Quyển 2 Chương 1: Quyển 2 Chương 25
Nghe tin Bồng Vân các vừa mới chôn cất xong Mạnh Lục Kiền và Trục đường chủ, Quân Huyền chưa vội nói gì mà nâng tay bóp eo Mạc Tử Liên, hỏi: "Tại sao nó không thay đổi chút nào vậy?"
"Ca ca đừng để tâm tới chuyện này nữa mà." Y che eo lùi lại: "Mập không đẹp, không muốn mập."
Hắn bình thản thu tay về: "Đẹp với không đẹp thì thế nào? Dù người khác không còn thích nhìn muội, ta cũng đâu ghét bỏ."
"Ca ca dám bảo ta dẻo miệng nữa đi, huynh mới uốn lưỡi giỏi hơn ta."
"Đành phải vậy, miệng lưỡi linh hoạt một chút mới có thể mặc cả thành công."
Mạc Tử Liên hiếu kỳ hỏi: "Huynh rốt cuộc nghèo đến mức nào vậy?"
Quân Huyền ngẫm ngợi chốc lát rồi đáp: "Thực ra thì ta cũng không nghèo lắm. Ngày nào lo bữa ngày nấy, trong người lúc nào cũng có vừa đủ tiền để không chết đói."
"Ca ca thường ngủ ở đâu?"
"Trên mái nhà hoặc sân thượng nào bằng phẳng một chút, thi thoảng có chủ nhà tốt tính trả công bằng cách cho ta mượn chỗ ngủ. Người dân trong trấn này đều tốt lắm, ta gõ cửa nhà ai cũng được đón tiếp. Nhưng ta vẫn còn biết liêm sỉ."
"Sống như huynh cũng có phong vị đặc biệt nhỉ? Nghe thinh thích." Mạc Tử Liên chống cằm than: "Còn ta lại có nhiều tiền quá, mỗi lần thuộc cấp đưa sổ thu lời đến, ta đều không xem nổi. Danh sách đã dài mà số còn nhiều. Ta không hiểu tại sao Tả hộ pháp và các đường chủ không chịu cho ta mặc lại cùng một bộ y phục, bắt ta sống đúng theo tôn chỉ 'mỗi ngày thay một bộ'. Ta nghe lời ca ca nên không lãng phí đâu, y phục còn mới ta đều đưa cho người khác. Ca ca thấy ta làm tốt không?"
Quân Huyền muốn đáp 'ừ' trước ngữ khí tràn đầy niềm mong chờ được khen của y nhưng lại bị nghẹn lời vì hai tiếng trong lòng.
Phú bà.
Một năm có hơn ba trăm rưỡi ngày, lấy một cuộn vải lụa may y phục khoảng bằng này lượng, mỗi ngày thay một bộ liên tục xuyên suốt mười năm thì tốn...
Phép tính này vượt quá trí óc của Quân Huyền rồi. Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy cầm tay y cam đoan: "Tư Tư, ta chắc chắn sẽ không bao giờ ghét bỏ muội."
"Ta biết mà." Mạc Tử Liên khẽ cười vòng tay ôm cổ, ghé môi thổi khí vào tai hắn nói: "Tiền của ta cũng thích ca ca lắm."
Quân Huyền bị trúng tim đen nín lặng đoạn bất ngờ ôm chầm lấy y, lòng nghĩ: Tư Tư đã xinh đẹp mà còn là phú bà, sơ sẩy một cái là mất như chơi, mình nhất định phải 'vỗ béo' y lên...
Đúng lúc này cửa đột ngột bật mở. "Hai người các ngươi -!" Quân Tiêu Mặc ôm gì đó trong tay sững lại rồi đỏ mặt nhắm tịt mắt, lấy hơi nói tiếp: "Con rắn nó nuốt phải thứ gì rồi này! Các người ngưng chim chuột nhau mà ra xem nó mau!"
Mạc Tử Liên chặc lưỡi tiến đến nhìn Bạch Bồng đang nằm trên tay thiếu niên, thấy phần giữa thân cách không xa cổ nó cộm lên hình dáng của ba cục gì tròn tròn như quả trứng. Y nheo mắt 'hửm' một tiếng, con vật liền rụt rè quay cổ giấu đầu vào bụng.
Y vừa xách con vật lên vai vừa hỏi thiếu niên: "Trước giờ ngươi chưa từng thấy rắn ăn trứng à?"
"Ăn trứng?" Quân Tiêu Mặc mở he hé mắt, chau mày: "Rắn ăn trứng được sao? Nó chưa bóc vỏ mà?"
Quân Huyền quay mặt giấu miệng cười, Mạc Tử Liên thì cười khanh khách vào mặt nó, nói: "Nít ranh quả đúng là nít ranh, mỗi rắn ăn cái gì còn chưa biết mà đòi ra giang hồ sao?"
Quân Tiêu Mặc đỏ lựng mặt, xấu hổ gần chết lắp bắp: "Ta, ta, ta, ta trước giờ chưa từng gặp phải rắn thì làm sao biết được? Ta chỉ mới thấy qua trâu, bò, hươu, nai ăn cỏ; thú dữ ăn thịt và chim chóc ăn côn trùng. Ta - ta không biết rắn ăn được trứng. Ta lo rằng nó nuốt như vậy rồi bị mắc nghẹn mà chết từ từ thì, thì - thì nó sẽ rất đau đớn... Ta lo..."
Mạc Tử Liên nghịch khuyên tai nhướng mày, ôn con này bản chất cũng không xấu xa nhưng dù sao vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho nó được.
Quân Huyền bảo: "Quân thiếu chủ đến vừa khéo lúc tại hạ có chuyện muốn hỏi, mời cậu ngồi xuống ghế."
Quân Tiêu Mặc vẫn giữ địch ý khá rõ với Quân Huyền, Mạc Tử Liên chướng mắt lắm mà chưa tìm được dịp để trị ôn con. Ca ca nói nó xong thì kéo một chiếc ghế về bên cạnh mình, gọi y lại ngồi.
"Thiếu chủ gặp lại Quỷ Ảnh từ khi nào?" Quân Huyền hỏi.
Quân Tiêu Mặc mở to mắt: "Ngươi -... Sao ngươi biết hắn đến tìm ta?"
Quân Huyền không trả lời, nét mặt hơi trầm xuống, theo thói quen dùng ngón cái xoa nhẹ chuôi Diễm Dương: "Từ khi nào Quỷ Ảnh đến tìm thiếu chủ?"
Quân Tiêu Mặc thấy biểu hiện của hắn, dường như có chút hổ thẹn hạ mắt nhìn xuống chân, mím môi đáp: "Đêm giao thừa năm ngoái."
"Chuyện vu thuật bắt đầu từ khi nào và đã diễn ra khoảng bao lâu?"
"Cũng... tầm mười tháng. Bắt đầu từ sau hội đánh Lôi đài năm ngoái."
Khi thiếu niên nói tới hai chữ 'Lôi đài', Mạc Tử Liên thấy ca ca siết chặt chuôi Diễm Dương rồi buông ra, bình thản tiếp tục: "Lúc Quỷ Ảnh tìm gặp thiếu chủ, hắn đã nói gì?"
Bả vai thiếu niên bỗng run lên, nó ngẩng phắt đầu nhìn người kia, trừng mắt chất vấn: "Người phải trả lời ta trước là làm sao ngươi có được Không Cảnh công? Không Cảnh công lúc nào cũng được cất tại mật thất trong phòng của cha ta. Mà ngươi, ngươi... là người ông ấy từng, từng ngỏ lời, như vậy! Rõ ràng ngươi đã từ chối ông ấy! Tại sao ngươi lại đả thương cha ta để cướp Không Cảnh công!"
"Tại hạ chưa từng cướp Không Cảnh công." Quân Huyền trầm giọng cắt ngang ngữ khí của nó.
"Dối trá!" Quân Tiêu Mặc phản biện: "Nếu ngươi không đánh cắp Không Cảnh công thì làm sao luyện được nó? Ta đã quan sát rất kỹ trận đánh của ngươi với Hà công tử trên Lôi đài! Thế kiếm ngươi dùng khi ấy giống y như hình vẽ bên trong Không Cảnh công! Thậm chí việc ngươi động sát tâm với Hà công tử cũng trùng khớp với lời A Bích! Những điều đó chẳng chứng minh ngươi đã đánh cắp Không Cảnh công và vì không hiểu chính xác cách luyện nên mới nhập ma sao?"
"Thiếu chủ thực sự tin lời Quỷ Ảnh như vậy?"
Nó biến sắc, cắn răng: "Vậy ngươi giải thích thế nào về việc mình biết Không Cảnh công!"
"Yên lặng." Quân Huyền bất chợt hất Trường Dạ đang nằm im trên bàn văng xuống, trong chớp mắt xoay cổ tay đặt lên đỉnh chuôi kiếm, ấn mũi kiếm thẳng tắp dộng vào mặt sàn: 'Cộp!'
Quân Tiêu Mặc giật mình, không khỏi kinh ngạc với độ chính xác cử động dù mắt mù của hắn, đồng thời cũng thấy được sự cảnh cáo trong hành động ấy nên thức thời ngậm miệng lại.
"Không được lớn tiếng." Người kia lãnh đạm nói rồi lặp lại lời nó: "A Bích? Ta nhớ mang máng thiếu chủ từng gọi Quỷ Ảnh là gì đó 'Lư Bích' phải không?"
Quân Tiêu Mặc âm thầm siết tay dưới ống tay áo, đính chính: "Lương Bích. Quỷ Ảnh từng xưng tên với ta là 'Lương Bích'."
"Thiếu chủ có nghĩ rằng đó là tên thật của hắn không?"
"A?" Thiếu niên ngạc nhiên rồi nhíu mày băn khoăn: "Ta cũng không biết nữa... Hắn rất tự nhiên khi được gọi như vậy."
"Được rồi." Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ngữ khí của Quân Huyền đã hòa hoãn bớt. "Thân thể thiếu chủ khỏe hơn nhiều chưa? Ngày mai tại hạ muốn khởi hành đi Kinh Châu."
Quân Tiêu Mặc nhai nuốt về câu 'không cần ngươi quan tâm', ngập ngừng: "Đến, đến Kinh Châu làm gì vậy?"
"Tại hạ có chút việc với Bồng Vân các chủ. Thiếu chủ tạm thời cũng chưa thể trở về gặp phụ mẫu thì nên đi cùng với tại hạ."
Mạc Tử Liên đang nghịch ống tay áo ca ca chêm lời vào: "Nói thế chứ nhóc con cũng có còn lựa chọn khác đâu. Nếu không muốn đi theo làm cu li thì tự chọt mù mắt mình -... A, ca ca."
Quân Huyền vừa đưa tay gõ trán y, bảo: "Nữ nhi nên nói năng nhẹ nhàng một chút."
"Nhẹ nhàng thế nào với nó chứ?" Y bĩu môi.
"Nếu thiếu chủ không muốn đi với tại hạ thì mời cậu trở về nói Quân phu nhân ra mặt giải quyết 'chuyện riêng' của mình."
Quân Tiêu Mặc cứ nghe tới mẹ là lo hoảng trong lòng, không dám trái cắn răng đáp: "Ta đi..."
Rồi nó vẫn ngồi im re trên ghế, vân vê vạt áo nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Liên. Tới lúc Quân Huyền sắp không còn giữ được vẻ hòa hoãn thì nó thắc mắc hỏi: "Rắn thực sự ăn được trứng còn nguyên vỏ sao?"
Quân Huyền im lặng.
Mạc Tử Liên cười mỉm chi nhìn nó với ánh mắt 'quỷ con ngây thơ vô số tội', tháo 'vòng cổ sống' ra nói: "Ta cho ngươi mượn để quan sát học hỏi. Nếu Tiểu Bạch Nhi mà bị mất một miếng vảy nào thì ngươi sẽ phải cong mông về gặp mẹ nhé."
Quân Tiêu Mặc ôm con rắn, rụt rè chọt ba quả trứng rồi quay qua Quân Huyền, hỏi: "Kiếm của ta đâu rồi? Ta tìm mãi không thấy. Ngươi giấu Tế Khứ ở đâu?"
Quân Huyền đáp: "Thiếu chủ yên tâm, kiếm của thiếu chủ vẫn toàn vẹn. Nhưng tại hạ tạm thời chưa thể trả cho cậu."
"Tại sao chứ? Tế Khứ là do cha ta dành riêng cho ta. Ngươi lấy quyền gì mà giữ nó?"
"Lấy quyền rằng ta đang chữa trị không công cho cậu nên cần một thứ làm tin. Cậu thấy không được chỗ nào?"
Thấy hắn xưng thẳng 'ta' - 'cậu', Quân Tiêu Mặc không thể cãi cùn, mím môi gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi tay nó vừa chạm vào nắm cửa, Quân Huyền đang im lặng như lơ đễnh bỗng cất tiếng nói: "Giang hồ có đạo của giang hồ, dù chính hay tà cũng đều sống theo đạo giang hồ. Còn kẻ thiếu chủ gọi là 'A Bích' thì chẳng tuân theo bất cứ đạo gì. Ta tin rằng hắn vẫn chưa từng để thiếu chủ nhìn thấy khuôn mặt thật sự của mình đúng không?"
Nó trầm mặc.
"Thế thì hắn không phải bạn của thiếu chủ và chắc chắn, cũng không phải bạn của giang hồ."
Đầu ngón tay Quân Tiêu Mặc run lên, giọng nó có vẻ nghẹn ứ lại: "Ta hiểu rồi..."
Cửa vừa khép kín, Mạc Tử Liên liền nhấc chân đặt lên ghế, tựa cằm vào đầu gối hỏi: "Kiếm của nó tên 'Tế Khứ' sao? Ôn con chưa trải nghiệm sự đời như nó thì đòi kính quá khứ điều gì?"
Quân Huyền với tay cầm tay y, nói: "Muội đem đến đây cho ta thanh kiếm giấu dưới đệm giường."
"Vâng." Y liền hớn hở làm theo, nhân cơ hội nhào lên giường hắn lăn lộn hai, ba vòng rồi tít mắt úp mặt vào gối, hồi lâu sau mới moi móc dưới đệm ra một bao kiếm màu xám bạc. Y rút nó ra xem thử, ngạc nhiên khen kiếm tốt rồi cầm bằng tay trái tới cho ca ca.
Quân Huyền nhéo chóp mũi y, cười nhẹ: "Nghịch ngợm." Rồi nhận lấy kiếm.
Mạc Tử Liên lại làm thành dáng ngồi co người thành một búp sen tím, tò mò ghé cằm lên đầu gối nhìn ca ca cẩn thận di dời ngón tay trên thanh Tế Khứ tìm kiếm gì đó. Để tiêu bớt nhàm chán, y hỏi: "Ca ca ơi, tại trận đấu trên Lôi đài trong lời ôn con có phải huynh bị động tâm ma không?"
Quân Huyền gật đầu: "Đúng vậy, ta đang đánh thì tâm ma rục rịch, suýt ngộ sát đối thủ của mình."
"Huynh đã giải quyết chuyện đó như thế nào?"
"Không phải ta tự giải quyết," Hắn phiền não chau mày, "mà là Quân phu nhân đứng ra thay ta giải quyết."
Y ngạc nhiên: "Mẹ của ôn con ư?"
"Mẹ của Tiêu Mặc." Hắn gật đầu: "Quân phu nhân là người rất tốt, thực sự rất tốt."
Hắn không gia nhập môn phái để có chống lưng trên giang hồ, sư phụ đã thoái ẩn nên không thể phiền hà tới người. Lần đó vô tình đắc tội đại phái, nếu Quân phu nhân chẳng bênh đỡ thì hắn khó mà được bỏ qua dễ dàng. Bà cũng không đòi hắn báo đáp.
Mẹ của Tiêu Mặc tốt đến nỗi hắn không hiểu được người đàn ông kia có gì không hài lòng về bà...
Mạc Tử Liên cũng âm thầm nảy sinh sự kính nể với người phụ nữ này, chính thê bị người đầu ấp tay gối vụng trộm sau lưng mà còn đi giúp con riêng của phu quân thì phải bao dung tới cỡ nào?
Quân Huyền lại nhéo mũi y, cười dặn: "Thế nên Tư Tư nhớ đùa nhẹ nhàng với Tiêu Mặc thôi."
"Ta phải xem thái độ của nó nữa." Mạc Tử Liên làm nũng ngả đầu dụi má vào vai hắn, khi ngước lên thì thấy phấn má dây ra. Thầm than, y bèn vừa phủi vừa cười rộ lảng qua việc khác: "Ca ca đang làm gì vậy?"
Ngón trỏ của Quân Huyền đã dừng lại trên bao kiếm một hồi lâu, giữ tại một chỗ. Hắn đáp: "À, ở đây hình như có chữ gì đó nhưng vì kiếm lâu năm bị mài mòn nên ta sờ mãi chưa đọc ra. Tư Tư, tới nhìn giúp ta."
Mạc Tử Liên cười khẽ nói: "Hiểu biết của ta với chữ Tư không nhiều lắm. Ca ca không được cười nếu ta đoán sai nha."
Nói rồi, thay vì xuống ghế đi tới nhìn, y vòng tay ôm vai Quân Huyền, tay kia vịn vào lưng ghế, duỗi chân vắt qua đùi hắn, tự mình nhấc bản thân từ ghế sang ngồi lên chân ca ca để nhìn.
Quân Huyền ngồi cứng nhắc như tượng, nhất thời quên cả hít thở, từ bắp đùi, sức nóng bắt đầu lan ra khắp mọi nơi.
Y nhìn qua chỗ ngón tay hắn chỉ rồi lay vai hắn nói: "Ca ca, ta không biết chữ này."
"Khụ." Quân Huyền ho khan một tiếng, đặt tay lên eo và dưới chân y, có chút trúc trắc vừa bồng người trả về ghế bên cạnh vừa đứng lên, cả người mất tự nhiên đi tìm giấy bút: "Vậy, vậy thì muội vẽ phỏng theo rồi cầm tay ta di trên giấy để, để... để ta xem."
Mạc Tử Liên duỗi chân trên ghế của hắn, nghịch bím tóc cười ma mãnh.
Khi đã di ngón tay theo nét chữ xong, Quân Huyền đọc ra chữ đó là 'Tạ'.
"Lương Bích, Tạ Lương Bích."
Mạc Tử Liên nghe ca ca thầm thì như vậy. Rồi hắn nắm gọn lấy bàn tay y, mày chau lại, nói: "Tế Khứ. Tạ Lương Bích. Uổng phí một thanh kiếm tốt, uổng phí một cái tên đẹp..."
Khi Tạ Khánh Dư vẫn đang gà gật đằng sau bàn xem bói như mọi ngày thì tự nhiên bị một tên trời đánh thánh đâm nào đó đập bàn một cái 'rầm'. Hắn suýt té, phản xạ cắm cây băng rôn xuống đất giữ thăng bằng với hai chân ghế sau, nhập nhèm dụi mắt nhìn ai đó đứng trước mặt.
Một nam tử đang chộp lấy đầu một thiếu nữ, họ mặc y phục tương tự nhau. Áo trong màu trắng, áo ngoài đen tuyền thêu gợn mây lượn lờ như khói sương.
Con bé nít ranh là đứa trời đánh vừa đập bàn của hắn.
"Bồng Vân các?" Tạ Khánh Dư ngáp một cái, nhíu mày hỏi.
"Thất lễ rồi, thất lễ rồi." Nam tử vừa lôi thiếu nữ lùi về sau vừa khép tay tạ lỗi: "Tại hạ mới rời mắt tí xíu là đồ đệ đã làm loạn. Tại hạ thay nó xin lỗi. Mong đạo trưởng đừng chấp trẻ con."
"Xì tiền ra."
"Hả?" Nam tử khựng lại, chớp mắt không hiểu.
Tạ Khánh Dư chỉnh ghế ngồi lại bình thường, phun châu nhả ngọc: "Làm sư phụ mà không biết dạy đồ đệ lễ phép cơ bản, nó gây chuyện thì mình chạy theo bợ đít xin lỗi. Thôi ngươi vứt chức sư phụ đi, làm trâu làm chó cho nó ít ra còn được nuôi ăn. Khi nó đắc tội ai, ngươi chỉ cần kêu tiếng trâu, tiếng chó thì người ta có thể sẽ thương tình ngươi bị điên mà không trách cứ đấy!"
"Ngươi dám -!" Thiếu nữ giận tía mặt.
"Câm!" Tạ Khánh Dư tiếp tục: "Không muốn người ta mắng sư phụ mình thì đừng có gây chuyện. Ngươi biết con người hơn con vật chỗ nào không? Cái lễ phép đấy! Cái bàn này cũ lắm rồi, ngươi đập mạnh như vậy thì ai biết ở đâu bên trong nó đã bị nứt? Không nói nhiều, xì tiền ra mau!"
Bị phá giấc ngủ, ai mà chẳng cáu!
"Ca ca đừng để tâm tới chuyện này nữa mà." Y che eo lùi lại: "Mập không đẹp, không muốn mập."
Hắn bình thản thu tay về: "Đẹp với không đẹp thì thế nào? Dù người khác không còn thích nhìn muội, ta cũng đâu ghét bỏ."
"Ca ca dám bảo ta dẻo miệng nữa đi, huynh mới uốn lưỡi giỏi hơn ta."
"Đành phải vậy, miệng lưỡi linh hoạt một chút mới có thể mặc cả thành công."
Mạc Tử Liên hiếu kỳ hỏi: "Huynh rốt cuộc nghèo đến mức nào vậy?"
Quân Huyền ngẫm ngợi chốc lát rồi đáp: "Thực ra thì ta cũng không nghèo lắm. Ngày nào lo bữa ngày nấy, trong người lúc nào cũng có vừa đủ tiền để không chết đói."
"Ca ca thường ngủ ở đâu?"
"Trên mái nhà hoặc sân thượng nào bằng phẳng một chút, thi thoảng có chủ nhà tốt tính trả công bằng cách cho ta mượn chỗ ngủ. Người dân trong trấn này đều tốt lắm, ta gõ cửa nhà ai cũng được đón tiếp. Nhưng ta vẫn còn biết liêm sỉ."
"Sống như huynh cũng có phong vị đặc biệt nhỉ? Nghe thinh thích." Mạc Tử Liên chống cằm than: "Còn ta lại có nhiều tiền quá, mỗi lần thuộc cấp đưa sổ thu lời đến, ta đều không xem nổi. Danh sách đã dài mà số còn nhiều. Ta không hiểu tại sao Tả hộ pháp và các đường chủ không chịu cho ta mặc lại cùng một bộ y phục, bắt ta sống đúng theo tôn chỉ 'mỗi ngày thay một bộ'. Ta nghe lời ca ca nên không lãng phí đâu, y phục còn mới ta đều đưa cho người khác. Ca ca thấy ta làm tốt không?"
Quân Huyền muốn đáp 'ừ' trước ngữ khí tràn đầy niềm mong chờ được khen của y nhưng lại bị nghẹn lời vì hai tiếng trong lòng.
Phú bà.
Một năm có hơn ba trăm rưỡi ngày, lấy một cuộn vải lụa may y phục khoảng bằng này lượng, mỗi ngày thay một bộ liên tục xuyên suốt mười năm thì tốn...
Phép tính này vượt quá trí óc của Quân Huyền rồi. Hắn hít sâu một hơi, đứng dậy cầm tay y cam đoan: "Tư Tư, ta chắc chắn sẽ không bao giờ ghét bỏ muội."
"Ta biết mà." Mạc Tử Liên khẽ cười vòng tay ôm cổ, ghé môi thổi khí vào tai hắn nói: "Tiền của ta cũng thích ca ca lắm."
Quân Huyền bị trúng tim đen nín lặng đoạn bất ngờ ôm chầm lấy y, lòng nghĩ: Tư Tư đã xinh đẹp mà còn là phú bà, sơ sẩy một cái là mất như chơi, mình nhất định phải 'vỗ béo' y lên...
Đúng lúc này cửa đột ngột bật mở. "Hai người các ngươi -!" Quân Tiêu Mặc ôm gì đó trong tay sững lại rồi đỏ mặt nhắm tịt mắt, lấy hơi nói tiếp: "Con rắn nó nuốt phải thứ gì rồi này! Các người ngưng chim chuột nhau mà ra xem nó mau!"
Mạc Tử Liên chặc lưỡi tiến đến nhìn Bạch Bồng đang nằm trên tay thiếu niên, thấy phần giữa thân cách không xa cổ nó cộm lên hình dáng của ba cục gì tròn tròn như quả trứng. Y nheo mắt 'hửm' một tiếng, con vật liền rụt rè quay cổ giấu đầu vào bụng.
Y vừa xách con vật lên vai vừa hỏi thiếu niên: "Trước giờ ngươi chưa từng thấy rắn ăn trứng à?"
"Ăn trứng?" Quân Tiêu Mặc mở he hé mắt, chau mày: "Rắn ăn trứng được sao? Nó chưa bóc vỏ mà?"
Quân Huyền quay mặt giấu miệng cười, Mạc Tử Liên thì cười khanh khách vào mặt nó, nói: "Nít ranh quả đúng là nít ranh, mỗi rắn ăn cái gì còn chưa biết mà đòi ra giang hồ sao?"
Quân Tiêu Mặc đỏ lựng mặt, xấu hổ gần chết lắp bắp: "Ta, ta, ta, ta trước giờ chưa từng gặp phải rắn thì làm sao biết được? Ta chỉ mới thấy qua trâu, bò, hươu, nai ăn cỏ; thú dữ ăn thịt và chim chóc ăn côn trùng. Ta - ta không biết rắn ăn được trứng. Ta lo rằng nó nuốt như vậy rồi bị mắc nghẹn mà chết từ từ thì, thì - thì nó sẽ rất đau đớn... Ta lo..."
Mạc Tử Liên nghịch khuyên tai nhướng mày, ôn con này bản chất cũng không xấu xa nhưng dù sao vẫn không thể dễ dàng bỏ qua cho nó được.
Quân Huyền bảo: "Quân thiếu chủ đến vừa khéo lúc tại hạ có chuyện muốn hỏi, mời cậu ngồi xuống ghế."
Quân Tiêu Mặc vẫn giữ địch ý khá rõ với Quân Huyền, Mạc Tử Liên chướng mắt lắm mà chưa tìm được dịp để trị ôn con. Ca ca nói nó xong thì kéo một chiếc ghế về bên cạnh mình, gọi y lại ngồi.
"Thiếu chủ gặp lại Quỷ Ảnh từ khi nào?" Quân Huyền hỏi.
Quân Tiêu Mặc mở to mắt: "Ngươi -... Sao ngươi biết hắn đến tìm ta?"
Quân Huyền không trả lời, nét mặt hơi trầm xuống, theo thói quen dùng ngón cái xoa nhẹ chuôi Diễm Dương: "Từ khi nào Quỷ Ảnh đến tìm thiếu chủ?"
Quân Tiêu Mặc thấy biểu hiện của hắn, dường như có chút hổ thẹn hạ mắt nhìn xuống chân, mím môi đáp: "Đêm giao thừa năm ngoái."
"Chuyện vu thuật bắt đầu từ khi nào và đã diễn ra khoảng bao lâu?"
"Cũng... tầm mười tháng. Bắt đầu từ sau hội đánh Lôi đài năm ngoái."
Khi thiếu niên nói tới hai chữ 'Lôi đài', Mạc Tử Liên thấy ca ca siết chặt chuôi Diễm Dương rồi buông ra, bình thản tiếp tục: "Lúc Quỷ Ảnh tìm gặp thiếu chủ, hắn đã nói gì?"
Bả vai thiếu niên bỗng run lên, nó ngẩng phắt đầu nhìn người kia, trừng mắt chất vấn: "Người phải trả lời ta trước là làm sao ngươi có được Không Cảnh công? Không Cảnh công lúc nào cũng được cất tại mật thất trong phòng của cha ta. Mà ngươi, ngươi... là người ông ấy từng, từng ngỏ lời, như vậy! Rõ ràng ngươi đã từ chối ông ấy! Tại sao ngươi lại đả thương cha ta để cướp Không Cảnh công!"
"Tại hạ chưa từng cướp Không Cảnh công." Quân Huyền trầm giọng cắt ngang ngữ khí của nó.
"Dối trá!" Quân Tiêu Mặc phản biện: "Nếu ngươi không đánh cắp Không Cảnh công thì làm sao luyện được nó? Ta đã quan sát rất kỹ trận đánh của ngươi với Hà công tử trên Lôi đài! Thế kiếm ngươi dùng khi ấy giống y như hình vẽ bên trong Không Cảnh công! Thậm chí việc ngươi động sát tâm với Hà công tử cũng trùng khớp với lời A Bích! Những điều đó chẳng chứng minh ngươi đã đánh cắp Không Cảnh công và vì không hiểu chính xác cách luyện nên mới nhập ma sao?"
"Thiếu chủ thực sự tin lời Quỷ Ảnh như vậy?"
Nó biến sắc, cắn răng: "Vậy ngươi giải thích thế nào về việc mình biết Không Cảnh công!"
"Yên lặng." Quân Huyền bất chợt hất Trường Dạ đang nằm im trên bàn văng xuống, trong chớp mắt xoay cổ tay đặt lên đỉnh chuôi kiếm, ấn mũi kiếm thẳng tắp dộng vào mặt sàn: 'Cộp!'
Quân Tiêu Mặc giật mình, không khỏi kinh ngạc với độ chính xác cử động dù mắt mù của hắn, đồng thời cũng thấy được sự cảnh cáo trong hành động ấy nên thức thời ngậm miệng lại.
"Không được lớn tiếng." Người kia lãnh đạm nói rồi lặp lại lời nó: "A Bích? Ta nhớ mang máng thiếu chủ từng gọi Quỷ Ảnh là gì đó 'Lư Bích' phải không?"
Quân Tiêu Mặc âm thầm siết tay dưới ống tay áo, đính chính: "Lương Bích. Quỷ Ảnh từng xưng tên với ta là 'Lương Bích'."
"Thiếu chủ có nghĩ rằng đó là tên thật của hắn không?"
"A?" Thiếu niên ngạc nhiên rồi nhíu mày băn khoăn: "Ta cũng không biết nữa... Hắn rất tự nhiên khi được gọi như vậy."
"Được rồi." Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng ngữ khí của Quân Huyền đã hòa hoãn bớt. "Thân thể thiếu chủ khỏe hơn nhiều chưa? Ngày mai tại hạ muốn khởi hành đi Kinh Châu."
Quân Tiêu Mặc nhai nuốt về câu 'không cần ngươi quan tâm', ngập ngừng: "Đến, đến Kinh Châu làm gì vậy?"
"Tại hạ có chút việc với Bồng Vân các chủ. Thiếu chủ tạm thời cũng chưa thể trở về gặp phụ mẫu thì nên đi cùng với tại hạ."
Mạc Tử Liên đang nghịch ống tay áo ca ca chêm lời vào: "Nói thế chứ nhóc con cũng có còn lựa chọn khác đâu. Nếu không muốn đi theo làm cu li thì tự chọt mù mắt mình -... A, ca ca."
Quân Huyền vừa đưa tay gõ trán y, bảo: "Nữ nhi nên nói năng nhẹ nhàng một chút."
"Nhẹ nhàng thế nào với nó chứ?" Y bĩu môi.
"Nếu thiếu chủ không muốn đi với tại hạ thì mời cậu trở về nói Quân phu nhân ra mặt giải quyết 'chuyện riêng' của mình."
Quân Tiêu Mặc cứ nghe tới mẹ là lo hoảng trong lòng, không dám trái cắn răng đáp: "Ta đi..."
Rồi nó vẫn ngồi im re trên ghế, vân vê vạt áo nhìn chằm chằm vào Mạc Tử Liên. Tới lúc Quân Huyền sắp không còn giữ được vẻ hòa hoãn thì nó thắc mắc hỏi: "Rắn thực sự ăn được trứng còn nguyên vỏ sao?"
Quân Huyền im lặng.
Mạc Tử Liên cười mỉm chi nhìn nó với ánh mắt 'quỷ con ngây thơ vô số tội', tháo 'vòng cổ sống' ra nói: "Ta cho ngươi mượn để quan sát học hỏi. Nếu Tiểu Bạch Nhi mà bị mất một miếng vảy nào thì ngươi sẽ phải cong mông về gặp mẹ nhé."
Quân Tiêu Mặc ôm con rắn, rụt rè chọt ba quả trứng rồi quay qua Quân Huyền, hỏi: "Kiếm của ta đâu rồi? Ta tìm mãi không thấy. Ngươi giấu Tế Khứ ở đâu?"
Quân Huyền đáp: "Thiếu chủ yên tâm, kiếm của thiếu chủ vẫn toàn vẹn. Nhưng tại hạ tạm thời chưa thể trả cho cậu."
"Tại sao chứ? Tế Khứ là do cha ta dành riêng cho ta. Ngươi lấy quyền gì mà giữ nó?"
"Lấy quyền rằng ta đang chữa trị không công cho cậu nên cần một thứ làm tin. Cậu thấy không được chỗ nào?"
Thấy hắn xưng thẳng 'ta' - 'cậu', Quân Tiêu Mặc không thể cãi cùn, mím môi gật đầu rồi đứng dậy ra khỏi phòng.
Khi tay nó vừa chạm vào nắm cửa, Quân Huyền đang im lặng như lơ đễnh bỗng cất tiếng nói: "Giang hồ có đạo của giang hồ, dù chính hay tà cũng đều sống theo đạo giang hồ. Còn kẻ thiếu chủ gọi là 'A Bích' thì chẳng tuân theo bất cứ đạo gì. Ta tin rằng hắn vẫn chưa từng để thiếu chủ nhìn thấy khuôn mặt thật sự của mình đúng không?"
Nó trầm mặc.
"Thế thì hắn không phải bạn của thiếu chủ và chắc chắn, cũng không phải bạn của giang hồ."
Đầu ngón tay Quân Tiêu Mặc run lên, giọng nó có vẻ nghẹn ứ lại: "Ta hiểu rồi..."
Cửa vừa khép kín, Mạc Tử Liên liền nhấc chân đặt lên ghế, tựa cằm vào đầu gối hỏi: "Kiếm của nó tên 'Tế Khứ' sao? Ôn con chưa trải nghiệm sự đời như nó thì đòi kính quá khứ điều gì?"
Quân Huyền với tay cầm tay y, nói: "Muội đem đến đây cho ta thanh kiếm giấu dưới đệm giường."
"Vâng." Y liền hớn hở làm theo, nhân cơ hội nhào lên giường hắn lăn lộn hai, ba vòng rồi tít mắt úp mặt vào gối, hồi lâu sau mới moi móc dưới đệm ra một bao kiếm màu xám bạc. Y rút nó ra xem thử, ngạc nhiên khen kiếm tốt rồi cầm bằng tay trái tới cho ca ca.
Quân Huyền nhéo chóp mũi y, cười nhẹ: "Nghịch ngợm." Rồi nhận lấy kiếm.
Mạc Tử Liên lại làm thành dáng ngồi co người thành một búp sen tím, tò mò ghé cằm lên đầu gối nhìn ca ca cẩn thận di dời ngón tay trên thanh Tế Khứ tìm kiếm gì đó. Để tiêu bớt nhàm chán, y hỏi: "Ca ca ơi, tại trận đấu trên Lôi đài trong lời ôn con có phải huynh bị động tâm ma không?"
Quân Huyền gật đầu: "Đúng vậy, ta đang đánh thì tâm ma rục rịch, suýt ngộ sát đối thủ của mình."
"Huynh đã giải quyết chuyện đó như thế nào?"
"Không phải ta tự giải quyết," Hắn phiền não chau mày, "mà là Quân phu nhân đứng ra thay ta giải quyết."
Y ngạc nhiên: "Mẹ của ôn con ư?"
"Mẹ của Tiêu Mặc." Hắn gật đầu: "Quân phu nhân là người rất tốt, thực sự rất tốt."
Hắn không gia nhập môn phái để có chống lưng trên giang hồ, sư phụ đã thoái ẩn nên không thể phiền hà tới người. Lần đó vô tình đắc tội đại phái, nếu Quân phu nhân chẳng bênh đỡ thì hắn khó mà được bỏ qua dễ dàng. Bà cũng không đòi hắn báo đáp.
Mẹ của Tiêu Mặc tốt đến nỗi hắn không hiểu được người đàn ông kia có gì không hài lòng về bà...
Mạc Tử Liên cũng âm thầm nảy sinh sự kính nể với người phụ nữ này, chính thê bị người đầu ấp tay gối vụng trộm sau lưng mà còn đi giúp con riêng của phu quân thì phải bao dung tới cỡ nào?
Quân Huyền lại nhéo mũi y, cười dặn: "Thế nên Tư Tư nhớ đùa nhẹ nhàng với Tiêu Mặc thôi."
"Ta phải xem thái độ của nó nữa." Mạc Tử Liên làm nũng ngả đầu dụi má vào vai hắn, khi ngước lên thì thấy phấn má dây ra. Thầm than, y bèn vừa phủi vừa cười rộ lảng qua việc khác: "Ca ca đang làm gì vậy?"
Ngón trỏ của Quân Huyền đã dừng lại trên bao kiếm một hồi lâu, giữ tại một chỗ. Hắn đáp: "À, ở đây hình như có chữ gì đó nhưng vì kiếm lâu năm bị mài mòn nên ta sờ mãi chưa đọc ra. Tư Tư, tới nhìn giúp ta."
Mạc Tử Liên cười khẽ nói: "Hiểu biết của ta với chữ Tư không nhiều lắm. Ca ca không được cười nếu ta đoán sai nha."
Nói rồi, thay vì xuống ghế đi tới nhìn, y vòng tay ôm vai Quân Huyền, tay kia vịn vào lưng ghế, duỗi chân vắt qua đùi hắn, tự mình nhấc bản thân từ ghế sang ngồi lên chân ca ca để nhìn.
Quân Huyền ngồi cứng nhắc như tượng, nhất thời quên cả hít thở, từ bắp đùi, sức nóng bắt đầu lan ra khắp mọi nơi.
Y nhìn qua chỗ ngón tay hắn chỉ rồi lay vai hắn nói: "Ca ca, ta không biết chữ này."
"Khụ." Quân Huyền ho khan một tiếng, đặt tay lên eo và dưới chân y, có chút trúc trắc vừa bồng người trả về ghế bên cạnh vừa đứng lên, cả người mất tự nhiên đi tìm giấy bút: "Vậy, vậy thì muội vẽ phỏng theo rồi cầm tay ta di trên giấy để, để... để ta xem."
Mạc Tử Liên duỗi chân trên ghế của hắn, nghịch bím tóc cười ma mãnh.
Khi đã di ngón tay theo nét chữ xong, Quân Huyền đọc ra chữ đó là 'Tạ'.
"Lương Bích, Tạ Lương Bích."
Mạc Tử Liên nghe ca ca thầm thì như vậy. Rồi hắn nắm gọn lấy bàn tay y, mày chau lại, nói: "Tế Khứ. Tạ Lương Bích. Uổng phí một thanh kiếm tốt, uổng phí một cái tên đẹp..."
Khi Tạ Khánh Dư vẫn đang gà gật đằng sau bàn xem bói như mọi ngày thì tự nhiên bị một tên trời đánh thánh đâm nào đó đập bàn một cái 'rầm'. Hắn suýt té, phản xạ cắm cây băng rôn xuống đất giữ thăng bằng với hai chân ghế sau, nhập nhèm dụi mắt nhìn ai đó đứng trước mặt.
Một nam tử đang chộp lấy đầu một thiếu nữ, họ mặc y phục tương tự nhau. Áo trong màu trắng, áo ngoài đen tuyền thêu gợn mây lượn lờ như khói sương.
Con bé nít ranh là đứa trời đánh vừa đập bàn của hắn.
"Bồng Vân các?" Tạ Khánh Dư ngáp một cái, nhíu mày hỏi.
"Thất lễ rồi, thất lễ rồi." Nam tử vừa lôi thiếu nữ lùi về sau vừa khép tay tạ lỗi: "Tại hạ mới rời mắt tí xíu là đồ đệ đã làm loạn. Tại hạ thay nó xin lỗi. Mong đạo trưởng đừng chấp trẻ con."
"Xì tiền ra."
"Hả?" Nam tử khựng lại, chớp mắt không hiểu.
Tạ Khánh Dư chỉnh ghế ngồi lại bình thường, phun châu nhả ngọc: "Làm sư phụ mà không biết dạy đồ đệ lễ phép cơ bản, nó gây chuyện thì mình chạy theo bợ đít xin lỗi. Thôi ngươi vứt chức sư phụ đi, làm trâu làm chó cho nó ít ra còn được nuôi ăn. Khi nó đắc tội ai, ngươi chỉ cần kêu tiếng trâu, tiếng chó thì người ta có thể sẽ thương tình ngươi bị điên mà không trách cứ đấy!"
"Ngươi dám -!" Thiếu nữ giận tía mặt.
"Câm!" Tạ Khánh Dư tiếp tục: "Không muốn người ta mắng sư phụ mình thì đừng có gây chuyện. Ngươi biết con người hơn con vật chỗ nào không? Cái lễ phép đấy! Cái bàn này cũ lắm rồi, ngươi đập mạnh như vậy thì ai biết ở đâu bên trong nó đã bị nứt? Không nói nhiều, xì tiền ra mau!"
Bị phá giấc ngủ, ai mà chẳng cáu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất