Họa Mục

Quyển 2 Chương 10: Quyển 2 Chương 34

Trước Sau
Bởi vì Tư Tư không còn đón tân niên ở Tư quốc nữa nên Quân Huyền cũng hoãn việc trở về núi Trữ Linh, hai hôm trước nhận được thư mời tiệc năm mới của Thanh Đàm tại Tiêu Dao cung khiến hắn an tâm quyết định ở lại thị trấn.

Tư Tư rất giàu, vung nhẹ tay là mua được một khu biệt viện bé xinh thanh tĩnh. Y tiền trảm hậu tấu khiến hắn trở tay không kịp, bèn phải dọn vào nhà y mua trước ánh mắt kinh ngạc của dân trong trấn: Quân tiểu ca rốt cuộc cũng có nhà rồi!

Để nương tử chưa cưới vào cửa mua nhà ở cho, Quân Huyền hổ thẹn không sao diễn tả.

Từ hôm gặp Quỷ Ảnh, Quân Tiêu Mặc trở nên ngoan ngoãn lạ kỳ - thực ra thì vẫn không lễ phép lắm vì tội nói trổng - nhưng tóm lại là khá nghe lời, chịu làm việc được giao.

Nó chưa thể trở về Xuyên Sơn phái do độc chưa giải xong và vì ở đây có thủ hạ của Mạc cô nương nên nó tạm trấn an cha mẹ, nhờ người chữa trị. Cha mẹ của nó chắc chắn không nghĩ rằng nó sẽ ở với Quân Huyền.

Một ngày tuyết rơi trắng trời, nó đang ngồi thổi bếp canh nồi nếp, Quân Huyền đứng thái rau củ. Quân Tiêu Mặc đột nhiên lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi..."

Hắn hơi ngừng tay: "Vì chuyện gì?"

"Vì tin lời A - kẻ, kẻ gian mà trách nhầm người..." Tay quạt liên tục, bụi tro bay vào mũi khiến nó ho khan, nói tiếp, "Ta không chịu xem xét mọi chuyện kỹ càng, hấp tấp dựa vào điều trước mắt mà ra kết luận; không cho ngươi cơ hội biện bạch... Ta, ta sai. Tất cả là ta sai. Ngươi cứu ta, chữa ta, còn giúp ta giữ kín vấn đề tà đạo, ta nợ ngươi nhiều quá. Ta nhất định sẽ cố gắng trả -..."

"Mở miệng ra." Quân Huyền đột ngột quay người nói.

Quân Tiêu Mặc ngửa cổ chớp mắt hai cái, chần chừ mở miệng ra, lập tức đớp phải một lát chanh chua lét, nhăn nhó mặt như cụ già, nhất thời nhả không được mà nuốt càng không xong.

"Thiếu chủ chẳng nợ ta chi hết, là ta nợ Quân phu nhân nhiều hơn. Tất cả mọi việc ta làm cho thiếu chủ đều vì báo đáp phu nhân. Không hề vì thiếu chủ." Quân Huyền trở lại với đám rau củ. Quân Tiêu Mặc có thể trông thấy tốc độ tay của hắn tăng lên, từng dao, từng dao thoăn thoắt chặt xuống thớt dứt khoát mạnh mẽ như ảo giác ra biểu cảm đáng thương của củ khoai tây trong tay hắn. "Thế nên, trong khi ta nuôi không thiếu chủ để cố gắng trả nợ cho phu nhân thì cậu đừng tự mình đa tình tạo ra thêm phiền phức cho ta. Quân mỗ không muốn dây dưa với Xuyên Sơn phái bây giờ hay tương lai."

Chẳng biết vì dao sắc hay vì tay nhanh mà các lát rau củ đều tăm tắp, đẹp mắt. Quân Tiêu Mặc miễn cưỡng nuốt xuống lát chanh, miệng vẫn chua muốn khóc.

"Thực ra thì tại hạ không phải hoàn toàn không liên quan đến việc Xuyên Sơn trưởng môn bị tấn công và thúc phụ của thiếu chủ bị sát hại. Tại hạ không gây ra nhưng đóng vai một phần duyên cớ, nên đôi mắt của tại hạ thế này có thể xem như quả báo. Ta xin nhắc lại: thiếu chủ chẳng nợ ta chi hết. Đừng nghĩ nhiều, chỉ cần tập trung dưỡng bệnh và nguyên vẹn trở về với Quân phu nhân là đã giúp ta bớt bao nhiêu việc rồi. Thiếu chủ hiểu không?"

Quân Tiêu Mặc phản xạ gật đầu, sực nhớ hắn không thể thấy thì đáp: "Đã hiểu. Nhưng, nhưng mà... thương thế của ngươi là thật, đau đớn là thật, thiệt thòi và bất tiện là thật... Làm sao ta dám nhận mình không liên quan?"

"Chết người là thật, nước mắt của Quân phu nhân là thật, rắc rối trên Lôi đài là thật. Ta cũng đâu dám nhận mình không liên quan?" Quân Huyền rửa dao, chuyển qua gọt vỏ trái cây, bình thản nói: "Ta không được học hành nhiều, mỗi việc báo ơn đã tính tới tính lùi mãi chưa xong, không còn trí lực để kham nổi oán thù đấu đá. Đời người có hạn, bớt được việc nào thì nên bớt, quên được việc nào thì nên quên, Quân mỗ thà dành thời gian nặng lòng nghĩ về quá khứ để chọn trang sức cho Tư Tư cô nương còn hơn."

Dứt lời, hắn mới ngỡ ra mình lỡ lời, ho một tiếng chữa ngượng gọt nốt đào, quay lại bảo: "Nghe nói thiếu chủ thích đào."

Quân Tiêu Mặc thấy hắn ngượng mà cũng ngượng theo luôn, nóng má vươn tay nhận quả đào, nói nhỏ: "Cảm ơn nhé..."

Nó cắn 'rộp' một miếng, hai mắt sáng rực, thịt đào giòn, nước ngọt hoàn toàn xóa tan dư vị chua trong miệng. Tự nhiên thấy vui vẻ hẳn lên, nó vừa ăn đào vừa quạt bếp.

Gió nóng đại mạc cuốn tấm khăn đỏ rực tung bay phần phật giữa cát vàng. Bạch Bồng biết đã về nhà, hưng phấn rướn cao cổ trên vai chủ, vẫy đuôi tít mù.

Mạc Tử Liên cũng phấn khởi kéo khăn trùm qua cằm, quất lạc đà đang cưỡi vụt lên, phóng thẳng về ốc đảo phía trước, quát lớn giữa tiếng lục lạc ngân vang đinh đang: "Bảo bối nhỏ của mọi người về rồi đây!"

Lập tức, tháp chuông cao trông xa xa lóng lánh như mạ vàng rung lắc. Phía dưới chân tháp xuất hiện một nhân hình cường tráng lực lưỡng cõng một nữ tử thon gầy trên vai ra đón.

"Đôn Hoàng! Đồ Mi cô cô!"

Hữu hộ pháp Đôn Hoàng cao hơn y tận hai cái đầu, bàn tay to rộng nâng lên là che được hết nắng cho y. Đồ Mi ngồi trên vai gã vươn tay cúi xuống ôm hôn y, cười rộ hỏi: "Sao thế? Đi Tư quốc không bắt cóc được quân tử nhỏ - ý, lớn à? Bé cưng đưa ai về thế kia?"

Nam tử quấn khăn màu vàng da chậm chạp dắt lạc đà tiến lại, khuôn mặt xanh xao đẫm mồ hôi tràn đầy mệt mỏi, đuôi mày xếch, mí mắt rõ, con ngươi đen minh mẫn mang nét lạnh nhạt, gò má cao phúng phính nom trẻ con.

Đồ Mi thấy cũng ngon, liếm môi hỏi: "Đằng ấy ơi, có muốn hò hẹn với đằng này một đêm không?"

Tạ Khánh Dư giật mình nhìn nữ tử cụt chân trái tới đầu gối ấy, ngẩn ra vì không ngờ nàng biết tiếng Tư.

Mạc Tử Liên cong mắt vỗ đầu gối nàng: "Mi cô cô đáng tuổi bà của người ta đấy." Tạ Khánh Dư dựng hết tóc gáy lên. "Với lại, hắn là thuốc của A Dao, cô cô không được ăn."

"Đáng ghét à nha, dám gọi cô cô là bà."

Nghe tiếng cười lanh lảnh không hề giống người già chút nào của nàng, Tạ Khánh Dư càng nổi da gà hơn, nuốt nước bọt tự hỏi mình không vào nhầm động yêu nghiệt chứ?

Nam tử khổng lồ khiến hắn phải ngước nhìn kia râu hùm mặt gấu như Quan Công, ánh mắt với Mạc Tư Tư rất hòa ái còn với hắn thì như thấy một con kiến hôi bóp nhẹ là chết vậy. Khánh Dư quay mặt đi theo Mạc Tư Tư, hít thở sâu nghĩ về A Dao để đè nén căng thẳng.



Cây cối trong ốc đảo um tùm sum sê, trái ngược với ánh nắng chói chang ngoài sa mạc, không khí nơi đây khá mát mẻ trong lành, cảnh quan nguyên sơ tươi tốt, hoa cỏ sặc sỡ, ong bướm dập dìu, chim chóc líu lo bay lượn.

Nhưng cảnh đẹp không thể khiến Tạ Khánh Dư bớt khiếp hãi trước những lời mời mọc của người ở đây lao ra chào đón Tư Tư cô nương.

Mạc Bát điềm tĩnh phiên dịch: "U Đàm hỏi đạo trưởng muốn làm dược nhân không?"

"Mị Nhai hỏi nàng có thể rút một khúc xương của đạo trưởng ra để khắc thành vật kỷ niệm không?"

"Khổ Qua đang ngứa răng thôi, đạo trưởng đừng sợ."

Tạ đạo trưởng nhìn nhóc lùn tịt đeo mặt nạ quỷ nanh đỏ, nanh xanh suýt táp mình như chó dại còn đang nhe răng đe dọa, im lặng chắp tay cầu trời khấn Phật che chở.

"Ý? Khổ Qua cao hơn được một chút rồi phải không nè?" Mạc Tử Liên vươn tay xoa đầu nó. Khổ Qua lập tức hóa thành bé cún nhỏ, cọ cọ tay y. Y vừa quay đầu, nó lại hung hãn trừng Tạ Khánh Dư.

Tạ đạo trưởng: "..."

Bất ngờ, một người quấn đầy rắn trên mình nhảy ra trước mặt Tạ Khánh Dư, tóc gã rũ rượi ẩm ướt như rong biển, u ám nói gì đó.

Tạ đạo trưởng ôm tim nhìn đống rắn, liếc Mạc Bát. Nàng dịch: "Xà Cừ mời đạo trưởng xuống hồ rắn độc của y tắm xoa bóp."

Tạ Khánh Dư nhủ mình: không được ngất, không được ngất...

Mạc Tử Liên thấy thị uy đủ rồi, vỗ tay bảo: "Mọi người thôi dọa nạt hắn đi, hắn không phải đối tượng của ta đâu."

Xà Cừ quay phắt lại, mắt sắc như dao: "Sao cốc chủ không nói sớm? Chậc, làm ta phải biến nhan sắc đẹp trai của mình thành thế này..."

Y vừa nói vừa vuốt ngược mái tóc rũ rượi lên, phơi bày khuôn mặt điển trai rồi cười đểu cáng với Tạ Khánh Dư, nói: "Ta cũng không nghĩ rằng khiếu thẩm mỹ của cốc chủ sẽ kém thế này. Người gì vàng như bó cỏ khô. Xì! Chẳng bằng một góc làn da ngăm khỏe khoắn căng bóng của ta đây!"

Đám rắn trên vai y liền đồng loạt 'xì' dài như ủng hộ.

Tạ Khánh Dư nghe dịch xong, muốn xắn tay áo cho y xem hắn có 'cỏ khô' hay không.

Mị Nhai đột ngột nhào tới đẩy Xà Cừ văng ra, mê mẩn sờ nắn vai Tạ Khánh Dư: "Tên ngu si như heo đó thì hiểu gì về vẻ đẹp của những khúc xương ẩn giấu trong thân thể này. Tiểu đệ đi với tỷ tỷ này, tỷ tỷ nhất định sẽ biến đệ thành bộ xương, ý lộn, chàng trai đẹp nhất."

"..." Tạ Khánh Dư run rẩy tâm can.

Nơi này thực sự là động yêu nghiệt.

Bỗng, phía trước vang lên tiếng chuông gió cùng giọng nam trầm khàn quyến rũ. "Liên Nhi về rồi sao?"

Tạ Khánh Dư quay phắt về hướng đó, thấy tầm nhìn bị ngáng trở liền không kìm chế được nhón chân, rướn cổ lên tìm kiếm.

"Sao lại không đến chào ta trước mà dây dưa ở đây thế này?" Tẩu thuốc lượn lờ khói đung đưa, người ấy vén rèm bước ra. Y phục tùy tiện như năm cũ, thấp thoáng phơi bày cảnh xuân ẩn giấu bên trong.

Tóc đen hóa sương tuyết, mi mục vẫn y xưa.

Trái tim nhộn nhạo nóng rực của Tạ Khánh Dư tự nhiên nguội lạnh đôi chút, bởi vì dáng vẻ y như vừa thân mật với ai mà hắn không biết.

"A Dao!" Mạc Tử Liên chạy tới bên y. A Dao mỉm cười đưa tẩu thuốc ra xa, một đệ tử liền cung kính nhận lấy, rồi nâng tay sờ đầu bảo bối nhỏ: "Đi đi về về mệt không? Ăn uống hợp khẩu vị chứ? Thích ứng được với thời tiết của Tư quốc không?"

Mạc Tử Liên cong tít mắt trả lời: "Lúc đi thì nghĩ đến ca ca, khi về thì nghĩ về mọi người nên đều không mệt. Ca ca nấu đồ ăn cực ngon. Liên Nhi được ca ca chăm sóc thì làm sao bị bệnh gì được?"

A Dao gõ trán y, điệu bộ vừa như một người anh, vừa như một người cha: "Nói câu nào cũng gọi ca ca kia, hử? Liên Nhi trở về còn chưa kêu ta một tiếng ca ca nào."

Liên Nhi lắc lắc đầu, chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ làm nũng: "Ca ca chỉ muốn ta gọi mỗi mình là ca ca nên từ nay huynh là Tả hộ pháp thôi nhé?"

Xung quanh lập tức đồng thanh 'ồ' vang, rôm rả bàn tán.



"To gan! To gan!"

"Lần đầu tiên thấy người muốn tranh sủng với Tả hộ pháp."

"Ta chống mắt lên mà xem tên lớn mật ấy sẽ bị đánh chết như thế nào!"

"Ta chờ ngày này lâu lắm rồi. Tả hộ pháp cuối cùng cũng thất sủng!"

Tạ Khánh Dư lạc lõng đứng giữa một đám ngôn ngữ xa lạ, siết nắm tay, thở hắt ra một hơi, cắn môi cười méo mó tự giễu. Vừa nãy A Dao thậm chí còn không liếc nửa cái qua hắn.

A Dao nhướng mày nhìn nụ cười ngây thơ của Liên Nhi, búng tay một cái, tất cả liền im lặng. Y thong dong hỏi: "Ai vừa nói ta thất sủng, bước ra."

Mị Nhai hớn hở đạp mông Xà Cừ chụp ếch nằm ra. Xà Cừ run rẩy giơ tay muốn phân bua.

A Dao đặt ngón trỏ lên môi, nói: "Bắt đầu từ tối nay, tròn một tháng, mỗi ngày ta đều muốn ăn các loại món rắn - ít nhất là ba món."

Xà Cừ trợn mắt há mồm: "Đừng đừng đừng! Thuộc hạ -..."

"Suỵt." A Dao hơi nhíu mày: "Luật của Hoan Lạc cốc là gì nhỉ? Lời của cốc chủ trước tiên rồi đến lời của các hộ pháp, chúng đệ tử không được phép kháng cự. Bằng không, lột quần đánh mông một trăm roi, xát muối rồi treo lên phơi nắng bảy ngày, chỉ được uống mỗi nước. Ngươi, chọn cái nào?"

Xà Cừ mếu máo chọn cái đầu, bị phơi mông trần bảy ngày để chúng đệ tử thấy hết thì còn mặt mũi gì thiết sống nữa?

"Còn tất cả những ai đã âm mưu dọa dẫm đối tượng của Liên Nhi, khiến Liên Nhi chậm trễ đi chào ta, tự giác đến hốc Bách Trùng thọc tay vào đủ hai canh giờ. Người Liên Nhi coi trọng thì các ngươi muốn động vào thì động à? Không nhé.

A Dao nhếch mép: "Phải để ta đánh hắn trước, nếu hắn sống dở chết dở thì ta sẽ ném cho các ngươi từ từ chơi đùa."

Mạc Tử Liên bật cười xoa đầu Bạch Bồng: "A Dao, ta sợ huynh thua ca ca của ta đấy."

Tiếng hít khí lạnh liên tiếp vang lên.

A Dao nhận lại tẩu: "Vậy thì ta phải rửa mắt trước khi lĩnh giáo rồi. Tất cả lui đi làm việc đi, còn vị khách kia..." Y bước xa khỏi Mạc Tử Liên rồi châm thuốc, lúc này mới liếc qua Tạ Khánh Dư đang yên lặng chôn chân tại chỗ. Tự nhiên thâm tâm sinh linh cảm, y rít một hơi thuốc dài, tiến đến xoay tẩu thuốc nâng cằm hắn lên.

Tạ Khánh Dư siết tay đến mức bả vai run rẩy, nhắm chặt mắt mím môi, bao nhiêu dũng khí đang ép buộc mình là để chuẩn bị nghe câu hỏi 'ngươi là ai'.

Thế nhưng người ấy nhẹ nhàng nâng tay áp vào má hắn, vuốt qua viền mi ẩm ướt, nghi hoặc khẽ gọi: "Dư Nhi?"

Tạ Khánh Dư kinh ngạc mở bừng đôi mắt mờ nhòe, mới chớm thấy được khuôn mặt năm xưa... nước mắt liền ầng ậng dâng lên, trào ra.

Hắn lập tức vòng tay ôm lấy y, nức nở, nấc cụt nói: "Ta lớn rồi! Mau đưa ta lên giường, biến ta thành của ngươi..."

Mạc Tử Liên va chạm ánh mắt với A Dao, cười khẽ rồi ôm Bạch Bồng lững thững bỏ đi.

...

..

Dường như Quân Huyền đã quá quen thuộc với việc đón năm mới đơn độc nên làm mọi sự chuẩn bị rất tươm tất, khiến Mạc Nhất vì chịu phạt nên được lệnh ở lại giúp đỡ thấy chút ít lúng túng: người ta đã tháo vát sẵn, mình dù trợ giúp cũng không bằng người ta làm. Thế là Mạc Nhất đành cầm chổi lông gà đi quét từng thanh xà nhà đến kẽ sách sạch bong, trong lúc rửa chén đĩa bẩn thì thở dài có phần phục cốc chủ kén phu quân thật khéo.

Quân Tiêu Mặc cầm đồ trâm cài tóc và tiết kiệm từ trước giao thừa được một số tiền. Vì đây là lần đầu đón năm mới xa nhà, thấy Quân Huyền bận bịu quá nên nó quyết định cầm tiền đi mua một sợi kiếm tuệ bằng ngọc thật làm lì xì để hắn thay sợi cũ trầy xước và nhằm cảm ơn hắn nữa.

Quân Huyền nhận được lì xì trên bàn ăn, nghe nhóc lắp ba lắp bắp hoài không xong, bật cười nói: "Cảm ơn."

Mạc Nhất thấy mình cũng có phần, ngại ngùng quá, bèn đem hết lên mái nhà ngồi ăn một mình. Hắn thấy phòng của Quân đại hiệp sáng đèn rất trễ, giấy dầu bọc khung cửa sổ hứng lấy bóng người cần mẫn lau kiếm.

Người này thật khó hiểu, có tiền thì ăn chơi chút xíu cũng đâu sao. Hôm nay là lễ lớn của Tư quốc mà, ai ai cũng đi chơi, hắn lại ngồi ở nhà lau kiếm.

Giao thừa Tư quốc, hoa tuyết bay đầy trời, tiếng pháo nổ xa xa vọng đến. Trời đêm ngợp hoa lửa nhiều màu.

Chưa đầy một tháng sau, năm hiệu Thiện Thanh cuối cùng kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau