Yêu Đương Trong Trò Chơi Chạy Trốn
Chương 11: Nhật ký
Ở phía bên kia, Trương Mạn, Hà Thảo Na và hai trợ lý của cô đang trốn trong một ngôi nhà gỗ nhỏ đơn sơ ở trường đua ngựa.
Biểu tình của Hà Thảo Na còn mang theo vài phần khủng hoảng. Cô cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, cố gắng cười một chút: "May mà trốn đi kịp, vạn nhất bị nhìn thấy liền hỏng bét rồi."
Trương Mạn nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Vừa rồi cô đang trốn cái gì? Bất quá chỉ là một con chim bay qua mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy chứ?"
Hắn có một đôi mắt màu vàng, bộ dáng cao lãnh tinh anh, lúc nhướng mày nhìn người có vài phần hương vị từ trên cao nhìn xuống. Khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, giống như đang nói: chỉ là một con chim mà cũng khiến ngươi ầm ĩ như vậy? Lộ ra một cỗ khí tức khinh miệt.
Trong thế giới trò chơi này, hắn cho mình là một con thú hiền lành tự cao tự đại như vậy. Tuy rằng sẽ dễ thu hút hận thù, khiến người ta vô thức khinh thường nhưng cũng sẽ khiến người ta không phải đề phòng.
Thiết lập nhân vật của hắn khá thành công. Giống như bây giờ, ánh mắt của hai người đàn ông phía sau Hà Thảo Na đã lộ ra hàm ý 'tôi sợ các người không phải là người thiểu năng'. Hà Hồ tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt cũng có chút khinh thường, cô nhẹ giọng thì thào: "Anh Dương. Anh đừng nói như vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ nhát gan, đương nhiên sẽ không bình tĩnh được như anh."
Hà Thảo Na đã gặp nhiều loại nam nhân tự cho mình là rất cao này. Phương pháp đối phó với bọn họ chính là phải nâng đỡ, phải khen ngợi bọn họ nhiều hơn, biểu hiện vô cùng sùng bái. Sau đó mới có thể khiến cho bọn họ đi theo bước chân của ngươi.
"Thực ra thì anh Dương, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại sợ hãi như vậy?" Cô vén tóc lên và nở nụ cười.
"Nếu cô muốn nói thì cứ nói, tôi đang nghe" Trương Mạn khoang tay trước ngực nói với giọng điệu nhã nhặn.
"Tôi sợ quạ, bởi vì trong truyền thuyết đó, con quạ là người dẫn đường cho quái vật. Nếu bị quạ đen phát hiện, quái vật cũng biết được vị trí của chúng ta, hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo giết chết chúng ta."
"Quái vật? Ý cô là 'người lửa" trong phòng yến hội ban nãy?". Trương Mạn tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
Nguyên nhân không phải là hắn, 'người lửa' trong phòng yến hội tuy rằng thoạt nhìn dọa người, nhưng bản thân cũng không lợi hại chút nào.. Nếu nói nó là một BOSS đứng sau thế giới cấp bậc nguy hiểm xếp hạng trung bình, Trương Mạn không tin.
"Đương nhiên là không." Hà Thảo Na phản bác, "Quái vật thật sự so với hắn lợi hại hơn nhiều. Nếu bị hắn theo dõi, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có."
"Hà tiểu thư hình như biết rất nhiều tin tức không ai biết nha, chẳng lẽ trước đó cô từng tới trang viên sao?" Trương Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Đương nhiên là không!" Hà Thảo Na trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ cô không khống chế được cảm xúc. Nhưng không hổ danh là minh tinh, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cười tủm tỉm nói: "Ý tôi là đương nhiên không có. Những tin tức này là những gì một người bạn của tôi nói với tôi. Những năm trước khi trang viên vẫn chưa xảy ra chuyện, mẹ cô ấy đã làm việc trong trang viên."
Sợ là lại tới câu chuyện 'Bạn tôi kể với tôi' nữa rồi?
Nhìn vào câu chuyện của cô, ai cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Trương Mẫn vẫn lặng lẽ đóng một cái mác Đã từng tới trang viên cho cô.
"Như vậy theo lời cô nói, nếu trang viên nguy hiểm như vậy thì vì sao cô còn muốn tới tham gia tiệc sinh nhật? Rõ ràng là cô có thể không đến." Hắn đặt câu hỏi một lần nữa.
"Nào có đơn giản như vậy." Hà Thảo Na cười khổ một tiếng, "Nếu như có thể, tôi cũng không muốn đến. Nhưng, nếu đã nhận được thiệp mời, vậy thì không thể không đến."
Nghe được những lời này, Trương Mạn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thiệp mời màu vàng được đánh dấu 'Không thể làm mất'. Từ lúc lấy được nó, hắn còn chưa nghiêm túc xem qua.
Vật phẩm đặc biệt: Lời mời đến Trang viên của Oriel (chưa được xóa)
〈Ngài_____ thân ái! Ngài được mời đến bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chủ nhân của Trang viên Oriel được tổ chức vào ngày 15 tháng 7.
Từ các nhân viên của Oriel, ngày 30 tháng 6〉
Lưu ý: Chúng tôi có một bất ngờ cho bạn trong khu vườn, vì vậy hãy nhớ ghé qua.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khoảng trống trên thiệp mời đã được điền hai chữ "Dương Kế".
Thiệp mời công nhận cái tên giả này, trong thế giới trò chơi hắn sẽ luôn ở thân phận này.
Trương Mạn cẩn thận đọc thiệp mời một lần, mỗi một chi tiết đều không buông tha. Nhìn thấy câu cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt ở phía dưới ghi chú... " Trong khu vườn có bất ngờ?"
Trương Mạn yên lặng ở trong đầu đem địa điểm hoa viên đánh một cái dấu thật lớn.
Gợi ý trong trò chơi phần lớn sẽ không phải là vô duyên vô cớ, có đôi khi chú ý nhiều chi tiết hơn một chút mới có thể tránh được một kiếp. Thiệp mời của phe địch nói đã chuẩn bị bất ngờ trong vườn? Ý nghĩa thực sự là chúng tôi sẽ giết anh trong vườn đó?
"Hẳn là anh cũng nhận được thiệp mời đó chứ? Đó có phải là lời mời đến bữa tiệc sinh nhật đó không?". Giọng nói của Hà Thảo Na gọi hắn trở về hiện thực, Trương Mạn yên lặng gật đầu.
"Kể từ khi nhận được lời mời này, tôi không bao giờ có một giấc ngủ ngon". Hà Thảo Na tiếp tục: "Tôi đã định chạy trốn và giả vờ như không nhận được nó. Nhưng dù tôi có trốn xa tới đâu, tôi sẽ luôn luôn nhìn thấy nó xuất hiện trên bàn cạnh giường ngủ khi tôi thức dậy. Hơn nữa theo như ngày dự tiệc càng đến gần, tên của tôi cũng dần dần từ màu mực biến thành màu đỏ như máu —— tôi biết nó là đang cảnh cáo tôi, cho nên không thể không tới. "
"Thì ra là như thế, tôi có thể xem thư mời của Hà tiểu thư một chút không?" Trương Mạn muốn xem thiệp mời của hắn và Hà Thảo Na có gì khác nhau.
"Cái này... Không gạt ngươi, kỳ thật thiệp mời của ta ở trong phòng yến hội cũng đã bị mất". Hà Thảo Na thở dài: "Lúc đó tình cảnh thật sự là quá hỗn loạn. Tôi không chú ý và làm mất nó rồi."
Nói dối!
Tuy rằng chỉ quen biết một khoảng thời gian như vậy nhưng Trương Mạn có thể từ lời nói cử chỉ của cô nhìn ra cô là một người phụ nữ có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, muốn nắm giữ tất cả trong tay mình. Một người như vậy, sẽ bởi vì không cẩn thận mà vứt bỏ thứ liên quan đến mạng sống?
Làm sao như vậy được!
Trương Mạn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, mũi lại cảm thấy ngứa ngáy.
"Ắt xì————!" Hắt hơi mấy cái xong, Trương Mạn nhịn không được sờ sờ cánh tay. Kỳ quái, vì sao hắn lại có cảm giác cả người lạnh lẽo? Không phải ai đó đang rủa hắn chứ?
Người hoài nghi không phải là không có, chính là người mới mất tích vô cớ, làm cho hắn tìm không được.
Bất quá lần này hắn lại đoán sai, làm cho cả người hắn phát lạnh cũng không phải là người mới đang mất tích, mà là 'bạn trai giả mạo' thay thế vị trí của hắn.
"Có chuyện gì với anh vậy? Không phải anh bị bệnh đó chứ?". Hà Thảo Na thấy thế ân cần tiến lại gần, đưa tay muốn sờ trán hắn.
Trương Mạn vội vàng lui về phía sau vài bước, né tránh bàn tay cô đưa tới. Phía sau vị trí hắn đứng vừa vặn có một cái bàn gỗ đơn sơ, hắn vừa lui về phía sau khiến bàn gỗ bị đụng một cái. "Ầm" một tiếng, ngăn kéo bàn gỗ từ trên rơi xuống.
Gian phòng này đã lâu không có người ở, ngăn kéo rơi trên mặt đất, thoảng lên một tầng bụi thật dày, Hà Thảo Na ho khan vài tiếng nhanh chóng lui ra.
Trương Mạn lại tinh mắt phát hiện trong ngăn kéo rơi xuống lộ ra mấy tờ giấy ố vàng, hắn ngồi xổm xuống, bất động thanh sắc thu chúng vào trong ba lô trò chơi của mình.
"Có chuyện gì vậy? Có gì trên mặt đất à?", Hà Thảo Na vô cùng nhạy bén hỏi.
"Không có gì, vừa rồi móc chìa khóa của tôi rơi trên mặt đất." Hắn mở tay ra, cho cô xem móc khóa hình ngựa con trong My little pony.
"......Anh Dương thật đúng là rất trẻ con." Khóe miệng Hà Thảo Na giật giật, không thành thật nói.
"Nói quá rồi." Trương Mạn rụt rè gật gật đầu, thừa dịp Hà Thảo Na bị hắn làm nghẹn lại, tạm thời không muốn nói chuyện. Hắn nhanh chóng ở trong đầu mở tờ giấy mới nhặt được.
Ngày 15 tháng 5 năm 1979, trời nhiều mây.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức trong trang viên. Chủ trang viên đã sắp xếp cho tôi đến trường đua ngựa, chịu trách nhiệm việc chăm sóc ngựa. Tôi rất thích những sinh linh vô tư đáng yêu, chúng sẽ làm cho tâm trạng của tôi trong nháy mắt tốt hơn.
_______
Ngày 23 tháng 5 năm 1979, trời nắng.
Con gái của chủ trang viên đến trường đua ngựa ngày hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, mỉm cười chào tôi. Cô ấy nói tên cô ấy là Khám Sa, cái tên này rất đẹp... Cho đến trước khi đi ngủ, hình ảnh xinh đẹp của cô vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí của tôi.
_______
Ngày 3 tháng 8 năm 1979, trời âm u
Tôi đã chạy trốn khỏi trang viên với Tiểu Sa, tôi không hối tiếc vì quyết định này, tôi sẽ bảo vệ tình yêu của chúng tôi.
_______
Ngày 15 tháng 7 năm 1980, trời nắng
Tiểu Sa đã sinh ra kết tinh của tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi đặt tên cho cậu nhóc là "Thâm". "Thâm" đại biểu cho trân bảo, đứa nhỏ này chính là trân bảo quý giá của chúng tôi.
_______
Ngày 15 tháng 7 năm 1985, trời mưa to
Chủ trang viên đã tìm thấy nơi ẩn náu của chúng tôi, hắn sẽ bắt được chúng tôi!...
Những chữ viết cuối cùng rất nguệch ngoạc, có thể nhìn ra rõ ràng tâm tư bất an lo lắng của tác giả. Trương Mạn buông giấy xuống, như có điều suy nghĩ.
Những tờ giấy này rõ ràng là một phần của cuốn nhật ký, ngày tháng cũng không liên tục, bên trong tổng cộng xuất hiện bốn nhân vật —— chủ trang viên, nam chính, nữ chính câu chuyện tình yêu và đứa con của họ, X Thâm..
Trương Mạn cũng không biết họ của đứa trẻ rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể dùng X thay thế.
_________
Tác giả có điều muốn nói: Chương này chủ yếu nói về việc anh Trương Mạn nghiêm túc chơi game~ Hoàn toàn trái ngược với Nặc Nặc.
Hahaha (?Ω?)
Tôi thấy một thiên thần nhỏ nói rằng mối quan hệ của cp chính đang tiến triển quá nhanh? Thực ra Khám Thâm vẫn chưa hoàn toàn yêu Nặc Nặc, nhưng hắn rất thích cậu và cho rằng cậu rất quan trọng (điểm mấu chốt), còn yêu nhau thật sự thì sau này sẽ rõ.
Biểu tình của Hà Thảo Na còn mang theo vài phần khủng hoảng. Cô cẩn thận thò đầu ra ngoài cửa sổ quan sát, cố gắng cười một chút: "May mà trốn đi kịp, vạn nhất bị nhìn thấy liền hỏng bét rồi."
Trương Mạn nhíu mày, bất động thanh sắc nói: "Vừa rồi cô đang trốn cái gì? Bất quá chỉ là một con chim bay qua mà thôi, không cần phản ứng lớn như vậy chứ?"
Hắn có một đôi mắt màu vàng, bộ dáng cao lãnh tinh anh, lúc nhướng mày nhìn người có vài phần hương vị từ trên cao nhìn xuống. Khi hắn dùng loại giọng điệu này nói chuyện, giống như đang nói: chỉ là một con chim mà cũng khiến ngươi ầm ĩ như vậy? Lộ ra một cỗ khí tức khinh miệt.
Trong thế giới trò chơi này, hắn cho mình là một con thú hiền lành tự cao tự đại như vậy. Tuy rằng sẽ dễ thu hút hận thù, khiến người ta vô thức khinh thường nhưng cũng sẽ khiến người ta không phải đề phòng.
Thiết lập nhân vật của hắn khá thành công. Giống như bây giờ, ánh mắt của hai người đàn ông phía sau Hà Thảo Na đã lộ ra hàm ý 'tôi sợ các người không phải là người thiểu năng'. Hà Hồ tuy rằng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt cũng có chút khinh thường, cô nhẹ giọng thì thào: "Anh Dương. Anh đừng nói như vậy, tôi chỉ là một người phụ nữ nhát gan, đương nhiên sẽ không bình tĩnh được như anh."
Hà Thảo Na đã gặp nhiều loại nam nhân tự cho mình là rất cao này. Phương pháp đối phó với bọn họ chính là phải nâng đỡ, phải khen ngợi bọn họ nhiều hơn, biểu hiện vô cùng sùng bái. Sau đó mới có thể khiến cho bọn họ đi theo bước chân của ngươi.
"Thực ra thì anh Dương, chẳng lẽ anh không muốn biết vì sao tôi lại sợ hãi như vậy?" Cô vén tóc lên và nở nụ cười.
"Nếu cô muốn nói thì cứ nói, tôi đang nghe" Trương Mạn khoang tay trước ngực nói với giọng điệu nhã nhặn.
"Tôi sợ quạ, bởi vì trong truyền thuyết đó, con quạ là người dẫn đường cho quái vật. Nếu bị quạ đen phát hiện, quái vật cũng biết được vị trí của chúng ta, hắn sẽ nhanh chóng đuổi theo giết chết chúng ta."
"Quái vật? Ý cô là 'người lửa" trong phòng yến hội ban nãy?". Trương Mạn tuy rằng ngoài miệng nói thế, nhưng trong lòng cũng không nghĩ như vậy.
Nguyên nhân không phải là hắn, 'người lửa' trong phòng yến hội tuy rằng thoạt nhìn dọa người, nhưng bản thân cũng không lợi hại chút nào.. Nếu nói nó là một BOSS đứng sau thế giới cấp bậc nguy hiểm xếp hạng trung bình, Trương Mạn không tin.
"Đương nhiên là không." Hà Thảo Na phản bác, "Quái vật thật sự so với hắn lợi hại hơn nhiều. Nếu bị hắn theo dõi, chúng ta ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có."
"Hà tiểu thư hình như biết rất nhiều tin tức không ai biết nha, chẳng lẽ trước đó cô từng tới trang viên sao?" Trương Mạn hỏi thẳng vào vấn đề.
"Đương nhiên là không!" Hà Thảo Na trong nháy mắt thay đổi sắc mặt, đây là lần đầu tiên từ khi gặp mặt đến giờ cô không khống chế được cảm xúc. Nhưng không hổ danh là minh tinh, cô lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, cười tủm tỉm nói: "Ý tôi là đương nhiên không có. Những tin tức này là những gì một người bạn của tôi nói với tôi. Những năm trước khi trang viên vẫn chưa xảy ra chuyện, mẹ cô ấy đã làm việc trong trang viên."
Sợ là lại tới câu chuyện 'Bạn tôi kể với tôi' nữa rồi?
Nhìn vào câu chuyện của cô, ai cũng có thể nhận ra rằng có điều gì đó không ổn. Trương Mẫn vẫn lặng lẽ đóng một cái mác Đã từng tới trang viên cho cô.
"Như vậy theo lời cô nói, nếu trang viên nguy hiểm như vậy thì vì sao cô còn muốn tới tham gia tiệc sinh nhật? Rõ ràng là cô có thể không đến." Hắn đặt câu hỏi một lần nữa.
"Nào có đơn giản như vậy." Hà Thảo Na cười khổ một tiếng, "Nếu như có thể, tôi cũng không muốn đến. Nhưng, nếu đã nhận được thiệp mời, vậy thì không thể không đến."
Nghe được những lời này, Trương Mạn bất động thanh sắc nhìn thoáng qua thiệp mời màu vàng được đánh dấu 'Không thể làm mất'. Từ lúc lấy được nó, hắn còn chưa nghiêm túc xem qua.
Vật phẩm đặc biệt: Lời mời đến Trang viên của Oriel (chưa được xóa)
〈Ngài_____ thân ái! Ngài được mời đến bữa tiệc kỷ niệm sinh nhật lần thứ hai mươi lăm của chủ nhân của Trang viên Oriel được tổ chức vào ngày 15 tháng 7.
Từ các nhân viên của Oriel, ngày 30 tháng 6〉
Lưu ý: Chúng tôi có một bất ngờ cho bạn trong khu vườn, vì vậy hãy nhớ ghé qua.
Dưới ánh mắt chăm chú của hắn, khoảng trống trên thiệp mời đã được điền hai chữ "Dương Kế".
Thiệp mời công nhận cái tên giả này, trong thế giới trò chơi hắn sẽ luôn ở thân phận này.
Trương Mạn cẩn thận đọc thiệp mời một lần, mỗi một chi tiết đều không buông tha. Nhìn thấy câu cuối cùng, hắn đem ánh mắt đặt ở phía dưới ghi chú... " Trong khu vườn có bất ngờ?"
Trương Mạn yên lặng ở trong đầu đem địa điểm hoa viên đánh một cái dấu thật lớn.
Gợi ý trong trò chơi phần lớn sẽ không phải là vô duyên vô cớ, có đôi khi chú ý nhiều chi tiết hơn một chút mới có thể tránh được một kiếp. Thiệp mời của phe địch nói đã chuẩn bị bất ngờ trong vườn? Ý nghĩa thực sự là chúng tôi sẽ giết anh trong vườn đó?
"Hẳn là anh cũng nhận được thiệp mời đó chứ? Đó có phải là lời mời đến bữa tiệc sinh nhật đó không?". Giọng nói của Hà Thảo Na gọi hắn trở về hiện thực, Trương Mạn yên lặng gật đầu.
"Kể từ khi nhận được lời mời này, tôi không bao giờ có một giấc ngủ ngon". Hà Thảo Na tiếp tục: "Tôi đã định chạy trốn và giả vờ như không nhận được nó. Nhưng dù tôi có trốn xa tới đâu, tôi sẽ luôn luôn nhìn thấy nó xuất hiện trên bàn cạnh giường ngủ khi tôi thức dậy. Hơn nữa theo như ngày dự tiệc càng đến gần, tên của tôi cũng dần dần từ màu mực biến thành màu đỏ như máu —— tôi biết nó là đang cảnh cáo tôi, cho nên không thể không tới. "
"Thì ra là như thế, tôi có thể xem thư mời của Hà tiểu thư một chút không?" Trương Mạn muốn xem thiệp mời của hắn và Hà Thảo Na có gì khác nhau.
"Cái này... Không gạt ngươi, kỳ thật thiệp mời của ta ở trong phòng yến hội cũng đã bị mất". Hà Thảo Na thở dài: "Lúc đó tình cảnh thật sự là quá hỗn loạn. Tôi không chú ý và làm mất nó rồi."
Nói dối!
Tuy rằng chỉ quen biết một khoảng thời gian như vậy nhưng Trương Mạn có thể từ lời nói cử chỉ của cô nhìn ra cô là một người phụ nữ có dục vọng chiếm hữu cực mạnh, muốn nắm giữ tất cả trong tay mình. Một người như vậy, sẽ bởi vì không cẩn thận mà vứt bỏ thứ liên quan đến mạng sống?
Làm sao như vậy được!
Trương Mạn đang muốn mở miệng nói cái gì đó, mũi lại cảm thấy ngứa ngáy.
"Ắt xì————!" Hắt hơi mấy cái xong, Trương Mạn nhịn không được sờ sờ cánh tay. Kỳ quái, vì sao hắn lại có cảm giác cả người lạnh lẽo? Không phải ai đó đang rủa hắn chứ?
Người hoài nghi không phải là không có, chính là người mới mất tích vô cớ, làm cho hắn tìm không được.
Bất quá lần này hắn lại đoán sai, làm cho cả người hắn phát lạnh cũng không phải là người mới đang mất tích, mà là 'bạn trai giả mạo' thay thế vị trí của hắn.
"Có chuyện gì với anh vậy? Không phải anh bị bệnh đó chứ?". Hà Thảo Na thấy thế ân cần tiến lại gần, đưa tay muốn sờ trán hắn.
Trương Mạn vội vàng lui về phía sau vài bước, né tránh bàn tay cô đưa tới. Phía sau vị trí hắn đứng vừa vặn có một cái bàn gỗ đơn sơ, hắn vừa lui về phía sau khiến bàn gỗ bị đụng một cái. "Ầm" một tiếng, ngăn kéo bàn gỗ từ trên rơi xuống.
Gian phòng này đã lâu không có người ở, ngăn kéo rơi trên mặt đất, thoảng lên một tầng bụi thật dày, Hà Thảo Na ho khan vài tiếng nhanh chóng lui ra.
Trương Mạn lại tinh mắt phát hiện trong ngăn kéo rơi xuống lộ ra mấy tờ giấy ố vàng, hắn ngồi xổm xuống, bất động thanh sắc thu chúng vào trong ba lô trò chơi của mình.
"Có chuyện gì vậy? Có gì trên mặt đất à?", Hà Thảo Na vô cùng nhạy bén hỏi.
"Không có gì, vừa rồi móc chìa khóa của tôi rơi trên mặt đất." Hắn mở tay ra, cho cô xem móc khóa hình ngựa con trong My little pony.
"......Anh Dương thật đúng là rất trẻ con." Khóe miệng Hà Thảo Na giật giật, không thành thật nói.
"Nói quá rồi." Trương Mạn rụt rè gật gật đầu, thừa dịp Hà Thảo Na bị hắn làm nghẹn lại, tạm thời không muốn nói chuyện. Hắn nhanh chóng ở trong đầu mở tờ giấy mới nhặt được.
Ngày 15 tháng 5 năm 1979, trời nhiều mây.
Hôm nay là ngày đầu tiên tôi nhậm chức trong trang viên. Chủ trang viên đã sắp xếp cho tôi đến trường đua ngựa, chịu trách nhiệm việc chăm sóc ngựa. Tôi rất thích những sinh linh vô tư đáng yêu, chúng sẽ làm cho tâm trạng của tôi trong nháy mắt tốt hơn.
_______
Ngày 23 tháng 5 năm 1979, trời nắng.
Con gái của chủ trang viên đến trường đua ngựa ngày hôm nay, cô ấy mặc một chiếc váy màu hồng cánh sen, mỉm cười chào tôi. Cô ấy nói tên cô ấy là Khám Sa, cái tên này rất đẹp... Cho đến trước khi đi ngủ, hình ảnh xinh đẹp của cô vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí của tôi.
_______
Ngày 3 tháng 8 năm 1979, trời âm u
Tôi đã chạy trốn khỏi trang viên với Tiểu Sa, tôi không hối tiếc vì quyết định này, tôi sẽ bảo vệ tình yêu của chúng tôi.
_______
Ngày 15 tháng 7 năm 1980, trời nắng
Tiểu Sa đã sinh ra kết tinh của tình yêu của chúng tôi. Chúng tôi đặt tên cho cậu nhóc là "Thâm". "Thâm" đại biểu cho trân bảo, đứa nhỏ này chính là trân bảo quý giá của chúng tôi.
_______
Ngày 15 tháng 7 năm 1985, trời mưa to
Chủ trang viên đã tìm thấy nơi ẩn náu của chúng tôi, hắn sẽ bắt được chúng tôi!...
Những chữ viết cuối cùng rất nguệch ngoạc, có thể nhìn ra rõ ràng tâm tư bất an lo lắng của tác giả. Trương Mạn buông giấy xuống, như có điều suy nghĩ.
Những tờ giấy này rõ ràng là một phần của cuốn nhật ký, ngày tháng cũng không liên tục, bên trong tổng cộng xuất hiện bốn nhân vật —— chủ trang viên, nam chính, nữ chính câu chuyện tình yêu và đứa con của họ, X Thâm..
Trương Mạn cũng không biết họ của đứa trẻ rốt cuộc là cái gì, chỉ có thể dùng X thay thế.
_________
Tác giả có điều muốn nói: Chương này chủ yếu nói về việc anh Trương Mạn nghiêm túc chơi game~ Hoàn toàn trái ngược với Nặc Nặc.
Hahaha (?Ω?)
Tôi thấy một thiên thần nhỏ nói rằng mối quan hệ của cp chính đang tiến triển quá nhanh? Thực ra Khám Thâm vẫn chưa hoàn toàn yêu Nặc Nặc, nhưng hắn rất thích cậu và cho rằng cậu rất quan trọng (điểm mấu chốt), còn yêu nhau thật sự thì sau này sẽ rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất