Yêu Thương Chưa Thỏa

Chương 17

Trước Sau
Đương nhiên tôi đã say quắc cần câu được Đường Dịch Xuyên đưa về nhà cậu ấy, suốt dọc đường ngồi trên ghế phó lái, trong đầu hỗn loạn quay cuồng, miệng còn lẩm bẩm. Đến khi bị cậu ấy vác vào phòng tắm, nước nóng giội xuống đầu, lúc này mới hơi tỉnh táo lại một chút.

Chúng tôi đều trần truồng.

Tôi biết người trước mắt mình là Đường Dịch Xuyên, nhưng không thể xác định được đây có phải là một giấc mộng ướt át ngu xuẩn của tôi nữa hay không. Tôi cố gắng căng mí mắt nặng trịch của mình, nhìn chằm chằm cậu ấy. Trong phòng tắm toàn là hơi nước, gương mặt Đường Dịch Xuyên xa xôi như mộng.

Đường Dịch Xuyên gội đầu cho tôi. Tôi cúi đầu, dựa trán vào vai cậu ấy, để cậu ấy bôi dầu gội không mất sức. Tôi nhạy cảm với mùi từ bé, ngửi thấy tinh dầu chất lượng kém là đau đầu, nhưng sữa tắm ở nhà Đường Dịch Xuyên có mùi rất thơm lại độc đáo, tôi hít từng chút để mùi hương tràn vào xoang mũi, cảm giác như bị bổ một nhát rất nặng vào ngực, bỗng nhiên làm tôi muốn rơi nước mắt.

Đường Dịch Xuyên đưa ngón tay vào trong tóc của tôi, dịu dàng xoa bóp từng chút từng chút. Còn tôi mải miết vùi vào cổ cậu ấy, mũi ngửi chưa đủ, còn chạm môi lên, dùng tay cảm giác.

Gội đầu xong thì tắm rửa thân thể, tay Đường Dịch Xuyên thoa sữa tắm, ngón tay thon dài lướt qua cơ ngực cường tráng và vùng bụng phẳng của tôi, sau đó trơn tru đưa vào giữa háng tôi, nắm lấy thứ kia nhẹ nhàng chà xát. Cậu ấy cọ rửa rất cẩn thận cho tôi, đầu ngón tay trượt lên trượt xuống trên dương v*t, vuốt ve từ quy đầu đến sau dương v*t, thậm chí không bỏ sót bất cứ đường gân uốn lượn nào.

Đầu của tôi nặng như chì, cả người mềm nhũn như bùn nhão, tạm thời không cứng được nhưng lại cảm thấy thoải mái lạ thường. Tôi phải dựa vào Đường Dịch Xuyên mới đứng vững được, vươn tay áp lên phần háng nhỏ hẹp của cậu ấy, thỉnh thoảng ưỡn hông kích thích để bộ phận sinh dục của mình ma sát trọn vẹn với thân thể của cậu ấy, truy cầu thêm càng nhiều khoái cảm. Đường Dịch Xuyên cũng chẳng khách sáo, một tay vòng qua eo tôi, nắm lấy mông tôi, tay kia đưa sát dương v*t chúng tôi lại với nhau, vuốt dọc từ trên xuống dưới.

Dưới nỗ lực của Đường Dịch Xuyên, cuối cùng dương v*t tôi cũng có phản ứng, nhưng chỉ là dựng chứ không cứng, vẫn còn kém chút. Cậu ấy nhìn thằng nhỏ của tôi, lại đối diện với ánh mắt tôi đang mê ly đờ đẫn, sau đó trượt người xuống, ngậm luôn cả bọt sữa tắm vào miệng.

Hai mắt tôi nhìn trời, ngửa đầu tựa vào tường phòng tắm đón nhận Đường Dịch Xuyên làm bằng miệng cho mình, cậu ấy nửa quỳ dưới đất, một tay tự an ủi, một tay xoa nắn dục vọng của tôi.

Đầu lưỡi Đường Dịch Xuyên linh hoạt, khoang miệng tuyệt vời, ngón tay vuốt ve tinh hoàn rồi kéo ra ngoài một cái đúng lúc khiến máu toàn thân tôi nóng lên. Tôi ngày càng lớn hơn, ngày càng cứng hơn, cuối cùng bắn ra như trút, sướng đến mức hồn lìa khỏi xác.

Vòi sen rất lớn rửa trôi hết sữa tắm và tinh dịch trên người tôi. Sau khi cả hai cùng bắn, chúng tôi bắt đầu ôm nhau, càng ôm càng chặt, cậu ấy run rẩy, tôi cũng run rẩy, ban đầu chỉ là từng hồi tim đập rất nhanh, sau đó thì là toàn thân run bần bật.

Cuối cùng Đường Dịch Xuyên nâng mặt tôi lên bằng hai tay, áp cả người lại. Môi cậu ấy hơi lạnh nhưng hôn rất mạnh bạo, như một con sói đói chỉ muốn xé nát tôi thành từng mảnh rồi nuốt vào bụng.

Tôi cũng hôn cậu ấy như thế.

Nụ hôn dài kết thúc thì lòng tôi cũng đủ đầy, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, trong ánh trăng mờ, tôi cảm nhận được bản thân được bế lên giường. Đệm giường mềm mại như mặt hồ, tôi không ngừng chìm xuống, chìm xuống, cho đến khi gần chìm tới đáy, chẳng biết có ai đã cứu tôi bằng một nụ hôn, tôi như được sống lại.

Nụ hôn ấy mềm nhẹ như lông vũ, bay lướt khẽ chạm vào môi tôi, người đó còn nói một câu, tôi yêu anh.

Ngủ một mạch tới giữa trưa ngày hôm sau, tôi mở mắt trên giường Đường Dịch Xuyên, thấy mình đang đắp một cái chăn mỏng, nhấc lên nhìn xuống thì bên trong chẳng có bất cứ thứ gì.

“Dậy rồi à?” Đường Dịch Xuyên ở cùng phòng với tôi, so với tôi trần như nhộng thì cậu ấy đã mặc đồ chỉnh tề, thẳng lưng đứng tựa bên cửa sổ, quay đầu nhìn tôi rồi kéo rèm ra.



Say rượu vốn đã khiến người ta đau đầu, ánh nắng ban trưa lại càng làm người ta ghét, trực tiếp tràn tới như tinh dịch bắn lên mặt tôi.

Tôi bị luồng sáng cường độ mạnh làm cho nổ đom đóm mắt, bỗng không thể nhớ nổi những chuyện sau khi gặp Đường Dịch Xuyên, chỉ mang máng câu Timmy nói “đợi người tới đón” lúc gần đi, vậy nên tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã hỏi: “Có phải Timmy gọi cậu tới đón tôi không?”

Đường Dịch Xuyên không trả lời câu hỏi này, chỉ nói tối qua anh nôn hết ra người, có thể mặc quần áo của tôi.

Sợ mình say rượu làm trò cười, lại khiến trưởng ban Đường đây trở mặt, tôi vội giải thích nói là do mình say quá, không nhớ nổi đã nói gì làm gì.

Đường Dịch Xuyên đứng khuất sáng, không lên tiếng mà nhìn tôi.

Tôi bỗng kích động hỏi cậu ấy: “Đêm qua không xảy ra chuyện gì chứ?”

Đồng tử Đường Dịch Xuyên thu lại, khí lạnh tỏa ra trong mắt, cậu ấy hỏi lại tôi: “Anh nghĩ có chuyện gì xảy ra?”

Quả nhiên người này là động vật máu lạnh, xinh đẹp là thế nhưng cũng lạnh lẽo vô cùng. Tôi bị cậu ấy hỏi lại thấy chột dạ không hiểu vì sao, lại chẳng thể kiềm chế được mà hỏi thêm một câu ngu xuẩn: “Sữa tắm nhà cậu là hãng nào thế? Mùi thơm phết.”

Mà điều khiến câu hỏi này càng ngu hơn là đáp án từ Đường Dịch Xuyên, cậu ấy nhìn tôi, hờ hững đáp, loại đó không có mùi.

Tôi vào phòng tắm, thấy bệ rửa mặt đã để sẵn bàn chải đánh răng mới, dao cạo râu aftershave* cũng nằm ở đó, chứng tỏ người này rất tỉ mỉ, còn khá là đỏm.

*Aftershave hay còn được gọi là “dung dịch sau khi cạo râu” hoặc “nước hoa sau khi cạo râu” – một thuật ngữ còn khá mới tại Việt Nam nhưng tại các nước phương Tây, aftershave là một bước quan trọng để dưỡng da và tạo sự cân bằng cho da sau khi cạo râu.

Lúc tắm,  tôi cố tình đưa sữa tắm lên gần mũi để ngửi, một nhãn hiệu của Nhật không nổi tiếng lắm, đúng là không mùi không màu, khiến tôi cảm thấy cực kỳ khó hiểu, mùi hương kỳ lạ thấu tận ruột gan đêm qua thật sự là mùi cơ thể của tên đó? Ý nghĩ này khiến tôi lạnh sống lưng, cảm thấy Đường Dịch Xuyên cũng sẽ không vui vẻ gì.

Khi tôi ra khỏi phòng tắm thì Đường Dịch Xuyên đang đứng trong bếp nấu cháo. Hồi còn sống chung, phần lớn thời gian tôi đều phụ trách ba bữa một ngày cho cả hai, Đường Dịch Xuyên chỉ thể hiện tài nghệ vào lúc vui vẻ. Risotto hải sản cùng với đuôi bò hầm rượu vang đỏ của cậu ấy ngon cực kỳ, cheese waffle và chocolate brownie cũng ngon khủng khiếp. Có một lần chúng tôi đang làm tình được nửa đường, tôi bỗng đói đến mức không chơi tiếp được, cậu ấy bèn trần như nhộng xuống giường, trần truồng nấu cơm cho tôi.

Đêm qua nôn sạch ra nên giờ dạ dày rỗng tuếch, một nồi chào không thể kích thích cảm giác thèm ăn của tôi, tôi đi tới bên cạnh Đường Dịch Xuyên, không hài lòng mà càu nhàu: “Bữa sáng ăn mỗi thế này thôi à?”

“Giữ dạ.” Đường Dịch Xuyên nghiêm túc quấy cháo trắng trong nồi, mí mắt chẳng buồn nâng, ra cái vẻ quan liêu giáo dục tôi, “Người ngộ độc rượu thì đừng có uống nhiều.”

Tôi thầm tự nhủ vờ vịt cái quái gì, bản thân nghiện thuốc mà còn dạy dỗ tôi? Thế là tôi cợt nhả ghé đầu qua: “Chó chê mèo lắm lông à, hai ta một thằng cắn thuốc một thằng nát rượu, như nhau thôi.”

“Tôi không nghiện thuốc.” Đường Dịch Xuyên quay đầu lườm tôi, ánh mắt sắc như dao, “Anh còn nói vớ nói vẩn nữa tôi cho anh ăn đủ.”



“Tôi sai rồi, cậu là nhất là nhất.” Tôi giơ cao hai tay lên làm động tác đầu hàng rồi lùi ra sau cho đến khi đạt khoảng cách an toàn. Coi một cánh cửa tủ bát bằng kính làm gương, tôi tự soi mình trong đó, càng soi càng hài lòng với gương mặt phản chiếu bên trong, không kìm được mà thầm nhủ: Ông đây đẹp đến thế này rồi, còn có thể đẹp thêm thế nào nữa?

*Chơi chữ “cho anh ăn đủ”, cho biết tay (要你好看) là từ lóng trong tiếng Trung, “đẹp” cũng dùng 好看.

Tôi nghe thấy Đường Dịch Xuyên khẽ bật cười.

Đi ra phòng khách nhìn quanh một lượt, Đường Dịch Xuyên theo phong cách tối giản, đồ dùng trong nhà không đen thì trắng, không có nhiều thứ lắm nhưng nhìn đã biết đắt, dù sao thì cũng quá sạch so với nhà của một thằng đàn ông.

Cái tủ trang trí nằm ở vị trí bắt mắt, tôi liếc qua đã thấy album sưu tầm nắp chai bên trong, vẫn là mấy cuốn hồi đó, có thể thấy là cậu ấy không sưu tầm thêm nữa.

Tôi lựa ra một cuốn, mở đến trang quen thuộc kia – vị trí của cái nắp chai đó vẫn còn trống. Cái nắp chai đó tôi lấy được chẳng dễ dàng gì, còn Đường Dịch Xuyên lấy rồi lại bỏ đi, dường như về sau cũng không tìm được nữa.

Tôi vuốt ve chỗ trống đó, cố gắng nhớ lại mình đã xử lý cái nắp chai kia kiểu gì vào ngày chia tay, hình như tôi đã rất buồn, hình như tôi đã giận dữ không kiềm chế được, hình như lòng tôi đã chết lặng.

Hình như, tôi ném nó rồi.

Đường Dịch Xuyên bưng cháo từ bếp ra, cậu ấy gọi tôi một tiếng bằng tên đầy đủ, tôi vội cất album vào chỗ cũ, quay đầu nhìn cậu ấy mỉm cười. Có lẽ cậu ấy thấy hành động của tôi, ánh mắt chúng tôi va vào nhau trong khoảnh khắc rồi lại chia xa, e là cũng chẳng biết bản thân đang che giấu điều gì.

Tôi ngồi đối diện với Đường Dịch Xuyên ăn sáng, hôm nay trời đẹp, rèm cửa trong nhà đều được cậu ấy kéo ra, bụi bay lơ lửng giữa không khí nhuộm ánh vàng của nắng. Ngoài cửa sổ là mùa xuân đang gõ cửa, mùi hoa cỏ thơm ngát dào dạt lan tràn.

Trước đây Chu Dương hay nói với tôi, rằng nó cảm thấy Đường Dịch Xuyên giống ma cà rồng, không máu không thịt không có mùi người, tóm lại là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, là “gặp sáng thì chết” nghĩa đen. Nhưng tôi lại thấy khoảnh khắc này, Đường Dịch Xuyên dưới ánh mặt trời rất đẹp.

Mỗi người đều cúi đầu làm việc của mình, tôi húp cháo cậu ấy uống trà, sau một khoảng thời gian im lặng, cậu ấy chợt hỏi tôi, chiều nay định làm gì?

Tôi nói phải gặp một đương sự, tiện thể xem giờ qua điện thoại thì chợt nhận ra lời cậu ấy nói có ẩn ý đằng sau, tôi bèn bổ sung, lát nữa đi cũng được.

Đường Dịch Xuyên “ừ” một tiếng, lại im lặng một hồi mới tiếp tục, không nên chậm trễ công việc.

Sau đó chúng tôi lại cúi đầu, tôi lại húp cháo cậu ấy lại uống trà, không ai nói gì nữa.

Sau khi rời khỏi nhà Đường Dịch Xuyên, tôi dừng lại dưới tầng rất lâu, bỗng xúc động muốn lấy điện thoại ra gọi cho cậu ấy, giống như vô số lần mà tôi đã từng làm.

Suy đi tính lại, cuối cùng tôi vẫn không làm, tôi quyết định giữ lại chút thể diện, xoay người rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau