Chương 16: Vòng hoa tù tội 4
Edit: Hyukie Lee
Tuyết mịn hòa tan vào không khí.
Horn nhìn đôi mắt như ô mặc kia, khẽ cười nghiêng mặt sang bên vỗ vỗ đầu hắn, giống y như đúc siêu trộm đánh nhau với hắn vài ngày trước.
“Joe, anh đang sợ hãi ư?”
Horn trầm mặc không nói, yên tĩnh tới mức nghe được âm thanh của tuyết mịn rơi xuống. Sau một hồi lâu hắn mới nhẹ giọng dò hỏi: “Em biết từ lúc nào?”
“Từ khi anh bắt đầu thăm dò em.” Triêu Đăng quơ quơ chiếc nhẫn trên tay mình: “Dù không tin em thì cũng phải tin tưởng bản thân mình chứ.”
Thanh niên với diện mạo tinh xảo phát ra tiếng cười trầm thấp sâu xa, hắn ôm người vào lồng ngực, tại nơi cao nhất của Firenze nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
Thị vệ truyền tin quốc vương cho mời Horn, Triêu Đăng nhìn thanh niên nọ đang phất tay với thị vệ, đợi khi sợi tóc vàng nhạt biến mất ở chỗ ngoặt, y không tự chủ rũ mắt xuống.
Trong suốt buổi dạ tiệc, ngoại trừ những hoàng tử khác đổ thêm dầu vào lửa thì thái độ của quốc vương rất kì quái. Theo lý thuyết thì ít nhất ngoài mặt Horn không hề bại lộ đẳng cấp gen nhưng quốc vương lại ngầm cho phép một hoàng tử yếu ớt, không uy hiếp, không thế lực như hắn. Vậy thì chỉ có hai giải thích: một là lão bỏ mặc phế vật như Horn cho các hoàng tử khác dằn vặt… hai là lão đang sợ hãi đứa con trai này trưởng thành.
Người đứng đầu chính phủ đời tiếp theo đảm nhiệm quan hệ ngoại giao đương nhiên không thể nào là phế vật, rốt cuộc là Horn che giấu bí mật gì mới có thể khiến lão già kia kiêng kị đến mức độ này?
Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nhận ra truyền đến, Triêu Đăng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi đồng mâu thâm thúy tựa đại dương của nam nhân trẻ tuổi.
“Cậu… Là Oanh, đúng không?”
Y không nói gì, chỉ cười cười nhìn Nolan, lệ chí nơi khóe mắt như ẩn như hiện. Tam hoàng tử nhíu mày, lại hỏi: “Horn nói cậu là bạn của nó, hai người quen nhau à?”
Không ai đáp lại.
Đôi mắt khép hờ, vẻ đẹp khiến người sợ hãi đến gần hắn, thời điểm lướt qua, Nolan nghe thấy thanh âm của đối phương: “Anh cũng là bạn tôi mà.”
Anh cũng là bạn tôi mà.
Thâm ý trong câu nói kia làm người khác kinh hãi run rẩy. Nolan đứng lặng thật lâu trên hành lang hoa mỹ, sau một chốc, gã hít sâu một hơi, cất bước đi về hướng ít người.
Ở nơi đó, nửa giờ trước, đại hoàng tử phẫn nộ mạnh mẽ yêu cầu Horn thay cho Nolan một mình dẫn binh đi nghênh chiến cướp vũ trụ đang xâm lấn tinh cầu. Cường quyền của gia tộc Anderson đang dần dần bị mục nát, phi thuyền của Hella mất đi truyền kì đánh đâu thắng đó, chiến đấu bên ngoài nhiều năm, gã rõ ràng hơn ai hết mỗi một nơi trên Firenze tràn ngập hòa bình nhưng vòng ngoài của tinh cầu này đã dần dần bị cướp vũ trụ chiếm đóng.
Giống như vị vĩ nhân trăm năm trước, luôn có người muốn trở thành vương trong lịch sử. Phái một người chỉ có gen cấp A, không có kinh nghiệm thực chiến đi lãnh đạo quân đội chính quy đánh nhau với cướp vũ trụ, kết quả thế nào không cần nói cũng biết. Nếu là lúc trước thì gã còn có thể từ chối đề nghị của đại hoàng tử nhưng hiện tại…. Nolan nhớ đến gương mặt diễm lệ kia, năm ngón tay nắm chặt thành quả đấm.
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Giá trị thù hận: 1 sao.]
[Tại sao lại hận?]
[Đại khái là cảm thấy cậu quá tùy tiện, toàn câu trúng mấy kẻ ngốc.]
[…] Triêu Đăng nghẹn họng: [Tổng thống, chuyện mà Horn kể là sao?]
[Không biết.] Hệ thống dừng một chút: [Mỗi thế giới đều do chính mảnh vỡ nhân cách xây dựng nên, chắc là trong quá trình hoàn thiện Lẳng Lơ đã vô tình làm luôn quá khứ và tương lai của thế giới.]
Triêu Đăng một mặt thành khẩn: [Nghe không hiểu.]
[…]
“Ánh sáng” là thế lực lớn nhất những năm gần đầy, là liên minh cướp vũ trụ thần bí nhất. Mười năm trước, trong một lần hành động Ánh sáng thâu tóm toàn bộ các tiểu đội cướp vũ trụ nhỏ hoặc lẻ tẻ, trở thành đầu rồng của băng đảng. Thủ hạ trong Ánh sáng cơ hồ đều là những kẻ liều mạng, người cầm đầu là tội phạm truy nã có tiền thưởng cao nhất, mặc dù không có một chút thông tin nào nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để đứng đầu bảng truy nã.
“Một, hai, ba, bốn… Mịa nó.” Triêu Đăng đếm số 0 trong bảng truy nã, kinh ngạc quay qua trừng Horn: “Anh yêu à, tiền thưởng của đại ca Ánh sáng là mưởi tỉ, đủ mua một trăm em luôn đó.”
“Ừ.” Ngữ khí Horn ôn nhu dị thường: “Anh chỉ muốn một mình em thôi.”
“Ề ề ề, nói chính sự.” Lúc này Triêu Đăng mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Ngày đó y chỉ chòng ghẹo Nolan có một chút à, có ai mà ngờ gã trực tiếp vứt nhiệm vụ cho Horn thiệt đâu: “Chẳng lẽ bọn họ bắt anh đi một mình thật hả?”
“Đã có quyết định từ trên ban xuống rồi, không thể thay đổi.”
“Đi cái rắm á.” Triêu Đăng ném lệnh truy nã xuống: “Em nói nè, chạy trốn với em đi? Quốc gia thất thủ cũng không phải tại anh.” Thấy đối phương không đáp, Triêu Đăng nhỏ giọng: “Đi nha?”
Horn lắc đầu, bỗng nhiên ôm lấy Triêu Đăng từ phía sau, cưỡng ép người nọ ngồi lên bàn làm việc, ngón tay tái nhợt thon dài vuốt ve đầy tính ám chỉ: “Làm anh yêu sảng khoái một lần cũng được tính là em đang bảo vệ quốc gia đó.”
“…”
Chính sự vứt sang một bên, làm xong nói tiếp nha?
“Ngoan, anh muốn lâu rồi.” Horn nói đầy phiến tình, ám muội liếm gò má y. Thoạt nhìn hai người đã thân mật như vậy nhưng tận sâu bên trong Horn vẫn không thể điều khiển được cảm xúc âm u đang bành trướng. Chẳng được bao lâu, Triêu Đăng đã cảm thấy cả người bủn rủn, tay không nắm nổi cạnh bàn. Nam nhân phía sau kề sát thân thể y nên cảm nhận được sự thay đổi khác với người thường của Triêu Đăng. Horn nhíu mày, xác nhận những gì phát sinh trong phòng họa sĩ ngày ấy không phải ảo giác của mình, âm thanh ưu nhã ngày xưa không nhịn được mang theo ý tứ hàm súc: “Anh yêu em.”
“…”
Quá sa đọa.
Làm đi.
Hi.
Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng choang, Triêu Đăng mê man ôm chăn mở mắt ra, đồng mâu màu mực một mảnh thủy sắc. Sờ sờ bên cạnh, không thấy Horn. Ngồi dậy khỏi giường, Triêu Đăng xoa xoa huyệt thái dương.
“Vương phi, ngài tỉnh rồi?”
Nghe thấy động tĩnh, thị nữ đứng ở ngoài kéo cửa ra, mở to đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn y. Từ buổi dạ tiệc hôm ấy ngũ hoàng tử chọn ra bạn đời của mình thì hơn nửa cô gái trong cung đều mất hồn. Giờ khắc này được nhìn thấy mỹ nhân, trong nháy mắt cô gái đã hiểu lý do vì sao ngũ hoàng tử lại chọn người này. Người như vậy, trời sinh nên thuộc về quân vương.
“Horn đâu rồi?”
Ngữ khí của thị nữ đầy cung kính: “Ngày hôm qua điện hạ đã rời khỏi hành tinh Hella.”
“…”
Hả?
“Ngài ngủ hai ngày rồi ạ.”
“…”
Chẳng trách sao mẹ nó quá đói bụng… Không đúng, ái da.
Horn, ừ ờ, sau khi, làm y, rồi, một mình, bỏ chạy.
Nha nha nha nha nha đồ tra nam, đã thoải mái vậy còn bự nữa chứ, yêu cầu ly hôn mãnh liệt.
“Thưa hoàng tử phi.” Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ hành lang, hai thiếu nữ như mùa xuân giống nhau như đúc đi đến trước mặt Triêu Đăng, một người trong đó nói: “Tam điện hạ cho mời ngài qua cung điện Kiara ạ.”
Thị nữ ngây thơ nói với Triêu Đăng.
Ánh mắt Triêu Đăng lóe lóe, tuy rằng hai thị nữ trước mặt này còn trẻ nhưng sức mạnh không gian khổng lồ đang vây xung quanh lại không đùa được. Y không biến sắc ừ một tiếng, thị nữ sốt ruột hối thúc muốn nhanh nhanh rời khỏi cửa cung của Horn thì tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua thiếu nữ lên tiếng lúc nãy, chuyển tới người bên cạnh.
“Xem ra cô nhỏ hơn chị của mình.”
Triêu Đăng cười nói với thị nữ vẫn đang trầm mặc.
“… Tôi lớn hơn em ấy.”
Có lẽ là không muốn nói chuyện, cô gái lén lút liếc mắt nhìn y rồi cúi đầu nhưng Triêu Đăng đã thấy rõ nét kinh ngạc lẫn dục vọng chiếm hữu sâu trong đôi mắt kia: “Nhưng có vẻ cô đẹp hơn.”
“Mấy người đang nói gì vậy?”
Âm thanh xa lạ chen vào đánh gãy cuộc đối thoại, hiển nhiên là đã nghe được nội dung câu chuyện, ngữ khí và sắc mặt của cô gái nọ có chút quái dị.“Tôi không muốn đi theo họ, em gái em cũng không đồng ý mà đúng không… Xin em đó, giúp tôi một chút đi?”
Toàn thân y đều là màu trắng sứ, đẹp như tranh như họa, vết hồng ngân tinh tế vẫn còn chưa tan mất trên làn da mềm mịn, khóe môi cầu xin cong lên nhấn chìm vô số người trong đó. Đột nhiên cô gái vẫn đang trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm Triêu Đăng, lực lượng không gian mạnh mẽ bùng nổ ra đầy kinh hãi, hai em gái đối diện trong phút chốc đã bị dính chặt vào tường.
“Đi mau!”
Triêu Đăng làm cái thủ thế cảm ơn rồi chạy ngay ra khỏi hoàng cung, may mà giấy thông hành công chúa Dorothy cho lần trước trong buổi tiệc sinh nhật vẫn còn hạn sử dụng. Tiếng chiến đấu ầm ĩ nổ tung vang lên từ đằng sau nhưng Triêu Đăng vẫn không quay đầu lại. Sau khi xuống tới mặt đất, Triêu Đăng lấy mặt nạ ra đeo lên, lẫn vào dòng người chảy xiết của Firenze.
[Thống ca~]
[Lẳng Lơ đang ở gần sao Hella… Á? Phi thuyền của bọn họ vừa mới nhảy qua lỗ đen rồi.]
[Đăng Đăng rất thích cái từ “Á” đó.] Triêu Đăng lấy kính sát tròng ra, động tác đầy lưu loát điêu luyện, đây là kết quả của việc lúc trước làm để biết hướng đi của Horn ấy mà, hiện tại… Chắc dùng để chạy trốn á: [Lỗ sâu gần đây nhất là chỗ nào?]
Vượt qua vận tốc ánh sáng mới có thể vượt qua không gian, với tốc độ cực hạn thì dù là hành tinh khổng lồ đi nữa cũng hóa thành một hạt bụi giữa vũ trụ.
Phi thuyền di chuyển với tốc độ cao nhất, cảnh sắc bên ngoài đã mờ nhòe, tình cờ thì thấy được một vài tia chớp. Triêu Đăng không nhìn cửa sổ nữa, buồn bực qua sát đám người chung quanh. Y đang đi trên một phi thuyền không có giấy tờ vì chỉ có loại phi thuyền này mới tiết kiệm thời gian được.
Vết nứt hình tròn đen thùi khổng lồ từ từ hiện ra, theo lời hệ thống thì khí tức linh hồn của Horn ngày càng mãnh liệt. Thuyền trưởng cùng mười thuyền phó vận dụng lực lượng không gian điều khiển phi thuyền tránh né thiên thạch đang cản trở. Lần đầu tiên Triêu Đăng vượt qua lỗ đen, cảm giác sức nén trong tai không được tốt lắm, y nuốt nước miếng hy vọng bớt bị ù tai nhưng cũng còn may là không bị choáng đầu. Đột nhiên đèn trong phi thuyền đều bị tắt, y cảm nhận được một nửa hành khách đồng thời đứng lên.
Không có bất kì dấu hiệu gì, những hành khách phân tán tại các vị trí khác nhau vô cùng ăn ý mà cùng tàn sát, tiếng kêu thảm thiết, huyết hoa bạo liệt nhuộm đỏ phi thuyền. Đột nhiên nam nhân bên cạnh bị một dao xuyên cổ, vết thương chí mạng đã cướp đi hơi thở cuối cùng, đến khi chết đi anh ta cũng không biết kẻ giết mình là ai. Triêu Đăng cúi người né tránh vũ khí đang đâm tới, một tay vận dụng không gian nghiền nát thanh đao, đồng thời cưỡng ép quỹ đạo vặn vẹo đằng sau khiến đối phương văng lên trần phi thuyền ghim đầy pha lê.
Trong khoảnh khắc ánh lửa nổ tung ấy, Triêu Đăng liếc thấy trên cổ hành khách bị tập kích có hình đầu lâu đang mỉm cười.
Nụ cười tử thần, là kí hiệu của chủ nghĩa khủng bố từ mười năm trước – Kí hiệu của Ánh sáng.
Bà mẹ nó, gần một nửa phi thuyền đều là kẻ liều mạng của Ánh sáng! Chẳng trách y ngồi không yên, quả nhiên… Đi nhờ phi thuyền ngoại trừ trộm ra thì còn có cướp nữa ahuhu.
Đột nhiên tiếng xé gió vọt qua đỉnh đầu, Triêu Đăng nhảy ra, lúc nãy ánh lửa lóe lên chỗ này đã bị thủng một lỗ. Những hành khách có sức phản kháng ra sức cùng nhau chống lại Ánh sáng, một nửa đánh nhau, một nửa cố gắng phá vỡ phi thuyền làm bằng pha lê cứng rắn. Trong hỗn loạn, mặt nạ của Triêu Đăng đã bị rách mất, không bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, y lướt qua gia nhập vào đám người kia. Khoảnh khắc pha lê nổ tung, cơ hồ cảnh tượng bên ngoài đã lấy sự tuyệt vọng dập tắt niềm hy vọng của những người sống sót.
Lũ cướp kết bè kết phái hoành hành khắp nơi trên tinh cầu hoang vu, cờ xí của đế quốc Anderson treo ở nơi cao từ khi nào đã có thêm nụ cười của tử thần bên cạnh, một cánh tay bị bảo đao hoàng kim đóng chặt bên cạnh mắt phải đầu lâu, máu tươi uốn lượn tựa sông bạc, tử vong lan tràn mỉm cười chào hỏi những người còn sống.
Triêu Đăng không chút do dự nhảy qua lỗ hỏng chui ra ngoài, tay chân đều bị pha lê rạch cho mấy đường sâu tận xương nhưng lại nhanh chóng khép lại vì năng lực tự lành gần như biến thái.
[Horn ở đâu!]
[Ở phía bắc.]
Né tránh tập kích bên phải, Triêu Đăng nén không gian lại thành nhỏ nhất rồi quăng vào kẻ đánh lén, mở mắt ra đã thấy óc não văng tung tóe ngay trước mắt.
[… Bắc là ở chỗ nào?!]
[Đi thẳng!] Hệ thống không nhịn được nữa rống lên: [Cậu là heo hả?]
[Ông đây là học sinh khối khoa học tự nhiên! Mù địa lý!]
Thấy có người tiên phong, mà ở chỗ này cũng chỉ có chờ chết, càng lúc càng nhiều hành khách nhảy xuống phi thuyền, vì thế mà hấp dẫn đến nhiều đạo tặc hơn. Triêu Đăng dùng hết khả năng né tránh tấn công, dùng hết toàn lực chạy về phía trước. Bỗng nhiên tia chớp bất ngờ đâm xuyên qua đôi mắt, cả người yếu ớt ngã rạp xuống mặt đất.
Rất đau.
Nhưng không thể kêu la.
Rên rỉ sẽ hấp dẫn kẻ địch, đối phương sẽ phát hiện mình còn sống, dù chỉ còn hơi tàn thì vẫn phải khống chế năng lực đến mức thấp nhất, đến lúc đó chỉ cần một chút âm thanh cũng có thể khơi lên bạo động quy mô lớn.
Quan trọng nhất là, vĩnh viễn, vĩnh viễn y cũng không muốn làm một phế vật chỉ biết kêu đau.
Y muốn đứng lên, dù cho đôi mắt đã mục nát vì nhiệt độ cao, mặc cho xương cốt toàn thân bị người giẫm nát, dù chỉ còn lại một giọt máu cuối cùng thì y vẫn muốn đến gặp Horn, lấy hết mười sao của tiểu tử thúi đó.
Bời vì… Đã hứa rồi mà.
Triêu Đăng mạnh mẽ thò tay móc viên đạn trong mắt ra, đau nhức khiến cả người co giật, hai tay co quắp nhưng lại không chút do dự. Đôi mắt chảy đầy máu tươi, móng tay bị tróc da từng mảng lớn. Triêu Đăng liếm lấy máu đỏ trên đầu ngón tay, trong nháy mắt cắt phăng đầu mười tên cướp.
Tôi dẫn anh đi đến tương lai, bí quá hóa liều, khoái ý ân cừu, giúp anh trở về với bản chất chân chính của mình.
Cho nên… Con mẹ nó ít nhất anh phải còn sống đến ngày đó để còn yêu còn thích tôi, tra nam chịch xong bỏ chạy thế à?
“Thủ lĩnh! Bên kia bên kia, là người của chúng ta?”
Binh lính sắp đánh mất ý chí chiến đấu bỗng dưng phát ra âm thanh mừng rỡ như điên, chán nản tuyệt vọng trong mắt như được loại nhiệt huyết sôi trào thay thế. Horn máu me đầy người ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ấy, điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Kìa tóc rối mềm mại, kìa ngón chân tái nhượt, kìa gương mặt đào hoa trù lệ, kìa bóng dáng cao gầy. Mặc kệ y phục trên người đã rách nát bất kham thì đôi đồng mâu màu mực ấy vẫn sáng rực kinh người, giữa địa ngục máu tươi như thế, người ấy chẳng khác nào quái vật ma mị, phệ hồn đoạt phách.
Người nọ điều khiển không gian nhỏ sắc bén như dao, mỗi một bước đi là tước gặt lấy biết bao sinh mệnh. Và người ấy đang đi về phía hắn.
“Thủ lĩnh, cậu ta thật đẹp, cứ như là… Như là…”
Trong mắt binh lính tràn ngập si mê, đối với những lão già đánh đổi tất cả để bảo vệ tổ quốc thì là liều mạng, nhưng đối với người nọ thì tìm từ để hình dung thôi cũng khó như lên trời.
“Cậu ta như một vị Vương vậy.”
Bên cạnh có người nói chen vào.
Thiên ngôn vạn ngữ trong nháy mắt trở nên vô hiệu, trong ánh mắt đơn bạc của những quân nhân khi này, từ ngữ cao quý xinh đẹp nhất chỉ có thể là Vương.
“Y là Vương.” Horn phun một búng máu ra, lấy súng lên nòng, nở nụ cười có chút lưu manh vô lại: “Vương của ta.”
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao]
Người người đều nói mỗi vương triều Anderson đều có thần trợ giúp, lấy ít thắng nhiều, chuyển nguy thành an. Trong cuộc đời của vị vĩ nhân lịch sử kia tràn ngập những điều khó có thể tin được nhưng chỉ có số ít người biết được. Người mang đến ý chí chiến đấu khi bọn học sắp gục ngã, người mang đến thắng lợi vĩnh hằng khi bọn họ sắp bại trận – Là Oanh.
“Chờ đã… Đó không phải là Vương phi của thủ lĩnh hả?”
“Là… Là Vương phi!” Binh lính bên cạnh kích động nói: “Ngài ấy tới tìm thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh đã thấy.” Horn dùng một cước đạp xuống cờ đạo tặc của Ánh sáng, thả ra lực lượng không gian gặt lấy tính mạng của lũ cướp chỉ trong nháy mắt, phút chốc kì tích xảy ra, các binh lính thiếu hụt nhuệ khí nhặt lấy vũ khí đầy tin tưởng: “Chiến đấu cho tốt vào! Các anh em!”
Tiếng hô rung trời đầy nhiệt huyết bao trùm tinh cầu thê lương, những dũng sĩ hy sinh thân mình vì quốc gia đau đớn kêu gào tên người yêu nơi phương xa, thành tâm thành ý như được vị thần ban sinh. Giữa hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế, thanh niên tóc vàng mắt xanh vẫn như trước có thể thấy rõ vị trí của người nọ, cả người dính đầy vết thương trộn lẫn máu tươi, Horn sử dụng không gian gạt bỏ chướng ngại, đau lòng kéo người nọ vào ngực: “Em tới đây làm gì?”
Triêu Đăng liếm liếm vết máu bên môi, diễm sắc tràn ngập hương vị quyến rũ: “Tìm người yêu.”
“… Trở về sẽ xử em sau.”
Giọng nói thanh niên che đậy mờ ám tối tăm, hắn buông Triêu Đăng ra. Con mắt nhạt màu chậm rãi khép lại, sức mạnh cường hãn hơn xa cấp A lan tràn đến vô biên vô tận. Horn giơ một tay lên, trong nháy mắt, đại quân trăm vạn đã thành bột mịn không tiếng động.
“Thượng Đế ban cho ta trí tuệ, thanh xuân, ô danh và ác đấu, ta dùng sự vinh quang này báo đền liên bang.”
Âm thanh của thanh niên vang vọng giữa chiến trường rộng rãi, khói thuốc súng chìm nổi giữa trời trong đôi mắt xanh biếc, nhóm đạo tặc tổn thất thê thảm rơi vào thế hạ phong. Nhận ra được hắn đang nói điều gì, từng chiến sĩ Anderson đều gào lên từng tiếng theo hắn. Nước mắt hòa vào máu huyết lướt xuống mỗi gương mặt trẻ tuổi, phương Đông nơi bầu trời xa ấy lấp lánh ánh hồng của dương quang, bình minh lặng lẽ chiếu rọi chiến trường tanh tưởi.
“Thân ta mặc người giẫm đạp, quốc gia ta sống mơ màng trong cơn say rượu, trái tim ta chứa đầy ma quỷ, ta lao nhanh trên con đường trống rỗng, mãi đến khi thế giới dưới chân ta đã lụi tàn.”
Thắng lợi lấy được từ không thể, những quân nhân đang dành cho nhau cái ôm xiết tách ra, gào thét tuyên ngôn cùng người lãnh đạo, quỳ gối cạnh thi thể của chiến hữu khóc rống.
“Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!”
“Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!”
“Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!”
“Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!”
Chiến trường cổ trăm năm trước, khi ấy Horn Anderson rung chuyển trời đất từng bước từng bước một công chiếm toàn vũ trụ, lời tuyên thệ hùng hồn ấy được khắc lên bia mộ, mặc cho năm tháng cây cỏ che khuất thì nó vẫn khắc sâu vào từng linh hồn của mỗi người, trở thành lời bộc bạch tâm tình chống lại vận mệnh khốc liệt.
Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!
Tuyết mịn hòa tan vào không khí.
Horn nhìn đôi mắt như ô mặc kia, khẽ cười nghiêng mặt sang bên vỗ vỗ đầu hắn, giống y như đúc siêu trộm đánh nhau với hắn vài ngày trước.
“Joe, anh đang sợ hãi ư?”
Horn trầm mặc không nói, yên tĩnh tới mức nghe được âm thanh của tuyết mịn rơi xuống. Sau một hồi lâu hắn mới nhẹ giọng dò hỏi: “Em biết từ lúc nào?”
“Từ khi anh bắt đầu thăm dò em.” Triêu Đăng quơ quơ chiếc nhẫn trên tay mình: “Dù không tin em thì cũng phải tin tưởng bản thân mình chứ.”
Thanh niên với diện mạo tinh xảo phát ra tiếng cười trầm thấp sâu xa, hắn ôm người vào lồng ngực, tại nơi cao nhất của Firenze nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.
[Giá trị yêu thương: 3 sao.]
Thị vệ truyền tin quốc vương cho mời Horn, Triêu Đăng nhìn thanh niên nọ đang phất tay với thị vệ, đợi khi sợi tóc vàng nhạt biến mất ở chỗ ngoặt, y không tự chủ rũ mắt xuống.
Trong suốt buổi dạ tiệc, ngoại trừ những hoàng tử khác đổ thêm dầu vào lửa thì thái độ của quốc vương rất kì quái. Theo lý thuyết thì ít nhất ngoài mặt Horn không hề bại lộ đẳng cấp gen nhưng quốc vương lại ngầm cho phép một hoàng tử yếu ớt, không uy hiếp, không thế lực như hắn. Vậy thì chỉ có hai giải thích: một là lão bỏ mặc phế vật như Horn cho các hoàng tử khác dằn vặt… hai là lão đang sợ hãi đứa con trai này trưởng thành.
Người đứng đầu chính phủ đời tiếp theo đảm nhiệm quan hệ ngoại giao đương nhiên không thể nào là phế vật, rốt cuộc là Horn che giấu bí mật gì mới có thể khiến lão già kia kiêng kị đến mức độ này?
Tiếng bước chân nhỏ đến mức không thể nhận ra truyền đến, Triêu Đăng quay đầu lại, nhìn thoáng qua đôi đồng mâu thâm thúy tựa đại dương của nam nhân trẻ tuổi.
“Cậu… Là Oanh, đúng không?”
Y không nói gì, chỉ cười cười nhìn Nolan, lệ chí nơi khóe mắt như ẩn như hiện. Tam hoàng tử nhíu mày, lại hỏi: “Horn nói cậu là bạn của nó, hai người quen nhau à?”
Không ai đáp lại.
Đôi mắt khép hờ, vẻ đẹp khiến người sợ hãi đến gần hắn, thời điểm lướt qua, Nolan nghe thấy thanh âm của đối phương: “Anh cũng là bạn tôi mà.”
Anh cũng là bạn tôi mà.
Thâm ý trong câu nói kia làm người khác kinh hãi run rẩy. Nolan đứng lặng thật lâu trên hành lang hoa mỹ, sau một chốc, gã hít sâu một hơi, cất bước đi về hướng ít người.
Ở nơi đó, nửa giờ trước, đại hoàng tử phẫn nộ mạnh mẽ yêu cầu Horn thay cho Nolan một mình dẫn binh đi nghênh chiến cướp vũ trụ đang xâm lấn tinh cầu. Cường quyền của gia tộc Anderson đang dần dần bị mục nát, phi thuyền của Hella mất đi truyền kì đánh đâu thắng đó, chiến đấu bên ngoài nhiều năm, gã rõ ràng hơn ai hết mỗi một nơi trên Firenze tràn ngập hòa bình nhưng vòng ngoài của tinh cầu này đã dần dần bị cướp vũ trụ chiếm đóng.
Giống như vị vĩ nhân trăm năm trước, luôn có người muốn trở thành vương trong lịch sử. Phái một người chỉ có gen cấp A, không có kinh nghiệm thực chiến đi lãnh đạo quân đội chính quy đánh nhau với cướp vũ trụ, kết quả thế nào không cần nói cũng biết. Nếu là lúc trước thì gã còn có thể từ chối đề nghị của đại hoàng tử nhưng hiện tại…. Nolan nhớ đến gương mặt diễm lệ kia, năm ngón tay nắm chặt thành quả đấm.
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao.]
[Giá trị thù hận: 1 sao.]
[Tại sao lại hận?]
[Đại khái là cảm thấy cậu quá tùy tiện, toàn câu trúng mấy kẻ ngốc.]
[…] Triêu Đăng nghẹn họng: [Tổng thống, chuyện mà Horn kể là sao?]
[Không biết.] Hệ thống dừng một chút: [Mỗi thế giới đều do chính mảnh vỡ nhân cách xây dựng nên, chắc là trong quá trình hoàn thiện Lẳng Lơ đã vô tình làm luôn quá khứ và tương lai của thế giới.]
Triêu Đăng một mặt thành khẩn: [Nghe không hiểu.]
[…]
“Ánh sáng” là thế lực lớn nhất những năm gần đầy, là liên minh cướp vũ trụ thần bí nhất. Mười năm trước, trong một lần hành động Ánh sáng thâu tóm toàn bộ các tiểu đội cướp vũ trụ nhỏ hoặc lẻ tẻ, trở thành đầu rồng của băng đảng. Thủ hạ trong Ánh sáng cơ hồ đều là những kẻ liều mạng, người cầm đầu là tội phạm truy nã có tiền thưởng cao nhất, mặc dù không có một chút thông tin nào nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để đứng đầu bảng truy nã.
“Một, hai, ba, bốn… Mịa nó.” Triêu Đăng đếm số 0 trong bảng truy nã, kinh ngạc quay qua trừng Horn: “Anh yêu à, tiền thưởng của đại ca Ánh sáng là mưởi tỉ, đủ mua một trăm em luôn đó.”
“Ừ.” Ngữ khí Horn ôn nhu dị thường: “Anh chỉ muốn một mình em thôi.”
“Ề ề ề, nói chính sự.” Lúc này Triêu Đăng mới ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc. Ngày đó y chỉ chòng ghẹo Nolan có một chút à, có ai mà ngờ gã trực tiếp vứt nhiệm vụ cho Horn thiệt đâu: “Chẳng lẽ bọn họ bắt anh đi một mình thật hả?”
“Đã có quyết định từ trên ban xuống rồi, không thể thay đổi.”
“Đi cái rắm á.” Triêu Đăng ném lệnh truy nã xuống: “Em nói nè, chạy trốn với em đi? Quốc gia thất thủ cũng không phải tại anh.” Thấy đối phương không đáp, Triêu Đăng nhỏ giọng: “Đi nha?”
Horn lắc đầu, bỗng nhiên ôm lấy Triêu Đăng từ phía sau, cưỡng ép người nọ ngồi lên bàn làm việc, ngón tay tái nhợt thon dài vuốt ve đầy tính ám chỉ: “Làm anh yêu sảng khoái một lần cũng được tính là em đang bảo vệ quốc gia đó.”
“…”
Chính sự vứt sang một bên, làm xong nói tiếp nha?
“Ngoan, anh muốn lâu rồi.” Horn nói đầy phiến tình, ám muội liếm gò má y. Thoạt nhìn hai người đã thân mật như vậy nhưng tận sâu bên trong Horn vẫn không thể điều khiển được cảm xúc âm u đang bành trướng. Chẳng được bao lâu, Triêu Đăng đã cảm thấy cả người bủn rủn, tay không nắm nổi cạnh bàn. Nam nhân phía sau kề sát thân thể y nên cảm nhận được sự thay đổi khác với người thường của Triêu Đăng. Horn nhíu mày, xác nhận những gì phát sinh trong phòng họa sĩ ngày ấy không phải ảo giác của mình, âm thanh ưu nhã ngày xưa không nhịn được mang theo ý tứ hàm súc: “Anh yêu em.”
“…”
Quá sa đọa.
Làm đi.
Hi.
Thời điểm tỉnh lại trời đã sáng choang, Triêu Đăng mê man ôm chăn mở mắt ra, đồng mâu màu mực một mảnh thủy sắc. Sờ sờ bên cạnh, không thấy Horn. Ngồi dậy khỏi giường, Triêu Đăng xoa xoa huyệt thái dương.
“Vương phi, ngài tỉnh rồi?”
Nghe thấy động tĩnh, thị nữ đứng ở ngoài kéo cửa ra, mở to đôi mắt xinh đẹp tò mò nhìn y. Từ buổi dạ tiệc hôm ấy ngũ hoàng tử chọn ra bạn đời của mình thì hơn nửa cô gái trong cung đều mất hồn. Giờ khắc này được nhìn thấy mỹ nhân, trong nháy mắt cô gái đã hiểu lý do vì sao ngũ hoàng tử lại chọn người này. Người như vậy, trời sinh nên thuộc về quân vương.
“Horn đâu rồi?”
Ngữ khí của thị nữ đầy cung kính: “Ngày hôm qua điện hạ đã rời khỏi hành tinh Hella.”
“…”
Hả?
“Ngài ngủ hai ngày rồi ạ.”
“…”
Chẳng trách sao mẹ nó quá đói bụng… Không đúng, ái da.
Horn, ừ ờ, sau khi, làm y, rồi, một mình, bỏ chạy.
Nha nha nha nha nha đồ tra nam, đã thoải mái vậy còn bự nữa chứ, yêu cầu ly hôn mãnh liệt.
“Thưa hoàng tử phi.” Tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ hành lang, hai thiếu nữ như mùa xuân giống nhau như đúc đi đến trước mặt Triêu Đăng, một người trong đó nói: “Tam điện hạ cho mời ngài qua cung điện Kiara ạ.”
Thị nữ ngây thơ nói với Triêu Đăng.
Ánh mắt Triêu Đăng lóe lóe, tuy rằng hai thị nữ trước mặt này còn trẻ nhưng sức mạnh không gian khổng lồ đang vây xung quanh lại không đùa được. Y không biến sắc ừ một tiếng, thị nữ sốt ruột hối thúc muốn nhanh nhanh rời khỏi cửa cung của Horn thì tầm mắt Triêu Đăng xẹt qua thiếu nữ lên tiếng lúc nãy, chuyển tới người bên cạnh.
“Xem ra cô nhỏ hơn chị của mình.”
Triêu Đăng cười nói với thị nữ vẫn đang trầm mặc.
“… Tôi lớn hơn em ấy.”
Có lẽ là không muốn nói chuyện, cô gái lén lút liếc mắt nhìn y rồi cúi đầu nhưng Triêu Đăng đã thấy rõ nét kinh ngạc lẫn dục vọng chiếm hữu sâu trong đôi mắt kia: “Nhưng có vẻ cô đẹp hơn.”
“Mấy người đang nói gì vậy?”
Âm thanh xa lạ chen vào đánh gãy cuộc đối thoại, hiển nhiên là đã nghe được nội dung câu chuyện, ngữ khí và sắc mặt của cô gái nọ có chút quái dị.“Tôi không muốn đi theo họ, em gái em cũng không đồng ý mà đúng không… Xin em đó, giúp tôi một chút đi?”
Toàn thân y đều là màu trắng sứ, đẹp như tranh như họa, vết hồng ngân tinh tế vẫn còn chưa tan mất trên làn da mềm mịn, khóe môi cầu xin cong lên nhấn chìm vô số người trong đó. Đột nhiên cô gái vẫn đang trầm mặc ngẩng đầu lên nhìn chăm chăm Triêu Đăng, lực lượng không gian mạnh mẽ bùng nổ ra đầy kinh hãi, hai em gái đối diện trong phút chốc đã bị dính chặt vào tường.
“Đi mau!”
Triêu Đăng làm cái thủ thế cảm ơn rồi chạy ngay ra khỏi hoàng cung, may mà giấy thông hành công chúa Dorothy cho lần trước trong buổi tiệc sinh nhật vẫn còn hạn sử dụng. Tiếng chiến đấu ầm ĩ nổ tung vang lên từ đằng sau nhưng Triêu Đăng vẫn không quay đầu lại. Sau khi xuống tới mặt đất, Triêu Đăng lấy mặt nạ ra đeo lên, lẫn vào dòng người chảy xiết của Firenze.
[Thống ca~]
[Lẳng Lơ đang ở gần sao Hella… Á? Phi thuyền của bọn họ vừa mới nhảy qua lỗ đen rồi.]
[Đăng Đăng rất thích cái từ “Á” đó.] Triêu Đăng lấy kính sát tròng ra, động tác đầy lưu loát điêu luyện, đây là kết quả của việc lúc trước làm để biết hướng đi của Horn ấy mà, hiện tại… Chắc dùng để chạy trốn á: [Lỗ sâu gần đây nhất là chỗ nào?]
Vượt qua vận tốc ánh sáng mới có thể vượt qua không gian, với tốc độ cực hạn thì dù là hành tinh khổng lồ đi nữa cũng hóa thành một hạt bụi giữa vũ trụ.
Phi thuyền di chuyển với tốc độ cao nhất, cảnh sắc bên ngoài đã mờ nhòe, tình cờ thì thấy được một vài tia chớp. Triêu Đăng không nhìn cửa sổ nữa, buồn bực qua sát đám người chung quanh. Y đang đi trên một phi thuyền không có giấy tờ vì chỉ có loại phi thuyền này mới tiết kiệm thời gian được.
Vết nứt hình tròn đen thùi khổng lồ từ từ hiện ra, theo lời hệ thống thì khí tức linh hồn của Horn ngày càng mãnh liệt. Thuyền trưởng cùng mười thuyền phó vận dụng lực lượng không gian điều khiển phi thuyền tránh né thiên thạch đang cản trở. Lần đầu tiên Triêu Đăng vượt qua lỗ đen, cảm giác sức nén trong tai không được tốt lắm, y nuốt nước miếng hy vọng bớt bị ù tai nhưng cũng còn may là không bị choáng đầu. Đột nhiên đèn trong phi thuyền đều bị tắt, y cảm nhận được một nửa hành khách đồng thời đứng lên.
Không có bất kì dấu hiệu gì, những hành khách phân tán tại các vị trí khác nhau vô cùng ăn ý mà cùng tàn sát, tiếng kêu thảm thiết, huyết hoa bạo liệt nhuộm đỏ phi thuyền. Đột nhiên nam nhân bên cạnh bị một dao xuyên cổ, vết thương chí mạng đã cướp đi hơi thở cuối cùng, đến khi chết đi anh ta cũng không biết kẻ giết mình là ai. Triêu Đăng cúi người né tránh vũ khí đang đâm tới, một tay vận dụng không gian nghiền nát thanh đao, đồng thời cưỡng ép quỹ đạo vặn vẹo đằng sau khiến đối phương văng lên trần phi thuyền ghim đầy pha lê.
Trong khoảnh khắc ánh lửa nổ tung ấy, Triêu Đăng liếc thấy trên cổ hành khách bị tập kích có hình đầu lâu đang mỉm cười.
Nụ cười tử thần, là kí hiệu của chủ nghĩa khủng bố từ mười năm trước – Kí hiệu của Ánh sáng.
Bà mẹ nó, gần một nửa phi thuyền đều là kẻ liều mạng của Ánh sáng! Chẳng trách y ngồi không yên, quả nhiên… Đi nhờ phi thuyền ngoại trừ trộm ra thì còn có cướp nữa ahuhu.
Đột nhiên tiếng xé gió vọt qua đỉnh đầu, Triêu Đăng nhảy ra, lúc nãy ánh lửa lóe lên chỗ này đã bị thủng một lỗ. Những hành khách có sức phản kháng ra sức cùng nhau chống lại Ánh sáng, một nửa đánh nhau, một nửa cố gắng phá vỡ phi thuyền làm bằng pha lê cứng rắn. Trong hỗn loạn, mặt nạ của Triêu Đăng đã bị rách mất, không bận tâm mấy chuyện nhỏ nhặt, y lướt qua gia nhập vào đám người kia. Khoảnh khắc pha lê nổ tung, cơ hồ cảnh tượng bên ngoài đã lấy sự tuyệt vọng dập tắt niềm hy vọng của những người sống sót.
Lũ cướp kết bè kết phái hoành hành khắp nơi trên tinh cầu hoang vu, cờ xí của đế quốc Anderson treo ở nơi cao từ khi nào đã có thêm nụ cười của tử thần bên cạnh, một cánh tay bị bảo đao hoàng kim đóng chặt bên cạnh mắt phải đầu lâu, máu tươi uốn lượn tựa sông bạc, tử vong lan tràn mỉm cười chào hỏi những người còn sống.
Triêu Đăng không chút do dự nhảy qua lỗ hỏng chui ra ngoài, tay chân đều bị pha lê rạch cho mấy đường sâu tận xương nhưng lại nhanh chóng khép lại vì năng lực tự lành gần như biến thái.
[Horn ở đâu!]
[Ở phía bắc.]
Né tránh tập kích bên phải, Triêu Đăng nén không gian lại thành nhỏ nhất rồi quăng vào kẻ đánh lén, mở mắt ra đã thấy óc não văng tung tóe ngay trước mắt.
[… Bắc là ở chỗ nào?!]
[Đi thẳng!] Hệ thống không nhịn được nữa rống lên: [Cậu là heo hả?]
[Ông đây là học sinh khối khoa học tự nhiên! Mù địa lý!]
Thấy có người tiên phong, mà ở chỗ này cũng chỉ có chờ chết, càng lúc càng nhiều hành khách nhảy xuống phi thuyền, vì thế mà hấp dẫn đến nhiều đạo tặc hơn. Triêu Đăng dùng hết khả năng né tránh tấn công, dùng hết toàn lực chạy về phía trước. Bỗng nhiên tia chớp bất ngờ đâm xuyên qua đôi mắt, cả người yếu ớt ngã rạp xuống mặt đất.
Rất đau.
Nhưng không thể kêu la.
Rên rỉ sẽ hấp dẫn kẻ địch, đối phương sẽ phát hiện mình còn sống, dù chỉ còn hơi tàn thì vẫn phải khống chế năng lực đến mức thấp nhất, đến lúc đó chỉ cần một chút âm thanh cũng có thể khơi lên bạo động quy mô lớn.
Quan trọng nhất là, vĩnh viễn, vĩnh viễn y cũng không muốn làm một phế vật chỉ biết kêu đau.
Y muốn đứng lên, dù cho đôi mắt đã mục nát vì nhiệt độ cao, mặc cho xương cốt toàn thân bị người giẫm nát, dù chỉ còn lại một giọt máu cuối cùng thì y vẫn muốn đến gặp Horn, lấy hết mười sao của tiểu tử thúi đó.
Bời vì… Đã hứa rồi mà.
Triêu Đăng mạnh mẽ thò tay móc viên đạn trong mắt ra, đau nhức khiến cả người co giật, hai tay co quắp nhưng lại không chút do dự. Đôi mắt chảy đầy máu tươi, móng tay bị tróc da từng mảng lớn. Triêu Đăng liếm lấy máu đỏ trên đầu ngón tay, trong nháy mắt cắt phăng đầu mười tên cướp.
Tôi dẫn anh đi đến tương lai, bí quá hóa liều, khoái ý ân cừu, giúp anh trở về với bản chất chân chính của mình.
Cho nên… Con mẹ nó ít nhất anh phải còn sống đến ngày đó để còn yêu còn thích tôi, tra nam chịch xong bỏ chạy thế à?
“Thủ lĩnh! Bên kia bên kia, là người của chúng ta?”
Binh lính sắp đánh mất ý chí chiến đấu bỗng dưng phát ra âm thanh mừng rỡ như điên, chán nản tuyệt vọng trong mắt như được loại nhiệt huyết sôi trào thay thế. Horn máu me đầy người ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ấy, điếu thuốc trong tay cũng rơi xuống mặt đất.
Kìa tóc rối mềm mại, kìa ngón chân tái nhượt, kìa gương mặt đào hoa trù lệ, kìa bóng dáng cao gầy. Mặc kệ y phục trên người đã rách nát bất kham thì đôi đồng mâu màu mực ấy vẫn sáng rực kinh người, giữa địa ngục máu tươi như thế, người ấy chẳng khác nào quái vật ma mị, phệ hồn đoạt phách.
Người nọ điều khiển không gian nhỏ sắc bén như dao, mỗi một bước đi là tước gặt lấy biết bao sinh mệnh. Và người ấy đang đi về phía hắn.
“Thủ lĩnh, cậu ta thật đẹp, cứ như là… Như là…”
Trong mắt binh lính tràn ngập si mê, đối với những lão già đánh đổi tất cả để bảo vệ tổ quốc thì là liều mạng, nhưng đối với người nọ thì tìm từ để hình dung thôi cũng khó như lên trời.
“Cậu ta như một vị Vương vậy.”
Bên cạnh có người nói chen vào.
Thiên ngôn vạn ngữ trong nháy mắt trở nên vô hiệu, trong ánh mắt đơn bạc của những quân nhân khi này, từ ngữ cao quý xinh đẹp nhất chỉ có thể là Vương.
“Y là Vương.” Horn phun một búng máu ra, lấy súng lên nòng, nở nụ cười có chút lưu manh vô lại: “Vương của ta.”
[Giá trị yêu thương: 4,5 sao]
Người người đều nói mỗi vương triều Anderson đều có thần trợ giúp, lấy ít thắng nhiều, chuyển nguy thành an. Trong cuộc đời của vị vĩ nhân lịch sử kia tràn ngập những điều khó có thể tin được nhưng chỉ có số ít người biết được. Người mang đến ý chí chiến đấu khi bọn học sắp gục ngã, người mang đến thắng lợi vĩnh hằng khi bọn họ sắp bại trận – Là Oanh.
“Chờ đã… Đó không phải là Vương phi của thủ lĩnh hả?”
“Là… Là Vương phi!” Binh lính bên cạnh kích động nói: “Ngài ấy tới tìm thủ lĩnh!”
“Thủ lĩnh đã thấy.” Horn dùng một cước đạp xuống cờ đạo tặc của Ánh sáng, thả ra lực lượng không gian gặt lấy tính mạng của lũ cướp chỉ trong nháy mắt, phút chốc kì tích xảy ra, các binh lính thiếu hụt nhuệ khí nhặt lấy vũ khí đầy tin tưởng: “Chiến đấu cho tốt vào! Các anh em!”
Tiếng hô rung trời đầy nhiệt huyết bao trùm tinh cầu thê lương, những dũng sĩ hy sinh thân mình vì quốc gia đau đớn kêu gào tên người yêu nơi phương xa, thành tâm thành ý như được vị thần ban sinh. Giữa hoàn cảnh nước sôi lửa bỏng như thế, thanh niên tóc vàng mắt xanh vẫn như trước có thể thấy rõ vị trí của người nọ, cả người dính đầy vết thương trộn lẫn máu tươi, Horn sử dụng không gian gạt bỏ chướng ngại, đau lòng kéo người nọ vào ngực: “Em tới đây làm gì?”
Triêu Đăng liếm liếm vết máu bên môi, diễm sắc tràn ngập hương vị quyến rũ: “Tìm người yêu.”
“… Trở về sẽ xử em sau.”
Giọng nói thanh niên che đậy mờ ám tối tăm, hắn buông Triêu Đăng ra. Con mắt nhạt màu chậm rãi khép lại, sức mạnh cường hãn hơn xa cấp A lan tràn đến vô biên vô tận. Horn giơ một tay lên, trong nháy mắt, đại quân trăm vạn đã thành bột mịn không tiếng động.
“Thượng Đế ban cho ta trí tuệ, thanh xuân, ô danh và ác đấu, ta dùng sự vinh quang này báo đền liên bang.”
Âm thanh của thanh niên vang vọng giữa chiến trường rộng rãi, khói thuốc súng chìm nổi giữa trời trong đôi mắt xanh biếc, nhóm đạo tặc tổn thất thê thảm rơi vào thế hạ phong. Nhận ra được hắn đang nói điều gì, từng chiến sĩ Anderson đều gào lên từng tiếng theo hắn. Nước mắt hòa vào máu huyết lướt xuống mỗi gương mặt trẻ tuổi, phương Đông nơi bầu trời xa ấy lấp lánh ánh hồng của dương quang, bình minh lặng lẽ chiếu rọi chiến trường tanh tưởi.
“Thân ta mặc người giẫm đạp, quốc gia ta sống mơ màng trong cơn say rượu, trái tim ta chứa đầy ma quỷ, ta lao nhanh trên con đường trống rỗng, mãi đến khi thế giới dưới chân ta đã lụi tàn.”
Thắng lợi lấy được từ không thể, những quân nhân đang dành cho nhau cái ôm xiết tách ra, gào thét tuyên ngôn cùng người lãnh đạo, quỳ gối cạnh thi thể của chiến hữu khóc rống.
“Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!”
“Hôm nay ta ngã xuống, mai đây ta trùng sinh!”
“Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!”
“Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!”
Chiến trường cổ trăm năm trước, khi ấy Horn Anderson rung chuyển trời đất từng bước từng bước một công chiếm toàn vũ trụ, lời tuyên thệ hùng hồn ấy được khắc lên bia mộ, mặc cho năm tháng cây cỏ che khuất thì nó vẫn khắc sâu vào từng linh hồn của mỗi người, trở thành lời bộc bạch tâm tình chống lại vận mệnh khốc liệt.
Ta sinh ra giữa sình lầy, từ sình lầy mà thành Vương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất