâm sự, không ai chịu nói với ai lời nào. Thành Kính có cảm giác trong chuyện này có rất nhiều bí mật, hỏi mà không ai đáp.
Hoàng Tuyên không hề dừng bước mất hồn đi giữa trời sương gió, Thành Kính bất đắc dĩ nhăn mày: "Ta biết ngươi có nhiều chuyện đau lòng, nhưng mà... "
Nhưng mà nói sao đây, người đã chết không thể trở về hay là người ở lại nên sống tốt cho người ra đi yên lòng hả?
Những lời này hắn cũng dùng khuyên nhủ tam ca biết bao lần, có ích gì đâu?
Hoàng Tuyên cứ đi, Thành Kính nghiêng ô che cho miệng lẩm bẩm: "Ta chưa từng thích một người nói gì đến mất đi, rốt cuộc là khổ lụy biết bao nhiêu mà khiến cho người ta đau đớn vật vã, vẫn không chịu buông tay."
Thành Kính lại nói: "Thật ra ta thấy ngươi luôn bám theo Thanh Hồn nhưng chẳng phải một lòng sâu đậm, chẳng qua là thân thiết lâu ngày mới đau một chút thôi."
Người vẫn không quay đầu lại, bờ vai đẫm ướt cô độc bước đi cũng thấy hơi đáng thương, dù đại phu đi chăng nữa dầm mưa kiểu này sợ là bệnh không thể ngồi dậy, nhìn bộ dạng ướt đẫm cùng khí sắc ảm đạm chẳng đành lòng bỏ lại. Hạt mưa rơi xuống lại cho hắn có cảm giác Hoàng Tuyên đang khóc, lúc y đi giữa tuyết tìm Thanh Hồn, lúc ở dưới vực bị thương, cả trong cơn ác mộng cũng chưa từng thấy người này thảm thương tuyệt vọng như thế.
Thành Kính nghĩ một lát cũng không tìm ra lời khuyên hay ho, đành cắn nói nhăng nói cuộc: "Có thể là ngươi lầm tưởng mà thôi, nhất thời không chấp nhận được chuyện người kia đã ra đi. Một thời gian nữa ân tình cũng sẽ nhạt phai."
"Sẽ phai nhạt sao? Ta chờ người đến đón ta biết bao lâu? Xuân tàn đông lạnh, không ngừng xoay chuyển vẫn tin người sẽ trở về đón ta. Có người nói người rơi xuống biển rồi không thể trở về nữa, trong lòng ta có đáp án nhưng vẫn không tin. Nhiều lần tự mâu thuẫn tự hỏi ngươi đã rời xa thế gian này rồi sao? Nếu còn ở lại sao không đến tìm ta! Vì sao hẹn ngày hai lăm trở về mà lại không tới? Vì sao bỏ rơi ta?" Hoàng Tuyên tự mình khóc cười ấm lạnh riêng mình, không sao ngăn được đắng cay trong lòng mà rưng rưng giọt lệ: "Hóa ra người không phải không thể trở về mà không muốn về nữa, trong mắt vẫn còn nhận ra ta mà lại giả vờ quên đi."
Hoàng Tuyên ngửa mặt ngăn lệ rơi xuống, mặt ướt mưa. cô độc lạnh lẽo hoài niệm trong đêm đen, đầu xoay mòng mòng run lên vì lạnh cả trái tim cũng có cảm giác ướt lạnh mềm nát ra, không sao bước tiếp con đường phía trước.
Thành Kính ngớ người: "Ngươi đang nói người nào vậy?"
"Ta đã ở dưới tán dâu chờ người rất lâu, không dám rời đi vì sợ chàng không tìm được ta, có biết trong đêm đã gọi tên người bao nhiêu lần không?" Hoàng Tuyên dõi mắt về nơi xa tự thấy thất bại thảm thương: "Sao không ai nói có ngày ân tình phai nhạt, sao lại nói với ta chỉ cần người còn sống nhất định sẽ trở về."
Tim Hoàng Tuyên thắt lại không nhấc nổi chân: "Sao không ai nói với hãy buông tay đi, bảo bọc tim mình lại đừng để bản thân mình tổn thương. Nếu như không muốn trở về sao không nói cho ta biết chứ! Chỉ là thư từ cũng được, để ta không cần mòn mỏi chờ mong ôm mơ mộng ngu ngốc như thế!"
"Một câu không còn thích ta nữa khó nói đến như vậy sao? Một lời giải thích cũng không có, sao lại khiến ta trở nên đáng thương thế này. Tại sao chứ? Tại sao? Chỉ cần cho ta biết tại sao, ta có thể buông tay không bao giờ xuất hiện làm phiền nữa. Hoàng Tuyên ta cầm lên được thì buông được, ta chỉ cần một lý do mà thôi, khó đến vậy sao!"
Hoàng Tuyên thấy rất mệt mỏi, tựa như mất hết sức lực trong mưa...
Đêm ấy, tùy tiện chọn một khách trọ Thành Kính bưng chén canh gừng đến nói: "Tốt xấu gì cũng uống chút canh gừng đi."
Hoàng Tuyên đã tỉnh táo đôi chút tự mình cầm chén canh uống, cửa sổ đóng kín vẫn mang được gió mưa bên ngoài, vỏ bọc này sao che giấu được nỗi thương tâm.
"Vừa rồi ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng có để ý nữa."
Thành Kính nhẹ nhàng ừ, hồi lâu mới nói: "Nếu có vướng mắc chi bằng hỏi rõ tại sao? Nhẹ lòng rồi cũng dễ quên đi."
"Gặp một lần thì thương tâm một lần, thôi đi." Không ít lần cô độc chờ đợi dưới vầng trăng trắng toát dấu bao nỗi tang thương, đắm chìm giữa những kí ức ngọt ngào quá lâu đã đến lúc tỉnh mộng rồi: "Duyên đã tàn rồi còn gặp nhau làm gì?"
Thành Kính thở dài: "Không phải nói người ta trong mắt vẫn còn có mình sao? Biết đâu chỉ là chút hiểu lầm?"
Hoàng Tuyên thảng thốt đau xót nói: "Còn tình cảm thì sao? Hết tình cảm thì sao? thứ vướng bận trên đời này đâu chỉ có chữ tình!" Vẻ bi thương càng lúc càng đậm: "Người ta phải về với khói trầm hương vụn, vì tổ tiên gia tộc, rồi ngày nào đó sẽ buông bỏ tất cả thanh thản nhìn đời, quên bỏ hồng trần quên cả ta!"
Thành Kính nghẹn họng, khuyên người khác hắn không phải người giỏi.
***
Lại nằm mơ rồi...
Hai người dán vào đối phương để sưởi ấm, y duỗi tay xoa vết thương của Lục Khuynh Tâm, làm cho bắp thịt căng cứng hơi ngứa ngáy người tê tê từng trận. Cuối cùng hắn không chịu được nữa trừng mắt: "Tên đại phu giả mạo như ngươi đang làm gì đấy?"
Y nhoẻn miệng cười: "Đang chữa thương thoa thuốc đấy."
"Hừ! Còn lâu ta mới tin."
Y giận dỗi nói: "Có diễm phúc lắm mới được ta chăm sóc cho ngươi đó nhé!"
"Ngươi là đang dụ dỗ ta thì có." Hắn tự ấn ngực xuống giọng trầm lặng: "Để người sờ nữa sẽ bị hại chết mất."
Màn đêm bên ngoài đang tĩnh lặng không chút tiếng ồn nào, y ngoài thuốc ra còn chuẩn bị một chén ô mai chua cho hắn uống: "Mấy ngày nay người cứ ho, uống chén ô mai này vào cổ họng thông thoáng sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Lục Khuynh Tâm đang giận lắm vẫn đành uống bát chén ô mai kia vào bụng. Lòng tự nhủ không để bản thân dễ dàng bị y dụ dỗ, thế nhưng đôi mắt mơ màng đang nhìn mình kia, khi cười, khi giận, mở miệng ra là chọc giận người khác.
Càng nhìn càng khiến người ta thấy ẩm ướt, bừng bừng lửa trong lòng. Lỡ như trong lúc lơ đãng trao nụ hôn, hắn không muốn để mọi thứ sớm bị gió mưa cuốn đi.
Lục Khuynh Tâm giật mình tỉnh dậy, máu tươi cùng nước mắt đều biến mất theo thời gian, bên ngoài mưa gió gào thét như tiếng oán hận không ai hiểu thấu được. Tiếng than khóc đó khiến lòng hắn mệt lả, tim đập nặng nề.
Nỗi nhớ ngày lại thêm tăng giữa dòng thời gian lạnh lẽo vô tình chẳng bao giờ dứt. Hồi tưởng về y khiến hắn thấy lòng an ủi nhưng cũng vì thế mà nỗi nhớ ăn sâu giày xéo con tim mỗi ngày.
Hóa ra từng chìm đắm trong ngọt ngào, ra vào sinh tử, từng muốn nắm tay nhau qua bão giông nhưng đến cuối cùng chỉ còn sống chết đôi đàng. Rõ ràng gần trong gang tấc, sớm chiều kề cận bên nhau tưởng chừng hiểu thấu, mà không hay chỉ có nghi ngờ chồng chéo nghi ngờ.
Không, chỉ có mình hắn nghi ngờ dò xét, Trạch Dương vẫn một lòng chờ đợi, tha thứ, cho hắn cơ hội!
Nhưng người luôn làm ta thất vọng!
Mấy câu chữ ngắn ngủi này cả trong mộng cũng giày vì hắn không ngớt, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vậy mà ta lại đành lòng để đệ rời bỏ ta lần nữa. Vì hắn mang lòng nghi hoặc nên chưa bao giờ dám đưa ra nhận định, cảm nhận bằng con tim mình.
Hắn lững thững ngồi dậy bước ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa ánh trăng cũng khuất sau mây, khí trời muộn phiền ảm đạm.
Nhớ ngày đó hắn chạy theo người, không biết vì sao trong phòng Hoành Lân trở ra người người đã đổi khác. Cũng trong đêm mưa đó hắn kéo người vào trong lòng che chắn mưa rơi như thác đổ, ôm thân người lạnh ngắt kia nói sẽ khắc bia mộ cho y.
Đôi môi ướt át mềm mại, hắn ôm lấy gương mặt chạm mũi y trong bóng tối, môi hôn như an ủi y và chính hắn. Trong đêm mưa đó chỉ mình hắn biết hai mắt mình lệ nhòa.
Người đã ôm trong lòng, bàn tay từng nắm. Cứ ngỡ có thể chìm đắm trong đó không bao giờ tiếc nuối, vậy mà hắn vẫn tự tay phá hủy. Trạch Dương, ở nơi đó có lạnh không? Đệ có trách ta không?
Không ngờ lại bắt gặp một bóng đỏ đứng nơi bìa rừng, chỉ thấy góc nghiêng ưu sầu đang nhìn về phía mặt trời. Bóng dáng ấy, như trở lại con đường cát vàng chồng chất, tiếng lục lạc len keng cùng hơi thở nồng nàn ngày nào.
Những việc đã chìm đắm trong trí nhớ, ở một khoảng không lặng thinh lại đợi xới tung lên.
Hạc Hàn Hải Sinh đứng lặng thinh, Hoàng Tuyên quay đầu lại nhìn một người từng quen thuộc nay bỗng dưng xa lạ khác thường. Trước khi đến đây Hoàng Tuyên còn một mực muốn tìm lại ngày tháng đã mất, muốn hỏi chàng Thanh Hồn đã ra đi như thế nào? có phải liên quan đến huynh.
Thanh Hồn đã lặng lẽ biến mất để lại vô số bí mật, cả Diệu Huyền cũng không thấy đâu. Trước đó Thanh Hồn nhất quyết bảo Hoàng Tuyên trở về núi lấy sách, đáng lẽ khi đó nên có lòng nghi ngờ. Vội vã đi đi về về thứ nhận lại là một chút hung tin ngắn ngửi, bi lụy không đầu không đuôi! Trong lòng trăm mối hoài nghi lại nghe Hạc Hàn Hải Sinh, lòng Hoàng Tuyên chộn rộn lên.
Linh cảm cho biết đó không phải là do nhớ nhung nhầm lẫn, người đã trở về nhưng dưới thân phận khác, trở thành một người khác.
Thời gian như chảy ngược về những ngày tháng ngọt ngào trên núi Điệp Phù.
Sắc mặt Hoàng Tuyên có chút tiều tụy, chỉ muốn ở trên giường ngủ tiếp.
Hôm nay sắc trời khá đẹp hoa cỏ trong vườn cũng đến dịp nở rộ nhưng y không có tâm trạng ngắm hoa, vì người đã hẹn hôm nay đến thăm y đến giờ không thấy đâu.
Lúc chui vào trong chăn lại chợt nghe một giọng nói trầm ấm dễ nghe: "Đã giờ này còn ngủ nữa?"
Hoàng Tuyên vùi đầu trong chăn không thèm quan tâm tới, trong gió lại thoáng mùi hương lê nhàn nhạt.
"Aa đã có lê rồi sao?" Lúc này trên ngọn núi này hãy còn xanh lắm.
"Ta mang từ Thượng Nghĩa Sơn đến đó, sợ không còn tươi ngon nguyên vẹn nên đã bỏ trong rương băng vụn." Hắn vuốt tóc y: "Lỡ đến muộn rồi, giận ta sao?"
Hoàng Tuyên bận ăn lê không thèm giận hắn.
Rồi lại một đêm trời đầy sao, dưới ánh hoàng hôn bao trùm Hoàng Tuyên nhìn thấy những quả dâu chín mọng, vừa nhìn đã khiến người ta phải nuốt nước bọt. Hoàng Tuyên chấn động đi lại sờ thử, quả dâu tươi mát lạnh tỏa ra mùi thơm cực kích thích, y chỉ vô tình nói nhớ mùi vị dâu ở quê nhà, muốn trở về hái lá dâu hấp cá mà không có dịp. Không ngờ hắn lại mang nó lên đây.
Bất giác nhớ ánh mắt ẩn nhẫn dịu dàng, không nhịn được khóe môi tươi cười.
Trong hang nến đỏ cháy rực chan chứa tình cảm, Hoàng Tuyên cắt vài bông hoa bách hộ cắm vào bình chuẩn bị mang sang chỗ sư mẫu: "Sức khỏe của người ngày càng yếu, bách hợp có tác dụng an thần dùng nhiều mới tốt."
Dưới giường, lò lửa đang cháy mạnh hầu như ngăn cách khí lạnh ngoài kia, Tạ Huyễn Phương gấp sách lại thoáng đau lòng: "Tâm bệnh rất khó chữa cứ tiếp tục sợ là không gượng được nữa."
"Từ bé sư mẫu rất tốt với ta. Nếu không phải người thu nhận ta thì có lẽ đã không sống đến tận bây giờ."
Mang hoa sang bên đó xong, Hoàng Tuyên đi về mang chén canh trên tay: "Huynh đi đường núi lặn lội giữa trời lạnh lẽo lên đây, uống chút canh đi."
"Vì nhớ nên mới vội vã đi lên, chút giá lạnh này có vấn đề gì?"
Hoàng Tuyên cười hờn trách: "Chỉ giỏi dẻo miệng thôi."
Tạ Huyễn Phương khổ sở cười: "Thật ra ta có chuyện cần phải đến bờ biển tìm kiếm một số thứ mang về cho sư phụ, e là phải một tháng mới về."
"Vậy..." Hoàng Tuyên hơi lưu luyến: "Nhớ gửi thư cho ta nhé."
Hắn vỗ nhẹ mu bàn tay Hoàng tuyên: "Không sao, ta sẽ về sớm thôi, việc này xong chúng ta đi chơi xuân nhé. Hoàng Tuyên gật đầu lại loay hoay chuẩn bị quần áo cho hắn, trên môi nở nụ cười chờ đợi.
Ai biết được đó lần đó là ngày cuối từ biệt, ai biết nhân duyên chúng tôi nhạt nhẽo như phù du sớm nở tối tàn.
Hơi thở của hắn từng ở gần mình biết mấy, giờ đứng trước mặt lại hóa xa xôi. Dù buộc trăm ngàn mối đồng tâm cũng không ngăn được nỗi sầu ly biệt.
Tạ Huyễn Phương tủm tỉm cười: "Ta có món quà này cho đệ."
Hắn lấy trong túi áo ra hợp phấn hương, vỏ ngoài màu xanh rêu điêu khắc tinh xảo hình bảy đóa hoa sen kết với nhau. Bên trên còn tỏa ra mùi hoắc diệp sâu kín, Hoàng Tuyên không thích hương hoắc diệp lắm nhưng vì hắn tặng nên mới thích.
"Không mở ra xem sao?"
"Aa" Hoàng Tuyên ngượng nghịu mở ra, cứ ngỡ là phấn hương nhưng không, bên trong là một cặp vòng ngọc xanh biết, nạm vàng hai bên sườn, bảy đóa liên hoa kết bằng mã não.
"Đây là thứ gia đình ta truyền lại bao đời, Hoàng Tuyên, đệ theo ta về Thượng Nghĩa Sơn nhé!"
Thượng Nghĩa Sơn quanh năm xanh biết, khắp nơi có sương tuyết điểm bạc mái đầu đi nữa nơi đó vẫn xanh ngắt một màu. Quanh năm vắng vẻ an lành, rất ít người lui tới, vì đường khó đi, vì chỉ có một vùng cây cối chim nhạn bay không biết đường về.
"Ta đã chọn giá y ở Hoành Phương, đệ mang thứ này đến có thể lấy về, chỗ nào không tốt có thể sửa lại." Dừng lại một chút mới mím môi nói: "Chờ ta trở về nhé."
" y, ai nói sẽ đồng ý chứ!" Hoàng Tuyên hờn dỗi bĩu môi.
Tạ Huyễn Phương cười ngọt ngào, trêu chọc: "Đệ không đồng ý sao?"
Cảm giác bàn tay áp má vẫn còn đó dường như rất ấm áp, đã từng cùng nhau hòa làm một. Nghĩ đến khi người trở về, cùng từ biệt chốn này đến một nơi khác sớm tối cùng nhau. Không biết vì là biết được niềm hân hoan họ dự tính sắp đến nên lòng đặc biệt chờ mong, không muốn chia ly.
Chờ người trở về chúng ta sẽ không chia ly nữa.
Tiễn người đi giữa vô số bụi trắng sương tuyết, nắm tay nhau lưu luyến lệ đầy.
Nhưng hóa ra, ân tình sớm tối dễ lãng quên như thế!
Nếu huynh ấy không quên sao chẳng về tìm? Y đã từng mong người phương trời xa ngàn dặm kia sẽ vì y ở chốn này mà trở về, cũng từng mong hương hoa ngoài kia không giữ chân người mãi mãi rời xa chốn đây.
Còn nếu chưa quên thì chúng ta còn gì để nói cho nhau nghe nữa đâu? Lời hứa ngày xưa tan theo gió người về chốn núi thiêng, ta ở lại ngổn ngang tâm sự.
Hoàng Tuyên cười cười hơi mất tự nhiên: "Hạc Hàn tiên sinh có thể nói cho ta biết, Thanh Hồn đang ở đâu không? Dù là thi thể cũng phải mang về!"
Hạc Hàn Hải Sinh lặng đi một lúc, lắc đầu: "Khi ta tìm đến gặp Thanh... Diệu Huyền cũng chỉ là nói mấy câu, y nói tự có tính toán nhờ ta giúp một vài việc. Thường là thư từ ngắn ngủi... chuyện đến bước đường này ta cũng không lường trước được."
Nhưng số người kia đã mờ ảo như sương khói, chỉ thoáng cái liền có thể tan biến.
"Vậy ư? Những người quen biết đều cứ thế lặng lẽ rời xa." Hoàng Tuyên chắp tay: "Vậy, người có việc thì cứ làm đi, ta đi đây."
Khoảnh khắc quay lưng bước đi có thứ gì đó tách khỏi lòng mình, Hoàng Tuyên giật thót ôm ngực ngăn chặn nó rách toạc ra, che giấu niềm đau trống rỗng. Cơn đau này dữ dội quá, cả đời này e là y không thể quên được.
Hạc Hàn Hải Sinh nhìn theo bóng đỏ đó, chôn chân, hồng trần này ta không thể lún sâu nữa, chỉ có thể trở hương vụn khói trầm.
Thanh Hồn nói ta chọn cô đơn, thế Hoàng Tuyên đệ cũng hãy chọn quên lãng đi.
Sự việc đã trôi qua rất lâu, Hạc Hàn Hải Sinh tưởng mình đã buông được mọi chuyện, như ngày đó có thể ở trước mặt Thanh Hồn nhắc đến Hoàng Tuyên một chút cũng không đổi sắc. Đã lâu lắm rồi không có tin tức cũng không nhớ đến, vậy mà khi người xuất hiện trước mặt lại phảng phất quấn lấy trái tim khơi gợi những cảm xúc không nên.
Hắn mơ hồ như đây là giấc mộng, mấy câu nói ngắn ngủi vừa rồi chỉ là tiếng gió. Hắn phất tay phủi lớp bụi mờ trên y phục quay người đi hướng ngược lại.
***
Thành Kính xòe chiếc ô trong tay xuyên qua đêm mưa giá lạnh bất chợt ập đến, cảm thấy mình thật ngu ngốc vô vị: "Ngươi định đi bao lâu?"
Toàn thân Hoàng Tuyên ướt nhẹp như không nghe thấy, quần áo dính sát vào người mỗi khi gió lớn đều lạnh run chật vật bước từng bước. Thành Kính thấy mình lo chuyện bao đồng nhưng vẫn đuổi theo, chuyện Thanh Hồn còn chưa rõ, nhị ca trở về kỳ lạ, đại ca thì gần đây im lặng sầu thương, tam ca bệnh nặng. Cả ngũ đệ cũng có nhiều tâm sự, không ai chịu nói với ai lời nào. Thành Kính có cảm giác trong chuyện này có rất nhiều bí mật, hỏi mà không ai đáp.
Hoàng Tuyên không hề dừng bước mất hồn đi giữa trời sương gió, Thành Kính bất đắc dĩ nhăn mày: "Ta biết ngươi có nhiều chuyện đau lòng, nhưng mà... "
Nhưng mà nói sao đây, người đã chết không thể trở về hay là người ở lại nên sống tốt cho người ra đi yên lòng hả?
Những lời này hắn cũng dùng khuyên nhủ tam ca biết bao lần, có ích gì đâu?
Hoàng Tuyên cứ đi, Thành Kính nghiêng ô che cho miệng lẩm bẩm: "Ta chưa từng thích một người nói gì đến mất đi, rốt cuộc là khổ lụy biết bao nhiêu mà khiến cho người ta đau đớn vật vã, vẫn không chịu buông tay."
Thành Kính lại nói: "Thật ra ta thấy ngươi luôn bám theo Thanh Hồn nhưng chẳng phải một lòng sâu đậm, chẳng qua là thân thiết lâu ngày mới đau một chút thôi."
Người vẫn không quay đầu lại, bờ vai đẫm ướt cô độc bước đi cũng thấy hơi đáng thương, dù đại phu đi chăng nữa dầm mưa kiểu này sợ là bệnh không thể ngồi dậy, nhìn bộ dạng ướt đẫm cùng khí sắc ảm đạm chẳng đành lòng bỏ lại. Hạt mưa rơi xuống lại cho hắn có cảm giác Hoàng Tuyên đang khóc, lúc y đi giữa tuyết tìm Thanh Hồn, lúc ở dưới vực bị thương, cả trong cơn ác mộng cũng chưa từng thấy người này thảm thương tuyệt vọng như thế.
Thành Kính nghĩ một lát cũng không tìm ra lời khuyên hay ho, đành cắn nói nhăng nói cuộc: "Có thể là ngươi lầm tưởng mà thôi, nhất thời không chấp nhận được chuyện người kia đã ra đi. Một thời gian nữa ân tình cũng sẽ nhạt phai."
"Sẽ phai nhạt sao? Ta chờ người đến đón ta biết bao lâu? Xuân tàn đông lạnh, không ngừng xoay chuyển vẫn tin người sẽ trở về đón ta. Có người nói người rơi xuống biển rồi không thể trở về nữa, trong lòng ta có đáp án nhưng vẫn không tin. Nhiều lần tự mâu thuẫn tự hỏi ngươi đã rời xa thế gian này rồi sao? Nếu còn ở lại sao không đến tìm ta! Vì sao hẹn ngày hai lăm trở về mà lại không tới? Vì sao bỏ rơi ta?" Hoàng Tuyên tự mình khóc cười ấm lạnh riêng mình, không sao ngăn được đắng cay trong lòng mà rưng rưng giọt lệ: "Hóa ra người không phải không thể trở về mà không muốn về nữa, trong mắt vẫn còn nhận ra ta mà lại giả vờ quên đi."
Hoàng Tuyên ngửa mặt ngăn lệ rơi xuống, mặt ướt mưa. cô độc lạnh lẽo hoài niệm trong đêm đen, đầu xoay mòng mòng run lên vì lạnh cả trái tim cũng có cảm giác ướt lạnh mềm nát ra, không sao bước tiếp con đường phía trước.
Thành Kính ngớ người: "Ngươi đang nói người nào vậy?"
"Ta đã ở dưới tán dâu chờ người rất lâu, không dám rời đi vì sợ chàng không tìm được ta, có biết trong đêm đã gọi tên người bao nhiêu lần không?" Hoàng Tuyên dõi mắt về nơi xa tự thấy thất bại thảm thương: "Sao không ai nói có ngày ân tình phai nhạt, sao lại nói với ta chỉ cần người còn sống nhất định sẽ trở về."
Tim Hoàng Tuyên thắt lại không nhấc nổi chân: "Sao không ai nói với hãy buông tay đi, bảo bọc tim mình lại đừng để bản thân mình tổn thương. Nếu như không muốn trở về sao không nói cho ta biết chứ! Chỉ là thư từ cũng được, để ta không cần mòn mỏi chờ mong ôm mơ mộng ngu ngốc như thế!"
"Một câu không còn thích ta nữa khó nói đến như vậy sao? Một lời giải thích cũng không có, sao lại khiến ta trở nên đáng thương thế này. Tại sao chứ? Tại sao? Chỉ cần cho ta biết tại sao, ta có thể buông tay không bao giờ xuất hiện làm phiền nữa. Hoàng Tuyên ta cầm lên được thì buông được, ta chỉ cần một lý do mà thôi, khó đến vậy sao!"
Hoàng Tuyên thấy rất mệt mỏi, tựa như mất hết sức lực trong mưa...
Đêm ấy, tùy tiện chọn một khách trọ Thành Kính bưng chén canh gừng đến nói: "Tốt xấu gì cũng uống chút canh gừng đi."
Hoàng Tuyên đã tỉnh táo đôi chút tự mình cầm chén canh uống, cửa sổ đóng kín vẫn mang được gió mưa bên ngoài, vỏ bọc này sao che giấu được nỗi thương tâm.
"Vừa rồi ta chỉ nói nhảm thôi, ngươi đừng có để ý nữa."
Thành Kính nhẹ nhàng ừ, hồi lâu mới nói: "Nếu có vướng mắc chi bằng hỏi rõ tại sao? Nhẹ lòng rồi cũng dễ quên đi."
"Gặp một lần thì thương tâm một lần, thôi đi." Không ít lần cô độc chờ đợi dưới vầng trăng trắng toát dấu bao nỗi tang thương, đắm chìm giữa những kí ức ngọt ngào quá lâu đã đến lúc tỉnh mộng rồi: "Duyên đã tàn rồi còn gặp nhau làm gì?"
Thành Kính thở dài: "Không phải nói người ta trong mắt vẫn còn có mình sao? Biết đâu chỉ là chút hiểu lầm?"
Hoàng Tuyên thảng thốt đau xót nói: "Còn tình cảm thì sao? Hết tình cảm thì sao? thứ vướng bận trên đời này đâu chỉ có chữ tình!" Vẻ bi thương càng lúc càng đậm: "Người ta phải về với khói trầm hương vụn, vì tổ tiên gia tộc, rồi ngày nào đó sẽ buông bỏ tất cả thanh thản nhìn đời, quên bỏ hồng trần quên cả ta!"
Thành Kính nghẹn họng, khuyên người khác hắn không phải người giỏi.
***
Lại nằm mơ rồi...
Hai người dán vào đối phương để sưởi ấm, y duỗi tay xoa vết thương của Lục Khuynh Tâm, làm cho bắp thịt căng cứng hơi ngứa ngáy người tê tê từng trận. Cuối cùng hắn không chịu được nữa trừng mắt: "Tên đại phu giả mạo như ngươi đang làm gì đấy?"
Y nhoẻn miệng cười: "Đang chữa thương thoa thuốc đấy."
"Hừ! Còn lâu ta mới tin."
Y giận dỗi nói: "Có diễm phúc lắm mới được ta chăm sóc cho ngươi đó nhé!"
"Ngươi là đang dụ dỗ ta thì có." Hắn tự ấn ngực xuống giọng trầm lặng: "Để người sờ nữa sẽ bị hại chết mất."
Màn đêm bên ngoài đang tĩnh lặng không chút tiếng ồn nào, y ngoài thuốc ra còn chuẩn bị một chén ô mai chua cho hắn uống: "Mấy ngày nay người cứ ho, uống chén ô mai này vào cổ họng thông thoáng sẽ dễ chịu hơn nhiều."
Lục Khuynh Tâm đang giận lắm vẫn đành uống bát chén ô mai kia vào bụng. Lòng tự nhủ không để bản thân dễ dàng bị y dụ dỗ, thế nhưng đôi mắt mơ màng đang nhìn mình kia, khi cười, khi giận, mở miệng ra là chọc giận người khác.
Càng nhìn càng khiến người ta thấy ẩm ướt, bừng bừng lửa trong lòng. Lỡ như trong lúc lơ đãng trao nụ hôn, hắn không muốn để mọi thứ sớm bị gió mưa cuốn đi.
Lục Khuynh Tâm giật mình tỉnh dậy, máu tươi cùng nước mắt đều biến mất theo thời gian, bên ngoài mưa gió gào thét như tiếng oán hận không ai hiểu thấu được. Tiếng than khóc đó khiến lòng hắn mệt lả, tim đập nặng nề.
Nỗi nhớ ngày lại thêm tăng giữa dòng thời gian lạnh lẽo vô tình chẳng bao giờ dứt. Hồi tưởng về y khiến hắn thấy lòng an ủi nhưng cũng vì thế mà nỗi nhớ ăn sâu giày xéo con tim mỗi ngày.
Hóa ra từng chìm đắm trong ngọt ngào, ra vào sinh tử, từng muốn nắm tay nhau qua bão giông nhưng đến cuối cùng chỉ còn sống chết đôi đàng. Rõ ràng gần trong gang tấc, sớm chiều kề cận bên nhau tưởng chừng hiểu thấu, mà không hay chỉ có nghi ngờ chồng chéo nghi ngờ.
Không, chỉ có mình hắn nghi ngờ dò xét, Trạch Dương vẫn một lòng chờ đợi, tha thứ, cho hắn cơ hội!
Nhưng người luôn làm ta thất vọng!
Mấy câu chữ ngắn ngủi này cả trong mộng cũng giày vì hắn không ngớt, khó khăn lắm mới gặp lại nhau, vậy mà ta lại đành lòng để đệ rời bỏ ta lần nữa. Vì hắn mang lòng nghi hoặc nên chưa bao giờ dám đưa ra nhận định, cảm nhận bằng con tim mình.
Hắn lững thững ngồi dậy bước ra ngoài, bên ngoài trời đang mưa ánh trăng cũng khuất sau mây, khí trời muộn phiền ảm đạm.
Nhớ ngày đó hắn chạy theo người, không biết vì sao trong phòng Hoành Lân trở ra người người đã đổi khác. Cũng trong đêm mưa đó hắn kéo người vào trong lòng che chắn mưa rơi như thác đổ, ôm thân người lạnh ngắt kia nói sẽ khắc bia mộ cho y.
Đôi môi ướt át mềm mại, hắn ôm lấy gương mặt chạm mũi y trong bóng tối, môi hôn như an ủi y và chính hắn. Trong đêm mưa đó chỉ mình hắn biết hai mắt mình lệ nhòa.
Người đã ôm trong lòng, bàn tay từng nắm. Cứ ngỡ có thể chìm đắm trong đó không bao giờ tiếc nuối, vậy mà hắn vẫn tự tay phá hủy. Trạch Dương, ở nơi đó có lạnh không? Đệ có trách ta không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất