Quyển 2 Chương 1: Lần đầu đến với vùng đất hoàng hôn (1)
[Người chơi Tề Lạc Nhân, hoàn thành bước 3 nhiệm vụ thôn tân thủ: sinh tồn đến rạng đông.]
[Tính toán khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 10 ngày.]
[Đếm ngược thời gian đồng bộ số liệu, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, hoàn thành đồng bộ.]
- -----
Hoàng hôn, cảng biển.
Tà dương bồi hồi ở tận cùng mặt biển, trong ráng chiều kim sắc đầy trời, vài con hải âu vỗ cánh bay lên. Gió thổi vị tanh mặn của biển đáp lên mặt con người ta, làm cho người trong lúc nhất thời bị hình ảnh an nhàn này mê hoặc.
Bọn họ không phải đang ở trong hầm trú ẩn đợi trời sáng sao? Tại sao thoáng cái xuất hiện ở nơi này rồi?
Tề Lạc Nhân trái phải nhìn chung quanh, kiến trúc và cảnh vật xung quanh hiển nhiên không phải thế giới hiện thực, mà là mang phong cách kiến trúc cùng loại với niên đại cách mạng công nghiệp. Chất gỗ và kim loại giao thoa cùng một chỗ, thô kệch lại to lớn, bốn phía có thể thấy các loại hình khổng lồ như máy quạt thóc, xi lanh, bánh răng, tàu bay. Vào ngay lúc cậu ngẩng đầu lên, cậu thậm chí thấy được một con thuyền sắt cực lớn toàn thân đều là kim loại đang từ đỉnh đầu cậu vù vù bay qua, hắt xuống một mảnh bóng râm cực khủng.
Thuần chất phong cách khoa học viễn tưởng tập trung vào máy móc thiết bị chạy bằng hơi nước (Phong cách steampunk), chỉ là quá quen thuộc... Tề Lạc Nhân nhìn cảng biển đến ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời ý thức hóa thành một mảng trống rỗng, cho đến khi Tô Hòa đứng dậy.
Cậu ta đưa lưng về phía nắng chiều, lộ ra một nụ cười mỉm quen thuộc với ba người: "Hoan nghênh đến với Vùng Đất Hoàng Hôn."
Vùng Đất Hoàng Hôn. Tim Tề Lạc Nhân thắt chặt mãnh liệt tựa như có người đấm một quyền nặng nề vào nơi đó, khiến cậu thống khổ, khiến cậu sợ hãi.
"Nơi đây là một trong hai đại công sự (nơi ẩn núp trong chiến đấu) của nhân loại trong thế giới Ác Mộng, bởi vì quanh năm đều bị tà dương bao phủ, vì vậy được xưng là Vùng Đất Hoàng Hôn." Giọng của Tô Hòa dày dặc trong gió biển, nhẹ nhàng mà bay đến bên tai của mỗi một người.
Bác sĩ Lữ khẩn trương lùi về sau một bước, hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai? Cậu tại sao biết được những thứ này?"
Tô Hòa giữ nụ cười mỉm, chống lại ánh mắt trống rỗng của Tề Lạc Nhân.
- ---- Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ. Mấy tiếng trước, Tô Hòa nói với cậu như thế.
Hiện tại, cậu biết bí mật đó là gì rồi.
"Chúng ta làm quen lại từ đầu vậy. Tôi tên Tô Hòa, cũng như mọi người bị cuốn vào trở thành một người chơi game khủng bố, chẳng qua tôi so với mọi người thì đến đây sớm hơn một bước." Tô Hòa không nhanh không chậm nói, "Nửa ngày trước tôi nhận được một nhiệm vụ điều tra khẩn cấp, đi tìm hiểu nguyên nhân tử vong của đại lượng người chơi trong một thời gian ngắn ở thôn tân thủ. Hệ thống cho rằng có thể là xuất hiện loại BUG nào đó, bất quá sau khi nhảy dù xuống thôn tân thủ, tôi phát hiện đó chỉ là bởi vì nhân tố người chơi tạo thành. Điều này đã không nằm trong phạm vi quản lý của hệ thống, là sinh là tử toàn bộ đều phải xem bản thân mọi người."
Tiết Doanh Doanh nghe xong mắt dựng thẳng đứng, nửa miệng mở ra ngốc ngây nhìn Tô Hòa.
Tà dương tựa như cho người nam nhân thần bí này thêm vài phần ôn nhu, làm cho người ta khó lòng tự chủ bị lời nói cậu ta hấp dẫn.
"Sau khi nguyên nhân sự việc được điều tra rõ ràng, căn cứ theo tính đặc thù nhiệm vụ điều tra khẩn cấp, tôi tùy thời có thể rời khỏi thôn tân thủ. Vì vậy lúc ấy ý định ban đầu của tôi là giả vờ bỏ mình rơi xuống, như vậy có thể tránh được mọi người phát hiện ra thân phận chân thực của tôi ----- dựa theo yêu cầu, tôi không thể tiết lộ thân phận bản thân, cũng không thể cung cấp cho mọi người sự giúp đỡ hiệu quả. Nhưng, Tề Lạc Nhân khiến tôi bất ngờ." Ánh mắt Tô Hòa dừng lại trên khuôn mặt đỏ rực bởi nắng chiều của Tề Lạc Nhân, ý cười và ôn nhu như có như không làm cậu nhịn không được dời tầm mắt đi, cậu nghe thấy Tô Hòa tiếp tục nói, "Tôi không ngờ cậu sẽ liều tính mạng bản thân để cứu tôi, coi như lúc đó cậu chỉ là nhất thời xúc động. Tôi trước sau vẫn rất cảm ơn phần chân thành này của cậu, vì vậy tôi lựa chọn ở lại, giúp mọi người vượt qua thôn tân thủ."
"Nhưng anh vẫn là giúp tụi em a." Tiết Doanh Doanh thì thầm.
"Chúng ta sẽ không nhắc đến sự cứng nhắc của hệ thống. Định nghĩa giúp đỡ của nó cũng không bao hàm kiểu đấy." Tô Hòa nói, gõ vào trán bản thân.
Bác sĩ Lữ bừng tỉnh đại ngộ: "Trách sao cậu 'đi mua nước tương' so với tôi còn quá phận hơn nữa. Vậy chuyện không đạt được thẻ kỹ năng..."
"Xin lỗi, là gạt mọi người đó. Tuy tôi không thường dùng thẻ kỹ năng, nhưng tôi có, mà còn có rất nhiều. Nhưng nếu tôi nói có, vậy tôi liền không thoát được cảnh phải sử dụng nó trước mặt mọi người, vậy liền trái với quy định của hệ thống. Xin lỗi, về chuyện này, tôi đã lừa mọi người." Tô Hòa áy náy nói.
"Không không không, anh hoàn toàn không cần xin lỗi, tụi em mới cần phải cảm tạ anh a, nếu không có anh có lẽ tụi em sớm đã chết rồi." Tiết Doanh Doanh vội vã xua tay, hoảng hốt đầy mặt nói.
"Cậu che giấu thân phận là nên làm," Bác sĩ Lữ cũng nói, "Dù sao cậu cũng có nhiệm vụ trên người, cậu có lòng tốt giúp tụi này, chúng tôi đã vô cùng cảm kích rồi."
Tề Lạc Nhân có chút hốt hoảng, cậu đột nhiên nhớ đến lúc Tô Hòa nói bản thân là một lập trình viên, cậu còn không tin, thì ra Tô Hòa nói đều là thật, cậu ta thực sự là một "lập trình viên".
Lúc này cậu lại nhớ đến một chuyện, cái lúc bị ba con cá vàng quấy nhiễu, kỳ thực có một loại giải thích khác.
Ba con cá vàng ám chỉ cậu, Tiết Doanh Doanh và bác sĩ Lữ, mà Tô Hòa, cậu ta mới là "người không tồn tại".
Thì ra là thế a, cuối cùng trong lòng cậu đã bình tĩnh trở lại, thì ra là thế.
Sau khi đem tất cả mọi chuyện nói ra hết, bầu không khí lại quay về thoải mái, bác sĩ Lữ đứng trên đê đập cao nửa thước, ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh không khỏi hưng phấn mà kêu oa oa: "Nơi này xem ra rất huyền ảo đặc sắc nha, là phó bản thứ hai sao? Ồ, không đúng, hệ thống không có nhắc nhở mới, chỉ là nói cho tôi biết đã thông qua phó bản đầu tiên, tính toán khen thưởng gì 10 ngày sinh tồn, đấy đến cùng là cái quái gì?"
Bác sĩ Lữ chưa chơi qua hiển nhiên không biết cái gọi là Vùng Đất Hoàng Hôn rốt cuộc là gì.
Tâm tình Tề Lạc Nhân lại nặng nề, địa phương này quanh năm suốt tháng bị bao phủ dưới tà dương, là hai vùng tịnh thổ duy nhất của nhân loại trong . Ra xa Vùng Đất Hoàng Hôn, thế giới bên ngoài đã sa đọa thành bãi săn của ác ma, con người trong khốn đốn vùng vẫy cầu sinh, nhưng nhìn không thấy hi vọng. Trong trò chơi, vừa bắt đầu cậu ở ngay trong Vùng Đất Hoàng Hôn, sau khi tiếp nhận mấy cái nhiệm vụ nhánh vụn vặt phát hiện được nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng không bao lâu liền đánh ra kết cục tử vong đầu tiên, cũng lúc đang loading máy tính liền blacksreen luôn.
Hiện tại xem ra, người chơi qua e rằng chỉ có mình cậu, ít nhất bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh thoạt nhìn đối với nơi này gì cũng không biết.
"Thế giới này gọi là Thế giới Ác Mộng, không thể xem là một phó bản được, nên nói là, nơi này chính là thế giới chủ. Thế giới Ác Mộng có thể kích phát nhiệm vụ thế giới chủ, cũng có thể nhận được yêu cầu nhiệm vụ phó bản của các thế giới khác, chủng loại phi thường nhiều, độ khó cũng mỗi cái không giống nhau... Nói đến những cái này liền rất dài, đến đây, tôi dẫn mọi người đến nơi tụ hợp những người chơi trong Vùng Đất Hoàng Hôn, ở ngay trên đảo nhỏ trước mặt thôi. Nếu không ghét bỏ, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm, xem như chịu lỗi vì tôi đã che giấu lai lịch."
Vừa nghe đến ăn, hai mắt bác sĩ Lữ đều sáng lên, Tiết Doanh Doanh nuốt nước bọt liên tục, trong bụng cũng hưởng ứng theo.
Tề Lạc Nhân hiển nhiên không tiện phản đối, chỉ nói: "Cậu quá khách sáo rồi."
Dáng cười nơi khóe miệng Tô Hòa quá mê người, hai cô gái trước khi vội vàng đi qua đường bờ biển cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu ta một cái. Trong đó có một cô bé tuổi nhỏ thấp giọng nói thầm: "Mấy người đó là người mới sao? Hay là chúng ta đi làm một người 'hướng dẫn tham quan' đi?"
"Không được, phi thuyền sắp mở rồi." Một nữ nhân khác tuổi tác có chút lớn liếc nhìn bọn họ, mặt mày dài nhọn không chút tình cảm. Cho dù là vẻ ngoài xuất chúng của Tô Hòa cũng không khiến cô ta nhìn nhiều thêm một giây, cô ta giống như đang quan sát hàng hóa cân nhắc giá trị của bọn họ, sau đó làm ra phán đoán chối bỏ.
Cô bé có chút không cam tâm mà quay đầu nhìn Tô Hòa, hữu hảo cười với cậu ta, lại bị cô gái thoạt nhìn là chị của cô bé kéo đi.
"Hướng dẫn viên tham quan?" Bác sĩ Lữ nghi hoặc nhìn Tô Hòa.
"Có người chơi sau khi gặp được người mới sẽ làm nhân viên thuyết minh nghiệp dư, giới thiệu một chút tình hình nơi đây, bất quá thông thường đều phải thu tiền." Tô Hòa nói.
"Thu phí? Trên người em hình như còn có chút tiền, nơi đây có thể quét thẻ không?" Tiết Doanh Doanh sờ sờ túi áo, mặt đầy nghiêm trọng nhìn mấy tờ Mao gia gia trong tay, đống này nhưng là tiền phá thai do cô chuẩn bị đấy.
Tô Hòa cười: "Thông thường nơi đây vật ngang giá không phải là tiền, cũng không phải kim loại hiếm."
"Thế là gì?" Tiết Doanh Doanh hiếu kỳ hỏi.
Tô Hòa nhìn cô ấy thật sâu, thản nhiên nói: "Là số ngày sinh tồn."
[Tính toán khen thưởng Số Ngày Sinh Tồn: 10 ngày.]
[Đếm ngược thời gian đồng bộ số liệu, 10, 9, 8, 7, 6, 5, 4, 3, 2, 1, hoàn thành đồng bộ.]
- -----
Hoàng hôn, cảng biển.
Tà dương bồi hồi ở tận cùng mặt biển, trong ráng chiều kim sắc đầy trời, vài con hải âu vỗ cánh bay lên. Gió thổi vị tanh mặn của biển đáp lên mặt con người ta, làm cho người trong lúc nhất thời bị hình ảnh an nhàn này mê hoặc.
Bọn họ không phải đang ở trong hầm trú ẩn đợi trời sáng sao? Tại sao thoáng cái xuất hiện ở nơi này rồi?
Tề Lạc Nhân trái phải nhìn chung quanh, kiến trúc và cảnh vật xung quanh hiển nhiên không phải thế giới hiện thực, mà là mang phong cách kiến trúc cùng loại với niên đại cách mạng công nghiệp. Chất gỗ và kim loại giao thoa cùng một chỗ, thô kệch lại to lớn, bốn phía có thể thấy các loại hình khổng lồ như máy quạt thóc, xi lanh, bánh răng, tàu bay. Vào ngay lúc cậu ngẩng đầu lên, cậu thậm chí thấy được một con thuyền sắt cực lớn toàn thân đều là kim loại đang từ đỉnh đầu cậu vù vù bay qua, hắt xuống một mảnh bóng râm cực khủng.
Thuần chất phong cách khoa học viễn tưởng tập trung vào máy móc thiết bị chạy bằng hơi nước (Phong cách steampunk), chỉ là quá quen thuộc... Tề Lạc Nhân nhìn cảng biển đến ngơ ngẩn, trong lúc nhất thời ý thức hóa thành một mảng trống rỗng, cho đến khi Tô Hòa đứng dậy.
Cậu ta đưa lưng về phía nắng chiều, lộ ra một nụ cười mỉm quen thuộc với ba người: "Hoan nghênh đến với Vùng Đất Hoàng Hôn."
Vùng Đất Hoàng Hôn. Tim Tề Lạc Nhân thắt chặt mãnh liệt tựa như có người đấm một quyền nặng nề vào nơi đó, khiến cậu thống khổ, khiến cậu sợ hãi.
"Nơi đây là một trong hai đại công sự (nơi ẩn núp trong chiến đấu) của nhân loại trong thế giới Ác Mộng, bởi vì quanh năm đều bị tà dương bao phủ, vì vậy được xưng là Vùng Đất Hoàng Hôn." Giọng của Tô Hòa dày dặc trong gió biển, nhẹ nhàng mà bay đến bên tai của mỗi một người.
Bác sĩ Lữ khẩn trương lùi về sau một bước, hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai? Cậu tại sao biết được những thứ này?"
Tô Hòa giữ nụ cười mỉm, chống lại ánh mắt trống rỗng của Tề Lạc Nhân.
- ---- Tôi sẽ nói cho cậu một bí mật nhỏ. Mấy tiếng trước, Tô Hòa nói với cậu như thế.
Hiện tại, cậu biết bí mật đó là gì rồi.
"Chúng ta làm quen lại từ đầu vậy. Tôi tên Tô Hòa, cũng như mọi người bị cuốn vào trở thành một người chơi game khủng bố, chẳng qua tôi so với mọi người thì đến đây sớm hơn một bước." Tô Hòa không nhanh không chậm nói, "Nửa ngày trước tôi nhận được một nhiệm vụ điều tra khẩn cấp, đi tìm hiểu nguyên nhân tử vong của đại lượng người chơi trong một thời gian ngắn ở thôn tân thủ. Hệ thống cho rằng có thể là xuất hiện loại BUG nào đó, bất quá sau khi nhảy dù xuống thôn tân thủ, tôi phát hiện đó chỉ là bởi vì nhân tố người chơi tạo thành. Điều này đã không nằm trong phạm vi quản lý của hệ thống, là sinh là tử toàn bộ đều phải xem bản thân mọi người."
Tiết Doanh Doanh nghe xong mắt dựng thẳng đứng, nửa miệng mở ra ngốc ngây nhìn Tô Hòa.
Tà dương tựa như cho người nam nhân thần bí này thêm vài phần ôn nhu, làm cho người ta khó lòng tự chủ bị lời nói cậu ta hấp dẫn.
"Sau khi nguyên nhân sự việc được điều tra rõ ràng, căn cứ theo tính đặc thù nhiệm vụ điều tra khẩn cấp, tôi tùy thời có thể rời khỏi thôn tân thủ. Vì vậy lúc ấy ý định ban đầu của tôi là giả vờ bỏ mình rơi xuống, như vậy có thể tránh được mọi người phát hiện ra thân phận chân thực của tôi ----- dựa theo yêu cầu, tôi không thể tiết lộ thân phận bản thân, cũng không thể cung cấp cho mọi người sự giúp đỡ hiệu quả. Nhưng, Tề Lạc Nhân khiến tôi bất ngờ." Ánh mắt Tô Hòa dừng lại trên khuôn mặt đỏ rực bởi nắng chiều của Tề Lạc Nhân, ý cười và ôn nhu như có như không làm cậu nhịn không được dời tầm mắt đi, cậu nghe thấy Tô Hòa tiếp tục nói, "Tôi không ngờ cậu sẽ liều tính mạng bản thân để cứu tôi, coi như lúc đó cậu chỉ là nhất thời xúc động. Tôi trước sau vẫn rất cảm ơn phần chân thành này của cậu, vì vậy tôi lựa chọn ở lại, giúp mọi người vượt qua thôn tân thủ."
"Nhưng anh vẫn là giúp tụi em a." Tiết Doanh Doanh thì thầm.
"Chúng ta sẽ không nhắc đến sự cứng nhắc của hệ thống. Định nghĩa giúp đỡ của nó cũng không bao hàm kiểu đấy." Tô Hòa nói, gõ vào trán bản thân.
Bác sĩ Lữ bừng tỉnh đại ngộ: "Trách sao cậu 'đi mua nước tương' so với tôi còn quá phận hơn nữa. Vậy chuyện không đạt được thẻ kỹ năng..."
"Xin lỗi, là gạt mọi người đó. Tuy tôi không thường dùng thẻ kỹ năng, nhưng tôi có, mà còn có rất nhiều. Nhưng nếu tôi nói có, vậy tôi liền không thoát được cảnh phải sử dụng nó trước mặt mọi người, vậy liền trái với quy định của hệ thống. Xin lỗi, về chuyện này, tôi đã lừa mọi người." Tô Hòa áy náy nói.
"Không không không, anh hoàn toàn không cần xin lỗi, tụi em mới cần phải cảm tạ anh a, nếu không có anh có lẽ tụi em sớm đã chết rồi." Tiết Doanh Doanh vội vã xua tay, hoảng hốt đầy mặt nói.
"Cậu che giấu thân phận là nên làm," Bác sĩ Lữ cũng nói, "Dù sao cậu cũng có nhiệm vụ trên người, cậu có lòng tốt giúp tụi này, chúng tôi đã vô cùng cảm kích rồi."
Tề Lạc Nhân có chút hốt hoảng, cậu đột nhiên nhớ đến lúc Tô Hòa nói bản thân là một lập trình viên, cậu còn không tin, thì ra Tô Hòa nói đều là thật, cậu ta thực sự là một "lập trình viên".
Lúc này cậu lại nhớ đến một chuyện, cái lúc bị ba con cá vàng quấy nhiễu, kỳ thực có một loại giải thích khác.
Ba con cá vàng ám chỉ cậu, Tiết Doanh Doanh và bác sĩ Lữ, mà Tô Hòa, cậu ta mới là "người không tồn tại".
Thì ra là thế a, cuối cùng trong lòng cậu đã bình tĩnh trở lại, thì ra là thế.
Sau khi đem tất cả mọi chuyện nói ra hết, bầu không khí lại quay về thoải mái, bác sĩ Lữ đứng trên đê đập cao nửa thước, ngắm nhìn cảnh tượng xung quanh không khỏi hưng phấn mà kêu oa oa: "Nơi này xem ra rất huyền ảo đặc sắc nha, là phó bản thứ hai sao? Ồ, không đúng, hệ thống không có nhắc nhở mới, chỉ là nói cho tôi biết đã thông qua phó bản đầu tiên, tính toán khen thưởng gì 10 ngày sinh tồn, đấy đến cùng là cái quái gì?"
Bác sĩ Lữ chưa chơi qua hiển nhiên không biết cái gọi là Vùng Đất Hoàng Hôn rốt cuộc là gì.
Tâm tình Tề Lạc Nhân lại nặng nề, địa phương này quanh năm suốt tháng bị bao phủ dưới tà dương, là hai vùng tịnh thổ duy nhất của nhân loại trong . Ra xa Vùng Đất Hoàng Hôn, thế giới bên ngoài đã sa đọa thành bãi săn của ác ma, con người trong khốn đốn vùng vẫy cầu sinh, nhưng nhìn không thấy hi vọng. Trong trò chơi, vừa bắt đầu cậu ở ngay trong Vùng Đất Hoàng Hôn, sau khi tiếp nhận mấy cái nhiệm vụ nhánh vụn vặt phát hiện được nhiệm vụ chủ tuyến, nhưng không bao lâu liền đánh ra kết cục tử vong đầu tiên, cũng lúc đang loading máy tính liền blacksreen luôn.
Hiện tại xem ra, người chơi qua e rằng chỉ có mình cậu, ít nhất bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh thoạt nhìn đối với nơi này gì cũng không biết.
"Thế giới này gọi là Thế giới Ác Mộng, không thể xem là một phó bản được, nên nói là, nơi này chính là thế giới chủ. Thế giới Ác Mộng có thể kích phát nhiệm vụ thế giới chủ, cũng có thể nhận được yêu cầu nhiệm vụ phó bản của các thế giới khác, chủng loại phi thường nhiều, độ khó cũng mỗi cái không giống nhau... Nói đến những cái này liền rất dài, đến đây, tôi dẫn mọi người đến nơi tụ hợp những người chơi trong Vùng Đất Hoàng Hôn, ở ngay trên đảo nhỏ trước mặt thôi. Nếu không ghét bỏ, tôi muốn mời mọi người ăn bữa cơm, xem như chịu lỗi vì tôi đã che giấu lai lịch."
Vừa nghe đến ăn, hai mắt bác sĩ Lữ đều sáng lên, Tiết Doanh Doanh nuốt nước bọt liên tục, trong bụng cũng hưởng ứng theo.
Tề Lạc Nhân hiển nhiên không tiện phản đối, chỉ nói: "Cậu quá khách sáo rồi."
Dáng cười nơi khóe miệng Tô Hòa quá mê người, hai cô gái trước khi vội vàng đi qua đường bờ biển cũng nhịn không được quay đầu lại nhìn cậu ta một cái. Trong đó có một cô bé tuổi nhỏ thấp giọng nói thầm: "Mấy người đó là người mới sao? Hay là chúng ta đi làm một người 'hướng dẫn tham quan' đi?"
"Không được, phi thuyền sắp mở rồi." Một nữ nhân khác tuổi tác có chút lớn liếc nhìn bọn họ, mặt mày dài nhọn không chút tình cảm. Cho dù là vẻ ngoài xuất chúng của Tô Hòa cũng không khiến cô ta nhìn nhiều thêm một giây, cô ta giống như đang quan sát hàng hóa cân nhắc giá trị của bọn họ, sau đó làm ra phán đoán chối bỏ.
Cô bé có chút không cam tâm mà quay đầu nhìn Tô Hòa, hữu hảo cười với cậu ta, lại bị cô gái thoạt nhìn là chị của cô bé kéo đi.
"Hướng dẫn viên tham quan?" Bác sĩ Lữ nghi hoặc nhìn Tô Hòa.
"Có người chơi sau khi gặp được người mới sẽ làm nhân viên thuyết minh nghiệp dư, giới thiệu một chút tình hình nơi đây, bất quá thông thường đều phải thu tiền." Tô Hòa nói.
"Thu phí? Trên người em hình như còn có chút tiền, nơi đây có thể quét thẻ không?" Tiết Doanh Doanh sờ sờ túi áo, mặt đầy nghiêm trọng nhìn mấy tờ Mao gia gia trong tay, đống này nhưng là tiền phá thai do cô chuẩn bị đấy.
Tô Hòa cười: "Thông thường nơi đây vật ngang giá không phải là tiền, cũng không phải kim loại hiếm."
"Thế là gì?" Tiết Doanh Doanh hiếu kỳ hỏi.
Tô Hòa nhìn cô ấy thật sâu, thản nhiên nói: "Là số ngày sinh tồn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất