Chương 54: Thiên tà
“Không nên qua đây!” đầu gối chạm đất, Thiên Luật ức chế từng trận máu tanh đang dâng lên trong ngực mình.
Bạch quang chói mắt hừng hực như xuyên thấu bên trong thân thể Cố Thính Ngữ, toàn thân bị tàn sát bừa bãi bởi một loại cảm giác vô cùng lo lắng như băng đang tan trên một ngọn lửa thiêu đốt “ta nên làm cái gì bây giờ!?”
Con ngươi Thiên Luật phóng đại, mao cốt tủng nhiên nhìn cỗ năng lượng cường đại kia, cả người Cố Thính Ngữ như vẫn thạch đang bùng cháy mãnh liệt, những chùm tia sáng từ dưới da hắn không ngừng phát ra.
Nghịch Cổ Châm đã được đâm vào hưu hồn huyệt, theo lý Cố Thính Ngữ hẳn phải rơi vào mê man bất tỉnh nhưng Nghịch cổ châm lại không có ức chế được ý thức của hắn trái lại còn kích thích năng lượng bùng phát
Không có khả năng… Bị cường lượng hùng hậu như vậy xông vào, người này lẽ ra phải sớm hồn phi phách tán rồi chứ.
Hắn vì sao lại có thể tồn tại cùng Minh lệ?
Thiên Luật đè xuống nội tâm đang khủng hoảng, y cấp tốc xoay tòn khí lưu xung quanh, hướng Cố Thính Ngữ quát:
“Bế khí! Tập trung tất cả năng lượng tuần hoàn theo kinh mạch!!”
Song song với lúc đó, ở sâu trong Thập Nhị cung cũng bộc phát những chấn động kinh người. Trung tâm của cung điện rung động lung lay như sắp đổ, nơi Nguyên Ác tiêu tán, vô số âm hủ tử khí chậm rãi từ dưới lòng đất toát ra, một phần Oán Minh hoa được trọc khí (khí bẩn) này hun đúc lại càng thêm kiều diễm quỷ dị.
Quyết đứng trước đồng hồ báo thức luân hồi, nhìn mây mù màu đen từ từ bay lên, kẻ luôn luôn kiêu ngạo như y cúi người xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
“Hắn tỉnh rồi?” Phía sau, truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, Huyễn Sinh kéo theo thân thể suy yếu bất kham, xuất hiện ở chỗ Oán Minh hoa nơi Nguyên Ác tiêu tán
“Không Hắn đang sợ” Quyết quay đầu lại, sắc mặt âm tình bất định
Hủ trọc khí càng tụ càng nhiều trên bầu trời, sắc trời dần u ám, trên người Quyết có một đạo vết thương rõ ràng, đó chính là do Huyễn Sinh thừa dịp y không phòng vệ tập kích tạo thành.
“Ngươi đã trở về.” Thanh âm của Quyết nghe không ra bất luận là tâm tình gì.
Huyễn Sinh nhìn vết thương gai mắt kia, nhắm hai mắt lại. Ngoại trừ Nguyên Ác ra, trên đời này hầu như không có ai có đủ năng lực để đả thương Quyết, thế nhưng… Hắn lại dựa vào sự tín nhiệm của Quyết để đả thương người vẫn luôn nỗ lực bảo vệ hắn.
“Ý thức của Hắn vẫn còn hỗn loạn… ta không có nói cho hắn nơi ngươi vừa đi.” Vẫn không mang theo bất luận cảm tình gì, Quyết nói xong liền xoay người ly khai.
“Quyết!!” Có lẽ là tình tự bị kích động đã kìm chế mạch máu nào dó trong cơ thể, cả người Huyễn Sinh bỗng ngã xuống, hắn nằm trên mặt đất kịch liệt thở dốc “…Xin lỗi.”
“Ta thật không hiểu ngươi đang suy nghĩ cái gì!!” Mặt nạ băng lãnh bị thanh âm xé rách, Quyết vì phẫn nộ mà quay mặt lại “Ngàn năm trước, ngươi vì Nguyên Ác mà tự nguyện biến thành như vậy, thế nhưng hiện tại thì sao?”
“Quyết, này không giống với…” Khi đó hắn là không có sự lựa chọn nào khác
Quyết kéo bả áo Huyễn Sinh tới trước mặt, nhìn thẳng vào lục sắc song đồng của hắn nói từng chữ từng chữ một “đừng để ta phải nhắc ngươi tỉnh lại, số phận của thánh thú chúng ta đã được quyết định từ lâu rồi, ngươi cùng ta đều đã rõ ràng điều này nhất!”
Nhìn sắc mặt Huyễn Sinh trắng bệch, có muốn nói tiếp y cũng không thể nói nữa, đưa mật hoa Oán Minh hoa cho hắn “Giờ ngươi uống đi… ta sẽ nghĩ biện pháp khác…” Quyết cúi đầu trầm tư “Nếu như Thiên Luật có thể đánh đàn một lần, nói không chừng thương thế của ngươi có thể trị khỏi.”
Huyễn Sinh giấu diếm nụ cười khổ, người người đều nói Quyết – kẻ có năng lực tiếp cận Nguyên Ác gần nhất là người lãnh khốc vô tình, ai có thể hiểu được bên dưới người nam nhân cứng rắn lạnh lẽo như băng này lại là một vị huynh trưởng luôn lải nhải mà khoan dung. Y vì Bạch Chi Ngao và Tu Nhĩ phản bội mà nổi giận, bởi vì y không đành lòng nhìn bọn họ buồn bã chết đi, y cho rằng hắn muốn giết chết Thanh Tước mà không ngừng phiền nhiễu lỗ tai hắn. mà hiện tại, y lại vì hắn mà ngồi nghĩ biện pháp để kéo dài sinh mệnh cho hắn.
Lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng là nam nhân luôn âm thầm lo lắng cho số phận của mỗi thánh thú, y hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu của mười hai thánh thú.
“Huyễn Sinh, không nên tiếp tục giãy dụa vô vị như vậy nữa, vô luận ngươi làm cái gì, cũng không thể thay đổi chuyện đã định trước từ lâu đâu.”
Quyết nặng nề thở dài một hơi, xoay người ly khai
Trọc khí màu đen vẫn không ngừng ngưng tụ trên bầu trời, tạo thành một quả cầu cuồn cuộn không ngừng lớn mạnh. Huyễn Sinh ngồi dậy uống dịch thể màu vàng trên mặt đất, nửa ngày sau, khi hắn ngẩng đầu lên, đôi ngươi lục sắc đẹp đẽ mở ra.
Hắn nhìn phương hướng nơi Quyết vừa rời đi, nhãn thàn bi thương mà kiên định.
[ ta sẽ dùng cách thức của mình để bảo vệ mọi người]
——————-
từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán Cố Thiín Ngữ rơi xuống, theo chỉ điểm của Thiên Luật hắn thong thả khai thông nội thể để tuần hoàn dòng năng lượng trong người.
“Đúng rồi…” Thanh âm của Thiên Luật như gần trong gang tấc, lại dường như ở rất xa “đừng chống lại năng lượng này, dọc theo kinh mạch chậm rãi khai thông…”
Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại, hắn chuyên tâm cảm thụ được dòng nhiệt lưu đang tàn sát bưa bãi trong cơ thể chậm rãi bình ổn lại, trong tiềm thức của hắn phảng phất như biết phải làm như thế nào, thân thể cũng không hề thống khổ như vậy nữa, những chùm tia sáng trên người hắn cũng dần dần dịu xuống
“Thả lỏng…” Bỗng nhiên, một cái ôm ấm áp bao lấy thân thể suy yếu, hắn tựa trên đầu vai Thiên Luật nhẹ nhàng thở dốc, toàn thân hư thoát vô lực như người bệnh nặng mới khỏi.
“…Thực sự là không thể hiểu nổi, Minh lệ cư nhiên lại dung hợp với ngươi một cách hoàn mỹ như vậy.” Thiên Luật thong thả đỡ Cố Thính Ngữ đi tới trước giường, y đã quên bản thân chán ghét đụng vào thân thể của nhân loại, y nhìn vào con mắt Cố Thính Ngữ, chăm chú dò hỏi “Trước khi ngươi có đựoc Minh lệ, thân thể ngươi có gì khác với người thường sao?”
“Ân…” Trải qua tình hình tìm đựơc đường sống trong chỗ chết vừa rồi, viền mắt Cố Thính Ngữ đỏ lên, tứ chi lạnh lẽo, hắn ép buộc bản thân chống lại đường nhìn của Thiên Luật, nhàn nhạt kể lại cuộc sống trong 30 năm qua, ác mộng quấn thân cùng với khả năng hấp thụ hết thảy mọi thống khổ để trị thương cho loài vật
Thiên Luật nghe xong, thật lâu không có nói gì.
Trong hệ trị liệu mà y thuộc về, có lưu truyền một đạo cấm thuật
Cấm thuật đó có tên gọi là [ Thiên Tà ], chỉ có rất ít người có đủ tư cách tu luyện cấm thuật này, nhưng Thiên Tà cũng đem lại hậu quả rất trầm trọng, thế nên nghìn năm qua chưa có ai thành công tu luyện cấm thuật này.
Thiên Tà có thể trị lành tất cả mọi vết thương, dù là trên thân thể hay tinh thần. Chỉ là, khi thi triển thuât này thì bản thân người sử dụng sẽ trở hành môi giới, mọi thống khổ sẽ trở thành năng lượng lớn gấp bội phần giáng lên bản thân người sử dụng.
Thống khổ không hề biến mất, nó chỉ là bị dời đi mà thôi.
Gánh nặng này giống như cát trong đồng hồ từ từ đổ lên linh hồn thi thuật giả ( người sử dụng thuât), đợi cho tới lúc vượt quá sức chịu đựng của bản thân, sẽ là lúc thi thuật giả suy yếu mà chết đi.
Bởi vậy, Thiên Tà có thể cứu vớt bất luận kẻ nào, duy độc ngoại trử bản thân thi thuật giả.
Thiên Luật vẫn cho rằng người có thể thi triển Thiên Tà bất quá chỉ là chuyện kể đêm khuya, nhưng cái nhân loại tướng mạo bình thường trước mặt y này, lại là người duy nhất trong nghìn năm qua là thi thuật giả có thể sử dụng Thiên Tà
“UY… Ngươi làm gì mà ngây người vậy…” Sau khi điều chỉnh khí tức, Cố Thính Ngữ kỳ quái nhìn Thiên Luật vẫn không nhúc nhích bản thân
“Không, không có gì.” Nhàn nhạt dời đường nhìn, Thiên Luật tiếp tục nói “Vậy là gánh nặng tích tụ trong cơ thể ngươi bởi vì ngươi lâm vào tử vong mà thoát ly khỏi thân thể, mà Minh lệ lại sai sót ngẫu nhiên tiến vào hư không trong thân thể, đồng thời dung hợp lại với nhau.”
“Nga,” Cố Thính Ngữ nhàn nhạt nói
“Nói chung…” Thân là tôn sư của hệ trị liệu, Thiên Luật lúc này cũng không dám nhìn vào mắt của Cố Thính NGữ “ Ngươi cùng với những kẻ tu luyện hoàn toàn trái ngược nhau: kẻ khác học tập từng bước một để phát huy sức mạnh của mình như thế nào Mà ngươi, cái đầu tiên học được lại là cách thu nạp hồn lực.”
“Nga.”
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta chỉ nghĩ nhanh chóng đưa cái năng lực kì quái này cho ngươi, hoàn trả lại ngươi phần nhân tình.” Cố Thính Ngữ lẩm bẩm nói, về phần tu luyện thuộc tính và những cái vân vân khác, không thuộc sự quan tâm của hắn
“…” Thiên Luật gục đầu xuống, không có nói tiếp, nửa ngày sau, y bước xuống giường dưa lưng về phía Cố Thính Ngữ ”Chúng ta ra ngoài.”
bên ngoài vẫn như trước là những dòng suối chảy ra ảo cảnh
Nhà trúc cách năm con suối khoảng chừng 30 trượng. Thông tới đình ở con suối trung tâm, có một cây cầu rất nhỏ làm bằng trúc, mặt cầu trơn tuột, trong cơn gió khe khẽ lay động.
Thien Luật bước lên trên cầu, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, hồ nước trong suốt hất ngược lại dáng hình bạch sắc của y
“Ngươi từ đây đi tới ngôi đình đối diện, sau đó đi trở về.”
“Chỉ có vậy?” Cố Thính Ngữ cười hỏi
“Hanh.” Thiên Luật hừ lạnh không nói
Mà khi Cố Thính Ngữ run rẩy bước lên trên mặt cầu trơn tuột nhỏ bé thì, vô luận thế nào hắn cũng cười không nổi nữa. Hắn ngay cả đứng vững còn chưa được đã trực tiếp rơi vào trong suối
Thiên Luật nhàn nhạt nhìn Cố Thính Ngữ cả người ướt sũng, lúc này mới chậm rãi nói rằng “Không thể điều chỉnh cho năng lượng trong cơ thể ngươi cân bằng, ngươi là đi không đựoc tới chỗ đối diện đi.”
“…” Y là cố ý chê cười bản thân mình, Cố Thính Ngữ oán hận lau bọt nước trên gương mặt
Cứ như vậy, Thiên Luật miệng ngậm một mảnh lá trúc nhìn Cố Thính Ngữ ở trên cầu bày ra đủ các loại tư thế hoạt kê, sau cùng cũng chỉ là “Bõm “ một tiếng vào trong nước
Nhưng Thiên Luật không hề cười. Đường nhìn của y vẫn bám theo cái biểu tình không cam lòng, không ngừng hiện lên một lần lại một lần trên mặt Cố Thính Ngữ.
Đường nhìn… Có đôi chút thất thần
Một Thanh âm chói tai bỗng vang lên trong đầu Thiên Luật
[ Ngươi là kẻ ích kỉ thấy người chết mà không cứu… Mang theo cầm (đàn) của ngươi xuống cùng địa ngục đi ]
Ánh chiều tà linh động chiếu nghiêng trên mặt nước, mặt nước nhu hoà cùng ánh sáng nhẹ nhàng di động.
“ Uy…”
Thiên Luật bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tới gần hoàng hôn, y phản xạ có điều kiện tìm thân ảnh của Cố Thính Ngữ trong nước
Nhưng mà, không thấy
Cả ở trên cầu cũng không có.
Giữa lúc y bắt đầu lo nghĩ, thì nghe xa xa thấy có người đang gọi y. Giương mắt nhìn lên, Cố Thính Ngữ đang đứng giữa đình hướng y phất tay
Qua suốt một buổi chiều, Cố Thính Ngữ cùng dần dần nắm dựoc bí quyết giữ cân bằng thân thể, là do ban đầu dưới chân run lên mới đứng không vững, dần dần bình ổn tâm trạng mỗi bước tiến lên đều cẩn cản dực dực, mỗi lần rơi khỏi cầu trúc, hắn đều có thể tiến lên phía trước một bước.
Đè xuống kinh ngạc trong lòng, Thiên Luật vẫy hắn quay về “Qua đây.” Y giục
Nhưng Cố Thính Ngữ lại đang chuyên chú nhìn cái gì đó trong đình, nửa ngày sau, hắn quay đầu hô
“Ở đây có một cái cầm, nó… Thật kì quái…”
Bạch quang chói mắt hừng hực như xuyên thấu bên trong thân thể Cố Thính Ngữ, toàn thân bị tàn sát bừa bãi bởi một loại cảm giác vô cùng lo lắng như băng đang tan trên một ngọn lửa thiêu đốt “ta nên làm cái gì bây giờ!?”
Con ngươi Thiên Luật phóng đại, mao cốt tủng nhiên nhìn cỗ năng lượng cường đại kia, cả người Cố Thính Ngữ như vẫn thạch đang bùng cháy mãnh liệt, những chùm tia sáng từ dưới da hắn không ngừng phát ra.
Nghịch Cổ Châm đã được đâm vào hưu hồn huyệt, theo lý Cố Thính Ngữ hẳn phải rơi vào mê man bất tỉnh nhưng Nghịch cổ châm lại không có ức chế được ý thức của hắn trái lại còn kích thích năng lượng bùng phát
Không có khả năng… Bị cường lượng hùng hậu như vậy xông vào, người này lẽ ra phải sớm hồn phi phách tán rồi chứ.
Hắn vì sao lại có thể tồn tại cùng Minh lệ?
Thiên Luật đè xuống nội tâm đang khủng hoảng, y cấp tốc xoay tòn khí lưu xung quanh, hướng Cố Thính Ngữ quát:
“Bế khí! Tập trung tất cả năng lượng tuần hoàn theo kinh mạch!!”
Song song với lúc đó, ở sâu trong Thập Nhị cung cũng bộc phát những chấn động kinh người. Trung tâm của cung điện rung động lung lay như sắp đổ, nơi Nguyên Ác tiêu tán, vô số âm hủ tử khí chậm rãi từ dưới lòng đất toát ra, một phần Oán Minh hoa được trọc khí (khí bẩn) này hun đúc lại càng thêm kiều diễm quỷ dị.
Quyết đứng trước đồng hồ báo thức luân hồi, nhìn mây mù màu đen từ từ bay lên, kẻ luôn luôn kiêu ngạo như y cúi người xuống, quỳ rạp trên mặt đất.
“Hắn tỉnh rồi?” Phía sau, truyền tới tiếng bước chân sàn sạt, Huyễn Sinh kéo theo thân thể suy yếu bất kham, xuất hiện ở chỗ Oán Minh hoa nơi Nguyên Ác tiêu tán
“Không Hắn đang sợ” Quyết quay đầu lại, sắc mặt âm tình bất định
Hủ trọc khí càng tụ càng nhiều trên bầu trời, sắc trời dần u ám, trên người Quyết có một đạo vết thương rõ ràng, đó chính là do Huyễn Sinh thừa dịp y không phòng vệ tập kích tạo thành.
“Ngươi đã trở về.” Thanh âm của Quyết nghe không ra bất luận là tâm tình gì.
Huyễn Sinh nhìn vết thương gai mắt kia, nhắm hai mắt lại. Ngoại trừ Nguyên Ác ra, trên đời này hầu như không có ai có đủ năng lực để đả thương Quyết, thế nhưng… Hắn lại dựa vào sự tín nhiệm của Quyết để đả thương người vẫn luôn nỗ lực bảo vệ hắn.
“Ý thức của Hắn vẫn còn hỗn loạn… ta không có nói cho hắn nơi ngươi vừa đi.” Vẫn không mang theo bất luận cảm tình gì, Quyết nói xong liền xoay người ly khai.
“Quyết!!” Có lẽ là tình tự bị kích động đã kìm chế mạch máu nào dó trong cơ thể, cả người Huyễn Sinh bỗng ngã xuống, hắn nằm trên mặt đất kịch liệt thở dốc “…Xin lỗi.”
“Ta thật không hiểu ngươi đang suy nghĩ cái gì!!” Mặt nạ băng lãnh bị thanh âm xé rách, Quyết vì phẫn nộ mà quay mặt lại “Ngàn năm trước, ngươi vì Nguyên Ác mà tự nguyện biến thành như vậy, thế nhưng hiện tại thì sao?”
“Quyết, này không giống với…” Khi đó hắn là không có sự lựa chọn nào khác
Quyết kéo bả áo Huyễn Sinh tới trước mặt, nhìn thẳng vào lục sắc song đồng của hắn nói từng chữ từng chữ một “đừng để ta phải nhắc ngươi tỉnh lại, số phận của thánh thú chúng ta đã được quyết định từ lâu rồi, ngươi cùng ta đều đã rõ ràng điều này nhất!”
Nhìn sắc mặt Huyễn Sinh trắng bệch, có muốn nói tiếp y cũng không thể nói nữa, đưa mật hoa Oán Minh hoa cho hắn “Giờ ngươi uống đi… ta sẽ nghĩ biện pháp khác…” Quyết cúi đầu trầm tư “Nếu như Thiên Luật có thể đánh đàn một lần, nói không chừng thương thế của ngươi có thể trị khỏi.”
Huyễn Sinh giấu diếm nụ cười khổ, người người đều nói Quyết – kẻ có năng lực tiếp cận Nguyên Ác gần nhất là người lãnh khốc vô tình, ai có thể hiểu được bên dưới người nam nhân cứng rắn lạnh lẽo như băng này lại là một vị huynh trưởng luôn lải nhải mà khoan dung. Y vì Bạch Chi Ngao và Tu Nhĩ phản bội mà nổi giận, bởi vì y không đành lòng nhìn bọn họ buồn bã chết đi, y cho rằng hắn muốn giết chết Thanh Tước mà không ngừng phiền nhiễu lỗ tai hắn. mà hiện tại, y lại vì hắn mà ngồi nghĩ biện pháp để kéo dài sinh mệnh cho hắn.
Lấy đại cục làm trọng, nhưng cũng là nam nhân luôn âm thầm lo lắng cho số phận của mỗi thánh thú, y hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu của mười hai thánh thú.
“Huyễn Sinh, không nên tiếp tục giãy dụa vô vị như vậy nữa, vô luận ngươi làm cái gì, cũng không thể thay đổi chuyện đã định trước từ lâu đâu.”
Quyết nặng nề thở dài một hơi, xoay người ly khai
Trọc khí màu đen vẫn không ngừng ngưng tụ trên bầu trời, tạo thành một quả cầu cuồn cuộn không ngừng lớn mạnh. Huyễn Sinh ngồi dậy uống dịch thể màu vàng trên mặt đất, nửa ngày sau, khi hắn ngẩng đầu lên, đôi ngươi lục sắc đẹp đẽ mở ra.
Hắn nhìn phương hướng nơi Quyết vừa rời đi, nhãn thàn bi thương mà kiên định.
[ ta sẽ dùng cách thức của mình để bảo vệ mọi người]
——————-
từng hạt mồ hôi to bằng hạt đậu từ trên trán Cố Thiín Ngữ rơi xuống, theo chỉ điểm của Thiên Luật hắn thong thả khai thông nội thể để tuần hoàn dòng năng lượng trong người.
“Đúng rồi…” Thanh âm của Thiên Luật như gần trong gang tấc, lại dường như ở rất xa “đừng chống lại năng lượng này, dọc theo kinh mạch chậm rãi khai thông…”
Cố Thính Ngữ nhắm mắt lại, hắn chuyên tâm cảm thụ được dòng nhiệt lưu đang tàn sát bưa bãi trong cơ thể chậm rãi bình ổn lại, trong tiềm thức của hắn phảng phất như biết phải làm như thế nào, thân thể cũng không hề thống khổ như vậy nữa, những chùm tia sáng trên người hắn cũng dần dần dịu xuống
“Thả lỏng…” Bỗng nhiên, một cái ôm ấm áp bao lấy thân thể suy yếu, hắn tựa trên đầu vai Thiên Luật nhẹ nhàng thở dốc, toàn thân hư thoát vô lực như người bệnh nặng mới khỏi.
“…Thực sự là không thể hiểu nổi, Minh lệ cư nhiên lại dung hợp với ngươi một cách hoàn mỹ như vậy.” Thiên Luật thong thả đỡ Cố Thính Ngữ đi tới trước giường, y đã quên bản thân chán ghét đụng vào thân thể của nhân loại, y nhìn vào con mắt Cố Thính Ngữ, chăm chú dò hỏi “Trước khi ngươi có đựoc Minh lệ, thân thể ngươi có gì khác với người thường sao?”
“Ân…” Trải qua tình hình tìm đựơc đường sống trong chỗ chết vừa rồi, viền mắt Cố Thính Ngữ đỏ lên, tứ chi lạnh lẽo, hắn ép buộc bản thân chống lại đường nhìn của Thiên Luật, nhàn nhạt kể lại cuộc sống trong 30 năm qua, ác mộng quấn thân cùng với khả năng hấp thụ hết thảy mọi thống khổ để trị thương cho loài vật
Thiên Luật nghe xong, thật lâu không có nói gì.
Trong hệ trị liệu mà y thuộc về, có lưu truyền một đạo cấm thuật
Cấm thuật đó có tên gọi là [ Thiên Tà ], chỉ có rất ít người có đủ tư cách tu luyện cấm thuật này, nhưng Thiên Tà cũng đem lại hậu quả rất trầm trọng, thế nên nghìn năm qua chưa có ai thành công tu luyện cấm thuật này.
Thiên Tà có thể trị lành tất cả mọi vết thương, dù là trên thân thể hay tinh thần. Chỉ là, khi thi triển thuât này thì bản thân người sử dụng sẽ trở hành môi giới, mọi thống khổ sẽ trở thành năng lượng lớn gấp bội phần giáng lên bản thân người sử dụng.
Thống khổ không hề biến mất, nó chỉ là bị dời đi mà thôi.
Gánh nặng này giống như cát trong đồng hồ từ từ đổ lên linh hồn thi thuật giả ( người sử dụng thuât), đợi cho tới lúc vượt quá sức chịu đựng của bản thân, sẽ là lúc thi thuật giả suy yếu mà chết đi.
Bởi vậy, Thiên Tà có thể cứu vớt bất luận kẻ nào, duy độc ngoại trử bản thân thi thuật giả.
Thiên Luật vẫn cho rằng người có thể thi triển Thiên Tà bất quá chỉ là chuyện kể đêm khuya, nhưng cái nhân loại tướng mạo bình thường trước mặt y này, lại là người duy nhất trong nghìn năm qua là thi thuật giả có thể sử dụng Thiên Tà
“UY… Ngươi làm gì mà ngây người vậy…” Sau khi điều chỉnh khí tức, Cố Thính Ngữ kỳ quái nhìn Thiên Luật vẫn không nhúc nhích bản thân
“Không, không có gì.” Nhàn nhạt dời đường nhìn, Thiên Luật tiếp tục nói “Vậy là gánh nặng tích tụ trong cơ thể ngươi bởi vì ngươi lâm vào tử vong mà thoát ly khỏi thân thể, mà Minh lệ lại sai sót ngẫu nhiên tiến vào hư không trong thân thể, đồng thời dung hợp lại với nhau.”
“Nga,” Cố Thính Ngữ nhàn nhạt nói
“Nói chung…” Thân là tôn sư của hệ trị liệu, Thiên Luật lúc này cũng không dám nhìn vào mắt của Cố Thính NGữ “ Ngươi cùng với những kẻ tu luyện hoàn toàn trái ngược nhau: kẻ khác học tập từng bước một để phát huy sức mạnh của mình như thế nào Mà ngươi, cái đầu tiên học được lại là cách thu nạp hồn lực.”
“Nga.”
“Đang suy nghĩ cái gì?”
“Ta chỉ nghĩ nhanh chóng đưa cái năng lực kì quái này cho ngươi, hoàn trả lại ngươi phần nhân tình.” Cố Thính Ngữ lẩm bẩm nói, về phần tu luyện thuộc tính và những cái vân vân khác, không thuộc sự quan tâm của hắn
“…” Thiên Luật gục đầu xuống, không có nói tiếp, nửa ngày sau, y bước xuống giường dưa lưng về phía Cố Thính Ngữ ”Chúng ta ra ngoài.”
bên ngoài vẫn như trước là những dòng suối chảy ra ảo cảnh
Nhà trúc cách năm con suối khoảng chừng 30 trượng. Thông tới đình ở con suối trung tâm, có một cây cầu rất nhỏ làm bằng trúc, mặt cầu trơn tuột, trong cơn gió khe khẽ lay động.
Thien Luật bước lên trên cầu, nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, hồ nước trong suốt hất ngược lại dáng hình bạch sắc của y
“Ngươi từ đây đi tới ngôi đình đối diện, sau đó đi trở về.”
“Chỉ có vậy?” Cố Thính Ngữ cười hỏi
“Hanh.” Thiên Luật hừ lạnh không nói
Mà khi Cố Thính Ngữ run rẩy bước lên trên mặt cầu trơn tuột nhỏ bé thì, vô luận thế nào hắn cũng cười không nổi nữa. Hắn ngay cả đứng vững còn chưa được đã trực tiếp rơi vào trong suối
Thiên Luật nhàn nhạt nhìn Cố Thính Ngữ cả người ướt sũng, lúc này mới chậm rãi nói rằng “Không thể điều chỉnh cho năng lượng trong cơ thể ngươi cân bằng, ngươi là đi không đựoc tới chỗ đối diện đi.”
“…” Y là cố ý chê cười bản thân mình, Cố Thính Ngữ oán hận lau bọt nước trên gương mặt
Cứ như vậy, Thiên Luật miệng ngậm một mảnh lá trúc nhìn Cố Thính Ngữ ở trên cầu bày ra đủ các loại tư thế hoạt kê, sau cùng cũng chỉ là “Bõm “ một tiếng vào trong nước
Nhưng Thiên Luật không hề cười. Đường nhìn của y vẫn bám theo cái biểu tình không cam lòng, không ngừng hiện lên một lần lại một lần trên mặt Cố Thính Ngữ.
Đường nhìn… Có đôi chút thất thần
Một Thanh âm chói tai bỗng vang lên trong đầu Thiên Luật
[ Ngươi là kẻ ích kỉ thấy người chết mà không cứu… Mang theo cầm (đàn) của ngươi xuống cùng địa ngục đi ]
Ánh chiều tà linh động chiếu nghiêng trên mặt nước, mặt nước nhu hoà cùng ánh sáng nhẹ nhàng di động.
“ Uy…”
Thiên Luật bỗng nhiên lấy lại tinh thần, tới gần hoàng hôn, y phản xạ có điều kiện tìm thân ảnh của Cố Thính Ngữ trong nước
Nhưng mà, không thấy
Cả ở trên cầu cũng không có.
Giữa lúc y bắt đầu lo nghĩ, thì nghe xa xa thấy có người đang gọi y. Giương mắt nhìn lên, Cố Thính Ngữ đang đứng giữa đình hướng y phất tay
Qua suốt một buổi chiều, Cố Thính Ngữ cùng dần dần nắm dựoc bí quyết giữ cân bằng thân thể, là do ban đầu dưới chân run lên mới đứng không vững, dần dần bình ổn tâm trạng mỗi bước tiến lên đều cẩn cản dực dực, mỗi lần rơi khỏi cầu trúc, hắn đều có thể tiến lên phía trước một bước.
Đè xuống kinh ngạc trong lòng, Thiên Luật vẫy hắn quay về “Qua đây.” Y giục
Nhưng Cố Thính Ngữ lại đang chuyên chú nhìn cái gì đó trong đình, nửa ngày sau, hắn quay đầu hô
“Ở đây có một cái cầm, nó… Thật kì quái…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất