Chương 141
“Trước khi phẫu thuật cần làm chụp thêm cộng hưởng từ và chụp CT mạch máu não, căn cứ vào kết quả phim chụp sẽ chẩn đoán xem nên can thiệp sâu bao nhiêu.”- Những kỹ thuật này đều thuộc về chuyên khoa. Quý Hàng rút ảnh chụp CT trên màn chiếu cất vào túi.
Quý Hàng đã khắc chế hết mức. Trong ánh mắt thoáng qua là người bệnh mặc trang phục giản dị lại đi cùng người đàn ông mặc âu phục giày da sáng loáng vẫn nhịn không được hơi nhíu mày.
Cổ họng sưng rát chầm chậm tước đoạt đi mọi lý trí của Quý Hàng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, lạnh giọng nói:
"Tôi sẽ để bác sĩ Kiều làm hồ sơ bệnh án, sáng sớm đến lầu hai làm thủ tục đăng ký phẫu thuật xong có thể về nhà chờ thông báo."
"Chờ thông báo?"- Cô gái tức giận hét lên, biểu tình không cam lòng, một tay ôm ngực, một tay bấu chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, giọng gắt gỏng.
"Chồng! không phải anh đã nói không phải là phẫu thuật lớn? Vì sao bây giờ không thể làm? Em đã đặc biệt tắm rửa sạch sẽ, đồ trang điểm cũng đã mang đến đầy đủ.”
Bệnh án một khi nhìn qua là không quên được, ở Quý Hàng nơi này càng là kiến thức lâm sàng cơ bản nhưng anh chưa bao giờ muốn được lãng quên như lúc này. Vị phu nhân đang mắc bệnh này chỉ mới 27 tuổi mà vị bí thư Tỉnh ủy ngồi bên cạnh hiển nhiên so với An Sinh còn lớn hơn một vài tuổi.
Phòng họp nằm ở tầng cao nhất tòa nhà, bên ngoài cửa sổ có thể thấy quang cảnh tuyết rơi phủ trắng những ngọn đèn đường.
"Ừm".
Gương mặt này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên bản tin buổi chiều, trừ lớp kính có vẻ khá dày, nếp nhăn nơi khóe mắt khá sâu, thanh âm mang giọng điệu chức quyền, tỏ rõ đây không có chuyện chờ suy nghĩ mà bắt buộc phải có kết quả ngay lập tức.
"Chờ bao lâu? Không thể an bài một chút?"
Đây hiển nhiên không phải câu hỏi thăm mà là ra lệnh phải làm. Phân tích, ra chẩn đoán chỉ là lời nói theo quy trình, Cù Lâm nói ra lời này là đem vấn đề nhạy cảm vốn đang tạm thời bị bỏ qua, không chút kiêng kỵ phơi bày ra trước mặt tạo thành áp lực cho mọi phía. Áp lực này nhìn thấy, sờ được, người người đối diện, ánh mắt vi diệu thấu rõ nội tình, trên bàn hội nghị này, không cần nói nhiều, từ Viện trưởng, Y Vụ, đến các trưởng khoa,… nhiệm vụ khó khăn này liền rơi xuống đầu Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh chỉ có thể cúi đầu lau mồ hôi lạnh bên tóc mai, trong lòng không ngừng mắng mỏ khúc gỗ cứng đầu Quý Hàng, dưới bao ánh mắt chăm chú chỉ có thể nhắm mắt nói một câu hòa hoãn quen thuộc.
"Chuyện này… chúng tôi sẽ cùng Quý Phó khoa thương lượng lại một chút…"
"Không thể thương lượng, Cù Bí Thư.”- Quý Hàng đứng nghiêm chỉnh ngay cạnh bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị câu nói sắc bén kia thu hút. Rõ ràng dấu tay trên mặt vẫn mang đến cảm giác đau nhói đến tê dại, nhưng từ lúc bước chân vào cánh cửa bệnh viện, phần khôi giáp chắc chắn một lần nữa được mặc lên. Chưa bao giờ có một tư thái phục tùng, nhún nhường nào, cho đến hôm nay, mỗi lời Quý Hàng thốt ra đều là đúng mực đến dửng dưng.
Đôi mắt đen láy, sáng ngời, nhìn thẳng tắp nhường như muốn xuyên thấu cả màn đêm.
“Khối u này khả năng cao là u lành, không quá phổ biến, tiến trình phát triển của khối u chậm chạp khiến bệnh trạng kéo dài, phẫu thuật cắt bỏ không quá khó khăn. Huống chi, hiện tại cô Dư đây cũng không có xuất hiện bất kỳ triệu chứng nào mà theo lịch phẫu thuật trước mắt, có rất nhiều ca nguy cấp cần được ưu tiên thực hiện trước.
"Cũng không phải hoàn toàn không có triệu chứng, tôi cũng có lúc cảm thấy nhức đầu a."
Quý Hàng gật đầu một cái, thanh âm thốt ra khi dặn dò ca bệnh này không có khác biệt so với ở phòng khám thông thường.
"Chú ý nhịp thở, tránh vận động kịch liệt và tạo áp lực tinh thần, nếu nhức đầu có thể dùng thêm thuốc giảm đau.”
"Tại sao như vậy, một chút đồng tình cũng không có."- Cô gái khó chịu lại gắt một tiếng.
“Chồng!”
Cù Lâm nhẹ nhàng đẩy tay cô gái ra, tiến mấy bước về phía trước, ngẩng đầu nhìn Quý Hàng, ánh mắt sau lớp tròng kính đầy thâm thúy.
"Bác sĩ Quý đúng không?"
Loại ánh mắt này, Quý Hàng rất ít khi gặp phải. Nó không giống như An Sinh uy nghiêm cao cao tại thượng, không giống Trần Tích nghiêm nghị đầy lệ khí, càng không giống anh Đình An đầy tĩnh lặng nhưng tràn đầy cảm giác bị áp bách. Rất lâu sau này Quý Hàng mới biết, cái gọi là thâm thúy trong ánh mắt ấy chính là bao nhiêu thủ đoạn và mưu tính.
" Ừm."- Quý Hàng nhàn nhạt đáp lại.
"Nghe nói, cậu sang năm sẽ báo cáo đề tài, quả nhiên là người đứng đầu Khoa Ngoại thần kinh của thành phố B.”- Giọng điệu nói chuyện so với người thường chậm hơn nửa nhịp, từ ánh mắt đến nụ cười nghe giống như đang tán dương.
"Tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng a."
Quý Hàng chỉ nhàn nhạt chớp mi mắt nói:
“Cù bí thư đối với hệ thống chữa bệnh hiểu biết sâu sắc như vậy chắc hẳn cũng biết ca phẫu thuật thành công mỹ mãn hay không cùng với chức danh của bác sĩ mổ chính không có mấy liên quan.”
"Vậy điều bác sĩ Quý mong muốn là gì?"- Câu nói kết thúc bằng một nụ cười, tông giọng cũng hạ xuống, nghe thật giống như một vị tiền bối đang quan tâm đến chí hướng của một bác sĩ trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Quý Hàng vẫn đứng bất động, cả một chút xíu biến hóa biểu cảm cũng không để lộ ra ngoài. Trong nhất thời, toàn bộ phòng họp rơi vào tình cảnh bế tắc, động tĩnh duy nhất chính là bông tuyết rơi va vào mặt kính bên ngoài.
"Cù Bí thư!"- Dù biết đường đột, Cố Bình Sinh cũng phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại, ông thật sự sợ cái tính nết ương ngạnh đánh chết không đổi của Quý Hàng sẽ ở ngay lúc này, trước tất cả mọi chức sắc thốt ra những lời lẽ kinh người nào đó, vì vậy đưa ra một biện pháp trung hòa.
"Nếu không hãy để tổ B phẫu thuật cho cô Dư đây, Trưởng khoa Vương về phương diện này kinh nghiệm cũng rất phong phú, có thể nhanh hơn một chút.”
"Không muốn! Triệu bộ trưởng đã nói Quý Hàng là người tốt nhất…”
"Điềm Điềm!"- Cù lâm đúng lúc cắt lời, đối mặt với ánh mắt đang mở to nhìn mình, cảm giác được giọng điệu quá cứng rắn, hơi dịu giọng khuyên nhủ.
"Thời gian phẫu thuật anh sẽ cân đối lại, em trước mắt ở lại được chứ?”
Đại khái là bị nước súc miệng hành hạ, cả khoang miệng nhức nhối, dạ dày cũng đang quấy rối làm Quý Hàng không thể lãnh hội được chuyện đối phương đã có phần thỏa hiệp.
"Không có giường trống."
"Phòng bệnh bình thường cô Dư cũng ở không quen."
Cô gái vừa muốn nói thì Cù Lâm đã lên tiếng trước.
“Phòng bệnh vip theo yêu cầu luôn có chứ Viện trưởng?”
"Có. Không thành vấn đề.”- Thật vất vả đến phiên mình lên tiếng, Trầm viện trưởng vội vàng gật đầu.
"Muốn lúc nào vào đều được."
"Ừm"- Cù lâm gật đầu, hướng mắt nhìn về Quý Hàng nói:
"Quản giường cũng không nhọc đến Quý phó khoa tự mình ra trận, liền để cho bác sĩ nội trú vừa rồi gọi là… Kiều Thạc nhỉ?"
————-
Quý Hàng đã khắc chế hết mức. Trong ánh mắt thoáng qua là người bệnh mặc trang phục giản dị lại đi cùng người đàn ông mặc âu phục giày da sáng loáng vẫn nhịn không được hơi nhíu mày.
Cổ họng sưng rát chầm chậm tước đoạt đi mọi lý trí của Quý Hàng, ánh mắt như lưỡi dao sắc bén, lạnh giọng nói:
"Tôi sẽ để bác sĩ Kiều làm hồ sơ bệnh án, sáng sớm đến lầu hai làm thủ tục đăng ký phẫu thuật xong có thể về nhà chờ thông báo."
"Chờ thông báo?"- Cô gái tức giận hét lên, biểu tình không cam lòng, một tay ôm ngực, một tay bấu chặt cánh tay người đàn ông bên cạnh, giọng gắt gỏng.
"Chồng! không phải anh đã nói không phải là phẫu thuật lớn? Vì sao bây giờ không thể làm? Em đã đặc biệt tắm rửa sạch sẽ, đồ trang điểm cũng đã mang đến đầy đủ.”
Bệnh án một khi nhìn qua là không quên được, ở Quý Hàng nơi này càng là kiến thức lâm sàng cơ bản nhưng anh chưa bao giờ muốn được lãng quên như lúc này. Vị phu nhân đang mắc bệnh này chỉ mới 27 tuổi mà vị bí thư Tỉnh ủy ngồi bên cạnh hiển nhiên so với An Sinh còn lớn hơn một vài tuổi.
Phòng họp nằm ở tầng cao nhất tòa nhà, bên ngoài cửa sổ có thể thấy quang cảnh tuyết rơi phủ trắng những ngọn đèn đường.
"Ừm".
Gương mặt này thỉnh thoảng sẽ xuất hiện trên bản tin buổi chiều, trừ lớp kính có vẻ khá dày, nếp nhăn nơi khóe mắt khá sâu, thanh âm mang giọng điệu chức quyền, tỏ rõ đây không có chuyện chờ suy nghĩ mà bắt buộc phải có kết quả ngay lập tức.
"Chờ bao lâu? Không thể an bài một chút?"
Đây hiển nhiên không phải câu hỏi thăm mà là ra lệnh phải làm. Phân tích, ra chẩn đoán chỉ là lời nói theo quy trình, Cù Lâm nói ra lời này là đem vấn đề nhạy cảm vốn đang tạm thời bị bỏ qua, không chút kiêng kỵ phơi bày ra trước mặt tạo thành áp lực cho mọi phía. Áp lực này nhìn thấy, sờ được, người người đối diện, ánh mắt vi diệu thấu rõ nội tình, trên bàn hội nghị này, không cần nói nhiều, từ Viện trưởng, Y Vụ, đến các trưởng khoa,… nhiệm vụ khó khăn này liền rơi xuống đầu Cố Bình Sinh.
Cố Bình Sinh chỉ có thể cúi đầu lau mồ hôi lạnh bên tóc mai, trong lòng không ngừng mắng mỏ khúc gỗ cứng đầu Quý Hàng, dưới bao ánh mắt chăm chú chỉ có thể nhắm mắt nói một câu hòa hoãn quen thuộc.
"Chuyện này… chúng tôi sẽ cùng Quý Phó khoa thương lượng lại một chút…"
"Không thể thương lượng, Cù Bí Thư.”- Quý Hàng đứng nghiêm chỉnh ngay cạnh bàn, ánh mắt của tất cả mọi người đều bị câu nói sắc bén kia thu hút. Rõ ràng dấu tay trên mặt vẫn mang đến cảm giác đau nhói đến tê dại, nhưng từ lúc bước chân vào cánh cửa bệnh viện, phần khôi giáp chắc chắn một lần nữa được mặc lên. Chưa bao giờ có một tư thái phục tùng, nhún nhường nào, cho đến hôm nay, mỗi lời Quý Hàng thốt ra đều là đúng mực đến dửng dưng.
Đôi mắt đen láy, sáng ngời, nhìn thẳng tắp nhường như muốn xuyên thấu cả màn đêm.
“Khối u này khả năng cao là u lành, không quá phổ biến, tiến trình phát triển của khối u chậm chạp khiến bệnh trạng kéo dài, phẫu thuật cắt bỏ không quá khó khăn. Huống chi, hiện tại cô Dư đây cũng không có xuất hiện bất kỳ triệu chứng nào mà theo lịch phẫu thuật trước mắt, có rất nhiều ca nguy cấp cần được ưu tiên thực hiện trước.
"Cũng không phải hoàn toàn không có triệu chứng, tôi cũng có lúc cảm thấy nhức đầu a."
Quý Hàng gật đầu một cái, thanh âm thốt ra khi dặn dò ca bệnh này không có khác biệt so với ở phòng khám thông thường.
"Chú ý nhịp thở, tránh vận động kịch liệt và tạo áp lực tinh thần, nếu nhức đầu có thể dùng thêm thuốc giảm đau.”
"Tại sao như vậy, một chút đồng tình cũng không có."- Cô gái khó chịu lại gắt một tiếng.
“Chồng!”
Cù Lâm nhẹ nhàng đẩy tay cô gái ra, tiến mấy bước về phía trước, ngẩng đầu nhìn Quý Hàng, ánh mắt sau lớp tròng kính đầy thâm thúy.
"Bác sĩ Quý đúng không?"
Loại ánh mắt này, Quý Hàng rất ít khi gặp phải. Nó không giống như An Sinh uy nghiêm cao cao tại thượng, không giống Trần Tích nghiêm nghị đầy lệ khí, càng không giống anh Đình An đầy tĩnh lặng nhưng tràn đầy cảm giác bị áp bách. Rất lâu sau này Quý Hàng mới biết, cái gọi là thâm thúy trong ánh mắt ấy chính là bao nhiêu thủ đoạn và mưu tính.
" Ừm."- Quý Hàng nhàn nhạt đáp lại.
"Nghe nói, cậu sang năm sẽ báo cáo đề tài, quả nhiên là người đứng đầu Khoa Ngoại thần kinh của thành phố B.”- Giọng điệu nói chuyện so với người thường chậm hơn nửa nhịp, từ ánh mắt đến nụ cười nghe giống như đang tán dương.
"Tuổi còn trẻ, tiền đồ vô lượng a."
Quý Hàng chỉ nhàn nhạt chớp mi mắt nói:
“Cù bí thư đối với hệ thống chữa bệnh hiểu biết sâu sắc như vậy chắc hẳn cũng biết ca phẫu thuật thành công mỹ mãn hay không cùng với chức danh của bác sĩ mổ chính không có mấy liên quan.”
"Vậy điều bác sĩ Quý mong muốn là gì?"- Câu nói kết thúc bằng một nụ cười, tông giọng cũng hạ xuống, nghe thật giống như một vị tiền bối đang quan tâm đến chí hướng của một bác sĩ trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Quý Hàng vẫn đứng bất động, cả một chút xíu biến hóa biểu cảm cũng không để lộ ra ngoài. Trong nhất thời, toàn bộ phòng họp rơi vào tình cảnh bế tắc, động tĩnh duy nhất chính là bông tuyết rơi va vào mặt kính bên ngoài.
"Cù Bí thư!"- Dù biết đường đột, Cố Bình Sinh cũng phải lên tiếng phá vỡ bầu không khí hiện tại, ông thật sự sợ cái tính nết ương ngạnh đánh chết không đổi của Quý Hàng sẽ ở ngay lúc này, trước tất cả mọi chức sắc thốt ra những lời lẽ kinh người nào đó, vì vậy đưa ra một biện pháp trung hòa.
"Nếu không hãy để tổ B phẫu thuật cho cô Dư đây, Trưởng khoa Vương về phương diện này kinh nghiệm cũng rất phong phú, có thể nhanh hơn một chút.”
"Không muốn! Triệu bộ trưởng đã nói Quý Hàng là người tốt nhất…”
"Điềm Điềm!"- Cù lâm đúng lúc cắt lời, đối mặt với ánh mắt đang mở to nhìn mình, cảm giác được giọng điệu quá cứng rắn, hơi dịu giọng khuyên nhủ.
"Thời gian phẫu thuật anh sẽ cân đối lại, em trước mắt ở lại được chứ?”
Đại khái là bị nước súc miệng hành hạ, cả khoang miệng nhức nhối, dạ dày cũng đang quấy rối làm Quý Hàng không thể lãnh hội được chuyện đối phương đã có phần thỏa hiệp.
"Không có giường trống."
"Phòng bệnh bình thường cô Dư cũng ở không quen."
Cô gái vừa muốn nói thì Cù Lâm đã lên tiếng trước.
“Phòng bệnh vip theo yêu cầu luôn có chứ Viện trưởng?”
"Có. Không thành vấn đề.”- Thật vất vả đến phiên mình lên tiếng, Trầm viện trưởng vội vàng gật đầu.
"Muốn lúc nào vào đều được."
"Ừm"- Cù lâm gật đầu, hướng mắt nhìn về Quý Hàng nói:
"Quản giường cũng không nhọc đến Quý phó khoa tự mình ra trận, liền để cho bác sĩ nội trú vừa rồi gọi là… Kiều Thạc nhỉ?"
————-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất