Chương 3
Lúc tay người đàn ông vừa rời đi, Trần Ngộ lập tức giương mắt nhìn hắn, người đàn ông kịp thời đeo lại khẩu trang, không cho anh có cơ hội nhìn thấy mặt đối phương.
"Không nên thử chạy trốn." Người đàn ông nói: "Bằng không tôi không cam đoan việc gì sẽ xảy ra." Nói xong liền lui ra một bước, không có chân của hắn chống đỡ, thân thể của Trần Ngộ mềm oặt ra, thuận theo cửa mà trượt xuống. Anh ngồi thẫn thờ trên nền đất, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, nhặt lên túi thức ăn ngoài rơi xuống đất, giơ lên trước mặt Trần Ngộ, ngữ khí bình tĩnh: "Ăn đi, không phải cậu đói bụng sao?"
Trần Ngộ vẫn cứ giương mắt nhìn hắn, cũng không đưa tay đón lấy. Người đàn ông kinh ngạc, lại giơ giơ túi thức ăn.
"Cậu thật sự không đói sao?"
Trần Ngộ vẫn là không thò tay ra, chỉ chậm rãi đứng lên bằng hai chân cong cong, tay ôm lấy đầu gối, không nói lời nào.
Người đàn ông hình như đã nhận ra chỗ nào đó không ổn, nhẹ nhàng bật cười, nhưng khi lọt vào lỗ tai Trần Ngộ chỉ là sự truyền đạt đầy trào phúng.
"Cậu có phản ứng à?"
Mặt của Trần Ngộ đỏ bừng lên: "Anh đừng nói nữa!"
Người nọ không để ý đến vẻ mặt hắn, tiếp tục trêu đùa: "Phản ứng như vậy thật sự rất thẳng thắn."
"Anh rốt cuộc muốn cái gì?". Trần Ngộ tuyệt vọng rồi. "Tôi thật sự không có tiền, anh đi cướp của người khác có phải hơn không?"
Người đàn ông đem túi thức ăn nhét vào lồng ngực Trần Ngộ, đứng lên phủi tay: "Tôi không muốn cướp tiền, cậu cứ yên tâm đi. Về phần khi nào tôi đi, đến thời điểm thích hợp liền sẽ đi thôi." Hắn ở trên cao nhìn xuống vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng của Trần Ngộ. "Tôi đối với cậu không hề có hứng thú, nhưng cũng đừng vì vậy mà ôm hi vọng đào tẩu."
Trần Ngộ ở trước cửa cả buổi mới chậm rãi vịn tượng đứng lên.
Nam nhân ngồi bên mép giường, vuốt ve con dao gọt hoa quả trong tay đang bị ánh mặt trời chói mắt từ rèm cửa kéo vào. Trần Ngộ nuốt một ngụm nước bọt, lưng dáng chặt lấy cửa, tay trái cẩn thận từng li lục lọi bên trên, mò mẫm đến khoá cửa.
Người nọ đang không thèm để mắt đến anh bỗng nhiên nâng tầm mắt lên, lập tức không do dự mà đứng lên, nhấc chân đi về hướng cửa. Lưng hắn mang theo ánh sáng, Trần Ngộ không thấy rõ mặt hắn, nhịp tim lại đập nhanh đến bất thường, kịch liệt đến mức muốn xông khỏi lồng ngực yếu ớt, tay trái ở phía sau cứng ngắc. Di chuyển không được, đứng im cũng không xong.
Mắt thấy người đàn ông đang tiến đến rất nhanh, Trần Ngộ nảy sinh ý trốn thoát, bàn tay đang đặt ở tay nắm cửa nhanh chóng vặn sang phải.
"A!"
Ngay lúc đó, người đàn ông nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh vặn lại, đè đầu gối anh, bắt anh quỳ trước cửa. Mặt Trần Ngộ nặng nề đập vào cánh cửa, nhất thời ngây người ra.
Anh chợt nghĩ đến nguyên nhân người đàn ông buông thả cảnh giác với mình, moi ra sợi dây thừng cũng không dùng để trói mình, chính là bởi vì bản thân anh yếu ớt đến mức không cần hao tổn tâm trí, thậm chí nếu không quản thì anh cũng không thể trốn khỏi căn phòng này được.
"Cậu có ngu không?". Mỗi câu mỗi chữ người đàn ông nói ra thật chậm rãi, trong lời nói chỉ tràn đầy sự trào phúng. Hắn đã thành công khơi dậy sự tức giận của Trần Ngộ, anh liều mạng giãy dụa, mặt đụng phải cửa đến mấy lần, nhưng vẫn kiên trì muốn đập đầu người đàn ông về phía sau.
Người đàn ông rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa, hắn dễ dàng giữ chặt hai tay đang làm loạn của Trần Ngộ, nhấc chân hướng lên cửa, hai chân vững vàng ấn chặt bắp chân đang quỳ của Trần Ngộ, một mực khống chế anh.
Quần áo trên ngực Trần Ngộ bị xé rách, làn da trần trụi tiếp xúc với cánh cửa lạnh lẽo, anh thoáng run rẩy, theo bản năng muốn húc về sau, ai ngờ càng bị giữ chặt hơn.
Trần Ngộ nghẹn đến đỏ cả mắt, thế nào cũng không thể thoát nổi sự kiềm hãm mạnh mẽ này của người đàn ông.
"Tôi nói rồi." Người đàn ông vẫn mặc kệ anh đang vùng vẫy. "Hay là cậu cố tình chọc giận tôi?" Giọng điệu hắn bình tĩnh đến đáng sợ, anh không thể nghe ra bất kỳ sự thay đổi gì trong tâm tình của hắn. Trần Ngộ sợ rồi, những vụ án hung thủ máu lạnh giết người vứt xác bỗng chỗc hiện lên trong đầu, bóng lưng gầy gò không khỏi run lên.
"Sợ hãi mà còn vẫn muốn tìm đường chết, tôi có nên khen cậu dũng cảm không nhỉ?" Người đàn ông dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt cậu, giọng nói như đang thì thầm với người yêu, nhưng thật chất nội dung lại khiến người ta kinh sợ.
"Làm ơn bỏ qua cho tôi đi." Thanh âm của Trần Ngộ yếu ớt. "Có chuyện gì không thể giải quyết trong êm đềm đâu? Anh có bức hiếp tôi thì đối với anh cũng không có lợi ích gì, cho dù có giết tôi cũng vô dụng mà thôi."
"Tôi sẽ không giết cậu." Người đàn ông áp vào lưng hắn, nhiệt độ thiêu đốt liên tục xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến anh.
"Vậy anh--"
"Còn làm nhiều chuyện thú vị lắm." Người đàn ông ngắt lời anh, ngón tay dọc theo đôi má xuống dưới cổ, xoa xoa lên làn da mịn màng. "Cậu muốn thử với tôi không?"
Trần Ngộ không dám hở môi, thở dốc: "Anh không phải...nói rằng...không có hứng thú..với tôi..sao?"
"Tôi đổ ý rồi." Người nọ không thèm đếm xỉa, nói: "Đương nhiên, cái này chỉ trách cậu tự tìm đến cái chết thôi."
"Dừng lại!" Trần Ngộ kịch liệt giãy dụa. "Đồ biến thái, đừng động vào tôi."
"Không nên thử chạy trốn." Người đàn ông nói: "Bằng không tôi không cam đoan việc gì sẽ xảy ra." Nói xong liền lui ra một bước, không có chân của hắn chống đỡ, thân thể của Trần Ngộ mềm oặt ra, thuận theo cửa mà trượt xuống. Anh ngồi thẫn thờ trên nền đất, vẫn chưa hoàn hồn lại.
Người đàn ông cũng ngồi xổm xuống, nhặt lên túi thức ăn ngoài rơi xuống đất, giơ lên trước mặt Trần Ngộ, ngữ khí bình tĩnh: "Ăn đi, không phải cậu đói bụng sao?"
Trần Ngộ vẫn cứ giương mắt nhìn hắn, cũng không đưa tay đón lấy. Người đàn ông kinh ngạc, lại giơ giơ túi thức ăn.
"Cậu thật sự không đói sao?"
Trần Ngộ vẫn là không thò tay ra, chỉ chậm rãi đứng lên bằng hai chân cong cong, tay ôm lấy đầu gối, không nói lời nào.
Người đàn ông hình như đã nhận ra chỗ nào đó không ổn, nhẹ nhàng bật cười, nhưng khi lọt vào lỗ tai Trần Ngộ chỉ là sự truyền đạt đầy trào phúng.
"Cậu có phản ứng à?"
Mặt của Trần Ngộ đỏ bừng lên: "Anh đừng nói nữa!"
Người nọ không để ý đến vẻ mặt hắn, tiếp tục trêu đùa: "Phản ứng như vậy thật sự rất thẳng thắn."
"Anh rốt cuộc muốn cái gì?". Trần Ngộ tuyệt vọng rồi. "Tôi thật sự không có tiền, anh đi cướp của người khác có phải hơn không?"
Người đàn ông đem túi thức ăn nhét vào lồng ngực Trần Ngộ, đứng lên phủi tay: "Tôi không muốn cướp tiền, cậu cứ yên tâm đi. Về phần khi nào tôi đi, đến thời điểm thích hợp liền sẽ đi thôi." Hắn ở trên cao nhìn xuống vẻ mặt vẫn còn đỏ ửng của Trần Ngộ. "Tôi đối với cậu không hề có hứng thú, nhưng cũng đừng vì vậy mà ôm hi vọng đào tẩu."
Trần Ngộ ở trước cửa cả buổi mới chậm rãi vịn tượng đứng lên.
Nam nhân ngồi bên mép giường, vuốt ve con dao gọt hoa quả trong tay đang bị ánh mặt trời chói mắt từ rèm cửa kéo vào. Trần Ngộ nuốt một ngụm nước bọt, lưng dáng chặt lấy cửa, tay trái cẩn thận từng li lục lọi bên trên, mò mẫm đến khoá cửa.
Người nọ đang không thèm để mắt đến anh bỗng nhiên nâng tầm mắt lên, lập tức không do dự mà đứng lên, nhấc chân đi về hướng cửa. Lưng hắn mang theo ánh sáng, Trần Ngộ không thấy rõ mặt hắn, nhịp tim lại đập nhanh đến bất thường, kịch liệt đến mức muốn xông khỏi lồng ngực yếu ớt, tay trái ở phía sau cứng ngắc. Di chuyển không được, đứng im cũng không xong.
Mắt thấy người đàn ông đang tiến đến rất nhanh, Trần Ngộ nảy sinh ý trốn thoát, bàn tay đang đặt ở tay nắm cửa nhanh chóng vặn sang phải.
"A!"
Ngay lúc đó, người đàn ông nhanh chóng bắt lấy cánh tay anh vặn lại, đè đầu gối anh, bắt anh quỳ trước cửa. Mặt Trần Ngộ nặng nề đập vào cánh cửa, nhất thời ngây người ra.
Anh chợt nghĩ đến nguyên nhân người đàn ông buông thả cảnh giác với mình, moi ra sợi dây thừng cũng không dùng để trói mình, chính là bởi vì bản thân anh yếu ớt đến mức không cần hao tổn tâm trí, thậm chí nếu không quản thì anh cũng không thể trốn khỏi căn phòng này được.
"Cậu có ngu không?". Mỗi câu mỗi chữ người đàn ông nói ra thật chậm rãi, trong lời nói chỉ tràn đầy sự trào phúng. Hắn đã thành công khơi dậy sự tức giận của Trần Ngộ, anh liều mạng giãy dụa, mặt đụng phải cửa đến mấy lần, nhưng vẫn kiên trì muốn đập đầu người đàn ông về phía sau.
Người đàn ông rốt cuộc cũng không kiên nhẫn được nữa, hắn dễ dàng giữ chặt hai tay đang làm loạn của Trần Ngộ, nhấc chân hướng lên cửa, hai chân vững vàng ấn chặt bắp chân đang quỳ của Trần Ngộ, một mực khống chế anh.
Quần áo trên ngực Trần Ngộ bị xé rách, làn da trần trụi tiếp xúc với cánh cửa lạnh lẽo, anh thoáng run rẩy, theo bản năng muốn húc về sau, ai ngờ càng bị giữ chặt hơn.
Trần Ngộ nghẹn đến đỏ cả mắt, thế nào cũng không thể thoát nổi sự kiềm hãm mạnh mẽ này của người đàn ông.
"Tôi nói rồi." Người đàn ông vẫn mặc kệ anh đang vùng vẫy. "Hay là cậu cố tình chọc giận tôi?" Giọng điệu hắn bình tĩnh đến đáng sợ, anh không thể nghe ra bất kỳ sự thay đổi gì trong tâm tình của hắn. Trần Ngộ sợ rồi, những vụ án hung thủ máu lạnh giết người vứt xác bỗng chỗc hiện lên trong đầu, bóng lưng gầy gò không khỏi run lên.
"Sợ hãi mà còn vẫn muốn tìm đường chết, tôi có nên khen cậu dũng cảm không nhỉ?" Người đàn ông dùng đầu ngón tay thô ráp vuốt ve gương mặt cậu, giọng nói như đang thì thầm với người yêu, nhưng thật chất nội dung lại khiến người ta kinh sợ.
"Làm ơn bỏ qua cho tôi đi." Thanh âm của Trần Ngộ yếu ớt. "Có chuyện gì không thể giải quyết trong êm đềm đâu? Anh có bức hiếp tôi thì đối với anh cũng không có lợi ích gì, cho dù có giết tôi cũng vô dụng mà thôi."
"Tôi sẽ không giết cậu." Người đàn ông áp vào lưng hắn, nhiệt độ thiêu đốt liên tục xuyên qua lớp quần áo mỏng manh truyền đến anh.
"Vậy anh--"
"Còn làm nhiều chuyện thú vị lắm." Người đàn ông ngắt lời anh, ngón tay dọc theo đôi má xuống dưới cổ, xoa xoa lên làn da mịn màng. "Cậu muốn thử với tôi không?"
Trần Ngộ không dám hở môi, thở dốc: "Anh không phải...nói rằng...không có hứng thú..với tôi..sao?"
"Tôi đổ ý rồi." Người nọ không thèm đếm xỉa, nói: "Đương nhiên, cái này chỉ trách cậu tự tìm đến cái chết thôi."
"Dừng lại!" Trần Ngộ kịch liệt giãy dụa. "Đồ biến thái, đừng động vào tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất