Chương 5
Edit: Hwan
Beta: Hwan [Kha,cám ơn một số chỗ nha)]
*****************
Ngày thứ hai, tiểu hồ ly vừa tỉnh lại, cảm thấy toàn thân thư sướng, ngay cả đau xót trên người cũng tựa hồ không còn đau đớn nữa.
Tiểu hồ ly sau khi thanh tỉnh lòng tràn đầy vui mừng nhìn bạn mới của mình, nó không khỏi suy nghĩ miên man.
Tiểu Bạch — đây là tiểu hồ ly vì bạn mình mà đặt tên, bởi vì long đản vốn là màu trắng, cho nên nó đã bảo hắn là Tiểu Bạch, nếu là tiểu long biết nó vì mình đặt tên như vậy, chỉ sợ hội lại hộc máu.
Tiểu Bạch mặt ngoài như vậy, tổ chim thô ráp như vậy, có thể bị đau hay không? Mình có cần phải đi tìm thứ gì đó mềm mại để ở trên không?
Nghĩ tới đây, tiểu hồ ly quyết định ra ngoài tìm chút vật mềm mại trở về, làm cho bạn của nó ngủ được thoải mái hơn.
Sau khi tính toán xong, tiểu hồ ly liền rời động.
Tiểu hồ ly đi rồi, tiểu long một đêm không ngủ được, ngay cả mắt cũng không mở ra, hắn một bên mắng tiểu hồ ly, một bên mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Sau khi tiểu long tỉnh ngủ, phát hiện tiểu hồ ly ra ngoài còn không có trở về, hắn cũng không biết bây giờ là lúc nào, hắn chỉ biết là mình không nghĩ theo xuẩn hồ ly cùng một chỗ, nếu không sớm muộn hắn cũng bị tức chết, nhưng là mình ở trong long đản không thể di chuyển, làm sao bây giờ đây?
Tiểu long nghĩ tới nghĩ lui, thủy chung nghĩ không ra như thế nào mới có thể rời khỏi sơn động.
Càng nghĩ càng buồn bực tiểu long đột nhiên nảy sinh ác độc mà dùng sức tại thành trứng va chạm, lạch cạch một cái, long đản dĩ nhiên bị đụng phải lăn khỏi tổ chim.
Tiểu long nhất thời vui mừng khôn xiết, củng cố sừng long đau đớn bị đụng phải, vội vàng bò lên, lại dùng sức va chạm, long đản lạch cạch lăn về phía cửa động.
Tiểu long cao hứng cực kỳ, lại tiếp tục, bắt đầu cho sự nghiệp thập phần gian nan bỏ trốn của hắn.
Nhắc tới vật mềm mại, tiểu hồ ly nghĩ ngay đến lụa, nhưng nếu là lụa, thì chỉ loài người mới có, vì bạn của mình, tiểu hồ ly quyết định đi làm tiểu thâu, đến chỗ loài người ở trộm lụa.
Tiểu hồ ly chạy qua rất nhiều đỉnh núi, mới nhìn thấy một thôn trang nhỏ.
Lúc này đã quá giữa trưa rồi, tiểu hồ ly cảm thấy bụng đói kêu vang, nghe trong không khí mùi thơm, tiểu hồ ly cảm thấy càng đói bụng, nhưng nó nhưng không có can đảm theo mùi thơm đi trộm đồ ăn, bởi vì nó biết loài người so với đám hỗn tạp sắc hồ ly kia đuổi nó đi càng đáng sợ, chỉ một sơ sẩy nhỏ, cũng làm nó mất cái mạng của mình.
Thế nên dù rất đói bụng, nhưng tiểu hồ ly chỉ có thể nhẫn nại.
Bởi vì vốn là lúc giữa trưa, đại đa số mọi người đang ăn cơm trưa, cho nên cơ hồ không có người nhìn thấy một tuyết hồ dọc theo mỗi nhà mà tìm đồ vật.
Tiểu hồ ly cẩn thận mà đem đầu dò xét tiến vào cánh cửa sân sau, hướng góc quần áo phơi nắng mà nhìn, thất vọng, lại không có thứ mình muốn, đây đã là nhà thứ bảy rồi, giờ tìm không được, chờ những người đó cơm nước xong càng thêm khó tìm rồi.
Tiểu hồ ly lên tinh thần, hướng nhà tiếp theo đi đến.
A! Tìm được rồi! “Thứ đang tung bay trên cây trúc chẳng phải lụa mình muốn tìm đấy sao? ”
Tiểu hồ ly hưng phấn, vội vàng chạy vội tới sào trúc phơi đồ, nhảy hết sức mình — không có bắt được, không có biện pháp, sào trúc rất cao, tiểu hồ ly với không tới.
Lại nhảy lần nữa, vẫn là không lấy được.
Tiểu hồ ly khổ não mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn lên mảnh lụa mê hoặc người kia
Đang lúc tiểu hồ ly đối với tấm lụa xuất thần, một tiểu hài tử ăn xong cơm xuất môn.
Tiểu hài tử nhìn thấy một vật nhỏ màu trắng ngồi chồm hổm trong sân nhà mình, hết sức hưng phấn, hét lớn: “Nương! Có con chó nhỏ màu trắng chạy đến sân nhà chúng ta!”
Tiểu hài tử không nhận biết tiểu hồ ly vốn là hồ ly, còn tưởng rằng nó là một con chó.
Tiểu hồ ly cả kinh, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, trong lúc hấp tấp, dĩ nhiên là làm đổ sào trúc, mảnh lụa mềm mại kia theo gió bay đến trước mặt nó.
Tiểu hồ ly vui sướng! Thiếu chút nữa nghĩ muốn tỏ vẻ chính mình hưng phấn.
Nó ngậm mảnh lụa, hất cánh cửa ra.
Trong phòng người sau khi nghe được tiếng kêu của tiểu hài tử đi ra, chứng kiến tiểu hồ ly chạy ra đến cạnh cửa.
“Hồ ly a! Nhưng lại vốn là một con tuyết hồ!”
Vừa nghe lời ấy, trong phòng người đều chạy đến.
“Thật sự à! Vốn là một con tuyết hồ khó gặp!”
“Nhanh lên một chút chặn nó lại, đừng cho nó chạy! Phải biết rằng tuyết hồ phi thường đáng giá!”
…
Những người đó kêu to, đuổi theo tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cả kinh, ngậm mảnh lụa điên cuồng chạy trốn thoát.
Những người đó ở phía sau theo đuổi không bỏ, tiểu hồ ly bị bọn họ đuổi theo chạy chín đỉnh núi, mới thoát khỏi sự theo đuổi của những người đó.
Sau khi xác định những người đó thật sự không có đuổi, tiểu hồ ly mới dám buông mảnh lụa trong miệng ra, quỳ rạp trên mặt đất suyễn đại khí.
Đợi sau khi hồi phục khí lực rồi, tiểu hồ ly mới một lần nữa ngậm mảnh lụa, trở về động mới của mình.
Đáng thương tiểu hồ ly! Nếu nó biết người bạn bảo bối của nó đào tẩu rồi, chẳng phải thương tâm đến chết?
———————————-
Về “Tiểu long như thế nào biết hai mắt của mình chính là màu lam?”
— bởi vì hôm qua vì có thể ở 《 Lưu Huỳnh Phi》 nơi nào cấp ra liên tiếp, cho nên viết rất vội vàng, cũng sẽ không có lưu ý đến vấn đề này, đa tạ đại nhân nhắc nhở, đã làm tu sửa.
Dưới đây đúng là trả lời một ít vấn đề mà các đại nhân hỏi
Huyền Tử: tiểu hồ ly, ngươi chừng nào thì lớn lên?
Tiểu hồ ly: lớn lên phải trải qua một quá trình.
Huyền Tử: tiểu hồ ly, có một số đại nhân nói muốn ôm ngươi một cái, ngươi nguyện ý để cho bọn họ ôm một chút sao?
Tiểu hồ ly hai mắt sáng lên: thật vậy chăng? Nghĩ không ra ta được hoan nghênh như vậy! Ta nguyện —
Bên cạnh tiểu long nhéo tiểu hồ ly, kéo vào trong lòng, ôm chặt, khốc khốc nói: nó là người của ta, ai cũng đừng nghĩ tùy tiện sờ cho dù là một chút.
Huyền Tử: sờ soạng thì như thế nào?
Tiểu long huy huy nắm tay: oánh hắn!
Tiểu hồ ly nhỏ giọng nói: vậy ta sờ chính mình thì sao?
Tiểu long xứng đáng hừ một tiếng: không cho!
Bạo quân! Huyền Tử rụt lui cổ, không dám hỏi lại vấn đề này.
Trở mình một chút, lại đặt câu hỏi.
Huyền Tử: đại nhân muốn biết trong các ngươi người nào là thụ? Người nào là công?
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua tiểu long buông xuống mi mắt, lá gan tương đối to nói: đương nhiên là ta!
Tiểu long nguy hiểm mà nheo lại hai tròng mắt: Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm?
Tiểu hồ ly cười khan mấy tiếng, nói: đại nhân nhà ta nói, còn không có xác định, xem tình huống đi.
Tiểu long liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt lộ ra uy hiếp, thuận đường huy một chút nắm tay.
Huyền Tử chảy mồ hôi lạnh …
Beta: Hwan [Kha,cám ơn một số chỗ nha)]
*****************
Ngày thứ hai, tiểu hồ ly vừa tỉnh lại, cảm thấy toàn thân thư sướng, ngay cả đau xót trên người cũng tựa hồ không còn đau đớn nữa.
Tiểu hồ ly sau khi thanh tỉnh lòng tràn đầy vui mừng nhìn bạn mới của mình, nó không khỏi suy nghĩ miên man.
Tiểu Bạch — đây là tiểu hồ ly vì bạn mình mà đặt tên, bởi vì long đản vốn là màu trắng, cho nên nó đã bảo hắn là Tiểu Bạch, nếu là tiểu long biết nó vì mình đặt tên như vậy, chỉ sợ hội lại hộc máu.
Tiểu Bạch mặt ngoài như vậy, tổ chim thô ráp như vậy, có thể bị đau hay không? Mình có cần phải đi tìm thứ gì đó mềm mại để ở trên không?
Nghĩ tới đây, tiểu hồ ly quyết định ra ngoài tìm chút vật mềm mại trở về, làm cho bạn của nó ngủ được thoải mái hơn.
Sau khi tính toán xong, tiểu hồ ly liền rời động.
Tiểu hồ ly đi rồi, tiểu long một đêm không ngủ được, ngay cả mắt cũng không mở ra, hắn một bên mắng tiểu hồ ly, một bên mơ mơ màng màng mà ngủ thiếp đi.
Sau khi tiểu long tỉnh ngủ, phát hiện tiểu hồ ly ra ngoài còn không có trở về, hắn cũng không biết bây giờ là lúc nào, hắn chỉ biết là mình không nghĩ theo xuẩn hồ ly cùng một chỗ, nếu không sớm muộn hắn cũng bị tức chết, nhưng là mình ở trong long đản không thể di chuyển, làm sao bây giờ đây?
Tiểu long nghĩ tới nghĩ lui, thủy chung nghĩ không ra như thế nào mới có thể rời khỏi sơn động.
Càng nghĩ càng buồn bực tiểu long đột nhiên nảy sinh ác độc mà dùng sức tại thành trứng va chạm, lạch cạch một cái, long đản dĩ nhiên bị đụng phải lăn khỏi tổ chim.
Tiểu long nhất thời vui mừng khôn xiết, củng cố sừng long đau đớn bị đụng phải, vội vàng bò lên, lại dùng sức va chạm, long đản lạch cạch lăn về phía cửa động.
Tiểu long cao hứng cực kỳ, lại tiếp tục, bắt đầu cho sự nghiệp thập phần gian nan bỏ trốn của hắn.
Nhắc tới vật mềm mại, tiểu hồ ly nghĩ ngay đến lụa, nhưng nếu là lụa, thì chỉ loài người mới có, vì bạn của mình, tiểu hồ ly quyết định đi làm tiểu thâu, đến chỗ loài người ở trộm lụa.
Tiểu hồ ly chạy qua rất nhiều đỉnh núi, mới nhìn thấy một thôn trang nhỏ.
Lúc này đã quá giữa trưa rồi, tiểu hồ ly cảm thấy bụng đói kêu vang, nghe trong không khí mùi thơm, tiểu hồ ly cảm thấy càng đói bụng, nhưng nó nhưng không có can đảm theo mùi thơm đi trộm đồ ăn, bởi vì nó biết loài người so với đám hỗn tạp sắc hồ ly kia đuổi nó đi càng đáng sợ, chỉ một sơ sẩy nhỏ, cũng làm nó mất cái mạng của mình.
Thế nên dù rất đói bụng, nhưng tiểu hồ ly chỉ có thể nhẫn nại.
Bởi vì vốn là lúc giữa trưa, đại đa số mọi người đang ăn cơm trưa, cho nên cơ hồ không có người nhìn thấy một tuyết hồ dọc theo mỗi nhà mà tìm đồ vật.
Tiểu hồ ly cẩn thận mà đem đầu dò xét tiến vào cánh cửa sân sau, hướng góc quần áo phơi nắng mà nhìn, thất vọng, lại không có thứ mình muốn, đây đã là nhà thứ bảy rồi, giờ tìm không được, chờ những người đó cơm nước xong càng thêm khó tìm rồi.
Tiểu hồ ly lên tinh thần, hướng nhà tiếp theo đi đến.
A! Tìm được rồi! “Thứ đang tung bay trên cây trúc chẳng phải lụa mình muốn tìm đấy sao? ”
Tiểu hồ ly hưng phấn, vội vàng chạy vội tới sào trúc phơi đồ, nhảy hết sức mình — không có bắt được, không có biện pháp, sào trúc rất cao, tiểu hồ ly với không tới.
Lại nhảy lần nữa, vẫn là không lấy được.
Tiểu hồ ly khổ não mà ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn lên mảnh lụa mê hoặc người kia
Đang lúc tiểu hồ ly đối với tấm lụa xuất thần, một tiểu hài tử ăn xong cơm xuất môn.
Tiểu hài tử nhìn thấy một vật nhỏ màu trắng ngồi chồm hổm trong sân nhà mình, hết sức hưng phấn, hét lớn: “Nương! Có con chó nhỏ màu trắng chạy đến sân nhà chúng ta!”
Tiểu hài tử không nhận biết tiểu hồ ly vốn là hồ ly, còn tưởng rằng nó là một con chó.
Tiểu hồ ly cả kinh, nhanh chân chạy ra ngoài cửa, trong lúc hấp tấp, dĩ nhiên là làm đổ sào trúc, mảnh lụa mềm mại kia theo gió bay đến trước mặt nó.
Tiểu hồ ly vui sướng! Thiếu chút nữa nghĩ muốn tỏ vẻ chính mình hưng phấn.
Nó ngậm mảnh lụa, hất cánh cửa ra.
Trong phòng người sau khi nghe được tiếng kêu của tiểu hài tử đi ra, chứng kiến tiểu hồ ly chạy ra đến cạnh cửa.
“Hồ ly a! Nhưng lại vốn là một con tuyết hồ!”
Vừa nghe lời ấy, trong phòng người đều chạy đến.
“Thật sự à! Vốn là một con tuyết hồ khó gặp!”
“Nhanh lên một chút chặn nó lại, đừng cho nó chạy! Phải biết rằng tuyết hồ phi thường đáng giá!”
…
Những người đó kêu to, đuổi theo tiểu hồ ly.
Tiểu hồ ly cả kinh, ngậm mảnh lụa điên cuồng chạy trốn thoát.
Những người đó ở phía sau theo đuổi không bỏ, tiểu hồ ly bị bọn họ đuổi theo chạy chín đỉnh núi, mới thoát khỏi sự theo đuổi của những người đó.
Sau khi xác định những người đó thật sự không có đuổi, tiểu hồ ly mới dám buông mảnh lụa trong miệng ra, quỳ rạp trên mặt đất suyễn đại khí.
Đợi sau khi hồi phục khí lực rồi, tiểu hồ ly mới một lần nữa ngậm mảnh lụa, trở về động mới của mình.
Đáng thương tiểu hồ ly! Nếu nó biết người bạn bảo bối của nó đào tẩu rồi, chẳng phải thương tâm đến chết?
———————————-
Về “Tiểu long như thế nào biết hai mắt của mình chính là màu lam?”
— bởi vì hôm qua vì có thể ở 《 Lưu Huỳnh Phi》 nơi nào cấp ra liên tiếp, cho nên viết rất vội vàng, cũng sẽ không có lưu ý đến vấn đề này, đa tạ đại nhân nhắc nhở, đã làm tu sửa.
Dưới đây đúng là trả lời một ít vấn đề mà các đại nhân hỏi
Huyền Tử: tiểu hồ ly, ngươi chừng nào thì lớn lên?
Tiểu hồ ly: lớn lên phải trải qua một quá trình.
Huyền Tử: tiểu hồ ly, có một số đại nhân nói muốn ôm ngươi một cái, ngươi nguyện ý để cho bọn họ ôm một chút sao?
Tiểu hồ ly hai mắt sáng lên: thật vậy chăng? Nghĩ không ra ta được hoan nghênh như vậy! Ta nguyện —
Bên cạnh tiểu long nhéo tiểu hồ ly, kéo vào trong lòng, ôm chặt, khốc khốc nói: nó là người của ta, ai cũng đừng nghĩ tùy tiện sờ cho dù là một chút.
Huyền Tử: sờ soạng thì như thế nào?
Tiểu long huy huy nắm tay: oánh hắn!
Tiểu hồ ly nhỏ giọng nói: vậy ta sờ chính mình thì sao?
Tiểu long xứng đáng hừ một tiếng: không cho!
Bạo quân! Huyền Tử rụt lui cổ, không dám hỏi lại vấn đề này.
Trở mình một chút, lại đặt câu hỏi.
Huyền Tử: đại nhân muốn biết trong các ngươi người nào là thụ? Người nào là công?
Tiểu hồ ly nhìn thoáng qua tiểu long buông xuống mi mắt, lá gan tương đối to nói: đương nhiên là ta!
Tiểu long nguy hiểm mà nheo lại hai tròng mắt: Ngươi nói cái gì? Ta nghe không rõ ràng lắm?
Tiểu hồ ly cười khan mấy tiếng, nói: đại nhân nhà ta nói, còn không có xác định, xem tình huống đi.
Tiểu long liếc mắt nhìn ta một cái, ánh mắt lộ ra uy hiếp, thuận đường huy một chút nắm tay.
Huyền Tử chảy mồ hôi lạnh …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất