Thịnh Thế Thanh Phong

Chương 135: Cõi yên vui

Trước Sau
ĐÊM ĐÓ, Tương Thanh ngủ rất sớm, tinh mơ ngày hôm sau thì y đã rời giường. Sắc trời đại mạc tối nhanh sáng cũng nhanh.

Tương Thanh đổi y phục, bước ra khỏi phòng, vừa lúc đụng phải hạ nhân đang đi vào, cung kính hỏi y, “Công tử, sáng nay người muốn ăn gì?”

Tương Thanh lần đầu nghe thấy có người kính cẩn gọi mình là công tử như thế, tuy cảm thấy không được tự nhiên nhưng vẫn không dị nghị gì, chỉ đáp, “Gì cũng được.”

“Man Vương mời người sang phòng của ngài ấy dùng điểm tâm ạ.” Hạ nhân nói.

Tương Thanh ngẩng đầu lên nhìn người kia, đắn đo đôi chút rồi đáp, “Man Vương đang ở đâu?”

“Ở tiểu viện cạnh bên ạ.” Hạ nhân vội dẫn Tương Thanh đi.

Hai người đi đến một tiểu viện u tĩnh. Nơi này hoàn toàn khác với những gì Tương Thanh đã nghĩ, không có cảnh sắc hữu tình phương Nam mà chỉ có vài gian phòng đơn sơ.

Man Vương đã thức dậy từ lâu, đang ở trong viện luyện công.

Khi Tương Thanh đi vào thì thấy cát bụi bay mịt mùng, Man Vương luyện đao, vừa to vừa dài, nhìn rất quý phái oai hùng.

Tương Thanh nhìn một lúc lại khe khẽ nhíu mày. So với tưởng tượng, võ công của Man Vương rất cao cường…Y thậm chí chẳng thể xác định được là mình có đánh thắng nổi ông ta hay không. Con người này quả thật thâm sâu không đo lường được.

Man Vương đang luyện công lại bỗng cắm đao qua một bên, bay đến trước mặt Tương Thanh, ra đòn so chiêu với y.

Tương Thanh sửng sốt, vừa lùi bước vừa chống đỡ. Thoáng chốc, hai người đã thật sự đọ sức với nhau.

Khi cùng Man Vương giao đấu, Tương Thanh mới phát hiện nội lực của ông ta thật quá thâm hậu, ít nhất là cao cường hơn y, nhưng chắc là cũng chỉ ngang tầm với Viên Liệt, bèn cẩn thận ứng phó hơn. Lại qua thêm vài chiêu, Tương Thanh tò mò muốn biết ông ta học võ công từ đâu mà chiêu thức lại đặc biệt đến thế.

Tiếp thêm mấy chiêu, Man Vương bỗng thu tay lại, vỗ nhẹ lên gáy Tương Thanh một cái, quở trách, “Sao lại xao nhãng khi đang tỷ thí với người khác?”

Tương Thanh ngẩn người, vươn tay lên xoa xoa gáy rồi ngơ ngác nhìn Man Vương.

Man Vương chỉ cười, đi đến ngồi xuống chiếc bàn gần đấy, gọi người mang thức ăn lên, rồi vẫy Tương Thanh đến, “Lại đây ăn điểm tâm.”

Tương Thanh đến ngồi vào bên cạnh ông, lại thấy hạ nhân chuẩn bị cho mình những món ăn quen thuộc ở miền Nam, còn Man Vương lại chỉ đơn giản là một bát mì thịt bò.

Man Vương giải thích, “Ta sợ ngươi ăn không quen…” đoạn lại thấy Tương Thanh cứ nhìn bát mì thịt bò của mình mãi.

Man Vương ngạc nhiên, khắc sau liền đẩy bát mì đến trước mặt Tương Thanh.

Tương Thanh nâng mắt lên nhìn ông cười, rồi không ngại ngần gì mà cầm đũa lên ăn.

Man Vương nhìn y một lúc lại lắc đầu cười, ăn phần điểm tâm chuẩn bị cho y, “Vân cũng thích ăn mì thịt bò.”

Tương Thanh gật gật đầu, bản thân y cũng đã thích ăn mì từ bé rồi.

Dùng xong điểm tâm, Man Vương dẫn Tương Thanh đi đến tòa thành phía nam xem cảnh binh sĩ Man Quốc thao luyện.

Tương Thanh có chút khó hiểu hỏi, “Ông không tảo triều sao?”

Man Vương lắc đầu, “Man quốc cũng không có đại thần văn võ, chỉ có tướng sĩ mà thôi, dù sao cũng không có cái gì để mà thống trị.”

Tương Thanh lại nghi hoặc hỏi, “Nhiều người như vậy mà ông vẫn thấy chẳng có thần tử nào để cai trị?”

Man Vương nhìn y một chốc, đoạn lại vỗ tay một cái…Tất cả quan binh đứng bên dưới liền lập tức dừng lại.

Sau đó, Man Vương lại vỗ tay hai cái…chúng binh tiếp tục luyện tập, như thể là con rối bị giật dây, hàng lối chiêu thức rất đều nhau.

Tương Thanh khẽ nhíu mày, cảm thấy có chỗ không đúng.

“Bọn họ chỉ biết phục tùng theo lệnh mà thôi.” Man Vương lại dẫn Tương Thanh xuống thành, “Chỉ là binh lính chứ không có thân phận nào khác.”

Tương Thanh lại cảm thấy khó hiểu, những người đầu quân đi đánh trận đều có chung một mục đích, ví như là đại quân Thịnh Thanh vì bất mãn thời cuộc, hoặc là tùy tùng không phục Viên Lạc và Thụy Vương nên nổi dậy làm phản, hay như tướng sĩ muốn vì thống lĩnh của mình mà báo thù…Còn đội quân Man quốc này thì lại trống rỗng như một cỗ máy, chẳng có bất kì cảm xúc nào.

“Tất cả đều bị dược vật hoặc nhiếp tâm thuật khống chế.” Man Vương như thể nhìn ra điều Tương Thanh đang thắc mắc mà giải đáp cho y, “Nếu hóa giải dược vật cho họ thì họ sẽ trở lại làm người bình thường. Họ vốn chẳng có quá nhiều thù hận, hơn nữa lúc tỉnh ra sẽ chẳng nhớ mình từng làm gì.”

Tương Thanh kinh ngạc hỏi, “Tất cả họ đều bị dược vật khống chế ư?”

“Phải, là do Viên Khả làm.” Man Vương thẳng thắn đáp.

“Viên Khả?” Tương Thanh nhớ ngay tới kẻ hôm đó đã bị Viên Liệt chém đứt cánh tay, “Hắn ta còn sống?”

“Ta đã cứu hắn.” Man Vương thản nhiên đáp, “Song lại bị thương quá nặng, hiện vẫn đang dưỡng thương.”

“Hắn không phải người tốt.” Tương Thanh thành thật nói, “Sao ông lại thu nhận hắn?”

Man Vương xoay người lại nhìn Tương Thanh, “Hắn không phải người tốt, ta cũng không phải người tốt, ta không thu nhận hắn thì thu nhận ai?”

Tương Thanh nhíu mày, tuy rằng chỉ mới ngắn ngủi ở bên nhau một ngày nhưng y luôn thấy rằng Man Vương và Viên Khả không phải là một loại người, cũng giống như Hạ Lỗ Minh khác với Viên Khả vậy….

“Chúng ta đi dạo một chút?” Man Vương thấy Tương Thanh nhíu mày, liền nói thêm, “Phong cảnh đại mạc cũng không tệ đâu.”



“Được.” Tương Thanh gật gật đầu, cùng Man Vương bước ra khỏi pháo đài.

Mặt trời đã lên cao, đại mạc lặng thinh không gió. Man Vương dẫn Tương Thanh đi về phía xa xa, thưởng thức cảnh cát vàng nắng cháy rực trên bạt ngàn đại mạc.

Tương Thanh tò mò, “Sao lại không có bão cát?”

“Một canh giờ sau khi mặt trời mọc thì sẽ không có bão cát, nên có thể tự do đi lại.” Man Vương đáp, “Sau đó thì trời sẽ nổi gió, khi đang có bão mà lại đi vào đại mạc thì rất nguy hiểm, phải có người giàu kinh nghiệm dẫn đường mới được.”

“Thật không?” Tương Thanh gật gật đầu, lại hỏi, “Thế thì tại sao lại chọn một nơi như thế để xây dựng thành trì? Còn nữa, khi tôi vừa đến đây, thấy có rất nhiều người đang đào bới gì đó, ra ra vào vào đều cầm theo cuốc xẻng?”

Man Vương khẽ bật cười, “Cứ thẳng thẳn dò hỏi quân tình, một chút kĩ xảo cũng không có như thế sao tiểu tử?”

Tương Thanh xấu hổ, Man Vương lại chỉ cười nói tiếp, “Ta đang muốn tìm một thứ.”

“Là gì?” Tương Thanh nhịn không được liền tò mò truy hỏi. Lời vừa bật ra, y cũng thấy rất kì lạ, khi mà mình lại chẳng nghi kị gì Man Vương cả, có lẽ là vì đã cảm động trước chân tình ông ta giành cho phụ thân mình cũng nên.

“Umm…cũng đã mười mấy năm rồi nhưng vẫn chưa tìm ra.” Man Vương có chút buồn bã.

“Ừ?” Tương Thanh đợi ông nói tiếp.

“Một nơi yên tĩnh, trong ngần, xinh đẹp và không có bất kì kẻ đáng ghét nào đến quấy phá.”  Man Vương đáp, “Thật lâu trước kia ta đã đi tìm nhưng đến nay vẫn không tìm thấy. Ngay cả nơi tiêu điều vắng vẻ hay chốn thâm sơn cùng cốc thì chưa đến dăm bữa nửa tháng đã có kẻ lạ mặt xuất hiện…không đi săn bắn thì là lạc đường.”

“Có lẽ…” Tương Thanh thở dài, “không có nơi nào mà hoàn toàn vắng lặng tiếng đời hay tiếng người.”

“Ta nghe nói là bên dưới lòng đất có.” Man Vương đột nhiên nói.

“Dưới lòng đất?” Tương Thanh càng thêm nghi hoặc, “Nơi đó chẳng phải chỉ có đất cát thôi sao?”

“Ta tin ở trên đời này, cũng có người nghĩ giống ta, từ xưa đến nay, ít nhất cũng sẽ có đôi ba người…” Man Vương hoài vọng, “mải miết đi tìm một cõi yên vui để sống cùng người mình yêu thương nhất, và không bị bất kì ai có thể quấy rầy được.”

(Từ hán việt củacõi yên vuilànhạc thổ, nhưng theo cảm quan cá nhân thì mình thấy ba từ “cõi yên vui” nghe rung động hơn, nên đã giữ nguyên)

Tương Thanh cúi đầu, nhỏ giọng đáp, “Chắc chắn là có rất nhiều người có suy nghĩ này.”

“Trong số những người đó, sẽ luôn có một hay hai người hoàn thành được ước nguyện, nghĩa là, họ đã tìm được một nơi an lạc như thế.” Man Vương thở dài, “Có lẽ là thật lâu trước đây, cõi yên vui ấy đã bị vùi lấp bên dưới lòng đất dưới chân chúng ta.”

Tương Thanh khẽ cười, “Vì vậy mà ông cho người không ngừng đào xới khắp nơi nhằm tìm ra cõi yên vui?”

“Dám chê cười ta hả?” Man Vương nhướng mi, “Gần đây nhất định là có.”

“Sao ông có thể chắc chắn được?” Tương Thanh khó hiểu.

“Ta đã xem qua quyển địa chí vùng này, có viết lại rất rõ ràng phong thổ nơi đây.” Man Vương cùng Tương Thanh vừa đi vừa tán gẫu, “Ở Mạc Bắc, từng có một đại điền chủ, gia tài vô tận, người thê tử mà hắn yêu thương nhất lâm bệnh nặng, vì thế hắn đã đi tìm chốn an lạc không người quấy rầy để hắn và thê tử của mình có thể cùng an giấc hưởng trọn đời ngàn năm mộng lành….và mãi mãi chẳng phải chia lìa.”

Tương Thanh bỗng thấy xót xa, “Ông muốn cùng Tương Vân đến đó?”

Man Vương khẽ nhíu mày, “Đáng đánh đòn! Sao lại dám gọi thẳng tên cha mình như thế?”

Tương Thanh nhếch miệng lên định cãi lại nhưng chốc sau lại hỏi lảng đi, “Thế đã có chút manh mối gì chưa?”

Man Vương lắc đầu, “Vẫn đang tìm.” Đoạn lại chỉ tay về phía dãy núi đen huyền nằm cách đó không xa, “Có thể là ở bên dưới dãy núi đá đó.”

“Tại sao?” Tương Thanh khó hiểu hỏi, về phương diện khác, y cũng có chút tò mò, bên trong sa mạc chỉ toàn cát với cát, sao lại có một dãy núi đen tuyền như thế được.

“Đó là dải hắc diệu thạch.” Man Vương đáp, “Vô cùng cứng rắn, tòa thành của ta cũng được xây nên từ nó…Đó là một quặng hắc diệu thạch, càng đào sâu xuống thì lại càng thấy nhiều thứ đá quý đó.”

(Hắc diệu thạch có tên tiếng anh Obsidian hay còn được gọi là đá vỏ chai, là một loại thủy tinh tự nhiên, sản sinh trong quá trình núi lửa phun trào mắc-ma. Vì thành phần cấu tạo của đá đặc biệt, có nhiều tính chất của ngọc, nên được dùng làm trang sức, đồng thời, cũng nhờ vào độ thuần khiết cũng như rắn chắc mà được chế tạo thành dao phẫu thuật.)

“Thật sao?” Tương Thanh có chút giật mình, lại lập tức hiểu ra vì sao tòa thành kia trông lại vững chắc như thế, vốn lúc đầu y còn tưởng là sắt thép, ấy vậy mà lại là hắc diệu thạch.

“Quanh dãy núi hắc diệu thạch thường ánh lên loại ánh sáng kì lạ.” Man Vương lại nói, “Ta đang cho người đào bới để lấy hết tất cả mỏ quặng kia lên để xem thử bên dưới kia là gì.”

(Thiệt xự tình, theo lô-gic mà nói thì ánh sáng đó chính là ánh sáng do chính Obsidian phản chiếu với mặt trời mà thành  chứ hơm phải là ánh sáng thần thánh chi)

“Ý của ông là, ngày xưa, người đại điền chủ kia đã tìm thấy cõi yên vui ở nơi đó?” Tương Thanh hiếu kì hỏi.

“Trên sách đã ghi lại như thế.” Man Vương nói đầy mong chờ, “Cuối cùng, họ đã đến được chốn đào nguyên giữa nhân gian.”

“Cuối cùng, hai người họ đã chết cùng nhau ở nơi đó sao?” Tương Thanh rầu rĩ hỏi.

Man Vương lắc đầu, “Trong địa chí chỉ viết rằng, cuối cùng, hai người đã đi vào một nơi an tĩnh, xinh đẹp và hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài mà thôi.”

“Umm.” Tương Thanh gật gù, thầm nghĩ biết đâu đó chỉ là ước vọng của con người mà thôi.

“Hy vọng sau khi đánh trận này xong, ta có thể tìm thấy cửa vào nơi đó.” Man Vương quay đầu lại, chân thành căn dặn, “Đến lúc đó, vô luận thắng hay thua, ngươi cũng hãy mang ta cùng Vân đến nơi đó, để chúng ta có thể được an táng cùng nhau.”

“Thắng hay thua?” Tương Thanh nghi hoặc hỏi.

“Phải.” Man Vương gật gật đầu, “Trận đánh này qua đi, mọi chuyện coi như đều kết thúc.”



“Tại sao lại muốn đánh bằng được trận chiến này?” Tương Thanh cau mày, “Nó hoàn toàn vô nghĩa.”

Man Vương lắc đầu, nói, “Đây là ước định giữa ta và Vân, nhất định phải hoàn thành.”

Tương Thanh buồn bực không nói tiếp nữa, phóng mắt nhìn sang nới khác mà nghĩ rằng, tội tình gì phải chấp niệm đến thế.

“Không nói chuyện này nữa.” Lúc sau, Man Vương lại chuyển sang đề tài khác, “Ngao Thịnh chuẩn bị thế nào rồi? Hắn đế cho Viên Liệt lãnh binh hay là chính hắn đảm nhiệm?”

Tương Thanh nâng mắt lên nhìn ông, sau một lúc mới nói, “Sao ông lại thẳng thắn dò hỏi quân tình như thế, một chút kĩ xảo cũng không có!”

Man Vương ngẩn ra mất một lúc, chốc sau lại sảng khoái cười to, đoạn ông lại nhìn sắc trời, thấy một canh giờ đã qua nên liền đưa Tương Thanh quay về thành.

......

Bên trong hoàng cung Lạc Đô, Ngao Thịnh đang xem thư Mộc Lăng gửi về.

Trong thư Mộc Lăng nói, hắn và Viên Liệt đã đến ngoài tòa thành Man Quốc. Theo tình hình quan sát cho thấy, Man Quốc trông oách hơn Lạc Đô nhiều, còn Man Vương thì vừa mạnh mẽ vừa tuấn dật, Tương Thanh vừa nhìn ông ta một cái thôi liền thấy hảo cảm liền, hơn nữa hai người còn cùng nhau ăn cơm rồi đi tản bộ nữa, vân vân và vũ vũ.

Ngao Thịnh điên máu ném thư lên bàn, lúc này mới nhìn thấy bên mặt kia còn có một hàng chữ đề rằng “Mặt kia là lừa ngươi đó, mặt này mới là thật nè” rồi kèm thêm hình vẽ cậu nhóc be bé đang thè lưỡi ra nữa chứ.

Ngao Thịnh thở dài nhìn Tần Vọng Thiên, lại chỉ thấy y đang vô cùng hứng thú nhìn hình vẽ nhăng nhít kia mà nhoẻn miệng cười.

Ở mặt sau lá thư, Mộc Lăng đại khái thuật lời những chuyện nghe được thấy được ở Man Quốc, còn nói thành trì nơi đó là tường đồng vách sắt không cách nào xâm nhập vào được, hắn và Viên Liệt đang suy nghĩ tìm biện pháp.

Sau khi nói xong chính sự thì Mộc ta lại soạn ra nguyên một danh sách dài những thứ hắn muốn ăn, bảo Tần Vọng Thiên kêu người gửi cho hắn.

Cuối cùng, Mộc Lăng còn than thở với Tần Vọng Thiên rằng, hắn ở nơi đất vàng hoang vu, mỗi ngày phải ăn lương khô với màn thầu, còn Viên Liệt thì lúc nào cũng như kẻ câm điếc không thèm để ý tới hắn…hại hắn vừa buồn bực vừa không có chỗ phát tiết.

Tần Vọng Thiên dở khóc dở cười, phái người gửi cho Mộc Lăng những thứ hắn yêu cầu.

Ngao Thịnh đọc thư xong thì mới an tâm rằng Man Vương sẽ không gây khó dễ gì cho Tương Thanh.

__

“Mộc Lăng có nói, hình như Man Vương đang đi tìm thứ gì đó?” Ngao Thịnh cầm thư đi đến tìm Ân Tịch Ly và Tước Vĩ, “Mộc Lăng còn bảo là ở Man Quốc, thường xuyên có người mang cuốc xẻng đi vào sâu trong đại mạc, đến sáng hôm sau quay về, đổi lại thành những người khác ra đi.”

“Lạ nhỉ...” Ân Tịch Ly nhíu mày, “Bên trong đại mạc thì có gì để tìm?”

“Mộc Mộc còn gửi một mảnh đá màu đen về.” Tần Vọng Thiên nhanh đưa mảnh hắn diệu thạch cho Ân tịch Ly

Ân Tịch Ly nhìn mảnh đá vụn kia một lúc, sau lại hỏi Ngao Thịnh, “Trong thư Mộc Lăng có nhắc tới một dãy núi màu đen không?”

“Có.” Ngao Thịnh gật đầu.

Ân Tịch Ly cúi đầu nhìn mảnh đá kia một lúc, đoạn lại thở dài, “Không ngờ hắn lại kiên trì đến như thế…Thật không biết nên mắng hắn ngốc hay là quá si tình đây?”

“Nghĩa là sao?” Ngao Thịnh khó hiểu.

Ân Tịch Ly hỏi ngược lại, “Những thứ cần chuẩn bị cho việc tảo bắc đều đã xong, Hoàng Thượng dự tính khi nào sẽ xuất chinh?”

“Đúng vậy.” Tần Vọng Thiên nhớ ra có lần Vương Trung Nghĩa hỏi y về quân tình, nay nhân tiện cũng hỏi han Ngao Thịnh tình hình luôn, “Nghe nói có rất nhiều người từ nhiều nơi đổ về đây, muốn gia nhập quân ngũ, để được theo Hoàng thượng xuất chinh đến đại mạc.”

Ngao Thịnh sửng sốt, cười lắc đầu, “Chắc cũng khoảng vài ngày nữa. Mọi người đã nôn nóng thế rồi sao?”

“Đó là bởi vì trận đầu thắng rất vang dội nên khi đến trận thứ hai thì tinh thần ai cũng hăng hái hết.” Ân Tịch Ly nói, “Là chuyện tốt, song…vẫn không nên mang theo quá nhiều người.”

“Mộc Mộc vẫn chưa đề cập tới binh lực Man Quốc thế nào.” Tần Vọng Thiên cũng phân vân nói, “Song, bên trong đại mạc còn có hai mươi vạn quân do Vương Hi chỉ huy đang đóng tại đó. Ngoài ra còn có các tiểu phiên quốc khác. Chỉ tính Dã Lũng tộc và Hổ tộc thôi cũng đã có mười vạn người, hơn nữa còn có nhân lực của Tu La Bảo nữa…cơ bản về phương diện binh lực, chúng ta đang chiếm ưu thế rất lớn.”

Ngao Thịnh lại chỉ cười bảo, “Đại ca, tạm thời không cần để người của Tu La Bảo phải mạo hiểm đâu.”

Tần Vọng Thiên xua tay, “Không phải ta muốn dùng tới họ, mà là đám huynh đệ kia cứ kêu gào muốn đi đánh trận, rảnh rỗi quá đâm ra buồn chán, bây giờ họ không muốn ngồi không nữa.”

Ngao Thịnh xoay sang hỏi Tước Vĩ, “Sư phụ, khi nào thì quân ta nên xuất chinh là tốt?”

Tước vĩ vuốt vuốt râu mà rằng, “Chuyện này phải hỏi ngươi chớ, không phải hoàng đế nhà ngươi làm chủ sao.”

“Ta không cách nào khác quyết định được.” Ngao Thịnh thở dài, “Nếu dựa theo mong muốn của ta thì ngày mai…à không, chiều nay liền ra quân…Thôi, tốt hơn là mọi người cứ định đoạt đi.”

Ân Tịch Ly cùng Tước Vĩ liếc nhìn đối phương rồi hi hi cười. Ân Tịch Ly hỏi, “Hoàng Thượng nếu tin mấy lão già này thì hãy chờ nửa tháng nữa!”

Ngao Thịnh nhíu mày…Phải đợi đến những nửa tháng? Hiện tại bắt hắn chờ một ngày thôi thì cũng đã hao tổn tâm tình lắm rồi!

Tần Vọng Thiên cũng không hiểu mà hỏi lại, “Không phải đã chuẩn bị đâu vào đó hết rồi hay sao? Tại sao còn phải chờ thêm nửa tháng?”

Ân Tịch Ly úp úp mở mở, “Nếu như là quá sớm thì có vẻ như đã vội vàng khiến người ta hoài nghi. Còn nếu như quá trễ thì sẽ khiến các tướng sĩ nhụt chí…Nửa tháng là khoảng cách tốt nhất.”

Tần Vọng Thiên liền ngoảnh mặt nhìn Ngao Thịnh, “Ân tướng nói đúng đó.”

Ngao Thịnh cắn răng, gật đầu, “Được! Nửa tháng thì nửa tháng.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau