Quyển 3 Chương 17: Quyển 3 Chương 64
Câu nói ấy quá đỗi rung động, khiến Trần Tinh không thể tỉnh lại từ cảm xúc này trong thời gian dài. Cơ thể cậu lại phục hồi rất nhanh, chưa đầy ba ngày đã có thể hoạt động tự nhiên, trong lúc hôn mê, nhờ có Hạng Thuật chăm sóc nên không quá mức gầy yếu. Mấy ngày sau, Tạ An và Tạ Đạo Uẩn đến bái phỏng, lúc họ đang dùng cơm, Trần Tinh đột nhiên nghĩ tới một khả năng — liệu Hạng Thuật có muốn mượn oán khí sử dụng Bất Động Như Sơn giống Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn không?
Nhưng những thần binh thượng cổ này sau khi bị luyện hóa sẽ hiển hiện ra những tác dụng khác nhau, ví dụ như trong sách sử ghi rằng, Sâm La Vạn Tượng có thể khống chế tốc độ sinh trưởng của vạn vật khi có linh khí thiên địa, sau khi mượn oán khí, nó đã trở thành binh khí hắc ám khiến cho thảm thực vật hoang tàn và khô héo mỗi khi nó chạm vào.
Tương truyền Thương Khung Nhất Liệt có khả năng gọi sấm sét thanh tẩy tà ma, vào tay Tiêu Sơn lại biến thành thần binh xé toạc không gian.
Nếu để Bất Động Như Sơn rơi vào tà đạo, e rằng khó thể kiểm soát sức mạnh của nó, hơn nữa Trần Tinh sợ thao túng oán khí quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến nội tâm của Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân. Nếu được chọn lựa, cậu không bao giờ muốn Hạng Thuật làm hộ pháp Võ thần lại bị oán khí quấn thân, đối đầu với Thi Hợi bằng pháp lực hắc ám.
Trần Tinh không khỏi lén nhìn Hạng Thuật, trước giờ cậu luôn cảm thấy Hạng Thuật rất đẹp, giờ nom còn anh tuấn hơn xưa, nếu nói trước đây ngắm Hạng Thuật chỉ để thỏa lòng vừa mắt, thì giờ lòng cậu lại có chút gì đó xót xa, muốn trò chuyện với hắn, khổ nỗi hắn cứ tỏ thái độ khôn hồn thì cách xa ta, nếu cố tiếp cận sẽ chạm vào lòng tự ái của Trần Tinh. Hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vừa yêu vừa hận đè ép cậu một trận.
“Tìm được vị trí được mô tả trên bản đồ chưa?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi Tạ An.
Tạ An bị hỏi bất thình lình hại y suýt tí nữa bị sặc: “Trong số họ có người bảo rằng, có lẽ ở núi Long Môn của Lạc Dương, nhưng không thể xác nhận, ta đã cử môn khách(1) đến kiểm tra trước rồi, đỡ các ngươi đi một chuyến uổng công.”
(1) Môn khách: tên gọi khác của gia sư thời Tống – Nguyên
Tạ Đạo Uẩn nói: “Hiện giờ tình hình Nam Bắc Trường Giang đang hết sức căng thẳng, Trần Tinh vừa mới khỏe lại, nửa năm tới cố gắng đừng chạy lung tung.”
Hạng Thuật suy tư, nói: “Hôm khác ta sẽ đến núi Nam Bình một chuyến.”
Trần Tinh nhớ đến tấm bản đồ thứ hai, chủ động nói: “Ta đi với huynh.”
Tạ An nói: “Chuyện các ngươi diệt rồng ở Cối Kê đã kinh động khắp Giang Nam. Con rồng đó thế nào rồi?”
“Chạy.” Tiêu Sơn đáp.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba tháng Trần Tinh hôn mê, đầu tiên, tiền trang Đông Triết gần như sụp đổ, Tấn đế vất vả lắm mới tìm được cơ hội nuối chửng một phần sản nghiệp trong đó, tiếp đó còn bị tiền trang Tây Phong của Phùng Thiên Quân chèn ép. Vương gia đứng sau chịu tai bay vạ gió, sau khi chạy chọt bằng nhiều cách, cuối cùng cũng giữ được một phần, tạm thời dời sản nghiệp sang quận Ngô, trước mắt không còn sức cạnh tranh với Tây Phong.
Trần Tinh bồn chồn bất an, hỏi ra vấn đề mình quan tâm: “Chuyện Lâm đại nhân…”
Người đưa tin đã chết trong tay bọn Thi Hợi giữa đường, có vẻ như trước khi chết dù bị tra khảo thế nào, hắn vẫn kín miệng như bưng.
Tạ An an ủi: ” Huynh để hắn hy sinh vì nhiệm vụ. Lâm Dung chưa lấy vợ, là người Mạt Lăng, tuổi trẻ tài cao…”
Trần Tinh nghe xong không khỏi buồn bã, Hạng Thuật cau mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, may mà lời tiếp theo của Tạ Đạo Uẩn đã giúp Trần Tinh nhẹ lòng hơn.
“Phụ mẫu, muội muội của Lâm Dung mắc bệnh dịch từ nửa năm trước,” Tạ Đạo Uẩn thản nhiên nói, “nhờ các ngươi mà cuối cùng đã chuyển biến tốt hơn, có lẽ đây là tâm nguyện lớn nhất lúc hắn còn sống.”
Đây là niềm an ủi duy nhất đối với Trần Tinh.
“Thế Ngô đại nhân và Trịnh Luân đâu?”
Hạng Thuật nói: “Bọn họ bị thương, may mà không bị gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng trên giường hai tháng đã khỏe hơn rồi.”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, vào thời khắc cuối cùng, Trần Tinh chứng kiến hai mệnh quan triều đình xuất thân văn nhân — vì bảo vệ cậu mà chắn trước mặt Bạt vương. Mệnh quan triều đình bị thương nặng, hậu quả tất nhiên không phải nhỏ, huống chi Ngô Kỳ còn là quận Thái thú.
Sau khi tin này được truyền ra, khắp triều đình nhà Tấn nhiệt tình nghị luận về thầy trừ tà tái hiện nhân gian suốt nửa tháng, Tư Mã Diệu phái binh sĩ đi tìm tung tích của thanh giao, song không thu hoạch được gì, mọi chuyện dần vào quên lãng. Không lâu sau, phương Bắc truyền tin tới, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Dạ, Phù Kiên tiến hành tuyển binh hàng loạt, chuẩn bị năm sau dẫn quân xuôi Nam công phá Kiến Khang.
Vào lúc này, triều đình nhà Tấn trở nên căng thẳng, Tạ An cũng bận tối mày tối mặt, triều thần ôm tâm trạng ăn may, vừa theo dõi vừa phái người đi do thám, đến Quan Trung hỏi thăm tin tức, giữa triều đình và dân chúng đã sùng sục truyền nhau rất nhiều tin đồn.
“Ta cho rằng Thi Hợi rất có thể là Vương Tử Dạ,” Trần Tinh đột nhiên nói, “pháp bảo của trận Vạn Linh đã bị chúng ta lấy đi, chắc hẳn không triển khai trận pháp được nữa, Bạt vương được phái ra cũng bị tiêu diệt quá nửa. Gã chắc chắn sẽ nghĩ cách khác, xúi giục Phù Kiên khai chiến mới có người chết, người chết mới tạo ra oán khí.”
Nói đoạn, Trần Tinh không kìm được nhìn sang Hạng Thuật, hai người chạm mắt nhau, Trần Tinh phát hiện Hạng Thuật đang nhìn cậu chăm chú, thế là tầm mắt hai người lảng đi một cách mất tự nhiên.
Tạ An nói: “Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi có kẻ giả thần giả quỷ bên cạnh Phù Kiên, chẳng qua muốn xác định thân phận gã thực không dễ dàng gì. Giờ đây, phòng thủ ở Trường An trước người Hán giống như cái thùng sắt, ngay cả thám báo cũng không lấy được nhiều thông tin, ta sợ rằng gã sẽ tổ chức ‘Bạt binh’ như các ngươi nói, vượt sông đánh sang đây, thế thì nguy to.”
Quốc nạn ập tới cũng là lúc Tạ An thể hiện sự tận tụy và trung thành của mình, những ngày qua chỉ nghĩ đến việc đánh giặc. Muốn diệt hết quân Tần, thu phục Trường An Lạc Dương trong một lần? Không thể nào, việc này y vẫn tự biết mình biết ta. Chỉ cần có thể tạm thời đẩy lùi quân đội của đối phương vẫn có thể sống tạm qua một thời gian. Chỉ sợ quân đội xuôi Nam chỉ toàn xác sống, hơn nữa còn lây nhiễm, binh sĩ Đại Tấn sẽ rơi vào tình cảnh chưa chiến đã tan rã.
“Phù Kiên chưa hẳn điên tới mức đó,” Trần Tinh nói, “ta tận mắt thấy hắn tiêu diệt mấy chục vạn Bạt, nếu hắn thực sự dùng đội quân Bạt vương để Nam chinh, thế thì quá… quá…” Trần Tinh không biết nên hình dung thế nào.
Tạ An gật đầu: “Quan trọng là hiện giờ rất khó đưa các ngươi đến Lạc Dương.”
Tạ Đạo Uẩn đột nhiên bảo: “Nghe nói triều đình đang chuẩn bị đi sứ Lạc Dương? Vương đại nhân đề nghị có thể xuất phát từ chỗ Mộ Dung Xung, người Tiên Ti không muốn Nam chinh, nếu Vương Tử Dạ bất đồng quan điểm với Mộ Dung Xung, kẻ thù của kẻ thù, chúng ta có thể nhân đó bàn điều kiện.”
Tim cậu chợt đập mạnh, nhưng ngay từ đầu Mộ Dung Xung đã nhận định Hạng Thuật giết tỷ tỷ của y, e rằng không thực hiện được.
“Mộ Dung Xung là người hiểu lý lẽ chứ?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật: “Ta có quen y đâu, ngươi hỏi ta, làm sao ta biết?”
“Phải xem mặt nữa,” Tạ Đạo Uẩn suy tư, nói, “ta có nghe kể về Mộ Dung Xung, chỉ có thể nói là một người, ừm… tính cách hào sảng… thông minh mà bạc tình.”
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Các ngươi còn thảo luận về Mộ Dung Xung nữa à?”
“Nam nhân có ngoại hình xinh đẹp,” Tạ Đạo Uẩn nói, “trên phố hay có tin đồn, các cô gái cũng thích nói về mỹ nam, đúng không, Đại Thiền Vu?”
Hạng Thuật: “……”
Trần Tinh vội xua tay, Tạ Đạo Uẩn quả nhiên không khách khí chút nào. Tạ An suy nghĩ một thoáng, nói: “Phải xem bệ hạ quyết định thế nào, nếu tiểu huynh đệ bằng lòng tiến cung gặp mặt, chắc sẽ có cơ hội… ừm… bệ hạ cứ luôn đòi gặp các thầy trừ tà, cũng có rất nhiều thời gian, lần trước có đến thăm, song vừa tới cửa phòng các ngươi, nào ngờ đã bị Tạ Đạo Uẩn đuổi ra ngoài…”
“Tiểu thúc!” Tạ Đạo Uẩn nhắc nhở.
“Ngươi dám đuổi hoàng đế cơ á?” Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên.
Tạ Đạo Uẩn làm ra vẻ đương nhiên, Hạng Thuật bảo: “Các ngươi đi đi, ta không đi, ta đi Xích Bích.”
Trần Tinh: “Hạng Thuật không đi, thế ta cũng không đi.”
Hạng Thuật: “……”
Tạ Đạo Uẩn sẵng giọng: “Mười ngày nữa là thu xã, khắp Giang Nam đều đang rộn ràng chơi hội, qua lễ hẵng đi cũng chưa muộn, giờ ngươi ra ngoài, thuyền tàu gì cũng chưa đón khách đâu. Đợi qua lễ rồi lại lao đầu vào việc, trễ mấy ngày có khác gì đâu?”
Hạng Thuật đành bỏ cuộc, Trần Tinh sực nhớ ngày xã sắp tới, có lẽ do quá nhiều năm không ăn lễ rồi, hồi trước tại phương Bắc, xã chia thành xuân xã và thu xã, chính là ngày mậu sau ngày lập thu, lập xuân năm ngày.
Xuân xã chủ yếu diễn ra vào trước và sau mùng hai tháng hai, người phương Bắc còn gọi là ‘rồng ngóc đầu’, thu xã thì nằm khoảng giữa tháng tám, tương tự như tiết mộ thu của người Hồ, mọi người tế trời đất, tạ ơn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đến ngày này, triều đình sẽ chuẩn bị ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê và lợn, quốc quân sẽ đứng ra tế trời. Mỗi nhà chuẩn bị hoa, quả, mâm cỗ cúng tế, ban ngày buộc dây đỏ vào cây, ban đêm cùng nhau dạo chơi, đốt đèn, ngắm trăng, chơi tửu lệnh và uống rượu.
Tục lệnh này bắt nguồn từ Trung Nguyên, cứ đến mùa thu hàng năm dân chúng được dịp rỗi rảnh, thì họ bắt đầu chơi hội, nghe tuồng, nam nữ thanh niên làm quen giữa ruộng, có tình ý thì làm mai kết thân. Hồi còn bé, phụ thân thường dẫn cậu và Vũ Văn Tân đến thành Tấn Dương uống rượu, ăn cỗ, cho hai đứa trẻ nghe tuồng sau rèm châu, còn có đồ ăn vặt khác như gạo nếp, kẹo, bánh ngọt, nên Trần Tinh có ấn tượng khá sâu.
Sau thời kỳ y quan Nam độ, phương Bắc rơi vào loạn lạc một thời gian dài, lễ hội của người Hán dần mai một, người Hồ thậm chí không ăn tết Nguyên Tiêu, chỉ tổ chức lễ mộ thu và trừ tịch, trong khi phía Nam vẫn giữ lại rất nhiều tập tục Trung Nguyên, khiến Trần Tinh cảm thấy hết sức gần gũi.
Mấy ngày sau Trần Tinh khỏi hẳn, mỗi ngày ở nhà dạy Tiêu Sơn đọc sách viết chữ nói chuyện, cung Thái Sơ lại cử người tới thăm, Tạ An biết không thể đùn đẩy được nữa, bèn nhờ người may quần áo cho đám Trần Tinh, trước thu xã một ngày, triều đình nhà Tấn bắt đầu nghỉ, y liền dẫn bọn Trần Tinh tiến cung yết kiến Tấn đế Tư Mã Diệu.
Nhà Trần Tinh bao đời thế hệ đều là người đọc sách, nên biết rõ phần lớn trách nhiệm cho loạn Vĩnh Gia mấy chục năm trước đều do dòng họ Tư Mã mà ra. Tư Mã Diệu khách khí với Trần Tinh vì cậu là tiểu sư đệ của Tạ An, cho nên Trần Tinh không kính sợ vị đế vương này lắm.
Hạng Thuật lại từng là Đại Thiền Vu phương Bắc, ngay cả Phù Kiên còn phải sợ hắn ba phần, nên có gì mà hắn phải khách khí với hoàng đế người Hán?
Phùng Thiên Quân thì xuất thân từ đại tộc hàn môn(2) vùng này, mặc dù trong tộc không có quan to quyền cao, song xét trên phương diện tiền tài lại có rất nhiều người đọc sách. Phùng gia thoáng cái giống như vua, còn danh môn vọng tộc như Tạ gia chỉ chờ cơ hội mà thôi, dĩ nhiên cũng là đối tượng mà Tư Mã Diệu muốn lôi kéo.
(2) hàn môn: bần hàn
Chỉ có Tiêu Sơn lần đầu gặp Hán đế nên lòng tràn đầy tò mò. Trần Tinh cảm thấy người không dễ bị khống chế nhất là nó, nên vội bảo: “Dầu gì ngươi cũng là hậu đại của Thiền Vu Hô Hàn Tà và Chiêu Quân, gặp hoàng đế bọn ta không cần quỳ, làm quen như người bình thường là được, đừng gây phiền, bằng không lần sau không dẫn ngươi ra ngoài nữa.”
Tiêu Sơn gật đầu, nhóc con này cao vùn vụt, từ ngày rời khỏi Tạp La Sát, giờ nó đã cao tới vai Trần Tinh, không ôm tiếp được nữa, song người hơi gầy, toát lên chút mỏng manh của thiếu niên.
Bôn ba đến Giang Nam suốt mấy chặng đường, đã lâu rồi Trần Tinh mới có cuộc sống nhàn nhã thế này, nhớ năm đó cùng Hạng Thuật tới Trường An, họ còn an nhàn mua quần áo đi tắm, đến nhà thăm bạn. Sau khi đặt chân tới Kiến Khang, cậu phải mặc hai bộ quần áo trong mấy tháng liền, giờ có đồ mới, vải dệt và cắt may do Trần Tinh đặc biệt chọn, võ bào dùng màu trắng thuần, màu chủ đạo là trắng vàng, mặc dù là trang phục Tấn Hán song vẫn mang phong cách cải tiến của người Trung Nguyên.
Tuy rằng võ bào của bốn người họ khác nhau, song về chi tiết lại có nét tương đồng, giống quan phục được đặt may cho thầy trừ tà, đây cũng là một nguyện vọng nhỏ của Trần Tinh. Nhân lúc mình còn sống, xem như xây dựng lại sở trừ tà đi, dẫu rằng Vạn Pháp chưa phục sinh, hay truyền thuyết về thầy trừ tà đã biến mất từ lâu, nhưng ít ra vào lúc này đây, bọn họ vẫn đang sống.
Mặc đồ cho Tiêu Sơn xong, thoáng cái đã trở thành một thiếu niên đẹp trai, còn Phùng Thiên Quân nom như công tử ca của vùng Giang Nam, cầm thêm chiếc quạt giấy lại càng giống.
Những người còn lại đều hoàn hảo, chỉ có Hạng Thuật thay y phục xong thì trở nên nổi bật hơn bao người, lúc họ tiến cung, cung nhân đều nhìn chăm chú vào bốn thầy trừ tà, mà người họ nhìn nhiều nhất cũng là Hạng Thuật. Trần Tinh cũng cảm thấy Hạng Thuật biến hóa nhanh chóng, thoáng cái đã khôi phục lại dung mạo hoa lệ của Đại Thiền Vu trên thảo nguyên năm nào.
Thế nhưng ngày trước trông hắn uy phong, cuồng dã là thế, vậy mà giờ đã trở nên nội liễm, hệt như đã thu hết mũi nhọn, đôi mắt sáng ngời vẫn ẩn chứa u ám nhàn nhạt cùng cảm giác bá đạo dò xét tất thảy, không bị quy pháp thiên hạ gò bó.
“Đẹp nha.” Trần Tinh nói với giọng chua chua.
Hạng Thuật im lặng nhìn Trần Tinh, chỉ khi Trần Tinh khen hắn với nửa ghen tị nửa ngưỡng mộ, ánh nhìn của hắn mới trở nên nhu hòa hơn.
Tạ An đưa bốn người tới bên ngoài cung Thái Sơ, nói: “Tiểu sư đệ, huynh đi kiểm tra thủ tục tế trời của bệ hạ vào ngày mai, các ngươi chờ ở đây một lát, bệ hạ dễ nói chuyện lắm, không cần gượng ép.”
Trần Tinh: “Yên tâm, sẽ không gượng ép đâu.” Cậu nghĩ thầm, là do huynh chưa thấy hôm Hạng Thuật xông vào hoàng cung ở Trường An. Hôm nay đứng chờ đàng hoàng bên ngoài đã nể mặt người Tấn lắm rồi.
Tạ An đi, để lại bốn thầy trừ tà trước cung Thái Sơ, Phùng Thiên Quân hơi nhíu mày, nói: “Nhờ phúc của ngươi, từ lúc về Giang Nam, đây là lần đầu đại ca được diện thánh đó.”
Trần Tinh cười nói: “Sao ta luôn cảm thấy ngươi có yêu cầu gì đó?”
Phùng Thiên Quân muốn nói lại thôi, Trần Tinh nhận ra nhưng lời vừa đến miệng liền thu về. Bốn người nhất thời không nói chuyện, sau cuộc trò chuyện vào mấy ngày trước, Hạng Thuật và Trần Tinh dường như trở nên gượng gạo hơn, Trần Tinh luôn cảm thấy giữa họ có dòng chảy ngầm đang cuộn trào, thế nhưng khi mở miệng, cách nói chuyện vẫn rất đỗi bình thường.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh hỏi dò.
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh định đùa kêu hắn đừng đột nhiên đại sát tứ phương, nhưng sợ nói sai làm mích lòng hắn, cậu suy nghĩ một chốc, một thái giám đột nhiên đi tới, cầm theo một chiếc hộp, mở ra trước mặt Hạng Thuật, nói: ” Đây là hoa được ngự ban cho các vị trừ tà, trước tiên mời cài lên, hôm nay các vị có thể tùy ý thông hành trong cung.”
Phùng Thiên Quân: “Bệ hạ luôn có nhã hứng như thế.”
Trong hộp có bốn đóa thu hải đường, Phùng Thiên Quân biết nội quy trong cung nên cầm một bông cài lên áo, Trần Tinh thấy thế cũng cài lên áo mình và Tiêu Sơn.
Hạng Thuật: “Lại là quy củ của người Hán?”
“Cài hoa dạo chơi là thú vui tao nhã thịnh hành của bọn ta,” Trần Tinh vui vẻ nói, “huynh cứ nhập gia tùy tục đi.”
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đi dạo trong hoa viên bên hông cung Thái Sơ, Hạng Thuật vẫn không nhận đóa hoa kia: “Không cần.”
Trần Tinh cầm đóa thu hải đường, kéo Hạng Thuật sang phía mình, cài nó lên vạt trước của hắn: “Đừng nhúc nhích, huynh xem, rất đẹp.”
Hạng Thuật đột nhiên nói: “Ngày mai ngươi…”
Trần Tinh: “?”
Đúng lúc này lại có người bước ra từ cung Thái Sơ, Hạng Thuật chưa kịp hỏi tròn câu thì người đó đã thưa: “Trần đại nhân, Đại Thiền Vu Thuật Luật, công tử Phùng Thiên Quân, Tiêu đại nhân, bệ hạ cho mời bốn vị.”
Trần Tinh nói: “Ra rồi nói sau.” Cậu gọi Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, bước vào điện, trước mặt họ là bức họa về nữ thần sông Lạc của Cố Khải Chi, ngồi giữa là Tư Mã Diệu mặc áo bào trắng mạ vàng, tóc xõa tung, vạt trước cũng cài một đóa thu hải đường, hắn ngồi ngay ngắn trên tháp, đang nói cười với một phương sĩ ngồi chếch bên cạnh. Ngồi bên trái là Hoàng Môn thị lang(3) Tạ Thạch, thượng thư bộc xạ(4) Tạ Huyền, lần Trần Tinh mới đến Kiến Khang mở hội thanh đàm đã gặp những vị này rồi.
(3)(4) Tam Tỉnh gồm Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh, phó quan của Môn hạ tỉnh được gọi là Hoàng Môn thị lang, phụ trách kiểm tra, phân loại tấu chương của triều thần. Thượng thư bộc xạ là phó quan của Thượng thư tỉnh.
Tư Mã Diệu trông thấy Hạng Thuật trước tiên, vội nói: “Đại Thiền Vu Thuật Luật! Chào ngươi! Trẫm biết ngươi không ngại đường xa đến Kiến Khang, lẽ ra nên hẹn ngày gặp mặt nhưng ngươi bận quá, thành thử kéo dài tới tận hôm nay, may mà cuối cùng cũng được gặp, xưa nay nghe đại danh của lão Đại Thiền Vu, đã mong được gặp gỡ một lần.”
Nói đoạn, Tư Mã Diệu đứng dậy, dùng thân phận quân vương chắp tay với Hạng Thuật.
Hạng Thuật đáp lại bằng nghi thức của chư Hồ, áp tay lên ngực trái, gật đầu, sau khi quân vương hai nước hành lễ gặp mặt, hắn bảo: “Khách khí, ta đã nhường vị cho Thạch Mạt Khôn. Thân phận hiện giờ là hộ pháp của thầy trừ tà Trần Tinh.”
Đây là lần đầu Hạng Thuật giới thiệu mình là hộ pháp, Trần Tinh nghe mà cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Thảo dân Trần Tinh, tự Thiên Trì, bái kiến bệ hạ.” Trần Tinh cười nói, đồng thời hành lễ.
Phùng Thiên Quân toan hành lễ, Tư Mã Diệu vội nói: “Không cần đa lễ, bốn vị đại… đại sư, mời ngồi, mời ngồi. Ôi chao, muốn gặp Trần tiên sinh sao mà khó quá. Nào, giới thiệu với các vị, vị này là Bộc Dương tiên sinh. Lúc Trần Tinh hôn mê, Bộc tiên sinh từng đến thăm ngươi.”
Lão phương sĩ ngồi bên cạnh Tư Mã Diệu gật đầu.
Trần Tinh được tin từ chỗ Tạ Đạo Uẩn và Tạ An rằng vị hoàng đế này không câu nệ tiểu tiết, nên cũng không tỏ ra quá khách sáo, giới thiệu Tiêu Sơn xong thì cậu bước sang chỗ Tạ Huyền, nói: “Ngồi sang chút đi.”
Tạ Huyền mỉm cười đổi chỗ, nói: “Ta có việc, đi trước nhé, Thiên Trì ở lại tán gẫu với bệ hạ đi.”
Tạ Huyền cùng Tạ Thạch cáo lỗi rời đi, Tư Mã Diệu mỉm cười, lần lượt quan sát bốn người, hỏi họ cảm thấy sống ở Kiến khang thế nào. Trần Tinh hàn huyên mấy câu, biết mặc dù hoàng đế ở thâm cung, song không hề nhàn rỗi, đối phương nắm khá rõ những việc họ đã làm.
“Nhắc đến Cối Kê,” Tư Mã Diệu nói, “còn phải bày tỏ lòng biết ơn, Trần tiên sinh hẳn cũng biết trước khi đăng vị, trẫm có thân phận gì.”
Phùng Thiên Quân tiếp chuyện: “Bệ hạ là vua Cối Kê.”
“A.” Trần Tinh nào biết về quá khứ của Tư Mã Diệu, sau khi được Phùng Thiên Quân nhắc nhở, cậu mới hay trước khi đăng cơ, Tư Mã Diệu phong vương ở Cối Kê, nên hắn mới tỏ ý chân thành cảm ơn bọn Trần Tinh.
“Lần này cũng nhờ các ngươi,” Tư Mã Diệu nói, “cứu rỗi nỗi khốn đốn của vạn dân Giang Nam ta, diệt trừ tận gốc nạn ôn dịch.”
Trần Tinh tưởng Tư Mã Diệu chỉ tò mò về thầy trừ tà mà thôi, không ngờ lại nghiêm túc bàn sang quốc sự, trong lòng càng thêm kính trọng, cậu đáp: “Xua ma trừ yêu, vốn là trách nhiệm của bọn ta… Tiêu Sơn, ngươi đừng có đụng đồ lung tung, trước khi ra ngoài ta đã dặn gì?”
Từ lúc vào cung, Tiêu Sơn thấy thứ gì cũng muốn cầm lên coi, còn nhấc bàn lên dòm, Tư Mã Diệu cười ha ha, biết mấy đứa nhóc choai choai là khó đối phó nhất, bèn bảo: “Đừng ngại, đừng ngại. Đạo Uẩn đang ở trong cung, không bằng để nàng dẫn Tiêu tiên sinh đi dạo chung quanh? Ngươi thích binh khí không? Đúng lúc vào kho binh khí của trẫm xem thử.”
Thế là Tư Mã Diệu truyền Tạ Đạo Uẩn tới đây, dẫn Tiêu Sơn tới kho binh khí, họa lớn trong lòng Trần Tinh đi rồi, cậu mới bảo: “Thực ra Tiêu Sơn đánh đấm khá giỏi, chẳng qua đang tuổi ăn tuổi lớn, xin bệ hạ thông cảm.”
“Nghe nói,” Tư Mã Diệu mỉm cười khách sáo, “nghe nói thầy trừ tà các ngươi đánh đâu thắng đó.”
Mỗi lần bàn tới chuyện này, Trần Tinh chưa bao giờ biết xấu hổ: “Nếu tính võ công thiên hạ là một thạch(5), Đại Thiền Vu Thuật Luật Không được tám đấu, Tiêu Sơn một đấu, còn lại một đấu chia đều cho người trong thiên hạ dưới Phù Kiên.”
(5) 1 thạch = 10 đấu.
Tư Mã Diệu: “…”
Trần Tinh nói tiếp: “Nếu không với tình trạng hiện giờ, làm sao có thể địch lại Thi Hợi? Chắc bệ hạ cũng có nghe về gã rồi.”
Tư Mã Diệu từ tốn gật đầu: “Tạ khanh đã thuật lại cho ta, chỉ không ngờ yêu nhân này lại duỗi tay tới Giang Nam, giết mệnh quan triều đình của ta…”
Trần Tinh giật mình, Hạng Thuật lập tức nhíu mày ra hiệu với Tư Mã Diệu, Tư Mã Diệu nói được một nửa, ngơ ngác hỏi lại: “Sao thế?”
Trần Tinh: “Cho hỏi là vị mệnh quan triều đình nào?”
Bấy giờ Tư Mã Diệu mới hiểu ý, nhưng lời đã nói ra, lấp liếm nữa cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi, hắn đành giải thích: “Ngô Kỳ, Trịnh Luân đều chết trong trận chiến Cối Kê vào ba tháng trước, trẫm đều có trợ cấp cho người hy sinh vì nhiệm vụ, Trần tiên sinh chớ để trong lòng.”
Hạng Thuật uống trà, mặt mày hậm hực, trong mắt toát lên vẻ trách cứ.
Trần Tinh xót xa nói: “À… ra là thế… ừm.”
Hạng Thuật đột nhiên mở miệng: “Tư Mã Diệu, thân làm vua một nước…”
Phùng Thiên Quân thầm nói toi rồi, Hạng Thuật giấu lâu như thế vì không muốn Trần Tinh biết rồi tự trách trong lòng, giờ lại bị Tư Mã Diệu chọc thủng, e rằng hắn sắp sửa mắng người tới nơi, Phùng Thiên Quân toan mở miệng ngắt lời, Hạng Thuật vỗ nhẹ một cái, kêu Phùng Thiên Quân câm miệng, rồi nói tiếp với Tư Mã Diệu: “… Tin tức đương nhiên nhanh nhạy hơn bọn ta, hỏi ngươi một câu, tình hình phương Bắc hiện tại thế nào?”
“Là thế này,” Tư Mã Diệu không chấp thái độ của Hạng Thuật, nghiêm mặt đáp, “lần này mời các vị tới đây, vốn dĩ có liên quan đến Phù Kiên. Cách đây không lâu, Vương Tử Dạ cực lực chủ trương Nam chinh, đã bắt đầu thành lập quân đội, chuẩn bị xuôi Nam tấn công Đại Tấn ta vào đầu xuân năm sau, dựa theo thông tin mà thám báo có được, nơi đứng đầu ngọn sóng chính là huyện Thọ.”
Trần Tinh im lặng, Hạng Thuật nói: “Vậy các ngươi chết đến nơi rồi.”
Tư Mã Diệu: “…”
Trần Tinh vội vàng nháy mắt với Hạng Thuật, Tư Mã Diệu biết Hạng Thuật đang dùng phép khích tướng, hắn đáp: “Chết đến nơi à? Ta thấy chưa hẳn.”
Phùng Thiên Quân cũng có mạng lưới tình báo của mình, hắn nói với Hạng Thuật: “Thạch Mạt Khôn vẫn chưa đưa tử quyển thụ cho Phù Kiên, với tình hình hiện tại, chư tộc Sắc Lặc Xuyên không dự định tham chiến.”
Hạng Thuật không tiếp lời Phùng Thiên Quân, nói: “Đầu xuân năm sau, đại quân phương Bắc sẽ xuôi Nam, Hán đế, lúc này mà ngươi còn chưa tuyển binh chống địch, còn có thời gian ở đây hỏi han các thầy trừ tà cơ à?”
Tư Mã Diệu thở dài: “Bởi vì trẫm vẫn còn một khúc mắc, Đại Thiền Vu…”
“Ta không còn là Đại Thiền Vu nữa.” Hạng Thuật sửa lại.
“Võ thần,” Tư Mã Diệu nói, “gọi thế được không? Ngươi đã nói thẳng, trẫm cũng không vờ vịt với ngươi làm gì, ngươi có biết chuyện Vương Tử Dạ lén Phù Kiên xây dựng một nhánh ‘Bạt quân’ không?”
“Cái gì?” Trần Tinh tỉnh táo hẳn.
Tư Mã Diệu đứng dậy, thong thả đi trong điện, xoay người nói với Hạng Thuật: “Thám báo bọn ta phát hiện dưới chân núi Long Môn phía Bắc Lạc Dương xuất hiện một quân doanh phong bế, bách tính Lạc Dương truyền nhau rằng trong đó có tận trăm vạn Bạt. Nhắc đến đúng là khó thể tưởng tượng, trẫm đã gặp lũ Bạt này rồi, ngay lúc Tương Dương bị phá thành, Chu Tự đi theo địch, nếu nhớ không lầm, xác sống kia là…”
Phùng Thiên Quân: “Không sai, là thảo dân đuổi về Mạch thành.”
Hạng Thuật không nói gì, chân mày cau lại.
Tư Mã Diệu: “Nhưng dường như Mộ Dung Xung đã nhận ra nên đang dốc sức ngăn chặn việc này, nghe nói hiện tại Trường An chia thành hai phe, một phe do Tiên Ti Mộ Dung đứng đầu, tập hợp các tộc Chi, Hung Nô,… phản đối kế hoạch Nam chinh của Phù Kiên. Phe còn lại do Vương Tử Dạ cầm đầu, chủ trương đầu xuân năm sau sẽ dùng binh quy mô lớn.”
Hạng Thuật trào phúng: “Dùng binh quy mô lớn? Kiên đầu khai chiến không phải dựa vào áp đảo số đông thì là vận may, hắn biết dùng binh cơ á? Cho ta xem tuyến đường hành quân nào.”
Khắp thiên hạ cũng chỉ có Hạng Thuật mới dám trào phúng Phù Kiên, Tư Mã Diệu không dám chậm trễ, nói với phương sĩ nọ: “Bộc Dương, ngươi vào thư phòng ta lấy bản đồ ra đây.”
Về bản lĩnh hành quân đánh giặc, Hạng Thuật không hề thua kém Trần Tinh. Cũng như lúc Trần Tinh thể hiện tài năng của mình trước đám nho gia, lúc nói đến việc Phù Kiên Nam chinh, Hạng Thuật nắm rõ binh lực, bố trí, phong cách tác chiến như lòng bàn tay.
Trần Tinh: “Có đôi lúc ta đoán không ra lập trường của Mộ Dung Xung.”
Hạng Thuật đáp: “Lập trường của Mộ Dung Xung rất đơn giản, cũng là lập trường của Mộ Dung gia.”
Tư Mã Diệu nói: “Phùng khanh? Trẫm nhớ tộc Phùng khanh từng kinh doanh ở Lạc Dương, chắc cũng có quen biết Mộ Dung gia.”
Phùng Thiên Quân gật đầu, được hỏi mới trả lời: “Mục đích duy nhất của họ là phục quốc, Phù Kiên điều động Lạc Dương, lại thêm tin Vương Tử Dạ nuôi Bạt quân, đầu tiên sẽ kiềm hãm Mộ Dung gia. Thứ hai, nếu Nam chinh thành công, uy danh Tần đế càng thêm lớn, sau khi mở rộng quốc thổ, uy danh ngày càng mạnh, Mộ Dung gia sẽ không còn hy vọng phục quốc nữa…”
Đúng lúc này, phương sĩ nọ mang một quyển trục tới, trải lên hoàng án.
“Theo suy đoán của bọn ta,” Tư Mã Diệu nói, “Phù Kiên sẽ chia binh ra ba đường, Trường An, chính là chủ lực của Hồ… năm tộc Quan Trung, võ thần không ngại xem thử?”
Lúc nói đến chữ “Hồ”, Tư Mã Diệu mãi thao thao trước mặt Hạng Thuật suýt nữa là lỡ mồm, nhưng vẫn dành sự tôn trọng tối đa cho hắn, không thẳng miệng gọi “người Hồ”.
“Ta đúng là người Hồ,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “không có gì phải tránh né. Một đường khác, hẳn là quân đội bí mật của hắn ở Lạc Dương.”
Tư Mã Diệu gật đầu: “Không sai, đường thứ ba sẽ là Bành Thành, Hoài Âm, Hạ Bì, Hu Di và những nơi khác, ba đường này sẽ tập hợp tại Phì Tây và huyện Thọ dưới dãy Tướng Quân Lĩnh, theo suy đoán của quân thần bọn ta, tổng số không thấp hơn năm mươi vạn. Đầu xuân năm sau, trận đánh đầu tiên có lẽ là…”
“Phì Thủy,” Hạng Thuật trầm giọng, “nếu ta là Phù Kiên, ta sẽ qua sông bằng Phì Thủy, xuôi Nam vào Kiến Khang.”
Tư Mã Diệu gật đầu.
Hạng Thuật: “Chỗ các ngươi có bao nhiêu binh sĩ?”
Tư Mã Diệu thở dài: “Tính luôn Bắc phủ binh, chưa đầy mười vạn.”
Hạng Thuật bình thản nói: “Lấy ít thắng nhiều, không phải không thể đánh.”
Trần Tinh không ngờ được, những tưởng họ chỉ gặp mặt, hàn huyên với Tư Mã Diệu, giờ lại biến thành bàn bạc đối sách cứu lấy nước Tấn. Bách tính ở Kiến Khang, Giang Nam và những nơi khác không biết rằng họ sắp phải đối mặt với thảm họa, tình hình chiến tranh ở phương Bắc đang hết sức cấp bách.
Tư Mã Diệu giải thích tình hình trước mắt, rồi im lặng trở lại hoàng tháp.
Lúc này, phương sĩ tên Bộc Dương cũng mở lời.
Bộc Dương nói: “Cho nên lần này bệ hạ mời các vị tới đây, chủ yếu có việc muốn nhờ.”
Nhưng những thần binh thượng cổ này sau khi bị luyện hóa sẽ hiển hiện ra những tác dụng khác nhau, ví dụ như trong sách sử ghi rằng, Sâm La Vạn Tượng có thể khống chế tốc độ sinh trưởng của vạn vật khi có linh khí thiên địa, sau khi mượn oán khí, nó đã trở thành binh khí hắc ám khiến cho thảm thực vật hoang tàn và khô héo mỗi khi nó chạm vào.
Tương truyền Thương Khung Nhất Liệt có khả năng gọi sấm sét thanh tẩy tà ma, vào tay Tiêu Sơn lại biến thành thần binh xé toạc không gian.
Nếu để Bất Động Như Sơn rơi vào tà đạo, e rằng khó thể kiểm soát sức mạnh của nó, hơn nữa Trần Tinh sợ thao túng oán khí quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến nội tâm của Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân. Nếu được chọn lựa, cậu không bao giờ muốn Hạng Thuật làm hộ pháp Võ thần lại bị oán khí quấn thân, đối đầu với Thi Hợi bằng pháp lực hắc ám.
Trần Tinh không khỏi lén nhìn Hạng Thuật, trước giờ cậu luôn cảm thấy Hạng Thuật rất đẹp, giờ nom còn anh tuấn hơn xưa, nếu nói trước đây ngắm Hạng Thuật chỉ để thỏa lòng vừa mắt, thì giờ lòng cậu lại có chút gì đó xót xa, muốn trò chuyện với hắn, khổ nỗi hắn cứ tỏ thái độ khôn hồn thì cách xa ta, nếu cố tiếp cận sẽ chạm vào lòng tự ái của Trần Tinh. Hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, vừa yêu vừa hận đè ép cậu một trận.
“Tìm được vị trí được mô tả trên bản đồ chưa?” Hạng Thuật đột nhiên hỏi Tạ An.
Tạ An bị hỏi bất thình lình hại y suýt tí nữa bị sặc: “Trong số họ có người bảo rằng, có lẽ ở núi Long Môn của Lạc Dương, nhưng không thể xác nhận, ta đã cử môn khách(1) đến kiểm tra trước rồi, đỡ các ngươi đi một chuyến uổng công.”
(1) Môn khách: tên gọi khác của gia sư thời Tống – Nguyên
Tạ Đạo Uẩn nói: “Hiện giờ tình hình Nam Bắc Trường Giang đang hết sức căng thẳng, Trần Tinh vừa mới khỏe lại, nửa năm tới cố gắng đừng chạy lung tung.”
Hạng Thuật suy tư, nói: “Hôm khác ta sẽ đến núi Nam Bình một chuyến.”
Trần Tinh nhớ đến tấm bản đồ thứ hai, chủ động nói: “Ta đi với huynh.”
Tạ An nói: “Chuyện các ngươi diệt rồng ở Cối Kê đã kinh động khắp Giang Nam. Con rồng đó thế nào rồi?”
“Chạy.” Tiêu Sơn đáp.
Rất nhiều chuyện đã xảy ra trong ba tháng Trần Tinh hôn mê, đầu tiên, tiền trang Đông Triết gần như sụp đổ, Tấn đế vất vả lắm mới tìm được cơ hội nuối chửng một phần sản nghiệp trong đó, tiếp đó còn bị tiền trang Tây Phong của Phùng Thiên Quân chèn ép. Vương gia đứng sau chịu tai bay vạ gió, sau khi chạy chọt bằng nhiều cách, cuối cùng cũng giữ được một phần, tạm thời dời sản nghiệp sang quận Ngô, trước mắt không còn sức cạnh tranh với Tây Phong.
Trần Tinh bồn chồn bất an, hỏi ra vấn đề mình quan tâm: “Chuyện Lâm đại nhân…”
Người đưa tin đã chết trong tay bọn Thi Hợi giữa đường, có vẻ như trước khi chết dù bị tra khảo thế nào, hắn vẫn kín miệng như bưng.
Tạ An an ủi: ” Huynh để hắn hy sinh vì nhiệm vụ. Lâm Dung chưa lấy vợ, là người Mạt Lăng, tuổi trẻ tài cao…”
Trần Tinh nghe xong không khỏi buồn bã, Hạng Thuật cau mày, định nói gì đó nhưng lại thôi, may mà lời tiếp theo của Tạ Đạo Uẩn đã giúp Trần Tinh nhẹ lòng hơn.
“Phụ mẫu, muội muội của Lâm Dung mắc bệnh dịch từ nửa năm trước,” Tạ Đạo Uẩn thản nhiên nói, “nhờ các ngươi mà cuối cùng đã chuyển biến tốt hơn, có lẽ đây là tâm nguyện lớn nhất lúc hắn còn sống.”
Đây là niềm an ủi duy nhất đối với Trần Tinh.
“Thế Ngô đại nhân và Trịnh Luân đâu?”
Hạng Thuật nói: “Bọn họ bị thương, may mà không bị gì nghiêm trọng, tĩnh dưỡng trên giường hai tháng đã khỏe hơn rồi.”
Trần Tinh thở phào nhẹ nhõm, vào thời khắc cuối cùng, Trần Tinh chứng kiến hai mệnh quan triều đình xuất thân văn nhân — vì bảo vệ cậu mà chắn trước mặt Bạt vương. Mệnh quan triều đình bị thương nặng, hậu quả tất nhiên không phải nhỏ, huống chi Ngô Kỳ còn là quận Thái thú.
Sau khi tin này được truyền ra, khắp triều đình nhà Tấn nhiệt tình nghị luận về thầy trừ tà tái hiện nhân gian suốt nửa tháng, Tư Mã Diệu phái binh sĩ đi tìm tung tích của thanh giao, song không thu hoạch được gì, mọi chuyện dần vào quên lãng. Không lâu sau, phương Bắc truyền tin tới, dưới sự thúc đẩy của Vương Tử Dạ, Phù Kiên tiến hành tuyển binh hàng loạt, chuẩn bị năm sau dẫn quân xuôi Nam công phá Kiến Khang.
Vào lúc này, triều đình nhà Tấn trở nên căng thẳng, Tạ An cũng bận tối mày tối mặt, triều thần ôm tâm trạng ăn may, vừa theo dõi vừa phái người đi do thám, đến Quan Trung hỏi thăm tin tức, giữa triều đình và dân chúng đã sùng sục truyền nhau rất nhiều tin đồn.
“Ta cho rằng Thi Hợi rất có thể là Vương Tử Dạ,” Trần Tinh đột nhiên nói, “pháp bảo của trận Vạn Linh đã bị chúng ta lấy đi, chắc hẳn không triển khai trận pháp được nữa, Bạt vương được phái ra cũng bị tiêu diệt quá nửa. Gã chắc chắn sẽ nghĩ cách khác, xúi giục Phù Kiên khai chiến mới có người chết, người chết mới tạo ra oán khí.”
Nói đoạn, Trần Tinh không kìm được nhìn sang Hạng Thuật, hai người chạm mắt nhau, Trần Tinh phát hiện Hạng Thuật đang nhìn cậu chăm chú, thế là tầm mắt hai người lảng đi một cách mất tự nhiên.
Tạ An nói: “Chẳng có gì phải ngạc nhiên khi có kẻ giả thần giả quỷ bên cạnh Phù Kiên, chẳng qua muốn xác định thân phận gã thực không dễ dàng gì. Giờ đây, phòng thủ ở Trường An trước người Hán giống như cái thùng sắt, ngay cả thám báo cũng không lấy được nhiều thông tin, ta sợ rằng gã sẽ tổ chức ‘Bạt binh’ như các ngươi nói, vượt sông đánh sang đây, thế thì nguy to.”
Quốc nạn ập tới cũng là lúc Tạ An thể hiện sự tận tụy và trung thành của mình, những ngày qua chỉ nghĩ đến việc đánh giặc. Muốn diệt hết quân Tần, thu phục Trường An Lạc Dương trong một lần? Không thể nào, việc này y vẫn tự biết mình biết ta. Chỉ cần có thể tạm thời đẩy lùi quân đội của đối phương vẫn có thể sống tạm qua một thời gian. Chỉ sợ quân đội xuôi Nam chỉ toàn xác sống, hơn nữa còn lây nhiễm, binh sĩ Đại Tấn sẽ rơi vào tình cảnh chưa chiến đã tan rã.
“Phù Kiên chưa hẳn điên tới mức đó,” Trần Tinh nói, “ta tận mắt thấy hắn tiêu diệt mấy chục vạn Bạt, nếu hắn thực sự dùng đội quân Bạt vương để Nam chinh, thế thì quá… quá…” Trần Tinh không biết nên hình dung thế nào.
Tạ An gật đầu: “Quan trọng là hiện giờ rất khó đưa các ngươi đến Lạc Dương.”
Tạ Đạo Uẩn đột nhiên bảo: “Nghe nói triều đình đang chuẩn bị đi sứ Lạc Dương? Vương đại nhân đề nghị có thể xuất phát từ chỗ Mộ Dung Xung, người Tiên Ti không muốn Nam chinh, nếu Vương Tử Dạ bất đồng quan điểm với Mộ Dung Xung, kẻ thù của kẻ thù, chúng ta có thể nhân đó bàn điều kiện.”
Tim cậu chợt đập mạnh, nhưng ngay từ đầu Mộ Dung Xung đã nhận định Hạng Thuật giết tỷ tỷ của y, e rằng không thực hiện được.
“Mộ Dung Xung là người hiểu lý lẽ chứ?” Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.
Hạng Thuật: “Ta có quen y đâu, ngươi hỏi ta, làm sao ta biết?”
“Phải xem mặt nữa,” Tạ Đạo Uẩn suy tư, nói, “ta có nghe kể về Mộ Dung Xung, chỉ có thể nói là một người, ừm… tính cách hào sảng… thông minh mà bạc tình.”
Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên, hỏi: “Các ngươi còn thảo luận về Mộ Dung Xung nữa à?”
“Nam nhân có ngoại hình xinh đẹp,” Tạ Đạo Uẩn nói, “trên phố hay có tin đồn, các cô gái cũng thích nói về mỹ nam, đúng không, Đại Thiền Vu?”
Hạng Thuật: “……”
Trần Tinh vội xua tay, Tạ Đạo Uẩn quả nhiên không khách khí chút nào. Tạ An suy nghĩ một thoáng, nói: “Phải xem bệ hạ quyết định thế nào, nếu tiểu huynh đệ bằng lòng tiến cung gặp mặt, chắc sẽ có cơ hội… ừm… bệ hạ cứ luôn đòi gặp các thầy trừ tà, cũng có rất nhiều thời gian, lần trước có đến thăm, song vừa tới cửa phòng các ngươi, nào ngờ đã bị Tạ Đạo Uẩn đuổi ra ngoài…”
“Tiểu thúc!” Tạ Đạo Uẩn nhắc nhở.
“Ngươi dám đuổi hoàng đế cơ á?” Trần Tinh lấy làm ngạc nhiên.
Tạ Đạo Uẩn làm ra vẻ đương nhiên, Hạng Thuật bảo: “Các ngươi đi đi, ta không đi, ta đi Xích Bích.”
Trần Tinh: “Hạng Thuật không đi, thế ta cũng không đi.”
Hạng Thuật: “……”
Tạ Đạo Uẩn sẵng giọng: “Mười ngày nữa là thu xã, khắp Giang Nam đều đang rộn ràng chơi hội, qua lễ hẵng đi cũng chưa muộn, giờ ngươi ra ngoài, thuyền tàu gì cũng chưa đón khách đâu. Đợi qua lễ rồi lại lao đầu vào việc, trễ mấy ngày có khác gì đâu?”
Hạng Thuật đành bỏ cuộc, Trần Tinh sực nhớ ngày xã sắp tới, có lẽ do quá nhiều năm không ăn lễ rồi, hồi trước tại phương Bắc, xã chia thành xuân xã và thu xã, chính là ngày mậu sau ngày lập thu, lập xuân năm ngày.
Xuân xã chủ yếu diễn ra vào trước và sau mùng hai tháng hai, người phương Bắc còn gọi là ‘rồng ngóc đầu’, thu xã thì nằm khoảng giữa tháng tám, tương tự như tiết mộ thu của người Hồ, mọi người tế trời đất, tạ ơn mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, đến ngày này, triều đình sẽ chuẩn bị ba loại gia súc để cúng tế: bò, dê và lợn, quốc quân sẽ đứng ra tế trời. Mỗi nhà chuẩn bị hoa, quả, mâm cỗ cúng tế, ban ngày buộc dây đỏ vào cây, ban đêm cùng nhau dạo chơi, đốt đèn, ngắm trăng, chơi tửu lệnh và uống rượu.
Tục lệnh này bắt nguồn từ Trung Nguyên, cứ đến mùa thu hàng năm dân chúng được dịp rỗi rảnh, thì họ bắt đầu chơi hội, nghe tuồng, nam nữ thanh niên làm quen giữa ruộng, có tình ý thì làm mai kết thân. Hồi còn bé, phụ thân thường dẫn cậu và Vũ Văn Tân đến thành Tấn Dương uống rượu, ăn cỗ, cho hai đứa trẻ nghe tuồng sau rèm châu, còn có đồ ăn vặt khác như gạo nếp, kẹo, bánh ngọt, nên Trần Tinh có ấn tượng khá sâu.
Sau thời kỳ y quan Nam độ, phương Bắc rơi vào loạn lạc một thời gian dài, lễ hội của người Hán dần mai một, người Hồ thậm chí không ăn tết Nguyên Tiêu, chỉ tổ chức lễ mộ thu và trừ tịch, trong khi phía Nam vẫn giữ lại rất nhiều tập tục Trung Nguyên, khiến Trần Tinh cảm thấy hết sức gần gũi.
Mấy ngày sau Trần Tinh khỏi hẳn, mỗi ngày ở nhà dạy Tiêu Sơn đọc sách viết chữ nói chuyện, cung Thái Sơ lại cử người tới thăm, Tạ An biết không thể đùn đẩy được nữa, bèn nhờ người may quần áo cho đám Trần Tinh, trước thu xã một ngày, triều đình nhà Tấn bắt đầu nghỉ, y liền dẫn bọn Trần Tinh tiến cung yết kiến Tấn đế Tư Mã Diệu.
Nhà Trần Tinh bao đời thế hệ đều là người đọc sách, nên biết rõ phần lớn trách nhiệm cho loạn Vĩnh Gia mấy chục năm trước đều do dòng họ Tư Mã mà ra. Tư Mã Diệu khách khí với Trần Tinh vì cậu là tiểu sư đệ của Tạ An, cho nên Trần Tinh không kính sợ vị đế vương này lắm.
Hạng Thuật lại từng là Đại Thiền Vu phương Bắc, ngay cả Phù Kiên còn phải sợ hắn ba phần, nên có gì mà hắn phải khách khí với hoàng đế người Hán?
Phùng Thiên Quân thì xuất thân từ đại tộc hàn môn(2) vùng này, mặc dù trong tộc không có quan to quyền cao, song xét trên phương diện tiền tài lại có rất nhiều người đọc sách. Phùng gia thoáng cái giống như vua, còn danh môn vọng tộc như Tạ gia chỉ chờ cơ hội mà thôi, dĩ nhiên cũng là đối tượng mà Tư Mã Diệu muốn lôi kéo.
(2) hàn môn: bần hàn
Chỉ có Tiêu Sơn lần đầu gặp Hán đế nên lòng tràn đầy tò mò. Trần Tinh cảm thấy người không dễ bị khống chế nhất là nó, nên vội bảo: “Dầu gì ngươi cũng là hậu đại của Thiền Vu Hô Hàn Tà và Chiêu Quân, gặp hoàng đế bọn ta không cần quỳ, làm quen như người bình thường là được, đừng gây phiền, bằng không lần sau không dẫn ngươi ra ngoài nữa.”
Tiêu Sơn gật đầu, nhóc con này cao vùn vụt, từ ngày rời khỏi Tạp La Sát, giờ nó đã cao tới vai Trần Tinh, không ôm tiếp được nữa, song người hơi gầy, toát lên chút mỏng manh của thiếu niên.
Bôn ba đến Giang Nam suốt mấy chặng đường, đã lâu rồi Trần Tinh mới có cuộc sống nhàn nhã thế này, nhớ năm đó cùng Hạng Thuật tới Trường An, họ còn an nhàn mua quần áo đi tắm, đến nhà thăm bạn. Sau khi đặt chân tới Kiến Khang, cậu phải mặc hai bộ quần áo trong mấy tháng liền, giờ có đồ mới, vải dệt và cắt may do Trần Tinh đặc biệt chọn, võ bào dùng màu trắng thuần, màu chủ đạo là trắng vàng, mặc dù là trang phục Tấn Hán song vẫn mang phong cách cải tiến của người Trung Nguyên.
Tuy rằng võ bào của bốn người họ khác nhau, song về chi tiết lại có nét tương đồng, giống quan phục được đặt may cho thầy trừ tà, đây cũng là một nguyện vọng nhỏ của Trần Tinh. Nhân lúc mình còn sống, xem như xây dựng lại sở trừ tà đi, dẫu rằng Vạn Pháp chưa phục sinh, hay truyền thuyết về thầy trừ tà đã biến mất từ lâu, nhưng ít ra vào lúc này đây, bọn họ vẫn đang sống.
Mặc đồ cho Tiêu Sơn xong, thoáng cái đã trở thành một thiếu niên đẹp trai, còn Phùng Thiên Quân nom như công tử ca của vùng Giang Nam, cầm thêm chiếc quạt giấy lại càng giống.
Những người còn lại đều hoàn hảo, chỉ có Hạng Thuật thay y phục xong thì trở nên nổi bật hơn bao người, lúc họ tiến cung, cung nhân đều nhìn chăm chú vào bốn thầy trừ tà, mà người họ nhìn nhiều nhất cũng là Hạng Thuật. Trần Tinh cũng cảm thấy Hạng Thuật biến hóa nhanh chóng, thoáng cái đã khôi phục lại dung mạo hoa lệ của Đại Thiền Vu trên thảo nguyên năm nào.
Thế nhưng ngày trước trông hắn uy phong, cuồng dã là thế, vậy mà giờ đã trở nên nội liễm, hệt như đã thu hết mũi nhọn, đôi mắt sáng ngời vẫn ẩn chứa u ám nhàn nhạt cùng cảm giác bá đạo dò xét tất thảy, không bị quy pháp thiên hạ gò bó.
“Đẹp nha.” Trần Tinh nói với giọng chua chua.
Hạng Thuật im lặng nhìn Trần Tinh, chỉ khi Trần Tinh khen hắn với nửa ghen tị nửa ngưỡng mộ, ánh nhìn của hắn mới trở nên nhu hòa hơn.
Tạ An đưa bốn người tới bên ngoài cung Thái Sơ, nói: “Tiểu sư đệ, huynh đi kiểm tra thủ tục tế trời của bệ hạ vào ngày mai, các ngươi chờ ở đây một lát, bệ hạ dễ nói chuyện lắm, không cần gượng ép.”
Trần Tinh: “Yên tâm, sẽ không gượng ép đâu.” Cậu nghĩ thầm, là do huynh chưa thấy hôm Hạng Thuật xông vào hoàng cung ở Trường An. Hôm nay đứng chờ đàng hoàng bên ngoài đã nể mặt người Tấn lắm rồi.
Tạ An đi, để lại bốn thầy trừ tà trước cung Thái Sơ, Phùng Thiên Quân hơi nhíu mày, nói: “Nhờ phúc của ngươi, từ lúc về Giang Nam, đây là lần đầu đại ca được diện thánh đó.”
Trần Tinh cười nói: “Sao ta luôn cảm thấy ngươi có yêu cầu gì đó?”
Phùng Thiên Quân muốn nói lại thôi, Trần Tinh nhận ra nhưng lời vừa đến miệng liền thu về. Bốn người nhất thời không nói chuyện, sau cuộc trò chuyện vào mấy ngày trước, Hạng Thuật và Trần Tinh dường như trở nên gượng gạo hơn, Trần Tinh luôn cảm thấy giữa họ có dòng chảy ngầm đang cuộn trào, thế nhưng khi mở miệng, cách nói chuyện vẫn rất đỗi bình thường.
“Hạng Thuật?” Trần Tinh hỏi dò.
Hạng Thuật: “?”
Trần Tinh định đùa kêu hắn đừng đột nhiên đại sát tứ phương, nhưng sợ nói sai làm mích lòng hắn, cậu suy nghĩ một chốc, một thái giám đột nhiên đi tới, cầm theo một chiếc hộp, mở ra trước mặt Hạng Thuật, nói: ” Đây là hoa được ngự ban cho các vị trừ tà, trước tiên mời cài lên, hôm nay các vị có thể tùy ý thông hành trong cung.”
Phùng Thiên Quân: “Bệ hạ luôn có nhã hứng như thế.”
Trong hộp có bốn đóa thu hải đường, Phùng Thiên Quân biết nội quy trong cung nên cầm một bông cài lên áo, Trần Tinh thấy thế cũng cài lên áo mình và Tiêu Sơn.
Hạng Thuật: “Lại là quy củ của người Hán?”
“Cài hoa dạo chơi là thú vui tao nhã thịnh hành của bọn ta,” Trần Tinh vui vẻ nói, “huynh cứ nhập gia tùy tục đi.”
Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đi dạo trong hoa viên bên hông cung Thái Sơ, Hạng Thuật vẫn không nhận đóa hoa kia: “Không cần.”
Trần Tinh cầm đóa thu hải đường, kéo Hạng Thuật sang phía mình, cài nó lên vạt trước của hắn: “Đừng nhúc nhích, huynh xem, rất đẹp.”
Hạng Thuật đột nhiên nói: “Ngày mai ngươi…”
Trần Tinh: “?”
Đúng lúc này lại có người bước ra từ cung Thái Sơ, Hạng Thuật chưa kịp hỏi tròn câu thì người đó đã thưa: “Trần đại nhân, Đại Thiền Vu Thuật Luật, công tử Phùng Thiên Quân, Tiêu đại nhân, bệ hạ cho mời bốn vị.”
Trần Tinh nói: “Ra rồi nói sau.” Cậu gọi Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn, bước vào điện, trước mặt họ là bức họa về nữ thần sông Lạc của Cố Khải Chi, ngồi giữa là Tư Mã Diệu mặc áo bào trắng mạ vàng, tóc xõa tung, vạt trước cũng cài một đóa thu hải đường, hắn ngồi ngay ngắn trên tháp, đang nói cười với một phương sĩ ngồi chếch bên cạnh. Ngồi bên trái là Hoàng Môn thị lang(3) Tạ Thạch, thượng thư bộc xạ(4) Tạ Huyền, lần Trần Tinh mới đến Kiến Khang mở hội thanh đàm đã gặp những vị này rồi.
(3)(4) Tam Tỉnh gồm Trung thư tỉnh, Môn hạ tỉnh và Thượng thư tỉnh, phó quan của Môn hạ tỉnh được gọi là Hoàng Môn thị lang, phụ trách kiểm tra, phân loại tấu chương của triều thần. Thượng thư bộc xạ là phó quan của Thượng thư tỉnh.
Tư Mã Diệu trông thấy Hạng Thuật trước tiên, vội nói: “Đại Thiền Vu Thuật Luật! Chào ngươi! Trẫm biết ngươi không ngại đường xa đến Kiến Khang, lẽ ra nên hẹn ngày gặp mặt nhưng ngươi bận quá, thành thử kéo dài tới tận hôm nay, may mà cuối cùng cũng được gặp, xưa nay nghe đại danh của lão Đại Thiền Vu, đã mong được gặp gỡ một lần.”
Nói đoạn, Tư Mã Diệu đứng dậy, dùng thân phận quân vương chắp tay với Hạng Thuật.
Hạng Thuật đáp lại bằng nghi thức của chư Hồ, áp tay lên ngực trái, gật đầu, sau khi quân vương hai nước hành lễ gặp mặt, hắn bảo: “Khách khí, ta đã nhường vị cho Thạch Mạt Khôn. Thân phận hiện giờ là hộ pháp của thầy trừ tà Trần Tinh.”
Đây là lần đầu Hạng Thuật giới thiệu mình là hộ pháp, Trần Tinh nghe mà cảm thấy vô cùng phức tạp.
“Thảo dân Trần Tinh, tự Thiên Trì, bái kiến bệ hạ.” Trần Tinh cười nói, đồng thời hành lễ.
Phùng Thiên Quân toan hành lễ, Tư Mã Diệu vội nói: “Không cần đa lễ, bốn vị đại… đại sư, mời ngồi, mời ngồi. Ôi chao, muốn gặp Trần tiên sinh sao mà khó quá. Nào, giới thiệu với các vị, vị này là Bộc Dương tiên sinh. Lúc Trần Tinh hôn mê, Bộc tiên sinh từng đến thăm ngươi.”
Lão phương sĩ ngồi bên cạnh Tư Mã Diệu gật đầu.
Trần Tinh được tin từ chỗ Tạ Đạo Uẩn và Tạ An rằng vị hoàng đế này không câu nệ tiểu tiết, nên cũng không tỏ ra quá khách sáo, giới thiệu Tiêu Sơn xong thì cậu bước sang chỗ Tạ Huyền, nói: “Ngồi sang chút đi.”
Tạ Huyền mỉm cười đổi chỗ, nói: “Ta có việc, đi trước nhé, Thiên Trì ở lại tán gẫu với bệ hạ đi.”
Tạ Huyền cùng Tạ Thạch cáo lỗi rời đi, Tư Mã Diệu mỉm cười, lần lượt quan sát bốn người, hỏi họ cảm thấy sống ở Kiến khang thế nào. Trần Tinh hàn huyên mấy câu, biết mặc dù hoàng đế ở thâm cung, song không hề nhàn rỗi, đối phương nắm khá rõ những việc họ đã làm.
“Nhắc đến Cối Kê,” Tư Mã Diệu nói, “còn phải bày tỏ lòng biết ơn, Trần tiên sinh hẳn cũng biết trước khi đăng vị, trẫm có thân phận gì.”
Phùng Thiên Quân tiếp chuyện: “Bệ hạ là vua Cối Kê.”
“A.” Trần Tinh nào biết về quá khứ của Tư Mã Diệu, sau khi được Phùng Thiên Quân nhắc nhở, cậu mới hay trước khi đăng cơ, Tư Mã Diệu phong vương ở Cối Kê, nên hắn mới tỏ ý chân thành cảm ơn bọn Trần Tinh.
“Lần này cũng nhờ các ngươi,” Tư Mã Diệu nói, “cứu rỗi nỗi khốn đốn của vạn dân Giang Nam ta, diệt trừ tận gốc nạn ôn dịch.”
Trần Tinh tưởng Tư Mã Diệu chỉ tò mò về thầy trừ tà mà thôi, không ngờ lại nghiêm túc bàn sang quốc sự, trong lòng càng thêm kính trọng, cậu đáp: “Xua ma trừ yêu, vốn là trách nhiệm của bọn ta… Tiêu Sơn, ngươi đừng có đụng đồ lung tung, trước khi ra ngoài ta đã dặn gì?”
Từ lúc vào cung, Tiêu Sơn thấy thứ gì cũng muốn cầm lên coi, còn nhấc bàn lên dòm, Tư Mã Diệu cười ha ha, biết mấy đứa nhóc choai choai là khó đối phó nhất, bèn bảo: “Đừng ngại, đừng ngại. Đạo Uẩn đang ở trong cung, không bằng để nàng dẫn Tiêu tiên sinh đi dạo chung quanh? Ngươi thích binh khí không? Đúng lúc vào kho binh khí của trẫm xem thử.”
Thế là Tư Mã Diệu truyền Tạ Đạo Uẩn tới đây, dẫn Tiêu Sơn tới kho binh khí, họa lớn trong lòng Trần Tinh đi rồi, cậu mới bảo: “Thực ra Tiêu Sơn đánh đấm khá giỏi, chẳng qua đang tuổi ăn tuổi lớn, xin bệ hạ thông cảm.”
“Nghe nói,” Tư Mã Diệu mỉm cười khách sáo, “nghe nói thầy trừ tà các ngươi đánh đâu thắng đó.”
Mỗi lần bàn tới chuyện này, Trần Tinh chưa bao giờ biết xấu hổ: “Nếu tính võ công thiên hạ là một thạch(5), Đại Thiền Vu Thuật Luật Không được tám đấu, Tiêu Sơn một đấu, còn lại một đấu chia đều cho người trong thiên hạ dưới Phù Kiên.”
(5) 1 thạch = 10 đấu.
Tư Mã Diệu: “…”
Trần Tinh nói tiếp: “Nếu không với tình trạng hiện giờ, làm sao có thể địch lại Thi Hợi? Chắc bệ hạ cũng có nghe về gã rồi.”
Tư Mã Diệu từ tốn gật đầu: “Tạ khanh đã thuật lại cho ta, chỉ không ngờ yêu nhân này lại duỗi tay tới Giang Nam, giết mệnh quan triều đình của ta…”
Trần Tinh giật mình, Hạng Thuật lập tức nhíu mày ra hiệu với Tư Mã Diệu, Tư Mã Diệu nói được một nửa, ngơ ngác hỏi lại: “Sao thế?”
Trần Tinh: “Cho hỏi là vị mệnh quan triều đình nào?”
Bấy giờ Tư Mã Diệu mới hiểu ý, nhưng lời đã nói ra, lấp liếm nữa cũng chỉ là giấu đầu hở đuôi, hắn đành giải thích: “Ngô Kỳ, Trịnh Luân đều chết trong trận chiến Cối Kê vào ba tháng trước, trẫm đều có trợ cấp cho người hy sinh vì nhiệm vụ, Trần tiên sinh chớ để trong lòng.”
Hạng Thuật uống trà, mặt mày hậm hực, trong mắt toát lên vẻ trách cứ.
Trần Tinh xót xa nói: “À… ra là thế… ừm.”
Hạng Thuật đột nhiên mở miệng: “Tư Mã Diệu, thân làm vua một nước…”
Phùng Thiên Quân thầm nói toi rồi, Hạng Thuật giấu lâu như thế vì không muốn Trần Tinh biết rồi tự trách trong lòng, giờ lại bị Tư Mã Diệu chọc thủng, e rằng hắn sắp sửa mắng người tới nơi, Phùng Thiên Quân toan mở miệng ngắt lời, Hạng Thuật vỗ nhẹ một cái, kêu Phùng Thiên Quân câm miệng, rồi nói tiếp với Tư Mã Diệu: “… Tin tức đương nhiên nhanh nhạy hơn bọn ta, hỏi ngươi một câu, tình hình phương Bắc hiện tại thế nào?”
“Là thế này,” Tư Mã Diệu không chấp thái độ của Hạng Thuật, nghiêm mặt đáp, “lần này mời các vị tới đây, vốn dĩ có liên quan đến Phù Kiên. Cách đây không lâu, Vương Tử Dạ cực lực chủ trương Nam chinh, đã bắt đầu thành lập quân đội, chuẩn bị xuôi Nam tấn công Đại Tấn ta vào đầu xuân năm sau, dựa theo thông tin mà thám báo có được, nơi đứng đầu ngọn sóng chính là huyện Thọ.”
Trần Tinh im lặng, Hạng Thuật nói: “Vậy các ngươi chết đến nơi rồi.”
Tư Mã Diệu: “…”
Trần Tinh vội vàng nháy mắt với Hạng Thuật, Tư Mã Diệu biết Hạng Thuật đang dùng phép khích tướng, hắn đáp: “Chết đến nơi à? Ta thấy chưa hẳn.”
Phùng Thiên Quân cũng có mạng lưới tình báo của mình, hắn nói với Hạng Thuật: “Thạch Mạt Khôn vẫn chưa đưa tử quyển thụ cho Phù Kiên, với tình hình hiện tại, chư tộc Sắc Lặc Xuyên không dự định tham chiến.”
Hạng Thuật không tiếp lời Phùng Thiên Quân, nói: “Đầu xuân năm sau, đại quân phương Bắc sẽ xuôi Nam, Hán đế, lúc này mà ngươi còn chưa tuyển binh chống địch, còn có thời gian ở đây hỏi han các thầy trừ tà cơ à?”
Tư Mã Diệu thở dài: “Bởi vì trẫm vẫn còn một khúc mắc, Đại Thiền Vu…”
“Ta không còn là Đại Thiền Vu nữa.” Hạng Thuật sửa lại.
“Võ thần,” Tư Mã Diệu nói, “gọi thế được không? Ngươi đã nói thẳng, trẫm cũng không vờ vịt với ngươi làm gì, ngươi có biết chuyện Vương Tử Dạ lén Phù Kiên xây dựng một nhánh ‘Bạt quân’ không?”
“Cái gì?” Trần Tinh tỉnh táo hẳn.
Tư Mã Diệu đứng dậy, thong thả đi trong điện, xoay người nói với Hạng Thuật: “Thám báo bọn ta phát hiện dưới chân núi Long Môn phía Bắc Lạc Dương xuất hiện một quân doanh phong bế, bách tính Lạc Dương truyền nhau rằng trong đó có tận trăm vạn Bạt. Nhắc đến đúng là khó thể tưởng tượng, trẫm đã gặp lũ Bạt này rồi, ngay lúc Tương Dương bị phá thành, Chu Tự đi theo địch, nếu nhớ không lầm, xác sống kia là…”
Phùng Thiên Quân: “Không sai, là thảo dân đuổi về Mạch thành.”
Hạng Thuật không nói gì, chân mày cau lại.
Tư Mã Diệu: “Nhưng dường như Mộ Dung Xung đã nhận ra nên đang dốc sức ngăn chặn việc này, nghe nói hiện tại Trường An chia thành hai phe, một phe do Tiên Ti Mộ Dung đứng đầu, tập hợp các tộc Chi, Hung Nô,… phản đối kế hoạch Nam chinh của Phù Kiên. Phe còn lại do Vương Tử Dạ cầm đầu, chủ trương đầu xuân năm sau sẽ dùng binh quy mô lớn.”
Hạng Thuật trào phúng: “Dùng binh quy mô lớn? Kiên đầu khai chiến không phải dựa vào áp đảo số đông thì là vận may, hắn biết dùng binh cơ á? Cho ta xem tuyến đường hành quân nào.”
Khắp thiên hạ cũng chỉ có Hạng Thuật mới dám trào phúng Phù Kiên, Tư Mã Diệu không dám chậm trễ, nói với phương sĩ nọ: “Bộc Dương, ngươi vào thư phòng ta lấy bản đồ ra đây.”
Về bản lĩnh hành quân đánh giặc, Hạng Thuật không hề thua kém Trần Tinh. Cũng như lúc Trần Tinh thể hiện tài năng của mình trước đám nho gia, lúc nói đến việc Phù Kiên Nam chinh, Hạng Thuật nắm rõ binh lực, bố trí, phong cách tác chiến như lòng bàn tay.
Trần Tinh: “Có đôi lúc ta đoán không ra lập trường của Mộ Dung Xung.”
Hạng Thuật đáp: “Lập trường của Mộ Dung Xung rất đơn giản, cũng là lập trường của Mộ Dung gia.”
Tư Mã Diệu nói: “Phùng khanh? Trẫm nhớ tộc Phùng khanh từng kinh doanh ở Lạc Dương, chắc cũng có quen biết Mộ Dung gia.”
Phùng Thiên Quân gật đầu, được hỏi mới trả lời: “Mục đích duy nhất của họ là phục quốc, Phù Kiên điều động Lạc Dương, lại thêm tin Vương Tử Dạ nuôi Bạt quân, đầu tiên sẽ kiềm hãm Mộ Dung gia. Thứ hai, nếu Nam chinh thành công, uy danh Tần đế càng thêm lớn, sau khi mở rộng quốc thổ, uy danh ngày càng mạnh, Mộ Dung gia sẽ không còn hy vọng phục quốc nữa…”
Đúng lúc này, phương sĩ nọ mang một quyển trục tới, trải lên hoàng án.
“Theo suy đoán của bọn ta,” Tư Mã Diệu nói, “Phù Kiên sẽ chia binh ra ba đường, Trường An, chính là chủ lực của Hồ… năm tộc Quan Trung, võ thần không ngại xem thử?”
Lúc nói đến chữ “Hồ”, Tư Mã Diệu mãi thao thao trước mặt Hạng Thuật suýt nữa là lỡ mồm, nhưng vẫn dành sự tôn trọng tối đa cho hắn, không thẳng miệng gọi “người Hồ”.
“Ta đúng là người Hồ,” Hạng Thuật lạnh lùng nói, “không có gì phải tránh né. Một đường khác, hẳn là quân đội bí mật của hắn ở Lạc Dương.”
Tư Mã Diệu gật đầu: “Không sai, đường thứ ba sẽ là Bành Thành, Hoài Âm, Hạ Bì, Hu Di và những nơi khác, ba đường này sẽ tập hợp tại Phì Tây và huyện Thọ dưới dãy Tướng Quân Lĩnh, theo suy đoán của quân thần bọn ta, tổng số không thấp hơn năm mươi vạn. Đầu xuân năm sau, trận đánh đầu tiên có lẽ là…”
“Phì Thủy,” Hạng Thuật trầm giọng, “nếu ta là Phù Kiên, ta sẽ qua sông bằng Phì Thủy, xuôi Nam vào Kiến Khang.”
Tư Mã Diệu gật đầu.
Hạng Thuật: “Chỗ các ngươi có bao nhiêu binh sĩ?”
Tư Mã Diệu thở dài: “Tính luôn Bắc phủ binh, chưa đầy mười vạn.”
Hạng Thuật bình thản nói: “Lấy ít thắng nhiều, không phải không thể đánh.”
Trần Tinh không ngờ được, những tưởng họ chỉ gặp mặt, hàn huyên với Tư Mã Diệu, giờ lại biến thành bàn bạc đối sách cứu lấy nước Tấn. Bách tính ở Kiến Khang, Giang Nam và những nơi khác không biết rằng họ sắp phải đối mặt với thảm họa, tình hình chiến tranh ở phương Bắc đang hết sức cấp bách.
Tư Mã Diệu giải thích tình hình trước mắt, rồi im lặng trở lại hoàng tháp.
Lúc này, phương sĩ tên Bộc Dương cũng mở lời.
Bộc Dương nói: “Cho nên lần này bệ hạ mời các vị tới đây, chủ yếu có việc muốn nhờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất