Chương 6
Hai đứa bé kia như hai sợi dây leo sắp chết, đem hết toàn lực ôm chặt lấy nhau mới có thể tiếp tục sống.
Bánh trôi vẫn còn bốc khói, mùi rượu cay độc nhạt nhẽo lại ngọt ngào, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng ăn từng ngụm nhỏ, cuối cùng cầm bát còn dư lại nước dùng trong bàn tay, mặt mày mờ mịt hãm trong sương mù. Bọn họ cách một tầng mây mù nhìn nhau thật lâu.
Ngu Tử Diên không thể ở lại được nữa, đơn giản đóng lại hai mắt, trốn đến chỗ Giang Yếm Ly.
So với ánh đao bóng kiếm trực diện chỗ Giang Trừng, bên người Giang Yếm Ly an toàn hơn nhiều.
Nơi đó có mây có trăng, có thời gian ngắm mưa thu Giang Nam, nhàn hạ mà sống. Nàng tình cờ theo Giang Yếm Ly đi gặp Kim Tử Hiên, tiểu tử ngốc Kim gia chẳng biết tỉnh ngộ lúc nào, xoay trước xoay sau như chó bảo hộ, cũng không biết là ai trước kia mặt vểnh lên trời chỉ thấy được lỗ mũi, đáng đời truy thê hỏa táng tràng (1).
(1) Vế sau của câu "Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng": thường chỉ nam chính trong tiểu thuyết hay phim truyền hình lúc đầu thì ngạo kiều, cuối cùng vì lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn, tâm sức.
Yếm Ly là đứa bé ở chỗ nào cũng yên tĩnh ngoan ngoãn, Ngu Tử Diên nhìn gò má của cô, có lúc sẽ tự hỏi liệu có phải mình đã nuôi dạy con quá mức khuôn khổ, đáng tiếc ván đã đóng thuyền, nàng đến cùng đã hiểu ra quá trễ.
Giang Yếm Ly nở nụ cười, nồi canh vừa mở vung được bao phủ bởi một tầng hành lá xanh biếc, cô cẩn thận tắt lửa, bước chân nhẹ nhàng ra cửa. Ngu Tử Diên cho rằng cô đi gặp Kim Tử Hiên, buồn cười đuổi theo hai bước, kết quả không kịp chuẩn bị nhìn thấy Giang Trừng, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể quay mặt đi, đứng xa xa.
... Gầy, cũng cao, trên cổ tay có băng vải thấm máu.
Ngu Tử Diên không hiểu, thiên hạ này rõ ràng có nhiều đường để đi như vậy, Giang Trừng tại sao lại một mực chọn tuyệt lộ khó đi nhất.
Rõ ràng hai hài tử này trước đó chẳng hề gặp nhau, nàng vắt óc suy nghĩ, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, hai người vốn có thể có thê tử con cái, hai người lẽ ra sẽ có cuộc sống mỹ mãn tại sao lại ruồng bỏ luân thường để ở bên nhau.
Hay là đã gặp nhau.
Nàng nhớ lại trước kia tình cờ kiểm tra việc học của A Trừng, bên trong nhất bút nhất họa của hắn không biết tự khi nào có thêm một bút tích thanh tuyển kiên cường, lễ đại tế Thanh Minh của Tu Chân giới hằng năm, bên cạnh Lam Hi Thần sẽ xuất hiện một bóng dáng màu tím, ngay cả đêm săn các gia tộc hợp tác, cũng chỉ có bọn họ đi một đường.
Thì ra hai đứa bé thế này không phải là không có dấu hiệu, chỉ là nàng đã bị vây trong lao tù do mình tạo ra quá lâu, không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy.
Bởi vì nỗi lòng bất ổn, oán khí ngủ đông đã lâu nay lại rục rịch, càn quấy hỗn loạn trong đầu nàng như món ăn bị hỏng.
Năm đó Tử Điện một roi sấm sét, Tu Chân giới không ai không biết tới Ngu gia Ngu Tử Diên.
Ngày nàng gả cho Giang Phong Miên, đầu ngón tay phất qua khăn đội đầu thêu liên phượng, mong muốn hạnh phúc dài lâu.
Nào được như mong muốn.
Tu Chân giới không thiếu bát quái, bọn họ như con ruồi ngửi thấy mùi hôi thối liền kêu ong ong liên tục. Ẩn trong hàn huyên khách sáo là từng đao đâm khoét vào thương tật, hóa thành chất độc không thể giải.
Bọn họ nói, hài tử của Ngu Tử Diên ngươi, chung quy cũng không sánh được chu sa trong lòng, trăng sáng trên đầu hắn. Bọn họ nói, không bằng ngươi tìm người khác mua chút niềm vui, sao phải ở lại Giang gia nơi treo đầu dê bán thịt chó mà chịu khổ.
Có người nói, A Trừng không phải con trai nàng, là đứa con hoang do nàng làm bừa với ai.
A Trừng họ Giang, hắn rõ ràng có cha có mẹ.
Ô ngôn uế ngữ dội thẳng xuống đầu, làm nàng bị nhiễm bẩn, dơ bẩn tới mục nát. Nàng bắt đầu buộc hắn vạn sự đều phải làm tốt, bắt đầu oán giận gia đình này, cũng bắt đầu mỗi đêm mộng về tỉnh giấc, phất tay đánh đầu chính mình, cắn nát hàm răng hận chính mình.
Ở trước mặt ác ngữ, yêu chính là lời nói dối đê hèn nhất.
Giang Yếm Ly kéo ra một sợi bạc, híp mắt se chỉ luồn kim—nàng đang sửa sang lại những áo quần trước đó vài ngày mới ra trận của Giang Trừng.
Liên Hoa Ổ bắt đầu đi vào quỹ đạo, kiến trúc bị thiêu hủy phải tu sửa, đệ tử mới tới cần pháp khí, chuyện làm ăn của Giang Trừng vừa mới ra hình ra dạng, tiền bạc phần lớn đã đổ vào cái động không đáy này. Đường đường một trong bốn thế gia vọng tộc, bây giờ sa cơ vào thế sắp chết đói.
Thế nhưng coi như không có thể diện, nàng vẫn có thể cho đệ đệ mình một phần thể diện.
Đường khâu đã gần kết thúc, nàng suy nghĩ một chút, lặng lẽ thêu một đường vân văn trên miếng vá, họa tiết chìm, nằm trên vải hầu như không thể nhìn thấy, chỉ có lúc mặt trời lặn mới ẩn ẩn hiện hiện trong đêm trăng.
Bóng đêm đen đặc, Giang Yếm Ly dần dần không thấy rõ, đành đi tìm ngọn nến, ánh nến rạo rực, lúc mạnh lúc yếu. Tay Giang Yếm Ly run lên, làm rơi giá cắm nến trên đất, cô giật mình, đột nhiên nhẩm tính ngày, hoảng đến độ không cẩn thận vấp phải ghế.
"Giang Vãn Ngâm--!"
Lam Hi Thần liên tục đập cửa, căng thẳng tới mức đầu ngón tay xanh lên.
Ba canh giờ trước Giang Trừng đến tìm y, nói có việc cần thương lượng, kết quả lại bảo y đi trước, chờ cho y không biết gì tiến vào phòng, phía sau tử quang đại thịnh, kết giới theo đó mở ra, không chờ y phản ứng mà đóng kín lại.
Lam Hi Thần không hiểu hắn đang làm gì, bất an như dây thường xuân sinh trưởng cực mạnh, trong nháy mắt vặn chặt trái tim. Y gấp đến độ gào lên: "Giang Trừng! Ngươi trở lại cho ta!"
"Lam tông chủ!"
Giang Yếm Ly từ địa giới Ngu thị chạy tới, cưỡi ngựa xông thẳng vào Liên Hoa Ổ, đi quá gấp gáp, ngựa chạy trên đường bị ngã không ít lần, trì hoãn mất bao nhiêu thời gian. Trên cổ tay trắng thuần của cô vắt ngang bốn, năm vết máu, cô không để ý, xuống ngựa không kịp ngồi, nôn nóng chạy đi tìm cánh cửa ầm ầm tiếng vang, Liên Hoa Ổ to lớn chỉ còn tiếng đập cửa ầm ầm.
"Ngươi ở đâu?!"
Lam Hi Thần đang định mạnh mẽ phá trận, nghe thấy âm thanh của Giang Yếm Ly, chỉ có thể vội vã thu hồi Sóc Nguyệt, toàn thân nhanh chóng va cửa đáp lại, màng nhĩ Giang Yếm Ly bắt được tiếng vang, lập tức nhanh chân chạy tới.
Ngu Tử Diên đã sớm đi theo tung tích Giang Trừng, một đường đuổi theo hắn.
Lúc trước Yếm Ly đi đưa ngẫu thang cho A Trừng, Ngu Tử Diên tuy trong lòng xoắn xuýt, nhưng cũng đi theo. Đứa bé kia bộn bề nhiều việc, nhất thời không thể tiếp chuyện tỷ tỷ, chỉ có thể ngẩng đầu cười áy náy với Yếm Ly, sau đó lại cúi đầu vội vã bấm tay tính toán.
Hoang mạc nằm giữa giang sơn, dưới ánh mặt trời gay gắt, Giang Trừng bóp trán nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng giơ tay, đầu ngón tay điểm nơi Vân Mộng rồi chia ra nhiều phần, đội tiên phong đi thẳng vào chục dặm núi sâu, tựa như hoảng hốt bỏ chạy, dụ đại đội Ôn gia đuổi đánh tới cùng. Chiến sự nhanh chóng lên tới cao trào, cờ màu tím đại biểu cho Vân Mộng ngày càng ít, lồng ngực thủ lĩnh dẫn đội bị trường thương đâm thẳng, ầm ầm ngã xuống đất—
"A Trừng dẫn người hướng về phía Đông Nam, đi tới trạm dịch giám sát thiết lập tại Vân Hạp của Ôn gia. Chuyến này hung hiểm vạn phần, đệ ấy ôm chí không trở về mà đi!" Giang Yếm Ly cắn nát hai ngón tay, liếc mắt nhìn cấu tạo kết giới, vừa vội vừa sợ dùng máu giải chú.
"Thời gian cấp bách, Yếm Ly nói tóm tắt, mong rằng công tử nể nang mặt mũi nghe một chút."
"A Trừng hẳn là định tự thân dụ địch, dẫn đi phần lớn binh lực để A Tiện tấn công bọc hậu, một lần chặt đứt đường lui của Ôn thị."
"Hắn phải nói với ta." Lam Hi Thần cau mày, "... Hắn không tin ta sẽ giúp hắn."
"A Trừng muốn dùng mạng đánh cược." Giang Yếm Ly đẩy cửa, hầu như không thể đứng vững, mặt trắng bệch nói với Lam Hi Thần, "Hắn cần chiến công, trên vai hắn có mấy ngàn nhân khẩu của Liên Hoa Ổ, đường sống của bọn ta... Tất cả đều là hắn dùng mạng đổi lấy."
"Một người kiêu ngạo như vậy, bây giờ vì chúng ta, đến cả trẻ ba tuổi cũng có thể tùy ý nhục mạ hắn."
Cô đột nhiên ý thức được lời này hơi quá đáng với Lam Hi Thần, khẽ cắn răng, tiếp tục nói: "A Trừng quả thật quá đáng, nhưng hi vọng Lam tông chủ rộng lượng một lần... Yếm Ly biết Lam tông chủ thiện tâm, có thể đi tìm hắn được không... Có thể đi cứu hắn được không..."
"Có chúng ta, thân A Trừng sẽ sống; thế nhưng nếu có Lam công tử, tâm A Trừng sẽ sống."
"Yếm Ly xin nhờ ngươi," cô kéo ống tay áo, vén vạt áo quỳ xuống, "Xin hãy đưa đệ đệ ta sống sót trở về."
"Ta van cầu ngươi."
Thái dương trốn chưa hết thân mình vào đường chân trời, Giang Trừng cố ý ném góc áo nhuốm máu tiếp theo xuống đất, cất bước đi qua vệt ánh sáng cuối cùng.
Môn sinh cuối cùng đi theo hắn lúc nãy đã bị một kiếm đâm thủng ngực, hắn không kịp thu xếp thi thể người nọ, hắn trốn trong màn đêm chạy thêm bốn, năm dặm, trong lòng không ngừng nghĩ kế hoạch đã đi tới bước nào.
Liên Hoa Ổ trùng kiến chưa lâu, môn nhân chưa sung túc, đệ tử vẫn chưa được huấn luyện kỹ càng, là hạng bét trong đội ngũ Xạ Nhật Chi Chinh. Bất luận với tư cách chiến hữu hay kẻ địch, Vân Mộng Giang thị chính là quả hồng mềm tùy ý nắm bóp trong tay.
Gốc gác trăm năm bị đốt sạch, Vân Mộng Giang thị nếu như không xuất chúng kiệt suất trên chiến trường, thì một khi chiến sự kết thúc, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục dần dần bị chia năm xẻ bảy.
Liều mạng dẫm vào vết xe đổ, hắn không có đường lui, chỉ có thể đánh cược hết thảy. Đánh cược Giang Vãn Ngâm tứ cố vô thân trước lúc chết có thể kéo theo vài hai, ba tên Ôn cẩu, đánh cược Ngụy Vô Tiện có thể đánh hậu doanh Ôn gia tới mức long trời lở đất, ép Kim Quang Thiện rụt đầu không ra sống chết mặc bay, đánh cược Nhiếp Minh Quyết chiến sự phức tạp không rảnh bận tâm.
Hắn nhất định có thể thắng, Vân Mộng Giang thị cũng có thể nắm trong tay chiến công to lớn nhất.
"Chết cũng không thể chết một cách uất ức."
Giang Trừng hất tay ném xuống chủy thủ đã sớm gãy, đám Ôn cẩu hai ngày nay không còn đuổi theo, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Cách đó không xa truyền tới tiếng thở gầm thét của linh khuyển lần theo, xen lẫn vào đó vài câu mắng thô tục, càng lúc càng gần. Hắn phun ra một búng máu, lấy ra thanh tiểu đao giấu trong tay áo, thân thể nhẹ nhàng như mèo trốn sau gốc cây đứt đoạn mất một nửa, ấn lại tim đập kề bước thăm dò, sau đó lắc mình bay ra, lưỡi đao sáng lóa một cái, vạch một đường máu trên yết hầu truy binh Ôn gia.
"Nhất định phải kéo theo mấy tên Ôn cẩu chôn cùng--!"
Bắp thịt run lên, đao nhỏ hoành hành đâm thủng cổ tu sĩ Ôn gia, vết thương phun máu như suối. Mãi đến tận khi tên tu sĩ kia bất động, Giang Trừng lúc này mới ngã rạp xuống đất, nghiêng đầu nhìn tay đầy máu đỏ tươi, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ hưng phấn.
Giang Trừng một đường giết tu sĩ Ôn gia, kích phát lòng căm phẫn của đồng bọn bọn chúng, phát ra ác thề phải chém hắn làm trăm mảnh, nhưng cũng bị máu liều không để ý sống chết của hắn dọa sợ chết khiếp, đùn đẩy lẫn nhau nào đánh xa nào cận chiến, chỉ chờ hắn mất lòng cầu sinh, buông kiếm chờ chết.
Lam Hi Thần tìm được lỗ hổng xông vào ác chiến, ôm vai Giang Trừng, cùng nhau lăn xuống núi.
Bọn họ ngã xuống quá bất ngờ, Lam Hi Thần lại một lòng che chở Giang Trừng, chờ đến lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện ra thuốc trị thương lương khô đều bị rơi ra lúc ngã xuống. Chỉ còn một thanh kiếm nhỏ đầy răng cưa là được Giang Trừng vững vàng cầm lấy trong lòng bàn tay.
Hắn được Lam Hi Thần nhẹ nhàng đỡ lên khẽ tựa vào tảng đá, ngơ ngác và tự hỏi hồi lâu, lúc này mới nhấc lên mí mắt, tỉnh lại:
"Lam... Hi Thần...?"
Đại não Giang Trừng một mảnh hỗn độn, không tin được mở to mắt.
"Ta đúng là điên rồi, làm sao lại nhìn thấy ngươi." Hắn không còn sức lực ngẩng đầu, cay đắng mở miệng, lệ nơi khóe mắt lăn xuống gò má, rửa sạch một đường huyết ô, "Ảo giác cũng được, gặp được ngươi... Ta chết cũng vui lòng."
"Ngươi tỉnh lại đi!" Lam Hi Thần đau lòng đưa tay sờ gò má lạnh băng của hắn, "Cái gì mà vui lòng hay không, ngay cả mạng cũng không muốn! Ai có thể trọng yếu bằng ngươi!"
Đại khái là đau đến hoảng hốt, Giang Trừng hiếm thấy mà được hỏi gì thì đáp nấy, nói: "... Ngươi."
"Tỷ tỷ, Ngụy Anh, còn có Giang gia."
"Ta cái gì cũng không có, trừ các ngươi ra, ta cái gì cũng không có."
Đầu Giang Trừng nóng như lửa đốt, trên trán sớm đã chảy một tầng mồ hôi lạnh, thần trí không rõ mà cụp mắt, chỉ cho rằng Lam Hi Thần là ảo giác của hắn, viền mắt không còn nước mắt chảy ra mà biến thành máu trong người, phun ra từ vết thương như suối.
"Ta làm như thế, ngươi nhất định sẽ tức giận..."
Hắn muốn giơ tay, lại vô lực rơi xuống: "Ta không còn... Ngươi phải sống tốt, Lam Hi Thần phải sống tốt."
Lam Hi Thần luống cuống tay chân muốn nắm tay hắn, lại bị nhiệt độ như lửa cháy làm cho không thể thở nổi.
Bọn họ trốn trong rừng bốn, năm ngày, khoảng địa giới này là thạch lâm tạo ra từ một thảm thực vật khô hạn đến mức nứt nẻ, trên mặt đất không một giọt nước, thậm chí đào ba thước đất cũng không tìm được một con sâu. Không ăn không uống xác thực không phải vấn đề, nhiều tu sĩ vì để rèn luyện ý chí mà nhịn ăn, thế nhưng mắt thấy Giang Trừng đã thoi thóp, nếu không có gì để ăn, sợ là không sống sót nổi để ra khỏi khu rừng này.
Giang Trừng sốt càng ngày càng nghiêm trọng, hô hấp nhẹ như tiếng chuông tang, Lam Hi Thần nghe mà lòng như bị hỏa diễm đốt tới vỡ vụn, đi tới đi lui như ruồi không đầu, vô ý thức cắn môi, cắn hai lần, y giống như tìm được kho báu, cắn thêm mấy lần, miệng lập tức nếm được vị rỉ sắt.
Có đồ ăn.
Có đồ ăn cho Vãn Ngâm.
Mắt y sáng lên, cầm lấy thanh đoản kiếm bị Giang Trừng nắm chặt không buông, không kịp vén tay áo, mũi kiếm xoay chuyển, chém một đường.
Cắt được một nửa, Lam Hi Thần đột nhiên dừng lại, mặt trắng bệch, kiếm kia cũng không một động tác—Giang Trừng tỉnh lại, nói với y.
"Ta có lỗi với ngươi."
Giang Trừng siết chặt nắm đấm, trán chống trên đá, khàn giọng: "Nhưng ta không nhìn nổi ngươi gặp chuyện."
Thanh kiếm rơi trên đất, leng keng dường như sắp gãy, Lam Hi Thần che đi khối thịt còn chưa cắt hết trên cánh tay, cắn răng nức nở nói:
"Giang Vãn Ngâm, ngươi quả thật muốn giết chết ta."
Y xé mảnh vải qua loa quấn chặt tay, lại chờ trong bãi đá một ngày một đêm. Thân thể Giang Trừng sớm đã kiệt quệ, viện quân Giang gia ít nhiều cũng phải thêm một ngày mới tìm được họ, Lam Hi Thần liếc đến vết thương vừa kết vảy của mình, nhắm mắt nghĩ ra một biện pháp.
Dòng máu ấm nóng lăn xuống theo khóe môi Giang Trừng, làm sao cũng không chịu nuốt vào, trên cổ tay Lam Hi Thần chốc chốc lại có thêm một đường máu, máu trong người y hầu như cạn khô một nửa.
Y ôm Giang Trừng vào lồng ngực, gió lạnh gay gắt thổi vào khe đá không ngăn được một câu nghẹn ngào.
Y nói: "A Trừng, xin ngươi hãy sống tiếp."
Ngu Tử Diên xa xa đứng nhìn, há mồm song lại không thể thốt thành lời.
Bánh trôi vẫn còn bốc khói, mùi rượu cay độc nhạt nhẽo lại ngọt ngào, Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng ăn từng ngụm nhỏ, cuối cùng cầm bát còn dư lại nước dùng trong bàn tay, mặt mày mờ mịt hãm trong sương mù. Bọn họ cách một tầng mây mù nhìn nhau thật lâu.
Ngu Tử Diên không thể ở lại được nữa, đơn giản đóng lại hai mắt, trốn đến chỗ Giang Yếm Ly.
So với ánh đao bóng kiếm trực diện chỗ Giang Trừng, bên người Giang Yếm Ly an toàn hơn nhiều.
Nơi đó có mây có trăng, có thời gian ngắm mưa thu Giang Nam, nhàn hạ mà sống. Nàng tình cờ theo Giang Yếm Ly đi gặp Kim Tử Hiên, tiểu tử ngốc Kim gia chẳng biết tỉnh ngộ lúc nào, xoay trước xoay sau như chó bảo hộ, cũng không biết là ai trước kia mặt vểnh lên trời chỉ thấy được lỗ mũi, đáng đời truy thê hỏa táng tràng (1).
(1) Vế sau của câu "Ngạo kiều nhất thời sảng, truy thê hỏa táng tràng": thường chỉ nam chính trong tiểu thuyết hay phim truyền hình lúc đầu thì ngạo kiều, cuối cùng vì lấy lòng nữ chính mà dốc hết thủ đoạn, tâm sức.
Yếm Ly là đứa bé ở chỗ nào cũng yên tĩnh ngoan ngoãn, Ngu Tử Diên nhìn gò má của cô, có lúc sẽ tự hỏi liệu có phải mình đã nuôi dạy con quá mức khuôn khổ, đáng tiếc ván đã đóng thuyền, nàng đến cùng đã hiểu ra quá trễ.
Giang Yếm Ly nở nụ cười, nồi canh vừa mở vung được bao phủ bởi một tầng hành lá xanh biếc, cô cẩn thận tắt lửa, bước chân nhẹ nhàng ra cửa. Ngu Tử Diên cho rằng cô đi gặp Kim Tử Hiên, buồn cười đuổi theo hai bước, kết quả không kịp chuẩn bị nhìn thấy Giang Trừng, nhất thời không phản ứng kịp, chỉ có thể quay mặt đi, đứng xa xa.
... Gầy, cũng cao, trên cổ tay có băng vải thấm máu.
Ngu Tử Diên không hiểu, thiên hạ này rõ ràng có nhiều đường để đi như vậy, Giang Trừng tại sao lại một mực chọn tuyệt lộ khó đi nhất.
Rõ ràng hai hài tử này trước đó chẳng hề gặp nhau, nàng vắt óc suy nghĩ, đến tột cùng là chỗ nào có vấn đề, hai người vốn có thể có thê tử con cái, hai người lẽ ra sẽ có cuộc sống mỹ mãn tại sao lại ruồng bỏ luân thường để ở bên nhau.
Hay là đã gặp nhau.
Nàng nhớ lại trước kia tình cờ kiểm tra việc học của A Trừng, bên trong nhất bút nhất họa của hắn không biết tự khi nào có thêm một bút tích thanh tuyển kiên cường, lễ đại tế Thanh Minh của Tu Chân giới hằng năm, bên cạnh Lam Hi Thần sẽ xuất hiện một bóng dáng màu tím, ngay cả đêm săn các gia tộc hợp tác, cũng chỉ có bọn họ đi một đường.
Thì ra hai đứa bé thế này không phải là không có dấu hiệu, chỉ là nàng đã bị vây trong lao tù do mình tạo ra quá lâu, không thể nghe, cũng không thể nhìn thấy.
Bởi vì nỗi lòng bất ổn, oán khí ngủ đông đã lâu nay lại rục rịch, càn quấy hỗn loạn trong đầu nàng như món ăn bị hỏng.
Năm đó Tử Điện một roi sấm sét, Tu Chân giới không ai không biết tới Ngu gia Ngu Tử Diên.
Ngày nàng gả cho Giang Phong Miên, đầu ngón tay phất qua khăn đội đầu thêu liên phượng, mong muốn hạnh phúc dài lâu.
Nào được như mong muốn.
Tu Chân giới không thiếu bát quái, bọn họ như con ruồi ngửi thấy mùi hôi thối liền kêu ong ong liên tục. Ẩn trong hàn huyên khách sáo là từng đao đâm khoét vào thương tật, hóa thành chất độc không thể giải.
Bọn họ nói, hài tử của Ngu Tử Diên ngươi, chung quy cũng không sánh được chu sa trong lòng, trăng sáng trên đầu hắn. Bọn họ nói, không bằng ngươi tìm người khác mua chút niềm vui, sao phải ở lại Giang gia nơi treo đầu dê bán thịt chó mà chịu khổ.
Có người nói, A Trừng không phải con trai nàng, là đứa con hoang do nàng làm bừa với ai.
A Trừng họ Giang, hắn rõ ràng có cha có mẹ.
Ô ngôn uế ngữ dội thẳng xuống đầu, làm nàng bị nhiễm bẩn, dơ bẩn tới mục nát. Nàng bắt đầu buộc hắn vạn sự đều phải làm tốt, bắt đầu oán giận gia đình này, cũng bắt đầu mỗi đêm mộng về tỉnh giấc, phất tay đánh đầu chính mình, cắn nát hàm răng hận chính mình.
Ở trước mặt ác ngữ, yêu chính là lời nói dối đê hèn nhất.
Giang Yếm Ly kéo ra một sợi bạc, híp mắt se chỉ luồn kim—nàng đang sửa sang lại những áo quần trước đó vài ngày mới ra trận của Giang Trừng.
Liên Hoa Ổ bắt đầu đi vào quỹ đạo, kiến trúc bị thiêu hủy phải tu sửa, đệ tử mới tới cần pháp khí, chuyện làm ăn của Giang Trừng vừa mới ra hình ra dạng, tiền bạc phần lớn đã đổ vào cái động không đáy này. Đường đường một trong bốn thế gia vọng tộc, bây giờ sa cơ vào thế sắp chết đói.
Thế nhưng coi như không có thể diện, nàng vẫn có thể cho đệ đệ mình một phần thể diện.
Đường khâu đã gần kết thúc, nàng suy nghĩ một chút, lặng lẽ thêu một đường vân văn trên miếng vá, họa tiết chìm, nằm trên vải hầu như không thể nhìn thấy, chỉ có lúc mặt trời lặn mới ẩn ẩn hiện hiện trong đêm trăng.
Bóng đêm đen đặc, Giang Yếm Ly dần dần không thấy rõ, đành đi tìm ngọn nến, ánh nến rạo rực, lúc mạnh lúc yếu. Tay Giang Yếm Ly run lên, làm rơi giá cắm nến trên đất, cô giật mình, đột nhiên nhẩm tính ngày, hoảng đến độ không cẩn thận vấp phải ghế.
"Giang Vãn Ngâm--!"
Lam Hi Thần liên tục đập cửa, căng thẳng tới mức đầu ngón tay xanh lên.
Ba canh giờ trước Giang Trừng đến tìm y, nói có việc cần thương lượng, kết quả lại bảo y đi trước, chờ cho y không biết gì tiến vào phòng, phía sau tử quang đại thịnh, kết giới theo đó mở ra, không chờ y phản ứng mà đóng kín lại.
Lam Hi Thần không hiểu hắn đang làm gì, bất an như dây thường xuân sinh trưởng cực mạnh, trong nháy mắt vặn chặt trái tim. Y gấp đến độ gào lên: "Giang Trừng! Ngươi trở lại cho ta!"
"Lam tông chủ!"
Giang Yếm Ly từ địa giới Ngu thị chạy tới, cưỡi ngựa xông thẳng vào Liên Hoa Ổ, đi quá gấp gáp, ngựa chạy trên đường bị ngã không ít lần, trì hoãn mất bao nhiêu thời gian. Trên cổ tay trắng thuần của cô vắt ngang bốn, năm vết máu, cô không để ý, xuống ngựa không kịp ngồi, nôn nóng chạy đi tìm cánh cửa ầm ầm tiếng vang, Liên Hoa Ổ to lớn chỉ còn tiếng đập cửa ầm ầm.
"Ngươi ở đâu?!"
Lam Hi Thần đang định mạnh mẽ phá trận, nghe thấy âm thanh của Giang Yếm Ly, chỉ có thể vội vã thu hồi Sóc Nguyệt, toàn thân nhanh chóng va cửa đáp lại, màng nhĩ Giang Yếm Ly bắt được tiếng vang, lập tức nhanh chân chạy tới.
Ngu Tử Diên đã sớm đi theo tung tích Giang Trừng, một đường đuổi theo hắn.
Lúc trước Yếm Ly đi đưa ngẫu thang cho A Trừng, Ngu Tử Diên tuy trong lòng xoắn xuýt, nhưng cũng đi theo. Đứa bé kia bộn bề nhiều việc, nhất thời không thể tiếp chuyện tỷ tỷ, chỉ có thể ngẩng đầu cười áy náy với Yếm Ly, sau đó lại cúi đầu vội vã bấm tay tính toán.
Hoang mạc nằm giữa giang sơn, dưới ánh mặt trời gay gắt, Giang Trừng bóp trán nghĩ ngợi hồi lâu, bỗng giơ tay, đầu ngón tay điểm nơi Vân Mộng rồi chia ra nhiều phần, đội tiên phong đi thẳng vào chục dặm núi sâu, tựa như hoảng hốt bỏ chạy, dụ đại đội Ôn gia đuổi đánh tới cùng. Chiến sự nhanh chóng lên tới cao trào, cờ màu tím đại biểu cho Vân Mộng ngày càng ít, lồng ngực thủ lĩnh dẫn đội bị trường thương đâm thẳng, ầm ầm ngã xuống đất—
"A Trừng dẫn người hướng về phía Đông Nam, đi tới trạm dịch giám sát thiết lập tại Vân Hạp của Ôn gia. Chuyến này hung hiểm vạn phần, đệ ấy ôm chí không trở về mà đi!" Giang Yếm Ly cắn nát hai ngón tay, liếc mắt nhìn cấu tạo kết giới, vừa vội vừa sợ dùng máu giải chú.
"Thời gian cấp bách, Yếm Ly nói tóm tắt, mong rằng công tử nể nang mặt mũi nghe một chút."
"A Trừng hẳn là định tự thân dụ địch, dẫn đi phần lớn binh lực để A Tiện tấn công bọc hậu, một lần chặt đứt đường lui của Ôn thị."
"Hắn phải nói với ta." Lam Hi Thần cau mày, "... Hắn không tin ta sẽ giúp hắn."
"A Trừng muốn dùng mạng đánh cược." Giang Yếm Ly đẩy cửa, hầu như không thể đứng vững, mặt trắng bệch nói với Lam Hi Thần, "Hắn cần chiến công, trên vai hắn có mấy ngàn nhân khẩu của Liên Hoa Ổ, đường sống của bọn ta... Tất cả đều là hắn dùng mạng đổi lấy."
"Một người kiêu ngạo như vậy, bây giờ vì chúng ta, đến cả trẻ ba tuổi cũng có thể tùy ý nhục mạ hắn."
Cô đột nhiên ý thức được lời này hơi quá đáng với Lam Hi Thần, khẽ cắn răng, tiếp tục nói: "A Trừng quả thật quá đáng, nhưng hi vọng Lam tông chủ rộng lượng một lần... Yếm Ly biết Lam tông chủ thiện tâm, có thể đi tìm hắn được không... Có thể đi cứu hắn được không..."
"Có chúng ta, thân A Trừng sẽ sống; thế nhưng nếu có Lam công tử, tâm A Trừng sẽ sống."
"Yếm Ly xin nhờ ngươi," cô kéo ống tay áo, vén vạt áo quỳ xuống, "Xin hãy đưa đệ đệ ta sống sót trở về."
"Ta van cầu ngươi."
Thái dương trốn chưa hết thân mình vào đường chân trời, Giang Trừng cố ý ném góc áo nhuốm máu tiếp theo xuống đất, cất bước đi qua vệt ánh sáng cuối cùng.
Môn sinh cuối cùng đi theo hắn lúc nãy đã bị một kiếm đâm thủng ngực, hắn không kịp thu xếp thi thể người nọ, hắn trốn trong màn đêm chạy thêm bốn, năm dặm, trong lòng không ngừng nghĩ kế hoạch đã đi tới bước nào.
Liên Hoa Ổ trùng kiến chưa lâu, môn nhân chưa sung túc, đệ tử vẫn chưa được huấn luyện kỹ càng, là hạng bét trong đội ngũ Xạ Nhật Chi Chinh. Bất luận với tư cách chiến hữu hay kẻ địch, Vân Mộng Giang thị chính là quả hồng mềm tùy ý nắm bóp trong tay.
Gốc gác trăm năm bị đốt sạch, Vân Mộng Giang thị nếu như không xuất chúng kiệt suất trên chiến trường, thì một khi chiến sự kết thúc, chắc chắn sẽ rơi vào kết cục dần dần bị chia năm xẻ bảy.
Liều mạng dẫm vào vết xe đổ, hắn không có đường lui, chỉ có thể đánh cược hết thảy. Đánh cược Giang Vãn Ngâm tứ cố vô thân trước lúc chết có thể kéo theo vài hai, ba tên Ôn cẩu, đánh cược Ngụy Vô Tiện có thể đánh hậu doanh Ôn gia tới mức long trời lở đất, ép Kim Quang Thiện rụt đầu không ra sống chết mặc bay, đánh cược Nhiếp Minh Quyết chiến sự phức tạp không rảnh bận tâm.
Hắn nhất định có thể thắng, Vân Mộng Giang thị cũng có thể nắm trong tay chiến công to lớn nhất.
"Chết cũng không thể chết một cách uất ức."
Giang Trừng hất tay ném xuống chủy thủ đã sớm gãy, đám Ôn cẩu hai ngày nay không còn đuổi theo, cũng không biết là may mắn hay bất hạnh.
Cách đó không xa truyền tới tiếng thở gầm thét của linh khuyển lần theo, xen lẫn vào đó vài câu mắng thô tục, càng lúc càng gần. Hắn phun ra một búng máu, lấy ra thanh tiểu đao giấu trong tay áo, thân thể nhẹ nhàng như mèo trốn sau gốc cây đứt đoạn mất một nửa, ấn lại tim đập kề bước thăm dò, sau đó lắc mình bay ra, lưỡi đao sáng lóa một cái, vạch một đường máu trên yết hầu truy binh Ôn gia.
"Nhất định phải kéo theo mấy tên Ôn cẩu chôn cùng--!"
Bắp thịt run lên, đao nhỏ hoành hành đâm thủng cổ tu sĩ Ôn gia, vết thương phun máu như suối. Mãi đến tận khi tên tu sĩ kia bất động, Giang Trừng lúc này mới ngã rạp xuống đất, nghiêng đầu nhìn tay đầy máu đỏ tươi, khóe môi cong lên, lộ ra nụ cười cực kỳ hưng phấn.
Giang Trừng một đường giết tu sĩ Ôn gia, kích phát lòng căm phẫn của đồng bọn bọn chúng, phát ra ác thề phải chém hắn làm trăm mảnh, nhưng cũng bị máu liều không để ý sống chết của hắn dọa sợ chết khiếp, đùn đẩy lẫn nhau nào đánh xa nào cận chiến, chỉ chờ hắn mất lòng cầu sinh, buông kiếm chờ chết.
Lam Hi Thần tìm được lỗ hổng xông vào ác chiến, ôm vai Giang Trừng, cùng nhau lăn xuống núi.
Bọn họ ngã xuống quá bất ngờ, Lam Hi Thần lại một lòng che chở Giang Trừng, chờ đến lúc phục hồi tinh thần mới phát hiện ra thuốc trị thương lương khô đều bị rơi ra lúc ngã xuống. Chỉ còn một thanh kiếm nhỏ đầy răng cưa là được Giang Trừng vững vàng cầm lấy trong lòng bàn tay.
Hắn được Lam Hi Thần nhẹ nhàng đỡ lên khẽ tựa vào tảng đá, ngơ ngác và tự hỏi hồi lâu, lúc này mới nhấc lên mí mắt, tỉnh lại:
"Lam... Hi Thần...?"
Đại não Giang Trừng một mảnh hỗn độn, không tin được mở to mắt.
"Ta đúng là điên rồi, làm sao lại nhìn thấy ngươi." Hắn không còn sức lực ngẩng đầu, cay đắng mở miệng, lệ nơi khóe mắt lăn xuống gò má, rửa sạch một đường huyết ô, "Ảo giác cũng được, gặp được ngươi... Ta chết cũng vui lòng."
"Ngươi tỉnh lại đi!" Lam Hi Thần đau lòng đưa tay sờ gò má lạnh băng của hắn, "Cái gì mà vui lòng hay không, ngay cả mạng cũng không muốn! Ai có thể trọng yếu bằng ngươi!"
Đại khái là đau đến hoảng hốt, Giang Trừng hiếm thấy mà được hỏi gì thì đáp nấy, nói: "... Ngươi."
"Tỷ tỷ, Ngụy Anh, còn có Giang gia."
"Ta cái gì cũng không có, trừ các ngươi ra, ta cái gì cũng không có."
Đầu Giang Trừng nóng như lửa đốt, trên trán sớm đã chảy một tầng mồ hôi lạnh, thần trí không rõ mà cụp mắt, chỉ cho rằng Lam Hi Thần là ảo giác của hắn, viền mắt không còn nước mắt chảy ra mà biến thành máu trong người, phun ra từ vết thương như suối.
"Ta làm như thế, ngươi nhất định sẽ tức giận..."
Hắn muốn giơ tay, lại vô lực rơi xuống: "Ta không còn... Ngươi phải sống tốt, Lam Hi Thần phải sống tốt."
Lam Hi Thần luống cuống tay chân muốn nắm tay hắn, lại bị nhiệt độ như lửa cháy làm cho không thể thở nổi.
Bọn họ trốn trong rừng bốn, năm ngày, khoảng địa giới này là thạch lâm tạo ra từ một thảm thực vật khô hạn đến mức nứt nẻ, trên mặt đất không một giọt nước, thậm chí đào ba thước đất cũng không tìm được một con sâu. Không ăn không uống xác thực không phải vấn đề, nhiều tu sĩ vì để rèn luyện ý chí mà nhịn ăn, thế nhưng mắt thấy Giang Trừng đã thoi thóp, nếu không có gì để ăn, sợ là không sống sót nổi để ra khỏi khu rừng này.
Giang Trừng sốt càng ngày càng nghiêm trọng, hô hấp nhẹ như tiếng chuông tang, Lam Hi Thần nghe mà lòng như bị hỏa diễm đốt tới vỡ vụn, đi tới đi lui như ruồi không đầu, vô ý thức cắn môi, cắn hai lần, y giống như tìm được kho báu, cắn thêm mấy lần, miệng lập tức nếm được vị rỉ sắt.
Có đồ ăn.
Có đồ ăn cho Vãn Ngâm.
Mắt y sáng lên, cầm lấy thanh đoản kiếm bị Giang Trừng nắm chặt không buông, không kịp vén tay áo, mũi kiếm xoay chuyển, chém một đường.
Cắt được một nửa, Lam Hi Thần đột nhiên dừng lại, mặt trắng bệch, kiếm kia cũng không một động tác—Giang Trừng tỉnh lại, nói với y.
"Ta có lỗi với ngươi."
Giang Trừng siết chặt nắm đấm, trán chống trên đá, khàn giọng: "Nhưng ta không nhìn nổi ngươi gặp chuyện."
Thanh kiếm rơi trên đất, leng keng dường như sắp gãy, Lam Hi Thần che đi khối thịt còn chưa cắt hết trên cánh tay, cắn răng nức nở nói:
"Giang Vãn Ngâm, ngươi quả thật muốn giết chết ta."
Y xé mảnh vải qua loa quấn chặt tay, lại chờ trong bãi đá một ngày một đêm. Thân thể Giang Trừng sớm đã kiệt quệ, viện quân Giang gia ít nhiều cũng phải thêm một ngày mới tìm được họ, Lam Hi Thần liếc đến vết thương vừa kết vảy của mình, nhắm mắt nghĩ ra một biện pháp.
Dòng máu ấm nóng lăn xuống theo khóe môi Giang Trừng, làm sao cũng không chịu nuốt vào, trên cổ tay Lam Hi Thần chốc chốc lại có thêm một đường máu, máu trong người y hầu như cạn khô một nửa.
Y ôm Giang Trừng vào lồng ngực, gió lạnh gay gắt thổi vào khe đá không ngăn được một câu nghẹn ngào.
Y nói: "A Trừng, xin ngươi hãy sống tiếp."
Ngu Tử Diên xa xa đứng nhìn, há mồm song lại không thể thốt thành lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất