Chương 50
Mơ mơ hồ hồ, tôi cảm thấy hai chân truyền đến một thứ cảm xúc mãnh liệt khác thường, vừa đau vừa ngứa, giống như đang bị mấy ngàn con kiến gặm cắn, lại phảng phất như da thịt mới mọc trên xương cốt. Tôi theo bản năng muốn chạm đến, hai tay lại bị một đôi bàn tay ẩm ướt hữu lực đặt trên đỉnh đầu, vật mềm ướt át liếm láp cổ tôi. Rất nhanh, sau tai và ngón tay tôi cảm nhận được một cơn đau bén nhọn, vừa giống như bị gai đâm qua da, lại vừa giống một thể virus kí sinh kịch liệt giãy giụa.
Tôi đau đớn phát ra một tiếng gào thét từ trong cổ họng, cố chống đỡ mí mắt nặng nề.
Ánh trăng nơi đỉnh đầu gần trong gang tấc, giống như từng mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt biển, tiêu cự của tôi vẫn đang tán loạn, tầm mắt nặng nề không chịu nổi lắc lư đầu. Tôi mê muội vô cùng, có chút muốn nôn. Tôi nhận ra bóng đen đang áp phía trên tôi là Agaras, giương miệng muốn kêu hắn, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không phát ra được cái gì, cảm giác đau nhức ngày càng kịch liệt trên hai chân khiến tôi theo bản năng nhìn xuống phía dưới –
Ôi trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này?
Trên hai chân của tôi sinh ra một tầng vảy màu xám bạc, rậm rạp dày đặc bao trùm lên làn da tôi, thoạt nhìn thật giống một cái đuôi cá, trên bàn chân lại mọc ra hai lớp màng như chân vịt, thật dài rơi vào trong nước.
Tôi hoảng hốt nâng mắt lên liếc nhìn Agaras, còn chưa kịp thấy rõ thần sắc của hắn, đã lại hôn mê bất tỉnh.
Bóng tối từ từ thổi quét đến, sương mù dày đặc bốc lên quanh thân, tất cả mọi thứ đều tan biến trong khoảnh khắc, không có ánh trăng, không có biển rộng, không có Agaras. Đau đớn trên người cũng đột nhiên biến mất, cơ thể của tôi dường như đang chìm sâu xuống đại dương, thế nhưng tôi biết tôi chỉ đang rơi vào ác mộng mà thôi.
Tôi cố gắng bơi vòng về hướng ngược lại, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ lực đạo nắm lấy hai chân, túm tôi đi xuống dần, xuống dần, xuống dần…
Thân thể chìm mạnh xuống, trong phút chốc trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Tôi phát hiện bản thân không biết từ khi nào, đã đứng trong một hành lang bằng thủy tinh sâu thẳm. Những con cá thật lớn và sứa nửa trong suốt xẹt qua bốn phía quanh tôi, ánh lên từng lớp quanh ảnh trắng bạc loang lổ, chúng nó thoạt nhìn rất gần, gần đến mức chỉ thò tay là có thể chạm đến, chân thực hơn rất nhiều so với lúc nhìn qua kính thủy tinh trước kia. Tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mê mang vươn tay ra, lại đụng phải một tầng thủy tinh.
Nhưng nó không phải ngăn cách tôi với đàn cá, mà là ngăn cách tôi với hành lang. Cơ thể tôi đang ở bên trong hồ nước, giống như một con cá heo.
Này, này, sao lại thế này!!
Tôi hô to lên, đáp lại tôi chỉ có tiếng nước nhẹ nhàng róc rách.
Chết tiệt, tôi đang ở đâu đây?
Tôi dùng sức đẩy đẩy bức vách trong suốt ngăn cách tôi với bên ngoài, cảm thấy nó không thể phá vỡ được. Không tin nổi quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên, xuyên thấu qua lớp thủy tinh phản quang, tôi thoáng nhìn thấy một đôi con ngươi u ám. Đó là Agaras! Tôi lập tức theo bản năng dán sát người vào thủy tinh, lại bất chợt ngây ngẩn cả người vì tình cảnh trước mặt.
Agaras mặc một chiếc áo gió màu đen, đuôi cá thật dài ở nửa người dưới của hắn không cánh mà bay, thay vào đó là một đôi chân thon dài, được bao bên trong chiếc quần da. Tôi cũng nháy mắt nhìn rõ bộ dáng của mình thông qua hình phản chiếu trên thủy tinh. Hai chân của tôi bị bao trong một cái đuôi cá thật dài màu xám bạc, vây đuôi hình quạt chậm rãi đung đưa theo dòng nước. Tôi ngẩng đầu không thể tin nhìn hắn, mà hắn thì chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay đặt trên kính dường như muốn đụng tới tôi, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch, mạch máu gồ lên, lại chậm rãi nắm lại thành quyền, nện mạnh lên thủy tinh.
Đùng đùng một tiếng, có vài vết rạn dần mở rộng ra, thủy tinh ầm ầm dập nát, thế giới trước mắt lại rơi vào bóng tối.
Tôi cố gắng vươn tay, mở ra năm ngón tay, lại chỉ túm đươc đến không khí. Sự khủng hoảng thật lớn bất thình lình ập đến khiến tôi lập tức mở mắt, trong phút chốc ý thức trở về thể xác, tôi lập tức ngồi dậy nhìn về phía hai chân mình.
Thật may, không có gì hết.
Hai chân của tôi không có biến thành đuôi cá, chúng vẫn đẹp đẽ khỏe mạnh, làn da cũng vẫn là làn da bóng loáng của con ngươi, chứ không phải một tầng vảy cá. Sau đó tôi lại mẫn cảm lật xem hai tay của mình, xác nhận giữa kẽ ngón tay không có màng, lúc này tôi mới thở dài một hơi, sờ soạng trên dưới hai chân, giống như một bệnh nhân suýt chút nữa bị cưa chân kích động hôn hôn đầu gối của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cảm ơn trời đất, cơ thể của tôi không phát sinh biến hóa quỷ dị gì.
Những những chuyện trước đó là sao chứ……
Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn không chịu nổi, cẩn thận nhớ lại tình cảnh thật thật ảo ảo trước đó, nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân lại trở về trong sào huyệt của Agaras.
Có lẽ tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này, từ khi nghi thức kỳ quái của nhân ngư bắt đầu đã rơi vào mộng cảnh hư ảo? Xoa trán, tôi lại không dám xác định, bởi vì cảm giác thích thú khi Agaras mang theo tôi nhảy lên trên biển, thống khổ khi thân thể mọc ra mang đặc thù của nhân ngư, đều quá mức chân thật, tất cả hỗn độn với nhau tạo thành một loại tâm tình mâu thuẫn, chảy tràn khắp tứ chi bách hài của tôi.
Nếu thật sự đã từng xảy ra, nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó, hoặc là đại não của tôi thật sự hỏng hóc.
Nghĩ như vậy, tôi theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ sau tai của mình, cả người cứng đờ —
Phía sau vành tay rõ ràng có một vết nứt thật nhỏ, thậm chí còn lưu lại mấy giọt nước. Cái này khiến tôi nhớ đến khi tôi bị Agaras lôi vào trong nước, có cảm giác nước biển chảy ra từ nơi này. Đây chính là chứng cứ chứng minh cơ thể của tôi thật sự đã phát sinh biến hóa kỳ lạ nào đó, sự tồn tại của nó lập tức đánh nát tâm lý may mắn của tôi.
Nỗi kinh ngạc thật lớn áp bách thần kinh, khiến tôi gần như hít thở không thông. Tôi hút sâu mấy hơi, ôm lấy đầu, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương để ngừa bản thân ngất đi vì không chấp nhận nổi sự thực, cũng ép buộc bản thân bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng vậy, trên người tôi xuất hiện đặc thù của nhân ngư. Chỉ chốc lát trước tôi thấy được bản thân mọc ra màng chân, trên đùi phủ đầy vảy nhỏ, sau tai tôi sinh ra mang [nếu thứ kia thật sự là mang], có thể tự do hô hấp ở trong nước. Dùng thuật ngữ sinh vật học mà nói, cơ thể của tôi biến dị, nói cách khác, gen của tôi phát sinh đột biến.
Đầu óc tôi ong ong, không ngừng nhớ lại một đoạn trong quyển [Gen sinh vật học] nói: Đột biến gen là nguồn gốc cơ bản của sinh vật biến dị. Có rất nhiều nhân tố gây ra đột biến gen, có thể tóm gọn thành ba loại: Một loại là nhân tố vật lý, như tia X, tia laser; Một loại khác là nhân tố hóa học, nghĩa là sử dụng các chất hóa học tác động đến các phần tử DNA làm thay đổi vật chất và tính chất của phần tử DNA, như natri nitrit, kiềm có cùng gốc; Loại thứ ba là nhân tố sinh vật, bao gồm các loại virus và vi khuẩn nào đó.
Trước mắt chỉ có thể là loại thứ ba!
Nhất định là do Agaras tạo nên. Hắn thông qua việc xâm phạm ra, rót DNA vào trong cơ thể của tôi, gen tế bào của bọn chúng có tính ăn mòn rất mạnh, tựa như virus vi khuẩn khống chế, thay tồi, cải tạo nhiễm sắc thể của tôi – Có thể là kết cấu, có thể là số lượng, đáng chết, cho dù là phương thức nào, mấy thứ quỷ quái đó đã khiến một phần tế bào của tôi chết đi, bị tế bào mới thay thế…
The first change…
Cho nên là còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ n sao! Kết quả cuối cùng chính là bị chúng nó… đồng hóa!
Không không không không, thật đáng chết!
Tôi đứng lên vòng vòng hai lượt trong huyệt động, ngón tay cắm vào trong tóc, bên trong sợi tóc toàn là mồ hôi.
Chết tiệt, tôi còn nhớ đến những thứ này làm gì! Tôi hoàn toàn không nên suy nghĩ về mấy cái lý luận đó, cho dù tôi có viết ra được một bản luận văn kinh người thì cũng chẳng còn ý nghĩa chó má gì nữa, bởi vì tôi chính là một bản mẫu thể biến dị chết tiệt nhất, tôi không có cách nào để cứu vớt chính mình! Tôi thật sự không muốn biến thành nhân ngư vĩnh viễn ở lại trên hòn đảo này, tôi còn muốn trở về trường học, trở về bên cạnh ba mẹ tôi sống qua ngày!
Bình tĩnh, bình tĩnh, Dessaro!
Biện pháp duy nhất để ngăn cản biến dị chỉ có tiêm vào huyết thanh có tác dụng ngăn chặn tế bào nhân ngư phát triển, tôi cần phải lập tức rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt, tránh cho lại phát sinh tiếp xúc nào đó với Agaras. Tôi còn có cơ hội giúp thân thể khôi phục bình thường. Trên người nhóm Lafare có lẽ có màng theo huyết thanh nọc rắn, không biết có tác dụng hay không, thế nhưng vẫn phải thử một lần.
Vừa nghĩ như vậy, tôi lại dần dần trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, bởi vì tôi hiểu rất rõ có kích động cũng chẳng làm được chuyện gì, lúc này người duy nhất có thể cứu vớt tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.
Vì thế tôi thật cẩn thận bò sấp đến cửa động, nhìn xuống phía dưới mặt biển, không phát hiện Agaras ở gần đó, có lẽ hắn đã lặn xuống đáy biển kiếm ăn, hoặc là đang xử lý mâu thuẫn trong tộc, mặc kệ là lý do gì, không phát hiện tung tích của hắn vẫn khiến tôi hơi tự tin hơn với kế hoạch đào tẩu của mình.
Xoay người đi tới cái hốc chứa đồ của Agaras bên trong sào huyệt, tôi thu thập một ít đồ dùng sinh tồn thiết yếu trong rừng, cúng may mà ở đây gần như có đủ mọi thứ — Một thanh dao găm có chút cùn, một cái kính viễn vọng, la bàn cũ kỹ, neo sắt có thể dùng làm vũ khí, rượu chưa mở nắp có thể khử độc vết thương, đá đánh lửa, còn có một số đồ vật rải rác. Tôi nhanh chóng bọc bọn chúng vào một tấm vải giống như cờ của thuyền buồm, cũng kéo ra mấy tấm bao lấy thân thể, dùng cái thắt lưng duy nhất không bị Agaras xé bỏ quấn ở trên người.
Tôi nhìn nhìn “vũ trang hạng nặng” của mình, quả thực chẳng khác nào Robinson trên đảo hoang!
Được rồi, chỉ còn một bước quan trọng nhất.
Chuyện này sẽ quyết định tôi có thể chạy ra khỏi huyệt động này hay không.
Tôi ngồi xổm xuống, gom lấy dũng khí chui đầu vào trong thủy động lúc trước Agaras kéo tôi xuống, sau khi xác nhận bản thân có thể hô hấp thông thuận, tôi liền thả người nhảy xuống.
Trong nháy mắt đó tâm lý của tôi đột nhiên nảy sinh một chút không nỡ, nhưng tức khắc liền bị nước biển thấm qua toàn thân xua đi. Tôi gần như theo bản năng nhanh chóng bơi về chỗ sâu, nhanh nhẹn giống như một con cá, dùng tốc độ mà con người không thể nào đạt tới xuyên qua nước biển, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng, trong giây lát liền xông ra khỏi mặt nước.
Sau khi lau sạch nước biển trên mặt, tôi phát hiện bản thân đang ở rìa một bờ biển thấp bé, cách đất liền gần trong gang tấc, liền vội vàng trèo lên bờ, rút ra cái neo bên hông, đề phòng có thú ăn thịt trên bờ, chui vào trong rừng. Tôi cần phài tìm môt thân cây cao để trèo lên, quan sát xem thuyền của đám người Lafare và chúng tôi lúc trước thả neo ở đâu.
Thế nhưng, ngay khi tôi đang tính toán trèo lên một cây đại thụ gần đó, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp, tôi không khỏi chấn động cả người, thậm chí chẳng cần quay đầu nhìn cũng biết đó là Agaras đuổi tới, theo phản xạ lăn tại chỗ một vòng, giấu kín chính mình vào một bụi cây thấp bé, cũng đụng đến bùn đất ướt át dưới thân, trong lòng khẽ động, vớt lấy hai nắm bùn xoa lên những tuyến mồ hôi trên người có thể phát ra mùi, cổ, dưới nách, còn có trên quần lót.
Lời nói lúc trước của Agaras, khiến tôi ý thức được nhất định là hắn đã dựa vào mùi để tìm kiếm phương hướng của tôi. Có lẽ khứu giác của nhân ngư còn linh mẫn hơn cả cá mập, huống hồ mùi của tôi có khả năng sẽ đặc biệt nồng hơn đối với hắn, cũng như khi tôi ngửi được dị hương trên người hắn vậy.
Tôi phủ phục bên trong bóng râm, khẩn trương nhìn chằm chằm ra bờ biển, quả nhiên thấy trong biển nổi lên một bóng đen cao lớn, kéo cái đuôi thật dài chui vào khu rừng cách đó không xa. Hắn quay đầu tuần tra xung quanh, hiển nhiên bùn trên người tôi đã phát huy tác dụng ẩn nấp rất tốt, hắn không tìm thấy tôi. Trong phút chốc tiếng rống nôn nóng vang vọng quanh tôi, phảng phất như gần bên tai, khiến tôi kinh hãi vội vàng bịt kín miệng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không dám phát ra.
Tôi đau đớn phát ra một tiếng gào thét từ trong cổ họng, cố chống đỡ mí mắt nặng nề.
Ánh trăng nơi đỉnh đầu gần trong gang tấc, giống như từng mảnh thủy tinh vỡ vụn trên mặt biển, tiêu cự của tôi vẫn đang tán loạn, tầm mắt nặng nề không chịu nổi lắc lư đầu. Tôi mê muội vô cùng, có chút muốn nôn. Tôi nhận ra bóng đen đang áp phía trên tôi là Agaras, giương miệng muốn kêu hắn, nhưng cổ họng lại nghẹn ngào không phát ra được cái gì, cảm giác đau nhức ngày càng kịch liệt trên hai chân khiến tôi theo bản năng nhìn xuống phía dưới –
Ôi trời ơi, tôi nhìn thấy cái gì thế này?
Trên hai chân của tôi sinh ra một tầng vảy màu xám bạc, rậm rạp dày đặc bao trùm lên làn da tôi, thoạt nhìn thật giống một cái đuôi cá, trên bàn chân lại mọc ra hai lớp màng như chân vịt, thật dài rơi vào trong nước.
Tôi hoảng hốt nâng mắt lên liếc nhìn Agaras, còn chưa kịp thấy rõ thần sắc của hắn, đã lại hôn mê bất tỉnh.
Bóng tối từ từ thổi quét đến, sương mù dày đặc bốc lên quanh thân, tất cả mọi thứ đều tan biến trong khoảnh khắc, không có ánh trăng, không có biển rộng, không có Agaras. Đau đớn trên người cũng đột nhiên biến mất, cơ thể của tôi dường như đang chìm sâu xuống đại dương, thế nhưng tôi biết tôi chỉ đang rơi vào ác mộng mà thôi.
Tôi cố gắng bơi vòng về hướng ngược lại, lại đột nhiên cảm thấy một cỗ lực đạo nắm lấy hai chân, túm tôi đi xuống dần, xuống dần, xuống dần…
Thân thể chìm mạnh xuống, trong phút chốc trước mắt xuất hiện ánh sáng.
Tôi phát hiện bản thân không biết từ khi nào, đã đứng trong một hành lang bằng thủy tinh sâu thẳm. Những con cá thật lớn và sứa nửa trong suốt xẹt qua bốn phía quanh tôi, ánh lên từng lớp quanh ảnh trắng bạc loang lổ, chúng nó thoạt nhìn rất gần, gần đến mức chỉ thò tay là có thể chạm đến, chân thực hơn rất nhiều so với lúc nhìn qua kính thủy tinh trước kia. Tôi mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, mê mang vươn tay ra, lại đụng phải một tầng thủy tinh.
Nhưng nó không phải ngăn cách tôi với đàn cá, mà là ngăn cách tôi với hành lang. Cơ thể tôi đang ở bên trong hồ nước, giống như một con cá heo.
Này, này, sao lại thế này!!
Tôi hô to lên, đáp lại tôi chỉ có tiếng nước nhẹ nhàng róc rách.
Chết tiệt, tôi đang ở đâu đây?
Tôi dùng sức đẩy đẩy bức vách trong suốt ngăn cách tôi với bên ngoài, cảm thấy nó không thể phá vỡ được. Không tin nổi quay đầu nhìn bốn phía, đột nhiên, xuyên thấu qua lớp thủy tinh phản quang, tôi thoáng nhìn thấy một đôi con ngươi u ám. Đó là Agaras! Tôi lập tức theo bản năng dán sát người vào thủy tinh, lại bất chợt ngây ngẩn cả người vì tình cảnh trước mặt.
Agaras mặc một chiếc áo gió màu đen, đuôi cá thật dài ở nửa người dưới của hắn không cánh mà bay, thay vào đó là một đôi chân thon dài, được bao bên trong chiếc quần da. Tôi cũng nháy mắt nhìn rõ bộ dáng của mình thông qua hình phản chiếu trên thủy tinh. Hai chân của tôi bị bao trong một cái đuôi cá thật dài màu xám bạc, vây đuôi hình quạt chậm rãi đung đưa theo dòng nước. Tôi ngẩng đầu không thể tin nhìn hắn, mà hắn thì chỉ cau mày nhìn chằm chằm vào tôi, bàn tay đặt trên kính dường như muốn đụng tới tôi, dùng sức đến mức ngón tay trắng bệch, mạch máu gồ lên, lại chậm rãi nắm lại thành quyền, nện mạnh lên thủy tinh.
Đùng đùng một tiếng, có vài vết rạn dần mở rộng ra, thủy tinh ầm ầm dập nát, thế giới trước mắt lại rơi vào bóng tối.
Tôi cố gắng vươn tay, mở ra năm ngón tay, lại chỉ túm đươc đến không khí. Sự khủng hoảng thật lớn bất thình lình ập đến khiến tôi lập tức mở mắt, trong phút chốc ý thức trở về thể xác, tôi lập tức ngồi dậy nhìn về phía hai chân mình.
Thật may, không có gì hết.
Hai chân của tôi không có biến thành đuôi cá, chúng vẫn đẹp đẽ khỏe mạnh, làn da cũng vẫn là làn da bóng loáng của con ngươi, chứ không phải một tầng vảy cá. Sau đó tôi lại mẫn cảm lật xem hai tay của mình, xác nhận giữa kẽ ngón tay không có màng, lúc này tôi mới thở dài một hơi, sờ soạng trên dưới hai chân, giống như một bệnh nhân suýt chút nữa bị cưa chân kích động hôn hôn đầu gối của mình, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Cảm ơn trời đất, cơ thể của tôi không phát sinh biến hóa quỷ dị gì.
Những những chuyện trước đó là sao chứ……
Tôi cảm thấy suy nghĩ của mình hỗn loạn không chịu nổi, cẩn thận nhớ lại tình cảnh thật thật ảo ảo trước đó, nhìn quanh bốn phía, phát hiện bản thân lại trở về trong sào huyệt của Agaras.
Có lẽ tôi chưa bao giờ rời khỏi nơi này, từ khi nghi thức kỳ quái của nhân ngư bắt đầu đã rơi vào mộng cảnh hư ảo? Xoa trán, tôi lại không dám xác định, bởi vì cảm giác thích thú khi Agaras mang theo tôi nhảy lên trên biển, thống khổ khi thân thể mọc ra mang đặc thù của nhân ngư, đều quá mức chân thật, tất cả hỗn độn với nhau tạo thành một loại tâm tình mâu thuẫn, chảy tràn khắp tứ chi bách hài của tôi.
Nếu thật sự đã từng xảy ra, nhất định sẽ để lại dấu vết gì đó, hoặc là đại não của tôi thật sự hỏng hóc.
Nghĩ như vậy, tôi theo bản năng nâng tay lên, sờ sờ sau tai của mình, cả người cứng đờ —
Phía sau vành tay rõ ràng có một vết nứt thật nhỏ, thậm chí còn lưu lại mấy giọt nước. Cái này khiến tôi nhớ đến khi tôi bị Agaras lôi vào trong nước, có cảm giác nước biển chảy ra từ nơi này. Đây chính là chứng cứ chứng minh cơ thể của tôi thật sự đã phát sinh biến hóa kỳ lạ nào đó, sự tồn tại của nó lập tức đánh nát tâm lý may mắn của tôi.
Nỗi kinh ngạc thật lớn áp bách thần kinh, khiến tôi gần như hít thở không thông. Tôi hút sâu mấy hơi, ôm lấy đầu, dùng sức xoa xoa huyệt thái dương để ngừa bản thân ngất đi vì không chấp nhận nổi sự thực, cũng ép buộc bản thân bình tĩnh suy nghĩ.
Đúng vậy, trên người tôi xuất hiện đặc thù của nhân ngư. Chỉ chốc lát trước tôi thấy được bản thân mọc ra màng chân, trên đùi phủ đầy vảy nhỏ, sau tai tôi sinh ra mang [nếu thứ kia thật sự là mang], có thể tự do hô hấp ở trong nước. Dùng thuật ngữ sinh vật học mà nói, cơ thể của tôi biến dị, nói cách khác, gen của tôi phát sinh đột biến.
Đầu óc tôi ong ong, không ngừng nhớ lại một đoạn trong quyển [Gen sinh vật học] nói: Đột biến gen là nguồn gốc cơ bản của sinh vật biến dị. Có rất nhiều nhân tố gây ra đột biến gen, có thể tóm gọn thành ba loại: Một loại là nhân tố vật lý, như tia X, tia laser; Một loại khác là nhân tố hóa học, nghĩa là sử dụng các chất hóa học tác động đến các phần tử DNA làm thay đổi vật chất và tính chất của phần tử DNA, như natri nitrit, kiềm có cùng gốc; Loại thứ ba là nhân tố sinh vật, bao gồm các loại virus và vi khuẩn nào đó.
Trước mắt chỉ có thể là loại thứ ba!
Nhất định là do Agaras tạo nên. Hắn thông qua việc xâm phạm ra, rót DNA vào trong cơ thể của tôi, gen tế bào của bọn chúng có tính ăn mòn rất mạnh, tựa như virus vi khuẩn khống chế, thay tồi, cải tạo nhiễm sắc thể của tôi – Có thể là kết cấu, có thể là số lượng, đáng chết, cho dù là phương thức nào, mấy thứ quỷ quái đó đã khiến một phần tế bào của tôi chết đi, bị tế bào mới thay thế…
The first change…
Cho nên là còn có lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ n sao! Kết quả cuối cùng chính là bị chúng nó… đồng hóa!
Không không không không, thật đáng chết!
Tôi đứng lên vòng vòng hai lượt trong huyệt động, ngón tay cắm vào trong tóc, bên trong sợi tóc toàn là mồ hôi.
Chết tiệt, tôi còn nhớ đến những thứ này làm gì! Tôi hoàn toàn không nên suy nghĩ về mấy cái lý luận đó, cho dù tôi có viết ra được một bản luận văn kinh người thì cũng chẳng còn ý nghĩa chó má gì nữa, bởi vì tôi chính là một bản mẫu thể biến dị chết tiệt nhất, tôi không có cách nào để cứu vớt chính mình! Tôi thật sự không muốn biến thành nhân ngư vĩnh viễn ở lại trên hòn đảo này, tôi còn muốn trở về trường học, trở về bên cạnh ba mẹ tôi sống qua ngày!
Bình tĩnh, bình tĩnh, Dessaro!
Biện pháp duy nhất để ngăn cản biến dị chỉ có tiêm vào huyết thanh có tác dụng ngăn chặn tế bào nhân ngư phát triển, tôi cần phải lập tức rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt, tránh cho lại phát sinh tiếp xúc nào đó với Agaras. Tôi còn có cơ hội giúp thân thể khôi phục bình thường. Trên người nhóm Lafare có lẽ có màng theo huyết thanh nọc rắn, không biết có tác dụng hay không, thế nhưng vẫn phải thử một lần.
Vừa nghĩ như vậy, tôi lại dần dần trở nên bình tĩnh một cách kỳ lạ, bởi vì tôi hiểu rất rõ có kích động cũng chẳng làm được chuyện gì, lúc này người duy nhất có thể cứu vớt tôi, chỉ có chính tôi mà thôi.
Vì thế tôi thật cẩn thận bò sấp đến cửa động, nhìn xuống phía dưới mặt biển, không phát hiện Agaras ở gần đó, có lẽ hắn đã lặn xuống đáy biển kiếm ăn, hoặc là đang xử lý mâu thuẫn trong tộc, mặc kệ là lý do gì, không phát hiện tung tích của hắn vẫn khiến tôi hơi tự tin hơn với kế hoạch đào tẩu của mình.
Xoay người đi tới cái hốc chứa đồ của Agaras bên trong sào huyệt, tôi thu thập một ít đồ dùng sinh tồn thiết yếu trong rừng, cúng may mà ở đây gần như có đủ mọi thứ — Một thanh dao găm có chút cùn, một cái kính viễn vọng, la bàn cũ kỹ, neo sắt có thể dùng làm vũ khí, rượu chưa mở nắp có thể khử độc vết thương, đá đánh lửa, còn có một số đồ vật rải rác. Tôi nhanh chóng bọc bọn chúng vào một tấm vải giống như cờ của thuyền buồm, cũng kéo ra mấy tấm bao lấy thân thể, dùng cái thắt lưng duy nhất không bị Agaras xé bỏ quấn ở trên người.
Tôi nhìn nhìn “vũ trang hạng nặng” của mình, quả thực chẳng khác nào Robinson trên đảo hoang!
Được rồi, chỉ còn một bước quan trọng nhất.
Chuyện này sẽ quyết định tôi có thể chạy ra khỏi huyệt động này hay không.
Tôi ngồi xổm xuống, gom lấy dũng khí chui đầu vào trong thủy động lúc trước Agaras kéo tôi xuống, sau khi xác nhận bản thân có thể hô hấp thông thuận, tôi liền thả người nhảy xuống.
Trong nháy mắt đó tâm lý của tôi đột nhiên nảy sinh một chút không nỡ, nhưng tức khắc liền bị nước biển thấm qua toàn thân xua đi. Tôi gần như theo bản năng nhanh chóng bơi về chỗ sâu, nhanh nhẹn giống như một con cá, dùng tốc độ mà con người không thể nào đạt tới xuyên qua nước biển, cho đến khi nhìn thấy ánh sáng, trong giây lát liền xông ra khỏi mặt nước.
Sau khi lau sạch nước biển trên mặt, tôi phát hiện bản thân đang ở rìa một bờ biển thấp bé, cách đất liền gần trong gang tấc, liền vội vàng trèo lên bờ, rút ra cái neo bên hông, đề phòng có thú ăn thịt trên bờ, chui vào trong rừng. Tôi cần phài tìm môt thân cây cao để trèo lên, quan sát xem thuyền của đám người Lafare và chúng tôi lúc trước thả neo ở đâu.
Thế nhưng, ngay khi tôi đang tính toán trèo lên một cây đại thụ gần đó, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gầm rú trầm thấp, tôi không khỏi chấn động cả người, thậm chí chẳng cần quay đầu nhìn cũng biết đó là Agaras đuổi tới, theo phản xạ lăn tại chỗ một vòng, giấu kín chính mình vào một bụi cây thấp bé, cũng đụng đến bùn đất ướt át dưới thân, trong lòng khẽ động, vớt lấy hai nắm bùn xoa lên những tuyến mồ hôi trên người có thể phát ra mùi, cổ, dưới nách, còn có trên quần lót.
Lời nói lúc trước của Agaras, khiến tôi ý thức được nhất định là hắn đã dựa vào mùi để tìm kiếm phương hướng của tôi. Có lẽ khứu giác của nhân ngư còn linh mẫn hơn cả cá mập, huống hồ mùi của tôi có khả năng sẽ đặc biệt nồng hơn đối với hắn, cũng như khi tôi ngửi được dị hương trên người hắn vậy.
Tôi phủ phục bên trong bóng râm, khẩn trương nhìn chằm chằm ra bờ biển, quả nhiên thấy trong biển nổi lên một bóng đen cao lớn, kéo cái đuôi thật dài chui vào khu rừng cách đó không xa. Hắn quay đầu tuần tra xung quanh, hiển nhiên bùn trên người tôi đã phát huy tác dụng ẩn nấp rất tốt, hắn không tìm thấy tôi. Trong phút chốc tiếng rống nôn nóng vang vọng quanh tôi, phảng phất như gần bên tai, khiến tôi kinh hãi vội vàng bịt kín miệng, ngay cả tiếng hô hấp cũng không dám phát ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất