Quyển 1 Chương 22: Bệnh viện Nhân dân Số 1 Thành phố X
Lời bác sĩ Lữ nói lần nữa đốt lên ngọn lửa hi vọng của mọi người, dưới cái nhìn chăm chú tha thiết của ba người, bác sĩ Lữ dương dương tự đắc nói: "Trong bệnh viện có một hầm trú ẩn phòng hạt nhân, bởi vì khi bệnh viện trùng kiến đúng lúc đó trong phạm vị toàn quốc đang khởi công xây dựng hệ thống phòng không dưới đất. Nơi này của chúng tôi là chuyên khu then chốt, vì vậy đã xây một cái hầm trú ẩn cấp bậc hạt nhân, vô cùng kiên cố."
"Hầm trú ẩn ở đâu? Cách nơi này xa không?" Tô Hòa hỏi.
"Hì hì, hầm trú ẩn đấy nằm trong bệnh viện, bên ngoài cửa tòa nhà khám bệnh. Thép tấm rất dày rất khó để mở ra nhưng tôi biết cửa sau ở đâu!" Bác sĩ Lữ nói đoạn, ra sức thắt gút, thấy ánh mắt ba người đều sáng quắc mà theo dõi hắn, lúc này mới chậm rì rì nói tiếp, "Cửa sau nằm ở tòa A lối đi điều trị khẩn cấp, đám người ở bệnh viện vừa đến hè liền thích vào trong đó ngủ trưa, vừa tối vừa mát mẻ, so với điều hòa thoải mái hơn nhiều."
Trong tình thế không lối thoát, cảm xúc thay đổi nhanh chóng như ngồi trên tàu lượn. Tề Lạc Nhân cuối cùng có lại cảm giác ổn định hai chân lần nữa đi trên đất liền.
"Vậy anh mau dẫn đường đi." Tiết Doanh Doanh thúc giục hắn.
"Đi theo tôi nào!" Bác sĩ Lữ cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng dẫn theo 3 người đi đến tòa A.
Trong sương mù dày đặc, bệnh viện âm u lạnh lẽo tựa như một mộ phần thảm đạm. Dù cho đèn đuốc sáng trưng, cảm giác trống trải tĩnh mịch đều không cách nào gạt sang nơi khác, càng khỏi phải nói thường thường còn có u linh đột nhiên xuất hiện, bất ngờ không kịp đề phòng khó tránh khỏi một phen kinh hồn bạt vía.
Trên đường đi cả đám lại nhìn thấy số lượng cỗ thi thể chết không toàn thây nhiều vượt trội, bên cạnh còn viết số, vừa nhìn liền biết bút tích của ai. Tề Lạc Nhân không khỏi vui mừng cho vận khí của bọn họ, nếu như hiện tại chưa thu thập kẻ cuồng giết người, bọn họ e rằng còn không dám nghênh ngang tiến về tòa A như thế, suy cho cùng máy giám sát trên đường căn bản tránh không thoát.
"Mọi người nói xem nơi này còn người chơi sống sót không?" Tiết Doanh Doanh nhẹ giọng hỏi.
"Này không chắc nữa, có lẽ trốn ở đâu đó một mực núp đến bây giờ." Bác sĩ Lữ nói.
Nhưng cũng có khả năng, bọn họ không thành vong hồn dưới tay kẻ cuồng giết người, mà là trở thành tế phẩm của quỷ hồn.
"Nếu không yên tâm, chúng ta có thể đi tới phòng phát thanh rống một phát, báo cho (những người đó) nguy hiểm kế tiếp, nếu như thế này còn chết nữa thì liền không thể trách chúng ta rồi." Bác sĩ Lữ vuốt tay.
Thấy ba người không ý kiến, mông hắn liền lắc lư chạy đến phòng phát thanh hô hai tiếng, không thể không nói trong bệnh viện nửa đêm truyền đến tiếng phát thanh thế này vẫn là khá dọa người.
"Những kẻ may mắn còn sống sót, chào mọi người buổi tối tốt lành. Hiện tại là 0 giờ 43 phút theo giờ Bắc Kinh, cách thành phố X động đất không đến 4 tiếng đồng hồ. Mọi người không nghe lầm, theo sự lý giải của chúng tôi, hiện tại thời gian của bệnh viện hẳn là trùng điệp với 20 năm trước. Vừa rồi mặt đất hai lần rung lắc nhẹ chính là chứng minh, nếu bạn còn muốn sống, kiến nghị tìm nơi nào đó đủ kiên cố mà náu. Đương nhiên chúng tôi không kiến nghị mọi người rời khỏi bệnh viện đi ra bên ngoài. Căn cứ tình báo của một người đồng đội không nguyện ý tiết lộ danh tính, bên ngoài đều là quỷ hồn chi chít lít nha lít nhít. Mặt khác, trước đó có một vị tiên sinh cuồng giết người hoành hành ngang ngược, đã giết chừng mười mạng người, hiện tại đã bị chúng tôi tiêu diệt rồi. Vì vậy mọi người có thể không cần lo lắng, chúng tôi không có ác ý. Nếu như mọi người tin tưởng chúng tôi, có thể đến đại sảnh tầng 1 tòa A đợi chúng tôi, chúng tôi có một nơi ẩn náu đáng tin cậy, có thể chống đỡ qua lần động đất này. Hoàn tất." Bác sĩ Lữ nghiêm túc nhanh nhẹn nói xong những lời cần thiết, may là giọng nói hắn trong hàng ngũ nam sinh thiên về mềm mại nên cảm giác khủng bố của việc phát thanh nửa đêm bị suy yếu sâu sắc, nghe xong còn có chút đáng tin.
"Mọi người còn gì muốn bổ sung không?" Bác sĩ Lữ hỏi bọn họ.
Tiết Doanh Doanh lắc lắc đầu, Tề Lạc Nhân suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ đến: "Nếu như hai lần rung lắc trước đó là dự báo trước động đất, như vậy cá vàng nhảy khỏi chậu kỳ thực cũng là điềm báo động đất?"
"Đúng thế, hình như có loại thuyết pháp này. Trước động đất động vật sẽ đặc biệt nôn nóng, cá sẽ nhảy khỏi mặt nước. Xem ra thiết lập kinh dị trong trò chơi khủng bố còn là vô cùng phù hợp với logic hiện thực." Bác sĩ Lữ một bên nói, một bên gật đầu.
"Tô Hòa, cậu còn có gì muốn nói không?" Bác sĩ Lữ lại hỏi.
Tô Hòa một mực đang suy tư gì đó nghe được bản thân bị điểm danh, chậm rì lát sau mới nói: "Tôi đang nghĩ đến một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Ba người trăm miệng một lời hỏi.
"Vấn đề thời gian." Tô Hòa hơi hơi cau mày, suy nghĩ sâu xa, "Thời gian động đất, chính xác là 4 giờ 13 phút sao?"
"Ặc... hẳn là tầm đó đi, tôi nghe nói là sau nửa đêm, mấy giờ mấy phút tôi liền không nhớ rõ nữa, bởi vì lúc đó một nhà chúng tôi đang ở Mỹ nghỉ phép... Này, ánh mắt của mấy người là sao chứ, 20 năm trước xuất ngoại không quá dễ dàng. Bởi vì ông nội tôi lúc du học quen được bà nội, sau khi kết hôn lấy được thẻ xanh liền định cư ở Mỹ luôn, vì vậy mấy người họ hàng thân thích đều đang ở đó, đi thăm người thân là rất bình thường đấy! Sau động đất mẹ tôi còn có ý muốn di cư, chỉ là ba tôi không chịu xuất ngoại, vì vậy mới không chuyển đi." Bác sĩ Lữ nhớ lại tình hình khi đó, lại hoài nghi mà nhìn Tề Lạc Nhân, "Biểu cảm này của cậu sao lại thế này?"
"Không có gì, tôi còn cho rằng tóc của anh là nhuộm cơ, xem ra là di truyền từ bà nội... Chẳng lẽ giá trị may mắn cao cũng có thể di truyền được ư? Thảo nào cả nhà đều có thể tránh thoát trận đại động đất đó." Tề Lạc Nhân cảm khái. Di truyền thật sự khá là quan trọng, đáng tiếc cậu không được di truyền tài năng diễn xuất và mỹ mạo của người mẹ diễn viên, vậy mà di truyền sạch sẽ vận may cấp E nguyên chất từ ba.
"Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn nhà tôi trước giờ không thiếu đồ ăn, siêu thị nào có hoạt động rút thưởng ba mẹ tôi tiện tay rút cái là trúng, ti vi đều chuyển đến được mấy cái rồi." Bác sĩ Lữ lộ vẻ mặt đắc ý.
Mắt thấy chủ đề đã tán dóc đi xa rồi, Tô Hòa bất đắc dĩ: "Nói cách khác, thời gian động đất cụ thể, chúng ta kỳ thực là không biết?"
"Không phải 4 giờ 13 phút sao, trên bảng điện tử đều ghi thế mà." Tiết Doanh Doanh mặt đầy vững tin.
Tô Hòa trầm mặc nhìn bọn họ, sau đó thở dài nhẹ khó mà nghe thấy.
"..." Có cảm giác IQ bị xem thường nha, ba người Tề Lạc Nhân không khỏi hồi hộp một cái.
"4 giờ 13 phút của tháng mấy?" Tô Hòa dẫn dắt từng bước mà hỏi.
"Cái này tôi nhớ, ngày 15 tháng 8!" Bác sĩ Lữ giành trả lời.
"Vậy cũng là nói, hừng đông ngày 15 tháng 8 của 20 năm trước." Tô Hòa xác nhận.
"Đúng vậy, không sai!" Bác sĩ Lữ dùng sức gật đầu.
Xoắn xuýt của Tô Hòa khiến ba người cảm thấy vô cùng cổ quái nhưng thần sắc cậu ta lo âu đầy lo lắng lại làm cho trái tim người ta treo lơ lửng, đợi cậu ta nói ra nghi vấn bản thân.
"Nếu tôi không nhớ sai, mùa hè 20 năm trước, nước ta thi hành 'Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày' (Quy ước giờ mùa hè)." Tô Hòa nói. Giọng cậu ta bình ổn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng trong câu nói đấy lại làm rõ một cái cạm bẫy suýt nữa có thể đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày.
"Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày... Ách, khi tôi còn rất nhỏ hình như là có, bất quá có vấn đề gì sao?" Tiết Doanh Doanh cả mặt mù tịt.
Bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân lại bừng tỉnh đại ngộ, thời gian của Quy ước giờ mùa hè với thời gian tiêu chuẩn kém cả một tiếng đồng hồ!
"Xuất phát từ sự đòi hỏi ngủ sớm dậy sớm và tiết kiệm năng lượng, có đoạn thời gian thực thi 'Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày'. Trong mấy tháng mỗi năm là thực hiện cái đó, trong phạm vi toàn quốc người người sẽ chỉnh đồng hồ tăng thêm 1 giờ đồng hồ, cho đến tháng 9 lại điều chỉnh trở về thời gian tiêu chuẩn." Tô Hòa nhẫn nại giải thích cho Tiết Doanh Doanh, "Vì vậy nếu thời gian trên bảng điện tử theo Quy ước giờ mùa hè, như vậy kỳ thực thời gian chuẩn phát sinh động đất hẳn là 3 giờ 13 phút."
"Vậy còn đợi gì nữa, nhanh chóng đi đến hầm trú ẩn a!" Tiết Doanh Doanh hoảng sợ nói.
"Thời gian của chúng ta còn rất dư dả, bất quá sớm đến sớm an tâm. Đi thôi." Tô Hòa nói.
Lần này bốn người đều không trì hoãn nữa, nhanh chóng đi đến bên trong lối đi điều trị khẩn cấp. Bác sĩ Lữ lục tung một phen thành công tìm được chìa khóa cửa sắt giấu trong ngăn kéo, sau đó dẫn ba người đến trước cửa lớn của hầm trú ẩn nối thông với dưới lòng đất.
Cánh cửa lớn xi măng cốt thép trong lối đi điều trị khẩn cấp hiện ra vẻ vô cùng bình thường, nếu không nói cho biết đây là cửa vào, Tề Lạc Nhân thậm chí sẽ không nghĩ đến phía sau nó giấu một cái hầm trú ẩn dưới lòng đất.
Cửa lớn mở ra, đèn khẩn cấp trong đấy chiếu sáng cả hầm trú ẩn. Không gian bên trong so với tưởng tượng càng lớn hơn, dung nạp đủ 100 người, bốn mặt đều là xi măng cốt thép dày bền, mang lại cảm giác đặc biệt an toàn cho con người.
"Thiết bị thải khí trong đây hoàn hảo, bên trong còn có thuốc và đồ ăn đáp ứng nhu cầu bức thiết, hai ngày trước cấp trên mới kiểm tra qua, có thể ăn." Giọng nói bác sĩ Lữ trong hầm trú ẩn đem theo chút tiếng vọng, có hơi rùng mình, tựa hồ bời vì suy đoán vừa rồi của Tô Hòa mà có chút khẩn trương.
Tô Hòa cười ôn hòa, an ủi: "Ban nãy cũng chỉ là một cái phỏng đoán bất chợt thôi, có lẽ thời gian trên bảng điện tử chính là thời gian tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng như thế."
"Không, cậu hẳn là đúng đấy." Bác sĩ Lữ nói, "Kỳ thực nếu như lần nữa chải chuốt tao ngộ của ngày hôm nay từ đầu đến cuối, thôn tân thủ cái gọi là khảo nghiệm gì đấy cũng không phải là lực chiến đấu của chúng ta, mà là năng lực phân tích logic của chúng ta. Từ đầu đến cuối, đều là như vậy."
"Hầm trú ẩn ở đâu? Cách nơi này xa không?" Tô Hòa hỏi.
"Hì hì, hầm trú ẩn đấy nằm trong bệnh viện, bên ngoài cửa tòa nhà khám bệnh. Thép tấm rất dày rất khó để mở ra nhưng tôi biết cửa sau ở đâu!" Bác sĩ Lữ nói đoạn, ra sức thắt gút, thấy ánh mắt ba người đều sáng quắc mà theo dõi hắn, lúc này mới chậm rì rì nói tiếp, "Cửa sau nằm ở tòa A lối đi điều trị khẩn cấp, đám người ở bệnh viện vừa đến hè liền thích vào trong đó ngủ trưa, vừa tối vừa mát mẻ, so với điều hòa thoải mái hơn nhiều."
Trong tình thế không lối thoát, cảm xúc thay đổi nhanh chóng như ngồi trên tàu lượn. Tề Lạc Nhân cuối cùng có lại cảm giác ổn định hai chân lần nữa đi trên đất liền.
"Vậy anh mau dẫn đường đi." Tiết Doanh Doanh thúc giục hắn.
"Đi theo tôi nào!" Bác sĩ Lữ cũng không trì hoãn nữa, nhanh chóng dẫn theo 3 người đi đến tòa A.
Trong sương mù dày đặc, bệnh viện âm u lạnh lẽo tựa như một mộ phần thảm đạm. Dù cho đèn đuốc sáng trưng, cảm giác trống trải tĩnh mịch đều không cách nào gạt sang nơi khác, càng khỏi phải nói thường thường còn có u linh đột nhiên xuất hiện, bất ngờ không kịp đề phòng khó tránh khỏi một phen kinh hồn bạt vía.
Trên đường đi cả đám lại nhìn thấy số lượng cỗ thi thể chết không toàn thây nhiều vượt trội, bên cạnh còn viết số, vừa nhìn liền biết bút tích của ai. Tề Lạc Nhân không khỏi vui mừng cho vận khí của bọn họ, nếu như hiện tại chưa thu thập kẻ cuồng giết người, bọn họ e rằng còn không dám nghênh ngang tiến về tòa A như thế, suy cho cùng máy giám sát trên đường căn bản tránh không thoát.
"Mọi người nói xem nơi này còn người chơi sống sót không?" Tiết Doanh Doanh nhẹ giọng hỏi.
"Này không chắc nữa, có lẽ trốn ở đâu đó một mực núp đến bây giờ." Bác sĩ Lữ nói.
Nhưng cũng có khả năng, bọn họ không thành vong hồn dưới tay kẻ cuồng giết người, mà là trở thành tế phẩm của quỷ hồn.
"Nếu không yên tâm, chúng ta có thể đi tới phòng phát thanh rống một phát, báo cho (những người đó) nguy hiểm kế tiếp, nếu như thế này còn chết nữa thì liền không thể trách chúng ta rồi." Bác sĩ Lữ vuốt tay.
Thấy ba người không ý kiến, mông hắn liền lắc lư chạy đến phòng phát thanh hô hai tiếng, không thể không nói trong bệnh viện nửa đêm truyền đến tiếng phát thanh thế này vẫn là khá dọa người.
"Những kẻ may mắn còn sống sót, chào mọi người buổi tối tốt lành. Hiện tại là 0 giờ 43 phút theo giờ Bắc Kinh, cách thành phố X động đất không đến 4 tiếng đồng hồ. Mọi người không nghe lầm, theo sự lý giải của chúng tôi, hiện tại thời gian của bệnh viện hẳn là trùng điệp với 20 năm trước. Vừa rồi mặt đất hai lần rung lắc nhẹ chính là chứng minh, nếu bạn còn muốn sống, kiến nghị tìm nơi nào đó đủ kiên cố mà náu. Đương nhiên chúng tôi không kiến nghị mọi người rời khỏi bệnh viện đi ra bên ngoài. Căn cứ tình báo của một người đồng đội không nguyện ý tiết lộ danh tính, bên ngoài đều là quỷ hồn chi chít lít nha lít nhít. Mặt khác, trước đó có một vị tiên sinh cuồng giết người hoành hành ngang ngược, đã giết chừng mười mạng người, hiện tại đã bị chúng tôi tiêu diệt rồi. Vì vậy mọi người có thể không cần lo lắng, chúng tôi không có ác ý. Nếu như mọi người tin tưởng chúng tôi, có thể đến đại sảnh tầng 1 tòa A đợi chúng tôi, chúng tôi có một nơi ẩn náu đáng tin cậy, có thể chống đỡ qua lần động đất này. Hoàn tất." Bác sĩ Lữ nghiêm túc nhanh nhẹn nói xong những lời cần thiết, may là giọng nói hắn trong hàng ngũ nam sinh thiên về mềm mại nên cảm giác khủng bố của việc phát thanh nửa đêm bị suy yếu sâu sắc, nghe xong còn có chút đáng tin.
"Mọi người còn gì muốn bổ sung không?" Bác sĩ Lữ hỏi bọn họ.
Tiết Doanh Doanh lắc lắc đầu, Tề Lạc Nhân suy tư một hồi, đột nhiên nghĩ đến: "Nếu như hai lần rung lắc trước đó là dự báo trước động đất, như vậy cá vàng nhảy khỏi chậu kỳ thực cũng là điềm báo động đất?"
"Đúng thế, hình như có loại thuyết pháp này. Trước động đất động vật sẽ đặc biệt nôn nóng, cá sẽ nhảy khỏi mặt nước. Xem ra thiết lập kinh dị trong trò chơi khủng bố còn là vô cùng phù hợp với logic hiện thực." Bác sĩ Lữ một bên nói, một bên gật đầu.
"Tô Hòa, cậu còn có gì muốn nói không?" Bác sĩ Lữ lại hỏi.
Tô Hòa một mực đang suy tư gì đó nghe được bản thân bị điểm danh, chậm rì lát sau mới nói: "Tôi đang nghĩ đến một vấn đề."
"Vấn đề gì?" Ba người trăm miệng một lời hỏi.
"Vấn đề thời gian." Tô Hòa hơi hơi cau mày, suy nghĩ sâu xa, "Thời gian động đất, chính xác là 4 giờ 13 phút sao?"
"Ặc... hẳn là tầm đó đi, tôi nghe nói là sau nửa đêm, mấy giờ mấy phút tôi liền không nhớ rõ nữa, bởi vì lúc đó một nhà chúng tôi đang ở Mỹ nghỉ phép... Này, ánh mắt của mấy người là sao chứ, 20 năm trước xuất ngoại không quá dễ dàng. Bởi vì ông nội tôi lúc du học quen được bà nội, sau khi kết hôn lấy được thẻ xanh liền định cư ở Mỹ luôn, vì vậy mấy người họ hàng thân thích đều đang ở đó, đi thăm người thân là rất bình thường đấy! Sau động đất mẹ tôi còn có ý muốn di cư, chỉ là ba tôi không chịu xuất ngoại, vì vậy mới không chuyển đi." Bác sĩ Lữ nhớ lại tình hình khi đó, lại hoài nghi mà nhìn Tề Lạc Nhân, "Biểu cảm này của cậu sao lại thế này?"
"Không có gì, tôi còn cho rằng tóc của anh là nhuộm cơ, xem ra là di truyền từ bà nội... Chẳng lẽ giá trị may mắn cao cũng có thể di truyền được ư? Thảo nào cả nhà đều có thể tránh thoát trận đại động đất đó." Tề Lạc Nhân cảm khái. Di truyền thật sự khá là quan trọng, đáng tiếc cậu không được di truyền tài năng diễn xuất và mỹ mạo của người mẹ diễn viên, vậy mà di truyền sạch sẽ vận may cấp E nguyên chất từ ba.
"Cũng đúng, từ nhỏ đến lớn nhà tôi trước giờ không thiếu đồ ăn, siêu thị nào có hoạt động rút thưởng ba mẹ tôi tiện tay rút cái là trúng, ti vi đều chuyển đến được mấy cái rồi." Bác sĩ Lữ lộ vẻ mặt đắc ý.
Mắt thấy chủ đề đã tán dóc đi xa rồi, Tô Hòa bất đắc dĩ: "Nói cách khác, thời gian động đất cụ thể, chúng ta kỳ thực là không biết?"
"Không phải 4 giờ 13 phút sao, trên bảng điện tử đều ghi thế mà." Tiết Doanh Doanh mặt đầy vững tin.
Tô Hòa trầm mặc nhìn bọn họ, sau đó thở dài nhẹ khó mà nghe thấy.
"..." Có cảm giác IQ bị xem thường nha, ba người Tề Lạc Nhân không khỏi hồi hộp một cái.
"4 giờ 13 phút của tháng mấy?" Tô Hòa dẫn dắt từng bước mà hỏi.
"Cái này tôi nhớ, ngày 15 tháng 8!" Bác sĩ Lữ giành trả lời.
"Vậy cũng là nói, hừng đông ngày 15 tháng 8 của 20 năm trước." Tô Hòa xác nhận.
"Đúng vậy, không sai!" Bác sĩ Lữ dùng sức gật đầu.
Xoắn xuýt của Tô Hòa khiến ba người cảm thấy vô cùng cổ quái nhưng thần sắc cậu ta lo âu đầy lo lắng lại làm cho trái tim người ta treo lơ lửng, đợi cậu ta nói ra nghi vấn bản thân.
"Nếu tôi không nhớ sai, mùa hè 20 năm trước, nước ta thi hành 'Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày' (Quy ước giờ mùa hè)." Tô Hòa nói. Giọng cậu ta bình ổn, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi nhưng trong câu nói đấy lại làm rõ một cái cạm bẫy suýt nữa có thể đẩy bọn họ vào chỗ chết.
Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày.
"Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày... Ách, khi tôi còn rất nhỏ hình như là có, bất quá có vấn đề gì sao?" Tiết Doanh Doanh cả mặt mù tịt.
Bác sĩ Lữ và Tề Lạc Nhân lại bừng tỉnh đại ngộ, thời gian của Quy ước giờ mùa hè với thời gian tiêu chuẩn kém cả một tiếng đồng hồ!
"Xuất phát từ sự đòi hỏi ngủ sớm dậy sớm và tiết kiệm năng lượng, có đoạn thời gian thực thi 'Giờ tiết kiệm ánh sáng ban ngày'. Trong mấy tháng mỗi năm là thực hiện cái đó, trong phạm vi toàn quốc người người sẽ chỉnh đồng hồ tăng thêm 1 giờ đồng hồ, cho đến tháng 9 lại điều chỉnh trở về thời gian tiêu chuẩn." Tô Hòa nhẫn nại giải thích cho Tiết Doanh Doanh, "Vì vậy nếu thời gian trên bảng điện tử theo Quy ước giờ mùa hè, như vậy kỳ thực thời gian chuẩn phát sinh động đất hẳn là 3 giờ 13 phút."
"Vậy còn đợi gì nữa, nhanh chóng đi đến hầm trú ẩn a!" Tiết Doanh Doanh hoảng sợ nói.
"Thời gian của chúng ta còn rất dư dả, bất quá sớm đến sớm an tâm. Đi thôi." Tô Hòa nói.
Lần này bốn người đều không trì hoãn nữa, nhanh chóng đi đến bên trong lối đi điều trị khẩn cấp. Bác sĩ Lữ lục tung một phen thành công tìm được chìa khóa cửa sắt giấu trong ngăn kéo, sau đó dẫn ba người đến trước cửa lớn của hầm trú ẩn nối thông với dưới lòng đất.
Cánh cửa lớn xi măng cốt thép trong lối đi điều trị khẩn cấp hiện ra vẻ vô cùng bình thường, nếu không nói cho biết đây là cửa vào, Tề Lạc Nhân thậm chí sẽ không nghĩ đến phía sau nó giấu một cái hầm trú ẩn dưới lòng đất.
Cửa lớn mở ra, đèn khẩn cấp trong đấy chiếu sáng cả hầm trú ẩn. Không gian bên trong so với tưởng tượng càng lớn hơn, dung nạp đủ 100 người, bốn mặt đều là xi măng cốt thép dày bền, mang lại cảm giác đặc biệt an toàn cho con người.
"Thiết bị thải khí trong đây hoàn hảo, bên trong còn có thuốc và đồ ăn đáp ứng nhu cầu bức thiết, hai ngày trước cấp trên mới kiểm tra qua, có thể ăn." Giọng nói bác sĩ Lữ trong hầm trú ẩn đem theo chút tiếng vọng, có hơi rùng mình, tựa hồ bời vì suy đoán vừa rồi của Tô Hòa mà có chút khẩn trương.
Tô Hòa cười ôn hòa, an ủi: "Ban nãy cũng chỉ là một cái phỏng đoán bất chợt thôi, có lẽ thời gian trên bảng điện tử chính là thời gian tiêu chuẩn, mọi người không cần lo lắng như thế."
"Không, cậu hẳn là đúng đấy." Bác sĩ Lữ nói, "Kỳ thực nếu như lần nữa chải chuốt tao ngộ của ngày hôm nay từ đầu đến cuối, thôn tân thủ cái gọi là khảo nghiệm gì đấy cũng không phải là lực chiến đấu của chúng ta, mà là năng lực phân tích logic của chúng ta. Từ đầu đến cuối, đều là như vậy."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất