Chương 33: [Ngoại truyện] Bởi vì tôi ghen ghen ghen ghen mà (3)
Chương trình Hứa Tô tham gia trên đài Minh Châu là một chương trình hỗ trợ pháp lý mang tính chất công ích, không phải chương trình do Hình Minh sản xuất hay làm MC. Suốt ngày chạy vào những khe núi nghèo nhất Trung Quốc, màn trời chiếu đất, người ngợm đen nhẻm tong teo, một cành cỏ đuôi chó* bình thường giờ lại bị ép cho ngày càng trở nên giống một cọng cải thìa.
*Persicaria orientalis là một loài thực vật có hoa trong họ Rau răm. Còn có tên khác là Hôn tôi qua cổng vườn hoặc Prince’s Feather.
Thực ra Hứa Tô làm việc không biết mệt, nhưng anh tôi lại xót vợ, nhẫn nhịn mấy tập xong thì lập tức gọi điện cho ekip quay chương trình phái một luật sư khác thế vào, còn là người có tên tuổi trong ngành, không cho đạo diễn cơ hội từ chối. Sau đó ổng đưa Hứa Tô tới đảo Bali – đảo Bali thì bồi dưỡng được cái con mẹ gì? Rõ là mượn danh bồi dưỡng để làm mấy chuyện đáng khinh, ngày ngày “cày sâu cuốc bẫm”, đêm đến đảo điên không thèm ngủ.
Tôi có xem Wechat gần đây của Hứa Tô, quả nhiên gương mặt nhỏ nhắn bị anh tôi chăm bẵm cho như hành lột vỏ, vừa trắng vừa mềm, chỉ là nội dung bài đăng vẫn luôn làm người ta cáu tiết như trước: Ngày nào cũng ăn tôm hùm ở nhà hàng nhìn ra biển, ngấy chết đi được.
Nói xong tình hình dạo này của Hứa Tô và anh tôi, chẳng hiểu tại sao tôi lại nhớ đến Đường Dịch Xuyên, chợt nói: “Nếu Đường Dịch Xuyên đại diện cho bên kiểm sát trong vụ án này thì cũng sẽ không gây tranh cãi gay gắt như vậy.”
Sau hai cuộc cách mạng chống tham nhũng và chống tiêu cực*, địa vị ngành công tố trong hệ thống tư pháp không còn cao như trước nhưng Đường Dịch Xuyên vẫn giữ phong cách làm việc quyết liệt của mình, từng có một vụ án bạo lực gia đình tương tự như vụ của Trần Tiểu Liên, công an trình lên Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố đề nghị truy tố với tội danh cố ý gây thương tích dẫn đến chết người, thế nhưng cậu ấy lại quyết định không truy tố vì tội nhẹ.
*Sau giai đoạn cách mạng chống tham nhũng và tiêu cực, chức năng của các cơ quan kiểm sát đã có những thay đổi lớn, để đáp ứng nhu cầu của công tác kiểm sát trong thời kỳ mới, Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã đề nghị các cơ quan kiểm sát phải thực hiện tốt “Bốn chức năng của kiểm sát”, gồm: tiếp tục việc truy tố hình sự, làm tốt công tác tố tụng vì lợi ích cộng đồng, tăng cường truy tố dân sự và làm thật đối với công tác kiểm sát hành chính.
Vụ án này không được báo chí đưa tin và kết thúc trong âm thầm nên Đường Dịch Xuyên hoàn toàn không mất đi bất cứ lợi ích nào, nhưng lại thu về áp lực từ đủ mọi bên. Công an không hài lòng, tòa án kín đáo phê bình, đương nhiên là chi tiết trong hai vụ án cũng khác nhau nên Đường Dịch Xuyên có đầy đủ tự tin để tự mình gánh áp lực này. Nhưng tôi vẫn nhìn cậu ấy qua lăng kính ngưỡng mộ siêu dày, tâng bốc Đường Dịch Xuyên nào là trên không thẹn với đất nước, dưới không thẹn lòng dân, như thể trong hệ thống tư pháp Trung Quốc, chỉ có mình cậu ấy là một công tố viên chính trực đường hoàng, tất cả những kẻ khác đều là lũ khốn nạn.
“Chắc hẳn tòa án địa phương cũng có cái khó của mình, đã quán triệt nguyên tắc ‘giết ít giết thận trọng’ rồi, cũng tiến bộ hơn những địa phương khác, có lẽ bọn họ không gặp Đường Dịch Xuyên, nếu người ngồi trên ghế công tố là Đường Dịch Xuyên thì chắc chắn cậu ấy sẽ đưa ra kháng cáo với lý do ‘mức hình phạt đưa ra quá nặng’…” Tôi còn đang thao thao bất tuyệt thì chợt nhận ra ánh mắt Hình Minh nhìn tôi đã thay đổi, mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Hình Minh nhịn cười, nói: “Cứ ba câu là lại có một câu luật sư Phó nhắc đến vị công tố viên họ Đường này, xem ra đây quả là một nhân vật có một không hai, hiếm có khó tìm trong hệ thống công an, kiểm sát và tòa án, có dịp thì cho tôi làm quen nhé?”
“Không có không có, tôi chỉ… thuận miệng nói thôi…”
Hình Minh cười đầy hàm ý: “Trước kia tôi còn cảm thấy anh không giống anh trai anh lắm, giờ nhìn lại thì đúng là giống nhau như đúc.”
So tôi với ông anh, chẳng phải đang chửi tôi là “hôn quân háo sắc ham dâm”, lại còn là một thằng sợ vợ hay sao? Mặt tôi lại càng đỏ tợn, giả vờ khoác vai Hình Minh, cố gắng biện bạch cho chính mình bằng thái độ cợt nhả: “Đây chẳng phải là vì hai ta gặp nhau quá muộn, tôi tới chậm hơn giám đốc Ngu, chỉ có thể lùi bước về sau để tìm lối đi mới hay sao. Nếu giờ biên tập viên Hình gật đầu, tôi sẽ lập tức về nhà sút bay mụ vợ già…”
Bỗng nhiên có một luồng khí lạnh ập tới từ gần đó, tôi vừa ngẩng lên đã sợ đến mức ngay tức khắc buông cánh tay đang ôm vai Hình Minh xuống.
“Cậu… Sao cậu lại tới đây?”
Cách đó ba mét, Đường Dịch Xuyên hờ hững nhìn thẳng vào tôi: “Xử lý vụ án, đi ngang qua.”Hết chương 3.
Lời tác giả: Cứ viết ngoại truyện là rất dễ viết dài, mệt quá!
*Persicaria orientalis là một loài thực vật có hoa trong họ Rau răm. Còn có tên khác là Hôn tôi qua cổng vườn hoặc Prince’s Feather.
Thực ra Hứa Tô làm việc không biết mệt, nhưng anh tôi lại xót vợ, nhẫn nhịn mấy tập xong thì lập tức gọi điện cho ekip quay chương trình phái một luật sư khác thế vào, còn là người có tên tuổi trong ngành, không cho đạo diễn cơ hội từ chối. Sau đó ổng đưa Hứa Tô tới đảo Bali – đảo Bali thì bồi dưỡng được cái con mẹ gì? Rõ là mượn danh bồi dưỡng để làm mấy chuyện đáng khinh, ngày ngày “cày sâu cuốc bẫm”, đêm đến đảo điên không thèm ngủ.
Tôi có xem Wechat gần đây của Hứa Tô, quả nhiên gương mặt nhỏ nhắn bị anh tôi chăm bẵm cho như hành lột vỏ, vừa trắng vừa mềm, chỉ là nội dung bài đăng vẫn luôn làm người ta cáu tiết như trước: Ngày nào cũng ăn tôm hùm ở nhà hàng nhìn ra biển, ngấy chết đi được.
Nói xong tình hình dạo này của Hứa Tô và anh tôi, chẳng hiểu tại sao tôi lại nhớ đến Đường Dịch Xuyên, chợt nói: “Nếu Đường Dịch Xuyên đại diện cho bên kiểm sát trong vụ án này thì cũng sẽ không gây tranh cãi gay gắt như vậy.”
Sau hai cuộc cách mạng chống tham nhũng và chống tiêu cực*, địa vị ngành công tố trong hệ thống tư pháp không còn cao như trước nhưng Đường Dịch Xuyên vẫn giữ phong cách làm việc quyết liệt của mình, từng có một vụ án bạo lực gia đình tương tự như vụ của Trần Tiểu Liên, công an trình lên Chi cục số 2 của Viện Kiểm sát Thành phố đề nghị truy tố với tội danh cố ý gây thương tích dẫn đến chết người, thế nhưng cậu ấy lại quyết định không truy tố vì tội nhẹ.
*Sau giai đoạn cách mạng chống tham nhũng và tiêu cực, chức năng của các cơ quan kiểm sát đã có những thay đổi lớn, để đáp ứng nhu cầu của công tác kiểm sát trong thời kỳ mới, Viện kiểm sát nhân dân tối cao đã đề nghị các cơ quan kiểm sát phải thực hiện tốt “Bốn chức năng của kiểm sát”, gồm: tiếp tục việc truy tố hình sự, làm tốt công tác tố tụng vì lợi ích cộng đồng, tăng cường truy tố dân sự và làm thật đối với công tác kiểm sát hành chính.
Vụ án này không được báo chí đưa tin và kết thúc trong âm thầm nên Đường Dịch Xuyên hoàn toàn không mất đi bất cứ lợi ích nào, nhưng lại thu về áp lực từ đủ mọi bên. Công an không hài lòng, tòa án kín đáo phê bình, đương nhiên là chi tiết trong hai vụ án cũng khác nhau nên Đường Dịch Xuyên có đầy đủ tự tin để tự mình gánh áp lực này. Nhưng tôi vẫn nhìn cậu ấy qua lăng kính ngưỡng mộ siêu dày, tâng bốc Đường Dịch Xuyên nào là trên không thẹn với đất nước, dưới không thẹn lòng dân, như thể trong hệ thống tư pháp Trung Quốc, chỉ có mình cậu ấy là một công tố viên chính trực đường hoàng, tất cả những kẻ khác đều là lũ khốn nạn.
“Chắc hẳn tòa án địa phương cũng có cái khó của mình, đã quán triệt nguyên tắc ‘giết ít giết thận trọng’ rồi, cũng tiến bộ hơn những địa phương khác, có lẽ bọn họ không gặp Đường Dịch Xuyên, nếu người ngồi trên ghế công tố là Đường Dịch Xuyên thì chắc chắn cậu ấy sẽ đưa ra kháng cáo với lý do ‘mức hình phạt đưa ra quá nặng’…” Tôi còn đang thao thao bất tuyệt thì chợt nhận ra ánh mắt Hình Minh nhìn tôi đã thay đổi, mặt tôi đỏ bừng, nhanh chóng ngậm miệng lại.
Hình Minh nhịn cười, nói: “Cứ ba câu là lại có một câu luật sư Phó nhắc đến vị công tố viên họ Đường này, xem ra đây quả là một nhân vật có một không hai, hiếm có khó tìm trong hệ thống công an, kiểm sát và tòa án, có dịp thì cho tôi làm quen nhé?”
“Không có không có, tôi chỉ… thuận miệng nói thôi…”
Hình Minh cười đầy hàm ý: “Trước kia tôi còn cảm thấy anh không giống anh trai anh lắm, giờ nhìn lại thì đúng là giống nhau như đúc.”
So tôi với ông anh, chẳng phải đang chửi tôi là “hôn quân háo sắc ham dâm”, lại còn là một thằng sợ vợ hay sao? Mặt tôi lại càng đỏ tợn, giả vờ khoác vai Hình Minh, cố gắng biện bạch cho chính mình bằng thái độ cợt nhả: “Đây chẳng phải là vì hai ta gặp nhau quá muộn, tôi tới chậm hơn giám đốc Ngu, chỉ có thể lùi bước về sau để tìm lối đi mới hay sao. Nếu giờ biên tập viên Hình gật đầu, tôi sẽ lập tức về nhà sút bay mụ vợ già…”
Bỗng nhiên có một luồng khí lạnh ập tới từ gần đó, tôi vừa ngẩng lên đã sợ đến mức ngay tức khắc buông cánh tay đang ôm vai Hình Minh xuống.
“Cậu… Sao cậu lại tới đây?”
Cách đó ba mét, Đường Dịch Xuyên hờ hững nhìn thẳng vào tôi: “Xử lý vụ án, đi ngang qua.”Hết chương 3.
Lời tác giả: Cứ viết ngoại truyện là rất dễ viết dài, mệt quá!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất