Quyển 6 Chương 23: Quyển 6 Chương 153
Đôi khi Hòa Lệnh vẫn nghe như có tiếng nàng đâu đây.
"Cửu là dài lâu, bền bỉ. Điệp là tự tại, không sợ bó buộc." Lần áo nàng như xác hoa gạo rơi kín sân, rực cháy tầm mắt người nhìn, "Cửu Điệp tức là sống lâu trăm tuổi, dũng cảm mưu cầu kiếp này vô sự, hỉ hoan."
"Khê là tích tiểu thành đại, không chịu khuất phục, trăm sông đổ về một bể, cả đời trôi chảy." Nàng luôn luôn khẳng định một điều: "Ta không cho phép và không bao giờ chấp nhận con cái ta hèn nhát. Những kẻ hèn nhát không làm chủ được số mệnh của bản thân, nếu ta biết con ta là một đứa bất lực phó mặc mình cho người khác thì ta thà rằng bóp chết nó ngay từ khi mới sinh ra."
Đời này nàng căm hận nhất là bị bàn tay người khác chi phối số mệnh.
Nạp Lan Hòa Lệnh ru cháu ngoại Oánh Tuệ ngủ say rồi dém chăn. Ông bế Bông Tuyết nằm bên gối đầu, nhét chuột bông cho nó gặm, hỏi: "Mi là vệ sĩ của Oánh Oánh phải không?"
"Meo..." Con mèo lười biếng đáp.
Ông vừa đi ra khỏi cửa liền bị truyền gọi.
"Người muốn gặp ta?"
Nạp Lan Đại tư tế đã quen với sự hờ hững của thứ nam, giữa hai cha con cũng không hề thân thiết, nếu đường nét chẳng có phần tương tự thì chắc ai cũng cho rằng bọn họ là người dưng nước lã, gõ gậy chống nói gọn lỏn: "Ta không yên tâm phía Mạc Tử Liên, anh đi xem mà làm việc."
Hòa Lệnh không mặn mà mấy đáp 'ừ', tạt qua nhà bếp nhón lấy ba cái bánh rán hành rồi định đi, giữa đường chợt thấy vài đứa thanh niên kéo nhau vào tháp giam, bèn bẻ hướng hóng chuyện.
Quân Huyền bị tiếng bước chân ồn ào làm phiền, mi mắt run run hé mở thì một thằng trong bọn nhảy vô nắm tóc, bắt hắn ngẩng mặt lên, chỉ trỏ: "Ê, nhìn giống con gái nhỉ?"
"Còn phải hỏi à? Tụi trai đất trong ai cũng còi cọc, ẻo lả như đàn bà ấy!" Đứa khác giật cánh tay hắn lắc lắc.
"Tóc dài chưa này, nghe nói đàn ông đất trong không có cắt tóc đâu!"
"Nếu vậy chẳng lẽ ngày nào bọn nó cũng phải ngồi chải đầu bới tóc như đàn bà à!"
Nạp Lan Hòa Lệnh vừa thổi bánh rán vừa ăn, nghe mấy thằng đó cười đùa, mắt dán vào người nam bị vây giữa chúng. Ông biết người bên gối Mạc Tử Liên ắt chẳng phải hạng hiền lành gì, đang hiếu kì xem thử hắn tính làm chi đây.
Tuy rằng bị trói song Quân Huyền lại có vẻ trơ ra như không tính vùng vẫy, phản kháng. Đám thanh niên giễu cợt chán rồi bực bội bóp cằm hắn: "Sao chả rên một tiếng nào? Mèo tha mất lưỡi ngươi rồi à?"
Dưới góc nhìn của bọn nó, người nọ chỉ hơi nhấc mí mắt, con ngươi đen thẳm vẫn rũ xuống, lười ban phát một tia nhìn.
"Thái độ gì đấy!" Thằng cầm đầu sừng sỏ vụt tay xuống.
"Ấy! Anh đừng có làm loạn trong tháp. Ông già biết là không hay đâu!" Đứa hai can ngăn. Thằng cầm đầu vẫn tức, nhìn cái 'tên còi cọc' lau máu trên khóe môi, đạp chân nghiến lên đùi hắn cho hả giận. Đứa ba không dám nói gì, thằng tư có vẻ lo sợ: "Tụi mình vào đây xem cho vui thôi mà! Anh đừng có làm quá, lỡ Đại tư tế biết..."
"Thế mày tính méc tao à!" Gã quát, thẳng cẳng sút vào người Quân Huyền khiến hắn co cuộn lại. Thấy ba đứa kia im re, gã cười khẩy cúi xuống toan nắm tóc Quân Huyền: "Mẹ kiếp, ta sao phải sợ thằng ẻo lả này..."
Sơ hở! Nạp Lan Hòa Lệnh nuốt ực cái bánh, mới nghĩ vậy thì quả nhiên người nam kia cũng tức khắc vươn tay tóm gáy gã thanh niên, đập đầu gã ta xuống đất một cái 'cốp!'.
Ba đứa kia chưa kịp hiểu gì cả, thấy đầu gã tuôn trào máu thì sợ ngây người. Quân Huyền chậm chạp kéo gáy gã ngồi dậy, ánh mắt đen kịt đảo quanh ba đứa mà như nhúng tụi nó vào đầm băng, quệt khóe môi vấy máu: "Ta, giống con gái?"
Chúng rùng mình nhìn người nam gầy gò này xách thằng lớn bự con lên, im thin thít. Nạp Lan Hòa Lệnh bèn ho một tiếng, giơ tay phát biểu: "Tụi nó trẻ người non dạ, tha cho tụi nó đi. Thằng bé trong tay ngươi nhìn to vậy thôi chứ mới mười sáu tuổi à, đại nhân đừng chấp."
Quân Huyền bóp cổ nó: "Thả ta ra."
Hòa Lệnh khoát tay: "Thanh niên ăn hại nên biết hi sinh vì đại nghĩa. Ngươi xuống tay đi!"
Ba đứa kia: "..."
Giằng co trong yên lặng chốc lát rồi Quân Huyền ném thằng nhóc còn thon thót ra, hắn không định giết người vô can. Tụi thanh niên vội khiêng nhau bỏ chạy. Nạp Lan Hòa Lệnh bước lại gần hắn, bắt lấy cánh tay hơi run rẩy: "Bị thương à?"
Quân Huyền lạnh lùng lên gối, toan vặn tay ông ta, đột ngột bị một luồng công lực đánh úp vào ngũ tạng, đập người vào tường hộc máu. Hòa Lệnh túm dây xích siết chặt lấy hắn.
Đôi tay Quân Huyền bị kéo lên đỉnh đầu, gót chân cũng phải nhấc cao. Người đàn ông quan sát từ trên xuống dưới hắn ba lượt rồi vác về phòng mình. Quân Huyền nhịn một bụng tức, vừa được đặt xuống liền vùng lên phản kháng. Nạp Lan Hòa Lệnh nhanh tay tóm lại 'móng vuốt' trước mũi, trực tiếp tháo khớp khiến hắn co quắp lại vì đau, tằng hắng: "Ngươi là mèo hoang à, hở ra là cào người, cắn người thế? Khẩu vị của Mạc Tử Liên là kiểu dữ dằn vật lộn trên giường hả?"
Quân Huyền cắn răng, thầm niệm Thanh Tâm Quyết.
Nạp Lan Hòa Lệnh xem xét xương vai hắn, lẩm bẩm: "Chà, có bệnh căn. Khả năng là cần nắn cốt mới bình phục hoàn toàn được." Rồi định cởi áo ra để xem miệng vết thương.
Quân Huyền mở choàng mắt, tựa như có thể phóng đao giết người. Hòa Lệnh lập tức đưa cao hai tay: "Ta xem vết thương, xem vết thương."
"Căn cơ tốt, cốt tướng thật đẹp." Ông lật nghiêng hắn lại, đè hai ngón tay lên bả vai trần, rà tới rà lui: "Hình này là do Mạc Tử Liên xăm lên à? Như kiểu sợ người khác không biết ngươi thuộc về ai vậy. Chậc, đúng là thanh niên. Ngươi lớn tuổi hơn Mạc Tử Liên phải không? Ta đoán mò thôi. Ta từng gặp nhiều người đất trong rồi, họ thường trẻ hơn tuổi thật. Ngươi năm nay bao nhiêu? Hai tư hay hai lăm? Chắc là hai tư nhỉ? Ừ, hồi ta mới gặp A Hoan, nàng cũng chạc hai mươi tư."
Ánh mắt Hòa Lệnh chậm rãi thưởng thức từng đốt sống lưng, "Bình sinh ta chỉ mới thấy hai người có cốt tướng đẹp, một là A Hoan, hai là ngươi. Hít sâu vào."
Dòng nội lực cuồn cuộn nóng cháy cưỡng bức xông vào gân mạch Quân Huyền, hóa thành một lưỡi liềm dung nham quét qua từng phân, từng tấc cơ thể. Toàn thân hắn như trầm vào biển lửa, chịu thiêu đốt để thay thai thoán cốt, đau đớn đến mức muốn hét lên mà không có sức. Nạp Lan Hòa Lệnh nhét áo vào miệng Quân Huyền kẻo cắn lưỡi, mạnh tay ghì người nằm yên, nhìn da thịt hắn ửng đỏ như trẻ mới sinh, cảm thán: cốt tướng đẹp thật.
Giống nàng.
Quân Huyền như vừa được vớt khỏi nước, cuộn tròn trên sập thở dốc, tóc mai ướt nhẹp mồ hôi lạnh, dính bết vào cần cổ. Nạp Lan Hòa Lệnh băng bó lại bả vai cho hắn rồi tiện tay đắp chăn lên, xong xuôi mới đứng dậy đi làm nhiệm vụ.
Thủy Nguyện gập lưng ho khan dữ dội, Mạc Tử Liên nắm vai, đỡ hắn kẻo đụng vào bãi đất độc. Môi Quốc sư tím tái, rũ cả người kéo cánh tay y, nhìn những dấu xanh tím trên đó, thều thào nói: "Ngươi đừng bôi thuốc bột cho ta nữa, phải lo cho bản thân nữa chứ..."
Hai mắt Thủy Nguyện đã nhòe đi, sức khỏe bị bào mòn của hắn khó lòng chống đỡ nổi không khí nhiễm độc trong mật đạo. Mạc Tử Liên nhíu mày bịt kín mũi miệng hắn lại, y không lên tiếng cũng vì ngăn ngừa hít vào khí độc, viết vào lòng bàn tay hắn: Sắp tới rồi.
Quốc sư thõng thượt dựa vào đầu vai y, liếm thuốc y bôi vào môi mình mà chịu đựng lồng ngực đau thắt, cắn răng đi tiếp. Hắn chưa thể ngã khuỵu - còn quá nhiều trách nhiệm và nhất là món nợ ân tình với người đang đưa vai cho hắn. Nếu như hắn ngã ở đây thì Đại tư tế sẽ vịn cớ vu khống y.
Phế phổi của Mạc Tử Liên cũng đau như khoét, bất chợt cảm thấy Thủy Nguyện đổ xuống người mình, lịm đi, cắn răng tặc lưỡi một tiếng rồi cõng hắn đi tiếp, đến khi chạm vào chỗ đất bùn. Y mới dám cất tiếng: "Mạc Nhất!"
Mất một lúc chỗ đất bùn mới bị xúc ra thành một cái hốc cao bằng nửa thân người, Thập Tam ló hai con mắt sáng rực trên bản mặt đen thui: "Cốc chủ."
Mạc Tử Liên liền thảy Quốc sư cho hắn vác đi trước, đón túi nước dội mặt cho tỉnh, không lãng phí thời gian, không ngại bẩn xắn tay áo vừa khom lưng đi vào vừa hỏi: "Nhất đâu rồi?"
"Nhất ca bị gãy mấy khúc xương sườn nên không chui vô nổi, thuộc hạ xung phong đi thay ạ."
"Đi mau!" Y chợt biến sắc thốt lên.
Tam Nhi không hiểu chi cả song cũng vắt giò lên cổ mà chạy một mạch ra chỗ thang dây. Mạc Tử Liên giật vai hắn lại, tóm lấy thang leo lên trước, đồng tử chợt co rút, tức thì chống tay bật nhảy, hét một tiếng lộn nhào tránh né chưởng phong tốc cả ba thước đất. Tam Nhi kịp thời ôm Quốc sư ra trước, cong lưng cản đất đá, bị cắt rách trán đổ đầm đìa máu.
Mạc Tử Liên liếc mắt nhanh, rút roi da quất về phía Hòa Lệnh đồng thời vươn tay kéo Thủy Nguyện được Tam Nhi đỡ lên. Y vừa thu tay thì hố đất có dấu hiệu muốn sụp, ngay lúc này có một bóng đen nhanh như cắt áp sát xuống nắm cổ Thập Tam thoát khỏi gang tấc bị chôn sống.
Tam Nhi sợ xanh mặt trở tay ôm gã: "Đa - đa tạ Nhất ca."
Mạc Tử Liên ném Quốc sư cho Tả Lang: "Cho bổn tọa một lời giải thích."
Tả Lang lấy thuốc giải khí độc, cắn răng rít khẽ vì vết thương: "Các cao thủ của Tây Vực đều đang ở đây."
Gã vừa dứt lời, trên các mái lưu ly chót vót xuất hiện một loạt bóng người như ẩn như hiện giữa đống lửa.
Y trông Nạp Lan Hòa Lệnh thong dong chắp tay sau lưng né đòn, chậc một tiếng: "Chấp nhận lời giải thích."
Hoàng hôn rực đỏ đổ xuống, đất trời chìm trong ánh lửa bập bùng.
Khuôn viên này nằm ở phía góc tây của Tế điện, chính là con đường dẫn đến hồ Khô Lâu, cũng là vùng đất tàn tích của vụ bạo loạn đẫm máu bốn năm trước. Xung quanh mảnh đất có bốn tòa tháp vót nhọn không đồng đều được nối bởi các dãy hành lang trần.
Dòng nước Khô Lâu đen đỏ gợn sóng dềnh dàng, rào rạt vỗ vào bờ đất vàng ệch.
Tam Nhi bấy giờ mới nắm tình hình, thấy Tam, Tứ, Ngũ, Lục... gần như một đám cao thủ trong bọn cùng mấy kẻ lạ mặt đều gục trong vũng máu cả rồi, bốn bề đổ nát, tan hoang sặc mùi tanh là minh chứng cho một trận ác chiến vừa nảy sinh trong khi bản thân hắn chờ tiếp ứng cho cốc chủ dưới đường hầm. Tả Lang vuốt khuôn mặt đẫm máu gọi hắn, đưa Quốc sư cho hắn: "Dùng cả mạng sống của ngươi để đưa hắn nguyên vẹn đến chỗ Đại đương gia. Rõ?"
"Rõ!" Thập Tam nghiêm chỉnh đáp.
Mạc Tử Liên nhắm mắt hít thở sâu, hấp háy lông mi nhòe ướt nhìn những đỉnh tháp nhọn hoắt rạch bầu trời đổ máu thành các vệt đen tối, cầm lên chuôi kiếm. Đôi mắt xanh phản chiếu những hình hài ám mờ ngã trong vũng máu loang lổ, không phân biệt địch ta.
Chỉ có Tây Vực. Và giang hồ.
Giang hồ Tây Vực khác với đất trong, hầu hết là tự phát, vô tổ chức, vô quy củ. Các hiệp khách lang bạt bất định, sống tạm bợ, chỉ cần bỏ tiền là có thể kêu bọn họ chém giết lẫn nhau; chỉ cần bỏ ra thật nhiều tiền là có thể mua đứt một mớ mạng người giang hồ có võ công đầy mình, vừa không sợ chết vừa ngậm chặt miệng, quả là cực kỳ hữu dụng. Bởi vậy nên khó trách Quốc sư không đề phòng được Đại tư tế.
Nạp Lan Hòa Lệnh dùng ngón cái gảy đầu roi sắc bén, nhìn lướt qua hết thảy những bóng người trong ánh lửa ngùn ngụt dâng cao, hỏi: "Biết tại sao những người giang hồ này đồng ý đến đây không?"
"Mạc mỗ rửa tai thỉnh giáo."
"Tại vì bọn họ nghe nói Hoan Lạc cốc chủ muốn thiết lập trật tự cho bọn họ nên bèn đến xem người này là người phương nào mà ngạo mạn như thế."
Nạp Lan Hòa Lệnh vẫn luôn luôn lang bạt, từ ngày Cửu công chúa mất, ông hành tẩu trên sa mạc, tìm chỗ đứng trên giang hồ như một trong vô vàn hiệp khách vô danh. Nay Hòa Lệnh cũng là một tay môi giới đủ uy tín để tập hợp một đường dây người giang hồ chịu bán tính mạng làm lao công cho cái bẫy liên hoàn này.
"Tây Vực xưa nay chưa từng có trật tự. Giang hồ Tây Vực càng không nói lý lẽ. Chúng ta chỉ có một quy củ duy nhất - chính là kẻ mạnh làm vua. Nhược bằng không... bỏ tiền ra thì được phép nói chuyện."
"Thật là ngại quá." Mạc Tử Liên tuốt kiếm ra: "Ngày hôm nay ta không đem theo nhiều tiền lắm, chắc phải tự bêu xấu rồi."
Vỏ kiếm rơi xuống mặt đất như ném một viên đá khuấy động bão tố trong lòng người.
Ánh lửa đỏ rực soi sáng vừng trán đội binh sĩ, quân trang như tuyết giằng co khốc liệt giữa hai bức tường thành. Sầm Canh tuốt gươm bảo hộ cho vương hoàng, sừng sững như tòa núi không thể chuyển lay, trong con mắt u tối chằng chéo phiền muộn và sốt ruột.
Tuy Thủy Nguyện từng vì vướng mắc nhiều điều mà không tin tưởng gã song cái mạng của gã vẫn là nhờ Thủy Nguyện cứu giúp mà kéo dài đến ngày hôm nay. Vì vậy gã đã xác lập một thỏa thuận với Mạc Tử Liên. Sau sự kiện bốn năm trước, giữa gã và Mạc Tử Liên có một mối giao tình mỏng manh, hồ như 'quân tử chi giao đạm nhạt như nước lã', thuận tay thì tương trợ nhau.
Gã liều mình kéo Mạc Tử Liên lên khỏi hồ Khô Lâu, thì y cũng phải ra tay bảo toàn Thủy Nguyện trong lúc nguy hiểm. Việc Sầm Canh giúp đỡ Tả Lang cũng nằm trong thỏa thuận giữa cả hai. Tả Lang đã ẩn nấp trên Địa thành mười ba năm, là một tay sành sỏi về đào hầm, Mạc Tử Liên ký thác vào hắn để cứu mình.
"Mười ba đạo binh bên cổng bắc lại tấn công!" Trống trận và tù và rền rĩ dồn dập.
Sầm Canh là người Di Nặc, ở giữa một đám người Điệp Cách cũng chỉ vì ân tình hai mươi năm với Thủy Nguyện, song cảm xúc của gã khá phức tạp với binh phù trong tay. Thủy Nguyện biết cái gì sẽ xảy đến trước khi xuống Thần tích nên mới trao binh phù cho gã.
Mũi tên rực cháy cắt qua bầu trời đỏ thẫm.
"Lang Hoa." Sầm Canh gọi: "Cô đi giúp cửa bắc."
Lang Hoa nhíu mày cầm cung tên: "Ngươi là người Di Nặc."
"Ta là người Di Nặc." Gã gật đầu.
Lang Hoa nhìn thẳng vào mắt Sầm Canh một lúc, nghiêm túc nói: "Tại sao ta phải nghe theo ngươi?"
"Vì hòa bình, và hữu nghị. Vì các dân tộc thiểu số như Di Nặc sẽ không bị tiêu vong."
Nữ tướng chủ Di Nặc đeo cung tên lên ngang ngực, huýt sáo chỉ đạo người của mình hỗ trợ binh lính bảo vệ vương cung. Sầm Canh quay đầu nhìn vương hoàng một cái đoạn bước ra tường thành, cao giọng phân phó đội hình cận vệ. Gã trông thấy đoàn người của Hoan Lạc cốc chủ động chữa trị cho các vương tôn tử nữ, các quan viên bị truy sát chạy loạn vào dưới cổng thành dưới sự lãnh đạo của Đồ Mi.
Đây là một khung cảnh trước nay chưa từng thấy. Người Địa thành luôn bế quan tỏa cảng, khinh thường ngoại tộc đang cùng ngoại tộc chống lại kẻ địch muốn công phá vương cung; các tông thất Ô thị luôn căm ghét huyết thống hỗn tạp của Hoan Lạc cốc đang được chính người Hoan Lạc cốc đỡ đần, cứu giúp.
Sầm Canh nghe tiếng động quay lại, thấy Ô Hiên choàng áo diềm vàng bước ra, cầm chặt sừng trâu mà quát lên: "Ô Ngũ vương! Ngươi còn không mau đầu hàng đi! Ngươi dẫm đạp lên ruộng lúa của dân ta, tàn sát binh lính, giết hại tông thất đồng bào của ngươi! Sẽ có ai phục ngươi lên ngai vàng!"
Ô Ngũ vương đáp trả: "Ngươi đừng có giả mèo khóc chuột! Chẳng phải năm xưa Thái hoàng mẫu cũng tàn sát triều đình mà đưa ngươi lên ngôi đấy sao! Ngươi khác gì với bổn vương lúc này? À khác chứ nhỉ? Ngươi vô năng, hèn nhát, chỉ biết trốn tránh như đàn bà để binh lính ra ngoài chiến đấu đến chết vì mình! Tới cây đao cũng không nâng lên nổi để ra đây đối đầu với bổn vương! Ngươi nói không ai phục bổn vương, vậy có thắc mắc tại sao bổn vương thu phục được nhiều binh sĩ thế này không? Họ đều là những người không phục ngươi ngồi chỉ tay năm ngón! Không phục ngươi bắt tay với ngoại bang! Không phục ngươi đưa một thằng con hoang lên ngai vàng!"
Ô Hiên giận dữ: "Ô Đồ Bác Phi! Con cháu ngươi đều đang ở trong ngục! Chẳng lẽ ngươi rắp tâm bỏ mặc chúng nó sao?"
"Ô kìa, con cháu bổn vương cũng là cháu ruột của ngươi mà ngươi nhẫn tâm nhốt chúng vào ngục hành hạ! Há có khác gì thủ đoạn của Thái hoàng mẫu năm xưa?"
"Đồ vô liêm sỉ! Rành rành là ngươi dung túng con cháu làm loạn mà dám ngậm máu phun người như vậy!"
Sầm Canh đứng bên cạnh nghe hai ông tướng chửi nhau ỏm tỏi lên, nghĩ bụng: ai bảo chiến tranh chỉ có đổ máu, tám đời tổ tông đều bị quật lên rồi. Với lại tổ tông của các ngươi đều là Ô thị, chửi bới vậy ổn thiệt à?
Hai phe càng mắng càng hăng, sĩ khí của binh lính cũng vịn vào đó dâng cao. Chiến ý ngút trời. Bỗng nghe có kẻ hô lên Quốc sư trở về, Sầm Canh liền cất bước như bay ra xem. Tam Nhi thở hồng hộc đặt Thủy Nguyện mặt mũi xám ngắt xuống sập, thúc giục ngự y.
"Độc xâm nhập vào ngũ tạng rồi!" Đồ Mi nhanh tay thao tác: "Cơ hội sống rất thấp!"
Vương hoàng vừa nghe liền nhảy dựng lên: "Nhất định phải cứu sống Quốc sư! Thiếu hắn làm chỗ dựa, cô sẽ hết ý tưởng để chửi tiếp đó!"
"..." Bệ hạ, ngài có tiền đồ một chút đi.
Sầm Canh cúi xuống đặt ngón tay vào cổ Thủy Nguyện, cảm nhận mạch đập yếu ớt, nói: "Ta từng nhúng thân vào hồ Khô Lâu, trúng kịch độc đến mức phải cưa bỏ tay chân mà vẫn có thể được các ngự y cứu sống. Tình hình của hắn chưa tệ như ta ngày ấy."
Đồ Mi cười gượng, vuốt mồ hôi chỉ đạo các vu sư.
Sầm Canh lặng lẽ nhìn Thủy Nguyện được đem đi, đứng dậy đi thẳng xuống tường thành, cầm mũ giáp.
Viên chỉ huy sửng sốt: "Sầm phu trưởng? Ngươi tính làm gì?"
"Lấy đầu Ô Ngũ vương."
"Nhưng..." Ngươi là người Di Nặc mà, sao lại cần giúp người Điệp Cách nhiều như vậy?
Sầm Canh trang bị rồi hít vào một hơi tanh nồng và chua loét của mồ hôi, sặc máu và sát khí, gã cho rằng Mạc Tử Liên nói đúng. Hai mươi năm sinh sống trên đất này, linh hồn gã cũng nhiễm phải vài phần Điệp Cách.
Vì hai mươi năm ân tình.
Vì hai mươi năm gởi hồn đất thiêng.
Khói lửa dâng cao như muốn quét sạch sao trời chi chít, ném xuống mặt đất đẫm máu. Trên vách đá dựng đứng rạch trời vang vọng tiếng gót sắt rền rĩ cuốn theo gió cát, phong trần đổ bộ vào tòa thành dưới lồng đất.
Tiếng trống trận và tù và cất vang xé toạc đao kiếm. Hai binh đều sửng sốt trước đội quân hùng dũng kéo đến, cờ xí phất cao.
Chữ 'Minh' màu xanh. Chữ 'vương' màu đen.
Một người mặc giáp bạc diềm tơ, đội mũ che khuất cả nửa khuôn mặt cỡi trên lưng ngựa ô chầm chậm dẫn đầu tiến về cổng thành. Dung nhan dần hiện ra dưới lửa đỏ.
Và chợt có tiếng người lính khản đặc, vui mừng khôn xiết hét to: "Thánh tử điện hạ!"
Tiếng người ấy như làn sóng thần vỗ vào cõi lòng mệt nhoài, vô vọng của quân thủ thành đang cố ôm tường vàng, ngói ngọc đổ nát.
"Thánh tử điện hạ đến cứu chúng ta!" Bọn họ hô vang cho nội cung nghe thấy: "Thánh tử điện hạ thiên tuế! Thiên thiên tuế! Thánh tử điện hạ thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Người cưỡi ngựa ô vẫn chưa thoát khỏi vóc dáng thiếu niên, mạnh tay giật mũ giáp xuống cho quân thủ thành thấy dung mạo tóc vàng, mắt xanh quen thuộc. Ô Khê rút thương trên lưng đâm về phía trước, nhếch môi mỏng: "Giết."
Trong nội cung, Thập Tam đang sốt ruột thì thấy người quen bước vào, lập tức bật dậy: "Mạc Cửu!"
"Tam Nhi!" Mạc Cửu mặc đồ Minh quốc sải bước đến, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi ở đây một mình? Cốc chủ và mọi người đâu?"
Tam Nhi chưa kịp đáp thì Đồ Mi đã hớt hải chạy ra lôi cổ Mạc Cửu tống vào phòng: "Có bệnh nhân cần ngươi gấp!"
Mạc Cửu vừa thuần thục xem bệnh cho Quốc sư vừa gật gù nói: "Cứu được, cứu được, cứu được."
Vương hoàng liền nhanh nhẩu: "Vậy cứu đi, cứu đi. Cứu đi cô thưởng cho ngươi."
Mạc Cửu một bên cứu chữa, một bên không quên hỏi thăm tình hình: "Trên mình người này có Đoạn Hồn hương của cốc chủ, ngài đâu rồi?"
Thập Tam nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện. Ai ngờ Mạc Cửu vừa nghe xong liền đại kinh thất sắc: "Đây là một cái bẫy liên hoàn sắp đặt nhằm vào cốc chủ! Đã hít vào khí độc ở dưới đường hầm đó thì tuyệt đối không được vận công!"
"Cửu là dài lâu, bền bỉ. Điệp là tự tại, không sợ bó buộc." Lần áo nàng như xác hoa gạo rơi kín sân, rực cháy tầm mắt người nhìn, "Cửu Điệp tức là sống lâu trăm tuổi, dũng cảm mưu cầu kiếp này vô sự, hỉ hoan."
"Khê là tích tiểu thành đại, không chịu khuất phục, trăm sông đổ về một bể, cả đời trôi chảy." Nàng luôn luôn khẳng định một điều: "Ta không cho phép và không bao giờ chấp nhận con cái ta hèn nhát. Những kẻ hèn nhát không làm chủ được số mệnh của bản thân, nếu ta biết con ta là một đứa bất lực phó mặc mình cho người khác thì ta thà rằng bóp chết nó ngay từ khi mới sinh ra."
Đời này nàng căm hận nhất là bị bàn tay người khác chi phối số mệnh.
Nạp Lan Hòa Lệnh ru cháu ngoại Oánh Tuệ ngủ say rồi dém chăn. Ông bế Bông Tuyết nằm bên gối đầu, nhét chuột bông cho nó gặm, hỏi: "Mi là vệ sĩ của Oánh Oánh phải không?"
"Meo..." Con mèo lười biếng đáp.
Ông vừa đi ra khỏi cửa liền bị truyền gọi.
"Người muốn gặp ta?"
Nạp Lan Đại tư tế đã quen với sự hờ hững của thứ nam, giữa hai cha con cũng không hề thân thiết, nếu đường nét chẳng có phần tương tự thì chắc ai cũng cho rằng bọn họ là người dưng nước lã, gõ gậy chống nói gọn lỏn: "Ta không yên tâm phía Mạc Tử Liên, anh đi xem mà làm việc."
Hòa Lệnh không mặn mà mấy đáp 'ừ', tạt qua nhà bếp nhón lấy ba cái bánh rán hành rồi định đi, giữa đường chợt thấy vài đứa thanh niên kéo nhau vào tháp giam, bèn bẻ hướng hóng chuyện.
Quân Huyền bị tiếng bước chân ồn ào làm phiền, mi mắt run run hé mở thì một thằng trong bọn nhảy vô nắm tóc, bắt hắn ngẩng mặt lên, chỉ trỏ: "Ê, nhìn giống con gái nhỉ?"
"Còn phải hỏi à? Tụi trai đất trong ai cũng còi cọc, ẻo lả như đàn bà ấy!" Đứa khác giật cánh tay hắn lắc lắc.
"Tóc dài chưa này, nghe nói đàn ông đất trong không có cắt tóc đâu!"
"Nếu vậy chẳng lẽ ngày nào bọn nó cũng phải ngồi chải đầu bới tóc như đàn bà à!"
Nạp Lan Hòa Lệnh vừa thổi bánh rán vừa ăn, nghe mấy thằng đó cười đùa, mắt dán vào người nam bị vây giữa chúng. Ông biết người bên gối Mạc Tử Liên ắt chẳng phải hạng hiền lành gì, đang hiếu kì xem thử hắn tính làm chi đây.
Tuy rằng bị trói song Quân Huyền lại có vẻ trơ ra như không tính vùng vẫy, phản kháng. Đám thanh niên giễu cợt chán rồi bực bội bóp cằm hắn: "Sao chả rên một tiếng nào? Mèo tha mất lưỡi ngươi rồi à?"
Dưới góc nhìn của bọn nó, người nọ chỉ hơi nhấc mí mắt, con ngươi đen thẳm vẫn rũ xuống, lười ban phát một tia nhìn.
"Thái độ gì đấy!" Thằng cầm đầu sừng sỏ vụt tay xuống.
"Ấy! Anh đừng có làm loạn trong tháp. Ông già biết là không hay đâu!" Đứa hai can ngăn. Thằng cầm đầu vẫn tức, nhìn cái 'tên còi cọc' lau máu trên khóe môi, đạp chân nghiến lên đùi hắn cho hả giận. Đứa ba không dám nói gì, thằng tư có vẻ lo sợ: "Tụi mình vào đây xem cho vui thôi mà! Anh đừng có làm quá, lỡ Đại tư tế biết..."
"Thế mày tính méc tao à!" Gã quát, thẳng cẳng sút vào người Quân Huyền khiến hắn co cuộn lại. Thấy ba đứa kia im re, gã cười khẩy cúi xuống toan nắm tóc Quân Huyền: "Mẹ kiếp, ta sao phải sợ thằng ẻo lả này..."
Sơ hở! Nạp Lan Hòa Lệnh nuốt ực cái bánh, mới nghĩ vậy thì quả nhiên người nam kia cũng tức khắc vươn tay tóm gáy gã thanh niên, đập đầu gã ta xuống đất một cái 'cốp!'.
Ba đứa kia chưa kịp hiểu gì cả, thấy đầu gã tuôn trào máu thì sợ ngây người. Quân Huyền chậm chạp kéo gáy gã ngồi dậy, ánh mắt đen kịt đảo quanh ba đứa mà như nhúng tụi nó vào đầm băng, quệt khóe môi vấy máu: "Ta, giống con gái?"
Chúng rùng mình nhìn người nam gầy gò này xách thằng lớn bự con lên, im thin thít. Nạp Lan Hòa Lệnh bèn ho một tiếng, giơ tay phát biểu: "Tụi nó trẻ người non dạ, tha cho tụi nó đi. Thằng bé trong tay ngươi nhìn to vậy thôi chứ mới mười sáu tuổi à, đại nhân đừng chấp."
Quân Huyền bóp cổ nó: "Thả ta ra."
Hòa Lệnh khoát tay: "Thanh niên ăn hại nên biết hi sinh vì đại nghĩa. Ngươi xuống tay đi!"
Ba đứa kia: "..."
Giằng co trong yên lặng chốc lát rồi Quân Huyền ném thằng nhóc còn thon thót ra, hắn không định giết người vô can. Tụi thanh niên vội khiêng nhau bỏ chạy. Nạp Lan Hòa Lệnh bước lại gần hắn, bắt lấy cánh tay hơi run rẩy: "Bị thương à?"
Quân Huyền lạnh lùng lên gối, toan vặn tay ông ta, đột ngột bị một luồng công lực đánh úp vào ngũ tạng, đập người vào tường hộc máu. Hòa Lệnh túm dây xích siết chặt lấy hắn.
Đôi tay Quân Huyền bị kéo lên đỉnh đầu, gót chân cũng phải nhấc cao. Người đàn ông quan sát từ trên xuống dưới hắn ba lượt rồi vác về phòng mình. Quân Huyền nhịn một bụng tức, vừa được đặt xuống liền vùng lên phản kháng. Nạp Lan Hòa Lệnh nhanh tay tóm lại 'móng vuốt' trước mũi, trực tiếp tháo khớp khiến hắn co quắp lại vì đau, tằng hắng: "Ngươi là mèo hoang à, hở ra là cào người, cắn người thế? Khẩu vị của Mạc Tử Liên là kiểu dữ dằn vật lộn trên giường hả?"
Quân Huyền cắn răng, thầm niệm Thanh Tâm Quyết.
Nạp Lan Hòa Lệnh xem xét xương vai hắn, lẩm bẩm: "Chà, có bệnh căn. Khả năng là cần nắn cốt mới bình phục hoàn toàn được." Rồi định cởi áo ra để xem miệng vết thương.
Quân Huyền mở choàng mắt, tựa như có thể phóng đao giết người. Hòa Lệnh lập tức đưa cao hai tay: "Ta xem vết thương, xem vết thương."
"Căn cơ tốt, cốt tướng thật đẹp." Ông lật nghiêng hắn lại, đè hai ngón tay lên bả vai trần, rà tới rà lui: "Hình này là do Mạc Tử Liên xăm lên à? Như kiểu sợ người khác không biết ngươi thuộc về ai vậy. Chậc, đúng là thanh niên. Ngươi lớn tuổi hơn Mạc Tử Liên phải không? Ta đoán mò thôi. Ta từng gặp nhiều người đất trong rồi, họ thường trẻ hơn tuổi thật. Ngươi năm nay bao nhiêu? Hai tư hay hai lăm? Chắc là hai tư nhỉ? Ừ, hồi ta mới gặp A Hoan, nàng cũng chạc hai mươi tư."
Ánh mắt Hòa Lệnh chậm rãi thưởng thức từng đốt sống lưng, "Bình sinh ta chỉ mới thấy hai người có cốt tướng đẹp, một là A Hoan, hai là ngươi. Hít sâu vào."
Dòng nội lực cuồn cuộn nóng cháy cưỡng bức xông vào gân mạch Quân Huyền, hóa thành một lưỡi liềm dung nham quét qua từng phân, từng tấc cơ thể. Toàn thân hắn như trầm vào biển lửa, chịu thiêu đốt để thay thai thoán cốt, đau đớn đến mức muốn hét lên mà không có sức. Nạp Lan Hòa Lệnh nhét áo vào miệng Quân Huyền kẻo cắn lưỡi, mạnh tay ghì người nằm yên, nhìn da thịt hắn ửng đỏ như trẻ mới sinh, cảm thán: cốt tướng đẹp thật.
Giống nàng.
Quân Huyền như vừa được vớt khỏi nước, cuộn tròn trên sập thở dốc, tóc mai ướt nhẹp mồ hôi lạnh, dính bết vào cần cổ. Nạp Lan Hòa Lệnh băng bó lại bả vai cho hắn rồi tiện tay đắp chăn lên, xong xuôi mới đứng dậy đi làm nhiệm vụ.
Thủy Nguyện gập lưng ho khan dữ dội, Mạc Tử Liên nắm vai, đỡ hắn kẻo đụng vào bãi đất độc. Môi Quốc sư tím tái, rũ cả người kéo cánh tay y, nhìn những dấu xanh tím trên đó, thều thào nói: "Ngươi đừng bôi thuốc bột cho ta nữa, phải lo cho bản thân nữa chứ..."
Hai mắt Thủy Nguyện đã nhòe đi, sức khỏe bị bào mòn của hắn khó lòng chống đỡ nổi không khí nhiễm độc trong mật đạo. Mạc Tử Liên nhíu mày bịt kín mũi miệng hắn lại, y không lên tiếng cũng vì ngăn ngừa hít vào khí độc, viết vào lòng bàn tay hắn: Sắp tới rồi.
Quốc sư thõng thượt dựa vào đầu vai y, liếm thuốc y bôi vào môi mình mà chịu đựng lồng ngực đau thắt, cắn răng đi tiếp. Hắn chưa thể ngã khuỵu - còn quá nhiều trách nhiệm và nhất là món nợ ân tình với người đang đưa vai cho hắn. Nếu như hắn ngã ở đây thì Đại tư tế sẽ vịn cớ vu khống y.
Phế phổi của Mạc Tử Liên cũng đau như khoét, bất chợt cảm thấy Thủy Nguyện đổ xuống người mình, lịm đi, cắn răng tặc lưỡi một tiếng rồi cõng hắn đi tiếp, đến khi chạm vào chỗ đất bùn. Y mới dám cất tiếng: "Mạc Nhất!"
Mất một lúc chỗ đất bùn mới bị xúc ra thành một cái hốc cao bằng nửa thân người, Thập Tam ló hai con mắt sáng rực trên bản mặt đen thui: "Cốc chủ."
Mạc Tử Liên liền thảy Quốc sư cho hắn vác đi trước, đón túi nước dội mặt cho tỉnh, không lãng phí thời gian, không ngại bẩn xắn tay áo vừa khom lưng đi vào vừa hỏi: "Nhất đâu rồi?"
"Nhất ca bị gãy mấy khúc xương sườn nên không chui vô nổi, thuộc hạ xung phong đi thay ạ."
"Đi mau!" Y chợt biến sắc thốt lên.
Tam Nhi không hiểu chi cả song cũng vắt giò lên cổ mà chạy một mạch ra chỗ thang dây. Mạc Tử Liên giật vai hắn lại, tóm lấy thang leo lên trước, đồng tử chợt co rút, tức thì chống tay bật nhảy, hét một tiếng lộn nhào tránh né chưởng phong tốc cả ba thước đất. Tam Nhi kịp thời ôm Quốc sư ra trước, cong lưng cản đất đá, bị cắt rách trán đổ đầm đìa máu.
Mạc Tử Liên liếc mắt nhanh, rút roi da quất về phía Hòa Lệnh đồng thời vươn tay kéo Thủy Nguyện được Tam Nhi đỡ lên. Y vừa thu tay thì hố đất có dấu hiệu muốn sụp, ngay lúc này có một bóng đen nhanh như cắt áp sát xuống nắm cổ Thập Tam thoát khỏi gang tấc bị chôn sống.
Tam Nhi sợ xanh mặt trở tay ôm gã: "Đa - đa tạ Nhất ca."
Mạc Tử Liên ném Quốc sư cho Tả Lang: "Cho bổn tọa một lời giải thích."
Tả Lang lấy thuốc giải khí độc, cắn răng rít khẽ vì vết thương: "Các cao thủ của Tây Vực đều đang ở đây."
Gã vừa dứt lời, trên các mái lưu ly chót vót xuất hiện một loạt bóng người như ẩn như hiện giữa đống lửa.
Y trông Nạp Lan Hòa Lệnh thong dong chắp tay sau lưng né đòn, chậc một tiếng: "Chấp nhận lời giải thích."
Hoàng hôn rực đỏ đổ xuống, đất trời chìm trong ánh lửa bập bùng.
Khuôn viên này nằm ở phía góc tây của Tế điện, chính là con đường dẫn đến hồ Khô Lâu, cũng là vùng đất tàn tích của vụ bạo loạn đẫm máu bốn năm trước. Xung quanh mảnh đất có bốn tòa tháp vót nhọn không đồng đều được nối bởi các dãy hành lang trần.
Dòng nước Khô Lâu đen đỏ gợn sóng dềnh dàng, rào rạt vỗ vào bờ đất vàng ệch.
Tam Nhi bấy giờ mới nắm tình hình, thấy Tam, Tứ, Ngũ, Lục... gần như một đám cao thủ trong bọn cùng mấy kẻ lạ mặt đều gục trong vũng máu cả rồi, bốn bề đổ nát, tan hoang sặc mùi tanh là minh chứng cho một trận ác chiến vừa nảy sinh trong khi bản thân hắn chờ tiếp ứng cho cốc chủ dưới đường hầm. Tả Lang vuốt khuôn mặt đẫm máu gọi hắn, đưa Quốc sư cho hắn: "Dùng cả mạng sống của ngươi để đưa hắn nguyên vẹn đến chỗ Đại đương gia. Rõ?"
"Rõ!" Thập Tam nghiêm chỉnh đáp.
Mạc Tử Liên nhắm mắt hít thở sâu, hấp háy lông mi nhòe ướt nhìn những đỉnh tháp nhọn hoắt rạch bầu trời đổ máu thành các vệt đen tối, cầm lên chuôi kiếm. Đôi mắt xanh phản chiếu những hình hài ám mờ ngã trong vũng máu loang lổ, không phân biệt địch ta.
Chỉ có Tây Vực. Và giang hồ.
Giang hồ Tây Vực khác với đất trong, hầu hết là tự phát, vô tổ chức, vô quy củ. Các hiệp khách lang bạt bất định, sống tạm bợ, chỉ cần bỏ tiền là có thể kêu bọn họ chém giết lẫn nhau; chỉ cần bỏ ra thật nhiều tiền là có thể mua đứt một mớ mạng người giang hồ có võ công đầy mình, vừa không sợ chết vừa ngậm chặt miệng, quả là cực kỳ hữu dụng. Bởi vậy nên khó trách Quốc sư không đề phòng được Đại tư tế.
Nạp Lan Hòa Lệnh dùng ngón cái gảy đầu roi sắc bén, nhìn lướt qua hết thảy những bóng người trong ánh lửa ngùn ngụt dâng cao, hỏi: "Biết tại sao những người giang hồ này đồng ý đến đây không?"
"Mạc mỗ rửa tai thỉnh giáo."
"Tại vì bọn họ nghe nói Hoan Lạc cốc chủ muốn thiết lập trật tự cho bọn họ nên bèn đến xem người này là người phương nào mà ngạo mạn như thế."
Nạp Lan Hòa Lệnh vẫn luôn luôn lang bạt, từ ngày Cửu công chúa mất, ông hành tẩu trên sa mạc, tìm chỗ đứng trên giang hồ như một trong vô vàn hiệp khách vô danh. Nay Hòa Lệnh cũng là một tay môi giới đủ uy tín để tập hợp một đường dây người giang hồ chịu bán tính mạng làm lao công cho cái bẫy liên hoàn này.
"Tây Vực xưa nay chưa từng có trật tự. Giang hồ Tây Vực càng không nói lý lẽ. Chúng ta chỉ có một quy củ duy nhất - chính là kẻ mạnh làm vua. Nhược bằng không... bỏ tiền ra thì được phép nói chuyện."
"Thật là ngại quá." Mạc Tử Liên tuốt kiếm ra: "Ngày hôm nay ta không đem theo nhiều tiền lắm, chắc phải tự bêu xấu rồi."
Vỏ kiếm rơi xuống mặt đất như ném một viên đá khuấy động bão tố trong lòng người.
Ánh lửa đỏ rực soi sáng vừng trán đội binh sĩ, quân trang như tuyết giằng co khốc liệt giữa hai bức tường thành. Sầm Canh tuốt gươm bảo hộ cho vương hoàng, sừng sững như tòa núi không thể chuyển lay, trong con mắt u tối chằng chéo phiền muộn và sốt ruột.
Tuy Thủy Nguyện từng vì vướng mắc nhiều điều mà không tin tưởng gã song cái mạng của gã vẫn là nhờ Thủy Nguyện cứu giúp mà kéo dài đến ngày hôm nay. Vì vậy gã đã xác lập một thỏa thuận với Mạc Tử Liên. Sau sự kiện bốn năm trước, giữa gã và Mạc Tử Liên có một mối giao tình mỏng manh, hồ như 'quân tử chi giao đạm nhạt như nước lã', thuận tay thì tương trợ nhau.
Gã liều mình kéo Mạc Tử Liên lên khỏi hồ Khô Lâu, thì y cũng phải ra tay bảo toàn Thủy Nguyện trong lúc nguy hiểm. Việc Sầm Canh giúp đỡ Tả Lang cũng nằm trong thỏa thuận giữa cả hai. Tả Lang đã ẩn nấp trên Địa thành mười ba năm, là một tay sành sỏi về đào hầm, Mạc Tử Liên ký thác vào hắn để cứu mình.
"Mười ba đạo binh bên cổng bắc lại tấn công!" Trống trận và tù và rền rĩ dồn dập.
Sầm Canh là người Di Nặc, ở giữa một đám người Điệp Cách cũng chỉ vì ân tình hai mươi năm với Thủy Nguyện, song cảm xúc của gã khá phức tạp với binh phù trong tay. Thủy Nguyện biết cái gì sẽ xảy đến trước khi xuống Thần tích nên mới trao binh phù cho gã.
Mũi tên rực cháy cắt qua bầu trời đỏ thẫm.
"Lang Hoa." Sầm Canh gọi: "Cô đi giúp cửa bắc."
Lang Hoa nhíu mày cầm cung tên: "Ngươi là người Di Nặc."
"Ta là người Di Nặc." Gã gật đầu.
Lang Hoa nhìn thẳng vào mắt Sầm Canh một lúc, nghiêm túc nói: "Tại sao ta phải nghe theo ngươi?"
"Vì hòa bình, và hữu nghị. Vì các dân tộc thiểu số như Di Nặc sẽ không bị tiêu vong."
Nữ tướng chủ Di Nặc đeo cung tên lên ngang ngực, huýt sáo chỉ đạo người của mình hỗ trợ binh lính bảo vệ vương cung. Sầm Canh quay đầu nhìn vương hoàng một cái đoạn bước ra tường thành, cao giọng phân phó đội hình cận vệ. Gã trông thấy đoàn người của Hoan Lạc cốc chủ động chữa trị cho các vương tôn tử nữ, các quan viên bị truy sát chạy loạn vào dưới cổng thành dưới sự lãnh đạo của Đồ Mi.
Đây là một khung cảnh trước nay chưa từng thấy. Người Địa thành luôn bế quan tỏa cảng, khinh thường ngoại tộc đang cùng ngoại tộc chống lại kẻ địch muốn công phá vương cung; các tông thất Ô thị luôn căm ghét huyết thống hỗn tạp của Hoan Lạc cốc đang được chính người Hoan Lạc cốc đỡ đần, cứu giúp.
Sầm Canh nghe tiếng động quay lại, thấy Ô Hiên choàng áo diềm vàng bước ra, cầm chặt sừng trâu mà quát lên: "Ô Ngũ vương! Ngươi còn không mau đầu hàng đi! Ngươi dẫm đạp lên ruộng lúa của dân ta, tàn sát binh lính, giết hại tông thất đồng bào của ngươi! Sẽ có ai phục ngươi lên ngai vàng!"
Ô Ngũ vương đáp trả: "Ngươi đừng có giả mèo khóc chuột! Chẳng phải năm xưa Thái hoàng mẫu cũng tàn sát triều đình mà đưa ngươi lên ngôi đấy sao! Ngươi khác gì với bổn vương lúc này? À khác chứ nhỉ? Ngươi vô năng, hèn nhát, chỉ biết trốn tránh như đàn bà để binh lính ra ngoài chiến đấu đến chết vì mình! Tới cây đao cũng không nâng lên nổi để ra đây đối đầu với bổn vương! Ngươi nói không ai phục bổn vương, vậy có thắc mắc tại sao bổn vương thu phục được nhiều binh sĩ thế này không? Họ đều là những người không phục ngươi ngồi chỉ tay năm ngón! Không phục ngươi bắt tay với ngoại bang! Không phục ngươi đưa một thằng con hoang lên ngai vàng!"
Ô Hiên giận dữ: "Ô Đồ Bác Phi! Con cháu ngươi đều đang ở trong ngục! Chẳng lẽ ngươi rắp tâm bỏ mặc chúng nó sao?"
"Ô kìa, con cháu bổn vương cũng là cháu ruột của ngươi mà ngươi nhẫn tâm nhốt chúng vào ngục hành hạ! Há có khác gì thủ đoạn của Thái hoàng mẫu năm xưa?"
"Đồ vô liêm sỉ! Rành rành là ngươi dung túng con cháu làm loạn mà dám ngậm máu phun người như vậy!"
Sầm Canh đứng bên cạnh nghe hai ông tướng chửi nhau ỏm tỏi lên, nghĩ bụng: ai bảo chiến tranh chỉ có đổ máu, tám đời tổ tông đều bị quật lên rồi. Với lại tổ tông của các ngươi đều là Ô thị, chửi bới vậy ổn thiệt à?
Hai phe càng mắng càng hăng, sĩ khí của binh lính cũng vịn vào đó dâng cao. Chiến ý ngút trời. Bỗng nghe có kẻ hô lên Quốc sư trở về, Sầm Canh liền cất bước như bay ra xem. Tam Nhi thở hồng hộc đặt Thủy Nguyện mặt mũi xám ngắt xuống sập, thúc giục ngự y.
"Độc xâm nhập vào ngũ tạng rồi!" Đồ Mi nhanh tay thao tác: "Cơ hội sống rất thấp!"
Vương hoàng vừa nghe liền nhảy dựng lên: "Nhất định phải cứu sống Quốc sư! Thiếu hắn làm chỗ dựa, cô sẽ hết ý tưởng để chửi tiếp đó!"
"..." Bệ hạ, ngài có tiền đồ một chút đi.
Sầm Canh cúi xuống đặt ngón tay vào cổ Thủy Nguyện, cảm nhận mạch đập yếu ớt, nói: "Ta từng nhúng thân vào hồ Khô Lâu, trúng kịch độc đến mức phải cưa bỏ tay chân mà vẫn có thể được các ngự y cứu sống. Tình hình của hắn chưa tệ như ta ngày ấy."
Đồ Mi cười gượng, vuốt mồ hôi chỉ đạo các vu sư.
Sầm Canh lặng lẽ nhìn Thủy Nguyện được đem đi, đứng dậy đi thẳng xuống tường thành, cầm mũ giáp.
Viên chỉ huy sửng sốt: "Sầm phu trưởng? Ngươi tính làm gì?"
"Lấy đầu Ô Ngũ vương."
"Nhưng..." Ngươi là người Di Nặc mà, sao lại cần giúp người Điệp Cách nhiều như vậy?
Sầm Canh trang bị rồi hít vào một hơi tanh nồng và chua loét của mồ hôi, sặc máu và sát khí, gã cho rằng Mạc Tử Liên nói đúng. Hai mươi năm sinh sống trên đất này, linh hồn gã cũng nhiễm phải vài phần Điệp Cách.
Vì hai mươi năm ân tình.
Vì hai mươi năm gởi hồn đất thiêng.
Khói lửa dâng cao như muốn quét sạch sao trời chi chít, ném xuống mặt đất đẫm máu. Trên vách đá dựng đứng rạch trời vang vọng tiếng gót sắt rền rĩ cuốn theo gió cát, phong trần đổ bộ vào tòa thành dưới lồng đất.
Tiếng trống trận và tù và cất vang xé toạc đao kiếm. Hai binh đều sửng sốt trước đội quân hùng dũng kéo đến, cờ xí phất cao.
Chữ 'Minh' màu xanh. Chữ 'vương' màu đen.
Một người mặc giáp bạc diềm tơ, đội mũ che khuất cả nửa khuôn mặt cỡi trên lưng ngựa ô chầm chậm dẫn đầu tiến về cổng thành. Dung nhan dần hiện ra dưới lửa đỏ.
Và chợt có tiếng người lính khản đặc, vui mừng khôn xiết hét to: "Thánh tử điện hạ!"
Tiếng người ấy như làn sóng thần vỗ vào cõi lòng mệt nhoài, vô vọng của quân thủ thành đang cố ôm tường vàng, ngói ngọc đổ nát.
"Thánh tử điện hạ đến cứu chúng ta!" Bọn họ hô vang cho nội cung nghe thấy: "Thánh tử điện hạ thiên tuế! Thiên thiên tuế! Thánh tử điện hạ thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Người cưỡi ngựa ô vẫn chưa thoát khỏi vóc dáng thiếu niên, mạnh tay giật mũ giáp xuống cho quân thủ thành thấy dung mạo tóc vàng, mắt xanh quen thuộc. Ô Khê rút thương trên lưng đâm về phía trước, nhếch môi mỏng: "Giết."
Trong nội cung, Thập Tam đang sốt ruột thì thấy người quen bước vào, lập tức bật dậy: "Mạc Cửu!"
"Tam Nhi!" Mạc Cửu mặc đồ Minh quốc sải bước đến, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi ở đây một mình? Cốc chủ và mọi người đâu?"
Tam Nhi chưa kịp đáp thì Đồ Mi đã hớt hải chạy ra lôi cổ Mạc Cửu tống vào phòng: "Có bệnh nhân cần ngươi gấp!"
Mạc Cửu vừa thuần thục xem bệnh cho Quốc sư vừa gật gù nói: "Cứu được, cứu được, cứu được."
Vương hoàng liền nhanh nhẩu: "Vậy cứu đi, cứu đi. Cứu đi cô thưởng cho ngươi."
Mạc Cửu một bên cứu chữa, một bên không quên hỏi thăm tình hình: "Trên mình người này có Đoạn Hồn hương của cốc chủ, ngài đâu rồi?"
Thập Tam nhanh chóng tóm tắt mọi chuyện. Ai ngờ Mạc Cửu vừa nghe xong liền đại kinh thất sắc: "Đây là một cái bẫy liên hoàn sắp đặt nhằm vào cốc chủ! Đã hít vào khí độc ở dưới đường hầm đó thì tuyệt đối không được vận công!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất