Chương 61: Tiên phong
TUY RẰNG Tương Thanh đã dặn đi dặn lại rằng Ngao Thịnh phải ngoan ngoãn nghỉ ngơi, nhưng Ngao Thịnh vẫn cứ ngồi miên man suy tư trên giường, trợn tròn mắt đến tận hừng đông. Chuyện mà hắn nghĩ thì có rất nhiều, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cũng chẳng có gì ngoài hai chữ Tương Thanh.
Ngao Thịnh đột nhiên ngây ngô cười, tự nói với mình, “Hay là cứ thành thân với Thanh đi? Xem thử có ai dám nói này nói nọ hay không…” Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn vẫn thấy có gì đó không ổn, Đát Kỷ cũng đâu có được Trụ Vương cưới hỏi đàng hoàng… Ngao Thịnh chán nản lắc lắc đầu. [1]
Văn Đạt đi vào phòng, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều rồi ạ.”
“Văn Đạt.” Ngao Thịnh nhìn y, hỏi, “Nếu thế… thì ngươi có cách gì không?”
Văn Đạt sửng sốt, hỏi, “Dạ, hoàng thượng muốn nói đến chuyện gì cơ ạ?”
“Làm thế nào để bách tính thiên hạ không mắng Thanh, dù trẫm có làm sai?” Ngao Thịnh cau mày hỏi.
Văn Đạt nghe xong, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó xử.
Ngao Thịnh tự biết hỏi như thế cũng chẳng có câu trả lời. Văn Đạt chỉ là một tiểu thái giám, những gì y biết không phải là bởi y chủ động cầu học mà là vì y do mưu cầu mạng sống nên mới học.
Vì thế hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều, liền đứng dậy rửa mặt thay y phục, chuẩn bị vào triều.
Ngao Thịnh rửa xong mặt rồi mà Văn Đạt vẫn đứng tại chỗ, cau mày nghĩ ngợi, nên bèn nói, “Quên đi, trẫm không muốn ngươi vì chuyện này mà suy nghĩ đến điên đầu đâu. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngươi cứ chậm rãi mà suy ngẫm.” Văn Đạt gật gật đầu, mặt đầy vẻ có lỗi mà nhìn Ngao Thịnh, rồi vội vàng quay đi sửa sang long sàng, vừa làm vừa lẩm bẩm, “Kỳ thật… Hầu hết mọi người không ai hiểu Thanh phu tử cả. Phu tử là người rất tốt…”
Ngao Thịnh vốn đang cười nhưng trong chốc lát bỗng ngây người ra…quay lại nhìn Văn Đạt.
Văn Đạt dọn xong chăn đệm, ngoảnh đầu lại đã thấy Ngao Thịnh đang nhìn mình, hoảng sợ, hỏi, “Hoàng thượng… Có chuyện gì vậy ạ?”
Ngao Thịnh trầm mặc một lúc, lại đột nhiên nhếch môi cười, “Văn Đạt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!”
Văn Đạt như người lạc vào trong sương mù – bản thân y vẫn chưa làm được gì, sao hoàng thượng lại bảo sẽ ban thưởng? Chẳng lẽ ý của người là lôi y ra đánh cho vài chục trượng sao? – Trong lúc Văn Đạt vẫn còn đang suy nghĩ xem mình đã làm gì thì Ngao Thịnh đã sải bước đi ra khỏi tẩm cung, hướng kim loan điện mà đi, Văn Đạt thấy vậy bèn vội vã đuổi theo.
Trong buổi lâm triều, phần lớn đều là đàm luận đến chiến sự sắp diễn ra trước mắt. Ngao Thịnh vừa nghe chúng thần thảo luận vừa đăm chiêu tính xem đã đến giờ nào rồi … Sao Thanh của hắn vẫn còn chưa trở về nữa?
Đúng lúc này, ở phía sau bình phong, Tương Thanh đã bước từ cửa vào.
Ngao Thịnh phấn khích ngồi thẳng lưng. Tương Thanh vẫy tay chào hắn, rồi nhẹ nhàng đi đến gần bên cạnh, cúi đầu nói thầm vào tai hắn.
Ngao Thịnh cả kinh, mở to hai mắt lên nhìn Tương Thanh, “Thật sao?”
Tương Thanh gật gật đầu, “Thật!”
Trong nháy mắt, Ngao Thịnh sắc mặt đã vui vẻ hẳn lên, ngay người đang đứng hai bên chính điện là Quý Tư và Diệp Vô Quy cũng nhìn ra được, chắc có lẽ hoàng thượng vừa nhận được tin tốt lành gì đó… Nếu không thì tại sao hoàng thượng lại cao hứng đến thế.
Ngao Thịnh gật gật đầu, Tương Thanh vừa xoay người đi khỏi thì Ngao Thịnh lại đột ngột ngoảnh đầu lại hỏi, “Ở đây có bao nhiêu cựu thần?”
Chúng bá quan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mở to ra như muốn biết, Ngao Thịnh hỏi thế là sao.
“Ở đây có bao nhiêu người là cựu thần của cả hai triều?” Ngao Thịnh cười nói.
Chúng thần quay sang nhìn nhau. Quý Tư run rẩy giơ tay, “Hoàng thượng, có thần ạ.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, “Hôm nay, Thanh phu tử đã tìm về cho trẫm một người, trẫm muốn mọi người cùng nhau gặp mặt.”
Chúng thần cảm thấy tình hình có chút kỳ quái. Thật ra thì chẳng có gì là lớn lao cả, chỉ là, ai nấy cũng đều biết rằng, hoàng thượng của bọn họ ghét nhất là có ai đó nhắc tới Thanh phu tử, ấy vậy mà hôm nay, hoàng thượng lại tự mình nhắc đến Thanh phu tử… Nên đúng là có chút kỳ quái thật!
“Hoàng Thượng.” Quý Tư e dè hỏi, “Là ai ạ?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Quý tướng hẳn là biết rõ hơn ai khác đó.”
Quý Tư lại càng run rẩy hơn nữa. Ngao Thịnh bỗng phân phó Văn Đạt, “Mời y lên đây.”
Mọi người mặt nhăn mày nhíu, thầm hỏi – đối phương đến tột cùng là cao nhân phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng dùng đến chữ “mời”? – Mọi người nín thở ngưng thần đợi chờ từng khắc một. Chốc sau, bỗng có hai người tiến vào chính điện, người đi phía trước vận trường bào màu thiên thanh, còn kẻ bước theo phía sau thì vận binh phục màu đen có kí hiệu của thống lĩnh… Tại sao lại nhìn quen mặt thế này?
Quý Tư chăm chăm nhìn hai người đang tiến vào điện thật lâu, cảm giác như sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi vậy. Mắt ông đã đỏ au, mũi cũng thấy cay cay mất rồi. Ông quay sang nhìn Mặc Tây Nhung, tựa như sắp chẳng thể thở được nữa.
Hai kẻ đang tiến vào điện, đương nhiên chính là Đặng Tử Minh và Ngưu Hiển.
Trong một đám người như thế, Đặng Tử Minh chỉ chăm chú nhìn Quý Tư và đặc biệt là người đang ngồi trên long ỷ là Ngao Thịnh… Y vừa ngẩng đầu nhìn lên thiên tử thì chợt cảm thấy như mình vừa gặp ảo giác. Đó chẳng khác nào là hình ảnh Viên Liệt và Viên Lạc đè chồng lên nhau… Trên người Ngao Thịnh vừa có khí chất của Viên Liệt lại vừa mang bóng dáng của Viên Lạc.
Bước đến chính điện, Đặng Tử Minh cũng không hành lễ, mà Ngưu Hiển ở phía sau y, khi thấy đại ca của mình quyết không chịu quỳ thì gã cũng chẳng buồn khuỵu gối quỳ xuống mà làm gì.
“Có lẽ mọi người đều biết vị này là ai rồi nhỉ?” Ngao Thịnh đột ngột hỏi, tựa hồ cũng không để ý đến việc Đặng Tử Minh quỳ hay không quỳ, rồi lại quay sang hỏi Quý Tư, “Quý tướng, khanh biết y chứ?”
Quý Tư hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, “Đặng tướng quân, tướng quân đã trở lại.”
Đặng Tử Minh khẽ nhíu mày. Quý Tư đang đứng trước mắt y không phải là Quý Tư của trước kia… Đã mười năm rồi, đối với những người còn trẻ thì đoạn thời gian này chẳng là gì cả. Mười năm trước y chỉ mới là một hán tử mười chín tuổi. Mười sau năm, bất quá y chỉ vẫn cứ là một hán tử tuổi chưa đầy ba mươi. Vẫn còn trong độ thanh xuân của đời người. Nhưng còn Quý Tư thì khác. Cách đây mười năm, ông là một người khỏe mạnh đầy tri thức, chỉ làm những việc ông cho là đúng. Song, hiện tại, ông đã là một ông lão đầu đầy hoa râm mặt trũng nếp nhăn. Lại nhìn đến Mặc Tây Nhung đang đứng phía đối diện, lão cũng đã bị thời gian làm hao mòn đi rất nhiều. Đặng Tử Minh đột nhiên cảm thấy có chút xúc động… Năm đó, y là võ tướng, còn hai người kia là văn thần… Y tức giận vứt áo từ quan, bỏ lại hai người họ lẻ loi đối chọi với thế cục biến loạn. Họ đã kiên trì trụ vững suốt nười năm… còn y thì sao? Đặng Tử Minh khẽ lắc lắc đầu, chỉ có thể thầm ta thán trong lòng mà thôi. Chuyện xưa nghĩ lại vẫn cứ thấy xao xuyến khôn cùng.
“Đặng tướng quân, tướng quân chịu trở về, vậy thì lần này Thịnh Thanh ta sẽ tất chiến tất thắng rồi!” Quý Tư xúc động nắm lấy cổ tay Đặng Tử Minh, “Mau, mau hành lễ với hoàng thượng đi.”
Đặng Tử Minh khẽ giật mình sửng sốt, chiếu theo cách nói cùng biểu tình kinh hỉ vừa rồi của Quý Tư thì Đặng Tử Minh có thể thấy được ông căn bản chẳng biết việc y còn sống. Nói cách khác, chuyện Tương Thanh bảo là Quý Tư đề bạt y, còn Ngao Thịnh coi khinh y… tất cả những điều đó chỉ là phép khích tướng của Tương Thanh mà thôi.
Song, nói đi cũng phải nói lại, cái gọi là phép khích tướng, vốn chịu ảnh hưởng từ hai phía. Nếu ngươi để tâm thì nó sẽ khiêu khích ngươi, ngược lại, nó chẳng là gì với ngươi cả… Năm xưa, Chu đô đốc tuy thông minh lợi hại nhưng vẫn cứ bị Gia Cát Lượng khiêu khích đấy thôi… Y dù biết rằng Gia Cát Lượng chỉ đang cố tình khích y nhưng y vẫn không tài nào khống chế được mình. [2] Tất cả cũng là do tính cách định đoạt hết thảy.
Đặng Tử Minh trong lòng có đến hai thái cực đối nghịch nhau, một là khát vọng được ra trận giết giặc, một là không phục kẻ làm vua kia. Đương lúc đang do dự thì Quý Tư lại đột ngột siết chặt tay y. Đặng Tử Minh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, giật mình tự hỏi – Quý Tư đã là một ông lão thế này rồi nhưng lực tay vẫn còn mạnh gớm nhỉ?
Quý Tư mắt đầy âm trầm nhìn Đặng Tử Minh, “Đặng tướng quân, tướng quân vẫn còn tin lão già này chứ?”
Đặng Tử Minh và Quý Tư đều là cựu thần của tiền triều, nên đương nhiên Đặng Tử Minh luôn rất tin tưởng vào nhân phẩm của ông.
Đặng Tử Minh khẽ gật gật đầu.
“Ta đã không còn giống như năm xưa, sống những ngày chán nản tâm phiền chí nhục!” Quý Tư vô cùng đơn giản nói.
Đặng Tử Minh sửng sốt nhìn ông. Bỗng đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói mang theo vài phần bất mãn, “Ai hả? Người các ngươi nói là ai hả? Ai thì mau khai tên khai họ ra chứ? Ta sinh sau đẻ muộn nên chưa từng thấy qua.”
Mọi người vừa nghe thấy tiếng thì đã biết ngay là anh chàng lỗ mãng Vương Trung Nghĩa rồi.
Ngưu Hiển quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ thấy gã là một kẻ to xác thô kệch, nếu đem so với Ngưu Hiển đây thì đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, đều là hàng mắt dẹt miệng rộng.
Mọi người bỗng dồn sự tập trung vào hai kẻ Ngưu Vương, thiếu chút nữa thì đã ngã lăn quay ra vì nhịn cười. Phải nói, Vương Trung Nghĩa và Ngưu Hiển trông chẳng khác gì huynh đệ song sinh, xét thể trạng lẫn tướng mạo thì có đến bảy phần giống hệt nhau.
Ngao Thịnh khẽ cười, “Quý tướng, khanh hãy nói cho Vương Trung Nghĩa biết, Đặng Tử Minh là ai nào?”
“Đặng Tử Minh?” Mọi người há hốc mồm ra. Diệp Vô Quy kinh ngạc không thôi. Tống Hiểu mở to hai mắt lên nhìn. Duy chỉ có độc Vương Trung Nghĩa là vẫn ngây thơ không biết gì mà kéo kéo Tống Hiểu, hỏi, “Ế, vị huynh đệ này là ai thế?”
Tống Hiểu trừng mắt liếc gã một cái, hạ giọng nói, “Đừng có kéo ta!”
Vương Trung Nghĩa không phục, nhỏ giọng nói, “Dựa vào cái gì mà các người biết còn ta thì không? Hả? Tiểu huynh đệ đó là ai hả?”
“Tiểu huynh đệ?” Tống Hiểu quay đầu lại, ném cho gã cái nhìn cảnh cáo, cố đè thấp thanh âm, “Y là lão tử của ngươi đấy.”
Vương Trung Nghĩa nghe xong thì chấn động không thôi, quắc mắt sang nhìn Đặng Tử Minh một lúc lâu, “Làm gì có chuyện đó được… Cha ta sao lại nhìn đẹp đến nhường ấy được?” [3]
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong kích động thì Vương Trung Nghĩa lại thốt lên một câu khiến mọi người khóc chẳng đặng mà cười cũng chẳng xong. Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn gã, nghi hoặc nghĩ, tại sao một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này lại có thể vào triều làm quan được. Y vốn tin tưởng Quý Tư, cho rằng Ngao Thịnh này là một hoàng đế tốt… Song, hiện tại thì y lại hoài nghi nữa rồi.
Quý Tư như nhìn ra tâm tư của Đặng Tử Minh nên vội nói, “Đây là ngoại lệ!”
Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn ông, Quý Tư tiếp tục nói, “Là chuyện ngoài ý muốn đó mà!”
“Đặng Tử Minh, năm mười sáu tuổi, rời bỏ gia hương lên kinh ứng thí, là văn võ trạng nguyên duy nhất từ xưa đến nay.” Tề Tán, đứng ở phía sau Vương Trung Nghĩa, từ tốn giải thích cho gã biết, “Khi vừa mười sáu tuổi đã cầm binh đánh giặc, bước đầu chỉ là một thống lĩnh nhưng sau đó đã nhanh chóng đạt được danh phù phó tướng rồi đến nguyên soái. Năm mười tám tuổi thì mang quân bình định nội hải và hải vực đông bắc, thậm chí còn đuổi theo hải khấu, tấn công nước Phù tang. Y là tướng quân muôn trận bất bại trong truyền thuyết. Vì thiện dùng mưu kế nên mọi người đều gọi y là Hải hồ ly. Nếu hỏi phụ thân của ta rằng, trên biển ông sợ nhất ai thì ông nhất định sẽ đáp, một là hải vương Tiêu Lạc, hai là hải hồ ly Đặng Tử Minh… Nam Tiêu Bắc Đặng, thiện hải cuồng sát không ai là không biết.”
Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Tề Tán, nhíu mày hỏi, “Cha ngươi?”
“Vãn bối là Tề Tán.” Tề Tán lễ phép cúi đầu, “Còn gia phụ là Tề Soán Thiên.”
Đặng Tử Minh bỗng giật mình, chốc sau lại cười hỏi, “Ngươi muốn...?”
“Suỵt......” Tề Tán vươn ngón trỏ lên để ngang miệng, ý ra hiệu cho Đặng Tử Minh đừng nói gì cả, thiên cơ không thể tiết lộ, “Đặng tướng quân quả nhiên thông minh hơn người.”
Đặng Tử Minh gật gật đầu, “Giỏi lắm.”
Vương Trung Nghĩa nhìn hai kẻ người khen ta nhận như thế thì hoa cả đầu óc lên, khó hiểu hỏi “Hai người vẫn chưa nói gì hết mà?”
Tống Hiểu lườm gã một cái, nhỏ giọng nói, “Ngươi im lặng một lát thì chết sao?”
Vương Trung Nghĩa nhướn mi, “Ai nha, kệ bà nó đi. Nhưng mà như vậy có nghĩa là chúng ta đang có lợi thế lắm phải không hoàng thượng? Một đại nhân vật đã đến đây giúp chúng ta đánh Tề Soán Thiên rồi. Vậy hẳn là chúng ta sẽ thắng nhỉ? Thế thì ta sẽ không đi theo Tống Hiểu nữa đâu. Tống Hiểu chỉ là một con vịt cạn mà thôi.”
“Phốc......” Quần thần đều không nhịn được mà hé môi cười còn Tống Hiểu của chúng ta thì mặt lúc xanh lúc đỏ, thầm rủa xả Vương Trung Nghĩa không ngừng – mi giỏi lắm, cứ đợi đấy!
Đặng Tử Minh tựa hồ còn có chút do dự, “Ta chỉ là bị lừa nên đến đây mà thôi… Tâm ta đã lạnh, không còn lòng dạ nào nghĩ đến chiến sự nữa rồi!”
Tất cả mọi người nhíu mày. Vương Trung Nghĩa chớp chớp mắt hỏi, “Tại sao? Vì đánh thua nên không còn lòng dạ nào nữa à?”
“Đặng Tử Minh ta chưa bao giờ bại trên chiến trường cả.” Đặng Tử Minh trừng mắt liếc Vương Trung Nghĩa. Vương Trung Nghĩa lại càng thêm khó hiểu, hỏi, “Nếu không phải vì thua mà thoái chí thế thì tại sao chứ?”
Đặng Tử Minh không thèm nhiều lời với gã, cái tên này, vừa mở miệng ra thì biết đây chỉ là một kẻ mãng phu rồi. Lúc này, Vương Trung Nghĩa lại bĩu môi, nói, “Quên đi, hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên khoác lác. Ông đây làm thuộc tướng của Tống Hiểu vẫn tốt hơn. Dù hắn có là con vịt cạn thì vẫn cứ hơn một kẻ điêu ngoa.”
Ngưu Hiển quay đầu lại quát như tát nước vào mặt Vương Trung Nghĩa, “Ngươi thì biết cái thí gì? Bớt ở đó nói nhảm đi!”
Vương Trung Nghĩa trợn mắt trừng ngược lại Ngưu Hiển, “Không phải là tại vì hắn sợ Tề Soán Thiên sao? Ông đây cóc có sợ lão tặc đó!.”
“Ngươi bớt nói mấy chuyện tổn hại nhân phẩm đó đi.” Ngưu Hiển đem tất cả cơn giận chất chứa từ nãy đến giờ trút hết lên người Vương Trung nghĩa, “Tướng quân của ta năm đó đã lập không biết bao nhiêu chiến công, nhưng cuối cùng thì có được kết quả thế nào hả? Chúng thần tạo phản, hoàng đế ngu ngốc phải trốn chui trốn nhủi để giữ lấy cái mạng quèn!”
Chúng thần cúi đầu im lặng. Năm đó, không chỉ có Đặng Tử Minh mà còn rất nhiều những tướng lãnh khác đều đã bỏ ra đi. Nếu không đi thì cũng chỉ nhận được duy nhất một kết cục là sẽ bị Thụy Vương và Tề Diệc tiêu trừ.
Tống Hiểu cũng khe khẽ thở dài, xem ra năm đó Đặng Tử Minh quả nhiên là vì thế cục triều đình chia năm xẻ bảy mà nản lòng thoái chí, nên bây giờ không còn chút lòng dạ nào quay lại làm quan. Nếu đã là một tướng lãnh không còn tâm chinh chiến thì có thu dụng cũng chẳng lợi ích gì.
Mọi người không phải không có tiếc hận.
Vương Trung Nghĩa sờ sờ đầu, tựa hồ có chút bất mãn, “Ôi trời, thế hai người trở về đây làm gì hả?”
Đặng Tử Minh liếc Ngưu Hiển, Ngưu Hiển bĩu môi đáp, “Chúng ta không phải tự nguyện đến đây… Là bị Tương Thanh lừa tới.”
Vương Trung Nghĩa giật mình mở to hai mắt ra, xoay mặt hỏi Tống Hiểu, “Thanh phu tử hiền như thỏ ấy thì làm sao mà biết gạt người hả?”
Tống Hiểu thở dài, “Ngươi nói năng cẩn thận chút đi! Thỏ còn biết cắn người nữa đấy!”
“Aii, làm sao mà phu tử lại biết gạt người khác được?” Vương Trung Nghĩa tò mò hỏi Ngưu Hiển.
Ngưu hiển nghĩ nghĩ rồi đáp, “Hắn nói, Quý Tư đề bạt tướng quân mang binh ra trận, còn hoàng thượng thì bảo tướng quân không bằng Tống Hiểu…. Cho nên tướng quân nói phải tỷ thí với Tống Hiểu một phen, xem thử ai bắt được Tề Soán Thiên trước.”
Mọi người nghe xong, liền giương mắt dò xét hai người đang đứng giữa điện… Phép khích tướng đơn giản như vậy, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng không mắc mưu, huống chi là đỉnh đỉnh đại danh Hải hồ ly Đặng Tử Minh?
“Ha ha......” Vương Trung Nghĩa ôm bụng mà cười, “Ta hiểu rồi. Người này bên trong và bên ngoài không đồng nhất nha. Ê! Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ra trận đánh giặc? Muốn đến mức ngứa ngáy tâm can? Ta thì rất rất muốn đó! Ta chỉ mới đánh mấy trận thôi mà đã ghiền tới mức muốn được đánh trận mỗi ngày rồi nè!”
Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Vương Trung Nghĩa, nhưng lại chẳng nói gì.
“Ai nha, ngươi cũng đừng nhỏ nhen như thế làm gì.” Vương Trung Nghĩa vươn tay ra vỗ vỗ vai Đặng Tử Minh, “Tống Hiểu thật sự là chẳng biết gì về hải chiến đâu. Hắn cưỡi ngựa đứng ở trên thuyền khiến ta nhìn mà muốn nôn hết mấy bận… Nếu ngươi có năng lực như vậy thì làm tướng của bọn ta đi. Huynh đệ bọn ta không có ai ham sống sợ chết hết.”
Tống Hiểu đứng ở sau lưng Vương Trung Nghĩa, tức giận đến mức bầm gan tím mật thốt chẳng nên lời.
Đặng Tử Minh trầm mặc một chốc, lúc sau lại xoay sang nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng thượng người cảm thấy nên đánh Tề Soán Thiên thế nào đây?”
Kẻ vốn đang chống cằm ngồi xem kịch, chán đến nổi sắp ngủ gật đến nơi là Ngao Thịnh, chợt nghe thấy Đặng Tử Minh gọi mà giật mình, vội chỉnh lại tư thế, đáp, “Tương kế tựu kế, nội ứng ngoại hợp, ba đường bọc đánh, cắt đứt đường lui, bắt ngay giữa trận.”
Đặng Tử Minh nhíu mày, giương mắt đánh giá Ngao Thịnh một phen, lúc sau lại hỏi, “Hoàng thượng nguyện ý tự mình đốc chiến (giám sát và đốc thúc tác chiến)?”
“Trẫm cũng đang có dự định này.” Ngao Thịnh mỉm cười, đáp, “Đúng rồi, trẫm đoán lần này chắc ngươi cần ít nhất ba quân tiên phong?”
Đặng Tử Minh gật đầu, đáp, “Một người là Ngưu Hiển. Hai người còn lại, một phải có kỹ năng bơi xuất sắc, một thì có võ công và khinh công giỏi.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Nếu muốn tìm người có kỹ năng bơi xuất sắc thì trẫm xin đề cử một người có vận khí vô cùng tốt cho ngươi.” Nói xong, lại chỉ tay vào mặt Vương Trung Nghĩa, “Tên ngốc đó đấy!”
Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa. Mọi người đều nghĩ y nhất định sẽ không bằng lòng, nhưng lại không ngờ y lại gật gật đầu, nói, “Được lắm.”
“Thế còn trung lộ tiên phong?” Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, “Người sẽ đảm nhiệm tiên phong chính?” [4]
Ngao Thịnh nghiêng đầu suy ngẫm, “Trẫm có một người vô cùng xuất sắc muốn đề cử với ngươi.”
Mọi người tò mò ngước lên nhìn Ngao Thịnh.
“Ngươi thấy vị Thanh phu tử kia thế nào?” Đặng Tử Minh hoàn toàn không biết “Thanh phu tử kia” là ai nhưng dựa theo những gì Ngưu Hiển mách lại thì chắc có lẽ chính là yêu nghiệt lấy sắc mị quân trong những lời đàm tiếu… Chúng thần vừa nghe đến tên Thanh phu tử, nháy mắt sắc mặt đã trắng nhợt cả ra, không biết Ngao Thịnh có ý định gì.
Lúc này, Ngao Thịnh lại không chút hoang mang nói, “Mời phu tử vào triều.”
Văn Đạt hướng ra phía cửa điện tuyên chỉ – Thỉnh Thanh phu tử tiến cung diện thánh.
Không bao lâu sau, Tương Thanh từ bên ngoài đi vào, Ngao Thịnh vội khoát tay không cho Tương Thanh hành lễ, rồi lại quay sang hỏi, “Đặng Tử Minh, sinh mệnh của Thanh phu tử còn quan trọng hơn cả của trẫm. Trẫm tiến cử y làm trung lộ tiên phong của ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Tương Thanh một lúc, trong lòng khẽ động, “Đúng là không thể tin vào những lời đồn đãi.”
Đặng Tử Minh lập tức quỳ xuống tạ ơn. Ngao Thịnh ở Lạc Hà khẩu ngự trên kim ngai đốc thúc quân tình, trong lúc nhất thời, đã truyền khắp trên dưới Thịnh Thanh…. Hải hồ ly Đặng Tử Minh tái xuất giang hồ, dẫn binh chống lại Tề Soán Thiên, và trung lộ tiên phong lại chính là phu tử của đương kim hoàng thượng – Tương Thanh
Ngao Thịnh đột nhiên ngây ngô cười, tự nói với mình, “Hay là cứ thành thân với Thanh đi? Xem thử có ai dám nói này nói nọ hay không…” Nhưng suy nghĩ kỹ lại thì hắn vẫn thấy có gì đó không ổn, Đát Kỷ cũng đâu có được Trụ Vương cưới hỏi đàng hoàng… Ngao Thịnh chán nản lắc lắc đầu. [1]
Văn Đạt đi vào phòng, nhỏ giọng nói, “Hoàng thượng, đã đến giờ lâm triều rồi ạ.”
“Văn Đạt.” Ngao Thịnh nhìn y, hỏi, “Nếu thế… thì ngươi có cách gì không?”
Văn Đạt sửng sốt, hỏi, “Dạ, hoàng thượng muốn nói đến chuyện gì cơ ạ?”
“Làm thế nào để bách tính thiên hạ không mắng Thanh, dù trẫm có làm sai?” Ngao Thịnh cau mày hỏi.
Văn Đạt nghe xong, khẽ nhíu mày, tựa hồ có chút khó xử.
Ngao Thịnh tự biết hỏi như thế cũng chẳng có câu trả lời. Văn Đạt chỉ là một tiểu thái giám, những gì y biết không phải là bởi y chủ động cầu học mà là vì y do mưu cầu mạng sống nên mới học.
Vì thế hắn cũng không hỏi thêm gì nhiều, liền đứng dậy rửa mặt thay y phục, chuẩn bị vào triều.
Ngao Thịnh rửa xong mặt rồi mà Văn Đạt vẫn đứng tại chỗ, cau mày nghĩ ngợi, nên bèn nói, “Quên đi, trẫm không muốn ngươi vì chuyện này mà suy nghĩ đến điên đầu đâu. Trẫm chỉ thuận miệng hỏi thôi. Ngươi cứ chậm rãi mà suy ngẫm.” Văn Đạt gật gật đầu, mặt đầy vẻ có lỗi mà nhìn Ngao Thịnh, rồi vội vàng quay đi sửa sang long sàng, vừa làm vừa lẩm bẩm, “Kỳ thật… Hầu hết mọi người không ai hiểu Thanh phu tử cả. Phu tử là người rất tốt…”
Ngao Thịnh vốn đang cười nhưng trong chốc lát bỗng ngây người ra…quay lại nhìn Văn Đạt.
Văn Đạt dọn xong chăn đệm, ngoảnh đầu lại đã thấy Ngao Thịnh đang nhìn mình, hoảng sợ, hỏi, “Hoàng thượng… Có chuyện gì vậy ạ?”
Ngao Thịnh trầm mặc một lúc, lại đột nhiên nhếch môi cười, “Văn Đạt, trẫm sẽ ban thưởng cho ngươi!”
Văn Đạt như người lạc vào trong sương mù – bản thân y vẫn chưa làm được gì, sao hoàng thượng lại bảo sẽ ban thưởng? Chẳng lẽ ý của người là lôi y ra đánh cho vài chục trượng sao? – Trong lúc Văn Đạt vẫn còn đang suy nghĩ xem mình đã làm gì thì Ngao Thịnh đã sải bước đi ra khỏi tẩm cung, hướng kim loan điện mà đi, Văn Đạt thấy vậy bèn vội vã đuổi theo.
Trong buổi lâm triều, phần lớn đều là đàm luận đến chiến sự sắp diễn ra trước mắt. Ngao Thịnh vừa nghe chúng thần thảo luận vừa đăm chiêu tính xem đã đến giờ nào rồi … Sao Thanh của hắn vẫn còn chưa trở về nữa?
Đúng lúc này, ở phía sau bình phong, Tương Thanh đã bước từ cửa vào.
Ngao Thịnh phấn khích ngồi thẳng lưng. Tương Thanh vẫy tay chào hắn, rồi nhẹ nhàng đi đến gần bên cạnh, cúi đầu nói thầm vào tai hắn.
Ngao Thịnh cả kinh, mở to hai mắt lên nhìn Tương Thanh, “Thật sao?”
Tương Thanh gật gật đầu, “Thật!”
Trong nháy mắt, Ngao Thịnh sắc mặt đã vui vẻ hẳn lên, ngay người đang đứng hai bên chính điện là Quý Tư và Diệp Vô Quy cũng nhìn ra được, chắc có lẽ hoàng thượng vừa nhận được tin tốt lành gì đó… Nếu không thì tại sao hoàng thượng lại cao hứng đến thế.
Ngao Thịnh gật gật đầu, Tương Thanh vừa xoay người đi khỏi thì Ngao Thịnh lại đột ngột ngoảnh đầu lại hỏi, “Ở đây có bao nhiêu cựu thần?”
Chúng bá quan giật mình, ngẩng đầu lên nhìn, mắt mở to ra như muốn biết, Ngao Thịnh hỏi thế là sao.
“Ở đây có bao nhiêu người là cựu thần của cả hai triều?” Ngao Thịnh cười nói.
Chúng thần quay sang nhìn nhau. Quý Tư run rẩy giơ tay, “Hoàng thượng, có thần ạ.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, cười nói, “Hôm nay, Thanh phu tử đã tìm về cho trẫm một người, trẫm muốn mọi người cùng nhau gặp mặt.”
Chúng thần cảm thấy tình hình có chút kỳ quái. Thật ra thì chẳng có gì là lớn lao cả, chỉ là, ai nấy cũng đều biết rằng, hoàng thượng của bọn họ ghét nhất là có ai đó nhắc tới Thanh phu tử, ấy vậy mà hôm nay, hoàng thượng lại tự mình nhắc đến Thanh phu tử… Nên đúng là có chút kỳ quái thật!
“Hoàng Thượng.” Quý Tư e dè hỏi, “Là ai ạ?”
Ngao Thịnh cười đáp, “Quý tướng hẳn là biết rõ hơn ai khác đó.”
Quý Tư lại càng run rẩy hơn nữa. Ngao Thịnh bỗng phân phó Văn Đạt, “Mời y lên đây.”
Mọi người mặt nhăn mày nhíu, thầm hỏi – đối phương đến tột cùng là cao nhân phương nào mà lại có thể khiến hoàng thượng dùng đến chữ “mời”? – Mọi người nín thở ngưng thần đợi chờ từng khắc một. Chốc sau, bỗng có hai người tiến vào chính điện, người đi phía trước vận trường bào màu thiên thanh, còn kẻ bước theo phía sau thì vận binh phục màu đen có kí hiệu của thống lĩnh… Tại sao lại nhìn quen mặt thế này?
Quý Tư chăm chăm nhìn hai người đang tiến vào điện thật lâu, cảm giác như sắp không khống chế được bản thân mình nữa rồi vậy. Mắt ông đã đỏ au, mũi cũng thấy cay cay mất rồi. Ông quay sang nhìn Mặc Tây Nhung, tựa như sắp chẳng thể thở được nữa.
Hai kẻ đang tiến vào điện, đương nhiên chính là Đặng Tử Minh và Ngưu Hiển.
Trong một đám người như thế, Đặng Tử Minh chỉ chăm chú nhìn Quý Tư và đặc biệt là người đang ngồi trên long ỷ là Ngao Thịnh… Y vừa ngẩng đầu nhìn lên thiên tử thì chợt cảm thấy như mình vừa gặp ảo giác. Đó chẳng khác nào là hình ảnh Viên Liệt và Viên Lạc đè chồng lên nhau… Trên người Ngao Thịnh vừa có khí chất của Viên Liệt lại vừa mang bóng dáng của Viên Lạc.
Bước đến chính điện, Đặng Tử Minh cũng không hành lễ, mà Ngưu Hiển ở phía sau y, khi thấy đại ca của mình quyết không chịu quỳ thì gã cũng chẳng buồn khuỵu gối quỳ xuống mà làm gì.
“Có lẽ mọi người đều biết vị này là ai rồi nhỉ?” Ngao Thịnh đột ngột hỏi, tựa hồ cũng không để ý đến việc Đặng Tử Minh quỳ hay không quỳ, rồi lại quay sang hỏi Quý Tư, “Quý tướng, khanh biết y chứ?”
Quý Tư hít sâu một hơi, tiến lên hai bước, “Đặng tướng quân, tướng quân đã trở lại.”
Đặng Tử Minh khẽ nhíu mày. Quý Tư đang đứng trước mắt y không phải là Quý Tư của trước kia… Đã mười năm rồi, đối với những người còn trẻ thì đoạn thời gian này chẳng là gì cả. Mười năm trước y chỉ mới là một hán tử mười chín tuổi. Mười sau năm, bất quá y chỉ vẫn cứ là một hán tử tuổi chưa đầy ba mươi. Vẫn còn trong độ thanh xuân của đời người. Nhưng còn Quý Tư thì khác. Cách đây mười năm, ông là một người khỏe mạnh đầy tri thức, chỉ làm những việc ông cho là đúng. Song, hiện tại, ông đã là một ông lão đầu đầy hoa râm mặt trũng nếp nhăn. Lại nhìn đến Mặc Tây Nhung đang đứng phía đối diện, lão cũng đã bị thời gian làm hao mòn đi rất nhiều. Đặng Tử Minh đột nhiên cảm thấy có chút xúc động… Năm đó, y là võ tướng, còn hai người kia là văn thần… Y tức giận vứt áo từ quan, bỏ lại hai người họ lẻ loi đối chọi với thế cục biến loạn. Họ đã kiên trì trụ vững suốt nười năm… còn y thì sao? Đặng Tử Minh khẽ lắc lắc đầu, chỉ có thể thầm ta thán trong lòng mà thôi. Chuyện xưa nghĩ lại vẫn cứ thấy xao xuyến khôn cùng.
“Đặng tướng quân, tướng quân chịu trở về, vậy thì lần này Thịnh Thanh ta sẽ tất chiến tất thắng rồi!” Quý Tư xúc động nắm lấy cổ tay Đặng Tử Minh, “Mau, mau hành lễ với hoàng thượng đi.”
Đặng Tử Minh khẽ giật mình sửng sốt, chiếu theo cách nói cùng biểu tình kinh hỉ vừa rồi của Quý Tư thì Đặng Tử Minh có thể thấy được ông căn bản chẳng biết việc y còn sống. Nói cách khác, chuyện Tương Thanh bảo là Quý Tư đề bạt y, còn Ngao Thịnh coi khinh y… tất cả những điều đó chỉ là phép khích tướng của Tương Thanh mà thôi.
Song, nói đi cũng phải nói lại, cái gọi là phép khích tướng, vốn chịu ảnh hưởng từ hai phía. Nếu ngươi để tâm thì nó sẽ khiêu khích ngươi, ngược lại, nó chẳng là gì với ngươi cả… Năm xưa, Chu đô đốc tuy thông minh lợi hại nhưng vẫn cứ bị Gia Cát Lượng khiêu khích đấy thôi… Y dù biết rằng Gia Cát Lượng chỉ đang cố tình khích y nhưng y vẫn không tài nào khống chế được mình. [2] Tất cả cũng là do tính cách định đoạt hết thảy.
Đặng Tử Minh trong lòng có đến hai thái cực đối nghịch nhau, một là khát vọng được ra trận giết giặc, một là không phục kẻ làm vua kia. Đương lúc đang do dự thì Quý Tư lại đột ngột siết chặt tay y. Đặng Tử Minh khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, giật mình tự hỏi – Quý Tư đã là một ông lão thế này rồi nhưng lực tay vẫn còn mạnh gớm nhỉ?
Quý Tư mắt đầy âm trầm nhìn Đặng Tử Minh, “Đặng tướng quân, tướng quân vẫn còn tin lão già này chứ?”
Đặng Tử Minh và Quý Tư đều là cựu thần của tiền triều, nên đương nhiên Đặng Tử Minh luôn rất tin tưởng vào nhân phẩm của ông.
Đặng Tử Minh khẽ gật gật đầu.
“Ta đã không còn giống như năm xưa, sống những ngày chán nản tâm phiền chí nhục!” Quý Tư vô cùng đơn giản nói.
Đặng Tử Minh sửng sốt nhìn ông. Bỗng đúng lúc này, phía sau lại truyền đến một giọng nói mang theo vài phần bất mãn, “Ai hả? Người các ngươi nói là ai hả? Ai thì mau khai tên khai họ ra chứ? Ta sinh sau đẻ muộn nên chưa từng thấy qua.”
Mọi người vừa nghe thấy tiếng thì đã biết ngay là anh chàng lỗ mãng Vương Trung Nghĩa rồi.
Ngưu Hiển quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa, chỉ thấy gã là một kẻ to xác thô kệch, nếu đem so với Ngưu Hiển đây thì đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã mà, đều là hàng mắt dẹt miệng rộng.
Mọi người bỗng dồn sự tập trung vào hai kẻ Ngưu Vương, thiếu chút nữa thì đã ngã lăn quay ra vì nhịn cười. Phải nói, Vương Trung Nghĩa và Ngưu Hiển trông chẳng khác gì huynh đệ song sinh, xét thể trạng lẫn tướng mạo thì có đến bảy phần giống hệt nhau.
Ngao Thịnh khẽ cười, “Quý tướng, khanh hãy nói cho Vương Trung Nghĩa biết, Đặng Tử Minh là ai nào?”
“Đặng Tử Minh?” Mọi người há hốc mồm ra. Diệp Vô Quy kinh ngạc không thôi. Tống Hiểu mở to hai mắt lên nhìn. Duy chỉ có độc Vương Trung Nghĩa là vẫn ngây thơ không biết gì mà kéo kéo Tống Hiểu, hỏi, “Ế, vị huynh đệ này là ai thế?”
Tống Hiểu trừng mắt liếc gã một cái, hạ giọng nói, “Đừng có kéo ta!”
Vương Trung Nghĩa không phục, nhỏ giọng nói, “Dựa vào cái gì mà các người biết còn ta thì không? Hả? Tiểu huynh đệ đó là ai hả?”
“Tiểu huynh đệ?” Tống Hiểu quay đầu lại, ném cho gã cái nhìn cảnh cáo, cố đè thấp thanh âm, “Y là lão tử của ngươi đấy.”
Vương Trung Nghĩa nghe xong thì chấn động không thôi, quắc mắt sang nhìn Đặng Tử Minh một lúc lâu, “Làm gì có chuyện đó được… Cha ta sao lại nhìn đẹp đến nhường ấy được?” [3]
Trong lúc mọi người đang đắm chìm trong kích động thì Vương Trung Nghĩa lại thốt lên một câu khiến mọi người khóc chẳng đặng mà cười cũng chẳng xong. Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn gã, nghi hoặc nghĩ, tại sao một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển này lại có thể vào triều làm quan được. Y vốn tin tưởng Quý Tư, cho rằng Ngao Thịnh này là một hoàng đế tốt… Song, hiện tại thì y lại hoài nghi nữa rồi.
Quý Tư như nhìn ra tâm tư của Đặng Tử Minh nên vội nói, “Đây là ngoại lệ!”
Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn ông, Quý Tư tiếp tục nói, “Là chuyện ngoài ý muốn đó mà!”
“Đặng Tử Minh, năm mười sáu tuổi, rời bỏ gia hương lên kinh ứng thí, là văn võ trạng nguyên duy nhất từ xưa đến nay.” Tề Tán, đứng ở phía sau Vương Trung Nghĩa, từ tốn giải thích cho gã biết, “Khi vừa mười sáu tuổi đã cầm binh đánh giặc, bước đầu chỉ là một thống lĩnh nhưng sau đó đã nhanh chóng đạt được danh phù phó tướng rồi đến nguyên soái. Năm mười tám tuổi thì mang quân bình định nội hải và hải vực đông bắc, thậm chí còn đuổi theo hải khấu, tấn công nước Phù tang. Y là tướng quân muôn trận bất bại trong truyền thuyết. Vì thiện dùng mưu kế nên mọi người đều gọi y là Hải hồ ly. Nếu hỏi phụ thân của ta rằng, trên biển ông sợ nhất ai thì ông nhất định sẽ đáp, một là hải vương Tiêu Lạc, hai là hải hồ ly Đặng Tử Minh… Nam Tiêu Bắc Đặng, thiện hải cuồng sát không ai là không biết.”
Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Tề Tán, nhíu mày hỏi, “Cha ngươi?”
“Vãn bối là Tề Tán.” Tề Tán lễ phép cúi đầu, “Còn gia phụ là Tề Soán Thiên.”
Đặng Tử Minh bỗng giật mình, chốc sau lại cười hỏi, “Ngươi muốn...?”
“Suỵt......” Tề Tán vươn ngón trỏ lên để ngang miệng, ý ra hiệu cho Đặng Tử Minh đừng nói gì cả, thiên cơ không thể tiết lộ, “Đặng tướng quân quả nhiên thông minh hơn người.”
Đặng Tử Minh gật gật đầu, “Giỏi lắm.”
Vương Trung Nghĩa nhìn hai kẻ người khen ta nhận như thế thì hoa cả đầu óc lên, khó hiểu hỏi “Hai người vẫn chưa nói gì hết mà?”
Tống Hiểu lườm gã một cái, nhỏ giọng nói, “Ngươi im lặng một lát thì chết sao?”
Vương Trung Nghĩa nhướn mi, “Ai nha, kệ bà nó đi. Nhưng mà như vậy có nghĩa là chúng ta đang có lợi thế lắm phải không hoàng thượng? Một đại nhân vật đã đến đây giúp chúng ta đánh Tề Soán Thiên rồi. Vậy hẳn là chúng ta sẽ thắng nhỉ? Thế thì ta sẽ không đi theo Tống Hiểu nữa đâu. Tống Hiểu chỉ là một con vịt cạn mà thôi.”
“Phốc......” Quần thần đều không nhịn được mà hé môi cười còn Tống Hiểu của chúng ta thì mặt lúc xanh lúc đỏ, thầm rủa xả Vương Trung Nghĩa không ngừng – mi giỏi lắm, cứ đợi đấy!
Đặng Tử Minh tựa hồ còn có chút do dự, “Ta chỉ là bị lừa nên đến đây mà thôi… Tâm ta đã lạnh, không còn lòng dạ nào nghĩ đến chiến sự nữa rồi!”
Tất cả mọi người nhíu mày. Vương Trung Nghĩa chớp chớp mắt hỏi, “Tại sao? Vì đánh thua nên không còn lòng dạ nào nữa à?”
“Đặng Tử Minh ta chưa bao giờ bại trên chiến trường cả.” Đặng Tử Minh trừng mắt liếc Vương Trung Nghĩa. Vương Trung Nghĩa lại càng thêm khó hiểu, hỏi, “Nếu không phải vì thua mà thoái chí thế thì tại sao chứ?”
Đặng Tử Minh không thèm nhiều lời với gã, cái tên này, vừa mở miệng ra thì biết đây chỉ là một kẻ mãng phu rồi. Lúc này, Vương Trung Nghĩa lại bĩu môi, nói, “Quên đi, hóa ra ngươi cũng chỉ là một tên khoác lác. Ông đây làm thuộc tướng của Tống Hiểu vẫn tốt hơn. Dù hắn có là con vịt cạn thì vẫn cứ hơn một kẻ điêu ngoa.”
Ngưu Hiển quay đầu lại quát như tát nước vào mặt Vương Trung Nghĩa, “Ngươi thì biết cái thí gì? Bớt ở đó nói nhảm đi!”
Vương Trung Nghĩa trợn mắt trừng ngược lại Ngưu Hiển, “Không phải là tại vì hắn sợ Tề Soán Thiên sao? Ông đây cóc có sợ lão tặc đó!.”
“Ngươi bớt nói mấy chuyện tổn hại nhân phẩm đó đi.” Ngưu Hiển đem tất cả cơn giận chất chứa từ nãy đến giờ trút hết lên người Vương Trung nghĩa, “Tướng quân của ta năm đó đã lập không biết bao nhiêu chiến công, nhưng cuối cùng thì có được kết quả thế nào hả? Chúng thần tạo phản, hoàng đế ngu ngốc phải trốn chui trốn nhủi để giữ lấy cái mạng quèn!”
Chúng thần cúi đầu im lặng. Năm đó, không chỉ có Đặng Tử Minh mà còn rất nhiều những tướng lãnh khác đều đã bỏ ra đi. Nếu không đi thì cũng chỉ nhận được duy nhất một kết cục là sẽ bị Thụy Vương và Tề Diệc tiêu trừ.
Tống Hiểu cũng khe khẽ thở dài, xem ra năm đó Đặng Tử Minh quả nhiên là vì thế cục triều đình chia năm xẻ bảy mà nản lòng thoái chí, nên bây giờ không còn chút lòng dạ nào quay lại làm quan. Nếu đã là một tướng lãnh không còn tâm chinh chiến thì có thu dụng cũng chẳng lợi ích gì.
Mọi người không phải không có tiếc hận.
Vương Trung Nghĩa sờ sờ đầu, tựa hồ có chút bất mãn, “Ôi trời, thế hai người trở về đây làm gì hả?”
Đặng Tử Minh liếc Ngưu Hiển, Ngưu Hiển bĩu môi đáp, “Chúng ta không phải tự nguyện đến đây… Là bị Tương Thanh lừa tới.”
Vương Trung Nghĩa giật mình mở to hai mắt ra, xoay mặt hỏi Tống Hiểu, “Thanh phu tử hiền như thỏ ấy thì làm sao mà biết gạt người hả?”
Tống Hiểu thở dài, “Ngươi nói năng cẩn thận chút đi! Thỏ còn biết cắn người nữa đấy!”
“Aii, làm sao mà phu tử lại biết gạt người khác được?” Vương Trung Nghĩa tò mò hỏi Ngưu Hiển.
Ngưu hiển nghĩ nghĩ rồi đáp, “Hắn nói, Quý Tư đề bạt tướng quân mang binh ra trận, còn hoàng thượng thì bảo tướng quân không bằng Tống Hiểu…. Cho nên tướng quân nói phải tỷ thí với Tống Hiểu một phen, xem thử ai bắt được Tề Soán Thiên trước.”
Mọi người nghe xong, liền giương mắt dò xét hai người đang đứng giữa điện… Phép khích tướng đơn giản như vậy, ngay cả hài đồng ba tuổi cũng không mắc mưu, huống chi là đỉnh đỉnh đại danh Hải hồ ly Đặng Tử Minh?
“Ha ha......” Vương Trung Nghĩa ôm bụng mà cười, “Ta hiểu rồi. Người này bên trong và bên ngoài không đồng nhất nha. Ê! Ta hỏi ngươi, chẳng lẽ ngươi không muốn ra trận đánh giặc? Muốn đến mức ngứa ngáy tâm can? Ta thì rất rất muốn đó! Ta chỉ mới đánh mấy trận thôi mà đã ghiền tới mức muốn được đánh trận mỗi ngày rồi nè!”
Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Vương Trung Nghĩa, nhưng lại chẳng nói gì.
“Ai nha, ngươi cũng đừng nhỏ nhen như thế làm gì.” Vương Trung Nghĩa vươn tay ra vỗ vỗ vai Đặng Tử Minh, “Tống Hiểu thật sự là chẳng biết gì về hải chiến đâu. Hắn cưỡi ngựa đứng ở trên thuyền khiến ta nhìn mà muốn nôn hết mấy bận… Nếu ngươi có năng lực như vậy thì làm tướng của bọn ta đi. Huynh đệ bọn ta không có ai ham sống sợ chết hết.”
Tống Hiểu đứng ở sau lưng Vương Trung Nghĩa, tức giận đến mức bầm gan tím mật thốt chẳng nên lời.
Đặng Tử Minh trầm mặc một chốc, lúc sau lại xoay sang nhìn Ngao Thịnh, “Hoàng thượng người cảm thấy nên đánh Tề Soán Thiên thế nào đây?”
Kẻ vốn đang chống cằm ngồi xem kịch, chán đến nổi sắp ngủ gật đến nơi là Ngao Thịnh, chợt nghe thấy Đặng Tử Minh gọi mà giật mình, vội chỉnh lại tư thế, đáp, “Tương kế tựu kế, nội ứng ngoại hợp, ba đường bọc đánh, cắt đứt đường lui, bắt ngay giữa trận.”
Đặng Tử Minh nhíu mày, giương mắt đánh giá Ngao Thịnh một phen, lúc sau lại hỏi, “Hoàng thượng nguyện ý tự mình đốc chiến (giám sát và đốc thúc tác chiến)?”
“Trẫm cũng đang có dự định này.” Ngao Thịnh mỉm cười, đáp, “Đúng rồi, trẫm đoán lần này chắc ngươi cần ít nhất ba quân tiên phong?”
Đặng Tử Minh gật đầu, đáp, “Một người là Ngưu Hiển. Hai người còn lại, một phải có kỹ năng bơi xuất sắc, một thì có võ công và khinh công giỏi.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Nếu muốn tìm người có kỹ năng bơi xuất sắc thì trẫm xin đề cử một người có vận khí vô cùng tốt cho ngươi.” Nói xong, lại chỉ tay vào mặt Vương Trung Nghĩa, “Tên ngốc đó đấy!”
Đặng Tử Minh quay đầu lại nhìn Vương Trung Nghĩa. Mọi người đều nghĩ y nhất định sẽ không bằng lòng, nhưng lại không ngờ y lại gật gật đầu, nói, “Được lắm.”
“Thế còn trung lộ tiên phong?” Đặng Tử Minh ngoảnh lại nhìn Ngao Thịnh, “Người sẽ đảm nhiệm tiên phong chính?” [4]
Ngao Thịnh nghiêng đầu suy ngẫm, “Trẫm có một người vô cùng xuất sắc muốn đề cử với ngươi.”
Mọi người tò mò ngước lên nhìn Ngao Thịnh.
“Ngươi thấy vị Thanh phu tử kia thế nào?” Đặng Tử Minh hoàn toàn không biết “Thanh phu tử kia” là ai nhưng dựa theo những gì Ngưu Hiển mách lại thì chắc có lẽ chính là yêu nghiệt lấy sắc mị quân trong những lời đàm tiếu… Chúng thần vừa nghe đến tên Thanh phu tử, nháy mắt sắc mặt đã trắng nhợt cả ra, không biết Ngao Thịnh có ý định gì.
Lúc này, Ngao Thịnh lại không chút hoang mang nói, “Mời phu tử vào triều.”
Văn Đạt hướng ra phía cửa điện tuyên chỉ – Thỉnh Thanh phu tử tiến cung diện thánh.
Không bao lâu sau, Tương Thanh từ bên ngoài đi vào, Ngao Thịnh vội khoát tay không cho Tương Thanh hành lễ, rồi lại quay sang hỏi, “Đặng Tử Minh, sinh mệnh của Thanh phu tử còn quan trọng hơn cả của trẫm. Trẫm tiến cử y làm trung lộ tiên phong của ngươi. Ngươi thấy thế nào?”
Đặng Tử Minh xoay mặt lại nhìn Tương Thanh một lúc, trong lòng khẽ động, “Đúng là không thể tin vào những lời đồn đãi.”
Đặng Tử Minh lập tức quỳ xuống tạ ơn. Ngao Thịnh ở Lạc Hà khẩu ngự trên kim ngai đốc thúc quân tình, trong lúc nhất thời, đã truyền khắp trên dưới Thịnh Thanh…. Hải hồ ly Đặng Tử Minh tái xuất giang hồ, dẫn binh chống lại Tề Soán Thiên, và trung lộ tiên phong lại chính là phu tử của đương kim hoàng thượng – Tương Thanh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất