Chương 202
Bóng đêm dần bao phủ.
Đi qua ba, bốn tiếng, nhưng thật ra Quý Hàng đã nhiều ngày không thể chợp mắt. Đau đầu không chút nào giảm bớt, thậm chí bởi vì cùng Kiều Thạc náo loạn một trận mà càng nghiêm trọng.
Một mình anh ở gian ngoài của phòng làm việc, khi tâm tư hỗn loạn, theo thói quen thường đứng ở bên tường, tay trái cầm nhiếp, ngón áp út và ngón út tay phải kẹp lấy lưỡi dao cắt tỉa nhánh lan đã nhiều ngày bị bỏ mặc sắp héo khô.
Kiều Thạc chẳng có một suy tính nào dùng đại giới bảo vệ anh, có cảm động không?
Làm sao có thể không cảm động.
Đứa nhỏ này không có quan hệ, không có bối cảnh, không có tài nguyên, lại vì thầy mà chặn đứng tương lai của mình, đây là đứa nhỏ trọng tình nghĩa, biết ghi nhớ ân tình.
Nhưng… phần ân tình này, quá nặng.
Quý Hàng muốn chỉ đơn giản là một người thầy vỡ lòng, sau này Kiều Thạc sẽ còn gặp được rất nhiều người thầy khác nữa, sẽ có được cảm giác hạnh phúc và lòng nhiệt thành, sẽ có đồng nghiệp ăn ý trên bàn mổ, cũng sẽ có học trò và hậu bối của riêng mình.
Cuộc đời của Kiều Thạc còn dài như vậy, còn chưa nếm trải được nhiều màu sắc nhân sinh, làm sao có thể ở thời điểm hơn hai mươi tuổi bị đạp một cước mà dừng lại.
Huống chi, còn là bởi vì mình.
Cách dạy dỗ của Quý Hàng xưa nay luôn cứng rắn là có mục đích – chính là muốn tránh cho loại tình huống này phát sinh, anh không cho phép chính mình biểu lộ ra một chút xíu tán thưởng hay thưởng thức đối với bất cứ ai. Luôn dùng phương pháp dạy dỗ kịch liệt để cho thấy thái độ kiên quyết của mình, tuyệt không cho phép nhân nhượng hay nuông chiều.
Anh cũng biết đau đớn, biết khổ sở, biết không đành lòng khi nhìn thấy hai mắt Kiều Thạc đỏ bừng nhưng anh sẽ không do dự.
Thà rằng anh tự tay chém đứt đoạn quan hệ này, bị oán hận hay mắng chửi gì cũng được, chỉ không cần đứa nhỏ kia vì lợi ích của anh mà phiền não, mà thỏa hiệp.
Cứ tưởng đã qua giờ tan sở khá lâu, trong khoa vắng vẻ không người, Quý Hàng mới đẩy Kiều Thạc ra ngoài.
Anh có thể nghĩ đến Kiều Thạc sẽ không đi.
Nhưng mà, Quý Hàng chỉ nghĩ có một nửa, Kiều Thạc chẳng những không đi mà còn quỳ thẳng tắp ở trước cửa phòng làm việc đóng chặt của anh.
Không nói một lời, cứ thẳng lưng quỳ, hai tay ép sát bên người cứng còng.
Thanh niên hai mươi lăm tuổi làm sao không biết xấu hổ. Trời tối, thân nhân người bệnh đi ngang qua, những tiếng bình luận càng rõ ràng, chói tai, kể cả đồng nghiệp hay các sư đệ đến khuyên nhủ cũng không thấy nặng nề bằng cái tát vang dội trên mặt kia.Kiều Thạc đơn giản là thờ ơ.
Nữ y tá có trách nhiệm cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói sao để một bác sĩ quỳ trước phòng làm việc của Phó khoa là không tốt chút nào, sau khi cân nhắc liền điện thoại gọi cho Cố Bình Sinh.
Lúc y tá nói qua điện thoại, Cố Bình Sinh còn cảm thấy rất khó tin. Cho đến khi ông từ bãi đậu xe đi đến Khoa Ngoại thần kinh, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Kiều Thạc ở trong khoa đã nhiều năm, cho đến bây giờ đều là tính cách hoạt bát đến có chút tùy tiện, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp cậu nhóc đi ra từ phòng làm việc của Quý Hàng với viền mắt ửng đỏ nhưng phần lớn chỉ cách một ca phẫu thuật liền có thể thấy cậu nhóc vui đùa bên thầy của mình.
Nào có giống như ngày hôm nay, trên mặt vẫn chưa khô nước mắt, quỳ gối thẳng tắp trước phòng làm việc của Quý Hàng, hai mắt sưng đỏ hiển nhiên là kết quả sau trận khóc lớn.
Đây là cái thời đại gì?
Kiều Thạc cư nhiên quang minh chính đại quỳ gối trước cửa phòng làm việc của thầy mình.
“Quý Hàng! Thằng nhóc con kia, bị đập vào đầu đến điên rồi có phải không?”- Cố Bình Sinh phá cửa mắng lớn.
“Cậu bắt Kiều Thạc quỳ ở cửa sao? Biết có bao nhiêu người đang nhìn hay không? Nhanh ra đây bảo cậu nhóc đứng lên.”
Hiển nhiên chính là khuyên không được, thẹn quá thành giận.
Quý Hàng vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, buông hết dụng cụ trong tay, bước đến cửa, siết chặt nắm tay mới khắc chế chính mình không xung động cho Kiều Thạc thêm một cái tát, lạnh giọng ra lệnh.
“Đứng lên!”
Cố Bình Sinh đứng ở phía sau Kiều Thạc, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt sắc bén muốn bắn thủng tường thành, đầy nghiêm khắc của Quý Hàng đối với Kiều Thạc, làm đứa nhỏ vốn sắc mặt tái nhợt cả thân người run lẩy bẩy, dựa vào cạnh tường, chân tay luống cuống.
Dù chưa nói thêm lời nào nhưng Cố Bình Sinh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén của Quý Hàng đủ làm cho Kiều Thạc vô cùng hoảng sợ.
Cố Bình Sinh tiến lên nửa bước, đối mặt với Quý Hàng.
“Lại xảy ra chuyện gì? Tôi không phải đã nói với cậu, chuyện này không thể chỉ trách mình Tiểu Thạc! Cấp trên đã ra lệnh im lặng, chúng tôi còn có thể nói cái gì?”
Ánh mắt lạnh băng của Quý Hàng hướng về Kiều Thạc, dù đau đớn nhưng dáng đứng không có xiêu vẹo, hung ác nói:
“Kiều Thạc, em thật to gan, dám uy hiếp tôi.”
“Quý Hàng!”- Cố Bình Sinh ngạc nhiên cắt lời.
“Cậu nóng nảy thế làm gì, bình tĩnh nói chuyện!”
Ngày hôm qua, Quý Hàng đến tìm ông, hai người xảy ra tranh luận kịch liệt, kết quả đương nhiên là Cố Bình Sinh chỉ có thể ôm đầu muốn lên huyết áp cao dọa Quý Hàng lui bước.
Cố Bình Sinh biết, trong chuyện này ông căn bản không có tư cách nói Quý Hàng.
Vì vậy, chuyển qua Kiều Thạc đang run sợ đứng bên cạnh.
“Cậu có thành tâm xin lỗi với thầy của cậu chưa, có biết thầy của cậu hai ngày qua vô cùng lo lắng, bôn ba bên Y vụ cứu vãn sự tình cho cậu. Đừng có cố chấp, thầy cậu hung dữ thật nhưng không phải cho đến nay đều vì suy nghĩ cho cậu sao? Có phải hay không? Cậu tự suy nghĩ một chút, thầy cậu đã gánh cho cậu bao nhiêu xử phạt? Ôi chao! Đứa nhỏ này, khóc cái gì, nói đi a!”
Nước mắt như nước vỡ bờ, căn bản không ngừng được, mang theo tâm tình kích động, mãnh liệt tuôn trào.
Từng trải qua rất nhiều trận răn dạy nghiêm khắc của thầy, những trận đánh không lưu tình, những lời nói rất lạnh lùng, nặng nề cùng cảm giác xấu hổ, thẹn thùng khi quỳ trước cửa, lúc này một thanh âm nhẹ nhàng, khí tức êm dịu lập tức phá vỡ mọi sự giả vờ kiên cường trước đó, cậu thiếu niên triệt để rơi vào tay giặc.
Cậu quá khó chịu, cũng quá tuyệt vọng.
Thật giống như người khoác lên chiếc áo giáp chất lượng kém, tất cả mọi người đều cho rằng cậu đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng chỉ có mình Kiều Thạc rõ ràng nhất bên ngoài vẻ cứng rắn chỉ là sự trống rỗng, cậu cũng sẽ biết đau, cũng sẽ bị tổn thương và khổ sở.
Cố Bình Sinh lấy khăn tay, trừng mắt với Quý Hàng, giúp lau mặt cho cậu nhóc vẫn không cầm được nước mắt kia.
“Được rồi được rồi, đừng khóc. Bây giờ chính là còn không xác định được, là không phải nhất định muốn đi có phải hay không? Coi như có đi thì cũng có thể trở về a, là thanh niên rồi, phải kiên cường lên có nghe không? Cứ giống như một đứa bé thế này làm sao để thầy của cậu yên tâm cho được?”
Kiều Thạc hoàn toàn không để ý hình tượng, òa khóc thành tiếng, bước lên phía trước, ôm chặt lấy Cố Bình Sinh. Cậu nhóc cứ dùi đầu vào, Cố Bình Sinh bị cái ôm bất ngờ làm lảo đảo, tiếng khóc vang run rẩy, nhộn nhạo, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Giống như muốn đem hết thảy nước mắt đã từng yên lặng nuốt vào trước đó, tất cả đều đẩy ra ngoài.
Mấy ngày nay, ở trong khoa tiếp nhận hết thảy những ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, thầy suốt ba ngày không nói với cậu một câu nào, vừa thấy mặt lại là răn dạy và trách phạt nặng nề, còn có động tác lôi cậu ném ra ngoài cửa, Kiều Thạc chưa từng trải qua cảm giác thô bạo và ngoan tuyệt như vậy.
Cậu không thể tiếp thu được sự trống trải này.
Thầy không cần cậu nữa – đây là phần lý trí còn lại duy nhất của cậu lý giải cho mọi thứ hiện tại
Kiều Thạc chẳng bao giờ nghĩ đến quyết định ban đầu đó mang đến hậu quả nặng nề như thế này, cậu rõ ràng không có ý xấu, rõ ràng chỉ muốn giúp người thầy không quyền không thế của mình một tay, rõ ràng khi nghe nói thầy té xỉu ở phòng phẫu thuật chỉ hận không thể đem hết xương sọ của bản thân để bù đắp cho thầy.
“Được rồi, tôi biết rồi, không có chuyện gì. Tôi biết cậu là một đứa trẻ tốt.”
Cố Bình Sinh so với Kiều Thạc lùn hơn một cái đầu, bị ôm chặt như vậy hoàn toàn không hề có cảm giác hưởng thụ nào, quả thực giống như bị một con gấu xám khống chế, cậu nhóc còn hết lần này đến lần khác dùng sức lực hùng hồn tựa mạnh vào vai ông mà khóc ngập đầu.
Từng bước nhìn cậu nhóc lớn lên, từ trước đến nay đều là tinh thần phấn chấn đến có chút bồng bột, bây giờ cứ ôm chặt mình khóc nức nở thế này, có ai mà chịu nỗi.
Cố Bình Sinh vỗ vỗ lưng Kiều Thạc giúp cậu bình tĩnh tâm tình, nói vào trọng tâm.
“Tiểu Thạc à, nếu cậu muốn, thời đại thông tin phát triển thế này, có đi đến đâu đều không mấy khác biệt. Coi như cậu đi đến chân trời góc biển thì thế nào, sẽ vẫn là học trò của thầy cậu, vẫn là đứa nhỏ xuất thân từ Khoa Ngoại thần kinh bệnh viện B, nơi đây vĩnh viễn là nhà của cậu a.”
Kiều Thạc ở trên vai Cố Bình Sinh nức nở không thành lời, giống như đứa nhỏ ở ngoài bị uất ức về nhà tố cáo với người lớn trong nhà.
“Thầy, thầy không cần em nữa…”
“Làm sao có thể? Không cần cậu mà hai ngày nay luôn vội vàng vì chuyện của cậu?”- Cố Bình Sinh một bên trừng mắt với Quý Hàng, một bên nhẹ giọng an ủi.
“Tiểu Thạc, cậu bây giờ suy nghĩ miên man là vì cậu còn quá trẻ tuổi, thiếu sự trải nghiệm, tư tưởng còn đơn thuần, bị thầy cậu mắng vài câu đã thấy là chuyện to bằng trời. Cậu sau này sẽ còn gặp được những người thầy khác nữa, có người sẽ giúp cho cậu nắm vững kỹ năng, có người sẽ giúp cho cậu nâng cao vị thế, cậu rồi từ từ sẽ biết.”
Ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Quý Hàng, dùng giọng điệu của người từng trải nặng nề than thở.
“Cậu sẽ biết, người thầy ở vỡ lòng lâm sàng đều là cùng một dạng. Bất luận cậu bay xa bay cao đến đâu, ở trước mặt thầy của mình, cậu mãi mãi là đứa học trò nhỏ trước kia đến từng mũi khâu đều phải do mình đích thân cầm tay chỉ việc.”
Kiều Thạc lại phát ra tiếng khóc thảm thiết, lưng co quắp lại.
Cố Bình Sinh suýt chút nữa không đứng vững.
“Chỉ cần tôi còn ở vị trí này, cậu nếu như muốn trở về, tôi và thầy của cậu đều sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp, lời kia nói thế nào, biện pháp luôn luôn nhiều hơn so với trắc trở, có phải không? Được rồi, mau cùng thầy cậu nhận sai biết không?”
Ông nói cả nửa ngày, phát hiện Kiều Thạc chẳng những không có dấu hiệu hòa hoãn mà ngược lại càng khóc dữ hơn mới từ từ ý thức được vấn đề mấu chốt.
“Quý Hàng, cậu nói chuyện a!”
Kiều Thạc gần như quên mất tiếng khóc của mình, nó giống như một dạng sóng âm chấn động, đập mạnh vào thần kinh của Quý Hàng. Quý Hàng đã dao động, đối với răn dạy của chính mình mà dao động.
Anh dùng nửa giây thời gian rút hết đi tâm tình của bản thân, bước lên phía trước, kéo Kiều Thạc từ trên vai Cố Bình Sinh đi ra.
Không để ý đến Kiều Thạc bởi vì đau đớn mà biểu tình vặn vẹo, lớn tiếng quát lên.
“Nước mắt thu hồi.”
Quả nhiên, ngừng khóc.
Kiều Thạc nhanh chóng dùng tay áo lau đi nước mắt, hai mảnh môi mím chặt, một chút cũng không dám nức nở nữa, khiếp sợ nhìn thầy.
Được lắm.
Cố Bình Sinh chỉ có thể tự cảm thấy không bằng …, ông tận tình khuyên nhủ cả nửa ngày còn không bằng bốn chữ này của Quý Hàng.
Quý Hàng tiễn Cố Bình Sinh đến cửa thang máy, lúc trở lại trên tay có thêm một túi thuốc. Vết thương phía sau đầu chảy ra không ít máu, sợi tóc ở thái dương dính máu, Kiều Thạc đã sớm chú ý đến.
Quý Hàng đóng cửa lại, nhìn Kiều Thạc cầm thước đứng thẳng tắp, ánh mắt nhàn nhạt nói:
“Đem thước bỏ xuống.”
Kiều Thạc hiểu lầm, năm ngón tay càng nắm chặt thước, gắt gao ôm trước ngực, muốn há miệng cầu xin một câu nhưng lại không biết nói gì.
Cậu đứng ở đó, không giống như những ngày trước kia mạnh mẽ, thoải mái mà giống như chim cút nhỏ một mình đứng trong tuyết, mờ mịt mất phương hướng.
Quý Hàng nhìn dáng đứng dè dặt cẩn thận, lại liên tưởng đến cái bộ dáng tựa vào vai Cố Trưởng khoa khóc nức nở kia, trong lòng có chút khó chịu.
“Uất ức đến như vậy, ôm Cố Trưởng khoa khóc nức nở làm như thầy khi dễ em. Thầy cho em cơ hội biện bạch, là nói sai hay là mắng oan em?”
Lời này của Quý Hàng không tính là mềm mại, nhưng so với những câu nói nặng nề không lối thoát trước đó làm cho Kiều Thạc cảm nhận được một chút nhiệt độ, thậm chí dường như, còn dẫn theo một chút dung túng không thể làm gì được cùng uể oải.
Kiều Thạc lại muốn khóc, có thể viền mắt mới vừa nổi lên mấy sợi đỏ ửng, đã bị thầy nghiêm khắc quát lớn, sợ đến nước mắt đều chảy ngược trở về.
“Lại khóc!”
Kiều Thạc nức nở nói: “Không phải, không khóc… thầy…”- Một tiếng cuối cùng rất cẩn thận, như là thăm dò.
Quý Hàng trừng mắt, xoay người đi vào phòng trong lấy khăn mặt của Kiều Thạc, không khách khí ném lên mặt cậu.
“Khóc được rồi thì đi rửa mặt, thanh niên không nên có nhiều nước mắt như vậy, em nếu như là Tiểu Viễn, sớm đã bị thầy xách lên sân thượng hong khô rồi.”
Kiều Thạc không dám để cho thầy đợi lâu, kéo thân thể đau đớn đến tê liệt, vịn tường đi vào phòng trong rửa mặt, mỗi một bước đều giống như bị dao đâm mạnh vào thịt- nhưng cậu đau đến cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc là còn người bệnh đang chờ, Quý Hàng đã sớm tự nhìn vào gương thay băng trên đầu mình, không lưu lại cho Kiều Thạc bất kỳ cơ hội nào, ngược lại từ trong ngăn kéo lấy ra hai chai thuốc trị ngoại thương quen thuộc, chỉ vào phòng trong.
“Vào nằm xuống.”
Quý Hàng đánh xong không hề có thói quen thoa thuốc, đối với Kiều Thạc hay Tiểu Viễn đều như thế, nhưng hôm nay là dưới cơn thịnh nộ trách phạt, nhìn Kiều Thạc bị Cố Bình Sinh kéo dựa vào tường, hai cái đùi đều run lên, không phải tận mắt nhìn qua tổn thương, Quý Hàng thật sự không an tâm.
Anh dự liệu không có sai, quả nhiên, vừa kéo quần xuống, đã thấy quần lót có rướm máu.
“Có dịch, mấy ngày nay chú ý một chút.”- Quý Hàng vẫn nhàn nhạt.
Từng lời của Quý Hàng ngắn gọn, thần sắc nghiêm nghị, bầu không khí trong phòng vẫn rất khẩn trương, Kiều Thạc vẫn rất căng thẳng, phía sau lưng giống như có gai. Bởi vì cơ mông cứ căng cứng lên làm túi chườm đá không thể đặt vững. Quý Hàng sau nhiều lần đặt đi đặt lại, vỗ xuống một bàn tay nhắc nhở.
“Thả lỏng!”
Tiếng bàn tay vỗ tác động đến tâm tình Kiều Thạc, từ vành tai đến cổ đỏ bừng như quả cà chua.
“Còn biết xấu hổ?”- Quý Hàng nhíu mày, thấp giọng nói.
“Lúc quỳ trước cửa không phải rất anh dũng sao, ai kéo cũng không đứng dậy.”
Dù biết thầy không phải không cần mình nữa, trong lòng Kiều Thạc vẫn còn chút sợ hãi, thanh âm yếu ớt.
“Đó là sợ.”
Quý Hàng nhớ đến ngày trước uy hiếp sẽ kéo Kiều Thạc ra quầy y tá đánh, cậu nhóc trong nháy mắt liền lúng túng. Thanh niên hai mươi lăm tuổi nào mà không cần sĩ diện, ngày hôm nay có thể liều mạng quỳ ở trước cửa, xác thực là bị giật mình hoảng sợ.
Quý Hàng liếc mắt nhìn Kiều Thạc khóc đến sưng mắt, nhàn nhạt nói:
“Tiểu Thạc, bất luận là ngày trước dạy em học hay sau này kiểm tra em luyện tập vẫn luôn dạy em có trách nhiệm đối với học thức và năng lực của mình. Em chẳng lẽ không biết, thầy có bao nhiêu phản cảm đối với học trò không có trách nhiệm. Em thì hay rồi, vừa ra tay liền cắt đứt sự nghiệp nửa đời sau của mình. Thầy vừa rồi nói có nặng lời nhưng đạo lý không sai a!”
Kiều Thạc nghe thầy nói đến hai chữ “nặng lời” kia, trong lòng lại khó chịu.
Hổ thẹn, tự trách, uất ức, các loại tâm tình rất phức tạp đan xen gắt gao siết chặt lấy phần nội tâm đầy thương tích của cậu. Cậu không phải là người thích khóc nhưng tuyến lệ ngày hôm nay giống như van nước bị hỏng, cứ không ngừng chảy.
Quý Hàng nhíu mày: “Khóc là có ý gì? Đáp lời.”
Kiều Thạc khóc thút thít:
“Thầy dạy dỗ đều đúng cả.”
Vẫn giọng nói quen thuộc vang bên tai, rất nghiêm túc, không cho phép cãi lại.
“Trước đây, khi thầy đã lựa chọn nhường bước trong chuyện của Cù Lâm đương nhiên đã có sự so sánh đáng giá hay không, so sánh mình có năng lực gánh chịu phần này trách nhiệm và hậu quả hay không? Em không tín nhiệm thầy, không thương lượng với thầy mà tự chủ trương đi lấy tiền đồ của mình làm trao đổi. Kiều Thạc, nếu đến cả chính em đều không để ý đến bản thân mình thì cũng sẽ không có ai quan tâm đến em.”
Kiều Thạc nằm trên giường nức nở, bờ vai run lên, giường nệm đơn giản trong bệnh viện làm sao cản được âm thanh.
Quý Hàng cũng chưa từng nhìn thấy Kiều Thạc khóc nhiều như vậy, từ trước đến nay cậu nhóc đều so với bạn cùng lứa tuổi thành thục hơn nhiều, tâm tư che giấu sâu nặng, càng không phải là một đứa trẻ yếu ớt, rất ít khi tỏ ra yếu đuối. Quý Hàng nghe tiếng khóc, trong lòng càng có cảm giác khó chịu.
Anh chậm rãi nói: “Sau này khi em trưởng thành, có học trò của mình, đến lúc đó chuyện cần em phải hi sinh, khẳng định sẽ trốn không thoát. Thế nhưng, em bây giờ còn nhỏ, còn đang ở bên cạnh thầy, sẽ được phép có ích kỷ, đương nhiên có quyền lợi được bảo hộ. Là thân phận gì thì sẽ gánh vác phiền não của thân phận đó, là học trò, em chỉ cần quan tâm làm sao để nâng cao kỹ năng của bản thân, chạy nhanh như vậy làm cái gì? Không có nghe Cố Trưởng khoa nói sao, cả đời này em sẽ còn gặp được rất nhiều người thầy khác, em có bao nhiêu đời sự nghiệp đủ cho em hành hạ như thế? “
Sẽ không, sẽ không có người nào đối xử tốt với em như thầy.
Tóc bị mồ hôi thấm ướt, Kiều Thạc buồn bực vùi đầu vào gối, ấp úng không nghe được đã nói cái gì.
Quý Hàng như trước trầm mặt.
“Làm sao, còn uất ức chưa xong?”
Quý Hàng cũng muốn giống như trước kia chọc cười Kiều Thạc, nhưng anh cũng liên tiếp trong nhiều ngày bị tâm tình đè nặng, có quá nhiều chuyện phiền lòng, thật sự là mệt mỏi rã rời, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, muốn một chút mềm mại cũng không được.
Đơn giản, tận chức tận trách mà phát huy tính cách của đầu gỗ.
“Em nếu như muốn khóc thêm nữa, thầy sẽ đi ra ngoài chờ em.”
Quý Hàng vừa đứng lên liền nghe Kiều Thạc nức nở thốt ra hai tiếng.
“Không phải… “
Không phải cái gì? Quý Hàng có thể không hiểu sao.
“Em không phải uất ức… “- Kiều Thạc chống đỡ thân người, khàn giọng nói.
“Lúc đầu làm sai chuyện là em nên phạt… Nhưng làm thầy tức giận đến ngất đi… Em còn không biết hối cải, còn muốn làm cho thầy nổi giận… Bị đánh rồi còn làm phiền thầy thoa thuốc, bị mắng rõ ràng là em đáng đời, lời nói nặng bao nhiêu đều là em nên chịu, thầy lại còn an ủi em…”
Nước mắt lại rơi xuống, Kiều Thạc một bên lau mặt, một bên nỗ lực nói từng chữ rõ ràng.
“Thầy không thoải mái… Em cảm giác mình thật vô dụng, làm chuyện gì cũng không tốt… “
Quý Hàng nghe mà trong lòng lên men, có nhiều hơn nữa tâm tình, đến đầu gỗ cũng chỉ hóa thành trầm mặc.
Anh cúi người nghiêm khắc xoa nhẹ đầu Kiều Thạc một cái.
Đứa nhỏ tốt như vậy, thật sự không bỏ được a.
Cọ xát một hồi mồ hôi đầm đìa, Quý Hàng đi ra ngoài muốn lấy nước lau người cho Kiều Thạc, không ngờ khi trở lại Kiều Thạc đã chìm vào giấc ngủ rồi. Quý Hàng bất đắc dĩ, đem khăn mặt và chậu nước đặt xuống, nhẹ bước đi ra phòng ngoài, nằm xuống sô pha.
Không biết có phải do hôn mê đã ngủ đủ giấc, lúc này hai mắt cứ sáng như chuông đồng.
Nhan Đình An từ nhà mang đến cho Quý Hàng một ít vật dụng cá nhân và một hộp cháo gà nóng hổi. Quý Hàng không dám để sư huynh vào cửa, đứng ở hành lang vội vã nhận đồ rồi muốn đuổi người đi.
“Sư huynh em là bảo mẫu sao, đem cơm đưa đồ rồi cứ thế đuổi đi?”
Quý Hàng cười đổi chủ đề, thậm chí không cần nói lời cảm ơn.
“Em đã tốt hơn nhiều, phía trước còn có chút đau đầu, hiện tại cũng không còn cảm giác rồi.”
Nhan Đình An nhíu mi: “Trước đó hỏi em, không phải còn nói không đau?”
Quý Hàng rất thản nhiên: “Đó là gạt anh.”
Chính mình nằm ngủ ở sô pha, còn Kiều Thạc thì nằm sấp trên giường, loại sự tình này, sư huynh làm sao nhìn không ra?
Quý Hàng cảm thấy, không cần thiết.
Hầu hết thời gian, sư huynh không ngừng phá đi giới hạn là bởi vì lý giải anh không thể nào cải biến, tự nhiên cũng không vì thế xảy ra những tranh chấp vô nghĩa.
Sư huynh vì mình hút mấy điếu thuốc có thể tức giận nghiêm khắc cho một cái tát nhưng có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện anh tiêu hao sức lực đến ngất xỉu trong phòng phẫu thuật.
Quý Hàng biết rõ vì sao.
Cũng không nguyện suy nghĩ.
Quý Hàng nằm trên sô pha lật qua lật lại, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt cuối cùng mà Tiểu Viễn nhìn anh, sư tử con bùng nổ xù lông, có cảnh giác phòng bị nhưng xác thực vẫn chỉ là sư tử con, bao lớn rồi, một chút lòng dạ cũng không có.
Ánh mắt kia, thế nào vẫn không biến mất được.
Vừa qua mười hai giờ, Quý Hàng không thể dằn được tâm tình, lấy điện thoại ra gọi điện.
Tiếng bíp khá dài như chính nhịp tim của anh, trong đêm khuya tĩnh lặng, càng nhận rõ sự loạn nhịp.
Cuối cùng là giọng nữ tổng đài thông báo “Không có người nghe máy”.
Đại khái là ngủ rồi a! Quý Hàng tự giễu, luôn miệng nói muốn nó trở về nghỉ ngơi sớm một chút, còn trễ như vậy đi quấy rối.
Trong lúc Quý Hàng muốn đặt điện thoại lên bàn thì tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên-[Chuyện gì?]
Nhóc con không biết từ lúc nào học được “nhất tự thiên kim”.
Trong bóng đêm, Quý Hàng nhìn chằm chằm hai chữ kia cười ngây ngô nửa ngày, gõ phím, lại chỉnh sửa gửi đi.
[Nghỉ ngơi sớm một chút. Anh nhớ đã qui định cho em giờ tắt đèn, đã vượt quá thời gian đi ngủ, em lại muốn ăn đòn sao?]
Đi qua ba, bốn tiếng, nhưng thật ra Quý Hàng đã nhiều ngày không thể chợp mắt. Đau đầu không chút nào giảm bớt, thậm chí bởi vì cùng Kiều Thạc náo loạn một trận mà càng nghiêm trọng.
Một mình anh ở gian ngoài của phòng làm việc, khi tâm tư hỗn loạn, theo thói quen thường đứng ở bên tường, tay trái cầm nhiếp, ngón áp út và ngón út tay phải kẹp lấy lưỡi dao cắt tỉa nhánh lan đã nhiều ngày bị bỏ mặc sắp héo khô.
Kiều Thạc chẳng có một suy tính nào dùng đại giới bảo vệ anh, có cảm động không?
Làm sao có thể không cảm động.
Đứa nhỏ này không có quan hệ, không có bối cảnh, không có tài nguyên, lại vì thầy mà chặn đứng tương lai của mình, đây là đứa nhỏ trọng tình nghĩa, biết ghi nhớ ân tình.
Nhưng… phần ân tình này, quá nặng.
Quý Hàng muốn chỉ đơn giản là một người thầy vỡ lòng, sau này Kiều Thạc sẽ còn gặp được rất nhiều người thầy khác nữa, sẽ có được cảm giác hạnh phúc và lòng nhiệt thành, sẽ có đồng nghiệp ăn ý trên bàn mổ, cũng sẽ có học trò và hậu bối của riêng mình.
Cuộc đời của Kiều Thạc còn dài như vậy, còn chưa nếm trải được nhiều màu sắc nhân sinh, làm sao có thể ở thời điểm hơn hai mươi tuổi bị đạp một cước mà dừng lại.
Huống chi, còn là bởi vì mình.
Cách dạy dỗ của Quý Hàng xưa nay luôn cứng rắn là có mục đích – chính là muốn tránh cho loại tình huống này phát sinh, anh không cho phép chính mình biểu lộ ra một chút xíu tán thưởng hay thưởng thức đối với bất cứ ai. Luôn dùng phương pháp dạy dỗ kịch liệt để cho thấy thái độ kiên quyết của mình, tuyệt không cho phép nhân nhượng hay nuông chiều.
Anh cũng biết đau đớn, biết khổ sở, biết không đành lòng khi nhìn thấy hai mắt Kiều Thạc đỏ bừng nhưng anh sẽ không do dự.
Thà rằng anh tự tay chém đứt đoạn quan hệ này, bị oán hận hay mắng chửi gì cũng được, chỉ không cần đứa nhỏ kia vì lợi ích của anh mà phiền não, mà thỏa hiệp.
Cứ tưởng đã qua giờ tan sở khá lâu, trong khoa vắng vẻ không người, Quý Hàng mới đẩy Kiều Thạc ra ngoài.
Anh có thể nghĩ đến Kiều Thạc sẽ không đi.
Nhưng mà, Quý Hàng chỉ nghĩ có một nửa, Kiều Thạc chẳng những không đi mà còn quỳ thẳng tắp ở trước cửa phòng làm việc đóng chặt của anh.
Không nói một lời, cứ thẳng lưng quỳ, hai tay ép sát bên người cứng còng.
Thanh niên hai mươi lăm tuổi làm sao không biết xấu hổ. Trời tối, thân nhân người bệnh đi ngang qua, những tiếng bình luận càng rõ ràng, chói tai, kể cả đồng nghiệp hay các sư đệ đến khuyên nhủ cũng không thấy nặng nề bằng cái tát vang dội trên mặt kia.Kiều Thạc đơn giản là thờ ơ.
Nữ y tá có trách nhiệm cảm thấy rất bất đắc dĩ, nói sao để một bác sĩ quỳ trước phòng làm việc của Phó khoa là không tốt chút nào, sau khi cân nhắc liền điện thoại gọi cho Cố Bình Sinh.
Lúc y tá nói qua điện thoại, Cố Bình Sinh còn cảm thấy rất khó tin. Cho đến khi ông từ bãi đậu xe đi đến Khoa Ngoại thần kinh, con ngươi như muốn rớt ra ngoài.
Kiều Thạc ở trong khoa đã nhiều năm, cho đến bây giờ đều là tính cách hoạt bát đến có chút tùy tiện, thỉnh thoảng cũng sẽ bắt gặp cậu nhóc đi ra từ phòng làm việc của Quý Hàng với viền mắt ửng đỏ nhưng phần lớn chỉ cách một ca phẫu thuật liền có thể thấy cậu nhóc vui đùa bên thầy của mình.
Nào có giống như ngày hôm nay, trên mặt vẫn chưa khô nước mắt, quỳ gối thẳng tắp trước phòng làm việc của Quý Hàng, hai mắt sưng đỏ hiển nhiên là kết quả sau trận khóc lớn.
Đây là cái thời đại gì?
Kiều Thạc cư nhiên quang minh chính đại quỳ gối trước cửa phòng làm việc của thầy mình.
“Quý Hàng! Thằng nhóc con kia, bị đập vào đầu đến điên rồi có phải không?”- Cố Bình Sinh phá cửa mắng lớn.
“Cậu bắt Kiều Thạc quỳ ở cửa sao? Biết có bao nhiêu người đang nhìn hay không? Nhanh ra đây bảo cậu nhóc đứng lên.”
Hiển nhiên chính là khuyên không được, thẹn quá thành giận.
Quý Hàng vừa nghe, sắc mặt lập tức trầm xuống, buông hết dụng cụ trong tay, bước đến cửa, siết chặt nắm tay mới khắc chế chính mình không xung động cho Kiều Thạc thêm một cái tát, lạnh giọng ra lệnh.
“Đứng lên!”
Cố Bình Sinh đứng ở phía sau Kiều Thạc, nhìn thấy rõ ràng ánh mắt sắc bén muốn bắn thủng tường thành, đầy nghiêm khắc của Quý Hàng đối với Kiều Thạc, làm đứa nhỏ vốn sắc mặt tái nhợt cả thân người run lẩy bẩy, dựa vào cạnh tường, chân tay luống cuống.
Dù chưa nói thêm lời nào nhưng Cố Bình Sinh có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén của Quý Hàng đủ làm cho Kiều Thạc vô cùng hoảng sợ.
Cố Bình Sinh tiến lên nửa bước, đối mặt với Quý Hàng.
“Lại xảy ra chuyện gì? Tôi không phải đã nói với cậu, chuyện này không thể chỉ trách mình Tiểu Thạc! Cấp trên đã ra lệnh im lặng, chúng tôi còn có thể nói cái gì?”
Ánh mắt lạnh băng của Quý Hàng hướng về Kiều Thạc, dù đau đớn nhưng dáng đứng không có xiêu vẹo, hung ác nói:
“Kiều Thạc, em thật to gan, dám uy hiếp tôi.”
“Quý Hàng!”- Cố Bình Sinh ngạc nhiên cắt lời.
“Cậu nóng nảy thế làm gì, bình tĩnh nói chuyện!”
Ngày hôm qua, Quý Hàng đến tìm ông, hai người xảy ra tranh luận kịch liệt, kết quả đương nhiên là Cố Bình Sinh chỉ có thể ôm đầu muốn lên huyết áp cao dọa Quý Hàng lui bước.
Cố Bình Sinh biết, trong chuyện này ông căn bản không có tư cách nói Quý Hàng.
Vì vậy, chuyển qua Kiều Thạc đang run sợ đứng bên cạnh.
“Cậu có thành tâm xin lỗi với thầy của cậu chưa, có biết thầy của cậu hai ngày qua vô cùng lo lắng, bôn ba bên Y vụ cứu vãn sự tình cho cậu. Đừng có cố chấp, thầy cậu hung dữ thật nhưng không phải cho đến nay đều vì suy nghĩ cho cậu sao? Có phải hay không? Cậu tự suy nghĩ một chút, thầy cậu đã gánh cho cậu bao nhiêu xử phạt? Ôi chao! Đứa nhỏ này, khóc cái gì, nói đi a!”
Nước mắt như nước vỡ bờ, căn bản không ngừng được, mang theo tâm tình kích động, mãnh liệt tuôn trào.
Từng trải qua rất nhiều trận răn dạy nghiêm khắc của thầy, những trận đánh không lưu tình, những lời nói rất lạnh lùng, nặng nề cùng cảm giác xấu hổ, thẹn thùng khi quỳ trước cửa, lúc này một thanh âm nhẹ nhàng, khí tức êm dịu lập tức phá vỡ mọi sự giả vờ kiên cường trước đó, cậu thiếu niên triệt để rơi vào tay giặc.
Cậu quá khó chịu, cũng quá tuyệt vọng.
Thật giống như người khoác lên chiếc áo giáp chất lượng kém, tất cả mọi người đều cho rằng cậu đao thương bất nhập, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng chỉ có mình Kiều Thạc rõ ràng nhất bên ngoài vẻ cứng rắn chỉ là sự trống rỗng, cậu cũng sẽ biết đau, cũng sẽ bị tổn thương và khổ sở.
Cố Bình Sinh lấy khăn tay, trừng mắt với Quý Hàng, giúp lau mặt cho cậu nhóc vẫn không cầm được nước mắt kia.
“Được rồi được rồi, đừng khóc. Bây giờ chính là còn không xác định được, là không phải nhất định muốn đi có phải hay không? Coi như có đi thì cũng có thể trở về a, là thanh niên rồi, phải kiên cường lên có nghe không? Cứ giống như một đứa bé thế này làm sao để thầy của cậu yên tâm cho được?”
Kiều Thạc hoàn toàn không để ý hình tượng, òa khóc thành tiếng, bước lên phía trước, ôm chặt lấy Cố Bình Sinh. Cậu nhóc cứ dùi đầu vào, Cố Bình Sinh bị cái ôm bất ngờ làm lảo đảo, tiếng khóc vang run rẩy, nhộn nhạo, lồng ngực phập phồng mãnh liệt.
Giống như muốn đem hết thảy nước mắt đã từng yên lặng nuốt vào trước đó, tất cả đều đẩy ra ngoài.
Mấy ngày nay, ở trong khoa tiếp nhận hết thảy những ánh mắt lạnh lùng, thờ ơ, thầy suốt ba ngày không nói với cậu một câu nào, vừa thấy mặt lại là răn dạy và trách phạt nặng nề, còn có động tác lôi cậu ném ra ngoài cửa, Kiều Thạc chưa từng trải qua cảm giác thô bạo và ngoan tuyệt như vậy.
Cậu không thể tiếp thu được sự trống trải này.
Thầy không cần cậu nữa – đây là phần lý trí còn lại duy nhất của cậu lý giải cho mọi thứ hiện tại
Kiều Thạc chẳng bao giờ nghĩ đến quyết định ban đầu đó mang đến hậu quả nặng nề như thế này, cậu rõ ràng không có ý xấu, rõ ràng chỉ muốn giúp người thầy không quyền không thế của mình một tay, rõ ràng khi nghe nói thầy té xỉu ở phòng phẫu thuật chỉ hận không thể đem hết xương sọ của bản thân để bù đắp cho thầy.
“Được rồi, tôi biết rồi, không có chuyện gì. Tôi biết cậu là một đứa trẻ tốt.”
Cố Bình Sinh so với Kiều Thạc lùn hơn một cái đầu, bị ôm chặt như vậy hoàn toàn không hề có cảm giác hưởng thụ nào, quả thực giống như bị một con gấu xám khống chế, cậu nhóc còn hết lần này đến lần khác dùng sức lực hùng hồn tựa mạnh vào vai ông mà khóc ngập đầu.
Từng bước nhìn cậu nhóc lớn lên, từ trước đến nay đều là tinh thần phấn chấn đến có chút bồng bột, bây giờ cứ ôm chặt mình khóc nức nở thế này, có ai mà chịu nỗi.
Cố Bình Sinh vỗ vỗ lưng Kiều Thạc giúp cậu bình tĩnh tâm tình, nói vào trọng tâm.
“Tiểu Thạc à, nếu cậu muốn, thời đại thông tin phát triển thế này, có đi đến đâu đều không mấy khác biệt. Coi như cậu đi đến chân trời góc biển thì thế nào, sẽ vẫn là học trò của thầy cậu, vẫn là đứa nhỏ xuất thân từ Khoa Ngoại thần kinh bệnh viện B, nơi đây vĩnh viễn là nhà của cậu a.”
Kiều Thạc ở trên vai Cố Bình Sinh nức nở không thành lời, giống như đứa nhỏ ở ngoài bị uất ức về nhà tố cáo với người lớn trong nhà.
“Thầy, thầy không cần em nữa…”
“Làm sao có thể? Không cần cậu mà hai ngày nay luôn vội vàng vì chuyện của cậu?”- Cố Bình Sinh một bên trừng mắt với Quý Hàng, một bên nhẹ giọng an ủi.
“Tiểu Thạc, cậu bây giờ suy nghĩ miên man là vì cậu còn quá trẻ tuổi, thiếu sự trải nghiệm, tư tưởng còn đơn thuần, bị thầy cậu mắng vài câu đã thấy là chuyện to bằng trời. Cậu sau này sẽ còn gặp được những người thầy khác nữa, có người sẽ giúp cho cậu nắm vững kỹ năng, có người sẽ giúp cho cậu nâng cao vị thế, cậu rồi từ từ sẽ biết.”
Ông dừng lại một chút, quay đầu nhìn thoáng qua Quý Hàng, dùng giọng điệu của người từng trải nặng nề than thở.
“Cậu sẽ biết, người thầy ở vỡ lòng lâm sàng đều là cùng một dạng. Bất luận cậu bay xa bay cao đến đâu, ở trước mặt thầy của mình, cậu mãi mãi là đứa học trò nhỏ trước kia đến từng mũi khâu đều phải do mình đích thân cầm tay chỉ việc.”
Kiều Thạc lại phát ra tiếng khóc thảm thiết, lưng co quắp lại.
Cố Bình Sinh suýt chút nữa không đứng vững.
“Chỉ cần tôi còn ở vị trí này, cậu nếu như muốn trở về, tôi và thầy của cậu đều sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp, lời kia nói thế nào, biện pháp luôn luôn nhiều hơn so với trắc trở, có phải không? Được rồi, mau cùng thầy cậu nhận sai biết không?”
Ông nói cả nửa ngày, phát hiện Kiều Thạc chẳng những không có dấu hiệu hòa hoãn mà ngược lại càng khóc dữ hơn mới từ từ ý thức được vấn đề mấu chốt.
“Quý Hàng, cậu nói chuyện a!”
Kiều Thạc gần như quên mất tiếng khóc của mình, nó giống như một dạng sóng âm chấn động, đập mạnh vào thần kinh của Quý Hàng. Quý Hàng đã dao động, đối với răn dạy của chính mình mà dao động.
Anh dùng nửa giây thời gian rút hết đi tâm tình của bản thân, bước lên phía trước, kéo Kiều Thạc từ trên vai Cố Bình Sinh đi ra.
Không để ý đến Kiều Thạc bởi vì đau đớn mà biểu tình vặn vẹo, lớn tiếng quát lên.
“Nước mắt thu hồi.”
Quả nhiên, ngừng khóc.
Kiều Thạc nhanh chóng dùng tay áo lau đi nước mắt, hai mảnh môi mím chặt, một chút cũng không dám nức nở nữa, khiếp sợ nhìn thầy.
Được lắm.
Cố Bình Sinh chỉ có thể tự cảm thấy không bằng …, ông tận tình khuyên nhủ cả nửa ngày còn không bằng bốn chữ này của Quý Hàng.
Quý Hàng tiễn Cố Bình Sinh đến cửa thang máy, lúc trở lại trên tay có thêm một túi thuốc. Vết thương phía sau đầu chảy ra không ít máu, sợi tóc ở thái dương dính máu, Kiều Thạc đã sớm chú ý đến.
Quý Hàng đóng cửa lại, nhìn Kiều Thạc cầm thước đứng thẳng tắp, ánh mắt nhàn nhạt nói:
“Đem thước bỏ xuống.”
Kiều Thạc hiểu lầm, năm ngón tay càng nắm chặt thước, gắt gao ôm trước ngực, muốn há miệng cầu xin một câu nhưng lại không biết nói gì.
Cậu đứng ở đó, không giống như những ngày trước kia mạnh mẽ, thoải mái mà giống như chim cút nhỏ một mình đứng trong tuyết, mờ mịt mất phương hướng.
Quý Hàng nhìn dáng đứng dè dặt cẩn thận, lại liên tưởng đến cái bộ dáng tựa vào vai Cố Trưởng khoa khóc nức nở kia, trong lòng có chút khó chịu.
“Uất ức đến như vậy, ôm Cố Trưởng khoa khóc nức nở làm như thầy khi dễ em. Thầy cho em cơ hội biện bạch, là nói sai hay là mắng oan em?”
Lời này của Quý Hàng không tính là mềm mại, nhưng so với những câu nói nặng nề không lối thoát trước đó làm cho Kiều Thạc cảm nhận được một chút nhiệt độ, thậm chí dường như, còn dẫn theo một chút dung túng không thể làm gì được cùng uể oải.
Kiều Thạc lại muốn khóc, có thể viền mắt mới vừa nổi lên mấy sợi đỏ ửng, đã bị thầy nghiêm khắc quát lớn, sợ đến nước mắt đều chảy ngược trở về.
“Lại khóc!”
Kiều Thạc nức nở nói: “Không phải, không khóc… thầy…”- Một tiếng cuối cùng rất cẩn thận, như là thăm dò.
Quý Hàng trừng mắt, xoay người đi vào phòng trong lấy khăn mặt của Kiều Thạc, không khách khí ném lên mặt cậu.
“Khóc được rồi thì đi rửa mặt, thanh niên không nên có nhiều nước mắt như vậy, em nếu như là Tiểu Viễn, sớm đã bị thầy xách lên sân thượng hong khô rồi.”
Kiều Thạc không dám để cho thầy đợi lâu, kéo thân thể đau đớn đến tê liệt, vịn tường đi vào phòng trong rửa mặt, mỗi một bước đều giống như bị dao đâm mạnh vào thịt- nhưng cậu đau đến cam tâm tình nguyện.
Rốt cuộc là còn người bệnh đang chờ, Quý Hàng đã sớm tự nhìn vào gương thay băng trên đầu mình, không lưu lại cho Kiều Thạc bất kỳ cơ hội nào, ngược lại từ trong ngăn kéo lấy ra hai chai thuốc trị ngoại thương quen thuộc, chỉ vào phòng trong.
“Vào nằm xuống.”
Quý Hàng đánh xong không hề có thói quen thoa thuốc, đối với Kiều Thạc hay Tiểu Viễn đều như thế, nhưng hôm nay là dưới cơn thịnh nộ trách phạt, nhìn Kiều Thạc bị Cố Bình Sinh kéo dựa vào tường, hai cái đùi đều run lên, không phải tận mắt nhìn qua tổn thương, Quý Hàng thật sự không an tâm.
Anh dự liệu không có sai, quả nhiên, vừa kéo quần xuống, đã thấy quần lót có rướm máu.
“Có dịch, mấy ngày nay chú ý một chút.”- Quý Hàng vẫn nhàn nhạt.
Từng lời của Quý Hàng ngắn gọn, thần sắc nghiêm nghị, bầu không khí trong phòng vẫn rất khẩn trương, Kiều Thạc vẫn rất căng thẳng, phía sau lưng giống như có gai. Bởi vì cơ mông cứ căng cứng lên làm túi chườm đá không thể đặt vững. Quý Hàng sau nhiều lần đặt đi đặt lại, vỗ xuống một bàn tay nhắc nhở.
“Thả lỏng!”
Tiếng bàn tay vỗ tác động đến tâm tình Kiều Thạc, từ vành tai đến cổ đỏ bừng như quả cà chua.
“Còn biết xấu hổ?”- Quý Hàng nhíu mày, thấp giọng nói.
“Lúc quỳ trước cửa không phải rất anh dũng sao, ai kéo cũng không đứng dậy.”
Dù biết thầy không phải không cần mình nữa, trong lòng Kiều Thạc vẫn còn chút sợ hãi, thanh âm yếu ớt.
“Đó là sợ.”
Quý Hàng nhớ đến ngày trước uy hiếp sẽ kéo Kiều Thạc ra quầy y tá đánh, cậu nhóc trong nháy mắt liền lúng túng. Thanh niên hai mươi lăm tuổi nào mà không cần sĩ diện, ngày hôm nay có thể liều mạng quỳ ở trước cửa, xác thực là bị giật mình hoảng sợ.
Quý Hàng liếc mắt nhìn Kiều Thạc khóc đến sưng mắt, nhàn nhạt nói:
“Tiểu Thạc, bất luận là ngày trước dạy em học hay sau này kiểm tra em luyện tập vẫn luôn dạy em có trách nhiệm đối với học thức và năng lực của mình. Em chẳng lẽ không biết, thầy có bao nhiêu phản cảm đối với học trò không có trách nhiệm. Em thì hay rồi, vừa ra tay liền cắt đứt sự nghiệp nửa đời sau của mình. Thầy vừa rồi nói có nặng lời nhưng đạo lý không sai a!”
Kiều Thạc nghe thầy nói đến hai chữ “nặng lời” kia, trong lòng lại khó chịu.
Hổ thẹn, tự trách, uất ức, các loại tâm tình rất phức tạp đan xen gắt gao siết chặt lấy phần nội tâm đầy thương tích của cậu. Cậu không phải là người thích khóc nhưng tuyến lệ ngày hôm nay giống như van nước bị hỏng, cứ không ngừng chảy.
Quý Hàng nhíu mày: “Khóc là có ý gì? Đáp lời.”
Kiều Thạc khóc thút thít:
“Thầy dạy dỗ đều đúng cả.”
Vẫn giọng nói quen thuộc vang bên tai, rất nghiêm túc, không cho phép cãi lại.
“Trước đây, khi thầy đã lựa chọn nhường bước trong chuyện của Cù Lâm đương nhiên đã có sự so sánh đáng giá hay không, so sánh mình có năng lực gánh chịu phần này trách nhiệm và hậu quả hay không? Em không tín nhiệm thầy, không thương lượng với thầy mà tự chủ trương đi lấy tiền đồ của mình làm trao đổi. Kiều Thạc, nếu đến cả chính em đều không để ý đến bản thân mình thì cũng sẽ không có ai quan tâm đến em.”
Kiều Thạc nằm trên giường nức nở, bờ vai run lên, giường nệm đơn giản trong bệnh viện làm sao cản được âm thanh.
Quý Hàng cũng chưa từng nhìn thấy Kiều Thạc khóc nhiều như vậy, từ trước đến nay cậu nhóc đều so với bạn cùng lứa tuổi thành thục hơn nhiều, tâm tư che giấu sâu nặng, càng không phải là một đứa trẻ yếu ớt, rất ít khi tỏ ra yếu đuối. Quý Hàng nghe tiếng khóc, trong lòng càng có cảm giác khó chịu.
Anh chậm rãi nói: “Sau này khi em trưởng thành, có học trò của mình, đến lúc đó chuyện cần em phải hi sinh, khẳng định sẽ trốn không thoát. Thế nhưng, em bây giờ còn nhỏ, còn đang ở bên cạnh thầy, sẽ được phép có ích kỷ, đương nhiên có quyền lợi được bảo hộ. Là thân phận gì thì sẽ gánh vác phiền não của thân phận đó, là học trò, em chỉ cần quan tâm làm sao để nâng cao kỹ năng của bản thân, chạy nhanh như vậy làm cái gì? Không có nghe Cố Trưởng khoa nói sao, cả đời này em sẽ còn gặp được rất nhiều người thầy khác, em có bao nhiêu đời sự nghiệp đủ cho em hành hạ như thế? “
Sẽ không, sẽ không có người nào đối xử tốt với em như thầy.
Tóc bị mồ hôi thấm ướt, Kiều Thạc buồn bực vùi đầu vào gối, ấp úng không nghe được đã nói cái gì.
Quý Hàng như trước trầm mặt.
“Làm sao, còn uất ức chưa xong?”
Quý Hàng cũng muốn giống như trước kia chọc cười Kiều Thạc, nhưng anh cũng liên tiếp trong nhiều ngày bị tâm tình đè nặng, có quá nhiều chuyện phiền lòng, thật sự là mệt mỏi rã rời, cơ bắp toàn thân đều căng cứng, muốn một chút mềm mại cũng không được.
Đơn giản, tận chức tận trách mà phát huy tính cách của đầu gỗ.
“Em nếu như muốn khóc thêm nữa, thầy sẽ đi ra ngoài chờ em.”
Quý Hàng vừa đứng lên liền nghe Kiều Thạc nức nở thốt ra hai tiếng.
“Không phải… “
Không phải cái gì? Quý Hàng có thể không hiểu sao.
“Em không phải uất ức… “- Kiều Thạc chống đỡ thân người, khàn giọng nói.
“Lúc đầu làm sai chuyện là em nên phạt… Nhưng làm thầy tức giận đến ngất đi… Em còn không biết hối cải, còn muốn làm cho thầy nổi giận… Bị đánh rồi còn làm phiền thầy thoa thuốc, bị mắng rõ ràng là em đáng đời, lời nói nặng bao nhiêu đều là em nên chịu, thầy lại còn an ủi em…”
Nước mắt lại rơi xuống, Kiều Thạc một bên lau mặt, một bên nỗ lực nói từng chữ rõ ràng.
“Thầy không thoải mái… Em cảm giác mình thật vô dụng, làm chuyện gì cũng không tốt… “
Quý Hàng nghe mà trong lòng lên men, có nhiều hơn nữa tâm tình, đến đầu gỗ cũng chỉ hóa thành trầm mặc.
Anh cúi người nghiêm khắc xoa nhẹ đầu Kiều Thạc một cái.
Đứa nhỏ tốt như vậy, thật sự không bỏ được a.
Cọ xát một hồi mồ hôi đầm đìa, Quý Hàng đi ra ngoài muốn lấy nước lau người cho Kiều Thạc, không ngờ khi trở lại Kiều Thạc đã chìm vào giấc ngủ rồi. Quý Hàng bất đắc dĩ, đem khăn mặt và chậu nước đặt xuống, nhẹ bước đi ra phòng ngoài, nằm xuống sô pha.
Không biết có phải do hôn mê đã ngủ đủ giấc, lúc này hai mắt cứ sáng như chuông đồng.
Nhan Đình An từ nhà mang đến cho Quý Hàng một ít vật dụng cá nhân và một hộp cháo gà nóng hổi. Quý Hàng không dám để sư huynh vào cửa, đứng ở hành lang vội vã nhận đồ rồi muốn đuổi người đi.
“Sư huynh em là bảo mẫu sao, đem cơm đưa đồ rồi cứ thế đuổi đi?”
Quý Hàng cười đổi chủ đề, thậm chí không cần nói lời cảm ơn.
“Em đã tốt hơn nhiều, phía trước còn có chút đau đầu, hiện tại cũng không còn cảm giác rồi.”
Nhan Đình An nhíu mi: “Trước đó hỏi em, không phải còn nói không đau?”
Quý Hàng rất thản nhiên: “Đó là gạt anh.”
Chính mình nằm ngủ ở sô pha, còn Kiều Thạc thì nằm sấp trên giường, loại sự tình này, sư huynh làm sao nhìn không ra?
Quý Hàng cảm thấy, không cần thiết.
Hầu hết thời gian, sư huynh không ngừng phá đi giới hạn là bởi vì lý giải anh không thể nào cải biến, tự nhiên cũng không vì thế xảy ra những tranh chấp vô nghĩa.
Sư huynh vì mình hút mấy điếu thuốc có thể tức giận nghiêm khắc cho một cái tát nhưng có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện anh tiêu hao sức lực đến ngất xỉu trong phòng phẫu thuật.
Quý Hàng biết rõ vì sao.
Cũng không nguyện suy nghĩ.
Quý Hàng nằm trên sô pha lật qua lật lại, trong đầu đột nhiên hiện lên ánh mắt cuối cùng mà Tiểu Viễn nhìn anh, sư tử con bùng nổ xù lông, có cảnh giác phòng bị nhưng xác thực vẫn chỉ là sư tử con, bao lớn rồi, một chút lòng dạ cũng không có.
Ánh mắt kia, thế nào vẫn không biến mất được.
Vừa qua mười hai giờ, Quý Hàng không thể dằn được tâm tình, lấy điện thoại ra gọi điện.
Tiếng bíp khá dài như chính nhịp tim của anh, trong đêm khuya tĩnh lặng, càng nhận rõ sự loạn nhịp.
Cuối cùng là giọng nữ tổng đài thông báo “Không có người nghe máy”.
Đại khái là ngủ rồi a! Quý Hàng tự giễu, luôn miệng nói muốn nó trở về nghỉ ngơi sớm một chút, còn trễ như vậy đi quấy rối.
Trong lúc Quý Hàng muốn đặt điện thoại lên bàn thì tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên-[Chuyện gì?]
Nhóc con không biết từ lúc nào học được “nhất tự thiên kim”.
Trong bóng đêm, Quý Hàng nhìn chằm chằm hai chữ kia cười ngây ngô nửa ngày, gõ phím, lại chỉnh sửa gửi đi.
[Nghỉ ngơi sớm một chút. Anh nhớ đã qui định cho em giờ tắt đèn, đã vượt quá thời gian đi ngủ, em lại muốn ăn đòn sao?]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất