Chương 60: Hãm sâu vào vũng bùn
“Lại đây.”
Nam nhân hướng Cố Thính Ngữ giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc.
Tứ chi của cơ thể không theo ý mình, đôi mắt đen của Cố Thính Ngữ bị che phủ bởi một lớp sương mù.
Hắn ngơ ngác tiếu sái tiến vào căn phòng, những nam nữ đang nằm mập hợp trên mặt đất hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn. Mấy nam nhân cường tráng ly khai thân thể nhỏ bé và yếu ớt dưới thân, quay đầu nhìn nam nhân trên ghế
Y chỉ mỉm cười gật đầu
Trên trán Cố Thính Ngữ ngưng kết một tầng mồ hôi mỏng, ý thức càng ngày càng xa, trước mắt là một mảnh hắc ám. Tấm rèm mỏng bao quanh thân thể không biết từ lúc nào đã rơi trên mặt đất.
Một đôi tay to xoa lên làn da xích loã, đầu lưỡi ẩm ướt nhuyễn mềm khẳng cắn lên những điểm mẫn cảm, làn da mật ong phiến tình phủ nước trên khắp toàn thân. Trong tình sắc cực kỳ khiêu khích này, dưới chân Cố Thính Ngữ như nhũn ra, ức chế không được lui về sau.
Hắn bỏ chạy.
“Bắt hắn!”
Nam nhân ở phía sau Cố Thính Ngữ giật hắn lại, sau đó nhấc đùi của hắn lên giữa không trung
“Đừng …Ân…”
Nam nhân trên ghế nở nụ cừơi đầy ẩn ý, y hướng mấy nam nhân phía sau gật đầu.
Các nam nhân đựơc cho phép, không hảo ý tiến sát lại Cố Thính Ngữ
Nọc độc của Dâm chương trùng đã thấm vào tận trong linh hồn, dục vọng của Cố Thính Ngữ đã hở ra, huyệt nội từ lâu đã ẩm ướt thành một mảng.
Không biết ngón tay của ai từ lúc nào đã dọc theo da thịt trắng mịn đến sát huyệt khẩu tìm kiếm, huyệt khẩu hơi cắn lấy đầu ngón tay, nhúc nhích khép mở ngày càng nhanh.
Các nam nhân xung quanh đều phát sinh một tiếng cười trầm thấp đầy *** đãng
Lại thêm một ngón tay xâm nhập vào nơi ẩm ứơt mềm nhuyễn kia, hai ngón tay bất đồng phương hướng đem nội bích xé rách, thịt huyệt hồng nhạt mị hoặc lồ lộ trong tầm mắt các nam nhân.
Cố Thính Ngữ ngửa đầu, bất an giãy dụa vòng eo. Miệng hắn lúc này mở lớn, tuỳ ý nước bọt từ trong miệng chảy ra, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Bỗng nhiên mày của nam nhân trên ghế nhíu lại, cặp mắt phượng chuyển hướng lên trần nhà KHông khí nguyên bản đang tĩnh lặng tới kỳ dị bỗng dưng chuyển động, từ giữa phòng một tia sáng màu xanh gai mắt bắn thẳng về tính khí đang muốn xâm phạm thân thể Cố Thính Ngữ của một nam nhân tráng kiện
“A a a” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, dục vọng nguyên bản đang đứng thẳng của nam nhân lúc này chỉ còn là một lỗ máu đen kịt.
Tốc độ công kích nhanh như điện chớp, tất cả nam nhân vây quanh Cố Thính Ngữ đều gục ngã, ngay tại lúc Cố Thính Ngữ mất đi chống đỡ với cơn đau thắt ở bụng dưới, thì một đôi tay ôn nhu tiếp lấy hắn.
Cố Thính Ngữ tựa ở trong lòng Huyễn Sinh, bao lấy bọn họ là một lá chắn phòng ngự trong suốt.
“Tỉnh, tỉnh lại!!!” Huyễn sinh cấp tốc lay động hai vai Cố Thính Ngữ. nỗ lực kéo hắn từ trong đám sương mù dày đặc kia quay lại.
Nhưng điều khiến y lo lắng nhất lại đến, hai chân Cố Thính Ngữ quấn lên eo y, đem thứ cực nóng của bản thân ma sát với phía trước của Huyễn Sinh
Chết tiệt Đây tuyệt đối không phải là hắn!
“Phanh … Phanh…”
Đàn xà không ngừng đánh vào lá chắn trong suốt, chúng vây quanh hai người, phẫn nộ vì có kẻ can đảm dám quấy rôi thịnh yến của chúng.
Trong ý thức hư vô, Cố Thính Ngữ ngửi thấy một vị đạo quen thuộc, có thanh âm của ai đó lúc gần lúc xa…
“Ngô…”
Huyễn Sinh kinh hỉ cảm thụ đựơc Cố Thính Ngữ vẫn còn một tia thần trí tồn tại, y ôm chạt lấy vòng eo của hắn, quay đầu lại nhưng phát hiện tình huống thập phần không ổn, ánh sáng của lá chắn ảm đạm tựa như lúc nào cũng có khả năng biến mất… đàn xà này đang hoá thành hình thú vây quanh bốn vách tường của gian phòng, vây kín kẽ đem Huyễn Sinh cùng Cố Thính Ngữ dồn vào góc chết
Chỉ có thể liều mạng thôi. Dư quang của Huyễn Sinh quét đến nam nhân vẫn ngồi im trên ghế đá, nhưng đôi mắt của nam nhân đó lại thấu triệt hệt như thợ săn gắt gao nhìn bọn họ
[Trọc Âm] rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên nam nhân trong lòng run lên nhè nhẹ, Huỹên Sinh vội vã cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thính Ngữ mở đôi mắt hỗn loạn nhìn bản thân, hai tay đồng dạng đang khoát trên lưng cũng cố sức ôm lấy y “Ngươi đến tìm ta rồi…” Cố Thính Ngữ thì thào tự nói
Huyễn Sinh vừa muốn trả lời, nhưng từ kế tiếp, lại hung hăng xé rách trái tim y.
“Ngao…”
Sơ sẩy trí mạng phát sinh trong nháy mắt!
Lá chắn đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, đàn xà nắm lấy thời cơ cùng xông lên, Huyễn Sinh biết bọn họ không thể trốn thoát,nhưng y cũng dùng một thân thể không được cường tráng của mình để bảo vệ Cố Thính Ngữ ở dưới thân
Năng lượng trong cơ thể Huyễn Sinh kịch liệt giảm sút, nếu ở thời kì hưng thịnh,sợ rằng những…con rắn hạ đẳng cùng Trọc Âm cũng không thể gây khó khăn cho y, nhưng hiện tại, cơ thể vì cường ngạnh đột phá kết giới mà xông vào,mệnh của y đã có nguy cơ một đường đi vào tử lộ.
KHông thể đi…
KHông thể bỏ hắn lại một lần nữa…
Răng nanh sắc nhọn chứa đầy nọc độc cắn phá động mạch ở cổ Huyễn Sinh, mưa máu ngập tràn, Cố Thính Ngữ ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc. Nhưng mà hắn lại cảm giác bản thân đang được bao bọc tại một nơi cực kì ấm áp, mọi tiếng động nhốn nháo ồn ào xung quanh dần dần cách hắn rất xa.
“… Vì một kẻ không yêu ngươi, đáng giá sao?”
Rốt cục,Trọc Âm cũng rời khỏi ghế đá, mỉm cười bước thong thả đi tới chỗ họ
Đàn rắn vây quanh hai người từ từ tản ra, trong ánh lửa âm u, trên lưng Huyễn Sinh vẫn còn cắm những mảnh răng nanh gãy nhỏ, tiên huyết dữ dội,nghiêm trọng nhất,là vết thương đầy máu ở cần cổ
“Chí ít… ta còn có năng lực yêu thương…” Huyễn Sinh cúi đầu, máu phun ra từ cổ họng, y dừng một chút, khinh miệt nhìn về phía Trọc ÂM “Mà ngươi thì…”
Con ngươi Trọc Âm nhanh chóng thu lại, rất nhanh, y liếm môi cười càng thêm lạnh lẽo
“Ha hả… Yêu…”
Từ trong u ám gọi ra hai con cự mãng (là con trăn),chúng quấn lấy Huyễn Sinh đang suy yếu, nhượng Huyễn Sinh có giẫy dụa thế nào cũng không thể phá nổi vòng siết này
“Đừng!!!!!”
Trọc Âm ôm lấy Cố Thính Ngữ, trước mặt Huyễn Sinh hôn hắn, đem hai chân hắn tách ra.
Hai mắt Huyễn Sinh đỏ lên,y điên cuồng giãy dụa, tơ máu từ khóe miệng tràn ra càng nhiều “Tỉnh tỉnh lại!! Cố Thính Ngữ!!”
“…” KHi Cố Thính Ngữ mở đôi mắt tràn ngập sương mù lại chỉ nhìn vào Trọc Âm
“TRọc Âm!! Ngươi sẽ phải hối hận!!”
Nhưng
“Phốc…”
Huyễn Sinh phảng phất như nghe thấy thanh âm da thịt bị xé rách cự vật chỉ động một cái đã đánh sâu vào thịt huyệt của Cố Thính Ngữ, Cố Thính Ngữ ngồi trên đùi Trọc Âm nhẹ nhàng rung động, địa phương nơi hai người mập hợp, tiên huyết đỏ sẫm như suối chảy ra
Trọc Âm nhìn HUyễn Sinh gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cử động, thỏa mãn nheo con mắt lại “ Tự động.”
Vừa dứt lời, Cố Thính Ngữ ưỡn ngực nâng lên vòng eo, cự vật chậm rãi rời khỏi dũng đạo, ngay tại lúc sắp rời khỏi huyệt khẩu, Cố Thính Ngữ lại gắng sức ngồi xuống.
“Đối xử với hắn như thế… Ngươi nhất định phải hối hận…” Huyễn Sinh nhắm hai mắt, khàn giọng lặp lại
“A…a…” Trả lời Huyễn Sinh, chỉ có tiếng rên rỉ kiều mị của Cố Thính Ngữ
Bầu không khí *** mĩ liên tục lan tràn…. Động tác của Cố Thính Ngữ càng lúc càng nhanh, nội bích yếu ớt không chịu được va chạm liên tục như vậy, nhưng hắn vẫn như cũ đong đưa eo, giống như một con rối vô tri vô giác
“Thoải mái không…” Trọc Âm liếm vành tai hắn hỏi
“Ân…thoải mái…” Cố Thính Ngữ càng thêm ra sức đáp lại
“…” Huyễn Sinh đã nói không ra lời
Thân thể y dần tiêu tán, ngay tại lúc y hoàn toàn biến thành trong suốt, thì từ sâu trong Thập Nhị cung truyền ra một tiếng rống giận đầy oán độc, Quyết cảm ứng được Huyễn Sinh đang biến mất, sự tuyệt vọng xuyên khấu qua kết giới, ngọn lửa địa ngục màu lam u tối từ dưới nền dất toát ra, bảo hộ Huyễn Sinh đang mất đi ý thức, hai cự mãng đang cuộn lấy y vội thoát đi, đợi ngọn lửa tiêu thất, hình ảnh trong suốt đã không còn
Mà lúc này, động tác của Cố Thính Ngữ cũng ngừng lại, mặc kệ Trọc Âm có hạ lệnh thế nào hắn vẫn ngây ngốc không nhúc nhích.
———-
hình cự mãng (hay trăn)đây:
Trăn thường sống theo cặp, nơi râm mát, ẩm ướt. Ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động và kiếm ăn. Trăn thường tìm nơi ấm áp để ngủ qua nùa đông. Các mùa khác trăn kiếm ăn, sinh trưởng, phát triển và sinh sản. Trăn săn các loại động vật máu nóng bằng cách cắn rồi ngoạm, sau đó lây thân mình cuốn mồi vào và riết chặt cho đến chết rồi nuốt vào từ từ. Răng trăn cong vào trong nhưng nhờ cấu tạo của xương hàm mở rộng nên có thể nuốt được những con mồi lớn.
Trăn phát triển qua nhiều lần lột da theo một chu kỳ không nhất định. Trăn lột da nhằm rũ bỏ lớp da cũ, già cỗi, chật chội, tạo điều kiện cho tế bào mới phát triển tốt hơn. Khi sắp lột da, trăn không ăn mồi, tính trở nên hung dữ, da chuyển từ màu sẫm sang màu trắng, thích chỗ yên tĩnh hay trầm mình trong nước. Lớp da mới mang màu sắc đẹp, mềm bóng. Sau 20 ngày da trăn trở lại bình thường, trăn khỏe và lớn nhanh
Nam nhân hướng Cố Thính Ngữ giơ ngón trỏ ngoắc ngoắc.
Tứ chi của cơ thể không theo ý mình, đôi mắt đen của Cố Thính Ngữ bị che phủ bởi một lớp sương mù.
Hắn ngơ ngác tiếu sái tiến vào căn phòng, những nam nữ đang nằm mập hợp trên mặt đất hiếu kỳ quay đầu nhìn hắn. Mấy nam nhân cường tráng ly khai thân thể nhỏ bé và yếu ớt dưới thân, quay đầu nhìn nam nhân trên ghế
Y chỉ mỉm cười gật đầu
Trên trán Cố Thính Ngữ ngưng kết một tầng mồ hôi mỏng, ý thức càng ngày càng xa, trước mắt là một mảnh hắc ám. Tấm rèm mỏng bao quanh thân thể không biết từ lúc nào đã rơi trên mặt đất.
Một đôi tay to xoa lên làn da xích loã, đầu lưỡi ẩm ướt nhuyễn mềm khẳng cắn lên những điểm mẫn cảm, làn da mật ong phiến tình phủ nước trên khắp toàn thân. Trong tình sắc cực kỳ khiêu khích này, dưới chân Cố Thính Ngữ như nhũn ra, ức chế không được lui về sau.
Hắn bỏ chạy.
“Bắt hắn!”
Nam nhân ở phía sau Cố Thính Ngữ giật hắn lại, sau đó nhấc đùi của hắn lên giữa không trung
“Đừng …Ân…”
Nam nhân trên ghế nở nụ cừơi đầy ẩn ý, y hướng mấy nam nhân phía sau gật đầu.
Các nam nhân đựơc cho phép, không hảo ý tiến sát lại Cố Thính Ngữ
Nọc độc của Dâm chương trùng đã thấm vào tận trong linh hồn, dục vọng của Cố Thính Ngữ đã hở ra, huyệt nội từ lâu đã ẩm ướt thành một mảng.
Không biết ngón tay của ai từ lúc nào đã dọc theo da thịt trắng mịn đến sát huyệt khẩu tìm kiếm, huyệt khẩu hơi cắn lấy đầu ngón tay, nhúc nhích khép mở ngày càng nhanh.
Các nam nhân xung quanh đều phát sinh một tiếng cười trầm thấp đầy *** đãng
Lại thêm một ngón tay xâm nhập vào nơi ẩm ứơt mềm nhuyễn kia, hai ngón tay bất đồng phương hướng đem nội bích xé rách, thịt huyệt hồng nhạt mị hoặc lồ lộ trong tầm mắt các nam nhân.
Cố Thính Ngữ ngửa đầu, bất an giãy dụa vòng eo. Miệng hắn lúc này mở lớn, tuỳ ý nước bọt từ trong miệng chảy ra, đôi mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự.
Bỗng nhiên mày của nam nhân trên ghế nhíu lại, cặp mắt phượng chuyển hướng lên trần nhà KHông khí nguyên bản đang tĩnh lặng tới kỳ dị bỗng dưng chuyển động, từ giữa phòng một tia sáng màu xanh gai mắt bắn thẳng về tính khí đang muốn xâm phạm thân thể Cố Thính Ngữ của một nam nhân tráng kiện
“A a a” Tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên, dục vọng nguyên bản đang đứng thẳng của nam nhân lúc này chỉ còn là một lỗ máu đen kịt.
Tốc độ công kích nhanh như điện chớp, tất cả nam nhân vây quanh Cố Thính Ngữ đều gục ngã, ngay tại lúc Cố Thính Ngữ mất đi chống đỡ với cơn đau thắt ở bụng dưới, thì một đôi tay ôn nhu tiếp lấy hắn.
Cố Thính Ngữ tựa ở trong lòng Huyễn Sinh, bao lấy bọn họ là một lá chắn phòng ngự trong suốt.
“Tỉnh, tỉnh lại!!!” Huyễn sinh cấp tốc lay động hai vai Cố Thính Ngữ. nỗ lực kéo hắn từ trong đám sương mù dày đặc kia quay lại.
Nhưng điều khiến y lo lắng nhất lại đến, hai chân Cố Thính Ngữ quấn lên eo y, đem thứ cực nóng của bản thân ma sát với phía trước của Huyễn Sinh
Chết tiệt Đây tuyệt đối không phải là hắn!
“Phanh … Phanh…”
Đàn xà không ngừng đánh vào lá chắn trong suốt, chúng vây quanh hai người, phẫn nộ vì có kẻ can đảm dám quấy rôi thịnh yến của chúng.
Trong ý thức hư vô, Cố Thính Ngữ ngửi thấy một vị đạo quen thuộc, có thanh âm của ai đó lúc gần lúc xa…
“Ngô…”
Huyễn Sinh kinh hỉ cảm thụ đựơc Cố Thính Ngữ vẫn còn một tia thần trí tồn tại, y ôm chạt lấy vòng eo của hắn, quay đầu lại nhưng phát hiện tình huống thập phần không ổn, ánh sáng của lá chắn ảm đạm tựa như lúc nào cũng có khả năng biến mất… đàn xà này đang hoá thành hình thú vây quanh bốn vách tường của gian phòng, vây kín kẽ đem Huyễn Sinh cùng Cố Thính Ngữ dồn vào góc chết
Chỉ có thể liều mạng thôi. Dư quang của Huyễn Sinh quét đến nam nhân vẫn ngồi im trên ghế đá, nhưng đôi mắt của nam nhân đó lại thấu triệt hệt như thợ săn gắt gao nhìn bọn họ
[Trọc Âm] rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.
Bỗng nhiên nam nhân trong lòng run lên nhè nhẹ, Huỹên Sinh vội vã cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy Cố Thính Ngữ mở đôi mắt hỗn loạn nhìn bản thân, hai tay đồng dạng đang khoát trên lưng cũng cố sức ôm lấy y “Ngươi đến tìm ta rồi…” Cố Thính Ngữ thì thào tự nói
Huyễn Sinh vừa muốn trả lời, nhưng từ kế tiếp, lại hung hăng xé rách trái tim y.
“Ngao…”
Sơ sẩy trí mạng phát sinh trong nháy mắt!
Lá chắn đột nhiên sụp đổ hoàn toàn, đàn xà nắm lấy thời cơ cùng xông lên, Huyễn Sinh biết bọn họ không thể trốn thoát,nhưng y cũng dùng một thân thể không được cường tráng của mình để bảo vệ Cố Thính Ngữ ở dưới thân
Năng lượng trong cơ thể Huyễn Sinh kịch liệt giảm sút, nếu ở thời kì hưng thịnh,sợ rằng những…con rắn hạ đẳng cùng Trọc Âm cũng không thể gây khó khăn cho y, nhưng hiện tại, cơ thể vì cường ngạnh đột phá kết giới mà xông vào,mệnh của y đã có nguy cơ một đường đi vào tử lộ.
KHông thể đi…
KHông thể bỏ hắn lại một lần nữa…
Răng nanh sắc nhọn chứa đầy nọc độc cắn phá động mạch ở cổ Huyễn Sinh, mưa máu ngập tràn, Cố Thính Ngữ ngửi thấy mùi máu tanh dày đặc. Nhưng mà hắn lại cảm giác bản thân đang được bao bọc tại một nơi cực kì ấm áp, mọi tiếng động nhốn nháo ồn ào xung quanh dần dần cách hắn rất xa.
“… Vì một kẻ không yêu ngươi, đáng giá sao?”
Rốt cục,Trọc Âm cũng rời khỏi ghế đá, mỉm cười bước thong thả đi tới chỗ họ
Đàn rắn vây quanh hai người từ từ tản ra, trong ánh lửa âm u, trên lưng Huyễn Sinh vẫn còn cắm những mảnh răng nanh gãy nhỏ, tiên huyết dữ dội,nghiêm trọng nhất,là vết thương đầy máu ở cần cổ
“Chí ít… ta còn có năng lực yêu thương…” Huyễn Sinh cúi đầu, máu phun ra từ cổ họng, y dừng một chút, khinh miệt nhìn về phía Trọc ÂM “Mà ngươi thì…”
Con ngươi Trọc Âm nhanh chóng thu lại, rất nhanh, y liếm môi cười càng thêm lạnh lẽo
“Ha hả… Yêu…”
Từ trong u ám gọi ra hai con cự mãng (là con trăn),chúng quấn lấy Huyễn Sinh đang suy yếu, nhượng Huyễn Sinh có giẫy dụa thế nào cũng không thể phá nổi vòng siết này
“Đừng!!!!!”
Trọc Âm ôm lấy Cố Thính Ngữ, trước mặt Huyễn Sinh hôn hắn, đem hai chân hắn tách ra.
Hai mắt Huyễn Sinh đỏ lên,y điên cuồng giãy dụa, tơ máu từ khóe miệng tràn ra càng nhiều “Tỉnh tỉnh lại!! Cố Thính Ngữ!!”
“…” KHi Cố Thính Ngữ mở đôi mắt tràn ngập sương mù lại chỉ nhìn vào Trọc Âm
“TRọc Âm!! Ngươi sẽ phải hối hận!!”
Nhưng
“Phốc…”
Huyễn Sinh phảng phất như nghe thấy thanh âm da thịt bị xé rách cự vật chỉ động một cái đã đánh sâu vào thịt huyệt của Cố Thính Ngữ, Cố Thính Ngữ ngồi trên đùi Trọc Âm nhẹ nhàng rung động, địa phương nơi hai người mập hợp, tiên huyết đỏ sẫm như suối chảy ra
Trọc Âm nhìn HUyễn Sinh gần trong gang tấc, nhưng lại không thể cử động, thỏa mãn nheo con mắt lại “ Tự động.”
Vừa dứt lời, Cố Thính Ngữ ưỡn ngực nâng lên vòng eo, cự vật chậm rãi rời khỏi dũng đạo, ngay tại lúc sắp rời khỏi huyệt khẩu, Cố Thính Ngữ lại gắng sức ngồi xuống.
“Đối xử với hắn như thế… Ngươi nhất định phải hối hận…” Huyễn Sinh nhắm hai mắt, khàn giọng lặp lại
“A…a…” Trả lời Huyễn Sinh, chỉ có tiếng rên rỉ kiều mị của Cố Thính Ngữ
Bầu không khí *** mĩ liên tục lan tràn…. Động tác của Cố Thính Ngữ càng lúc càng nhanh, nội bích yếu ớt không chịu được va chạm liên tục như vậy, nhưng hắn vẫn như cũ đong đưa eo, giống như một con rối vô tri vô giác
“Thoải mái không…” Trọc Âm liếm vành tai hắn hỏi
“Ân…thoải mái…” Cố Thính Ngữ càng thêm ra sức đáp lại
“…” Huyễn Sinh đã nói không ra lời
Thân thể y dần tiêu tán, ngay tại lúc y hoàn toàn biến thành trong suốt, thì từ sâu trong Thập Nhị cung truyền ra một tiếng rống giận đầy oán độc, Quyết cảm ứng được Huyễn Sinh đang biến mất, sự tuyệt vọng xuyên khấu qua kết giới, ngọn lửa địa ngục màu lam u tối từ dưới nền dất toát ra, bảo hộ Huyễn Sinh đang mất đi ý thức, hai cự mãng đang cuộn lấy y vội thoát đi, đợi ngọn lửa tiêu thất, hình ảnh trong suốt đã không còn
Mà lúc này, động tác của Cố Thính Ngữ cũng ngừng lại, mặc kệ Trọc Âm có hạ lệnh thế nào hắn vẫn ngây ngốc không nhúc nhích.
———-
hình cự mãng (hay trăn)đây:
Trăn thường sống theo cặp, nơi râm mát, ẩm ướt. Ban ngày ngủ, ban đêm hoạt động và kiếm ăn. Trăn thường tìm nơi ấm áp để ngủ qua nùa đông. Các mùa khác trăn kiếm ăn, sinh trưởng, phát triển và sinh sản. Trăn săn các loại động vật máu nóng bằng cách cắn rồi ngoạm, sau đó lây thân mình cuốn mồi vào và riết chặt cho đến chết rồi nuốt vào từ từ. Răng trăn cong vào trong nhưng nhờ cấu tạo của xương hàm mở rộng nên có thể nuốt được những con mồi lớn.
Trăn phát triển qua nhiều lần lột da theo một chu kỳ không nhất định. Trăn lột da nhằm rũ bỏ lớp da cũ, già cỗi, chật chội, tạo điều kiện cho tế bào mới phát triển tốt hơn. Khi sắp lột da, trăn không ăn mồi, tính trở nên hung dữ, da chuyển từ màu sẫm sang màu trắng, thích chỗ yên tĩnh hay trầm mình trong nước. Lớp da mới mang màu sắc đẹp, mềm bóng. Sau 20 ngày da trăn trở lại bình thường, trăn khỏe và lớn nhanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất