Quyển 2 Chương 8: Lần đầu đến với vùng đất hoàng hôn (8)
Tề Lạc Nhân nghe theo đề nghị của Tô Hòa, cậu quyết định đi tìm Trần Bách Thất để hỏi thăm chút tư liệu liên quan đến Làng Maca. Tuy cậu vì thế phải trả giá một ít Số Ngày Sinh Tồn, nhưng cậu cho rằng điều này hẳn là đáng giá.
Khi cậu đến tìm Trần Bách Thất, cô ta không có trong cửa hàng kinh doanh của mình, mà là ở bên bờ biển đảo Lạc Dương đang nằm trên đập ngắm nhìn nắng chiều trên chân trời biển. Cô bé một mực ở cạnh cô ta đang ngồi xổm trên bờ cát nhặt vỏ sò, vung vẫy giơ cao một con ốc biển xinh đẹp về phía Trần Bách Thất.
Trong chiều tà, dung mạo Trần Bách Thất dài mảnh mà lãnh đạm được tia sáng màu cam nhuộm dần, lại dường như thoát khỏi thân phận con buôn trở nên ấm áp mà mềm mại, khiến người khác giật mình thảng thốt, kỳ thực cô ta cũng chẳng qua là một cô nàng trẻ tuổi.
"Không nghĩ đến, trong mấy người các cậu người đến tìm tôi đầu tiên lại là cậu." Trần Bách Thất đầu cũng không quay lại nói.
Lời này khiến Tề Lạc Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đứng cạnh Trần Bách Thất, nằm sấp trên đập như cô ta, ngắm nhìn chân trời biển: "Tại sao không thể là tôi?"
Trần Bách Thất không nói mà cười, đưa cho Tề Lạc Nhân một điếu thuốc, cậu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không hút, Trần Bách Thất cũng không miễn cưỡng, tự châm cho mình một điếu, ngậm ở bên miệng.
"Tôi cho rằng, vị Tô tiên sinh kia hẳn là sẽ đến hỏi tôi chút chuyện." Trần Bách Thất thản nhiên nói.
"Tại sao?" Tề Lạc Nhân không muốn bản thân biểu hiện quá đần trước mặt cô ta, nhưng cậu thực sự rất muốn biết nguyên nhân.
Sương khói từ trong miệng Trần Bách Thất phun ra, tính cả nụ cười hàm chứa ý vị trào phúng: "Cậu sẽ không cho rằng, một người đến từ Vùng Đất Bình Minh sẽ ù ù cạc cạc dẫn theo ba tên thái điểu, chỉ bởi vì tâm người đó lương thiện chứ? Vì vậy trên phi thuyền tôi suy đoán, cậu ta hẳn là tiện đường muốn đến một chuyến Vùng Đất Hoàng Hôn, nhưng mà từ Vùng Đất Bình Minh đến Vùng Đất Hoàng Hôn quá xa. Nếu như mang theo những người mới mấy người mà nói, lúc cậu ta thoát ly phó bản có thể chọn trực tiếp cùng nhau đáp xuống nơi đây, tiết kiệm được không ít thời gian. Bất quá hiện tại xem ra, hình như chuyện không phải như tôi nghĩ."
Tề Lạc Nhân á khẩu không nói nên lời.
Trần Bách Thất đổi tư thế, lưng dựa vào đập, khuỷu tay tự nhiên chống ở hai bên, đầu thuốc bên khóe miệng cô ta ngược chiều ánh sáng theo gió đến từ biển lúc sáng lúc tối, cô ta hỏi: "Thôn tân thủ kia của các người, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đi?"
"... Đúng vậy." Tề Lạc Nhân đã ý thức được, người phụ nữ trước mắt rất thông minh, cũng rất sắc bén. Cậu sớm nên nghĩ đến, người có thể trong thế giới Ác Mộng làm ra một phen sự nghiệp, bất luận nam nữ già trẻ đều không phải người thường.
"Tôi nghe nói người chơi bước vào Vùng Đất Bình Minh sẽ có quyền hạn đặc thù, có điều kiện nhận được nhiệm vụ đặc biệt do hệ thống ủy nhiệm, ví dụ như thanh lý một ít BUG trong phó bản, còn hơn chúng ta những người chơi phổ thông, bọn họ càng giống như GM (game master) vậy." Trần Bách Thất gảy tàn thuốc, tiếp tục nói, "Thôn tân thủ của các người, người đi ra quá ít rồi. Dựa theo lẽ thường, một thôn tân thủ bình thường hoặc là đoàn diệt, hoặc là hơn phân nửa số người có thể sống đi ra nhưng các người vậy mà chỉ có ba tân nhân sống sót đến cuối cùng, còn có một người chơi đến từ Vùng Đất Bình Minh, vậy khẳng định là thôn tân thủ đã xảy ra vấn đề."
"Chính xác, thôn tân thủ chúng tôi có một người chơi, là sát nhân liên hoàn. Hắn trong thôn tân thủ giết không ít người, dẫn đến số người sống không nhiều. Nếu không có Tô Hòa, chúng tôi có lẽ sẽ đoàn diệt." Tề Lạc Nhân không có ý che dấu cô ta, bộc trực thành khẩn nói.
"Người chơi? Vậy cũng không tính là BUG." Trần Bách Thất chau mày.
"Đúng thế, vì vậy sau khi Tô Hòa điều tra rõ ràng, vốn là định giả chết rời đi, nhưng lúc đó tôi cứu cậu ta một mạng... Đương nhiên, thực ra tôi xem như đã phá hỏng kế hoạch cậu ta." Tề Lạc Nhân nói.
Trần Bách Thất "há" một tiếng, ánh mắt nhìn Tề Lạc Nhân có chút ý vị sâu xa, Tề Lạc Nhân bị cô ta nhìn đến có phần hoảng sợ: "Có gì không đúng ư?"
Trần Bách Thất cười cười, lại rút thêm một điếu: "Tô tiên sinh hẳn là rất thích cậu."
"..." Bởi vì nửa tiếng trước Tề Lạc Nhân vừa mới nghe câu đùa nói thích con trai của Tô Hòa, bây giờ cả người đều không khỏe nhưng rất nhanh cậu nghĩ đến lời Trần Bách Thất nói hẳn là ý thích thông thường.
"Hành động của Tô tiên sinh, tôi chỉ có thể lý giải rằng anh ta đối với cá nhân nào đó trong các người sản sinh ra hứng thú, chắc hẳn là cậu đi? Tuy rằng tôi không rõ cậu sao lại 'cứu' anh ta, chẳng qua giả dụ tôi là Tô tiên sinh, đại khái cũng sẽ có hứng thú với người mới như cậu nhỉ. Thân là người từng trải, lúc trăm phương ngàn kế xử lý người khác nhiều hơn lúc giúp đỡ lẫn nhau, tôi đã rất lâu không được người lạ cứu rồi, với Tô tiên sinh mà nói, chỉ sợ cơ hội càng ít." Trần Bách Thất nhìn ánh mắt Tề Lạc Nhân tựa tiếu phi tiếu, có loại hứng thú khiến người khác lông tơ mọc ngược.
Trong đầu Tề Lạc Nhân tự phát một chuỗi đạn mạc đậm chất ngữ khí Trần Bách Thất bay qua: Rất tốt, boy, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Không, loại hình ngự tỷ này cậu không muốn!
"Được rồi, không chọc cậu nữa, nói mục đích đến đây của cậu đi, cậu dù sao không phải muốn đơn thuần cùng tôi hẹn hò ngắm nắng chiều chứ? Tuy cùng tiểu thịt tươi ngắm nắng chiều cảm giác cũng không tệ, nhưng tôi cũng sẽ không vì vậy thu ít thù lao đâu." Trần Bách Thất giẫm tắt đầu thuốc, quay đầu nhìn Tề Lạc Nhân, tựa tiếu phi tiếu nói.
Không không no no no, cậu chỉ thích ngự tỷ xinh đẹp cao lãnh, với Trần Bách Thất ư, xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
"Quả thực có chuyện muốn làm phiền ngài, liên quan đến một nơi gọi là Làng Maca..." Tề Lạc Nhân cẩn trọng mà đã ngắt bớt lai lịch nhiệm vụ và nội dung cụ thể, chỉ đem địa danh và nghi vấn bản thân nói ra, trọng điểm là muốn tìm hiểu một chút lịch sử Làng Maca.
"Làng Maca... Tôi có chút ấn tượng." Trần Bách Thất ôm cánh tay trầm tư một lát, đột nhiên hỏi, "Số Ngày Sinh Tồn của cậu đã tốn còn bao nhiêu? Này sẽ quyết định tôi có thể nói được cho cậu bao nhiêu."
"... Không nhiều." Tề Lạc Nhân xoắn xuýt nói, một trận thịt đau.
"Bỏ đi, tính cậu rẻ chút vậy, cho tôi 3 ngày, tôi có thể nói cho cậu toàn bộ nội dung tôi biết." Trần Bách Thất rút ra một tờ giấy khế ước trống không, sau đó diễn hóa thành nội dung, giao đến trước mặt Tề Lạc Nhân để cậu ký tên.
Tề Lạc Nhân trong một trận tim đau ký đại danh mình lên.
Trần Bách Thất cuộn lại giấy khế ước, với việc bản thân chỉ nhiều thêm được 3 ngày thời gian sinh tồn không hài lòng lắm, bất quá cô ta vẫn là tận chức tận trách thực hiện hứa hẹn: "Làng Maca cách Vùng Đất Hoàng Hôn không tính là quá xa, trước đó cũng có người chơi đi ngang qua đó, làng mạc nơi đó có một truyền thống tuyệt vời ----- hiến tế thiếu nữ cho Ác ma."
Tề Lạc Nhân liên tục gật đầu, lời của Trần Bách Thất giống với phỏng đoán của Tô Hòa, bối cảnh nhiệm vụ này hẳn là hiến tế thiếu nữ cho Ác ma để đạt được sự che chở hoặc sức mạnh.
"Truyền thống này đến từ chính lần đầu tiên Ma tộc xâm lược vào hơn 20 năm trước, Làng Maca và mấy thôn trang gần đó cùng nhau đầu phục Ác ma, họ không ngừng hiến tế thiếu nữ để đổi lấy sự bảo hộ của Ác ma. Vì thế họ mỗi 3 năm 1 lần, tìm đến 13 thiếu nữ làm tế phẩm, đem những cô gái đó xua vào trong một mảnh rừng rậm lớn, mãi cho đến khi một người trong số các cô gái bị Ác ma chọn trúng, trở thành phù thủy hầu hạ Ác Ma."
Trần Bách Thất nói đoạn, trên dưới đánh giá Tề Lạc Nhân một cái, sau cùng tầm mắt dừng lại trên đồ đằng hoa văn màu ở tay trái cậu: "Mấy phút trước khi cậu đến có người bên Sở Thẩm phán đến tìm tôi thăm dò một vài chuyện, nói là phụ cận đã phát hiện hai thiếu nữ NPC bị hại, hung thủ đồng dạng là NPC, nhưng khác thường là đám hung thủ này cũng bị giết rồi, không biết tung tích người gây án. Thời gian đối chiếu thấy, nhân vật, tuổi tác và giới tính cũng ăn khớp, lại cộng thêm đồ đằng đột nhiên xuất hiện tên tay cậu, chậc chậc, để tôi đoán xem, cậu ban nãy hẳn là nhìn thấy thứ gì không nên thấy chứ gì."
Tề Lạc Nhân con ngươi co rụt lại, tim đập như sấm, cậu không nghĩ đến một vấn đề đơn giản của mình dĩ nhiên bị Trần Bách Thất kéo tơ lột kén mà đào ra nhiều nội dung đến thế, thậm chí còn bóc trần thân phận người chứng kiến của cậu! Cô ta là muốn tố cáo cậu với Sở Thẩm phán sao?
"Chẳng qua lấy thực lực của cậu, e rằng còn chưa làm được đến trình độ ấy, lại nói hung thủ là ai Sở Thẩm phán đã có kết luận rồi, chỉ là tên gia hỏa đó hành tung như câu đố, vì vậy mới đến tìm tôi hỏi một chút, không nghĩ rằng tiểu gia hỏa cậu vậy mà tự chui đầu vào lưới." Trần Bách Thất đầy hứng thú nhìn cậu, "Tôi không thích thú 'mọi thứ không được phân tách theo kích thước của chúng' mà báo cho Sở Thẩm phán, lại nói tôi đã thu thời gian của cậu, chút đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn là có đấy."
Tề Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trần Bách Thất. Tuy rằng bị Sở Thẩm phán biết cậu là người chứng kiến có lẽ cũng chả có làm sao, nhưng chuyện phiền phức vẫn là có một chuyện bớt một chuyện.
"Cậu trông thấy hắn chưa?" Trần Bách Thất nhếch mày dài mảnh, hỏi.
Tề Lạc Nhân lắc lắc đầu.
"Thật đáng tiếc, vậy thế nhưng là một người xinh đẹp lạnh lùng đấy." Trần Bách Thất cười cười nói.
Hung thủ là chủ nhân của con chim ưng biết nói chuyện kia ư? Tề Lạc Nhân hoài nghi thế này, vừa khớp lúc án mạng xảy ra thì truyền đến tiếng còi, con chim ưng kia liền bay đi, lúc cậu đuổi đến đó thì thấy được thi thể đầy đất... Từ thời gian mà xem, hẳn là như thế không sai.
"À, còn có một chuyện..." Trần Bách Thất nhìn cô bé nhặt vỏ sò trên bờ cát cuối cùng đã chơi mệt đang nắm vỏ sò đầy tay chạy đến đây, cô ta nói, "Nếu hắn ta cũng cùng cậu nhận được nhiệm vụ giống nhau, bất luận ra sao cũng không được cùng hắn là địch, cậu không có phần thắng đâu."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận 'cô ấy'." Tề Lạc Nhân nặng nề nói.
Cậu đã từ trong miêu tả của Trần Bách Thất phác họa ra hình tượng đại khái của một ngự tỷ băng sơn, trong nhiệm vụ hiến tế phù thủy, cậu nên gặp cô ấy.
"Chị ơi, chị xem em nhặt được gì nè!" Cô bé nhanh nhẹn bò qua đập xi măng, bày ra thu hoạch của mình cho Trần Bách Thất xem.
Trần Bách Thất sủng nịch mà sờ sờ đầu của em ấy: "Thật lợi hại."
Tề Lạc Nhân ngưng mắt nhìn, trong tay cô bé chẳng qua là một vài những vỏ sò bình thường hơn hết thôi, chỉ có một con ốc biển nhỏ thoạt nhìn coi như xinh đẹp.
"Tư liệu Làng Maca tôi sắp xếp lại rồi gửi cho cậu, sau cùng lại tặng cậu một lời khuyên." Trần Bách Thất phủi cát trên váy em gái, một bên đầu cũng không ngẩng lên mà nói với Tề Lạc Nhân.
"Mời nói."
"Mang chút thức ăn cho chim." Trần Bách Thất cười tủm tỉm nói xong, dẫn cô em gái rời đi.
"Thức ăn cho chim? Tề Lạc Nhân sững sờ mà nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Khi cậu đến tìm Trần Bách Thất, cô ta không có trong cửa hàng kinh doanh của mình, mà là ở bên bờ biển đảo Lạc Dương đang nằm trên đập ngắm nhìn nắng chiều trên chân trời biển. Cô bé một mực ở cạnh cô ta đang ngồi xổm trên bờ cát nhặt vỏ sò, vung vẫy giơ cao một con ốc biển xinh đẹp về phía Trần Bách Thất.
Trong chiều tà, dung mạo Trần Bách Thất dài mảnh mà lãnh đạm được tia sáng màu cam nhuộm dần, lại dường như thoát khỏi thân phận con buôn trở nên ấm áp mà mềm mại, khiến người khác giật mình thảng thốt, kỳ thực cô ta cũng chẳng qua là một cô nàng trẻ tuổi.
"Không nghĩ đến, trong mấy người các cậu người đến tìm tôi đầu tiên lại là cậu." Trần Bách Thất đầu cũng không quay lại nói.
Lời này khiến Tề Lạc Nhân không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu đứng cạnh Trần Bách Thất, nằm sấp trên đập như cô ta, ngắm nhìn chân trời biển: "Tại sao không thể là tôi?"
Trần Bách Thất không nói mà cười, đưa cho Tề Lạc Nhân một điếu thuốc, cậu lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không hút, Trần Bách Thất cũng không miễn cưỡng, tự châm cho mình một điếu, ngậm ở bên miệng.
"Tôi cho rằng, vị Tô tiên sinh kia hẳn là sẽ đến hỏi tôi chút chuyện." Trần Bách Thất thản nhiên nói.
"Tại sao?" Tề Lạc Nhân không muốn bản thân biểu hiện quá đần trước mặt cô ta, nhưng cậu thực sự rất muốn biết nguyên nhân.
Sương khói từ trong miệng Trần Bách Thất phun ra, tính cả nụ cười hàm chứa ý vị trào phúng: "Cậu sẽ không cho rằng, một người đến từ Vùng Đất Bình Minh sẽ ù ù cạc cạc dẫn theo ba tên thái điểu, chỉ bởi vì tâm người đó lương thiện chứ? Vì vậy trên phi thuyền tôi suy đoán, cậu ta hẳn là tiện đường muốn đến một chuyến Vùng Đất Hoàng Hôn, nhưng mà từ Vùng Đất Bình Minh đến Vùng Đất Hoàng Hôn quá xa. Nếu như mang theo những người mới mấy người mà nói, lúc cậu ta thoát ly phó bản có thể chọn trực tiếp cùng nhau đáp xuống nơi đây, tiết kiệm được không ít thời gian. Bất quá hiện tại xem ra, hình như chuyện không phải như tôi nghĩ."
Tề Lạc Nhân á khẩu không nói nên lời.
Trần Bách Thất đổi tư thế, lưng dựa vào đập, khuỷu tay tự nhiên chống ở hai bên, đầu thuốc bên khóe miệng cô ta ngược chiều ánh sáng theo gió đến từ biển lúc sáng lúc tối, cô ta hỏi: "Thôn tân thủ kia của các người, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đi?"
"... Đúng vậy." Tề Lạc Nhân đã ý thức được, người phụ nữ trước mắt rất thông minh, cũng rất sắc bén. Cậu sớm nên nghĩ đến, người có thể trong thế giới Ác Mộng làm ra một phen sự nghiệp, bất luận nam nữ già trẻ đều không phải người thường.
"Tôi nghe nói người chơi bước vào Vùng Đất Bình Minh sẽ có quyền hạn đặc thù, có điều kiện nhận được nhiệm vụ đặc biệt do hệ thống ủy nhiệm, ví dụ như thanh lý một ít BUG trong phó bản, còn hơn chúng ta những người chơi phổ thông, bọn họ càng giống như GM (game master) vậy." Trần Bách Thất gảy tàn thuốc, tiếp tục nói, "Thôn tân thủ của các người, người đi ra quá ít rồi. Dựa theo lẽ thường, một thôn tân thủ bình thường hoặc là đoàn diệt, hoặc là hơn phân nửa số người có thể sống đi ra nhưng các người vậy mà chỉ có ba tân nhân sống sót đến cuối cùng, còn có một người chơi đến từ Vùng Đất Bình Minh, vậy khẳng định là thôn tân thủ đã xảy ra vấn đề."
"Chính xác, thôn tân thủ chúng tôi có một người chơi, là sát nhân liên hoàn. Hắn trong thôn tân thủ giết không ít người, dẫn đến số người sống không nhiều. Nếu không có Tô Hòa, chúng tôi có lẽ sẽ đoàn diệt." Tề Lạc Nhân không có ý che dấu cô ta, bộc trực thành khẩn nói.
"Người chơi? Vậy cũng không tính là BUG." Trần Bách Thất chau mày.
"Đúng thế, vì vậy sau khi Tô Hòa điều tra rõ ràng, vốn là định giả chết rời đi, nhưng lúc đó tôi cứu cậu ta một mạng... Đương nhiên, thực ra tôi xem như đã phá hỏng kế hoạch cậu ta." Tề Lạc Nhân nói.
Trần Bách Thất "há" một tiếng, ánh mắt nhìn Tề Lạc Nhân có chút ý vị sâu xa, Tề Lạc Nhân bị cô ta nhìn đến có phần hoảng sợ: "Có gì không đúng ư?"
Trần Bách Thất cười cười, lại rút thêm một điếu: "Tô tiên sinh hẳn là rất thích cậu."
"..." Bởi vì nửa tiếng trước Tề Lạc Nhân vừa mới nghe câu đùa nói thích con trai của Tô Hòa, bây giờ cả người đều không khỏe nhưng rất nhanh cậu nghĩ đến lời Trần Bách Thất nói hẳn là ý thích thông thường.
"Hành động của Tô tiên sinh, tôi chỉ có thể lý giải rằng anh ta đối với cá nhân nào đó trong các người sản sinh ra hứng thú, chắc hẳn là cậu đi? Tuy rằng tôi không rõ cậu sao lại 'cứu' anh ta, chẳng qua giả dụ tôi là Tô tiên sinh, đại khái cũng sẽ có hứng thú với người mới như cậu nhỉ. Thân là người từng trải, lúc trăm phương ngàn kế xử lý người khác nhiều hơn lúc giúp đỡ lẫn nhau, tôi đã rất lâu không được người lạ cứu rồi, với Tô tiên sinh mà nói, chỉ sợ cơ hội càng ít." Trần Bách Thất nhìn ánh mắt Tề Lạc Nhân tựa tiếu phi tiếu, có loại hứng thú khiến người khác lông tơ mọc ngược.
Trong đầu Tề Lạc Nhân tự phát một chuỗi đạn mạc đậm chất ngữ khí Trần Bách Thất bay qua: Rất tốt, boy, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.
Không, loại hình ngự tỷ này cậu không muốn!
"Được rồi, không chọc cậu nữa, nói mục đích đến đây của cậu đi, cậu dù sao không phải muốn đơn thuần cùng tôi hẹn hò ngắm nắng chiều chứ? Tuy cùng tiểu thịt tươi ngắm nắng chiều cảm giác cũng không tệ, nhưng tôi cũng sẽ không vì vậy thu ít thù lao đâu." Trần Bách Thất giẫm tắt đầu thuốc, quay đầu nhìn Tề Lạc Nhân, tựa tiếu phi tiếu nói.
Không không no no no, cậu chỉ thích ngự tỷ xinh đẹp cao lãnh, với Trần Bách Thất ư, xin miễn thứ cho kẻ bất tài.
"Quả thực có chuyện muốn làm phiền ngài, liên quan đến một nơi gọi là Làng Maca..." Tề Lạc Nhân cẩn trọng mà đã ngắt bớt lai lịch nhiệm vụ và nội dung cụ thể, chỉ đem địa danh và nghi vấn bản thân nói ra, trọng điểm là muốn tìm hiểu một chút lịch sử Làng Maca.
"Làng Maca... Tôi có chút ấn tượng." Trần Bách Thất ôm cánh tay trầm tư một lát, đột nhiên hỏi, "Số Ngày Sinh Tồn của cậu đã tốn còn bao nhiêu? Này sẽ quyết định tôi có thể nói được cho cậu bao nhiêu."
"... Không nhiều." Tề Lạc Nhân xoắn xuýt nói, một trận thịt đau.
"Bỏ đi, tính cậu rẻ chút vậy, cho tôi 3 ngày, tôi có thể nói cho cậu toàn bộ nội dung tôi biết." Trần Bách Thất rút ra một tờ giấy khế ước trống không, sau đó diễn hóa thành nội dung, giao đến trước mặt Tề Lạc Nhân để cậu ký tên.
Tề Lạc Nhân trong một trận tim đau ký đại danh mình lên.
Trần Bách Thất cuộn lại giấy khế ước, với việc bản thân chỉ nhiều thêm được 3 ngày thời gian sinh tồn không hài lòng lắm, bất quá cô ta vẫn là tận chức tận trách thực hiện hứa hẹn: "Làng Maca cách Vùng Đất Hoàng Hôn không tính là quá xa, trước đó cũng có người chơi đi ngang qua đó, làng mạc nơi đó có một truyền thống tuyệt vời ----- hiến tế thiếu nữ cho Ác ma."
Tề Lạc Nhân liên tục gật đầu, lời của Trần Bách Thất giống với phỏng đoán của Tô Hòa, bối cảnh nhiệm vụ này hẳn là hiến tế thiếu nữ cho Ác ma để đạt được sự che chở hoặc sức mạnh.
"Truyền thống này đến từ chính lần đầu tiên Ma tộc xâm lược vào hơn 20 năm trước, Làng Maca và mấy thôn trang gần đó cùng nhau đầu phục Ác ma, họ không ngừng hiến tế thiếu nữ để đổi lấy sự bảo hộ của Ác ma. Vì thế họ mỗi 3 năm 1 lần, tìm đến 13 thiếu nữ làm tế phẩm, đem những cô gái đó xua vào trong một mảnh rừng rậm lớn, mãi cho đến khi một người trong số các cô gái bị Ác ma chọn trúng, trở thành phù thủy hầu hạ Ác Ma."
Trần Bách Thất nói đoạn, trên dưới đánh giá Tề Lạc Nhân một cái, sau cùng tầm mắt dừng lại trên đồ đằng hoa văn màu ở tay trái cậu: "Mấy phút trước khi cậu đến có người bên Sở Thẩm phán đến tìm tôi thăm dò một vài chuyện, nói là phụ cận đã phát hiện hai thiếu nữ NPC bị hại, hung thủ đồng dạng là NPC, nhưng khác thường là đám hung thủ này cũng bị giết rồi, không biết tung tích người gây án. Thời gian đối chiếu thấy, nhân vật, tuổi tác và giới tính cũng ăn khớp, lại cộng thêm đồ đằng đột nhiên xuất hiện tên tay cậu, chậc chậc, để tôi đoán xem, cậu ban nãy hẳn là nhìn thấy thứ gì không nên thấy chứ gì."
Tề Lạc Nhân con ngươi co rụt lại, tim đập như sấm, cậu không nghĩ đến một vấn đề đơn giản của mình dĩ nhiên bị Trần Bách Thất kéo tơ lột kén mà đào ra nhiều nội dung đến thế, thậm chí còn bóc trần thân phận người chứng kiến của cậu! Cô ta là muốn tố cáo cậu với Sở Thẩm phán sao?
"Chẳng qua lấy thực lực của cậu, e rằng còn chưa làm được đến trình độ ấy, lại nói hung thủ là ai Sở Thẩm phán đã có kết luận rồi, chỉ là tên gia hỏa đó hành tung như câu đố, vì vậy mới đến tìm tôi hỏi một chút, không nghĩ rằng tiểu gia hỏa cậu vậy mà tự chui đầu vào lưới." Trần Bách Thất đầy hứng thú nhìn cậu, "Tôi không thích thú 'mọi thứ không được phân tách theo kích thước của chúng' mà báo cho Sở Thẩm phán, lại nói tôi đã thu thời gian của cậu, chút đạo đức nghề nghiệp này tôi vẫn là có đấy."
Tề Lạc Nhân thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Trần Bách Thất. Tuy rằng bị Sở Thẩm phán biết cậu là người chứng kiến có lẽ cũng chả có làm sao, nhưng chuyện phiền phức vẫn là có một chuyện bớt một chuyện.
"Cậu trông thấy hắn chưa?" Trần Bách Thất nhếch mày dài mảnh, hỏi.
Tề Lạc Nhân lắc lắc đầu.
"Thật đáng tiếc, vậy thế nhưng là một người xinh đẹp lạnh lùng đấy." Trần Bách Thất cười cười nói.
Hung thủ là chủ nhân của con chim ưng biết nói chuyện kia ư? Tề Lạc Nhân hoài nghi thế này, vừa khớp lúc án mạng xảy ra thì truyền đến tiếng còi, con chim ưng kia liền bay đi, lúc cậu đuổi đến đó thì thấy được thi thể đầy đất... Từ thời gian mà xem, hẳn là như thế không sai.
"À, còn có một chuyện..." Trần Bách Thất nhìn cô bé nhặt vỏ sò trên bờ cát cuối cùng đã chơi mệt đang nắm vỏ sò đầy tay chạy đến đây, cô ta nói, "Nếu hắn ta cũng cùng cậu nhận được nhiệm vụ giống nhau, bất luận ra sao cũng không được cùng hắn là địch, cậu không có phần thắng đâu."
"Tôi biết rồi, tôi sẽ cẩn thận 'cô ấy'." Tề Lạc Nhân nặng nề nói.
Cậu đã từ trong miêu tả của Trần Bách Thất phác họa ra hình tượng đại khái của một ngự tỷ băng sơn, trong nhiệm vụ hiến tế phù thủy, cậu nên gặp cô ấy.
"Chị ơi, chị xem em nhặt được gì nè!" Cô bé nhanh nhẹn bò qua đập xi măng, bày ra thu hoạch của mình cho Trần Bách Thất xem.
Trần Bách Thất sủng nịch mà sờ sờ đầu của em ấy: "Thật lợi hại."
Tề Lạc Nhân ngưng mắt nhìn, trong tay cô bé chẳng qua là một vài những vỏ sò bình thường hơn hết thôi, chỉ có một con ốc biển nhỏ thoạt nhìn coi như xinh đẹp.
"Tư liệu Làng Maca tôi sắp xếp lại rồi gửi cho cậu, sau cùng lại tặng cậu một lời khuyên." Trần Bách Thất phủi cát trên váy em gái, một bên đầu cũng không ngẩng lên mà nói với Tề Lạc Nhân.
"Mời nói."
"Mang chút thức ăn cho chim." Trần Bách Thất cười tủm tỉm nói xong, dẫn cô em gái rời đi.
"Thức ăn cho chim? Tề Lạc Nhân sững sờ mà nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, hồi lâu vẫn chưa hồi phục tinh thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất