Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm

Chương 12: Ngài còn khen tôi tao cơ mà

Trước Sau
Edit + Beta: Vịt

Còn chưa nhìn rõ mặt người tới, Lư Ninh đã cảm giác được sắp xảy ra không lành, cậu nghĩ tới mảng hình xăm lớn sau lưng Ninh Kinh Hồng......

Lư Ninh theo bản năng lui về phía sau hai bước, sau đó xoay người chạy về phía sau sân khấu: "Chị Liên! Nói em không ở đây!"

Liên Hồng Nhất không biết xảy ra tình huống gì, mắt thấy Lư Ninh nhanh chóng biến mất sau sân khấu, bên này khách xông vào cửa đã tới trước mặt, cô phải trước tiên ứng phó đối phương.

Người nọ mặc một thân thường phục, tướng mạo bình thường, khí thế lại rất ác liệt. Sau khi tới trong quán liền nhìn trái phải, một bộ dáng tìm người. Vừa nãy lúc hắn vào cửa Liên Hồng Nhất cũng nghe thấy, nghĩ thầm không trách được Ninh Kinh Hồng chạy nhanh như vậy, lại để cho kẻ thù tìm tới trong quán.

Trong lòng mắng Ninh Kinh Hồng không hiểu chuyện, trên mặt mang theo nụ cười chào hỏi khách — khả năng gây chuyện của Ninh Kinh Hồng, nhưng người ta cũng là của trong quán cô ta, chuyện ập lên đầu cũng không thể không giúp đỡ.

"Xin chào, ngài muốn xem cái gì?"

Nam nhân mặc thường phục liền nói: "Tôi tới tìm người, Ninh Kinh Hồng có đây không?"

Liên Hồng Nhất muốn nói ở trong quán cô chính là đồ ngu, cô giả vờ một bộ biểu tình vô tội hỏi: "Ninh Kinh Hồng? Á...... Cậu ta a, gần đây đều không đi làm. Ngài tìm cậu ta có chuyện gì? Muốn tìm quan hệ xã hội tôi có thể đề cử cho ngài quan hệ xã hội khác, cậu ấy vẫn quá trẻ, chưa nhận qua mấy vụ."

Người nọ quét phía sau Liên Hồng Nhất một cái, người sau sửng sốt một chút, cười vươn tay lật hình của Ninh Kinh Hồng qua: "Hôm nay ai trực nhật, cũng không lật hình lại."

Cô vừa nói cũng vừa lật một tấm tình khác lại, mắng: "Bọn trẻ con này làm việc thật lười biếng."

— Tầm mắt người kia rơi xuống chỗ có ảnh của các quan hệ xã hội, có mặt ở buổi làm thì đều sẽ có ảnh treo ra, đây là quy củ của Ánh trăng.

Rất kỳ quái, vị khách kia thế nhưng không có tiếp tục quấy rầy: "Cậu ta đã không đi làm, tôi liền đi chỗ khách tìm xem."

Lư Ninh thông qua khe cửa giữa hậu đài và sân khấu nhìn thấy tất cả quá trình, cậu cũng không rõ Ninh Kinh Hồng rốt cuộc có cái thân phận gì không muốn người biết, trong nhật ký không viết, hay là hắn cảm thấy đây là chuyện không đáng nhắc tới?

Xã hội xã hội!

Lư Ninh chuẩn bị từ cửa sau rời đi, cậu cảm thấy người kia sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Ninh Kinh Hồng dễ dàng như vậy, phiền toái nếu như có thể tự mình giải quyết mình đã không gọi là phiền toái rồi. Cậu hiểu được, trở thành Ninh Kinh Hồng thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt với khoản nợ dai dẳng của hắn, nhưng ít ra đừng là hiện tại.

Ít nhất để cho hắn tóm được vụ Hoàng tiên sinh này rồi hãy nói.

Cậu trong quá trình rời đi không bắt gặp ai, sáng sớm các quan hệ xã hội vẫn đang ngủ, phụ trách làm copywriting (*) đi làm càng muộn, bọn họ thậm chí có thể trực tiếp làm việc ở nhà, cho nên Lư Ninh rất thuận lợi đi tới cửa sau.

((*) copywriting: đây là công việc dùng ngôn ngữ, hình ảnh, âm thanh để viết bài PR, quảng cáo, giới thiệu tới người dùng cho cá nhân hoặc doanh nghiệp. Từ Hán việt của nó rất quen thuộc với chúng ta đó là "văn án", ở một chương nào ấy mình vẫn chưa tra được từ thay thế thích hợp mình cũng dùng từ văn án, từ chương sau mình sẽđể từ copywriting)

Chỉ là cậu vừa ra khỏi cửa lại lui trở lại. Lư Ninh nhìn thấy có hai ba nam nhân cơ thể cường tráng quanh quẩn chỗ cách "Ánh trăng" không xa, cậu dán sát vào tường nhìn ra bên ngoài, trong tay mấy người kia hình như còn cần cái gì đó.

Thiết côn? Dao găm? Hay là...... súng?



Tóm là là vũ khí.

Lư Ninh mặt không chút thay đổi thu hồi tầm mắt, trên trán lặng lẽ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh — Ninh Kinh Hồng này cố chấp như vậy sao?! Còn làm phiền nhiều nhiều người như vậy bao vây chặn đánh cậu?

Làm sao bây giờ...... Nhìn tư thái của bọn chúng, bị tóm được không nói mất mạng, nửa cái mạng ít nhất không có, cậu còn chưa từng bị đánh, thích ứng không được, huống chi bị thương trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào nhận vụ của Hoàng tiên sinh.

Lư Ninh nhìn chung quanh một chút, phát hiện cửa sau quán bar Ánh trăng cách đó không xa có muộn đoạn tường, không tính là cao, nếu từ chỗ đó leo ra, hẳn sẽ không dẫn tới chú ý.

Lư Ninh đang chuẩn bị trượt qua, cánh tay đột nhiên bị người từ phía sau lưng một phát túm lấy, cậu còn chưa có lấy lại tinh thần, đã bị người dùng sức kéo lại.

Trong nháy mắt đó Lư Ninh bị dọa đến nhịp tim đều ngừng nửa nhịp.

"Suỵt!"

Lư Ninh không có cơ hội nói chuyện, cậu bị bịt miệng, trong vách tường ngõ hẻm ánh sáng âm u, chờ sau khi cậu dần dần thích ứng, mới nhìn rõ bộ dáng người trước mắt. Người kia thân hình cao lớn, chiều cao đại khái không sai biệt lắm với Lư Ninh hồi còn sống, cao hơn Ninh Kinh Hồng nửa cái đầu.

Người nọ trên mặt đeo kính râm, nhưng Lư Ninh vẫn như cũ rất dễ dàng nhận ra hắn — là đại lão hôm qua gặp ở phòng rửa tay, hắn sao lại tới?

Đối phương cũng không quản chuyện Lư Ninh, cậu hiện tại ở trong mắt hắn chính là quần chúng ăn dưa chỉ cần không nói chuyện không gây phiền toái là được, cho nên người ta chỉ bịt kín miệng cậu.

Đại lão giơ tay lên đi lên phía trước nhanh chóng vẫy hai cái, từ phía sau hắn lục tục đi ra 4-5 người, đều dán tường đi tới. Lư Ninh mở to mắt nhìn bọn họ, những người đó đều mặc thường phục màu đen, đi đường cơ hồ không có thanh âm gì, nhìn qua trải qua huấn luyện rất tốt, những người này rõ ràng khỏe hơn 2-3 nam nhân cường tráng kia.

Lư Ninh không nói chuyện, trong lòng lại đang tính toán — chẳng lẽ cậu hiểu lầm, mấy người cầm vũ khí cũng không phải hướng vào cậu, mà là có mục đích khác?

Vậy người tới trong quán tìm cậu là ai?

"Tôi buông tay ra, không được phát ra âm thanh, biết chưa?

Nam nhân che miệng cậu thấp giọng nói như vậy, Lư Ninh nhìn chằm chằm mặt hắn, nghiêm túc gật đầu, nếu như có thể cậu cũng không muốn bị một đồng tính che miệng như vậy.

Đối phương buông tay ra, Lư Ninh cảm thấy hô hấp nhất thời thoải mái rất nhiều. Nhưng là dường như sợ cậu xông ra quấy rối kế hoạch của bọn họ, đại lão kính râm lại thấp giọng cảnh cáo cậu: "Đợi, đừng có chạy lung tung."

Lư Ninh ngoan ngoãn gật đầu, cũng dịch vào bên trong một bước.

— Hôm qua hắn không phải cũng tới tham gia tang lễ của "Lư Ninh" sao? Mang nhiều người như vậy...... Chẳng lẽ là trong "Ánh trăng" tiến hành một ít giao dịch kỳ quái? Việc này đoán rằng tương đối đáng tin, dù sao cậu quả thật không nhận ra đeo kính râm này.

Lư Ninh nghĩ tới đây không khỏi nhăn mày lại, tính tình Liên Hồng Nhất cậu hiểu, nữ nhân này chỉ muốn bình bình an an phát đại tài, chuyện phạm pháp loạn kỷ cương có thể không làm liền không làm, sao còn làm ra loại chuyện này.

Phía xa một người áo đem đi về phía mấy người cầm vũ khí, giữa hai bên không biết nói chuyện cái gì, người áo đen đột nhiên ra tay, hung hăng đánh vào trên bụng đối phương, một người khác ôm bụng quỳ rạp xuống đất, mấy người áo đen khác từ trong chỗ tầm mắt điểm mù của bọn họ đột nhiên nhảy ra, ngắn ngủi mấy phút mà thôi, giữa hai bên đã bộc phát một trận tranh đấu phi thường kịch liệt, trong tay 2-3 tráng hán kia quả nhiên có súng, Lư Ninh phía xa nhìn tới cơ hồ sợ ngây người — những người này giống như đang đóng phim vậy.

Đại lão kính râm ôm cánh tay dựa vào trên tường đối diện cậu, bởi vì hai mặt tường cách rất gần, khoảng cách giữa hai người bọn họ cũng rất gần, Lư Ninh thậm chí có thể nghe thấy được trên người hắn có cỗ mùi thơm nhàn nhạt của thuốc lá.



Lư Ninh biết hắn hiện tại sẽ không để cho mình rời đi, dứt khoát từ bỏ chống cự, cùng hắn chờ, chỉ là không biết người này là người tốt hay người xấu, nhìn dáng dấp, không giống hung đồ.

Đối phương vừa vặn lúc cậu nhìn sang tháo kính râm trên mặt xuống, đáy mắt vẫn như cũ có quầng thâm nồng đậm, ngược lại tốt hơn tối qua chút, ít nhất xung quanh mắt không có gân xanh nổi lên.

...... Bất quá người này thoạt nhìn vẫn như cũ phi thường táo bạo, chay mày, vẻ mặt khó chịu, giống như người khác thiếu hắn 200 vạn vậy.

"Hôm qua tôi hình như gặp qua cậu rồi."

Nam nhân người khác thiếu hắn 200 vạn không có chút dấu hiệu nào mở miệng, Lư Ninh không nghĩ tới hắn sẽ chủ động đáp lời với mình, mỉm cười nói: "Ngài trí nhớ rất tốt, chúng ta hôm qua đã gặp qua ở phòng rửa tay, ngài còn khen tôi tao cơ mà."

Người kia nhíu mày, trên mặt không rõ là biểu tình gì. Lư Ninh thấy bộ dáng im lặng của hắn ngoắc ngoắc khóe miệng, thằng cha này chuyện đối với người khác không lễ phép, chả lẽ đảo mắt đã quên?

Nam nhân kia hình như cũng ý thức được vô lễ của mình, ước chừng có chút lúng túng: "À...... Tôi nhớ ra rồi, cậu là nhân viên quán bar này?"

Lư Ninh mỉm cười sửa đúng: "Quan hệ xã hội."

Đối phương nghẹn lại.

Lư Ninh trong lòng sảng khoái, cậu chưa bao giờ cảm giác mình làm quan hệ xã hội là chuyện đáng xấu hổ, cũng có tới bây giờ làm việc ngay thẳng, sống lẽ thẳng khí hùng, mấy người đối với nghề nghiệp của cậu mang thành kiến, cậu càng không nghĩ khái niệm mơ hồ.

"Bộ dáng của cậu, tuổi không lớn lắm a."

"Thành niên rồi."

"......"

Lư Ninh thấy đối phương rốt cục ngừng lại hỏi thăm, cũng dựa lưng vào tường dời đi tầm mắt.

Một lát sau, người mặc áo đen tóm mấy tráng hán đi về phía bên này, nam nhân đối diện đeo kính đen lên, đi ra ngoài. Chỉ bất quá hắn đi chưa được hai bước, đột nhiên dừng lại hỏi: "Cậu tên gì?"

Lư Ninh nhìn về phía hắn, cười tới có chút giả tạo: "Ngài vẫn là đi bận rộn chuyện của mình đi."

"Tôi họ Thích."

Lư Ninh nhìn hắn không nói chuyện, nam nhân kia đột nhiên lộn trở lại, đưa tay một cái nắm trụ cằm cậu: "Tôi lần trước nói là hình xăm của cậu tao, ánh đèn phòng rửa tay quá mời, hôm nay phát hiện, người cậu càng......"

Lư Ninh nheo mắt lại, dùng sức kéo tay hắn ra. Đối phương hình như có chút kinh ngạc, vẫy vẫy tay, đột nhiên cười một tiếng: "Có cá tính."

Lư Ninh không để ý đến hắn, xoay người đi về phía khác, phía sau còn có thanh âm bay qua: "Cậu rốt cục tên là gì? Ê...... Tôi cảm thấy cậu rất quen mắt."

Bệnh thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau