Chương 1: Tàu điện ngầm
Tận Thế Lưu Vong
_ Thiên Đường Phóng Trục Giả_
Editor: Chu aka CTDg
Tóm tắt: Mở đầu bằng một con khủng long. ????
- --------------
Lục Địch đang say giấc nồng bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh ngột ngạt bóp chặt lấy trái tim mình.
Anh bị ép há mồm, bắt đầu thở dốc.
Sau đó đột ngột mở mắt.
Anh đang ở trong toa tàu điện ngầm, xung quanh chật ních nhân viên văn phòng và ba lô khách du lịch.
Không khí trong toa hơi khó ngửi, gió điều hòa trên đầu thổi vù vù, đèn trên cao không rõ nguyên nhân mà nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Kể cả đèn đỏ báo ga đến và bảng chỉ đường đi trên cửa toa cũng không bình thường, tần suất nhấp nháy nhanh chóng.
Ít ai để ý đến những điều bất thường này.
Trong buồng xe quá chen lấn, thêm vào thời gian lúc này đã rất muộn, đám người mệt mỏi chỉ quẹt điện thoại di động, nghe nhạc, lắc nhẹ theo chuyển động của tàu điện.
Phản ứng khi tỉnh dậy và mồ hôi trên trán Lục Địch khiến những người xung quanh kinh ngạc nhìn anh.
- - Người này gặp ác mộng?
Họ thờ ơ nghĩ: Không chừng chuyển từ ngồi qua đứng đi.
Phản ứng của Lục Địch cũng rất đúng với suy đoán bọn họ, anh nắm lấy chiếc ba lô màu đen trên đùi, ném vắt vẻo ra sau lưng rồi dùng một loại tư thế vô cùng linh hoạt chen tới nơi cửa xe.
Toa tàu rất chen chúc, nhưng không phải là không có kẽ hở. Hành khách trầm mê điện thoại chỉ cảm thấy thân thể bị lệch, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên - phương hướng đi của lực lượng này rất rõ ràng, vừa phải, không thô bạo mà cũng rất nhanh. Lúc mới xuất hiện, trong đầu mọi người ý thức được là có người muốn xuống xe, chuyện quá bình thường cho nên lười biếng không thèm tiếp tục suy nghĩ.
Chỉ có ông chú ngồi ở vị trí bên phải Lục Địch kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, chưa từng thấy người nào linh hoạt như cá như vậy.
Lục Địch chen đến trước cửa xe, nín thở.
Ngoài cửa sổ là đường hầm đen ngòm.
"... Kaa... Hô..."
Âm thanh rất mơ hồ, xen lẫn với tiếng ồn hoạt động của tàu điện, người bình thường căn bản không thể phân biệt được.
Nhưng trong mắt Lục Địch giống như một bức tranh trừu tượng với màu sắc đều đặn, bỗng nhiên có một đường nét đen xông vào. Lúc đầu chỉ tạo thành các vết răng cưa bên mép bức tranh, bây giờ khi tàu điện ngầm chạy tới, đoàn bóng đen này đã kinh biến đến mức dữ tợn và khổng lồ.
Mồ hôi trên trán Lục Địch ngày càng nhiều.
Là cái gì đây?
Đây là một chuyến tàu điện ngầm không người lái, phía trước đã sắp đến sân ga, tốc độ tàu điện bắt đầu giảm bớt, hành khách chuẩn bị xuống xe đều chen chúc tới cửa.
Từ khi Lục Địch tỉnh dậy nhảy lên một cái, đến lúc đoàn tàu giảm tốc độ chuẩn bị vào ga, cộng lại cũng chỉ mới trôi qua một phút đồng hồ.
"Hô... Rống..."
Tiếng động mơ hồ bên ngoài cửa xe ngày càng rõ ràng, giống như dã thú chui vào thùng thiếc, nhưng cửa xe tàu điện ngầm quá đóng(phong bế), có người vẫn không để ý đến tiếng động.
Tốc độ tàu điện ngầm ngày càng chậm, lái vào khu vực ánh đèn của sân ga, thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn là một biển quảng cáo mỹ phẩm.
Ngay sau đó, một dòng đỏ rực nhìn thấy mà sợ tung lên tấm biển quảng cáo, khuôn mặt trắng nõn của nữ minh tinh trở nên nhuốm máu loang lổ.
Một nữ công nhân đứng cạnh Lục Địch kinh sợ mở to hai mắt, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, nàng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó tiếng thét chói tai liền vang lên.
Thật khó để nhận ra ai đang hét, tất cả những người nhìn thấy sự việc bên ngoài tàu điện đều la hét.
Còn có người khiếp sợ đến mức không thể phát ra âm thanh.
Sân ga gần như trống rỗng, mặt đất chỉ toàn mảnh vỡ, có cặp công văn, va li, mũ và cả giày, có thể thấy mọi người đã hoảng loạng như thế nào khi bỏ chạy trước đó.
Một số người đặc biệt không may mắn đang giãy giụa bò đi, bọn họ có té bị thương, có bị dẫm đạp đến vô lực, còn có một số người sợ hãi mất kiểm soát cơ thể, họ căn bản không đứng lên nổi.
Con quái vật mà bọn họ đang đối mặt cao hơn hai mét, dài năm hoặc sáu mét, khoác lân(vảy) mang giáp.
Nó đang cúi đầu cắn xé thi thể.
Không ai muốn biết người bất hạnh này đã gặp phải nỗi sợ và tuyệt vọng gì trước khi chết.
Sau khi tàu điện ngầm vào ga, con quái vật đánh hơi, quay đầu lại nhìn hướng này.
Theo âm thanh máy móc thông báo, cửa tàu chậm rãi mở ra.
"Không!"
Những người trong toa tàu phản ứng lại, liều mạng lùi lại về sau.
Việc dừng, mở cửa và đóng cửa tại nhà ga là một chương trình cố định, bây giờ cái cửa này chặn cũng chặn không nổi.
" Là giả đi! Có một con khủng long trong ga tàu điện ngầm?"
Người nói chuyện cái giọng oang oang, không biết là đang an ủi mình hay đang thuyết phục người khác, "Nhất định là giả, hình chiếu lập thể! Trên mạng không phải là có tòa nhà cao tầng có màn hình chiếu ảnh sư tử đập ra lao tù sao? Còn có phi thuyền người ngoài hành tinh, thoạt nhìn giống như chui ra khỏi màn hình!"
Nhưng con khủng long kia răng và móng vuốt đều bê bết máu, vung vẩy đuôi, nhìn chăm chú vào bọn họ -- quá chân thực.
Con ngươi thuộc về một con thằn lằn máu lạnh, trong miệng phun ra hơi nóng tanh hôi.
Sự tuyệt vọng trong ánh mắt của những người đang run rẩy bò trên sân ga, cũng như nỗi sợ hãi không dám kêu cứu.
Nếu như là hình chiếu, phạm vi cũng quá rộng rồi.
Nếu như không phải hình chiếu, trong đô thị hiện đại làm sao có thể bốc ra một con khủng long hàng thật giá thật, đây cũng không phải làm phim.
Quá hoang đường!
Hoang đường đến phần lớn mọi người không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng chen về phía sau, tránh xa cửa xe.
Rất nhanh sự bình tĩnh liền tan vỡ.
Họ đang ở toa cuối của tàu điện ngầm, khủng long cách bọn họ gần nhất, không quản thật giả đều bị dọa đến không dám bước ra.
Người ở toa trước cũng vậy, có sợ hãi, cũng có bình tĩnh xem đây là giả chạy đến nhìn trò vui, cũng có người đeo tai nghe không để ý mà xuống tàu.
"Quá chân thực rồi!"
"... Có phải là tuyên truyền phim điện ảnh không?"
Một đám người hi hi ha ha giơ lên di động, tách tách mà chụp ảnh không ngừng, còn có quay video.
Nghe thấy âm thanh, con khủng long bén nhạy nhảy xoay người, móng vuốt sắc nhọn ở chi sau cào vào gạch lát nền của sân ga, tạo ra tiếng động khiến người ê răng.
Lúc này người xuống tàu cũng cảm thấy không ổn, càng đi tiếp, vẻ mặt của bọn họ càng cứng ngắc, mùi máu tanh phả vào mặt, vật lung tung trên đất cũng là đồ thật, nếu như đây là chương trình thực tế, chi phí sẽ rất cao, cũng quá khoa trương.
" Bốp."
Điện thoại di động của một học sinh trung học rơi xuống mặt đất.
Đây dường như là một tín hiệu, liên tiếp vang lên âm thanh của đồ vật rơi xuống, nỗi sợ hãi chiếm lấy đại não.
"Cứu!"
Tiếng la vang dội sân ga, người xuống tàu kinh hoảng tứ tán chạy trốn.
Phần lớn người xông về cầu thang, còn có người xông về tàu điện.
Không ai nghĩ rằng việc quay đầu bỏ chạy khi đối mặt với những kẻ săn mồi hung dữ trong tự nhiên là một điều vô cùng nguy hiểm, mà những sinh vật ăn thịt săn đuổi con mồi đều theo bản năng.
Con khủng long chạy theo đoàn người sợ hãi vài bước, lúc này đèn báo ở lối vào toa tàu điện ngầm bắt đầu nhấp nháy và phát ra tiếng "bíp" nhanh chóng, thời gian dừng xe sắp kết thúc, cửa tàu sắp đóng.
Khủng long như là bị kinh động, đột nhiên loáng đầu một cái, đột nhiên xoay người đánh về phía toa xe.
"A —— "
Những tiếng hét tuyệt vọng vang lên liên tiếp.
Rõ ràng là khoảng cách rất xa, ít nhất cũng mười mấy mét, làm sao con quái vật này một bước liền gần trong gang tấc?
Đối với những người trong toa Lục Địch mà nói, trái tim của bọn họ như muốn ngừng đập, bởi vì con quái vật đang hướng đến đây.
Rõ ràng có nhiều toa như vậy? Tại sao?
Mọi người muốn chửi bới, nhưng sự sợ hãi biến tiếng nói của họ thành tiếng hét.
"Ầm!"
Thời điểm khủng long chạy tới nó vung vẩy đuôi đập vào một toa tàu nào đó, cửa kính xuất hiện vết rạn nứt, tiếng kêu sợ hãi càng vang.
Bất ngờ cơ thể máu thịt* của sắt thép làm chậm tốc độ của con khủng long, để con quái vật này tới nói, lần này cũng có chút đau.
( Chu: * Bản QT và Raw đều ghi sắt thép có máu thịt á, chắc đang ẩn chỉ việc một toa tàu như một bộ phận của cả tàu điện ngầm)
Lúc vội thì nghĩ cửa tàu đóng nhanh quá, giờ ai cũng nhìn chằm chằm cửa tàu, không hiểu sao đóng cửa thôi mà chậm thế, đã ' bíp bíp ' cả nửa ngày rồi vẫn chưa đóng.
Mười giây, dường như là tiếng gọi của Tử thần.
Móng vuốt sắc bén dính đầy máu cùng thịt lẫn lộn đã thăm dò đến toa này, bấy giờ cửa tàu mới chậm rãi đóng lại, chậm như ốc sên.
Tim Lục Địch đập loạn, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm con quái vật.
Chẳng mấy chốc nó sẽ vọt vào toa.
Cái toa chứa đầy người như đồ hộp, người ở bên trong chạy không được, chỉ là một khối thịt.
Bị bao ở trong đó, coi như có bản lĩnh đi chăng nữa cũng rất khó phát huy, chỉ có thể bị xô đẩy, dẫm đạp.
Lục Địch nhắm mắt lại, sau đó nhặt một cái vali bên chân đập vào cái móng vuốt vừa nhô ra.
"Vali của tôi!"
Có người kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó rất vui sướng nhận ra Lục Địch đang cứu người, cứu mọi người.
Trong tích tắc, bảy tám bàn tay vươn tới chiếc vali đặt gần cửa xe, đều ném tất cả ra ngoài.
"Rống —— "
Tiếng kêu mang theo khí tức tanh hôi rung khắp màng tai.
Bị đập đến thân thể lệch đi, con khủng long tức giận víu lấy cửa toa đang đóng lại, nước sơn xuất hiện những vết cào sâu.
Nghênh tiếp nó chính là một sóng va li công kích.
Điều khiến mọi người kinh hãi là dù khủng long bị đập đến móng vuốt lỏng ra, nhưng mà cửa xe cũng xuất hiện hư hao, thật giống không có cách nào đóng được, đèn đỏ nhấp nháy liên tục. -- Tình huống bết bát hơn xuất hiện.
Có thể là do kính toa phía trước bị vỡ, cửa ở đây lại bị va đập mạnh, không có cách nào đóng lại, chương trình cho rằng đoàn tàu bị trục trặc dĩ nhiên cũng không xuất phát đúng giờ.
Hiện tại cửa của những toa khác đều đã đóng, chỉ để lại toa tàu nơi Lục Địch, cửa bị kẹt, vẫn còn lưu lại chỗ đủ một người ra vào.
Mắt thấy quái vật đã bị đập sang một bên phát ra gầm rũ phẫn nộ, lần thứ hai nhào tới.
Bên tai Lục Địch tràn ngập tiếng kêu sợ hãi, rất nhiều người mất lí trí điên cuồng chạy sang toa khác, lại cũng có người cùng anh đồng thời lấy ba lô đập móng vuốt tiến vào của khủng long.
Không phải bọn họ dũng cảm, họ giống Lục Địch chỉ biết, nếu để con quái vật này xông vào sẽ càng chết nhiều người.
—— Ở khoảnh khắc sinh tử, có người đầu óc trống rỗng, cũng có người lâm trước sợ hãi không dám nghĩ gì.
Con khủng long này có thể nặng cả tấn, toa tàu phát ra tiếng kêu cọt kẹt đáng sợ, hai cánh cửa tàu đang bị lợi trảo cưỡng ép đẩy ra.
Một con quái vật có thể cạy cửa khiến người phải rùng mình.
Khủng long thông minh như vậy sao?
Khí tức tanh hôi phả vào mặt, Lục Địch quay đầu, gấp rút gọi: "Rìu cứu hỏa! Nhanh!"
Người bên cạnh lập tức tỉnh ngộ, có một nam nhân vóc dáng khôi ngô vạm vỡ vọt tới một đầu khác của toa, đạp vỡ thủy tinh, lôi ra rìu cứu hỏa chạy về, không chút e sợ chém lên móng vuốt con khủng long.
Sức mạnh của anh ta rất lớn, động tác cũng rất chuẩn.
Theo một tiếng phẫn nộ rít gào, quái vật bị ép rút về móng vuốt.
" Bằng —— bằng —— "
Với hai tiếng đạn bay ra tạo tiếng vang, Lục Địch nhìn thấy phía cầu thang đã kéo lên một phòng tuyến. Khiên đen nhánh của đội phòng ngừa bạo lực dựng thẳng, dường như còn có vật khá lớn chặn ở nơi đó, ở phía trước là một vài cảnh sát đang cầm vòi cứu hỏa.
Trong trường hợp khẩn cấp, không đủ hỏa lực, bạn chỉ việc kéo vòi cứu hỏa đến.
Tia nước áp suất cao hướng vào chi sau của con khủng long.
Lục Địch nghe thấy bọn họ dùng loa lớn tiếng gọi:
"Người trong tàu không nên hốt hoảng, người trên sân ga đi vòng sang hai bên, tiến vào thang máy không có rào chắn, nhanh chóng tiến vào thang máy!"
Cả hai chi trước và chi sau của con khủng long đều bị thương, thêm hai viên đạn nữa, nó tức giận bỏ tàu điện lao về phía cầu thang, kết quả có rất nhiều chai nước khoáng và lon nước được ném ra, vừa nhìn liền biết lấy từ máy bán hàng tự động ở sân ga.
Thời điểm khủng long chạy nó có thể né tránh chướng ngại vật, nhưng điều kiện tiên quyết là giác quan nhạy bén của nó bắt( cảm nhận) được những chai nước đang ném tới. Những chiếc lọ không ngừng lăn đến, đạp phải một cái sẽ trượt, bị đập không nhẹ khiến con quái vật càng tức giận hơn.
Lúc này cửa toa chậm rãi đóng lại, tuy rằng có hơi nghiêng lệch, thoạt nhìn làm người ta kinh ngạc run sợ.
Ngay sau đó tàu điện ngầm chậm rãi khởi động, lái ra khỏi sân ga ác mộng.
Lục Địch đứng trước cửa toa, cách thủy tinh nhìn con khủng long bị dòng nước phun đến không cách nào đứa vững, nó vừa đau vừa giận. Đồng thời còn có một người đàn ông đứng đằng sau, bình tĩnh bóp cò.
Hắn không mặc cảnh phục, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Những viên đạn giống như những đường xoắn ốc màu đen đang xoay tròn, ổn định bắn tới, ổn định xuyên thẳng vào đầu con khủng long.
Máu tung tóe cùng khói thuốc súng hòa quyện tạo thành máu khói mỹ lệ, tràn ngập tầm nhìn của Lục Địch, vừa vặn là một hình đối xứng hoàn hảo. Ngôn Tình Tổng Tài
Xét cho cùng, kẻ săn mồi này không phải là một con quái vật bất khả xâm phạm đạn không ăn như trong phim.
Sáu viên đạn ổn định chuẩn xác đã bắn ra lỗ máu trên hai phần hình lưỡi liềm nhô ra trên đầu con khủng long. Nó mất hết độ nhạy, ngất ngất ngây ngây mà đảo quanh tại chỗ, sau đó viên đạn thứ bảy xuyên chính xác vào hốc mắt bên phải của nó.
"Ầm!"
Khủng long ngã xuống, chấn động đến mức sân ga như run một cái.
Bởi vì là toa xe cuối cùng nên Lục Địch và những người khác may mắn thấy được cảnh tượng quái vật ngã xuống. Sau đó tầm nhìn của họ được thay thế thành biển quảng cáo của sân ga, rồi lần nữa tiến vào đường hầm.
Trong tàu một mảnh hoan hô.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn vai chính một chút, cậu nghĩ thế nào khi mở đầu là một con khủng long?
Lục Địch: Tôi có thể văng tục không?
- --------------
Chu: Ôi cái lưng của tôi!!!
_ Thiên Đường Phóng Trục Giả_
Editor: Chu aka CTDg
Tóm tắt: Mở đầu bằng một con khủng long. ????
- --------------
Lục Địch đang say giấc nồng bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh ngột ngạt bóp chặt lấy trái tim mình.
Anh bị ép há mồm, bắt đầu thở dốc.
Sau đó đột ngột mở mắt.
Anh đang ở trong toa tàu điện ngầm, xung quanh chật ních nhân viên văn phòng và ba lô khách du lịch.
Không khí trong toa hơi khó ngửi, gió điều hòa trên đầu thổi vù vù, đèn trên cao không rõ nguyên nhân mà nhấp nháy lúc sáng lúc tối. Kể cả đèn đỏ báo ga đến và bảng chỉ đường đi trên cửa toa cũng không bình thường, tần suất nhấp nháy nhanh chóng.
Ít ai để ý đến những điều bất thường này.
Trong buồng xe quá chen lấn, thêm vào thời gian lúc này đã rất muộn, đám người mệt mỏi chỉ quẹt điện thoại di động, nghe nhạc, lắc nhẹ theo chuyển động của tàu điện.
Phản ứng khi tỉnh dậy và mồ hôi trên trán Lục Địch khiến những người xung quanh kinh ngạc nhìn anh.
- - Người này gặp ác mộng?
Họ thờ ơ nghĩ: Không chừng chuyển từ ngồi qua đứng đi.
Phản ứng của Lục Địch cũng rất đúng với suy đoán bọn họ, anh nắm lấy chiếc ba lô màu đen trên đùi, ném vắt vẻo ra sau lưng rồi dùng một loại tư thế vô cùng linh hoạt chen tới nơi cửa xe.
Toa tàu rất chen chúc, nhưng không phải là không có kẽ hở. Hành khách trầm mê điện thoại chỉ cảm thấy thân thể bị lệch, thậm chí không thèm ngẩng đầu lên - phương hướng đi của lực lượng này rất rõ ràng, vừa phải, không thô bạo mà cũng rất nhanh. Lúc mới xuất hiện, trong đầu mọi người ý thức được là có người muốn xuống xe, chuyện quá bình thường cho nên lười biếng không thèm tiếp tục suy nghĩ.
Chỉ có ông chú ngồi ở vị trí bên phải Lục Địch kinh ngạc nhìn chằm chằm anh, chưa từng thấy người nào linh hoạt như cá như vậy.
Lục Địch chen đến trước cửa xe, nín thở.
Ngoài cửa sổ là đường hầm đen ngòm.
"... Kaa... Hô..."
Âm thanh rất mơ hồ, xen lẫn với tiếng ồn hoạt động của tàu điện, người bình thường căn bản không thể phân biệt được.
Nhưng trong mắt Lục Địch giống như một bức tranh trừu tượng với màu sắc đều đặn, bỗng nhiên có một đường nét đen xông vào. Lúc đầu chỉ tạo thành các vết răng cưa bên mép bức tranh, bây giờ khi tàu điện ngầm chạy tới, đoàn bóng đen này đã kinh biến đến mức dữ tợn và khổng lồ.
Mồ hôi trên trán Lục Địch ngày càng nhiều.
Là cái gì đây?
Đây là một chuyến tàu điện ngầm không người lái, phía trước đã sắp đến sân ga, tốc độ tàu điện bắt đầu giảm bớt, hành khách chuẩn bị xuống xe đều chen chúc tới cửa.
Từ khi Lục Địch tỉnh dậy nhảy lên một cái, đến lúc đoàn tàu giảm tốc độ chuẩn bị vào ga, cộng lại cũng chỉ mới trôi qua một phút đồng hồ.
"Hô... Rống..."
Tiếng động mơ hồ bên ngoài cửa xe ngày càng rõ ràng, giống như dã thú chui vào thùng thiếc, nhưng cửa xe tàu điện ngầm quá đóng(phong bế), có người vẫn không để ý đến tiếng động.
Tốc độ tàu điện ngầm ngày càng chậm, lái vào khu vực ánh đèn của sân ga, thứ đầu tiên lọt vào tầm nhìn là một biển quảng cáo mỹ phẩm.
Ngay sau đó, một dòng đỏ rực nhìn thấy mà sợ tung lên tấm biển quảng cáo, khuôn mặt trắng nõn của nữ minh tinh trở nên nhuốm máu loang lổ.
Một nữ công nhân đứng cạnh Lục Địch kinh sợ mở to hai mắt, trên mặt hiện vẻ nghi hoặc, nàng không biết đang xảy ra chuyện gì.
Ngay sau đó tiếng thét chói tai liền vang lên.
Thật khó để nhận ra ai đang hét, tất cả những người nhìn thấy sự việc bên ngoài tàu điện đều la hét.
Còn có người khiếp sợ đến mức không thể phát ra âm thanh.
Sân ga gần như trống rỗng, mặt đất chỉ toàn mảnh vỡ, có cặp công văn, va li, mũ và cả giày, có thể thấy mọi người đã hoảng loạng như thế nào khi bỏ chạy trước đó.
Một số người đặc biệt không may mắn đang giãy giụa bò đi, bọn họ có té bị thương, có bị dẫm đạp đến vô lực, còn có một số người sợ hãi mất kiểm soát cơ thể, họ căn bản không đứng lên nổi.
Con quái vật mà bọn họ đang đối mặt cao hơn hai mét, dài năm hoặc sáu mét, khoác lân(vảy) mang giáp.
Nó đang cúi đầu cắn xé thi thể.
Không ai muốn biết người bất hạnh này đã gặp phải nỗi sợ và tuyệt vọng gì trước khi chết.
Sau khi tàu điện ngầm vào ga, con quái vật đánh hơi, quay đầu lại nhìn hướng này.
Theo âm thanh máy móc thông báo, cửa tàu chậm rãi mở ra.
"Không!"
Những người trong toa tàu phản ứng lại, liều mạng lùi lại về sau.
Việc dừng, mở cửa và đóng cửa tại nhà ga là một chương trình cố định, bây giờ cái cửa này chặn cũng chặn không nổi.
" Là giả đi! Có một con khủng long trong ga tàu điện ngầm?"
Người nói chuyện cái giọng oang oang, không biết là đang an ủi mình hay đang thuyết phục người khác, "Nhất định là giả, hình chiếu lập thể! Trên mạng không phải là có tòa nhà cao tầng có màn hình chiếu ảnh sư tử đập ra lao tù sao? Còn có phi thuyền người ngoài hành tinh, thoạt nhìn giống như chui ra khỏi màn hình!"
Nhưng con khủng long kia răng và móng vuốt đều bê bết máu, vung vẩy đuôi, nhìn chăm chú vào bọn họ -- quá chân thực.
Con ngươi thuộc về một con thằn lằn máu lạnh, trong miệng phun ra hơi nóng tanh hôi.
Sự tuyệt vọng trong ánh mắt của những người đang run rẩy bò trên sân ga, cũng như nỗi sợ hãi không dám kêu cứu.
Nếu như là hình chiếu, phạm vi cũng quá rộng rồi.
Nếu như không phải hình chiếu, trong đô thị hiện đại làm sao có thể bốc ra một con khủng long hàng thật giá thật, đây cũng không phải làm phim.
Quá hoang đường!
Hoang đường đến phần lớn mọi người không biết phải làm gì, chỉ theo bản năng chen về phía sau, tránh xa cửa xe.
Rất nhanh sự bình tĩnh liền tan vỡ.
Họ đang ở toa cuối của tàu điện ngầm, khủng long cách bọn họ gần nhất, không quản thật giả đều bị dọa đến không dám bước ra.
Người ở toa trước cũng vậy, có sợ hãi, cũng có bình tĩnh xem đây là giả chạy đến nhìn trò vui, cũng có người đeo tai nghe không để ý mà xuống tàu.
"Quá chân thực rồi!"
"... Có phải là tuyên truyền phim điện ảnh không?"
Một đám người hi hi ha ha giơ lên di động, tách tách mà chụp ảnh không ngừng, còn có quay video.
Nghe thấy âm thanh, con khủng long bén nhạy nhảy xoay người, móng vuốt sắc nhọn ở chi sau cào vào gạch lát nền của sân ga, tạo ra tiếng động khiến người ê răng.
Lúc này người xuống tàu cũng cảm thấy không ổn, càng đi tiếp, vẻ mặt của bọn họ càng cứng ngắc, mùi máu tanh phả vào mặt, vật lung tung trên đất cũng là đồ thật, nếu như đây là chương trình thực tế, chi phí sẽ rất cao, cũng quá khoa trương.
" Bốp."
Điện thoại di động của một học sinh trung học rơi xuống mặt đất.
Đây dường như là một tín hiệu, liên tiếp vang lên âm thanh của đồ vật rơi xuống, nỗi sợ hãi chiếm lấy đại não.
"Cứu!"
Tiếng la vang dội sân ga, người xuống tàu kinh hoảng tứ tán chạy trốn.
Phần lớn người xông về cầu thang, còn có người xông về tàu điện.
Không ai nghĩ rằng việc quay đầu bỏ chạy khi đối mặt với những kẻ săn mồi hung dữ trong tự nhiên là một điều vô cùng nguy hiểm, mà những sinh vật ăn thịt săn đuổi con mồi đều theo bản năng.
Con khủng long chạy theo đoàn người sợ hãi vài bước, lúc này đèn báo ở lối vào toa tàu điện ngầm bắt đầu nhấp nháy và phát ra tiếng "bíp" nhanh chóng, thời gian dừng xe sắp kết thúc, cửa tàu sắp đóng.
Khủng long như là bị kinh động, đột nhiên loáng đầu một cái, đột nhiên xoay người đánh về phía toa xe.
"A —— "
Những tiếng hét tuyệt vọng vang lên liên tiếp.
Rõ ràng là khoảng cách rất xa, ít nhất cũng mười mấy mét, làm sao con quái vật này một bước liền gần trong gang tấc?
Đối với những người trong toa Lục Địch mà nói, trái tim của bọn họ như muốn ngừng đập, bởi vì con quái vật đang hướng đến đây.
Rõ ràng có nhiều toa như vậy? Tại sao?
Mọi người muốn chửi bới, nhưng sự sợ hãi biến tiếng nói của họ thành tiếng hét.
"Ầm!"
Thời điểm khủng long chạy tới nó vung vẩy đuôi đập vào một toa tàu nào đó, cửa kính xuất hiện vết rạn nứt, tiếng kêu sợ hãi càng vang.
Bất ngờ cơ thể máu thịt* của sắt thép làm chậm tốc độ của con khủng long, để con quái vật này tới nói, lần này cũng có chút đau.
( Chu: * Bản QT và Raw đều ghi sắt thép có máu thịt á, chắc đang ẩn chỉ việc một toa tàu như một bộ phận của cả tàu điện ngầm)
Lúc vội thì nghĩ cửa tàu đóng nhanh quá, giờ ai cũng nhìn chằm chằm cửa tàu, không hiểu sao đóng cửa thôi mà chậm thế, đã ' bíp bíp ' cả nửa ngày rồi vẫn chưa đóng.
Mười giây, dường như là tiếng gọi của Tử thần.
Móng vuốt sắc bén dính đầy máu cùng thịt lẫn lộn đã thăm dò đến toa này, bấy giờ cửa tàu mới chậm rãi đóng lại, chậm như ốc sên.
Tim Lục Địch đập loạn, từ nãy đến giờ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm con quái vật.
Chẳng mấy chốc nó sẽ vọt vào toa.
Cái toa chứa đầy người như đồ hộp, người ở bên trong chạy không được, chỉ là một khối thịt.
Bị bao ở trong đó, coi như có bản lĩnh đi chăng nữa cũng rất khó phát huy, chỉ có thể bị xô đẩy, dẫm đạp.
Lục Địch nhắm mắt lại, sau đó nhặt một cái vali bên chân đập vào cái móng vuốt vừa nhô ra.
"Vali của tôi!"
Có người kêu lên một tiếng sợ hãi, sau đó rất vui sướng nhận ra Lục Địch đang cứu người, cứu mọi người.
Trong tích tắc, bảy tám bàn tay vươn tới chiếc vali đặt gần cửa xe, đều ném tất cả ra ngoài.
"Rống —— "
Tiếng kêu mang theo khí tức tanh hôi rung khắp màng tai.
Bị đập đến thân thể lệch đi, con khủng long tức giận víu lấy cửa toa đang đóng lại, nước sơn xuất hiện những vết cào sâu.
Nghênh tiếp nó chính là một sóng va li công kích.
Điều khiến mọi người kinh hãi là dù khủng long bị đập đến móng vuốt lỏng ra, nhưng mà cửa xe cũng xuất hiện hư hao, thật giống không có cách nào đóng được, đèn đỏ nhấp nháy liên tục. -- Tình huống bết bát hơn xuất hiện.
Có thể là do kính toa phía trước bị vỡ, cửa ở đây lại bị va đập mạnh, không có cách nào đóng lại, chương trình cho rằng đoàn tàu bị trục trặc dĩ nhiên cũng không xuất phát đúng giờ.
Hiện tại cửa của những toa khác đều đã đóng, chỉ để lại toa tàu nơi Lục Địch, cửa bị kẹt, vẫn còn lưu lại chỗ đủ một người ra vào.
Mắt thấy quái vật đã bị đập sang một bên phát ra gầm rũ phẫn nộ, lần thứ hai nhào tới.
Bên tai Lục Địch tràn ngập tiếng kêu sợ hãi, rất nhiều người mất lí trí điên cuồng chạy sang toa khác, lại cũng có người cùng anh đồng thời lấy ba lô đập móng vuốt tiến vào của khủng long.
Không phải bọn họ dũng cảm, họ giống Lục Địch chỉ biết, nếu để con quái vật này xông vào sẽ càng chết nhiều người.
—— Ở khoảnh khắc sinh tử, có người đầu óc trống rỗng, cũng có người lâm trước sợ hãi không dám nghĩ gì.
Con khủng long này có thể nặng cả tấn, toa tàu phát ra tiếng kêu cọt kẹt đáng sợ, hai cánh cửa tàu đang bị lợi trảo cưỡng ép đẩy ra.
Một con quái vật có thể cạy cửa khiến người phải rùng mình.
Khủng long thông minh như vậy sao?
Khí tức tanh hôi phả vào mặt, Lục Địch quay đầu, gấp rút gọi: "Rìu cứu hỏa! Nhanh!"
Người bên cạnh lập tức tỉnh ngộ, có một nam nhân vóc dáng khôi ngô vạm vỡ vọt tới một đầu khác của toa, đạp vỡ thủy tinh, lôi ra rìu cứu hỏa chạy về, không chút e sợ chém lên móng vuốt con khủng long.
Sức mạnh của anh ta rất lớn, động tác cũng rất chuẩn.
Theo một tiếng phẫn nộ rít gào, quái vật bị ép rút về móng vuốt.
" Bằng —— bằng —— "
Với hai tiếng đạn bay ra tạo tiếng vang, Lục Địch nhìn thấy phía cầu thang đã kéo lên một phòng tuyến. Khiên đen nhánh của đội phòng ngừa bạo lực dựng thẳng, dường như còn có vật khá lớn chặn ở nơi đó, ở phía trước là một vài cảnh sát đang cầm vòi cứu hỏa.
Trong trường hợp khẩn cấp, không đủ hỏa lực, bạn chỉ việc kéo vòi cứu hỏa đến.
Tia nước áp suất cao hướng vào chi sau của con khủng long.
Lục Địch nghe thấy bọn họ dùng loa lớn tiếng gọi:
"Người trong tàu không nên hốt hoảng, người trên sân ga đi vòng sang hai bên, tiến vào thang máy không có rào chắn, nhanh chóng tiến vào thang máy!"
Cả hai chi trước và chi sau của con khủng long đều bị thương, thêm hai viên đạn nữa, nó tức giận bỏ tàu điện lao về phía cầu thang, kết quả có rất nhiều chai nước khoáng và lon nước được ném ra, vừa nhìn liền biết lấy từ máy bán hàng tự động ở sân ga.
Thời điểm khủng long chạy nó có thể né tránh chướng ngại vật, nhưng điều kiện tiên quyết là giác quan nhạy bén của nó bắt( cảm nhận) được những chai nước đang ném tới. Những chiếc lọ không ngừng lăn đến, đạp phải một cái sẽ trượt, bị đập không nhẹ khiến con quái vật càng tức giận hơn.
Lúc này cửa toa chậm rãi đóng lại, tuy rằng có hơi nghiêng lệch, thoạt nhìn làm người ta kinh ngạc run sợ.
Ngay sau đó tàu điện ngầm chậm rãi khởi động, lái ra khỏi sân ga ác mộng.
Lục Địch đứng trước cửa toa, cách thủy tinh nhìn con khủng long bị dòng nước phun đến không cách nào đứa vững, nó vừa đau vừa giận. Đồng thời còn có một người đàn ông đứng đằng sau, bình tĩnh bóp cò.
Hắn không mặc cảnh phục, khuôn mặt ẩn trong bóng tối.
Những viên đạn giống như những đường xoắn ốc màu đen đang xoay tròn, ổn định bắn tới, ổn định xuyên thẳng vào đầu con khủng long.
Máu tung tóe cùng khói thuốc súng hòa quyện tạo thành máu khói mỹ lệ, tràn ngập tầm nhìn của Lục Địch, vừa vặn là một hình đối xứng hoàn hảo. Ngôn Tình Tổng Tài
Xét cho cùng, kẻ săn mồi này không phải là một con quái vật bất khả xâm phạm đạn không ăn như trong phim.
Sáu viên đạn ổn định chuẩn xác đã bắn ra lỗ máu trên hai phần hình lưỡi liềm nhô ra trên đầu con khủng long. Nó mất hết độ nhạy, ngất ngất ngây ngây mà đảo quanh tại chỗ, sau đó viên đạn thứ bảy xuyên chính xác vào hốc mắt bên phải của nó.
"Ầm!"
Khủng long ngã xuống, chấn động đến mức sân ga như run một cái.
Bởi vì là toa xe cuối cùng nên Lục Địch và những người khác may mắn thấy được cảnh tượng quái vật ngã xuống. Sau đó tầm nhìn của họ được thay thế thành biển quảng cáo của sân ga, rồi lần nữa tiến vào đường hầm.
Trong tàu một mảnh hoan hô.
- --------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phỏng vấn vai chính một chút, cậu nghĩ thế nào khi mở đầu là một con khủng long?
Lục Địch: Tôi có thể văng tục không?
- --------------
Chu: Ôi cái lưng của tôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất