Chương 21
Bọn Hiên Viên Kiệt tìm một địa phương tốt để ngủ, Trác Cẩn Khác chỉ biết so với bọn họ còn tốt nhiều, y ở phòng khách sạn, chính là không gian chưa bao giờ bị người kiểm tra qua, vẫn luôn thuộc về y, hơn nữa y cũng không cần lo lắng về vấn đề gác đêm, không cần tiêu phí năng lực, chỉ cần bố trí một cái phòng ngự thuật hữu hiệu, học thức đến từ chính dị giới phong phú kia của Trác Cẩn Khác. Hiên Viên Kiệt cho dù có thông minh đi mấy, nhưng không có được sự tích lũy như y, cũng chỉ có thể dựa theo hệ thống hiện có để làm từng bước, chậm rãi tìm tòi.
Sáng sớm tỉnh dậy, bọn Hiên Viên Kiệt đã gặm xong bữa sáng khô cằn, chuẩn bị bắt đầu di chuyển hành động rồi, Trác Cẩn Khác thì vẫn còn đang nằm trên giường ngủ, tại thời khắc nắng sớm xông vào phòng, mở to mắt, tiếp tục ngủ thêm một hồi, mới dậy. Dùng nước đã bị y tiến hóa qua rửa mặt đánh răng, chậm rì rì uống một chén cháo, ăn một đĩa ăn sáng, mấy cái bánh bao gạch cua nhân nước nhỏ, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ. Ngả người trên sô pha, lại bắt đầu sự nghiệp vây xem không người nào biết của y, tuy rằng tác giả vẫn luôn rất muốn dùng cái từ rình coi này, nhưng vẫn đành phải cho Giáo Hoàng một chút mặt mũi, tố chất.
Bọn Hiên Viên Kiệt ở trong phòng cả đêm không có nguy hiểm gì phát sinh, cửa sổ đóng chặt, cẩn thận gác đêm, không có phát sinh nguy hiểm quái vật biến dị xâm nhập vào trong, chỉ là theo thời gian trôi qua, quái vật biến dị ở bên ngoài càng ngày càng nhiều. Buổi sáng vừa dậy, bọn họ đã lại phải trải qua một hồi khổ chiến nhất định. Đầu tiên, bọn họ chạy chiếc xe phòng kia lại đây, đến gần mới dễ khuân vác đồ đạc. Hiên Viên Kiệt tất nhiên là người lái xe, thời điểm Hiên Viên Kiệt công tác, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ sẽ bảo hộ Hiên Viên Kiệt an toàn. Chặng đường kế tiếp, bọn họ sẽ phải đi ngang qua đoạn đường có quái vật biến dị tụ tập, cần phải giữ thể lực, ứng đối với tình huống sau này. Những việc này đều cần thiết hảo hảo kế hoạch một chút.
Nam Cung Việt công kích trực tiếp đi đầu, một phát pháo điện từ, quét sạch một con đường thẳng tắp, Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ lập tức dọc theo đoạn đường này, chạy tới bên cạnh xe phòng. Hiên Viên Kiệt bắt đầu làm việc, Trưởng Tôn Kỳ bắt đầu mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, dùng lưỡi dao gió tùy ý của y, cản trở cùng công kích quái vật biến dị nhằm về phía bọn họ, bảo đảm cho Hiên Viên Kiệt an toàn, còn không quên chiếu cố một chút Nam Cung Việt công kích tương đối thô bạo, lực sát thương khá lớn rất đắc dụng tại thời khắc mấu chốt.
Hiên Viên Kiệt rất nhanh đã thu phục được công năng mở khóa của xe phòng, làm một cái thủ thế, Trưởng Tôn Kỳ lập tức nhảy tới trên đỉnh xe, lực lượng của gió chính là tốt ở đó, làm cho y có thể rất nhẹ nhàng mà lên đến đỉnh xe, Nam Cung Việt lập tức lại làm một cái pháo điện từ, khai thông một con đường, sau khi làm xong, liền ném hết vật tư phía sau mình xuống phía dưới. Trưởng Tôn Kỳ dùng gió của y, kéo số vật tư này, thật nhẹ nhàng mà rớt xuống. Hiên Viên Kiệt ngồi trên ghế điều khiển, lần này đổi thành hắn bảo hộ Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ đang khuân vác vật tư.
Trác Cẩn Khác làm người vây xem, thiệt tình cảm thấy bọn Hiên Viên Kiệt thực may mắn, số lượng đám quái vật biến dị này tuy nhiều, nhưng là sức chiến đấu thiệt tình cũng không mạnh, bao nhiêu lần tình huống nguy hiểm, vẫn chưa tạo thành nguy cơ trí mạng gì cho bọn Hiên Viên Kiệt cả. Đây là một loại số phận phi thường cường thế, Trác Cẩn Khác biết đây là cái gì đang quấy phá.
“Sủng nhi.” Trác Cẩn Khác hài hước nói, “Như thế không thể được đâu.” Hiên Viên Kiệt chiến đấu mạo hiểm vạn phần, trong mắt của Trác Cẩn Khác thì không khỏi quá mức nhẹ nhàng, nếu như không có mười hai vạn phần nguy hiểm, Hiên Viên Kiệt trưởng thành sẽ thực kiệt xuất, chỉ là cách điểm Trác Cẩn Khác hy vọng vẫn là có chút chênh lệch. Cho nên vẫn phải do y tới thôi. Nghĩ đến đây, Trác Cẩn Khác đột nhiên ngây ngẩn cả người, tươi cười nhạt đi, mày nhăn lại.
“Ta cũng là một vòng do ngươi an bài sao?” Trác Cẩn Khác lại cười lần nữa, nói với đồ vật mạc danh hư không không thể thấy nào đó, “Biết ta sẽ không giết hắn, sẽ buộc hắn trưởng thành, cho nên ta cũng là do ngươi an bài ra.” Hiên Viên Kiệt muốn trèo lên đỉnh, không thể tránh khỏi sẽ phải đối chọi với y, nếu hiện tại y ra tay ngay, như vậy Hiên Viên Kiệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Để y chú ý tới Hiên Viên Kiệt, cho y một đối thủ tương lai, nghĩ đến như vậy, cũng chính là một loại an bài.
Tồn tại mạc danh hư không không thể thấy được đương nhiên sẽ không trả lời Trác Cẩn Khác, bởi vì tự thân nó cũng không được thiết lập công cụ tự ý thức đối thoại, tiếng cười của Trác Cẩn Khác trở nên cao hơn, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt chỉ có cười nhạt thong dong, “Được rồi, này thì có quan hệ gì chứ, đây là do chính ta lựa chọn mà.” Trác Cẩn Khác cũng rất đại khí, bởi vì y hiểu rất rõ, hết thảy những thứ này đều là do chính y tự quyết định, mặc kệ tồn tại nào đó an bài như thế nào, nếu như y không muốn, không làm lựa chọn này, như vậy thì có an bài kiểu gì cũng đều là vô dụng cả. Nhưng trong lòng Trác Cẩn Khác vẫn có chút bực mình, tồn tại mạc danh kia, Trác Cẩn Khác không trả thù được, chẳng qua giận chó đánh mèo lên trên người Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn có thể.
“Hiên Viên Kiệt, anh cần phải nỗ lực lên, hảo hảo làm ta vừa lòng, nếu không, ta thật sự không ngại giết anh đâu.” Sủng nhi thì thế nào chứ, cũng sẽ chết cả thôi, cường vận chiếu cố ở trên người Hiên Viên Kiệt, cũng không phải là không thể phá, có được thần cách, trên trình độ nào đó cũng sẽ không yếu hơn tồn tại mạc danh kia, đánh vỡ cường vận chiếu cố kia sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương, nhưng cũng không phải là làm không được. Cường vận của Hiên Viên Kiệt ở trước mặt y, tác dụng bằng không, không cần thiết phỉa vì thứ râu ria này, mà khiến cho bản thân lưỡng bại câu thương, không đáng.
Hiên Viên Kiệt có cường vận trong người, không bị thương, lại bình an mà đưa toàn bộ vật tư phóng lên xe, an toàn lái xe rời đi. Trác Cẩn Khác rời khỏi phòng, dừng lại ở trên mỗ cột đèn đường cao cao trên đường núi, nhìn xe phòng tuyệt trần mà đi.
Một con sinh vật biến dị nguyên hình hẳn là mèo, xuất hiện nhảy đến bên cạnh Trác Cẩn Khác, muốn nhào về phía y, Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng bắt được quái vật mèo động tác chậm chạp kia, nhắc nó tới trước mặt, tùy ý nó giương nanh múa vuốt, “Ngươi nói bọn họ có phải là rất quá phận rồi không, vậy mà ngay cả nhìn xem ta có an toàn không cũng không có, cứ như vậy mà đi.” Trác Cẩn Khác vẻ mặt bi thương nói với quái vật mèo. “Nói như thế nào thì chúng ta cũng đã ở chung lâu như vậy rồi, ta làm việc cũng tận tâm tẫn trách, bọn họ lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một tí lo lắng cũng không có.”
Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, từ sau khi thiên tai phát sinh, chỉ từng nhắc tới an toàn của Trác Cẩn Khác một câu, thời điểm đến khách sạn, bọn họ từng xem qua thi thể đầy đất, lại không hề đi tìm Trác Cẩn Khác, không hề. “Tuy rằng đã sớm biết thế, bọn họ không quá để ý đến ta, nhưng là đối mặt với tình huống này, thật đúng là khiến người thương tâm.”
Quái vật mèo nghe không hiểu oán giận của Trác Cẩn Khác, móng vuốt duỗi a cào a, chính là muốn công kích Trác Cẩn Khác, đáng tiếc móng vuốt quá ngắn, với không tới Trác Cẩn Khác, không ngừng tru lên uy hiếp, hung thần ác sát, lại không có biện pháp nào làm Trác Cẩn Khác động dung sợ hãi, quái vật mèo cũng không phải là không có ánh mắt cũng không có chỉ số thông minh, hiểu ra được trình độ nguy hiểm của nhân loại trước mắt.
Trác Cẩn Khác nhẹ buông tay, quái mèo rớt xuống, chẳng qua thân thể nó uốn éo mỹ diệu, động tác tự do thoát khỏi rơi xuống đất, sau lập tức nhào tới bên phải Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác duỗi tay, lần này không có bắt quái mèo động tác chậm nữa, mà đầu ngón tay điểm lên trán quái mèo, quái mèo dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì động tác nhào nhảy, đầu tiên là trán tựa như nở hoa mà nổ tung, tiếp đó lại giống như kéo khóa, từ đỉnh đầu cho đến chóp đuôi, đỏ trắng đen, hệt như pháo hoa mà liên tiếp nở rộ.
Trác Cẩn Khác thu hồi tay của mình, ngay cả chút huyết châu cũng không có lưu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe phòng của Hiên Viên Kiệt đi xa, quái mèo ở bên phải y, từ chỗ cao rơi xuống trên mặt đất, thi thể đã chết đến không thể chết hơn nữa, lại chỉ trong một tích tắc.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, Hiên Viên Kiệt.” Gió cũng không có đưa thanh âm của y đến bên tai Hiên Viên Kiệt.
“Oa, con xe này xa hoa quá.” Một phen chiến đấu, hai lần pháo điện từ, Nam Cung Việt cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi một hồi ở trên xe, khôi phục chút tinh thần, liền bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong phòng xe.
Bên ngoài xe xa hoa, bên trong lại càng xa hoa hơn, gian nghỉ ngơi cùng thiết bị phòng tắm phòng bếp, những thứ cơ bản đều đầy đủ, vậy mà còn chọn dùng công năng chuyển hóa năng lượng mặt trời tiên tiến, cung cấp để sử dụng các loại đồ điện bên trong xe, cho dù có dã ngoại ở vùng hoang vu không có dân cư cũng không sao cả, năng lượng mặt trời tiên tiến nhất sẽ cung cấp nguồn năng lượng được chuyển hóa với công suất lớn, bảo đảm xe có bị bỏ hoang dã ngoại ở vùng hoang vu cũng sẽ không biến thành đồng nát.
Hiên Viên Kiệt đang lái xe không để ý tới gã, Trưởng Tôn Kỳ đang vô cùng cẩn thận quan sát khắp nơi cũng không để ý tới gã, Nam Cung Việt liền tự kiếm trò vui, bị bạn tốt làm lơ, cũng không phải chỉ mới một lần hai lần.
Bọn Hiên Viên Kiệt đi rồi, Trác Cẩn Khác cũng biến mất khỏi trên đèn đường, Hiên Viên Kiệt có con đường của bọn họ, Trác Cẩn Khác cũng có chuyện của chính mình.
Trác Cẩn Khác nhanh chóng di động, chỉ trong vòng mấy giờ ngắn ngủn, lướt qua mấy quốc gia, đi đến điểm mục đích của y, đó là trung tâm tôn giáo của thế giới, kiến trúc rộng lớn, bầu không khí tôn giáo nồng đậm, thời điểm lần đầu tiên Trác Cẩn Khác đi đến nơi đây du lịch, nơi này đã cho y một loại cảm giác dị thường thân thiết, nơi này phi thường tương tự với thánh địa giáo đình của dị thế giới. Y đã từng vượt qua khoảng thời gian hơn trăm năm ở thánh địa giáo đình của dị thế giới, luận cảm giác, nơi đó so với Trác gia, lại càng giống nhà hơn.
Hiện giờ thăm lại chốn xưa, cột đá rộng lớn thuần trắng, tầng tầng huyết ô, trên quảng trường rộng lớn nơi nơi đều là thi thể, quái vật biến dị du đãng, địa phương này, luôn là nơi hội tụ các tín đồ cùng các du khách đến từ các nơi trên thế giới, mang theo các loại tâm tình tới thưởng thức nhân văn cùng tinh thần văn hóa ở nơi đây, chỉ là cùng với thời điểm thiên tai buông xuống, những nơi tụ tập đông đảo nhân loại này liền tao ngộ phải kiếp nạn, tượng thần cao cao kia, mỗi một chỗ thần thánh của nơi này, thiên sứ cùng thần minh trên bức họa, không có giải cứu bọn họ.
Đứng ở quảng trường huyết tinh, ngửi hơi thở khó chịu kia, Trác Cẩn Khác phảng phất như thấy được ngày đó, thời điểm khi bọn quái vật biến dị bắt đầu tàn sát, bộ dáng đám người hoảng loạn chạy trốn, trên mặt sợ hãi, hô to thần ơi. Đáng tiếc, thần, không có đáp lại bọn họ.
Trác Cẩn Khác thân là Giáo Hoàng, đã từng hãm hại thần minh, có được thần cách, y biết cái gọi là thần rốt cuộc là thứ gì, Trác Cẩn Khác biết rõ đó chỉ là các Thần tộc có được danh thần mà thôi, bọn họ khác hoàn toàn so với thần mà y tán thành. Trác Cẩn Khác tin thần không? Kỳ thật y tin, chỉ là y tin thần, nhưng ở trong đáy lòng y, nó sẽ không cứu y, sẽ không giúp y, tác dụng của nó, chính là để cho Trác Cẩn Khác không cần bị lạc mất chính mình mà thôi.
Không vì thiện ác chính tà, chỉ đơn thuần là vì không để chính mình bị lạc lối khi thời gian trôi đi, không bị lực lượng mê hoặc, vĩnh viễn không mất đi hỉ nộ ai nhạc, căm hận chán ghét của chính mình, trở thành như cục đá tượng thần không gợn sóng.
Từng bước một, Trác Cẩn Khác thong dong nện bước, giống như đúc mấy năm trước khi đến nơi đây du lịch, thi thể cùng bọn quái vật biến dị du đãng chung quanh, trong mắt y lại tựa như phong cảnh tự nhiên.
Sáng sớm tỉnh dậy, bọn Hiên Viên Kiệt đã gặm xong bữa sáng khô cằn, chuẩn bị bắt đầu di chuyển hành động rồi, Trác Cẩn Khác thì vẫn còn đang nằm trên giường ngủ, tại thời khắc nắng sớm xông vào phòng, mở to mắt, tiếp tục ngủ thêm một hồi, mới dậy. Dùng nước đã bị y tiến hóa qua rửa mặt đánh răng, chậm rì rì uống một chén cháo, ăn một đĩa ăn sáng, mấy cái bánh bao gạch cua nhân nước nhỏ, thay đổi một thân quần áo sạch sẽ. Ngả người trên sô pha, lại bắt đầu sự nghiệp vây xem không người nào biết của y, tuy rằng tác giả vẫn luôn rất muốn dùng cái từ rình coi này, nhưng vẫn đành phải cho Giáo Hoàng một chút mặt mũi, tố chất.
Bọn Hiên Viên Kiệt ở trong phòng cả đêm không có nguy hiểm gì phát sinh, cửa sổ đóng chặt, cẩn thận gác đêm, không có phát sinh nguy hiểm quái vật biến dị xâm nhập vào trong, chỉ là theo thời gian trôi qua, quái vật biến dị ở bên ngoài càng ngày càng nhiều. Buổi sáng vừa dậy, bọn họ đã lại phải trải qua một hồi khổ chiến nhất định. Đầu tiên, bọn họ chạy chiếc xe phòng kia lại đây, đến gần mới dễ khuân vác đồ đạc. Hiên Viên Kiệt tất nhiên là người lái xe, thời điểm Hiên Viên Kiệt công tác, Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ sẽ bảo hộ Hiên Viên Kiệt an toàn. Chặng đường kế tiếp, bọn họ sẽ phải đi ngang qua đoạn đường có quái vật biến dị tụ tập, cần phải giữ thể lực, ứng đối với tình huống sau này. Những việc này đều cần thiết hảo hảo kế hoạch một chút.
Nam Cung Việt công kích trực tiếp đi đầu, một phát pháo điện từ, quét sạch một con đường thẳng tắp, Hiên Viên Kiệt cùng Trưởng Tôn Kỳ lập tức dọc theo đoạn đường này, chạy tới bên cạnh xe phòng. Hiên Viên Kiệt bắt đầu làm việc, Trưởng Tôn Kỳ bắt đầu mắt nhìn bốn phía tai nghe tám phương, dùng lưỡi dao gió tùy ý của y, cản trở cùng công kích quái vật biến dị nhằm về phía bọn họ, bảo đảm cho Hiên Viên Kiệt an toàn, còn không quên chiếu cố một chút Nam Cung Việt công kích tương đối thô bạo, lực sát thương khá lớn rất đắc dụng tại thời khắc mấu chốt.
Hiên Viên Kiệt rất nhanh đã thu phục được công năng mở khóa của xe phòng, làm một cái thủ thế, Trưởng Tôn Kỳ lập tức nhảy tới trên đỉnh xe, lực lượng của gió chính là tốt ở đó, làm cho y có thể rất nhẹ nhàng mà lên đến đỉnh xe, Nam Cung Việt lập tức lại làm một cái pháo điện từ, khai thông một con đường, sau khi làm xong, liền ném hết vật tư phía sau mình xuống phía dưới. Trưởng Tôn Kỳ dùng gió của y, kéo số vật tư này, thật nhẹ nhàng mà rớt xuống. Hiên Viên Kiệt ngồi trên ghế điều khiển, lần này đổi thành hắn bảo hộ Nam Cung Việt cùng Trưởng Tôn Kỳ đang khuân vác vật tư.
Trác Cẩn Khác làm người vây xem, thiệt tình cảm thấy bọn Hiên Viên Kiệt thực may mắn, số lượng đám quái vật biến dị này tuy nhiều, nhưng là sức chiến đấu thiệt tình cũng không mạnh, bao nhiêu lần tình huống nguy hiểm, vẫn chưa tạo thành nguy cơ trí mạng gì cho bọn Hiên Viên Kiệt cả. Đây là một loại số phận phi thường cường thế, Trác Cẩn Khác biết đây là cái gì đang quấy phá.
“Sủng nhi.” Trác Cẩn Khác hài hước nói, “Như thế không thể được đâu.” Hiên Viên Kiệt chiến đấu mạo hiểm vạn phần, trong mắt của Trác Cẩn Khác thì không khỏi quá mức nhẹ nhàng, nếu như không có mười hai vạn phần nguy hiểm, Hiên Viên Kiệt trưởng thành sẽ thực kiệt xuất, chỉ là cách điểm Trác Cẩn Khác hy vọng vẫn là có chút chênh lệch. Cho nên vẫn phải do y tới thôi. Nghĩ đến đây, Trác Cẩn Khác đột nhiên ngây ngẩn cả người, tươi cười nhạt đi, mày nhăn lại.
“Ta cũng là một vòng do ngươi an bài sao?” Trác Cẩn Khác lại cười lần nữa, nói với đồ vật mạc danh hư không không thể thấy nào đó, “Biết ta sẽ không giết hắn, sẽ buộc hắn trưởng thành, cho nên ta cũng là do ngươi an bài ra.” Hiên Viên Kiệt muốn trèo lên đỉnh, không thể tránh khỏi sẽ phải đối chọi với y, nếu hiện tại y ra tay ngay, như vậy Hiên Viên Kiệt hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Để y chú ý tới Hiên Viên Kiệt, cho y một đối thủ tương lai, nghĩ đến như vậy, cũng chính là một loại an bài.
Tồn tại mạc danh hư không không thể thấy được đương nhiên sẽ không trả lời Trác Cẩn Khác, bởi vì tự thân nó cũng không được thiết lập công cụ tự ý thức đối thoại, tiếng cười của Trác Cẩn Khác trở nên cao hơn, bỗng nhiên dừng lại, trên mặt chỉ có cười nhạt thong dong, “Được rồi, này thì có quan hệ gì chứ, đây là do chính ta lựa chọn mà.” Trác Cẩn Khác cũng rất đại khí, bởi vì y hiểu rất rõ, hết thảy những thứ này đều là do chính y tự quyết định, mặc kệ tồn tại nào đó an bài như thế nào, nếu như y không muốn, không làm lựa chọn này, như vậy thì có an bài kiểu gì cũng đều là vô dụng cả. Nhưng trong lòng Trác Cẩn Khác vẫn có chút bực mình, tồn tại mạc danh kia, Trác Cẩn Khác không trả thù được, chẳng qua giận chó đánh mèo lên trên người Hiên Viên Kiệt, Trác Cẩn Khác vẫn có thể.
“Hiên Viên Kiệt, anh cần phải nỗ lực lên, hảo hảo làm ta vừa lòng, nếu không, ta thật sự không ngại giết anh đâu.” Sủng nhi thì thế nào chứ, cũng sẽ chết cả thôi, cường vận chiếu cố ở trên người Hiên Viên Kiệt, cũng không phải là không thể phá, có được thần cách, trên trình độ nào đó cũng sẽ không yếu hơn tồn tại mạc danh kia, đánh vỡ cường vận chiếu cố kia sẽ có kết cục lưỡng bại câu thương, nhưng cũng không phải là làm không được. Cường vận của Hiên Viên Kiệt ở trước mặt y, tác dụng bằng không, không cần thiết phỉa vì thứ râu ria này, mà khiến cho bản thân lưỡng bại câu thương, không đáng.
Hiên Viên Kiệt có cường vận trong người, không bị thương, lại bình an mà đưa toàn bộ vật tư phóng lên xe, an toàn lái xe rời đi. Trác Cẩn Khác rời khỏi phòng, dừng lại ở trên mỗ cột đèn đường cao cao trên đường núi, nhìn xe phòng tuyệt trần mà đi.
Một con sinh vật biến dị nguyên hình hẳn là mèo, xuất hiện nhảy đến bên cạnh Trác Cẩn Khác, muốn nhào về phía y, Trác Cẩn Khác nhẹ nhàng bắt được quái vật mèo động tác chậm chạp kia, nhắc nó tới trước mặt, tùy ý nó giương nanh múa vuốt, “Ngươi nói bọn họ có phải là rất quá phận rồi không, vậy mà ngay cả nhìn xem ta có an toàn không cũng không có, cứ như vậy mà đi.” Trác Cẩn Khác vẻ mặt bi thương nói với quái vật mèo. “Nói như thế nào thì chúng ta cũng đã ở chung lâu như vậy rồi, ta làm việc cũng tận tâm tẫn trách, bọn họ lại nhẫn tâm như vậy, ngay cả một tí lo lắng cũng không có.”
Hiên Viên Kiệt, Trưởng Tôn Kỳ cùng Nam Cung Việt, từ sau khi thiên tai phát sinh, chỉ từng nhắc tới an toàn của Trác Cẩn Khác một câu, thời điểm đến khách sạn, bọn họ từng xem qua thi thể đầy đất, lại không hề đi tìm Trác Cẩn Khác, không hề. “Tuy rằng đã sớm biết thế, bọn họ không quá để ý đến ta, nhưng là đối mặt với tình huống này, thật đúng là khiến người thương tâm.”
Quái vật mèo nghe không hiểu oán giận của Trác Cẩn Khác, móng vuốt duỗi a cào a, chính là muốn công kích Trác Cẩn Khác, đáng tiếc móng vuốt quá ngắn, với không tới Trác Cẩn Khác, không ngừng tru lên uy hiếp, hung thần ác sát, lại không có biện pháp nào làm Trác Cẩn Khác động dung sợ hãi, quái vật mèo cũng không phải là không có ánh mắt cũng không có chỉ số thông minh, hiểu ra được trình độ nguy hiểm của nhân loại trước mắt.
Trác Cẩn Khác nhẹ buông tay, quái mèo rớt xuống, chẳng qua thân thể nó uốn éo mỹ diệu, động tác tự do thoát khỏi rơi xuống đất, sau lập tức nhào tới bên phải Trác Cẩn Khác, Trác Cẩn Khác duỗi tay, lần này không có bắt quái mèo động tác chậm nữa, mà đầu ngón tay điểm lên trán quái mèo, quái mèo dừng lại giữa không trung, vẫn duy trì động tác nhào nhảy, đầu tiên là trán tựa như nở hoa mà nổ tung, tiếp đó lại giống như kéo khóa, từ đỉnh đầu cho đến chóp đuôi, đỏ trắng đen, hệt như pháo hoa mà liên tiếp nở rộ.
Trác Cẩn Khác thu hồi tay của mình, ngay cả chút huyết châu cũng không có lưu lại, ánh mắt nhìn chăm chú vào chiếc xe phòng của Hiên Viên Kiệt đi xa, quái mèo ở bên phải y, từ chỗ cao rơi xuống trên mặt đất, thi thể đã chết đến không thể chết hơn nữa, lại chỉ trong một tích tắc.
“Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại thôi, Hiên Viên Kiệt.” Gió cũng không có đưa thanh âm của y đến bên tai Hiên Viên Kiệt.
“Oa, con xe này xa hoa quá.” Một phen chiến đấu, hai lần pháo điện từ, Nam Cung Việt cũng rất mệt rồi, nghỉ ngơi một hồi ở trên xe, khôi phục chút tinh thần, liền bắt đầu đánh giá hoàn cảnh bên trong phòng xe.
Bên ngoài xe xa hoa, bên trong lại càng xa hoa hơn, gian nghỉ ngơi cùng thiết bị phòng tắm phòng bếp, những thứ cơ bản đều đầy đủ, vậy mà còn chọn dùng công năng chuyển hóa năng lượng mặt trời tiên tiến, cung cấp để sử dụng các loại đồ điện bên trong xe, cho dù có dã ngoại ở vùng hoang vu không có dân cư cũng không sao cả, năng lượng mặt trời tiên tiến nhất sẽ cung cấp nguồn năng lượng được chuyển hóa với công suất lớn, bảo đảm xe có bị bỏ hoang dã ngoại ở vùng hoang vu cũng sẽ không biến thành đồng nát.
Hiên Viên Kiệt đang lái xe không để ý tới gã, Trưởng Tôn Kỳ đang vô cùng cẩn thận quan sát khắp nơi cũng không để ý tới gã, Nam Cung Việt liền tự kiếm trò vui, bị bạn tốt làm lơ, cũng không phải chỉ mới một lần hai lần.
Bọn Hiên Viên Kiệt đi rồi, Trác Cẩn Khác cũng biến mất khỏi trên đèn đường, Hiên Viên Kiệt có con đường của bọn họ, Trác Cẩn Khác cũng có chuyện của chính mình.
Trác Cẩn Khác nhanh chóng di động, chỉ trong vòng mấy giờ ngắn ngủn, lướt qua mấy quốc gia, đi đến điểm mục đích của y, đó là trung tâm tôn giáo của thế giới, kiến trúc rộng lớn, bầu không khí tôn giáo nồng đậm, thời điểm lần đầu tiên Trác Cẩn Khác đi đến nơi đây du lịch, nơi này đã cho y một loại cảm giác dị thường thân thiết, nơi này phi thường tương tự với thánh địa giáo đình của dị thế giới. Y đã từng vượt qua khoảng thời gian hơn trăm năm ở thánh địa giáo đình của dị thế giới, luận cảm giác, nơi đó so với Trác gia, lại càng giống nhà hơn.
Hiện giờ thăm lại chốn xưa, cột đá rộng lớn thuần trắng, tầng tầng huyết ô, trên quảng trường rộng lớn nơi nơi đều là thi thể, quái vật biến dị du đãng, địa phương này, luôn là nơi hội tụ các tín đồ cùng các du khách đến từ các nơi trên thế giới, mang theo các loại tâm tình tới thưởng thức nhân văn cùng tinh thần văn hóa ở nơi đây, chỉ là cùng với thời điểm thiên tai buông xuống, những nơi tụ tập đông đảo nhân loại này liền tao ngộ phải kiếp nạn, tượng thần cao cao kia, mỗi một chỗ thần thánh của nơi này, thiên sứ cùng thần minh trên bức họa, không có giải cứu bọn họ.
Đứng ở quảng trường huyết tinh, ngửi hơi thở khó chịu kia, Trác Cẩn Khác phảng phất như thấy được ngày đó, thời điểm khi bọn quái vật biến dị bắt đầu tàn sát, bộ dáng đám người hoảng loạn chạy trốn, trên mặt sợ hãi, hô to thần ơi. Đáng tiếc, thần, không có đáp lại bọn họ.
Trác Cẩn Khác thân là Giáo Hoàng, đã từng hãm hại thần minh, có được thần cách, y biết cái gọi là thần rốt cuộc là thứ gì, Trác Cẩn Khác biết rõ đó chỉ là các Thần tộc có được danh thần mà thôi, bọn họ khác hoàn toàn so với thần mà y tán thành. Trác Cẩn Khác tin thần không? Kỳ thật y tin, chỉ là y tin thần, nhưng ở trong đáy lòng y, nó sẽ không cứu y, sẽ không giúp y, tác dụng của nó, chính là để cho Trác Cẩn Khác không cần bị lạc mất chính mình mà thôi.
Không vì thiện ác chính tà, chỉ đơn thuần là vì không để chính mình bị lạc lối khi thời gian trôi đi, không bị lực lượng mê hoặc, vĩnh viễn không mất đi hỉ nộ ai nhạc, căm hận chán ghét của chính mình, trở thành như cục đá tượng thần không gợn sóng.
Từng bước một, Trác Cẩn Khác thong dong nện bước, giống như đúc mấy năm trước khi đến nơi đây du lịch, thi thể cùng bọn quái vật biến dị du đãng chung quanh, trong mắt y lại tựa như phong cảnh tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất