Chương 121
“Cậu là tối hôm qua chưa tỉnh ngủ hay đang phát sốt? Còn miễn chức? Ý kiến của khoa ai cho phép cậu ra quyết định, cậu muốn soán vị?”- Cố Bình Sinh vận mười phần khí lực đứng trước bàn làm việc của Quý Hàng giơ nanh múa vuốt.
“Tiểu tử thối, tôi đang nói chuyện với cậu, có nghe hay không?”- Đối với bác sĩ ngoại khoa có yêu cầu về thể lực khá cao, ở địa vị Trưởng khoa cùng tuổi tác hiện tại, ca phẫu thuật yêu cầu cần Cố Bình Sinh đứng mổ toàn thời gian khá hiếm nhưng thể lực dùng để mắng người hoàn toàn không chút suy giảm.
Quý Hàng ngoan ngoãn nâng tầm mắt rời khỏi bệnh án của ca phẫu thuật ngày mốt, liếc nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 7 giờ tối, có chút không biết làm sao than thở.
“Làm sao không nghe, đã nghe hết bốn mươi phút.”
Sau khi kết thúc buổi họp, Quý Hàng chạy ngay vào phòng phẫu thuật, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, sau khi kiểm tra phòng, quả nhiên gặp ngay Cố Bình Sinh đứng chờ sẵn trước cửa phòng làm việc.
“Nghe mà không có chút phản ứng nào? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần chớ nên trêu chọc vị An gia thiếu gia kia, lần trước ngay trước mặt mọi người đánh người đã không tính, hôm nay còn uy hiếp, còn muốn miễn chức.”- Cố Bình Sinh thật sự không hiểu, chân mày nhíu chặt nhìn chằm chằm cái người dường như không hề có chút đếm xỉa đến ông.
“Làm sao vậy? Mấy ngày trước không phải còn rất bận tâm săn sóc, cậu nói thử xem trong đầu cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Bị bệnh và phạm sai lầm là hai chuyện khác nhau.”- Quý Hàng vẫn giữ sắc mặt bình thản như thường lệ, không có chút thỏa hiệp cả với Trưởng khoa.
“Tôi nói được làm được, nếu còn có lần sau, cậu ta không cần xuất hiện ở tổ A nữa.”
Cố Bình Sinh bị chọc giận đến tức cười, ngón tay gõ mạnh xuống mặt hồ sơ trên bàn.
“Cậu ta là con trai của An Sinh. Là Viện sĩ, là Hiệu trưởng danh dự, là Hội trưởng Hiệp hội Trung y Trung Hoa,… chức vụ nào cũng đủ chọc đến vị bác sĩ quèn như cậu.”
Quý Hàng ngẩng đầu, giọng cung kính nhưng không có nửa bước thối lui.
“Cậu ta là cậu ta, An Sinh là An Sinh, từ lúc nào phải dựa vào đó ra khẩu lệnh với chúng ta.”
Nói hơn nửa ngày, Quý Hàng vẫn không có chút nào thỏa hiệp, giọng Cố Bình Sinh thêm mấy phần bất lực: “Cậu không sợ An Ký Viễn trở về cáo trạng với An lão gia sao? Lúc đó, ai là người bị miễn chức trước còn chưa nói được.”
“Cáo trạng?”- Quý Hàng nhíu mi có chút khó tin hỏi ngược lại.
“Bản thân phạm sai lầm trước còn dám đi An Sinh cáo trạng? Cậu ta ngứa da đi.”
“Cậu đừng có mà không tin.”
“Cộc!Cộc!Cộc!”- Đột nhiên có tiếng gõ cửa
Thật đúng lúc cắt đi khẩu khí uy hiếp của Cố Bình Sinh, trong lòng Quý Hàng thật sự có mấy phần vui sướng.
“Vào đi!”
Nhân vật chính của cuộc nói chuyện đẩy cửa bước vào làm Cố Trưởng khoa thoáng ngẩn người. Ông không rõ lắm về điều kiện cách âm trong phòng làm việc của Quý Hàng nhưng ông nhớ rõ tông giọng của mình có chút lớn đi. Đối mặt với với tiếng chào hỏi đầy quy củ của An Ký Viễn cũng ráng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, giơ tay cầm lên chiếc kính lão trong lúc quá kích động đã quăng mạnh lên bàn đeo trở về.
Nhưng Quý Hàng lại mang theo khẩu khí ngang tàng vừa rồi, nhìn An Ký Viễn chất vấn:
“Chính cậu nói rõ với Cố Trưởng khoa sẽ về nhà cáo trạng chuyện vừa rồi sao?”
Ho khan một cái.
“Quý Hàng! Cậu muốn làm gì?”- Nào còn khí thế uy vũ như vừa rồi, Cố Bình Sinh đứng bật dậy, nét mặt hiền hòa nở nụ cười.
“Tan làm rồi? Tìm Quý Phó khoa có chuyện gì sao?”- An Ký Viễn có chút vô tội trơ mắt nhìn nét mặt nghiêm nghị của anh lại nhìn Cố Bình Sinh. Cậu không hiểu mùi thuốc súng tràn ngập căn phòng từ đâu mà tới, nhưng ít ra cũng hiểu không thể nói rõ sự thật rằng “buổi sáng đi cùng xe với anh cho nên tan sở tự nhiên là muốn cùng nhau trở về”.
“Không có chuyện gì quan trọng, em đến để lấy bệnh án.”- Cái này không tính là nói dối, trong tay anh quả thật còn một bài phân tích ca bệnh mới chưa giao. Cậu hướng mắt nhìn về sắc mặt không mấy tốt của anh tìm sự đồng thuận.
“Em có phải đã quấy rầy…”
“Không, không quấy rầy.”- Cố Bình Sinh sảng khoái tiếp lời, thừa dịp nghiêng đầu hung ác trợn mắt với Quý Hàng một cái, rồi rất hòa nhã tiếp chuyện cùng cậu trai trẻ.
“Tôi cũng nên tan sở, hôm nay con trai về nhà ăn cơm.”- Cho đến khi đã ra khỏi cửa, ông vẫn không quên quay đầu nhìn Quý Hàng nhắc nhở.
“Nói chuyện cho tốt.”
Trời mùa đông rất nhanh tối, bên ngoài cửa sổ đã là màn đêm, đèn đường sáng choang. Trên bảng đèn còn ghim mấy tấm phim chụp CT, trên bàn làm việc là trang giấy ghi chú về ca phẫu thuật.
An Ký Viễn nhìn anh cúi người thu dọn lại bàn làm việc, bóng người ánh lên bởi ánh đèn bên cửa sổ phá lệ cao lớn, thanh âm, khí phách giáo huấn còn quanh quẩn bên tai, cậu đột nhiên có chút hối hận trước khi bước vào nên chuẩn bị vài câu nói để không như hiện tại đứng luống cuống không biết làm sao.
“Cộc! cộc!”
Khớp ngón tay gõ xuống mặt bàn gỗ, giọng nhàn nhạt giọng không rõ ưu tư.
“Em là đến phạt đứng?
Từ lúc tan họp, anh vẫn chưa nói thêm với cậu một câu nào, chỉ liếc mắt ngang khi cậu đang nhận bệnh, làm kiểm tra lâm sàng rồi rời đi,… lúc này khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Không phải.”
Quý Hàng nhìn đứa em một lúc, dáng vẻ hốt hoảng, bất an làm người không khỏi sinh nghi, nheo mắt hỏi:
“Gây họa rồi?”
“Không có.”- An Ký Viễn theo bản năng chối tội rồi sau đó trong đầu tua ngược lại chuyện đã xảy ra, không cam lòng nhìn anh nhỏ giọng nói:
“Anh Đình An có gọi điện thoại cho em.”
Động tác không có dừng lại cũng không ngẩng đầu, giống như đã nằm trong dự liệu.
“Sư huynh an ủi em?”
Anh Đình An lúc đó từng lời mềm mỏng như mật ngọt rót vào tai, trong lòng An Ký Viễn có chút rất hưởng thụ.
“Đây chỉ mới là một va vấp nhỏ trong cuộc đời hành nghề y của em, chờ đến khi em đạt đến vị trí của anh hai em, khi quay đầu nhìn lại sẽ cảm thấy so với tờ giấy kiểm điểm kia và cơ hội cứu sống một mạng người mà nói căn bản không đáng nhắc đến.”
Trong cuộc đời hành nghề, An Ký Viễn rất nhiều lần dùng câu nói này để nhắc nhở chính mình, tựa như câu kinh thánh không ngừng lặp lại giúp cậu vượt qua vô số lần thất bại. Chẳng qua, theo năm tháng thâm niên ngày càng cao, cậu dần thấu hiểu mấy chữ “không đáng giá nhắc đến” kia quả thật như một câu trêu đùa. Rất nhiều năm sau, khi cậu đã đứng ở vị trí của anh hai, vì an ủi cháu trai vừa bị đòn mà đem chuyện cũ của mình ra kể, vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc như lúc xưa, đó không hề là khoảnh khắc khó chịu nhất.
“Dạ!”
An Ký Viễn rũ ánh mắt suy nghĩ, trừ một chút đạo lý thâm thúy cao siêu, vài câu đùa giỡn về chuyện ngày trước của anh hai thì đại khái có thể xem là an ủi, cậu chợt nhớ đến một chuyện, ngước mắt nhìn anh.
“Anh Đình An còn muốn em nói với anh…”- Quý Hàng lúc này mới dừng động tác, ánh mắt hỏi thăm. Cậu do dự lựa chọn ngôn từ để rồi quyết định trực tiếp trần thuật.
“Anh Đình An nói nếu anh không có thói quen ăn cơm trưa, tiền trong thẻ cơm cũng không dùng hết, không bằng để cho anh ấy dùng thay…”
Thanh âm đến cuối càng thu nhỏ vì ánh mắt kia ngày càng không thân thiện.
Quý Hàng đặt chồng bệnh án trong tay xuống bàn, đôi mày nhíu chặt không thể thả lỏng, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn chằm chằm em trai, từ từ bước đến trước mặt, ỷ thế chiều cao từ trên nhìn xuống, thanh âm trầm thấp nghe không thấu tâm tư.
“Mật báo?”
“Dĩ nhiên không có!”
Con ngươi bỗng nhiên co rút, ánh mắt không có nửa phần né tránh. Cậu mặc dù từng có ý nghĩ qua đem đoạn video anh lái xe ngày đó đem cho anh Đình An xem, nhưng rốt cuộc chỉ dừng ở mức suy nghĩ. Chuyện mưu hại anh ruột trẻ con như vậy, An Ký Viễn cậu khinh thường đi làm.
Nghĩ đến chuyện bị anh hai hoài nghi thật có chút không vui, ánh mắt trách cứ không kịp thu hồi, hai bên gò má đột nhiên bị hai ngón tay hung ác bóp chặt đau điếng không kịp thốt nên lời.
“Ư…ư…”
Quý Hàng thẳng thừng khi dễ em trai: “Cho em cũng không dám.”
“Vậy còn hỏi?”- Ngón tay vừa buông, hai gò má vốn trắng noãn đã hằn lên hai vệt đỏ, An Ký Viễn một bên căm tức xoa xoa má, một bên cực lực kháng nghị
“Đang nói chuyện với ai?”- Quý Hàng bật cười, tay giơ lên liền bị tránh né, không cam lòng vỗ nhẹ lên đầu con nhím con đang xù lông nói:
“Thay quần áo, đi nhà cậu lấy vài món đồ.”
“Tiểu tử thối, tôi đang nói chuyện với cậu, có nghe hay không?”- Đối với bác sĩ ngoại khoa có yêu cầu về thể lực khá cao, ở địa vị Trưởng khoa cùng tuổi tác hiện tại, ca phẫu thuật yêu cầu cần Cố Bình Sinh đứng mổ toàn thời gian khá hiếm nhưng thể lực dùng để mắng người hoàn toàn không chút suy giảm.
Quý Hàng ngoan ngoãn nâng tầm mắt rời khỏi bệnh án của ca phẫu thuật ngày mốt, liếc nhìn đồng hồ trên tường đã điểm 7 giờ tối, có chút không biết làm sao than thở.
“Làm sao không nghe, đã nghe hết bốn mươi phút.”
Sau khi kết thúc buổi họp, Quý Hàng chạy ngay vào phòng phẫu thuật, tránh được mùng một không tránh khỏi mười lăm, sau khi kiểm tra phòng, quả nhiên gặp ngay Cố Bình Sinh đứng chờ sẵn trước cửa phòng làm việc.
“Nghe mà không có chút phản ứng nào? Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần chớ nên trêu chọc vị An gia thiếu gia kia, lần trước ngay trước mặt mọi người đánh người đã không tính, hôm nay còn uy hiếp, còn muốn miễn chức.”- Cố Bình Sinh thật sự không hiểu, chân mày nhíu chặt nhìn chằm chằm cái người dường như không hề có chút đếm xỉa đến ông.
“Làm sao vậy? Mấy ngày trước không phải còn rất bận tâm săn sóc, cậu nói thử xem trong đầu cậu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Bị bệnh và phạm sai lầm là hai chuyện khác nhau.”- Quý Hàng vẫn giữ sắc mặt bình thản như thường lệ, không có chút thỏa hiệp cả với Trưởng khoa.
“Tôi nói được làm được, nếu còn có lần sau, cậu ta không cần xuất hiện ở tổ A nữa.”
Cố Bình Sinh bị chọc giận đến tức cười, ngón tay gõ mạnh xuống mặt hồ sơ trên bàn.
“Cậu ta là con trai của An Sinh. Là Viện sĩ, là Hiệu trưởng danh dự, là Hội trưởng Hiệp hội Trung y Trung Hoa,… chức vụ nào cũng đủ chọc đến vị bác sĩ quèn như cậu.”
Quý Hàng ngẩng đầu, giọng cung kính nhưng không có nửa bước thối lui.
“Cậu ta là cậu ta, An Sinh là An Sinh, từ lúc nào phải dựa vào đó ra khẩu lệnh với chúng ta.”
Nói hơn nửa ngày, Quý Hàng vẫn không có chút nào thỏa hiệp, giọng Cố Bình Sinh thêm mấy phần bất lực: “Cậu không sợ An Ký Viễn trở về cáo trạng với An lão gia sao? Lúc đó, ai là người bị miễn chức trước còn chưa nói được.”
“Cáo trạng?”- Quý Hàng nhíu mi có chút khó tin hỏi ngược lại.
“Bản thân phạm sai lầm trước còn dám đi An Sinh cáo trạng? Cậu ta ngứa da đi.”
“Cậu đừng có mà không tin.”
“Cộc!Cộc!Cộc!”- Đột nhiên có tiếng gõ cửa
Thật đúng lúc cắt đi khẩu khí uy hiếp của Cố Bình Sinh, trong lòng Quý Hàng thật sự có mấy phần vui sướng.
“Vào đi!”
Nhân vật chính của cuộc nói chuyện đẩy cửa bước vào làm Cố Trưởng khoa thoáng ngẩn người. Ông không rõ lắm về điều kiện cách âm trong phòng làm việc của Quý Hàng nhưng ông nhớ rõ tông giọng của mình có chút lớn đi. Đối mặt với với tiếng chào hỏi đầy quy củ của An Ký Viễn cũng ráng nặn ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, giơ tay cầm lên chiếc kính lão trong lúc quá kích động đã quăng mạnh lên bàn đeo trở về.
Nhưng Quý Hàng lại mang theo khẩu khí ngang tàng vừa rồi, nhìn An Ký Viễn chất vấn:
“Chính cậu nói rõ với Cố Trưởng khoa sẽ về nhà cáo trạng chuyện vừa rồi sao?”
Ho khan một cái.
“Quý Hàng! Cậu muốn làm gì?”- Nào còn khí thế uy vũ như vừa rồi, Cố Bình Sinh đứng bật dậy, nét mặt hiền hòa nở nụ cười.
“Tan làm rồi? Tìm Quý Phó khoa có chuyện gì sao?”- An Ký Viễn có chút vô tội trơ mắt nhìn nét mặt nghiêm nghị của anh lại nhìn Cố Bình Sinh. Cậu không hiểu mùi thuốc súng tràn ngập căn phòng từ đâu mà tới, nhưng ít ra cũng hiểu không thể nói rõ sự thật rằng “buổi sáng đi cùng xe với anh cho nên tan sở tự nhiên là muốn cùng nhau trở về”.
“Không có chuyện gì quan trọng, em đến để lấy bệnh án.”- Cái này không tính là nói dối, trong tay anh quả thật còn một bài phân tích ca bệnh mới chưa giao. Cậu hướng mắt nhìn về sắc mặt không mấy tốt của anh tìm sự đồng thuận.
“Em có phải đã quấy rầy…”
“Không, không quấy rầy.”- Cố Bình Sinh sảng khoái tiếp lời, thừa dịp nghiêng đầu hung ác trợn mắt với Quý Hàng một cái, rồi rất hòa nhã tiếp chuyện cùng cậu trai trẻ.
“Tôi cũng nên tan sở, hôm nay con trai về nhà ăn cơm.”- Cho đến khi đã ra khỏi cửa, ông vẫn không quên quay đầu nhìn Quý Hàng nhắc nhở.
“Nói chuyện cho tốt.”
Trời mùa đông rất nhanh tối, bên ngoài cửa sổ đã là màn đêm, đèn đường sáng choang. Trên bảng đèn còn ghim mấy tấm phim chụp CT, trên bàn làm việc là trang giấy ghi chú về ca phẫu thuật.
An Ký Viễn nhìn anh cúi người thu dọn lại bàn làm việc, bóng người ánh lên bởi ánh đèn bên cửa sổ phá lệ cao lớn, thanh âm, khí phách giáo huấn còn quanh quẩn bên tai, cậu đột nhiên có chút hối hận trước khi bước vào nên chuẩn bị vài câu nói để không như hiện tại đứng luống cuống không biết làm sao.
“Cộc! cộc!”
Khớp ngón tay gõ xuống mặt bàn gỗ, giọng nhàn nhạt giọng không rõ ưu tư.
“Em là đến phạt đứng?
Từ lúc tan họp, anh vẫn chưa nói thêm với cậu một câu nào, chỉ liếc mắt ngang khi cậu đang nhận bệnh, làm kiểm tra lâm sàng rồi rời đi,… lúc này khó tránh khỏi có chút hoảng hốt.
“Không phải.”
Quý Hàng nhìn đứa em một lúc, dáng vẻ hốt hoảng, bất an làm người không khỏi sinh nghi, nheo mắt hỏi:
“Gây họa rồi?”
“Không có.”- An Ký Viễn theo bản năng chối tội rồi sau đó trong đầu tua ngược lại chuyện đã xảy ra, không cam lòng nhìn anh nhỏ giọng nói:
“Anh Đình An có gọi điện thoại cho em.”
Động tác không có dừng lại cũng không ngẩng đầu, giống như đã nằm trong dự liệu.
“Sư huynh an ủi em?”
Anh Đình An lúc đó từng lời mềm mỏng như mật ngọt rót vào tai, trong lòng An Ký Viễn có chút rất hưởng thụ.
“Đây chỉ mới là một va vấp nhỏ trong cuộc đời hành nghề y của em, chờ đến khi em đạt đến vị trí của anh hai em, khi quay đầu nhìn lại sẽ cảm thấy so với tờ giấy kiểm điểm kia và cơ hội cứu sống một mạng người mà nói căn bản không đáng nhắc đến.”
Trong cuộc đời hành nghề, An Ký Viễn rất nhiều lần dùng câu nói này để nhắc nhở chính mình, tựa như câu kinh thánh không ngừng lặp lại giúp cậu vượt qua vô số lần thất bại. Chẳng qua, theo năm tháng thâm niên ngày càng cao, cậu dần thấu hiểu mấy chữ “không đáng giá nhắc đến” kia quả thật như một câu trêu đùa. Rất nhiều năm sau, khi cậu đã đứng ở vị trí của anh hai, vì an ủi cháu trai vừa bị đòn mà đem chuyện cũ của mình ra kể, vẫn còn nguyên vẹn cảm xúc như lúc xưa, đó không hề là khoảnh khắc khó chịu nhất.
“Dạ!”
An Ký Viễn rũ ánh mắt suy nghĩ, trừ một chút đạo lý thâm thúy cao siêu, vài câu đùa giỡn về chuyện ngày trước của anh hai thì đại khái có thể xem là an ủi, cậu chợt nhớ đến một chuyện, ngước mắt nhìn anh.
“Anh Đình An còn muốn em nói với anh…”- Quý Hàng lúc này mới dừng động tác, ánh mắt hỏi thăm. Cậu do dự lựa chọn ngôn từ để rồi quyết định trực tiếp trần thuật.
“Anh Đình An nói nếu anh không có thói quen ăn cơm trưa, tiền trong thẻ cơm cũng không dùng hết, không bằng để cho anh ấy dùng thay…”
Thanh âm đến cuối càng thu nhỏ vì ánh mắt kia ngày càng không thân thiện.
Quý Hàng đặt chồng bệnh án trong tay xuống bàn, đôi mày nhíu chặt không thể thả lỏng, ánh mắt đầy uy hiếp nhìn chằm chằm em trai, từ từ bước đến trước mặt, ỷ thế chiều cao từ trên nhìn xuống, thanh âm trầm thấp nghe không thấu tâm tư.
“Mật báo?”
“Dĩ nhiên không có!”
Con ngươi bỗng nhiên co rút, ánh mắt không có nửa phần né tránh. Cậu mặc dù từng có ý nghĩ qua đem đoạn video anh lái xe ngày đó đem cho anh Đình An xem, nhưng rốt cuộc chỉ dừng ở mức suy nghĩ. Chuyện mưu hại anh ruột trẻ con như vậy, An Ký Viễn cậu khinh thường đi làm.
Nghĩ đến chuyện bị anh hai hoài nghi thật có chút không vui, ánh mắt trách cứ không kịp thu hồi, hai bên gò má đột nhiên bị hai ngón tay hung ác bóp chặt đau điếng không kịp thốt nên lời.
“Ư…ư…”
Quý Hàng thẳng thừng khi dễ em trai: “Cho em cũng không dám.”
“Vậy còn hỏi?”- Ngón tay vừa buông, hai gò má vốn trắng noãn đã hằn lên hai vệt đỏ, An Ký Viễn một bên căm tức xoa xoa má, một bên cực lực kháng nghị
“Đang nói chuyện với ai?”- Quý Hàng bật cười, tay giơ lên liền bị tránh né, không cam lòng vỗ nhẹ lên đầu con nhím con đang xù lông nói:
“Thay quần áo, đi nhà cậu lấy vài món đồ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất