Chương 2
Hôm nay mặt trời mọc rất muộn.
Mưa to nhiều ngày rồi lặng lẽ ngừng, nước chảy từ thi thể trên võ trường xuống, da dẻ trắng xanh đầy thi ban, ở bên trong là tầng tầng lớp lớp giòi bọ.
Ngu Tử Diên nghe tiếng roi xé gió bên trong tù thất thật giống như sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, mỗi lần đứng trước hài tử máu thịt be bét kia muốn cản roi lại, là một lần trơ mắt nhìn roi xuyên qua cơ thể trong suốt của nàng mạnh mẽ đáp xuống cốt nhục non nớt. Nàng ôm đầu liều mạng dùng sức, nàng không nhớ ra được, chết tiệt chính là không nhớ ra được, nàng là ai, tên của đứa bé này là gì, hắn rốt cuộc là gì của nàng.
Nàng hoảng hốt hai, ba giây, đột nhiên màng nhĩ bắt được một tiếng xẻ da xé thịt, nàng thả tay xuống mới ý thức được móng tay của mình thiếu chút nữa là đâm thủng thiên linh. Hết thảy âm thanh đều ngừng lại, không còn tiếng roi xé gió không ngừng, tiếng động ngoài cửa sổ cũng biến mất, tiếng hít thở của đứa bé kia... Tiếng hít thở cũng không còn.
Ngu Tử Diên đột nhiên quay đầu, hốc mắt như muốn nứt ra.
Nàng nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, tưởng chừng như thịt nát cùng xương.
Chân trời lại bổ xuống sấm sét, tiếng mưa rơi lộp bộp lại náo động. Ngu Tử Diên há miệng, không tên cảm thấy như trong lỗ máu kia chính là tâm của nàng, bị một cái tay móc ra từ cơ thể đứa nhỏ, sau đó bóp nát thành mảnh vụn.
Trong nháy mắt lồng ngực nàng bốc hỏa, oán khí tăng vọt đến mức khuôn mặt vặn vẹo, năm móng tay mọc thành vuốt, cất bước nhằm phía người đang hất tay rời đi: "Thứ hỗn trướng, ngươi dám--!"
"A..."
Ngu Tử Diên đột nhiên dừng lại, thân thể trong khoảng khắc đó không phanh kịp, chỉ có thể mạnh mẽ đâm vào tường. Nàng bối rối, rồi lập tức ngẩng đầu.
Thiếu niên thà cắn môi thành thịt nát cũng không chịu kêu đau, bây giờ đang liều mạng dùng đôi tay bị rút móng, lôi kéo thân thể dịch chuyển về phía trước, đôi môi nứt nẻ đóng rồi lại mở.
"Nư..."
Nàng từ trên tường trượt xuống, cẩn thận từng li từng tí mà áp sát lại, nhưng chỉ có thể nghe được hai âm tiết. Ngu Tử Diên muốn đứng dậy, nhưng lại rầm một cái quỳ xuống, kinh hoảng đến thất thanh.
"Nư..."
Vẫn là nghe không rõ.
Nàng kinh hồn bạt vía bò về trước mấy tấc, nhẹ nhàng đặt lỗ tai cạnh bờ môi rạn nứt của đứa bé.
"-nương."
Ngu Tử Diên cả người run bắn, tiềm thức hỗn độn trong nháy mắt được mở ra, trực tiếp làm phổi nàng ngừng lại. Trong nháy mắt đó sức lực như bị rút sạch, nàng như bị rút khô lòng cầu sinh, nửa thân dưới sõng soài trên đất không thể động đậy, nửa người trên lại giãy dụa hướng về phía trước, điên cuồng muốn nắm lấy ngón tay đầy vết thương của Giang Trừng.
"A Trừng, nương ở đây."
"A Trừng... A Trừng... A Trừng của ta..."
Đứa bé này đang gọi cha mẹ của hắn.
Ngu Tử Diên có chút muốn khóc.
Bởi vì nàng là mẫu thân của hắn.
===============
Editor có lời muốn nói: Ai đọc được QT thì mò đọc thử fic này đi, nửa đêm tui đọc fic này khóc rưng rức:))))
Mưa to nhiều ngày rồi lặng lẽ ngừng, nước chảy từ thi thể trên võ trường xuống, da dẻ trắng xanh đầy thi ban, ở bên trong là tầng tầng lớp lớp giòi bọ.
Ngu Tử Diên nghe tiếng roi xé gió bên trong tù thất thật giống như sẽ vĩnh viễn không ngừng lại, mỗi lần đứng trước hài tử máu thịt be bét kia muốn cản roi lại, là một lần trơ mắt nhìn roi xuyên qua cơ thể trong suốt của nàng mạnh mẽ đáp xuống cốt nhục non nớt. Nàng ôm đầu liều mạng dùng sức, nàng không nhớ ra được, chết tiệt chính là không nhớ ra được, nàng là ai, tên của đứa bé này là gì, hắn rốt cuộc là gì của nàng.
Nàng hoảng hốt hai, ba giây, đột nhiên màng nhĩ bắt được một tiếng xẻ da xé thịt, nàng thả tay xuống mới ý thức được móng tay của mình thiếu chút nữa là đâm thủng thiên linh. Hết thảy âm thanh đều ngừng lại, không còn tiếng roi xé gió không ngừng, tiếng động ngoài cửa sổ cũng biến mất, tiếng hít thở của đứa bé kia... Tiếng hít thở cũng không còn.
Ngu Tử Diên đột nhiên quay đầu, hốc mắt như muốn nứt ra.
Nàng nhìn thấy một cảnh tượng đẫm máu, tưởng chừng như thịt nát cùng xương.
Chân trời lại bổ xuống sấm sét, tiếng mưa rơi lộp bộp lại náo động. Ngu Tử Diên há miệng, không tên cảm thấy như trong lỗ máu kia chính là tâm của nàng, bị một cái tay móc ra từ cơ thể đứa nhỏ, sau đó bóp nát thành mảnh vụn.
Trong nháy mắt lồng ngực nàng bốc hỏa, oán khí tăng vọt đến mức khuôn mặt vặn vẹo, năm móng tay mọc thành vuốt, cất bước nhằm phía người đang hất tay rời đi: "Thứ hỗn trướng, ngươi dám--!"
"A..."
Ngu Tử Diên đột nhiên dừng lại, thân thể trong khoảng khắc đó không phanh kịp, chỉ có thể mạnh mẽ đâm vào tường. Nàng bối rối, rồi lập tức ngẩng đầu.
Thiếu niên thà cắn môi thành thịt nát cũng không chịu kêu đau, bây giờ đang liều mạng dùng đôi tay bị rút móng, lôi kéo thân thể dịch chuyển về phía trước, đôi môi nứt nẻ đóng rồi lại mở.
"Nư..."
Nàng từ trên tường trượt xuống, cẩn thận từng li từng tí mà áp sát lại, nhưng chỉ có thể nghe được hai âm tiết. Ngu Tử Diên muốn đứng dậy, nhưng lại rầm một cái quỳ xuống, kinh hoảng đến thất thanh.
"Nư..."
Vẫn là nghe không rõ.
Nàng kinh hồn bạt vía bò về trước mấy tấc, nhẹ nhàng đặt lỗ tai cạnh bờ môi rạn nứt của đứa bé.
"-nương."
Ngu Tử Diên cả người run bắn, tiềm thức hỗn độn trong nháy mắt được mở ra, trực tiếp làm phổi nàng ngừng lại. Trong nháy mắt đó sức lực như bị rút sạch, nàng như bị rút khô lòng cầu sinh, nửa thân dưới sõng soài trên đất không thể động đậy, nửa người trên lại giãy dụa hướng về phía trước, điên cuồng muốn nắm lấy ngón tay đầy vết thương của Giang Trừng.
"A Trừng, nương ở đây."
"A Trừng... A Trừng... A Trừng của ta..."
Đứa bé này đang gọi cha mẹ của hắn.
Ngu Tử Diên có chút muốn khóc.
Bởi vì nàng là mẫu thân của hắn.
===============
Editor có lời muốn nói: Ai đọc được QT thì mò đọc thử fic này đi, nửa đêm tui đọc fic này khóc rưng rức:))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất