Trường Cấp Ba Sơn Hải

Chương 1: Quý Tinh Lăng: Cảm giác bản thân thập phần đẹp trai.

Sau
Quý Tinh Lăng: Cảm giác bản thân thập phần đẹp trai.Dông tố cuối hè, nói tới liền tới.

Cả thành phố Cẩm Thành ẩm ướt, sương mù phủ kín, tài xế ngừng xe ở đầu đường, duỗi tay chỉ phía trước: “Từ chỗ này chạy vào hai bước, quẹo vào chính là cửa sau của trường học, cháu mau đi đi.”

Lâm Cạnh nhìn ra cửa sổ xe nhìn thoáng qua bên ngoài, mưa vẫn to như cũ, đang “Bồm bộp” rơi xuống tạo ra một vũng nước bẩn thỉu lầy lội, vì thế quyết đoán dựa lại về ghế xe: “Vừa rồi cháu có nhìn thấy ở đường Lân Dương có cửa hàng tiện lợi, phiền chú đưa cháu đến đó mua dù trước.”

“Quay về còn phải vòng một vòng.” Tài xế xe có lòng tốt nhắc nhở, “Ở ngõ nhỏ có cửa hàng tạp hoá, ở đó cũng có thể mua dù.”

Nhưng Lâm Cạnh đã một lần nữa cài đai an toàn lại. Cậu mặc một cái áo thun màu vàng nhạt, mái tóc rối màu đen che khuất cái trán. Thoạt nhìn rất có hương vị của tuổi thanh xuân, dễ thấy được là một cậu ấm sống trong nhung lụa, chỉ kém ghi hai chữ “Khiết phích” ở trên mặt. Chú tài xế xe đành phải quay vô-lăng, chở cậu quay lại đi mua dù, bởi vì vòng đi vòng lại đã tốn hơn nửa giờ.

“Không sợ đến trễ sao?” Tài xế một bên nhìn đường một bên hỏi.

“Cháu ngày mai mới bắt đầu đi học.” Lâm Cạnh mở cửa xe, “Hôm nay lại đây làm thủ tục chuyển trường ah.”

Trường cấp 3 Sơn Hải là trường trọng điểm của tỉnh, có thể giữa đường chuyển tới trường này, mặc kệ là do thành tích học tập hay là bối cảnh gia đình, dù sao cũng phải có một trong hai. Lâm Cạnh thuộc về vế phía trước, cậu không phải là do trường cấp 3 lúc đầu kém hơn so với Sơn Hải, lần này toàn bộ là bởi vì công tác cha mẹ điều động mới có thể chuyển trường vào năm lớp 11.

Một cơn gió lớn thổi vào mặt, ống quần Lâm Cạnh ướt hơn nửa, cậu nhíu mày, vốn định đi đến dưới mái hiên tránh, lại không cẩn thận đẩy ra một phiến cửa gỗ khép hờ.

Là một cửa hàng tạp hóa.

Ánh sáng trong tiệm rất mờ, thay cái bảng hiệu là có thể tương đương với căn nhà cổ, một đám thiếu niên bất lương ở bên trong đang hút thuốc, sau khi nghe chuông gió ở cửa vang lên, động tác đồng loạt quay đầu lại.

Mắt Lâm Cạnh nhìn thẳng vào quầy đồ uống lạnh, cũng không thèm cho đám người kia một ánh mắt. Những đám côn đồ kia cũng không phản ứng lại cậu, tiếp tục vây ở một chỗ thương lượng phải làm như thế nào để “Cho Quý Tinh Lăng một chút giáo huấn”, bàn bạc ai là người mua dây thừng, ai mua bao tải, ai đi đánh hôn mê, ai đi tống tiền. Một loạt hành động phi pháp tiến hành rồi phân công kỹ càng tỉ mỉ, hoàn toàn không màng đến hiện trường còn có một quần chúng vô tội đang mua sắm. Lâm Cạnh quét mã chuyển khoản xong, xoay người ra cửa muốn gọi 110, kết quả đâm trúng một người ở ngoài cửa, thiếu chút nữa lảo đảo ngã vào bùn.

“Lão đại chạy mau! Quý Tinh Lăng tới!”

Giọng nói của đối phương kêu lên run rẩy, hoàn toàn không có ý vui sướng nồng đậm vì “Mục tiêu bắt cóc chui đầu vô lưới”. Lâm Cạnh đỡ khung cửa đứng vững, lúc ngẩng đầu thì đám côn đồ phía sau đã vội vã lao ra khỏi tiệm tạp hóa, đứa nào đứa nấy chạy như điên rồi biến mất ở ngõ nhỏ.

Ông chủ béo ở tiệm tạp hóa thấy nhiều cũng không trách, trong tay phe phẩy chiếc quạt hương bồ (1), dùng ánh mắt ý bảo Lâm Cạnh không có việc gì đâu. Lúc này mưa đã nhỏ hơn một ít, từ chỗ quẹo vào đi tới là một nhóm người khác, cầm đầu là một thiếu niên một tay đút vào túi quần, trên vai đặt một chiếc áo đồng phục, tóc ngắn bị dính mưa hơi ướt, cũng có chút rối, lộ ra một đôi mắt sáng lấp lánh. Dáng người hắn cao gầy, đôi chân dài đi từng bước lại, tiểu đệ ở bên cạnh phụ trách bung dù phải chạy theo, thở hồng hộc nói: “Tinh ca, anh thật sự muốn trốn học đi tiệm net sao?”

Thiếu niên ở trong miệng ngậm cây kẹo que, không để ý hỏi người kia: “Nếu tính không đi tiệm net, vậy mày có thể nghe hiểu được môn toán không?”

Tiểu đệ bung dù với biểu tình rùng mình, em nghe thật không hiểu.

Vậy quả thật không bằng đi chơi game cho rồi.

Một đám người ồn ào đi ra ngoài, Lâm Cạnh do dự ngắn ngủi vài giây, vẫn là nói một câu: “Quý Tinh Lăng.”

Đối phương dừng bước chân, có chút chần chờ nhìn cậu: “Chúng ta quen nhau sao? ”

“Không quen.” Lâm Cạnh sắp xếp lại lời nói, “Nhưng vừa mới ở đây có một đám thanh niên lêu lổng bàn kế hoạch muốn bắt cóc cậu.”

“Phụt.”

“……”

Người bình thường nghe thấy mình sắp bị bắt cóc, coi như không kinh hoảng thì ít nhất cũng nên có ý tứ khẩn trương một chút. Lâm Cạnh không hiểu nụ cười khinh miệt của đối phương có ý gì, nhưng nghĩa vụ thông báo một tiếng đã kết thúc, cậu cũng không muốn lại cùng vị trước mặt này vừa thấy liền biết là thanh niên thi tổng sáu môn không tới ba trăm nói chuyện với nhau. Vì thế một lần nữa bung dù, vội vàng đi về phía trường học.

Đi thoáng qua trong nháy mắt, Quý Tinh Lăng đột nhiên ngửi được trên người đối phương có một mùi thơm rất nhạt, vừa mát lạnh vừa sạch sẽ, giống sương mù cuối mùa xuân lại như đầu mùa hè trên núi rừng.

Người bên cạnh buồn bực: “Tinh ca, anh thất thần cái gì đấy?”

“Không có gì.” Quý Tinh Lăng hoàn hồn, muốn tiếp tục đi về phía trước, dư quang lại quét đến một tấm card nhỏ màu bạc, mặt trên có khắc một lớp hoa văn mơ hồ, rất giống món đồ chơi là một xấp tiền năm tờ giá rẻ của học sinh tiểu học, đang bị gió thổi một đường rơi xuống vũng nước dưới đường.

Quý Tinh Lăng nhanh chóng dùng chân dẫm lại, lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái.

Lâm Cạnh cũng vừa lúc xoay người lại, cậu thật ra chỉ là tò mò chủ tiệm tạp hoá có thể nhắc nhở đối phương một lần nữa hay không, không ngờ lại vừa vặn đối diện với người kia. Mưa bụi mờ mịt bốn mắt chạm nhau, Quý Tinh Lăng đang định mở miệng kêu cậu trở về, Lâm Cạnh đã lui về phía sau hai bước, hấp tấp chạy về phía xa.

Quý Tinh Lăng: “……”



Cậu chạy cái gì, giấy chứng minh yêu quái ném mà không biết nhặt à?

“Tinh ca, nhanh lên, xe gọi đã tới rồi!” Một đám người ở đầu ngõ ồn ào.

“Tới đây.” Quý Tinh Lăng nhặt tấm card lên, tùy tay nhét vào ví tiền. Nơi đó còn để có một tấm giấy chứng nhận khác, lóe ánh sáng của kim loại màu đen, thoạt nhìn cao cấp hơn so với yêu quái bình thường một chút, là thuộc về thẻ thân phận của Quý Tinh Lăng, hắn là một tiểu Kỳ Lân (1) uy phong lẫm liệt sắp thành niên.

Nhưng uy phong trước mắt này cũng chỉ giới hạn ra uy cho người trong giới hay tự cho mình xem. Thân phận yêu quái không thể tùy tiện công khai, nếu không sẽ khiến cho xã hội trở nên khủng hoảng, cho nên trong thời gian số lượng yêu quái ở thành phố này trong mấy năm nay liên tục tăng trưởng, thậm chí còn có chuyên gia đoán trước 50 năm sau sẽ xuất hiện nhân khẩu…… Không phải, yêu khẩu nổ mạnh, mọi người ai cũng thật cẩn thận che lại từng người, không có ai nhiệt tình chủ động thông báo khắp nơi, thật ra cả nhà tôi đều không phải người.

Quý Tinh Lăng ngồi trong xe taxi, còn đang suy nghĩ tấm chứng minh thân phận yêu quái vừa rồi kia. Dựa theo mã hóa (2) mà đoán, đối phương hẳn là một gốc cây thực vật, mà nơi sinh sống của thực vật giống nhau – đều là ở khu dân cư thưa thớt hay núi rừng hiểm trở. Lặn lội xa xôi tới khu vực này cũng chỉ có thể giải thích cậu ta vì sao đến cả thẻ chứng minh yêu quái còn có thể đánh mất—— là bởi vì chưa hiểu việc đời chứ sao, đương nhiên không biết ở thành phố lớn này phải làm một tấm thẻ chứng nhận mới, rồi trải qua những thủ tục rườm rà và phải trả phí cao ngất.

[(2):mã hóa là quá trình dùng để biến thông tin từ dạng này sang dạng khác và ngăn những người không phận sự tiếp cận vào thông tin đó. Bản thân việc mã hóa không ngăn chặn việc thông tin bị đánh cắp, có điều thông tin đó lấy về cũng không xài được, không đọc được hay hiểu được vì đã được làm biến dạng đi rồi.]

Nói không chừng do ủy ban quản lí yêu quái ở đâu cũng chưa làm rõ ràng. Quý đại thiếu gia một bên nghĩ như vậy, một bên tấm tắc lắc đầu.

Lâm Cạnh trước mắt còn chưa biết mình đã bị não bổ thành một nhóc yêu quái ở nông thôn nghèo lần đầu vào thành, cậu còn đang vội vàng điền các loại bảng tư liệu.

Chủ nhiệm lớp 11-1 tên là Vương Hoành Dư, là một thầy giáo trung niên mặc một chiếc áo sơmi màu lam, cười rộ lên đôi mắt sẽ híp thành một đường nhỏ dài, bên cạnh có đồng nghiệp trêu ghẹo: “Tới mầm Trạng Nguyên, xem ra làm Lão Vương rất cao hứng.”

“Tôi đương nhiên phải cao hứng.” Vương Hoành Dư bỏ tư liệu vào túi xong, cười tủm tỉm nói với Lâm Cạnh, “Thầy và thầy chủ nhiệm cũ của em là bạn học cũ, vì việc này cậu ta còn chuyên môn gọi điện thoại tới lải nhải một đống. Đi, thầy trước tiên mang em đi thăm quan trường.”

Là trường trọng điểm của tỉnh, cơ sở vật chất ở trường cấp 3 Sơn Hải có thể nói là tốt nhất, nhưng mà bởi vì trời đang mưa cho nên Vương Hoành Dư chỉ mang cậu đi một vòng ở khu dạy học. Chuông tan học vừa vặn vang lên, mấy nữ sinh đều đang ríu rít nghị luận vừa rồi ở hành lang nhìn thấy Vương lão sư cùng bạn học mới.

“Nam sinh đó thật sự rất đẹp trai đó!”

“Tớ nghe nói cậu ấy đứng nhất ở tam trung của Ninh Thành!”

“Chúng ta năm trước tham gia thi tiếng Anh đã từng gặp qua cậu ấy, lớp trưởng còn được chụp ảnh chung.”

Lớp trưởng lớp 11-1 tên là Vi Tuyết, bây giờ đang xem bài thi tiếng Anh, thấy mọi người đều tới để hỏi, vì thế lười biếng chống quai hàm: “Đúng vậy, tớ có chụp ảnh chung, muốn nhìn thì nói, 31 tệ, nếu yêu cầu tớ cắt mỗi hình anh đẹp giai cho xem thì lại thêm 50.”

Một đám nữ sinh hi hi ha ha kháng nghị, sôi nổi khiển trách lớp trưởng không có tinh thần vì nhân dân phục vụ. Hứng thú của nam sinh với Lâm Cạnh thật ra không lớn, nhiều lắm chỉ là ồn ào đổ thêm dầu vào lửa cho người đứng nhất lớp đương nhiệm, cùng kêu lên ai thán địa vị trong giang hồ của Lý ca sắp khó giữ được rồi. Thầy giáo dạy toán ôm một chồng sách bài tập tiến vào, thấy thế gõ gõ bục giảng: “Tại sao đều vây quanh Lý Mạch Viễn vậy hả, biết cuối tuần có bài thi khó, cho nên trước tiên đi cúi chào Lý tổng?”

Một lời vừa ra, phía dưới lập tức kêu gào, cũng chả còn tâm tình đi náo loạn, từng người thành thật đi về chỗ ngồi chuẩn bị đi học. Vi Tuyết tìm ra ảnh chụp cùng Lâm Cạnh, chủ động đưa tới trước mặt Lý Mạch Viễn: “Tới, học bá, xem đối thủ cậu sắp đối mặt.”

Thiếu niên trên ảnh nheo đôi mắt lại, tươi cười giống như dương quang tháng năm. Lý Mạch Viễn xoay bút, vừa mới chuẩn bị phát biểu ý kiến, thầy dạy toán liền ở trên bục giảng ho khan hai tiếng —— đệ tử tốt luôn là có ưu đãi. Tỷ như hiện tại, tuy rằng thanh niên đứng nhất này chuẩn bị vào lớp còn đang chơi điện thoại, cũng được bỏ qua mà không trách cứ. Mà ưu đãi đồng dạng cũng được thể hiện ở trên người Lâm Cạnh, Vương Hoành Dư không chỉ có đi cùng với cậu làm xong những thủ tục rườm rà, còn cứ nhắc đi nhắc lại câu “Có khó khăn cứ việc tìm thầy”, lúc này mới đưa người lên xe taxi, hát vài câu trở về văn phòng.

Mưa đã tạnh.

Lâm bác sĩ gọi điện thoại tới, dò hỏi tình huống con trai mình ở trường mới thế nào.

“Hoàn cảnh ở trường học rất tốt ạ, thầy cũng rất tốt. Chú Lưu hôm nay phải đi làm, cho nên con không để chú ấy đưa.” Lâm Cạnh được hỏi gì đáp đấy, “Con vừa mới đi đến hiệu sách, hiện tại muốn đi ăn cơm, bố cùng mẹ đang ở đâu vậy ạ?”

“Có hai cuộc phẫu thuật, còn chưa có tan tầm.” Lâm bác sĩ lau khô tay,” Chú Lưu mới vừa gọi điện thoại tới, nửa năm này ba cùng mẹ đều không ở Cẩm Thành, con phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”

“Yên tâm đi ạ, ” Lâm Cạnh thấy bên đường có một cửa tiệm lớn, liền bảo tài xế dừng sang bên. Đi vào Cẩm Thành thế nào cũng nên ăn lẩu trước, anh trai phục vụ có thái độ nhiệt tình, thấy cậu chỉ ăn cơm có một mình, còn cố ý ôm một con thú bông ra tiếp khách.

Vì thế chờ đến lúc Quý Tinh Lăng vào tiệm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong một góc bên trái, Lâm Cạnh đang ở cùng một con gấu trúc lớn ngồi đối diện ăn lẩu. Trên bàn còn bày rất nhiều tô, trong nồi còn lẩu đang sôi sùng sục. Ở tuổi nam sinh bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn, hơn nữa Lâm Cạnh lại đói bụng cả ngày, sức ăn tăng lên đương nhiên là bình thường. Nhưng dừng ở trong mắt Quý thiếu gia thì lại nói như thế này, một yêu quái ở nông thôn chưa từng ăn qua đồ ăn ngon, đang ăn ngấu nghiến rất nhiều, không quên bày ở đối diện một con thú…… Có lẽ là dùng để thêm can đảm là mình có bạn chơi cùng? Rồi cứ như vậy, mạnh mẽ não bổ ra cho mình một tia trìu mến.

Đồng lõa trốn tiết với Quý Tinh Lăng có hai người, người vừa nãy bung dù tên là Cát Hạo, trước mắt đang chọn món ăn trên thực đơn chính là Vu Nhất Chu, cậu ta nhấc chân đá về đối diện: “Tinh ca anh đang nghĩ cái gì đấy, tại sao lại có biểu tình một lời khó nói hết như vậy?”

Quý Tinh Lăng dựa về ghế sô pha phía sau, tùy tay lướt di động: “Đừng xen vào việc người khác, im lặng chọn đồ ăn của mày đi.”

App báo gọi là “Sơn Hải dị văn”, ban biên tập thiết lập tại ủy ban quản lý yêu quái đối diện, mỗi ngày đều sẽ có rất nhiều tin tức được đăng lên. Báo Chính trị “Long Vương cùng Giải Trĩ(3) gặp gỡ thân thiết, cộng đồng đẩy mạnh tư pháp cải cách Đông Hải”, báo thể dục “Lục quy[con rùa] tham gia Marathon, nửa tháng bò được 50 mét ”, phổ cập báo khoa học “Huyền xà vì sao lại lên cây, chỉ vì không muốn mặc quần mùa thu”…… Bao gồm mọi phương diện sinh hoạt, rất được quần chúng yêu dân hoan nghênh.

[(3): một giống thú giống con dê mà chỉ có một sừng]

Mà báo Quý Tinh Lăng đang xem chính là tin tức xã hội gần đây, gần đây từ trên núi Yêm Tư có một yêu quái trộm đi ra, bởi vì không có hệ thống tiếp thu giáo dục xã hội của con người, cho nên gặp phải không ít phiền toái, cuối cùng bị cảnh sát cho thành là kẻ lưu lạc đưa vào sở. Vì thế, hội trưởng ủy ban quản lý yêu quái đã trịnh trọng kêu gọi, xin các vị phụ huynh cần phải cho con cái của mình đi học trước, phải làm tốt phổ cập tri thức liên quan, cộng đồng giữ gìn xã hội ổn định mưu cầu giữa người và yêu…… Ầy, để phát triển hài hòa.



Hội trưởng ủy ban quản lý yêu quái lần này là tiên sinh Kỳ Lân đã thành niên Quý Minh Lãng tiên sinh, thân là đứa con duy nhất của ông. Quý Tinh Lăng cảm thấy chính mình nên đi nhắc nhở tiểu yêu quái sơ ý bàn cách vách kia một chút, về sau đừng chọc phiền toái. Bởi vì việc này quan hệ đến công trạng khảo hạch của ủy quản yêu [ủyban quản lí yêu quái] , cũng trực tiếp quan hệ đến tâm tình của Quý Minh Lãng, cũng quan hệ trực tiếp đến chất lượng sinh hoạt cùng với số lượng tiền tiêu vặt của Quý Tinh Lăng.

Lâm Cạnh nhìn chằm chằm nồi vịt đang nấu, hết sức chuyên chú mấy giây.

Quý Tinh Lăng ngồi ở đối diện cậu, đẩy gấu trúc thú bông đến góc tường.

Phần tử trốn học, Lâm Cạnh có chút ngoài ý muốn, suy đoán cậu ta hẳn là muốn hỏi chuyện bắt cóc, vì thế chủ động miêu tả: “Đám kia người mặc áo đồng phục màu xanh lục, nhưng tôi không biết là trường học nào, ở bên ngoài cửa hàng tạp hoá có cameras, có thể cho cảnh sát đi điều tra theo dõi.”

Quý Tinh Lăng nói thẳng: “Cậu từ đâu tới?”

Lâm Cạnh bị hỏi mà không hiểu ra sao: “…… Ninh Thành, làm sao vậy?”

Ninh Thành. Quý Tinh Lăng nhanh chóng nhớ lại một chút nơi đó có núi non trùng điệp gì hay không, nhưng cái gì cũng không nhớ lại được —— kiến thức về địa lý đến lúc dùng quá thiếu sót, đành phải hừ một tiếng không rõ ràng: “Trên núi?”

Ruột vịt trong nồi đã nấu thành da gân, trong lòng Lâm Cạnh chỉ tràn đầy ý nghĩ mau đuổi người này đi nhanh lên, vì thế “Ừ” một câu có lệ.

Quý Tinh Lăng lại hỏi: “Cậu có tiền không?”

Chuyện này cùng cậu thì có quan hệ gì? Lâm Cạnh đề cao cảnh giác: “Không có.”

Quý Tinh Lăng nghe vậy thở dài một hơi, xem đi, tôi biết rõ cậu không có mà.

Mắt thấy đối phương làm vẻ mặt tiếc nuối khi đi cướp tiền thất bại, Lâm Cạnh ở dưới bàn mở khóa di động, bất động thanh sắc bắt đầu ghi âm để lấy bằng chứng.

Quý Tinh Lăng hồn nhiên không hề hay biết mỗi một lời nói tiếp theo của mình đều là bằng chứng đưa ra, còn vẫn tiếp tục đề ra nghi vấn: “Không có tiền vậy cậu về nhà như thế nào?”

“Ngồi xe bus.”

“Vậy cậu có biết lúc ngồi xe bus, trước tiên phải ném gì vô cái rương không?”

Hỏi rất không bình thường. Dư quang Lâm Cạnh quét đến quả hạch ở trên bàn, không cần nghĩ ngợi đáp một câu: “Hạt dẻ.”

Đồng tình trong mắt Quý Tinh Lăng muốn tràn ra tới nơi, đầu năm nay vậy mà hạt dẻ còn hữu dụng làm tiền lưu thông trong thôn trang yêu quái?

Quá nhiều lạc hậu rồi!

Hắn đứng lên: “Cậu chờ tôi một chút.”

Lâm Cạnh đáp được một câu, chờ sau khi hắn đi xa, lập tức thu dọn cặp sách muốn rời đi, ai ngờ tốc độ Quý Tinh Lăng trở về nhanh cực kì —— thật ra hắn cũng chỉ đi đến quầy thu ngân. Chạy trốn không được như ý, Lâm Cạnh đành phải ngồi trở lại vị trí, một lần nữa cầm lấy chiếc đũa ở trong nồi.

Quý Tinh Lăng thả trên bàn cậu một đồng xu và năm tờ tiền: “Lúc ngồi xe buýt thì bỏ cái này vào cái rương.”

Sau đó lại vỗ lên năm tờ tiền trăm tệ lớn: “Lúc đi mua đồ thì dùng cái này trả tiền.”

Cùng với một quyển sách: “Học tập cho tốt.”

Cuối cùng là một tấm card màu bạch ngân: “Thẻ chứng minh của cậu, đừng đánh mất lần nữa, nếu không sẽ có phiền toái.”

Sau khi nói xong mấy cái này, Quý Tinh Lăng một tay bỏ vào túi, tự mình cảm giác bản thân thập phần đẹp trai trở về ghế dài cách vách, cũng không thèm cho tiểu yêu quái cơ hội gào khóc cảm động gớt nước mắt.

Lâm Cạnh không hiểu đã có chuyện gì, không rõ đây là cái hướng đi thần kỳ gì, cuối cùng đành phải đơn giản tổng kết là “Đoàn thể học tra nghe nói chính mình phải học tập lấy thành tích tốt đẹp, cho nên có ý đồ dùng tiền tài đi mua đồ thuận tiện để gian lận”, tấm card màu bạc này chắc có lẽ là tượng trưng cho thân phận đội những thiếu niên bất lương, còn quyển sách…… Trên bìa in lóe sáng mấy chữ cái to 《 mang bạn đi vào đô thị thời thượng》.

Tên sách nhìn đặc biệt này thật ra là do hội ủy biên yêu quái đã khổ tâm suy nghĩ, bởi vì luôn có yêu quái sẽ sơ ý vứt bừa bãi, cho nên không thể dùng 《 bảo điển yêu quái sinh tồn 》 kiểu này sẽ khiến con người sinh ra nỗi bất an. Đến nội dung bên trong đương nhiên cũng là dùng những từ ngữ đơn giản dễ hiểu cho yêu quái, kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cái gì là thang máy, làm sao để qua đường, thẻ giao thông công cộng làm sao để xử lí, một loạt vấn đề làm sao để sinh tồn, một quyển lớn thật dày —— chắc chắn là công cụ để Quý Tinh Lăng đánh nhau, cất vào cặp sách rồi vung hiệu quả có thể so với gạch, hiện tại vừa vặn có tác dụng.

Lâm Cạnh yên lặng khép sách lại, tâm tình phức tạp suy nghĩ: có bệnh.(1)Kỳ Lân : Cổ nhân gọi Kỳ Lân là Nhân thú[23], Thụy thú. Kỳ Lân giống đực được gọi là Kỳ 麒, giống cái được gọi là Lân 麟, ở trong đời sống hiện thực thường dùng Kỳ Lân để ví nhân vật kiệt xuất. ( trích từ niemlam.wordpress.com)

Thụy thú 瑞兽: Chỉ loài thú cát tường may mắn, tốt lành.

Nhân thú 仁兽: Con thú có lòng nhân từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau