Chương 34: Ta đến tìm con trai thật mà
Người nên hay không nên cút thì đều cút hết rồi, cuối cùng Tô đại nhân cũng được ngủ một giấc yên ổn.
Hôm sau tỉnh lại, cục sưng trên mắt cá đã xẹp bớt kha khá, bôi thuốc mỡ lần nữa, sau khi xoa bóp loạn xạ xong thì nhét vào tất. Hắn đi vài bước, cảm thấy vẫn có thể nhịn đau, bèn chỉnh trang y phục, dùng nước nóng mà tiểu nội thị mang đến để rửa mặt súc miệng sạch sẽ, rồi đi ra ngoài.
Bữa sáng vẫn dùng trong đại điện. Mấy vị quan viên ở lại, ngoài hai thiếu khanh Hồng Lư tự có quan hệ tốt ra, còn lại đều ngồi một mình một góc. Lưu thiếu chiêm sự và Giả ngự sử mỗi người hớp một miếng cháo, sắp dùng ánh mắt để chém gϊếŧ nhau ba hiệp rồi.
Thôi trạng nguyên rất khí phách mà chiếm riêng bàn chính. Quan vị của hắn không cao, sự kiêu ngạo lại không nhỏ, cảm thấy cả phòng đều là vật bẩn không nhập bọn nổi-- Vân thám hoa lại không phải vật bẩn, mà là đóa hoa lạ làm từ băng, hắn cũng không muốn niềm nở với người lạnh mặt.
Thấy Tô Án xuất hiện, hắn mới mỉm cười, vẫy tay: "Thanh Hà huynh, ngồi đây nè."
Tô Án chú ý vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, nên đi chầm chậm đến, ngồi đối diện Thôi Cẩm Bình. Cung nhân múc cháo cho hắn. Sáng sớm hắn không thích ăn cháo, bèn hỏi: "Có bánh bao không? Bánh chiên cũng được. Tốt nhất là thêm một chén súp cay nữa."
Thôi Cẩm Bình chê cười: "Ngươi nghiện đồ ăn quán xá ở chợ rồi à? Tiếc là cơm nước trong điện này đều được chuẩn bị thống nhất, trước đó ta cũng hỏi rồi, không mở bếp riêng--"
"Có có có! Thành Thắng công công đã dặn dò, nếu là vật dụng và ăn mặc do Tô đại nhân căn dặn, thì chúng tiểu nhân bắt buộc phải dâng lên, cho dù không có, cũng phải nghĩ cách biến ra. Xin Tô đại nhân chờ một lát." Cung nhân khom người lui xuống, rồi bước nhanh ra ngoài điện.
Thôi Cẩm Bình bị vả mặt ngay tại chỗ, rất lúng túng, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, cười gượng gạo: "Chắc đây là ân điển của tiểu gia. Nghe nói Thanh Hà khá được đông cung coi trọng, ngu huynh thấy, lời này nhẹ quá, đông cung thật sự xem ngươi như tay chân, ngay cả những chuyện nhỏ này cũng rất chu đáo."
Trong lòng hắn vui mừng khi thấy Tô Án đắc thế, dù gì hai người khá hợp nhau, mối quan hệ cũng tốt, Tô Án đắc thế, chắc hẳn sau này cũng có thể nâng đỡ hắn. Nhưng lại loáng thoáng nếm được mùi vị của sự ghen tị, giống như một quả hồng chưa thấm sương, vừa chua vừa chát, suy nghĩ rốt cuộc vì sao mà Tô Án đáng để đông cung xem trọng như vậy? Chưa chắc văn chương quá hay, chuyện vạch tội ở kì thi đình giống như chó ngáp phải ruồi hơn, ngay cả khi làm bài vè trong tiệc ân vinh, nhiều khi cũng chỉ là lòe thiên hạ thôi.
Mà bản thân mình là trạng nguyên, khả năng viết văn xuất sắc, thông thạo thiên văn địa lý, tài trí nhanh nhạy, vừa nhìn sẽ nhớ ngay, nhưng thậm chí còn chẳng nhận được sự coi trọng, bị chôn vùi trong đống giấy tờ của Hàn Lâm viện. Một là học tập đến già, hai là nhận chức ở lục bộ hoặc làm quan địa phương, còn phải đi từ tầng dưới lên.
Trữ tướng, trữ tướng, nói thì dễ nghe lắm, mấy trăm mấy ngàn học sĩ Hàn Lâm, mới có thể xuất hiện một phụ thần Nội các? Càng đừng nói đến thủ phụ!
Nghĩ một mạch đến đây, Thôi Cẩm Bình thấy lòng như tro tàn, âm thầm thở dài: Quả nhiên "làm quan chẳng tốn công, đều dựa vào ý trời"! Tô Thanh Hà này, chẳng phải do dựa vào ngọn núi lớn, mới có thể thoải mái như vậy sao? Hóa ra dù học vấn chính quy có nhiều cỡ nào, thì cũng không bằng việc chơi đùa với tiểu thái tử.
Lúc tâm trạng hắn đang thay đổi thất thường, cung nhân đã xách hộp cơm đến, lần lượt bày ra hai lồng bánh bao gạch cua, một dĩa bánh xuân chiên kèm một chén súp cay, một chén miến tiết vịt, cuối cùng còn có một dĩa lòng chiên cắt lát, đồ ngon chiếm nửa bàn ăn.
Mùi tanh xộc lên mũi, nhưng không hấp dẫn nhiều như bánh bao có nhân ăn kèm với cháo trắng, mấy người còn lại trong đại điện đồng loạt rướn cổ lên, nhất là hai vị thiếu khanh của Hồng Lư tự, tròng mắt sắp rớt vào tô miến tiết vịt luôn.
Tô Án thấy đều là mấy món mình thích ăn vào bữa sáng, thầm nghĩ thường ngày tiểu quỷ bá đạo thật, nhưng lúc quan trọng vẫn rất chu đáo, tối qua ở trong tủ nghe lén được hắn nói đến việc thiếu khanh Hồng Lư tự oán trách cơm nước sơ sài, nên đã nhớ trong lòng, chuẩn bị xong từ sớm.
Hắn hào phóng đẩy chén dĩa về phía Thôi Cẩm Bình: "Nhiều vậy ta ăn không hết, nào, Bình Sơn huynh, ăn chung đi."
Thôi Cẩm Bình thấy hắn nhiệt tình, rất hổ thẹn với sự ghen tị vừa nảy sinh của mình, mau chóng cố gắng dìm xuống, nói cám ơn, rồi lấy một chén miến và vài cái bánh xuân.
"Muốn ăn bánh bao gạch cua không?"
"Không cần không cần, ta không ăn cua được."
Tô Án nhớ lại trong bữa tiệc ân vinh, dường như thám hoa lang thích ăn cua, bèn bưng một xửng bánh bao gạch cua đi đến bên cạnh Vân Tiển, đặt lên bàn trước mặt y.
Vân Tiển không động đậy mà nhìn hắn một cái, tiếp tục múc cháo.
Tô Án cười nói: "Đây là quà đáp lễ. Cám ơn ngươi đã đỡ ta tối qua, ta mới không bị ngã sấp mặt."
Lúc này Vân Tiển mới nhìn sang xửng hấp.
Một cái bánh bao gạch cua to bằng bàn tay, tròn trịa căng đầy, trắng tinh óng ánh, vỏ mỏng gần như trong suốt, nếp gấp ở trung tâm đều đặn tinh xảo, giống hệt như một đóa cúc ngọc nhiều cánh xếp chồng, ôm lấy nhụy hoa sắp nở vậy.
Y hơi thất thần, không biết nghĩ đến chuyện gì, mà vành tai lại hơi ửng đỏ.
Tô Án thấy đối phương không từ chối, bèn đưa ống cói dùng để hút chất lỏng đến trước mặt y: "Chọc thủng trước đi, cẩn thận phỏng miệng."
Vân Tiển nhận lấy ống cói, khẽ nói: "Đa tạ."
Sau khi Tô Án trở về chỗ, Thôi Cẩm Bình nhìn hắn tấm tắc kêu lạ: "Giờ ta tin thật rồi."
"Tin gì?"
"Lời đồn đãi ngoài đường đó. Nói là khi tiến sĩ dạo phố, ai cũng có tướng mạo của phàm gian, nhưng chỉ mình Tô Thanh Hà như đang đi trên núi ngọc, ánh nắng chiếu rọi, còn nói ngươi là chuyển thế của thần mặt trời nữa. Chẳng vậy còn gì, ngay cả hoa mai tuyết lạnh lùng cũng bị ngươi thúc nở luôn."
Lời đồn ngoài đường cái rắm ấy, bách tính bình dân nào biết cái gì là "đi trên núi ngọc" chứ, rõ ràng là do Thôi trạng nguyên bịa ra để trêu chọc hắn thì có. Tô Án cầm muỗng canh làm ra vẻ như muốn gõ trán Thôi Cẩm Bình, cười mắng: "Quỷ đùa dai!"
Dùng bữa sáng xong, mấy vị quan viên ở trong điện chờ điều tra, không ngờ đợi hồi lâu, mặt trời lên cao ba sào, cũng không thấy có nội thị đến truyền gọi bọn họ đến gặp thánh thượng, ngay cả quan viên tra án cũng không thấy người nào xuất hiện.
Giả Công Tề sốt ruột muốn ra ngoài Tiểu Nam viện xem tình hình, lại bị thị vệ gác cửa khách sáo mà ngăn lại, nói các đại nhân có thể hành động tự do trong điện, nhưng không thể ra khỏi cánh cửa này.
Giả Công Tề hỏi, khi nào mới được triệu kiến? Hoặc là phái người đến tra hỏi?
Thị vệ đáp, không biết, đợi đi.
Dùng bữa trưa xong, cứ ngồi không như vậy đến chạng vạng, mấy vị quan viên phản ứng lại, không phải hoàng đế quên mất hung án hôm qua, mà là hoàn toàn không muốn gặp bọn họ, trực tiếp nhốt trong Tiểu Nam viện cho xong.
Về việc còn phải giam lỏng bao lâu.. ai mà biết được!
Các thiếu khanh Hồng Lư tự sốt ruột quay mòng mòng, Lưu Vi Nghị và Giả Công Tề cũng ngồi không yên nữa, sau khi gây hấn rồi cãi nhau mấy trận, thì giận đùng đùng mà trở về phòng. Ngay cả Thôi Cẩm Bình cũng trở nên lo lắng, hỏi riêng Tô Án: "Ngươi nói xem, chẳng lẽ hoàng gia đang có ý định 'thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót'.."
Tô Án cười phá lên: "Suy nghĩ này của ngươi đủ âm mưu đó, nhưng hoàng gia lại không phải Tào Tháo."
Thôi Cẩm Bình than thở: "Ta không sợ sự tra khảo của Hình bộ, chỉ sợ bị nhốt một cách không rõ ràng ở đây, nhốt tới chết."
"Hôm qua ngươi không có mặt ở đó, đã đi đâu vậy?" Tô Án hỏi.
Thôi Cẩm Bình nói: "Đi uống rượu. Ta không có hứng thú với trò bắn liễu, thấy rượu xương bồ trên bàn dễ uống, nên muốn đi tìm tạp dịch chuẩn bị rượu để lén mua vài bình. Tiệc rượu trong cung đều do Quang Lộc tự chuẩn bị, bọn họ đã quen nhận đút lót trong lúc mua sắm, từ trên xuống dưới đều thu bạc."
"Mua được chưa?"
"Nào có, đưa tiền rồi, rượu còn chưa tới tay, thì đã nghe nói có chuyện xảy ra trên sân, nên đã vội vàng trở về."
Tô Án nghiêng đầu nhìn Vân Tiển đang ngắm cá dưới gốc cây bên hồ một cái, rồi nói tiếp: "Cũng không biết lúc đó Vân thám hoa đã đi đâu. Con người y tính tình lạnh nhạt, chắc là không thích ồn ào, hôm qua còn mặc thường phục nữa, chắc cũng không có ý định xuống sân bắn liễu."
Thôi Cẩm Bình nói: "Việc này thì ta không biết được. Ngươi cũng biết đó, ta với y chẳng có quan hệ gì, nên không chú ý tới hướng đi của y."
Tô Án gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Đến giờ thắp đèn, nội thị mời các vị đại nhân ra ngoài dùng bữa. Tô Án thấy mọi người đều ở đại điện, hắn chỉ ăn vài miếng, rồi lấy cớ buổi trưa ăn no quá để rời đi.
Đợi đến khi vào hành lang, hắn không về phòng, mà lặng lẽ rẽ sang phòng của Lưu Vi Nghị và Giả Công Tề.
Vụ án Diệp Đông Lâu, khi hung thủ ra tay, nếu dùng áo ngoài để chặn vết máu bắn ra, ắt hẳn sau khi xong việc sẽ phải xử lý. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn chôn hung khí còn phải vội vàng, nào có thời gian để xử lý y phục dính máu cẩn thận chứ? Nếu hắn tiện tay vứt nó, thì đã bị các Cẩm Y Vệ đào ba tấc đất mà tìm ra từ lâu.
Từ đó suy ra, tại sao cuối cùng vẫn tìm không ra y phục dính máu này, chỉ có một khả năng-- Cái áo ngoài này có hai lớp, ở giữa đã được xử lý.
Sau khi hung thủ cởϊ áσ ngoài, mặc bộ duệ tát có màu sắc hoa văn giống hắn để gây án xong, lại lộn mặt trong ra, tiếp tục mặc vào, như vậy sẽ có thể giấu vết máu và cả duệ tát, không hề thu hút sự chú ý mà trở về trong đám người.
Tối qua tất cả quan viên không có mặt ở hiện trường đều tắm rửa ở Tiểu Nam viện, quần áo thay ra đều do nội thị và cung nữ mang đi giặt, nhưng lại không hề thấy bộ áo ngoài và tát duệ dính máu này.
Sùng Chất điện có rất nhiều cung nhân, những cung nhân này đi đến đâu cũng có người nhắm mắt theo đuôi, nếu đốt hoặc chôn y phục dính máu, thì không thể nào không bị người khác phát hiện, cho nên rất có khả năng là đã được hung thủ giấu ở một nơi bí mật trong phòng mình sau khi thay ra, đợi khi nào sóng yên biển lặng sẽ tiêu hủy.
Do đó Tô Án quyết định lợi dụng thời gian dùng bữa tối này để tìm kiếm từng phòng một.
Hắn lục tung phòng của hai người Lưu, Giả, không có nơi nào đáng nghi, rồi lại lẻn vào phòng của hai thiếu khanh Hồng Lư tự, cũng không có thu hoạch gì.
Chỉ còn lại phòng của Thôi Cẩm Bình và Vân Tiển là vẫn chưa tra xét thôi, Tô Án nghĩ một lát, quyết định lục soát phòng của Vân Tiển trước. Dù sao vị huynh đài này cũng tuân thủ lễ tiết quân tử lúc ăn cơm không nói chuyện, nên ăn rất nhanh, không so được với Thôi Cẩm Bình thích uống rượu, ít nhất cũng phải kéo thêm hai khắc nữa mới về phòng.
Huống chi khi đó Thôi Cẩm Bình đi tìm tạp dịch của Quang Lộc tự để mua rượu, có minh chứng cho sự vắng mặt.
Phòng của Vân Tiển được sắp xếp cực kì giản đơn sạch sẽ, tất cả đồ vật đều được đặt ngay ngắn ở vị trí thích hợp, cẩn thận tỉ mỉ. Trong phòng từng đốt huân hương, nhưng mùi còn sót lại không nồng, là hương hoa mai Ngụy Công thanh mát lành lạnh, rất hợp với khí chất của chủ nhân.
Tô Án không tin việc Vân Tiển là hung thủ lắm, nhưng vẫn nghiêm túc tra xét căn phòng, vẫn không có bất kì phát hiện nào.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ là ta đoán sai? Đưa tay ra đẩy cửa phòng, đụng ngay Vân Tiển đang mặc đồ trắng.
Vân Tiển ngây người, hỏi: "Ngươi vào phòng ta làm gì?"
Tô Án chột dạ rủ mắt, thấy một cành mai đen được thêu trên vạt áo trắng của y, cô đơn lẻ loi, tính cách thanh khiết, trong đầu nảy ra một câu nói: Rơi rụng thành bùn, nát thành bụi, chỉ có hương thơm vẫn vẹn nguyên.
Thấy hắn không trả lời, Vân Tiển trở tay đóng cửa phòng, ép đến gần, hỏi tiếp: "Ngươi biết rõ ta đang ở đại điện, không phải tới tìm người, vậy thì chắc là tới tìm vật. Vật gì?"
Tô Án bị ép phải lùi về sau một bước, trong lúc cấp bách, trả lời như bị ma xui quỷ khiến: "Ta tới để tìm con tra."
"Cái gì?"
"Chính là.. con tra đó, chắc là nhảy vào từ lỗ thủng ở góc tường, tối qua ta tóm được một con. Con thú đó thích ăn dưa, hôm nay không có dưa đút cho nó, nên không biết nó chạy đi đâu rồi."
Vân Tiển lạnh lùng nhìn hắn: "Chỗ ta không có dưa để ăn."
Tô Án vội chắp tay: "Vậy ta tới chỗ khác tìm, xin lỗi vì đã làm phiền."
Đầu ngón tay hắn vừa đặt lên cửa, đã bị người đằng sau nắm chặt cổ tay.
Vân Tiển nói: "Ngươi không muốn tìm con tra, mà là hung thủ chứ gì?"
Hôm sau tỉnh lại, cục sưng trên mắt cá đã xẹp bớt kha khá, bôi thuốc mỡ lần nữa, sau khi xoa bóp loạn xạ xong thì nhét vào tất. Hắn đi vài bước, cảm thấy vẫn có thể nhịn đau, bèn chỉnh trang y phục, dùng nước nóng mà tiểu nội thị mang đến để rửa mặt súc miệng sạch sẽ, rồi đi ra ngoài.
Bữa sáng vẫn dùng trong đại điện. Mấy vị quan viên ở lại, ngoài hai thiếu khanh Hồng Lư tự có quan hệ tốt ra, còn lại đều ngồi một mình một góc. Lưu thiếu chiêm sự và Giả ngự sử mỗi người hớp một miếng cháo, sắp dùng ánh mắt để chém gϊếŧ nhau ba hiệp rồi.
Thôi trạng nguyên rất khí phách mà chiếm riêng bàn chính. Quan vị của hắn không cao, sự kiêu ngạo lại không nhỏ, cảm thấy cả phòng đều là vật bẩn không nhập bọn nổi-- Vân thám hoa lại không phải vật bẩn, mà là đóa hoa lạ làm từ băng, hắn cũng không muốn niềm nở với người lạnh mặt.
Thấy Tô Án xuất hiện, hắn mới mỉm cười, vẫy tay: "Thanh Hà huynh, ngồi đây nè."
Tô Án chú ý vết thương ở chân vẫn chưa khỏi hẳn, nên đi chầm chậm đến, ngồi đối diện Thôi Cẩm Bình. Cung nhân múc cháo cho hắn. Sáng sớm hắn không thích ăn cháo, bèn hỏi: "Có bánh bao không? Bánh chiên cũng được. Tốt nhất là thêm một chén súp cay nữa."
Thôi Cẩm Bình chê cười: "Ngươi nghiện đồ ăn quán xá ở chợ rồi à? Tiếc là cơm nước trong điện này đều được chuẩn bị thống nhất, trước đó ta cũng hỏi rồi, không mở bếp riêng--"
"Có có có! Thành Thắng công công đã dặn dò, nếu là vật dụng và ăn mặc do Tô đại nhân căn dặn, thì chúng tiểu nhân bắt buộc phải dâng lên, cho dù không có, cũng phải nghĩ cách biến ra. Xin Tô đại nhân chờ một lát." Cung nhân khom người lui xuống, rồi bước nhanh ra ngoài điện.
Thôi Cẩm Bình bị vả mặt ngay tại chỗ, rất lúng túng, sắc mặt cũng không dễ nhìn lắm, cười gượng gạo: "Chắc đây là ân điển của tiểu gia. Nghe nói Thanh Hà khá được đông cung coi trọng, ngu huynh thấy, lời này nhẹ quá, đông cung thật sự xem ngươi như tay chân, ngay cả những chuyện nhỏ này cũng rất chu đáo."
Trong lòng hắn vui mừng khi thấy Tô Án đắc thế, dù gì hai người khá hợp nhau, mối quan hệ cũng tốt, Tô Án đắc thế, chắc hẳn sau này cũng có thể nâng đỡ hắn. Nhưng lại loáng thoáng nếm được mùi vị của sự ghen tị, giống như một quả hồng chưa thấm sương, vừa chua vừa chát, suy nghĩ rốt cuộc vì sao mà Tô Án đáng để đông cung xem trọng như vậy? Chưa chắc văn chương quá hay, chuyện vạch tội ở kì thi đình giống như chó ngáp phải ruồi hơn, ngay cả khi làm bài vè trong tiệc ân vinh, nhiều khi cũng chỉ là lòe thiên hạ thôi.
Mà bản thân mình là trạng nguyên, khả năng viết văn xuất sắc, thông thạo thiên văn địa lý, tài trí nhanh nhạy, vừa nhìn sẽ nhớ ngay, nhưng thậm chí còn chẳng nhận được sự coi trọng, bị chôn vùi trong đống giấy tờ của Hàn Lâm viện. Một là học tập đến già, hai là nhận chức ở lục bộ hoặc làm quan địa phương, còn phải đi từ tầng dưới lên.
Trữ tướng, trữ tướng, nói thì dễ nghe lắm, mấy trăm mấy ngàn học sĩ Hàn Lâm, mới có thể xuất hiện một phụ thần Nội các? Càng đừng nói đến thủ phụ!
Nghĩ một mạch đến đây, Thôi Cẩm Bình thấy lòng như tro tàn, âm thầm thở dài: Quả nhiên "làm quan chẳng tốn công, đều dựa vào ý trời"! Tô Thanh Hà này, chẳng phải do dựa vào ngọn núi lớn, mới có thể thoải mái như vậy sao? Hóa ra dù học vấn chính quy có nhiều cỡ nào, thì cũng không bằng việc chơi đùa với tiểu thái tử.
Lúc tâm trạng hắn đang thay đổi thất thường, cung nhân đã xách hộp cơm đến, lần lượt bày ra hai lồng bánh bao gạch cua, một dĩa bánh xuân chiên kèm một chén súp cay, một chén miến tiết vịt, cuối cùng còn có một dĩa lòng chiên cắt lát, đồ ngon chiếm nửa bàn ăn.
Mùi tanh xộc lên mũi, nhưng không hấp dẫn nhiều như bánh bao có nhân ăn kèm với cháo trắng, mấy người còn lại trong đại điện đồng loạt rướn cổ lên, nhất là hai vị thiếu khanh của Hồng Lư tự, tròng mắt sắp rớt vào tô miến tiết vịt luôn.
Tô Án thấy đều là mấy món mình thích ăn vào bữa sáng, thầm nghĩ thường ngày tiểu quỷ bá đạo thật, nhưng lúc quan trọng vẫn rất chu đáo, tối qua ở trong tủ nghe lén được hắn nói đến việc thiếu khanh Hồng Lư tự oán trách cơm nước sơ sài, nên đã nhớ trong lòng, chuẩn bị xong từ sớm.
Hắn hào phóng đẩy chén dĩa về phía Thôi Cẩm Bình: "Nhiều vậy ta ăn không hết, nào, Bình Sơn huynh, ăn chung đi."
Thôi Cẩm Bình thấy hắn nhiệt tình, rất hổ thẹn với sự ghen tị vừa nảy sinh của mình, mau chóng cố gắng dìm xuống, nói cám ơn, rồi lấy một chén miến và vài cái bánh xuân.
"Muốn ăn bánh bao gạch cua không?"
"Không cần không cần, ta không ăn cua được."
Tô Án nhớ lại trong bữa tiệc ân vinh, dường như thám hoa lang thích ăn cua, bèn bưng một xửng bánh bao gạch cua đi đến bên cạnh Vân Tiển, đặt lên bàn trước mặt y.
Vân Tiển không động đậy mà nhìn hắn một cái, tiếp tục múc cháo.
Tô Án cười nói: "Đây là quà đáp lễ. Cám ơn ngươi đã đỡ ta tối qua, ta mới không bị ngã sấp mặt."
Lúc này Vân Tiển mới nhìn sang xửng hấp.
Một cái bánh bao gạch cua to bằng bàn tay, tròn trịa căng đầy, trắng tinh óng ánh, vỏ mỏng gần như trong suốt, nếp gấp ở trung tâm đều đặn tinh xảo, giống hệt như một đóa cúc ngọc nhiều cánh xếp chồng, ôm lấy nhụy hoa sắp nở vậy.
Y hơi thất thần, không biết nghĩ đến chuyện gì, mà vành tai lại hơi ửng đỏ.
Tô Án thấy đối phương không từ chối, bèn đưa ống cói dùng để hút chất lỏng đến trước mặt y: "Chọc thủng trước đi, cẩn thận phỏng miệng."
Vân Tiển nhận lấy ống cói, khẽ nói: "Đa tạ."
Sau khi Tô Án trở về chỗ, Thôi Cẩm Bình nhìn hắn tấm tắc kêu lạ: "Giờ ta tin thật rồi."
"Tin gì?"
"Lời đồn đãi ngoài đường đó. Nói là khi tiến sĩ dạo phố, ai cũng có tướng mạo của phàm gian, nhưng chỉ mình Tô Thanh Hà như đang đi trên núi ngọc, ánh nắng chiếu rọi, còn nói ngươi là chuyển thế của thần mặt trời nữa. Chẳng vậy còn gì, ngay cả hoa mai tuyết lạnh lùng cũng bị ngươi thúc nở luôn."
Lời đồn ngoài đường cái rắm ấy, bách tính bình dân nào biết cái gì là "đi trên núi ngọc" chứ, rõ ràng là do Thôi trạng nguyên bịa ra để trêu chọc hắn thì có. Tô Án cầm muỗng canh làm ra vẻ như muốn gõ trán Thôi Cẩm Bình, cười mắng: "Quỷ đùa dai!"
Dùng bữa sáng xong, mấy vị quan viên ở trong điện chờ điều tra, không ngờ đợi hồi lâu, mặt trời lên cao ba sào, cũng không thấy có nội thị đến truyền gọi bọn họ đến gặp thánh thượng, ngay cả quan viên tra án cũng không thấy người nào xuất hiện.
Giả Công Tề sốt ruột muốn ra ngoài Tiểu Nam viện xem tình hình, lại bị thị vệ gác cửa khách sáo mà ngăn lại, nói các đại nhân có thể hành động tự do trong điện, nhưng không thể ra khỏi cánh cửa này.
Giả Công Tề hỏi, khi nào mới được triệu kiến? Hoặc là phái người đến tra hỏi?
Thị vệ đáp, không biết, đợi đi.
Dùng bữa trưa xong, cứ ngồi không như vậy đến chạng vạng, mấy vị quan viên phản ứng lại, không phải hoàng đế quên mất hung án hôm qua, mà là hoàn toàn không muốn gặp bọn họ, trực tiếp nhốt trong Tiểu Nam viện cho xong.
Về việc còn phải giam lỏng bao lâu.. ai mà biết được!
Các thiếu khanh Hồng Lư tự sốt ruột quay mòng mòng, Lưu Vi Nghị và Giả Công Tề cũng ngồi không yên nữa, sau khi gây hấn rồi cãi nhau mấy trận, thì giận đùng đùng mà trở về phòng. Ngay cả Thôi Cẩm Bình cũng trở nên lo lắng, hỏi riêng Tô Án: "Ngươi nói xem, chẳng lẽ hoàng gia đang có ý định 'thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót'.."
Tô Án cười phá lên: "Suy nghĩ này của ngươi đủ âm mưu đó, nhưng hoàng gia lại không phải Tào Tháo."
Thôi Cẩm Bình than thở: "Ta không sợ sự tra khảo của Hình bộ, chỉ sợ bị nhốt một cách không rõ ràng ở đây, nhốt tới chết."
"Hôm qua ngươi không có mặt ở đó, đã đi đâu vậy?" Tô Án hỏi.
Thôi Cẩm Bình nói: "Đi uống rượu. Ta không có hứng thú với trò bắn liễu, thấy rượu xương bồ trên bàn dễ uống, nên muốn đi tìm tạp dịch chuẩn bị rượu để lén mua vài bình. Tiệc rượu trong cung đều do Quang Lộc tự chuẩn bị, bọn họ đã quen nhận đút lót trong lúc mua sắm, từ trên xuống dưới đều thu bạc."
"Mua được chưa?"
"Nào có, đưa tiền rồi, rượu còn chưa tới tay, thì đã nghe nói có chuyện xảy ra trên sân, nên đã vội vàng trở về."
Tô Án nghiêng đầu nhìn Vân Tiển đang ngắm cá dưới gốc cây bên hồ một cái, rồi nói tiếp: "Cũng không biết lúc đó Vân thám hoa đã đi đâu. Con người y tính tình lạnh nhạt, chắc là không thích ồn ào, hôm qua còn mặc thường phục nữa, chắc cũng không có ý định xuống sân bắn liễu."
Thôi Cẩm Bình nói: "Việc này thì ta không biết được. Ngươi cũng biết đó, ta với y chẳng có quan hệ gì, nên không chú ý tới hướng đi của y."
Tô Án gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Đến giờ thắp đèn, nội thị mời các vị đại nhân ra ngoài dùng bữa. Tô Án thấy mọi người đều ở đại điện, hắn chỉ ăn vài miếng, rồi lấy cớ buổi trưa ăn no quá để rời đi.
Đợi đến khi vào hành lang, hắn không về phòng, mà lặng lẽ rẽ sang phòng của Lưu Vi Nghị và Giả Công Tề.
Vụ án Diệp Đông Lâu, khi hung thủ ra tay, nếu dùng áo ngoài để chặn vết máu bắn ra, ắt hẳn sau khi xong việc sẽ phải xử lý. Nhưng trong thời gian ngắn, hắn chôn hung khí còn phải vội vàng, nào có thời gian để xử lý y phục dính máu cẩn thận chứ? Nếu hắn tiện tay vứt nó, thì đã bị các Cẩm Y Vệ đào ba tấc đất mà tìm ra từ lâu.
Từ đó suy ra, tại sao cuối cùng vẫn tìm không ra y phục dính máu này, chỉ có một khả năng-- Cái áo ngoài này có hai lớp, ở giữa đã được xử lý.
Sau khi hung thủ cởϊ áσ ngoài, mặc bộ duệ tát có màu sắc hoa văn giống hắn để gây án xong, lại lộn mặt trong ra, tiếp tục mặc vào, như vậy sẽ có thể giấu vết máu và cả duệ tát, không hề thu hút sự chú ý mà trở về trong đám người.
Tối qua tất cả quan viên không có mặt ở hiện trường đều tắm rửa ở Tiểu Nam viện, quần áo thay ra đều do nội thị và cung nữ mang đi giặt, nhưng lại không hề thấy bộ áo ngoài và tát duệ dính máu này.
Sùng Chất điện có rất nhiều cung nhân, những cung nhân này đi đến đâu cũng có người nhắm mắt theo đuôi, nếu đốt hoặc chôn y phục dính máu, thì không thể nào không bị người khác phát hiện, cho nên rất có khả năng là đã được hung thủ giấu ở một nơi bí mật trong phòng mình sau khi thay ra, đợi khi nào sóng yên biển lặng sẽ tiêu hủy.
Do đó Tô Án quyết định lợi dụng thời gian dùng bữa tối này để tìm kiếm từng phòng một.
Hắn lục tung phòng của hai người Lưu, Giả, không có nơi nào đáng nghi, rồi lại lẻn vào phòng của hai thiếu khanh Hồng Lư tự, cũng không có thu hoạch gì.
Chỉ còn lại phòng của Thôi Cẩm Bình và Vân Tiển là vẫn chưa tra xét thôi, Tô Án nghĩ một lát, quyết định lục soát phòng của Vân Tiển trước. Dù sao vị huynh đài này cũng tuân thủ lễ tiết quân tử lúc ăn cơm không nói chuyện, nên ăn rất nhanh, không so được với Thôi Cẩm Bình thích uống rượu, ít nhất cũng phải kéo thêm hai khắc nữa mới về phòng.
Huống chi khi đó Thôi Cẩm Bình đi tìm tạp dịch của Quang Lộc tự để mua rượu, có minh chứng cho sự vắng mặt.
Phòng của Vân Tiển được sắp xếp cực kì giản đơn sạch sẽ, tất cả đồ vật đều được đặt ngay ngắn ở vị trí thích hợp, cẩn thận tỉ mỉ. Trong phòng từng đốt huân hương, nhưng mùi còn sót lại không nồng, là hương hoa mai Ngụy Công thanh mát lành lạnh, rất hợp với khí chất của chủ nhân.
Tô Án không tin việc Vân Tiển là hung thủ lắm, nhưng vẫn nghiêm túc tra xét căn phòng, vẫn không có bất kì phát hiện nào.
Hắn nhíu mày suy nghĩ, chẳng lẽ là ta đoán sai? Đưa tay ra đẩy cửa phòng, đụng ngay Vân Tiển đang mặc đồ trắng.
Vân Tiển ngây người, hỏi: "Ngươi vào phòng ta làm gì?"
Tô Án chột dạ rủ mắt, thấy một cành mai đen được thêu trên vạt áo trắng của y, cô đơn lẻ loi, tính cách thanh khiết, trong đầu nảy ra một câu nói: Rơi rụng thành bùn, nát thành bụi, chỉ có hương thơm vẫn vẹn nguyên.
Thấy hắn không trả lời, Vân Tiển trở tay đóng cửa phòng, ép đến gần, hỏi tiếp: "Ngươi biết rõ ta đang ở đại điện, không phải tới tìm người, vậy thì chắc là tới tìm vật. Vật gì?"
Tô Án bị ép phải lùi về sau một bước, trong lúc cấp bách, trả lời như bị ma xui quỷ khiến: "Ta tới để tìm con tra."
"Cái gì?"
"Chính là.. con tra đó, chắc là nhảy vào từ lỗ thủng ở góc tường, tối qua ta tóm được một con. Con thú đó thích ăn dưa, hôm nay không có dưa đút cho nó, nên không biết nó chạy đi đâu rồi."
Vân Tiển lạnh lùng nhìn hắn: "Chỗ ta không có dưa để ăn."
Tô Án vội chắp tay: "Vậy ta tới chỗ khác tìm, xin lỗi vì đã làm phiền."
Đầu ngón tay hắn vừa đặt lên cửa, đã bị người đằng sau nắm chặt cổ tay.
Vân Tiển nói: "Ngươi không muốn tìm con tra, mà là hung thủ chứ gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất