[Hi Trừng] Mẫu Thân

Chương 10

Trước Sau
10.

Lam Hi Thần xuất quan không lâu sau đó.

Ngu Tử Diên còn lấy làm lạ, đứa bé này tự nhiên làm sao mà đầu toàn chuyện yêu đương, A Trừng mới nói hai câu đã tỉnh ngộ, nhìn thấu sự đời, có khi nào có khả năng từ bỏ âm kiếm song tu mà quay xe tu Phật trở lại không?

Nàng nhìn mặt mày uể oải của thằng bé, còn chưa kịp cảm khái đã tự mình tỉnh ngộ.

A Trừng thực sự là hiểu rất rõ Lam Hi Thần, cũng như năm đó Lam Hi Thần bộc bạch "Ta yêu ngươi".

Ngày ấy Lam Hi Thần nhìn thấy chính mình trong mắt Giang Trừng, nhìn thấy quang mang trong mắt hắn.

Y quả thực thân vẫn hãm sâu trong bùn, y có thể nhu nhược, có thể lùi bước, nhưng không thể vì thế mà sa sút, tiêu diệt ánh sáng trong đáy mắt người khác được.

"Chanương, con sắp kết hôn."

Giang Trừng như thường ngày tiến vào linh đường, đại khái là theo lệ báo cáo chuyện làm ăn hàng năm, Ngu Tử Diên nghiêng đầu vểnh tai chuẩn bị nghe, ai mà ngờ đứa bé này lại đột nhiên quỳ xuống, làm cho nàng kinh sợ tới mức thân thể lệch đi, ngã thẳng xuống.

Với tính cách thằng nhóc con này, làm gì có khả năng kết hôn với vị tiên tử thế gia nào.

Nàng cẩn thận nhớ tới ngoại hình và tính cách Lam Hi Thần, rất không vừa ý lắc lắc đầu.

Ngực không đủ lớn, eo không đủ thon, ôm vào chỉ sờ thấy toàn là bắp thịt, không được.

Mặt thì... cũng ổn, nhưng vóc dáng quá cao, lúc A Trừng hôn hít các thứ phải kiễng chân, không được.

Ban ngày thì như con bướm xoay trái xoay phải lấy lòng, tối đến lại muốn đánh nhau với A Trừng, không được.

Nhìn thế nào cũng làm cho người ta phiền chán, nhìn thế nào cũng không ra một điểm tốt— làm gia chủ cũng được, nhưng vẫn không bằng A Trừng nhà nàng.

Con trai nàng giấu nỗi lòng thấp thỏm quỳ trước bài vị của nàng, vạn phần cẩn thận nói lên những câu đại nghịch bất đạo.

Hai nam tử muốn kết hôn còn không phải chuyện lớn kinh hãi thế tục à.



Trước đây nàng luôn cảm thấy trên cõi đời này không có ai xứng với A Trừng của nàng.

Nếu ôn nhu cẩn thận thì không có sức hậu thuẫn hắn; nếu mạnh mẽ bất kham, cũng có thể dẫn tới cục diện của nàng và Giang Phong Miên, đối chọi gay gắt, cứng quá dễ gãy.

Đến cùng thì ai mới thích hợp với A Trừng nhất, trải qua nhiều chuyện, nàng dần dần nghĩ không ra.

Vậy thì thôi, Ngu Tử Diên thở dài, nếu như không có ai xứng đôi với Giang Trừng, vậy thì người mà con trai nàng lựa chọn, kiên quyết không rời chính là người tốt nhất.

Đứa nào dám nghi ngờ thì đánh nó.

Giang Trừng căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, giọng nói phát run, nghẹn ngào gần như thất thanh.

"Hắn rất tốt."

"Thật sự rất tốt, tốt đến mức làm ta lần đầu tiên muốn ở cạnh một người từng giây phút một, muốn mặc hôn phục cùng với hắn, muốn bái thiên địa, uống rượu giao bôi một đời, muốn dõng dạc nói cho tất cả mọi người, ta yêu hắn, ta rất thích hắn."

Giang Trừng dập đầu, không biết nói gì thêm, chỉ có thể đờ đẫn thì thào: "Hài nhi bất hiếu."

Lam Hi Thần chờ ở bên ngoài, thấy Giang Trừng hốt hoảng đi ra, căng thẳng bẻ khớp tay, y liền nhẹ nhàng duỗi tay nắm lấy bàn tay rét lạnh kia, chỉ sợ hắn bẻ gãy tay mình.

Tin tức vừa được công bố, cả tu chân giới ồ lên, ngôn luận dơ bẩn như ong thợ chui ra từ tổ ong bị phá, dùng hết nọc độc châm chích hai hài tử nửa đời lênh đênh. Ngôn từ độc ác, thấp hèn hơn cả lời châm chọc nàng năm đó.

Nhưng bọn họ có nhau, hôn lễ long trọng tới độ thần tiên trên chin tầng mây còn phải đố kị.

Ngày ấy không hẳn là ngày lành tháng tốt, thế nhưng Lam Hi Thần hiếm thấy bướng bỉnh một lần, Giang Trừng gặng hỏi hồi lâu, Lam Hi Thần mới phụng phịu, đỏ cá tai nói rằng năm ấy đến Vân Mộng vô tình nhìn thấy Giang Trừng cầm kiếm thêu hoa, y đã rơi vào lưới tình.

Chân trời lơ lửng đàn bạch hạc, thái dương dát vàng nằm trên thanh vân, hồng bào phần phật trong tiếng gió, Giang Trừng chân đạp ánh chớp ngàn đạo, nắm chặt tay Lam Hi Thần, mười ngón liên kết.

Ngu Tử Diên trừng mắt nhìn, khóe mắt hạ xuống một giọt nước, ngón tay nàng khẽ vuốt, lòng nghi ngờ có hạt bụi bay vào mắt.

Quy trình hôn lễ bắt đầu từ Liên Hoa Ổ đi tới địa giới Vân Thâm, lúc tới nơi, Giang Trừng quay đầu lại nhìn một lúc.

Ngu Tử Diên biết hắn đang đợi ai.

"Tại sao không có ai tiễn hắn thế này... Con của ta, con của ta, ngày trọng đại như vậy... thời khắc đẹp đẽ như vậy, tại sao không có ai đến tiễn hắn..."



Nàng đuổi theo hai bước, nỉ non: "A Trừng đang chờ chúng ta mà..."

Bên cạnh hắn có quá nhiều người, áo trắng, áo tím, áo vàng, áo xanh đủ cả, bọn họ hoan hỉ ồn ào ôm lấy Giang Trừng một thân hồng y tiến về hỉ đường, trên mặt nở nụ cười vui mừng.

Thế nhưng trong đó, không có cha A Trừng, không có mẹ A Trừng, không có tỷ tỷ của hắn, không có tổ ấm của hắn.

Kết giới Vân Thâm Bất Tri Xứ nguy nga cao vút, quỷ tà không thể xâm lấn. Ngu Tử Diên không vượt qua được, mặt không cảm xúc đập mạnh lên bức tường vô hình một lần nữa, rồi lại bị ngã trên mặt đất lạnh băng một lần nữa.

"Cho ta đi vào! Ta là mẹ hắn, ta là nương của hắn, ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta, không cho ta vào--!"

Bọn họ là gia tộc được một vị du hiệp gầy dựng, có thể vì đại nghĩa, vì "Biết rõ không thể mà vẫn cứ làm", vì một bầu máu nóng, vì người xa lạ không thân quen mà phấn đấu quên mình, mà nói chết là chết.

Nhưng đám người họ Giang đó, thế mà không dám sống sót vì một đứa bé.

Đứa bé kia một mình cắn răng tìm đường sống trong hang sói, không chỉ sống sót mà còn ưỡn thẳng lưng, ánh mắt lẫm liệt, sống một đời oanh liệt đến mức hết thảy tu sĩ đều nghe qua tên hắn, sống đẹp đẽ và dũng cảm.

Hắn chịu đắng nuốt cay nhiều như vậy, chân nhiều lần giẫm trên bụi gai như vậy, vất vả lắm mới tới con đường bằng phẳng rộng rãi, nhưng khi hắn mỉm cười quay đầu, nhìn lại chỉ thấy bài vị nhuốm máu trong Từ đường lạnh băng.

Đoạn đường cuối cùng này, không có ai tiễn hắn đi.

Ngu Tử Diên khó chịu đến mức nội tạng xoắn hết vào nhau, như thể trái tim bị cắt đi một phần, phần còn lại trống rỗng trong cơn gió. Từ nay về sau, cuộc sống của đứa bé này sẽ có thêm trải nghiệm và cảm xúc mới lạ, hắn sẽ có thêm người nhà, cuộc đời hắn sẽ không còn quan hệ với nàng nữa. Đam Mỹ H Văn

Nàng không nỡ, nàng muốn nắm tay thằng bé đi tới bước cuối cùng, nói A Trừng, đừng sợ, con nhìn về phía trước kìa, rồi con sẽ hạnh phúc.

Thế nhưng nàng không có cơ hội.

Tu tiên là đi ngược lại mệnh trời, vốn nàng không tin vào thần thánh và số mệnh, nay Ngu Tử Diên đột nhiên muốn tin vào nó, hai tay nàng dâng lên tín ngưỡng chân thành nhất, để ít nhất có thể đổi lấy chút sức mạnh phù hộ A Trừng, đứa con nàng sẽ không bao giờ ôm vào trong lòng được nữa.

Nàng kề sát bên vách tường kết giới, hai tay dù biết vô ích nhưng vẫn liên tục ra sức đánh vào kết giới, nàng hận không thể trợn mắt to hơn một chút, hận không thể nhìn lâu thêm một chút, ấy thế mà ánh đỏ vui mừng trong đáy mắt ngày càng nhỏ, rồi dần dần không thấy rõ.

Nàng cùng Giang Trừng là mẫu tử ruột thịt, song bây giờ giữa hai người chỉ còn là sinh tử, là một người sống một kẻ chết.

Ngu Tử Diên ôm chặt ngực, thân thể kiệt quệ trượt dài. Nàng lẩm bẩm: "Van cầu ngươi, bất kể là ai cũng được, cầu xin ngươi phù hộ bọn họ hạnh phúc."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau