Quyển 1 Chương 18: Bệnh viện Nhân dân Số 1 Thành phố X
Giấc ngủ nhất thời cũng không giúp con người sảng khoái, đặc biệt là trong hoàn cảnh khủng bố thế này. Khi Tề Lạc Nhân bị gọi tỉnh cậu còn đang đắm chìm trong sự khiếp đảm của cơn ác mộng sau khi thức giấc.
Những hình ảnh trong mơ rất vụn vặt, có trong bệnh viện liều mạng chạy trốn kẻ cuồng giết người, có thi thể hoàn toàn khác hẳn của đồng bạn, thậm chí còn có một số hình ảnh trong bị bóng tối che lấp ----- có một vùng đất quanh năm đều bị che phủ dưới ánh tà của hoàng hôn, cậu nghe thấy tiếng đàn hát của NPC _ người ngâm thơ rong ruổi _ bên đường. Vết bẩn trên mặt đường, người đi đường lui lui tới tới đều bị bao phủ dưới bóng mờ của tử vong, sống tạm bợ mà kéo dài hơi tàn. Đây là một thế giới không có hi vọng, hỗn loạn không thứ tự, hết phương cứu chữa.
"11 giờ rồi, chúng ta chuẩn bị hành động thôi." Giọng nói của bác sĩ Lữ đem cậu từ trong hồi ức đánh thức, hắn còn ném một chai nước khoáng cho cậu.
"Tiết Doanh Doanh sao rồi?" Tề Lạc Nhân hỏi.
"Không sao, chỉ là không có tinh thần, đối với phật chậu phật tượng các loại không có phản ứng gì, hẳn là trạng thái bị nhập hồn đó đã được giải trừ nhưng nguyên khí đại thương. Bây giờ lại ngủ rồi, tôi rải rất nhiều máu xung quanh cô ấy, mong là có hiệu quả đuổi quỷ đi." Bác sĩ Lữ nói.
Tô Hòa như cũ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, quay đầu với bọn họ cười: "Đừng lo lắng, nếu hiên tại còn bị nhập hồn, chúng ta hẳn là sớm chết rồi."
"..." Này thật sự là an ủi của cái kiểu an ủi thường thấy ư? Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ nhịn không đặng trong lòng thổ tào một phen.
Tô Hòa quả nhiên là nam nhân bất luận lúc nào đều có thể đem chuyện nghiêm túc đứng đắn nói đến lông gà lông vịt nổi hết cả lên.
Sau khi rời khỏi nơi ẩn náu, ba người rất cẩn thận tránh đi những máy giám sát, thẳng khi đến được phòng bệnh bác sĩ Lữ chọn: "Gian phòng này rất thích hợp, vào đây đi, mở hệ thống dưỡng khí ra, chính là cái công tắc trên mỗi cái giường bệnh, mọi người xem tôi làm mẫu nè."
Sau khi bác sĩ Lữ khóa cửa sổ phòng bệnh, liền làm mẫu cho bọn họ làm sao để mở hệ thống dưỡng khí ra: "Dựa theo quy định mỗi đầu giường đều cần phải trang bị cái này, cung cấp khí oxy cho bệnh nhân có khó khăn về hô hấp. Nồng độ oxy đủ cao, chỉ cần một mồi lửa thôi liền có thể dẫn phát một vụ nổ tung kịch liệt, nổ chết mấy người tuyệt đối không có vấn đề gì."
Tề Lạc Nhân đứng trong gian phòng mà nồng độ oxy đang nhanh chóng tăng cao, có chút bất an, chỉ sợ đột nhiên từ đâu thoát ra một đốm lửa làm ba người đoàn diệt ngay tại đây: "Trước ra ngoài đi, ở đây cũng không quá... an toàn lắm, vạn nhất mà nổ một cái..."
Bác sĩ Lữ vô cùng tiếc mạng, là người đầu tiên kéo cửa chuồn ra ngoài.
Ba người ở phụ cận lối đi chờ đợi thời điểm.
Tay bác sĩ Lữ vẽ bản độ lân cận, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Tô Hòa, vị trí này có máy giám sát không? Tôi có chút nhớ không rõ lắm."
"Đây có, lối ra hành lang này cũng có." Tô Hòa chỉ vào vị trí giản đơn trên bản đồ mà nói.
Bác sĩ Lữ nhanh chóng khoanh lại nơi cậu ta vừa chỉ: "Đại khái chính là như vậy."
Tô Hòa cầm bản đồ thô sơ lên, nhìn thoáng qua: "Không có vấn đề. Như thế này cậu liền ở lân cận này quanh quẩn một hồi, giả vờ là đang tìm kiếm manh mối. Nếu kẻ cuồng giết người đang ở phòng giám sát, như thế hắn rất nhanh sẽ chú ý đến cậu, sau đó sẽ hướng gần đến chỗ cậu."
Tề Lạc Nhân gật đầu, cảm thấy nhịp tim mình đã bắt đầu tăng tốc rồi.
"Sở dĩ lựa chọn máy giám sát này, là bởi vì vị trí của nó rất tốt, bất luận hắn từ hướng nào xuất hiện, cậu đều có khoảng cách đủ để có thể bảo đảm an toàn chính mình. Đợi hắn xuất hiện, cậu nhanh chóng chạy đến căn phòng bệnh này, vị trí phòng bệnh bác sĩ Lữ chọn rất tốt, vừa vặn là căn phòng cuối hành lang. Cậu có thể giả vờ bản thân đi sai đường, cùng đường bí lối trốn vào trong phòng, không dễ dẫn đến sự hoài nghi của hắn." Tô Hòa dừng một chút, tiếp tục nói, "Vị trí điểm lưu trữ không thể cách phòng bệnh quá gần, nếu không thì lúc phát nổ chỉ sợ sẽ lan đến gần cậu..."
"Không sao cả, tôi có thể liên tục loading 3 lần, chỉ cần chết đủ nhanh." Tề Lạc Nhân cười khổ, "Vì vậy cứ coi như sau lần loading đầu tiên bị bạo tạc trùng kích dẫn đến chết như trước, còn có thể loading lần 2, lần 3, lúc đó vụ nổ khẳng định đã kết thúc rồi."
Bác sĩ Lữ tấm tắc hai tiếng, không biết là đồng tình hay hâm mộ nữa. Tô Hòa lại trầm mặt xuống, nghiêm túc gọi họ tên cậu: "Tề Lạc Nhân."
Sau lưng Tề Lạc Nhân cứng đờ, có cảm giác rất giống hồi nhỏ bị chủ nhiệm lớp quở mắng.
"Không nên ôm loại tâm lý may mắn đó, bất luận lúc nào, tính mạng của cậu đều phải được đặt lên vị trí đầu tiên." Tô Hòa cau mày, trên gương mặt tuấn mỹ toát ra sự không ủng hộ với lời nói vừa rồi của cậu, "Tôi thà rằng nhiệm vụ thất bại lại nghĩ biện pháp khác, cũng không muốn cậu bởi vì thế mà tổn thương đến mức không thể vãn hồi."
Trong khoảnh khắc đó, tim Tề Lạc Nhân loạn nhịp và ngơ ngác.
Chuyện cậu đi làm mồi nhử cậu đã đáp ứng, nhưng sâu trong nội tâm không hẳn không phải là không có bất mãn. Chỉ là cậu cũng biết trong số bọn họ cậu là người thích hợp nhất để đảm đương vai diễn này, vì vậy đã đồng ý. Thế nhưng giờ này khắc này, lời nói của Tô Hòa lại làm cho một chút không cam cuối cùng trong cậu đều bị trừ khử hết. Được người quan tâm, được người tin tưởng, cảm giác được người ủng hộ thì ra lại tốt đẹp đến thế.
"Không sao rồi, tôi thế nhưng đang một mực nghĩ phải chỉnh chết tên gia hỏa đó a, mọi người liền đợi tôi thắng lợi trở về đi!" Tề Lạc Nhân cười nói, đem bật lửa nắm trong lòng bàn tay quăng lên rồi tiếp lấy, bộ dạng mười phần tự tin.
Bác sĩ Lữ không đành lòng nhìn thẳng mà xoay đi: "Có thể đừng trước khi chiến BOSS điên cuồng lập FLAG không?"
Tề Lạc Nhân lặng lẽ vả miệng chính mình.
Hiện tại thời gian đã bắt đầu tiếp cận đến nửa đêm 12 giờ, số lượng quỷ hồn rõ ràng tăng nhiều, tính công kích cũng càng mạnh hơn. Trên đường đến đây ba người đã xử lý không ít quỷ hồn, bằng không hiện tại bọn họ nội chỉ trốn tránh quỷ hồn thôi đã đủ phiền rồi.
Tất cả sự chuẩn bị đã an bài xong, Tề Lạc Nhân lần cuối cùng trong đầu xác nhận lại lộ tuyến chạy trốn lát nữa, sau đó tạm biệt hai người đồng đội, bước trên con đường đảm đương vai diễn mồi nhử.
Hành lang vắng vẻ, bức tường được sơn đến trắng như tuyết, tiếng bước chân của Tề Lạc Nhân rất nhẹ, máy giám sát trong góc tối xa xa đang chớp tắt phát ra một điểm sáng màu đỏ. Cậu tận lực không nhìn đến nó, làm ra vẻ như đang ở lân cận phòng làm việc lục soát đồ vật nhưng kỳ thực mỗi một lần cậu đều chỉ ở phụ cận cửa phòng làm việc, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên hành lang.
"Từ phòng giám sát đuổi đến đây đại khái mất 5 phút, nếu kẻ cuồng giết người một mực ở phòng giám sát xem cameras, hắn vô cùng có khả năng trong khoảng chừng 5 phút xuất hiện ở đây." Lời Tô Hòa nói trước khi đi quanh quẩn trong đầu Tề Lạc Nhân.
Tề Lạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà mới qua được có 2 phút, cậu tự mình cảm thấy bản thân giống như đợi ở đây đã được cả một năm rồi!
"Bác sĩ Lữ sẽ ở nơi được chỉ định trước chờ đợi, một khi phát hiện hắn xuất hiện, bác sĩ Lữ sẽ ở nơi tôi nhìn thấy hướng tôi ra hiệu, sau đó tôi sẽ báo ngay cho cậu, chuyện tiếp sau đó liền kính nhờ cậu rồi."
Bởi vì điện thoại không cách nào sử dụng, bọn họ cũng chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy truyền tin tức đi, này không thể nghi ngờ là có sự mạo hiểm nhất định. Trên người Tề Lạc Nhân buộc phải gánh nhiệm vụ then chốt nhất, nguy hiểm của Tô Hòa và bác sĩ Lữ nếu so với cậu chính là không đáng nhắc tới.
Một đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân, toàn thân Tề Lạc Nhân kéo căng hướng mắt nhìn về nơi đó ----- Tô Hòa phi nhanh về phía cậu, dùng khẩu hình nói với cậu: Hắn đến rồi!
Tề Lạc Nhân cảm nhận chân mình như bị cứng lại, thần sắc trên mặt là sự sợ hãi không thể che giấu. Tô Hòa cho cậu một cái ôm: "Thả lỏng, đại khái còn có 30 giây nữa liền đến đây."
"Còn cậu thì sao? Mau rời khỏi chỗ này!" Tề Lạc Nhân đẩy Tô Hòa ra, vội vã để cậu ta chạy trước.
"Tôi trốn ở đây được rồi, mọi thứ cẩn thận." Tô Hòa xem ra so với cậu còn bình tĩnh hơn nhiều, thân cậu ta lóe lên liền trốn vào trong phòng làm việc cách vách. Tề Lạc Nhân chân tay luống cuống đứng trên hành lang, gắt gao nhìn chăm chăm hướng Tô Hòa chạy đến.
Mỗi một giây, cậu đều như đang đấu tranh với tử vong nhanh chóng đến gần.
Sẽ thắng, Tề Lạc Nhân, mày sẽ thắng. Cậu tự nói với chính mình.
Trên hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập lại nặng nề từ nơi cậu đang nhìn chằm chằm chặt chẽ truyền đến.
Hắn đến rồi.
Những hình ảnh trong mơ rất vụn vặt, có trong bệnh viện liều mạng chạy trốn kẻ cuồng giết người, có thi thể hoàn toàn khác hẳn của đồng bạn, thậm chí còn có một số hình ảnh trong bị bóng tối che lấp ----- có một vùng đất quanh năm đều bị che phủ dưới ánh tà của hoàng hôn, cậu nghe thấy tiếng đàn hát của NPC _ người ngâm thơ rong ruổi _ bên đường. Vết bẩn trên mặt đường, người đi đường lui lui tới tới đều bị bao phủ dưới bóng mờ của tử vong, sống tạm bợ mà kéo dài hơi tàn. Đây là một thế giới không có hi vọng, hỗn loạn không thứ tự, hết phương cứu chữa.
"11 giờ rồi, chúng ta chuẩn bị hành động thôi." Giọng nói của bác sĩ Lữ đem cậu từ trong hồi ức đánh thức, hắn còn ném một chai nước khoáng cho cậu.
"Tiết Doanh Doanh sao rồi?" Tề Lạc Nhân hỏi.
"Không sao, chỉ là không có tinh thần, đối với phật chậu phật tượng các loại không có phản ứng gì, hẳn là trạng thái bị nhập hồn đó đã được giải trừ nhưng nguyên khí đại thương. Bây giờ lại ngủ rồi, tôi rải rất nhiều máu xung quanh cô ấy, mong là có hiệu quả đuổi quỷ đi." Bác sĩ Lữ nói.
Tô Hòa như cũ ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, quay đầu với bọn họ cười: "Đừng lo lắng, nếu hiên tại còn bị nhập hồn, chúng ta hẳn là sớm chết rồi."
"..." Này thật sự là an ủi của cái kiểu an ủi thường thấy ư? Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ nhịn không đặng trong lòng thổ tào một phen.
Tô Hòa quả nhiên là nam nhân bất luận lúc nào đều có thể đem chuyện nghiêm túc đứng đắn nói đến lông gà lông vịt nổi hết cả lên.
Sau khi rời khỏi nơi ẩn náu, ba người rất cẩn thận tránh đi những máy giám sát, thẳng khi đến được phòng bệnh bác sĩ Lữ chọn: "Gian phòng này rất thích hợp, vào đây đi, mở hệ thống dưỡng khí ra, chính là cái công tắc trên mỗi cái giường bệnh, mọi người xem tôi làm mẫu nè."
Sau khi bác sĩ Lữ khóa cửa sổ phòng bệnh, liền làm mẫu cho bọn họ làm sao để mở hệ thống dưỡng khí ra: "Dựa theo quy định mỗi đầu giường đều cần phải trang bị cái này, cung cấp khí oxy cho bệnh nhân có khó khăn về hô hấp. Nồng độ oxy đủ cao, chỉ cần một mồi lửa thôi liền có thể dẫn phát một vụ nổ tung kịch liệt, nổ chết mấy người tuyệt đối không có vấn đề gì."
Tề Lạc Nhân đứng trong gian phòng mà nồng độ oxy đang nhanh chóng tăng cao, có chút bất an, chỉ sợ đột nhiên từ đâu thoát ra một đốm lửa làm ba người đoàn diệt ngay tại đây: "Trước ra ngoài đi, ở đây cũng không quá... an toàn lắm, vạn nhất mà nổ một cái..."
Bác sĩ Lữ vô cùng tiếc mạng, là người đầu tiên kéo cửa chuồn ra ngoài.
Ba người ở phụ cận lối đi chờ đợi thời điểm.
Tay bác sĩ Lữ vẽ bản độ lân cận, đầu cũng không ngẩng lên hỏi: "Tô Hòa, vị trí này có máy giám sát không? Tôi có chút nhớ không rõ lắm."
"Đây có, lối ra hành lang này cũng có." Tô Hòa chỉ vào vị trí giản đơn trên bản đồ mà nói.
Bác sĩ Lữ nhanh chóng khoanh lại nơi cậu ta vừa chỉ: "Đại khái chính là như vậy."
Tô Hòa cầm bản đồ thô sơ lên, nhìn thoáng qua: "Không có vấn đề. Như thế này cậu liền ở lân cận này quanh quẩn một hồi, giả vờ là đang tìm kiếm manh mối. Nếu kẻ cuồng giết người đang ở phòng giám sát, như thế hắn rất nhanh sẽ chú ý đến cậu, sau đó sẽ hướng gần đến chỗ cậu."
Tề Lạc Nhân gật đầu, cảm thấy nhịp tim mình đã bắt đầu tăng tốc rồi.
"Sở dĩ lựa chọn máy giám sát này, là bởi vì vị trí của nó rất tốt, bất luận hắn từ hướng nào xuất hiện, cậu đều có khoảng cách đủ để có thể bảo đảm an toàn chính mình. Đợi hắn xuất hiện, cậu nhanh chóng chạy đến căn phòng bệnh này, vị trí phòng bệnh bác sĩ Lữ chọn rất tốt, vừa vặn là căn phòng cuối hành lang. Cậu có thể giả vờ bản thân đi sai đường, cùng đường bí lối trốn vào trong phòng, không dễ dẫn đến sự hoài nghi của hắn." Tô Hòa dừng một chút, tiếp tục nói, "Vị trí điểm lưu trữ không thể cách phòng bệnh quá gần, nếu không thì lúc phát nổ chỉ sợ sẽ lan đến gần cậu..."
"Không sao cả, tôi có thể liên tục loading 3 lần, chỉ cần chết đủ nhanh." Tề Lạc Nhân cười khổ, "Vì vậy cứ coi như sau lần loading đầu tiên bị bạo tạc trùng kích dẫn đến chết như trước, còn có thể loading lần 2, lần 3, lúc đó vụ nổ khẳng định đã kết thúc rồi."
Bác sĩ Lữ tấm tắc hai tiếng, không biết là đồng tình hay hâm mộ nữa. Tô Hòa lại trầm mặt xuống, nghiêm túc gọi họ tên cậu: "Tề Lạc Nhân."
Sau lưng Tề Lạc Nhân cứng đờ, có cảm giác rất giống hồi nhỏ bị chủ nhiệm lớp quở mắng.
"Không nên ôm loại tâm lý may mắn đó, bất luận lúc nào, tính mạng của cậu đều phải được đặt lên vị trí đầu tiên." Tô Hòa cau mày, trên gương mặt tuấn mỹ toát ra sự không ủng hộ với lời nói vừa rồi của cậu, "Tôi thà rằng nhiệm vụ thất bại lại nghĩ biện pháp khác, cũng không muốn cậu bởi vì thế mà tổn thương đến mức không thể vãn hồi."
Trong khoảnh khắc đó, tim Tề Lạc Nhân loạn nhịp và ngơ ngác.
Chuyện cậu đi làm mồi nhử cậu đã đáp ứng, nhưng sâu trong nội tâm không hẳn không phải là không có bất mãn. Chỉ là cậu cũng biết trong số bọn họ cậu là người thích hợp nhất để đảm đương vai diễn này, vì vậy đã đồng ý. Thế nhưng giờ này khắc này, lời nói của Tô Hòa lại làm cho một chút không cam cuối cùng trong cậu đều bị trừ khử hết. Được người quan tâm, được người tin tưởng, cảm giác được người ủng hộ thì ra lại tốt đẹp đến thế.
"Không sao rồi, tôi thế nhưng đang một mực nghĩ phải chỉnh chết tên gia hỏa đó a, mọi người liền đợi tôi thắng lợi trở về đi!" Tề Lạc Nhân cười nói, đem bật lửa nắm trong lòng bàn tay quăng lên rồi tiếp lấy, bộ dạng mười phần tự tin.
Bác sĩ Lữ không đành lòng nhìn thẳng mà xoay đi: "Có thể đừng trước khi chiến BOSS điên cuồng lập FLAG không?"
Tề Lạc Nhân lặng lẽ vả miệng chính mình.
Hiện tại thời gian đã bắt đầu tiếp cận đến nửa đêm 12 giờ, số lượng quỷ hồn rõ ràng tăng nhiều, tính công kích cũng càng mạnh hơn. Trên đường đến đây ba người đã xử lý không ít quỷ hồn, bằng không hiện tại bọn họ nội chỉ trốn tránh quỷ hồn thôi đã đủ phiền rồi.
Tất cả sự chuẩn bị đã an bài xong, Tề Lạc Nhân lần cuối cùng trong đầu xác nhận lại lộ tuyến chạy trốn lát nữa, sau đó tạm biệt hai người đồng đội, bước trên con đường đảm đương vai diễn mồi nhử.
Hành lang vắng vẻ, bức tường được sơn đến trắng như tuyết, tiếng bước chân của Tề Lạc Nhân rất nhẹ, máy giám sát trong góc tối xa xa đang chớp tắt phát ra một điểm sáng màu đỏ. Cậu tận lực không nhìn đến nó, làm ra vẻ như đang ở lân cận phòng làm việc lục soát đồ vật nhưng kỳ thực mỗi một lần cậu đều chỉ ở phụ cận cửa phòng làm việc, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh trên hành lang.
"Từ phòng giám sát đuổi đến đây đại khái mất 5 phút, nếu kẻ cuồng giết người một mực ở phòng giám sát xem cameras, hắn vô cùng có khả năng trong khoảng chừng 5 phút xuất hiện ở đây." Lời Tô Hòa nói trước khi đi quanh quẩn trong đầu Tề Lạc Nhân.
Tề Lạc Nhân nhìn thoáng qua thời gian, vậy mà mới qua được có 2 phút, cậu tự mình cảm thấy bản thân giống như đợi ở đây đã được cả một năm rồi!
"Bác sĩ Lữ sẽ ở nơi được chỉ định trước chờ đợi, một khi phát hiện hắn xuất hiện, bác sĩ Lữ sẽ ở nơi tôi nhìn thấy hướng tôi ra hiệu, sau đó tôi sẽ báo ngay cho cậu, chuyện tiếp sau đó liền kính nhờ cậu rồi."
Bởi vì điện thoại không cách nào sử dụng, bọn họ cũng chỉ có thể dùng phương pháp nguyên thủy truyền tin tức đi, này không thể nghi ngờ là có sự mạo hiểm nhất định. Trên người Tề Lạc Nhân buộc phải gánh nhiệm vụ then chốt nhất, nguy hiểm của Tô Hòa và bác sĩ Lữ nếu so với cậu chính là không đáng nhắc tới.
Một đầu hành lang truyền đến tiếng bước chân, toàn thân Tề Lạc Nhân kéo căng hướng mắt nhìn về nơi đó ----- Tô Hòa phi nhanh về phía cậu, dùng khẩu hình nói với cậu: Hắn đến rồi!
Tề Lạc Nhân cảm nhận chân mình như bị cứng lại, thần sắc trên mặt là sự sợ hãi không thể che giấu. Tô Hòa cho cậu một cái ôm: "Thả lỏng, đại khái còn có 30 giây nữa liền đến đây."
"Còn cậu thì sao? Mau rời khỏi chỗ này!" Tề Lạc Nhân đẩy Tô Hòa ra, vội vã để cậu ta chạy trước.
"Tôi trốn ở đây được rồi, mọi thứ cẩn thận." Tô Hòa xem ra so với cậu còn bình tĩnh hơn nhiều, thân cậu ta lóe lên liền trốn vào trong phòng làm việc cách vách. Tề Lạc Nhân chân tay luống cuống đứng trên hành lang, gắt gao nhìn chăm chăm hướng Tô Hòa chạy đến.
Mỗi một giây, cậu đều như đang đấu tranh với tử vong nhanh chóng đến gần.
Sẽ thắng, Tề Lạc Nhân, mày sẽ thắng. Cậu tự nói với chính mình.
Trên hành lang yên tĩnh, tiếng bước chân dồn dập lại nặng nề từ nơi cậu đang nhìn chằm chằm chặt chẽ truyền đến.
Hắn đến rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất