Chương 11
Trên đời báo ứng còn tồn tại.
Tình huống vừa mới nãy đem chính mình hố chết đó, Cố Trường An không phải lần đầu tiên thấy, cụ thể gặp qua bao nhiêu lần cậu không nhớ rõ, dù sao cũng không ít.
Bởi vị cái loại nói dói này đích thật có rất nhiều.
Cái câu 'tôi mà có làm......, thì tôi sẽ bị....'này nè, nhẹ thì chỉ nói chính mình ăn mì gói không có gói gia vị, nặng thì bị sét đánh, bị xe tông vâng vâng, còn có một số người tự hố mình thì thôi đi, còn hố luôn cả người nhà.
Lời nói không được nói bậy, sẽ linh nghiệm.
Đây giống với việc đi đêm nhiều, cúi cùng cũng sẽ gặp ma thôi.
Cố Trường An gỡ mắt kính ra, lấy ra thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt vào mắt trái mắt phải, thị lực của cậu càng ngày càng kém, cậu lo nghĩ chính mình một ngày nào đó sẽ mù luôn mất.
" Là cậu à."
Sau lưng thình lình vang lên thanh âm, Cố Trường An nước mắt lưng tròng quay đầu lại, nheo lại đôi mắt nhìn qua nam nhân,cậu không thể không thừa nhận, lớn lên đích xác là nhân mô cẩu dạng.
Lục Thành quan tâm dò hỏi:
" Cậu làm sao mà khóc vậy?"
Cố Trường An lau chất lỏng trên mặt, đem mắt kính mang lên:
"Là thuốc nhỏ mắt."
Lục Thành dường như không phát giác sự lãnh đạm của Cố Trường An, y đi tới đối mặt nhìn con sông nói:
" Sông này cũng thật nhiều rác, nước cũng hôi thối, còn có thể câu được cá?"
Cố Trường An không trả lời, trực tiếp nhắc cần câu lên, treo ở trên móc câu là một con cá trích vàng đang quẫyđầu hất đuôi.
Lục Thành vẻ mặt tò mò hỏi: "Đó là cá gì?"
Cố Trường An đáp: " Cá trích"
" Cá trích không phải đều màu trắng sao? Làm sao sẽ có màu như kia?" Lục Thành nhướn mày,
"Do nước bị ô nhiễm khiến nó đột biến gien."
"......"
Cố Trường An phát hiện chính mình không thể phân biệt rõ đây là y đang diễn kịch,hay là do y ngốc thật, cậu nói:
"Có điện thoại không? Chính mình lên mạng tìm kiếm tra xem."
Lục Thành tra tra, giả vờ là người hiểu biết nói:
" Thì ra là cá trích vàng à."
Cố Trường An chậc chậc, xem ra người này không phải đang giả vờ, mà là ngốc thiệt.
Tám phần là thiếu gia của đại gia tộc lánh đời nào đó, hàng năm đều bị vây ở trong nhà, chưa hiểu việc đời, lần đầu xuất diện, cách mặt đất có một cái đỉnh Everest cao như vậy.
Cố Trường An đang muốn đem cá ném về sông, bên cạnh một đại thúc ôm hài tử bước lại đây, tìm cậu mua cá, cậu trực tiếp tặng luôn.
Đại thúc ngại ngùng, một con làm sao ăn đủ, ông thật ra muốn dùng tiền mua một vài con.
Cố Trường An hiểu ý nói:
" Cháu mới đến câu, thật chỉ câu mới một con này thôi, vậy giờ giữ cá trong sọt vậy, bác đợi một lát nữa, cháu đem cá câu được toàn bộ cho bác luôn."
Đại thúc nghe vậy, khóe mắt cong lên đầy nếp nhắn nói:
" Tiểu tử, vậy cảm ơn cậu."
" Không có gì."
Cố Trường An nghĩ tới lão cha, nếu ông còn trên đời, cùng với bộ dáng của vị đại thúc này không sai biệt lắm, sinh mệnh vô thường, đặc biệt là người Cố gia, cậu bất giác thở dài.
" Haizz."
Lục Thành cúi đầu nhìn về phía thanh niên tóc đen.
Cố Trường An bất động thanh sắc đón nhận ánh mắt kia, Lập Xuân nói người này đôi mắt rất sáng, như biết nói, bên trong có rất nhiều cảm tình, nhìn ai đều như nhìn tình nhân, cậu như thế nào không nhìn ra á?
So với nhìn ai đều như là đang nhìn tình nhân, cậu lại cảm thấy đối phương là nhìn ai cũng là đang nhìn con kiến.
Một tư thế ngầu lồi ra.
Cố Trường An tầm mắt nhìn mặt sông trầm đục, trần thuật nói:
"Lục tiên sinh không phải người địa phương."
Lục Thành: " Ừ."
Cố Trường An thuận miệng hỏi:
"Đi thăm người thân?"
Lục Thành dùng giọng điệu 'hôm nay trời thật đẹp'nói:
"Tôi là tới giết người."
Đại thúc ôm cháu xem cá bên cạnh sợ tới mức liên tục lui về phía sau
Lục Thành khóe môi cong lên một nụ cười tươi sáng vui vẻ nói:
" Lời nói đùa, đại thúc đừng xem là thật."
Đại thúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
" Cậu trai trẻ, nói đùa cũng không thể nói bậy như vậy á, tôi cái mạng già này xém tí bị cậu dọa mất rồi."
Lục Thành trên mặt tươi cười dần dần gia tăng, ý trêu đùa nói:
" Là do gan thúc bé, chứ Uông tiên sinh không bị dọa đến."
Cố Trường An mí mắt rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đại thúc chờ Cố Trường An câu đến năm con cá, ông liền nhặt cái túi đựng vào, không dám tin nói:
"Tiểu tử, cậu thật lợi hại,tôi chưa thấy qua ai câu cá lợi hại như cậu, câu phát dính luôn."
Cố Trường An nói:
" Vận khí tốt."
Đại thúc lắc đầu, này cũng không phải là vận khí, về nguyên do sao, nữa giờ đồng hồ ông không thể nhìn ra gì, ông muốn đưa tiền, thanh niên không cần, một xu không lấy.
"Tiểu tử, cậu tâm địa thật tốt."
"......" Thúc nhận thức sai rồi.
Đại thúc vừa đi, bờ sông trở nên an tĩnh rất nhiều.
Cố Trường An câu cá cũng không thích bị người nhìn, cậu nhíu mày nói:
"Lục tiên sinh, anh không bận?"
Lục Thành như có ma thuật biến ra một bịch kẹo dẻo bóc ra, mặt mày lười biếng nói:
"Việc xử lý xong rồi,tạm thời rất rãnh rỗi."
Thấy thanh niên nhìn bịch kẹo dẻo trong tay mình, y lộ ra nụ cười mê người:
" Bạn cho."
Cố Trường An giật nhẹ môi, người bạn kia là chính anh ta đi.
Bất quá, anh có phải hay không nên cho tôi vài miếng đi chứ?
Lục Thành không có ý tứ muốn cho cậu, y nói mới đến trấn, hỏi Cố Trường An có thời gian không, kêu cậu dẫn y đi dạo xung quanh trấn chơi.
Cố Trường An cự tuyệt tại chỗ, không có thời gian.
Lục Thành vẻ mặt thất vọng, theo sau hỏi Cố Trường An cách thức liên lạc, thoạt nhìn như là thiệt tình như muốn kết bạn.
" Nhắc mới nhớ, ngày đầu tiên đến trấn tôi có gặp một vị đại sư, ông ấy xem giúp tôi một quẻ, nói tôi sắp gặp sao quả tạ, kêu tôi đi về hướng nam."
" Vậy cứ đi về hướng Nam đi, thà tin có còn hơn không."
" Tôi không biết đâu là hướng Nam, đại sư chỉ cho tôi một hướng."Lục Thành giơ tay chỉ một phía:
" Uông tiên sinh, cậu giúp tôi xem xem, đó là hướng Nam sao?"
Ánh mắt sau cặp kính của Cố Trường An lập lòe, không lẽ người này đã phát hiện cậu là vị đại sư kia?
Không có khả năng á.
Hàng xóm và Lập Xuân đều không nhìn ra.
Chi bằng nói đối phương nhận ra cậu là người đêm đó lẽn vào chùa, cái này may ra còn có khả năng đáng tin hơn một chút.
Cố Trường An trời sinh yếu kém xác định phương hướng, lung tung chỉ đại phương hướng,cậu cởi mũ lưỡi trai ra gãi gãi tóc đen:
" Hướng kia a....."
Lục Thành nhai kẹo dẻo, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.
Mặt trời là mọc đằng đông lặng đằng tây, đông mọc tây...... cái gì tiếp ấy nhỉ, đệt!!!
Cố Trường An từ bỏ giãy giụa: "Là hướng nam đi."
Lục Thành động tác nhai nuốt dừng lại, như có như không, y chậm rãi cười nhẹ ra tiếng:
"Tôi đây liền an tâm rồi."
Cố Trường An có loại dự cảm không tốt.
"Trường An."
Cố Trường An nghe được tiếng gọi, khóe mắt co rút.
Ngô Đại Bệnh sải bước tới gần, đề phòng nhìn người đàn ông xa lạ đứng cạnh Cố Trường An, hắn cả người cơ bắp theo bản năng căng thẳng, bày ra tư thế tùy thời ứng chiến.
Lục Thành không để ý Ngô Đại Bệnh, đầu mày y châu lại nhau nhìn nhìn về thanh niên:
"Cậu tên Trường An?"
Cố Trường An gãi gãi chóp mũi.
Lục Thành tổn thương lắc đầu:
"Tôi nói cho cậu biết chính là tên thật, cậu lại lấy một cái tên giả lừa gạt tôi."
Cố Trường An đầy mặt xin lỗi giải thích:
"Là như vầy, tôi ở bên ngoài không dùng tên thật."
Lục Thành nhàn nhạt nói:
"Cậu xem tôi giống tiểu não phát triển không được đầy đủ sao?"
Cố Trường An cười hiền từ, vô hại nói:
"Sao có thể, Lục tiên sinh đại não tiểu não đều phát triển rất tốt."
Cậu vươn tay đến trước mặt nam nhân:
" Một lần giới thiệu từ đầu, Cố Trường An."
Lục Thành nắm lấy cái tay kia.
Một giây sau, Cố Trường An đem tay rút ra, nam nhân này để lại cho cậu bóng ma tâm lý.
Đụng chạm cơ thể này có hơi kỳ quặc.
Có cảm thấy gay gay.
Lục Thành đi cách đó không xa tiếp điện thoại, Cố Trường An nhân cơ hội cùng Ngô Đại Bệnh nói chuyện, hỏi hắn tại sao lúc này lại đến đây, Trương Vĩ bên kia tình huống như thế nào rồi.
Ngô Đại Bệnh không trả lời, hắn ý bảo Cố Trường An nhìn xem nam nhân đang nghe điện thoại nói:
"Trường An, người kia rất nguy hiểm."
Cố Trường An: "Hả?"
"Không nói rõ được vì sao." Ngô Đại Bệnh nhíu mày,
"Hắn sẽ cùng chúng ta khởi xung đột không?"
Cố Trường An nhún nhún vai: "Trước mắt không dấu hiệu này."
Ngô Đại Bệnh không lên tiếng.
Cố Trường An dư quang xẹt vị trí nam nhân đứng kia: "Nói nghe chút chính sự."
Ngô Đại Bệnh nói: "Trương Vĩ vẫn luôn ở nhà quét tước vệ sinh, không có gì dị thường."
Cố Trường An cảm giác còn muốn tới cái đại sự mới có thể thu phục cái nói dói này.
Ngô Đại Bệnh gãi đầu, chất phác hỏi:
" Trường An, còn việc gì cần làm sao?"
" Về nhà mở tiệm, dựa theo lúc trước mà làm đem mấy đồ đã hết hạn và sắp hết hạn đều xử lý hết đi, gọi Lập Xuân qua phụ."
Cố Trường An lại nói:
" Cậu giúp tôi mua một chút kẹo dẻo."
Ngô Đại Bệnh không rõ hỏi: "Cái gì kẹo?"
Cố Trường An miêu tả: "Là cái loại kẹo dài dài, sợi sợi, màu sắc rực rỡ ấy."
Ngô Đại Bệnh nghĩ nghĩ: "Tôi chưa thấy qua."
Cố Trường An: "......"
Ánh mắt của Ngô Đại Bệnh nhìn Cố Trường An như nhìn hài tử không biết nghe lời:
" Trường An, ăn kẹo không tốt cho răng, sẽ bị sâu răng, đến lúc đó phải đem răng sâu nhổ ra."
(Thi: chắc trong đầu anh Bệnh lúc nào cũng xem An là đứa nhóc 2 3 tuổi vậy đó. Đệ khống là thôi rồi)
Cố Trường An:"......"
Lục Thành nghe xong điện thoại đi lại đây:
"Bạn của cậu đi rồi sao?"
Cố Trường An gật đầu.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người nam nhân này có phải hay không cũng sẽ nghe thấy được lời nói dói?
Không khả năng, chỉ có nhân tài Cố gia..........
Cố Trường An mở ra lại ký ức, nhớ ra tới một đoạn ngắn, sắc mặt của cậu liền biến đổi.
Không đúng!
Lão cha trước lúc chết có nói với cậu, trên đời này có một số tồn tại nghịch thiên, ẩn náu ở một góc nào đó của thế giới, không loại trừ khả năng họ có năng lực đặc biệt giống như người Cố gia.
Cố Trường An nheo lại đôi mắt.
Từ mấy ngày nay tần suất "ngẫu nhiên gặp được" nhìn ra được, nam nhân này rất có thể đến vì cậu, hoặc là thứ ở dưới đất căn nhà cũ của Cố gia.
Tóm lại cũng không phải là đơn thuần nhìn trúng cậu đi?
Lúc nãy đối phương nói là tới giết người.
Cố Trường An còn nghĩ là lời nói đùa, Trước cứ án binh bất động vậy, xem xem về sau sẽ phát triển cái gì tiếp rồi tính.
Đương nhiên, nếu là do cậu nghĩ nhiều, vậy thì tốt, nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu.
Cố Trường An giơ tay lên, một con cá dẹt nhỏ vừa xuống nước thì nháy mắt không thấy bóng dáng.
Lục Thành nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đem cá thả lại sông?"
Cố Trường An nói: " Cái gì cũng có một chữ duyên, câu cá với tôi mà nói cũng giống vậy đó, tôi chỉ muốn cá có duyên với mình."
Lục Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cố Trường An mí mắt nhướng lên trên nhìn, trời xanh không mây.
Lục Thành thân thiện nói:
"Lúc có sét đánh cẩn thận một chút."
Cố Trường An so với y càng thân thiện đáp:
" Anh cũng vậy."
(Thi: cười iar với hai anh, nói dói quá ra đường coi chừng bị sét đánh.)
Trang b* sẽ gặp sét đánh, như nhau như nhau thôi.
*Trang B: là hành vi tự thỏa mãn hoặc thậm chí là lừa dối thể hiện và giả vờ để đạt được sự phù phiếm, cho người khác thấy khí chất mà người ta không có.
Không bao lâu, Lục Thành nâng nâng cằm chỉ:
" Lại có cá cắn câu, thấy phao câu bị kéo dựt ra như kia, chắc chắn là con cá to."
Cố Trường An thu dây, là một con ca trắm đen nặng nữa kg, âm thanh trong bụng cá truyền vào tai cậu.
Là giọng của Vương Đình Đình.
Tình huống vừa mới nãy đem chính mình hố chết đó, Cố Trường An không phải lần đầu tiên thấy, cụ thể gặp qua bao nhiêu lần cậu không nhớ rõ, dù sao cũng không ít.
Bởi vị cái loại nói dói này đích thật có rất nhiều.
Cái câu 'tôi mà có làm......, thì tôi sẽ bị....'này nè, nhẹ thì chỉ nói chính mình ăn mì gói không có gói gia vị, nặng thì bị sét đánh, bị xe tông vâng vâng, còn có một số người tự hố mình thì thôi đi, còn hố luôn cả người nhà.
Lời nói không được nói bậy, sẽ linh nghiệm.
Đây giống với việc đi đêm nhiều, cúi cùng cũng sẽ gặp ma thôi.
Cố Trường An gỡ mắt kính ra, lấy ra thuốc nhỏ mắt nhỏ vài giọt vào mắt trái mắt phải, thị lực của cậu càng ngày càng kém, cậu lo nghĩ chính mình một ngày nào đó sẽ mù luôn mất.
" Là cậu à."
Sau lưng thình lình vang lên thanh âm, Cố Trường An nước mắt lưng tròng quay đầu lại, nheo lại đôi mắt nhìn qua nam nhân,cậu không thể không thừa nhận, lớn lên đích xác là nhân mô cẩu dạng.
Lục Thành quan tâm dò hỏi:
" Cậu làm sao mà khóc vậy?"
Cố Trường An lau chất lỏng trên mặt, đem mắt kính mang lên:
"Là thuốc nhỏ mắt."
Lục Thành dường như không phát giác sự lãnh đạm của Cố Trường An, y đi tới đối mặt nhìn con sông nói:
" Sông này cũng thật nhiều rác, nước cũng hôi thối, còn có thể câu được cá?"
Cố Trường An không trả lời, trực tiếp nhắc cần câu lên, treo ở trên móc câu là một con cá trích vàng đang quẫyđầu hất đuôi.
Lục Thành vẻ mặt tò mò hỏi: "Đó là cá gì?"
Cố Trường An đáp: " Cá trích"
" Cá trích không phải đều màu trắng sao? Làm sao sẽ có màu như kia?" Lục Thành nhướn mày,
"Do nước bị ô nhiễm khiến nó đột biến gien."
"......"
Cố Trường An phát hiện chính mình không thể phân biệt rõ đây là y đang diễn kịch,hay là do y ngốc thật, cậu nói:
"Có điện thoại không? Chính mình lên mạng tìm kiếm tra xem."
Lục Thành tra tra, giả vờ là người hiểu biết nói:
" Thì ra là cá trích vàng à."
Cố Trường An chậc chậc, xem ra người này không phải đang giả vờ, mà là ngốc thiệt.
Tám phần là thiếu gia của đại gia tộc lánh đời nào đó, hàng năm đều bị vây ở trong nhà, chưa hiểu việc đời, lần đầu xuất diện, cách mặt đất có một cái đỉnh Everest cao như vậy.
Cố Trường An đang muốn đem cá ném về sông, bên cạnh một đại thúc ôm hài tử bước lại đây, tìm cậu mua cá, cậu trực tiếp tặng luôn.
Đại thúc ngại ngùng, một con làm sao ăn đủ, ông thật ra muốn dùng tiền mua một vài con.
Cố Trường An hiểu ý nói:
" Cháu mới đến câu, thật chỉ câu mới một con này thôi, vậy giờ giữ cá trong sọt vậy, bác đợi một lát nữa, cháu đem cá câu được toàn bộ cho bác luôn."
Đại thúc nghe vậy, khóe mắt cong lên đầy nếp nhắn nói:
" Tiểu tử, vậy cảm ơn cậu."
" Không có gì."
Cố Trường An nghĩ tới lão cha, nếu ông còn trên đời, cùng với bộ dáng của vị đại thúc này không sai biệt lắm, sinh mệnh vô thường, đặc biệt là người Cố gia, cậu bất giác thở dài.
" Haizz."
Lục Thành cúi đầu nhìn về phía thanh niên tóc đen.
Cố Trường An bất động thanh sắc đón nhận ánh mắt kia, Lập Xuân nói người này đôi mắt rất sáng, như biết nói, bên trong có rất nhiều cảm tình, nhìn ai đều như nhìn tình nhân, cậu như thế nào không nhìn ra á?
So với nhìn ai đều như là đang nhìn tình nhân, cậu lại cảm thấy đối phương là nhìn ai cũng là đang nhìn con kiến.
Một tư thế ngầu lồi ra.
Cố Trường An tầm mắt nhìn mặt sông trầm đục, trần thuật nói:
"Lục tiên sinh không phải người địa phương."
Lục Thành: " Ừ."
Cố Trường An thuận miệng hỏi:
"Đi thăm người thân?"
Lục Thành dùng giọng điệu 'hôm nay trời thật đẹp'nói:
"Tôi là tới giết người."
Đại thúc ôm cháu xem cá bên cạnh sợ tới mức liên tục lui về phía sau
Lục Thành khóe môi cong lên một nụ cười tươi sáng vui vẻ nói:
" Lời nói đùa, đại thúc đừng xem là thật."
Đại thúc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
" Cậu trai trẻ, nói đùa cũng không thể nói bậy như vậy á, tôi cái mạng già này xém tí bị cậu dọa mất rồi."
Lục Thành trên mặt tươi cười dần dần gia tăng, ý trêu đùa nói:
" Là do gan thúc bé, chứ Uông tiên sinh không bị dọa đến."
Cố Trường An mí mắt rũ xuống, không biết suy nghĩ cái gì.
Đại thúc chờ Cố Trường An câu đến năm con cá, ông liền nhặt cái túi đựng vào, không dám tin nói:
"Tiểu tử, cậu thật lợi hại,tôi chưa thấy qua ai câu cá lợi hại như cậu, câu phát dính luôn."
Cố Trường An nói:
" Vận khí tốt."
Đại thúc lắc đầu, này cũng không phải là vận khí, về nguyên do sao, nữa giờ đồng hồ ông không thể nhìn ra gì, ông muốn đưa tiền, thanh niên không cần, một xu không lấy.
"Tiểu tử, cậu tâm địa thật tốt."
"......" Thúc nhận thức sai rồi.
Đại thúc vừa đi, bờ sông trở nên an tĩnh rất nhiều.
Cố Trường An câu cá cũng không thích bị người nhìn, cậu nhíu mày nói:
"Lục tiên sinh, anh không bận?"
Lục Thành như có ma thuật biến ra một bịch kẹo dẻo bóc ra, mặt mày lười biếng nói:
"Việc xử lý xong rồi,tạm thời rất rãnh rỗi."
Thấy thanh niên nhìn bịch kẹo dẻo trong tay mình, y lộ ra nụ cười mê người:
" Bạn cho."
Cố Trường An giật nhẹ môi, người bạn kia là chính anh ta đi.
Bất quá, anh có phải hay không nên cho tôi vài miếng đi chứ?
Lục Thành không có ý tứ muốn cho cậu, y nói mới đến trấn, hỏi Cố Trường An có thời gian không, kêu cậu dẫn y đi dạo xung quanh trấn chơi.
Cố Trường An cự tuyệt tại chỗ, không có thời gian.
Lục Thành vẻ mặt thất vọng, theo sau hỏi Cố Trường An cách thức liên lạc, thoạt nhìn như là thiệt tình như muốn kết bạn.
" Nhắc mới nhớ, ngày đầu tiên đến trấn tôi có gặp một vị đại sư, ông ấy xem giúp tôi một quẻ, nói tôi sắp gặp sao quả tạ, kêu tôi đi về hướng nam."
" Vậy cứ đi về hướng Nam đi, thà tin có còn hơn không."
" Tôi không biết đâu là hướng Nam, đại sư chỉ cho tôi một hướng."Lục Thành giơ tay chỉ một phía:
" Uông tiên sinh, cậu giúp tôi xem xem, đó là hướng Nam sao?"
Ánh mắt sau cặp kính của Cố Trường An lập lòe, không lẽ người này đã phát hiện cậu là vị đại sư kia?
Không có khả năng á.
Hàng xóm và Lập Xuân đều không nhìn ra.
Chi bằng nói đối phương nhận ra cậu là người đêm đó lẽn vào chùa, cái này may ra còn có khả năng đáng tin hơn một chút.
Cố Trường An trời sinh yếu kém xác định phương hướng, lung tung chỉ đại phương hướng,cậu cởi mũ lưỡi trai ra gãi gãi tóc đen:
" Hướng kia a....."
Lục Thành nhai kẹo dẻo, kiên nhẫn chờ cậu nói tiếp.
Mặt trời là mọc đằng đông lặng đằng tây, đông mọc tây...... cái gì tiếp ấy nhỉ, đệt!!!
Cố Trường An từ bỏ giãy giụa: "Là hướng nam đi."
Lục Thành động tác nhai nuốt dừng lại, như có như không, y chậm rãi cười nhẹ ra tiếng:
"Tôi đây liền an tâm rồi."
Cố Trường An có loại dự cảm không tốt.
"Trường An."
Cố Trường An nghe được tiếng gọi, khóe mắt co rút.
Ngô Đại Bệnh sải bước tới gần, đề phòng nhìn người đàn ông xa lạ đứng cạnh Cố Trường An, hắn cả người cơ bắp theo bản năng căng thẳng, bày ra tư thế tùy thời ứng chiến.
Lục Thành không để ý Ngô Đại Bệnh, đầu mày y châu lại nhau nhìn nhìn về thanh niên:
"Cậu tên Trường An?"
Cố Trường An gãi gãi chóp mũi.
Lục Thành tổn thương lắc đầu:
"Tôi nói cho cậu biết chính là tên thật, cậu lại lấy một cái tên giả lừa gạt tôi."
Cố Trường An đầy mặt xin lỗi giải thích:
"Là như vầy, tôi ở bên ngoài không dùng tên thật."
Lục Thành nhàn nhạt nói:
"Cậu xem tôi giống tiểu não phát triển không được đầy đủ sao?"
Cố Trường An cười hiền từ, vô hại nói:
"Sao có thể, Lục tiên sinh đại não tiểu não đều phát triển rất tốt."
Cậu vươn tay đến trước mặt nam nhân:
" Một lần giới thiệu từ đầu, Cố Trường An."
Lục Thành nắm lấy cái tay kia.
Một giây sau, Cố Trường An đem tay rút ra, nam nhân này để lại cho cậu bóng ma tâm lý.
Đụng chạm cơ thể này có hơi kỳ quặc.
Có cảm thấy gay gay.
Lục Thành đi cách đó không xa tiếp điện thoại, Cố Trường An nhân cơ hội cùng Ngô Đại Bệnh nói chuyện, hỏi hắn tại sao lúc này lại đến đây, Trương Vĩ bên kia tình huống như thế nào rồi.
Ngô Đại Bệnh không trả lời, hắn ý bảo Cố Trường An nhìn xem nam nhân đang nghe điện thoại nói:
"Trường An, người kia rất nguy hiểm."
Cố Trường An: "Hả?"
"Không nói rõ được vì sao." Ngô Đại Bệnh nhíu mày,
"Hắn sẽ cùng chúng ta khởi xung đột không?"
Cố Trường An nhún nhún vai: "Trước mắt không dấu hiệu này."
Ngô Đại Bệnh không lên tiếng.
Cố Trường An dư quang xẹt vị trí nam nhân đứng kia: "Nói nghe chút chính sự."
Ngô Đại Bệnh nói: "Trương Vĩ vẫn luôn ở nhà quét tước vệ sinh, không có gì dị thường."
Cố Trường An cảm giác còn muốn tới cái đại sự mới có thể thu phục cái nói dói này.
Ngô Đại Bệnh gãi đầu, chất phác hỏi:
" Trường An, còn việc gì cần làm sao?"
" Về nhà mở tiệm, dựa theo lúc trước mà làm đem mấy đồ đã hết hạn và sắp hết hạn đều xử lý hết đi, gọi Lập Xuân qua phụ."
Cố Trường An lại nói:
" Cậu giúp tôi mua một chút kẹo dẻo."
Ngô Đại Bệnh không rõ hỏi: "Cái gì kẹo?"
Cố Trường An miêu tả: "Là cái loại kẹo dài dài, sợi sợi, màu sắc rực rỡ ấy."
Ngô Đại Bệnh nghĩ nghĩ: "Tôi chưa thấy qua."
Cố Trường An: "......"
Ánh mắt của Ngô Đại Bệnh nhìn Cố Trường An như nhìn hài tử không biết nghe lời:
" Trường An, ăn kẹo không tốt cho răng, sẽ bị sâu răng, đến lúc đó phải đem răng sâu nhổ ra."
(Thi: chắc trong đầu anh Bệnh lúc nào cũng xem An là đứa nhóc 2 3 tuổi vậy đó. Đệ khống là thôi rồi)
Cố Trường An:"......"
Lục Thành nghe xong điện thoại đi lại đây:
"Bạn của cậu đi rồi sao?"
Cố Trường An gật đầu.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một khả năng, người nam nhân này có phải hay không cũng sẽ nghe thấy được lời nói dói?
Không khả năng, chỉ có nhân tài Cố gia..........
Cố Trường An mở ra lại ký ức, nhớ ra tới một đoạn ngắn, sắc mặt của cậu liền biến đổi.
Không đúng!
Lão cha trước lúc chết có nói với cậu, trên đời này có một số tồn tại nghịch thiên, ẩn náu ở một góc nào đó của thế giới, không loại trừ khả năng họ có năng lực đặc biệt giống như người Cố gia.
Cố Trường An nheo lại đôi mắt.
Từ mấy ngày nay tần suất "ngẫu nhiên gặp được" nhìn ra được, nam nhân này rất có thể đến vì cậu, hoặc là thứ ở dưới đất căn nhà cũ của Cố gia.
Tóm lại cũng không phải là đơn thuần nhìn trúng cậu đi?
Lúc nãy đối phương nói là tới giết người.
Cố Trường An còn nghĩ là lời nói đùa, Trước cứ án binh bất động vậy, xem xem về sau sẽ phát triển cái gì tiếp rồi tính.
Đương nhiên, nếu là do cậu nghĩ nhiều, vậy thì tốt, nhiều kẻ địch không bằng nhiều bằng hữu.
Cố Trường An giơ tay lên, một con cá dẹt nhỏ vừa xuống nước thì nháy mắt không thấy bóng dáng.
Lục Thành nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại đem cá thả lại sông?"
Cố Trường An nói: " Cái gì cũng có một chữ duyên, câu cá với tôi mà nói cũng giống vậy đó, tôi chỉ muốn cá có duyên với mình."
Lục Thành ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cố Trường An mí mắt nhướng lên trên nhìn, trời xanh không mây.
Lục Thành thân thiện nói:
"Lúc có sét đánh cẩn thận một chút."
Cố Trường An so với y càng thân thiện đáp:
" Anh cũng vậy."
(Thi: cười iar với hai anh, nói dói quá ra đường coi chừng bị sét đánh.)
Trang b* sẽ gặp sét đánh, như nhau như nhau thôi.
*Trang B: là hành vi tự thỏa mãn hoặc thậm chí là lừa dối thể hiện và giả vờ để đạt được sự phù phiếm, cho người khác thấy khí chất mà người ta không có.
Không bao lâu, Lục Thành nâng nâng cằm chỉ:
" Lại có cá cắn câu, thấy phao câu bị kéo dựt ra như kia, chắc chắn là con cá to."
Cố Trường An thu dây, là một con ca trắm đen nặng nữa kg, âm thanh trong bụng cá truyền vào tai cậu.
Là giọng của Vương Đình Đình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất