Chương 72: Sự kiện thứ ba: Con nối dõi phong ba [Thượng]
Dù là hoàng đế trốn thế nào cũng trốn không nổi vấn đề nối dõi tông đường, Triệu Đình Hạo cũng vậy.
Lúc trước thiên hạ vừa định, nhân tâm chưa ổn, vấn đề người thừa kế còn chưa cần triều thần nghị sự.
Nhưng giờ tứ hải đã an, dân chúng thuận theo, nỗi lo Hung Nô ở biên ải đã dẹp, dù đôi khi có thiên tai, nhưng vẫn là quốc thái dân an, thịnh thế thái bình.
Cảnh Đức Đế đăng cơ tới nay đã năm năm, chiến tích trác việt đã quá rõ ràng, nhưng tình hình nội cung lại cực kỳ đìu hiu.
Những tú nữ được tuyển vào hàng năm theo thông lệ đến giờ vẫn chưa ai được Hoàng đế sủng ái, lại càng đừng nói đến có thể sinh con đẻ cái.
Các tú nữ nếu không phải được Ti nhạc môn của triều đình sắp xếp thì sẽ bị bổ nhiệm thành thị nữ cao cấp, thay thế cho những người tuổi già hồi hương.
Phi tần hậu cung thì oán giận, còn những nam nhân ở triều đình lại lo lắng.
Sau rất nhiều tấu chương yêu cầu tuyển hậu nạp phi, Triệu Đình Hạo rốt cục bị quấy rối không chịu được, trên triều giận dữ lôi đình, căm tức rời khỏi.
Chúng triều thần mặc dù sợ hãi Long uy, không dám lại nhiều lời, nhưng Thượng Quan Vân biết chuyện con nối dõi không thể nào qua loa vậy được.
Nhìn bóng lưng tức giận của Hoàng đế, Thượng Quan Vân chỉ có thể thở dài trong lòng, không nên để có chuyện gì xảy ra mới được.
Khi vô số thị vệ cung nữ bị Hoàng đế làm nơi trút giận, các huynh đệ nào biết Lý A Ngưu quan hệ thân mật với Hoàng đế đều định hy sinh đội trưởng, để tránh mình thành pháo hôi.
Tống Việt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổi ban, đi trấn an con nộ long táo bạo kia.
Vừa đẩy cửa đi vào, liền có một lọ tẩy bút ném tới.
Tống Việt nghiêng người tránh đi, vật kia bay ra ngoài cửa, nghe bên ngoài hét thảm một tiếng.
Tống Việt thở dài, phỏng chừng thứ kia đập vào thái giám đang hầu ở ngoài rồi.
“Ai cho ngươi vào mà không gõ cửa!” Triệu Đình Hạo chẳng thèm xem ai, liền phẫn nộ quát rồi.
Tống Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra ngoài dự định gõ cửa theo ý người ta.
Triệu Đình Hạo nghe thấy tiếng nói quen thuộc mới hồi thần, vội đi hai bước kéo Tống Việt lại bên người.
“Làm gì, ta còn muốn đi gõ cửa mà!”
Nam nhân nghe vậy liền nhìn coi thường, “Ngay cả đệ cũng muốn làm ta nổi điên sao?”
Tống Việt cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân.
“Ai chọc cho huynh phát hỏa mạnh như thế?”
Nam nhân không trả lời, kéo lấy y, hai ba phát đã lột y phục của Tống Việt.
Tống Việt khước từ nói, “Ban ngày ban mặt phát thần kinh gì chứ!”
Nam nhân mặc kệ y, còn kéo mặt nạ dịch dung trên mặt Tống Việt xuống. Động tác có chút thô bạo khiến Tống Việt đau một hồi.
“Làm cái quỷ gì vậy!”
Tống Việt cũng có chút phát hỏa.
Nam nhân kéo y đến nội thất trong thượng thư phòng, kéo chăn gấm lên, đẩy Tống Việt ngã xuống giường.
“Ngủ cùng ta một lát, ta sắp hai ngày không ngủ rồi.”
Nhìn dưới mắt nam nhân hiện quầng thâm, Tống Việt thả lỏng thân thể.
Nam nhân tựa vào bờ vai y, bá đạo ôm chặt lấy.
Một lúc sau, không nghe thấy tiếng thở đều đều chứng tỏ nam nhân đã đi vào giấc ngủ, Tống Việt nhíu mày hỏi, “Sao thế? Còn chưa ngủ được ư?”
Nam nhân càu nhàu một tiếng, “Đau đầu.”
Tống Việt liền ngồi dậy, để nam nhân gối lên đùi mình rồi giúp hắn xoa đầu.
Hồi lâu sau, nam nhân mới ngủ được.
Không khí tràn đầy mùi đàn hương thoang thoảng, trong phòng ánh sáng nhu hòa, Tống Việt cũng bắt đầu buồn ngủ.
Khi Tống Việt tỉnh dậy, nam nhân đã không thấy hình bóng, có lẽ là đi xử lý công vụ rồi.
Lúc này Tống Việt mới nhận ra, ban nãy Triệu Đình Hạo làm nũng với y là để y thả lỏng cảnh giác.
Ngay cả lý do vì sao Triệu Đình Hạo phát hỏa cũng không hỏi được, Tống Việt cảm thấy có chút thất bại.
Muốn dò la chuyện trong triều cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần hỏi những huynh đệ hàng ngày trực tại điện Tuyên Hoà là được.
Khi biết được ngọn nguồn rồi, tâm tình Tống Việt thoáng chốc hạ tới băng điểm.
Trải qua chuyện Hoàng Hà vỡ đê, cuối cùng Tống Việt cũng thấy rõ cảm tình của mình với nam nhân, cũng hạ quyết tâm không rời xa Triệu Đình Hạo nữa.
Nhưng dù sao hắn cũng là vua của một nước, có Hoàng đế nào trong lịch sử không phải tam cung lục viện, mỹ nhân đầy trời?
Dù cho thỉnh thoảng có chuyện chuyên sủng nam tính, cũng không làm cho hậu cung hư không.
Trước kia Tống Việt vốn vì chuyện tại bản thân mình mà phải cắt nhường mười sáu châu U Vân nên không thể nào tiêu tan được, nếu như bây giờ còn làm cho hoàng thất Thiên triều tuyệt hậu, chẳng phải càng phạm tội ác tày trời?
Đêm khuya, nhìn khuôn mặt ngủ mang theo một chút tính trẻ con của nam nhân, nghĩ đến một Cảnh Đức Đế trang nghiêm làm thiên hạ khiếp sợ, vĩnh viễn chỉ biết lộ ra bộ dạng yếu ớt trước mặt y, trái tim Tống Việt lại trở nên mềm mại, dường như ôm một cái sẽ tan chảy.
Qua vài ngày tự hỏi, một ngày, Tống Việt bí mật hẹn Thượng Quan Vân, nói rõ quyết định của mình.
Kế hoạch này muốn thành công, không thể thiếu sự giúp đỡ của Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân nghe xong, sắc mặt nặng nề.
“Tướng quân, chuyện này quan trọng, Ngài suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tống Việt quay lưng đi.
“Đương nhiên đã nghĩ kỹ mới nói với ngươi.”
Ngữ khí vẫn bình ổn như trước, nhưng bàn tay nắm chặt sau lưng đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân lúc này.
Thượng Quan Vân uể oải nói, “Nếu như tướng quân kiên trì, ta cũng không còn lời nào để nói. Nhưng tướng quân đã chuẩn bị tốt tâm lý thừa nhận thiên nộ của Hoàng thượng chưa?”
Tống Việt đạm nhiên nói, “Ta là người đã chết một lần rồi, còn chuyện gì phải sợ nữa.”
Xoay người lại, trên mặt Tống Việt mang theo nụ cười sủng nịch.
“Trước kia vì quốc gia thiên hạ, ta luôn luôn hi sinh hắn. Lúc này, ta thực sự muốn có một đứa con của hắn…”
Nghe vậy, Thượng Quan Vân chắp tay nói, “Vậy ta đi chuẩn bị…”
Tống Việt gật đầu, phất tay ý bảo Thượng Quan Vân lui xuống.
Ban đêm.
Trong tẩm cung, Tống Việt chuẩn bị đầy đủ rượu và thức ăn đã hạ xuân dược, chờ Triệu Đình Hạo trở về.
Trong cung ánh nến lung linh. Tống Việt mặc một chiếc áo bào nguyệt sắc tơ tằm, chỉ buộc nút hờ bên thắt lưng. Trường bào khẽ mở, lộ ra đôi chân thon dài. Vạt áo được thêu bằng hoa văn thanh lịch, nhưng lúc này lại thản nhiên lộ ra hương vị tình dục. Tống Việt thả tóc, chỉ dùng một đoạn gấm màu xanh cột lại ở đuôi.
Càng ngồi càng thấy trong phòng chán đến hoảng, Tống Việt đẩy cửa sổ ra, ánh trăng nhu hòa bao phủ vạn vật, thanh phong cuốn theo sợi tóc.
Khi Triệu Đình Hạo bước vào, vừa lúc trông thấy một màn như vậy.
Dưới ánh trăng, Tống Việt như được gột rửa, làm cho người ta có cảm giác mờ ảo như thần tiên tuyệt trần.
Triệu Đình Hạo đi tới không tiếng động, ôm thắt lưng người còn đang đờ ra đó.
Lúc này Tống Việt mới hồi phục tinh thần.
Nhanh chóng đóng cửa, Tống Việt xoay người lại.
“Uống một ly đi.”
Từ trước đến nay Triệu Đình Hạo chưa bao giờ phòng bị với Tống Việt, hơn nữa dược mà Thượng Quan Vân chọn vốn là thượng thừa, vô sắc vô vị, đương nhiên Triệu Đình Hạo không chú ý.
Uống vài chum lót bụng, nhìn Tống Việt rót rượu cho mình, xiêm y hé lộ, hiện lên màu da mê người, Triệu Đình Hạo không thể kiềm chế mà bắt đầu khô nóng.
Một tay kéo Tống Việt vào lòng.
Khi ngân bôi quý giá rơi xuống, hương rượu lan tỏa khắp phòng.
Nam nhân cấp bách muốn mở y bào trên người Tống Việt. Y không ngăn cản, nhưng cặp mắt đã mất tiêu cự từ lâu, nam nhân cũng không mở nổi cả nút buộc. Nổi giận, nam nhân liền xé rách ti bào giá trị thiên kim, thỏa mãn hôn lên trước ngực Tống Việt.
Biết dược hiệu đã bắt đầu phát tác, Tống Việt vốn muốn thực hiện kế hoạch lấy mận thay đào.
Nhưng lúc trước Thượng Quan Vân đã nói, nếu như chưa tới thời khắc mấu chốt mà đã gọi người vào thì rất có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tống Việt để đại sự trót lọt, chỉ có thể tận lực khơi mào tính dục của nam nhân.
Y khẽ cắn môi, dùng chút lực đặt nam nhân dưới thân, hôn lên môi hắn.
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến…”
Tống Việt hôn một đường từ khuôn ngực rắn chắc của nam nhân xuống phía dưới, tới nơi hạ thể của hắn.
Tống Việt thường ngày tâm cao khí ngạo, dù là chuyện phòng the, cũng vẫn để Triệu Đình Hạo ‘hầu hạ’ là nhiều.
Đối với việc Tống Việt chủ động khác thường, làm sao Triệu Đình Hạo không nóng lòng như lửa đốt.
Khi khoang miệng ấm áp của Tống Việt ngậm lấy cự vật của nam nhân, tiếng thở dốc của hắn cũng nặng nề hơn.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, ngay cả phần gốc bắp đùi cũng co giật.
Tống Việt ngây ngô phun ra nuốt vào.
Hiển nhiên cự vật của nam nhân làm y khó thể chịu được, nhưng Tống Việt vẫn cố hết sức để nam nhân càng thâm nhập hơn.
Vụng về mô phỏng theo động tác thường ngày của nam nhân, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn quanh phần đỉnh.
Tay nam nhân luồn vào tóc Tống Việt, miệng phát ra tiếng rên như buông thả dục vọng.
Thấy nhãn thần nam nhân đã mê ly tan rã, Tống Việt dùng khăn lụa đã chuẩn bị tốt buộc tay nam nhân, còn bịt đi đôi mắt ấy.
Khi mật thất vừa lộ ra, một bóng người đã mang theo một nữ tử đi ra.
Nữ tử ăn mặc hoàn toàn giống Tống Việt, ngay cả mùi hương trên người cũng là mùi hoa quế mà Tống Việt yêu nhất.
Vội vàng đổi vị trí với người kia, Tống Việt phải để mình nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt khi xoay người khép cửa, Tống Việt như thấy được có một thân ảnh mềm mại trắng nõn quấn lên cơ thể tráng kiện của nam nhân.
Hít sâu một hơi khép cửa lại, Tống Việt dựa vào cửa trượt xuống.
Thượng Quan Vân vội vàng nâng y lên.
Nhất thời cảm giác buồn nôn xông tới, Tống Việt che miệng nôn khan.
Thượng Quan Vân thở dài nói, “Nếu không chịu được việc Hoàng Thượng ôm người khác, sao còn tự làm khổ chính mình? Thỉnh thoảng ích kỷ một chút không tốt ư?”
Mặt Tống Việt tái nhợt, không đáp, xoay người hướng về phía Thiên điện.
Trong tẩm cung, Triệu Đình Hạo xác thực là trúng “mê tình”, nhưng dù sao hắn cũng có thần công hộ thể, luôn có thể bảo trì thanh tỉnh ngay cả lúc hỗn loạn nhất.
Khi một thân thể nữ nhân quá mức nhiệt tình thân cận hắn, dù cơ thể như có hàng vạn con kiến đang cắn xé, nhưng lý trí đã hơi kéo về được.
Giật đứt tơ lụa buộc cổ tay, kéo ra mảnh vải che đôi mắt.
Triệu Đình Hạo chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo, ti bào vỡ vụn khoác ở trên người, thật là Tống Việt không sai.
Cự vật ở hạ thân lại bị nuốt trọn, suy nghĩ của Triệu Đình Hạo nhất thời bị cắt đứt.
Khi kẻ đang quấn quít trên người hắn trườn về phía trước, thèm muốn hôn lên đôi môi hắn, một mùi hương rõ ràng không thuộc về Tống Việt trốn chạy đến.
Như bị sét đánh trúng, Triệu Đình Hạo lập tức đẩy kẻ đang ở phía trên ra.
Nữ nhân kia đang động tình, bị Triệu Đình Hạo đẩy ra như vậy, liền đụng vào hình rồng được chạm khắc trên giường gỗ lim, phát ra tiếng thét thê thảm.
Thanh âm lanh lảnh khác với nam tính khiến cho đầu óc Triệu Đình Hạo càng thanh tỉnh hơn.
Hắn lập tức vận công cưỡng chế xuân dược.
Dù bị đẩy đi rồi nhưng nữ nhân kia còn chưa từ bỏ ý định mà dán lại.
Rốt cuộc Triệu Đình Hạo đã thấy rõ người trước mắt, một trận rống giận, nhấn vào nút ám cách trên giường, bảo kiếm liền lộ ra.
May mà nữ nhân kia phản ứng nhanh, thêm vào việc Triệu Đình Hạo đang trúng dược nặng, động tác chậm chạp, bằng không thì đầu ả cũng đã sớm dọn nhà.
Mặc dù tránh khỏi một kích trí mạng, nhưng cánh tay ả đã bị chém một kiếm sâu thấy xương.
Dù có được Long loại có thể mẫu bằng tử quý, nói không chừng có thể làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng thấy Hoàng đế đang nổi cơn điên như thế, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Không để ý kế hoạch đã định, nữ nhân kia ôm vết thương lớn tiếng kêu cứu.
Thượng Quan Vân ở ngoài cửa biết kế hoạch thật bại, cũng chỉ có thể lập tức vào cửa cứu người.
Chặn kiếm Triệu Đình Hạo đánh xuống, Thượng Quan Vân một phát kéo nữ nhân bị dọa ngất kia lên, đồng thời ngăn cản thế công của Triệu Đình Hạo.
Triệu Đình Hạo lúc này giận giữ công tâm đâu lo được nhiều thế, tự nhiên gặp người liền chém, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Trong tẩm cung phát ra động tĩnh lớn như vậy, dù ở thiên điện, Tống Việt cũng bị kinh động, vội vàng chạy qua.
Vì trù bị cho kế hoạch đêm nay nên tạp vụ nhân trong cung đã bị Thượng Quan Vân lui sạch, nhìn Thượng Quan Vân một mình sắp không ngăn được Triệu Đình Hạo, Tống Việt vội vàng nhảy vào chiến cuộc.
Chặn một kiếm do Triệu Đình Hạo đánh xuống, Tống Việt ý bảo Thượng Quan Vân mau chóng đem nữ nhân khiến Triệu Đình Hạo phát cuồng đi.
Lắc mình kéo Triệu Đình Hạo vào phòng, Tống Việt chốt cửa lại, liền thả lòng hết thảy phòng ngự.
Khi kiếm của Triệu Đình Hạo cách Tống Việt trong gang tấc, sát khí sôi trào kia liền tiêu tan.
Tống Việt mở ra đôi mắt đã nhắm chặt.
Thấy Triệu Đình Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt tuyệt vọng, một câu cũng không nói được.
Thấy cự vật dưới thân nam nhân đang dâng trào, vì dùng nội kình cưỡng chế dược lực khiến cho khí huyết bốc lên, trên trán hắn kinh mạch bạo đột.
Tống Việt vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thừa nhận cơn thịnh nộ của nam nhân nếu sự tình vỡ lở, nhưng khi thực sự đối mặt rồi, vẫn không tránh được trong lòng đau nhức.
Tống Việt lo lắng nam nhân gặp chuyện không may, liền cởi y bào muốn giải dược lực cho hắn.
Ai ngờ khi y còn chưa kịp tới gần, đã bị một luồng cường lực đẩy ra.
Lưng Tống Việt đập vào cửa đến phát đau.
Tống Việt giật mình đón nhận nhãn thần của Triệu Đình Hạo.
Đó là khí sức cuồng nộ mà táo bạo như sư tử.
Thanh âm Tống Việt có chút run rẩy, “Đừng nóng giận, để ta giúp huynh…”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy thanh âm nguội lạnh của nam nhân.
“Cút đi.”
Gần như chưa bao giờ nghe nam nhân nói nặng với y như vậy, nhất thời Tống Việt không thể thích ứng, chỉ có thể đứng đực ra.
Keng một tiếng.
Lợi kiếm trong tay nam nhân bay tới chỗ Tống Việt, lướt qua gương mặt y, xuyên thấu cánh cửa dày.
Vài sợi tóc đen rơi xuống, mặt Tống Việt đã trào ra huyết hồng.
Như nước mặt, rơi đọng trên mặt đất.
“Ta bảo ngươi cút ra ngoài! Cút! Cút!! Cút!!!”
Nam nhân rống giận, nguyên bản khí tức bất định càng thêm hỗn loạn, trong miệng tràn ra tiên huyết.
Lúc này Tống Việt mới phản ứng lại.
Y túm lấy y bào trên mặt đất, tùy tiện khoác lên mình, xoay người ra ngoài.
Vừa lúc Thượng Quan Vân đã xử lý xong ả nữ nhân kia, vội vàng trở về xem tình hình.
Thấy Thượng Quan Vân, Tống Việt tự tát mình vài cái để tinh thần hỗn loạn tập trung lại.
“Mau mau gọi người chuẩn bị nước đá đưa vào tẩm cung, phải nhanh.”
Thấy Tống Việt vốn lãnh tĩnh mà nay lộ ra thần tình như vậy, Thượng Quan Vân biết lần này thực sự đùa quá trớn rồi.
Nếu như ngay Tống Việt cũng không trấn an được cơn thịnh nộ của hoàng đế đại nhân thì trên triều đình, thậm chí cả lê dân bách tính, nói không chừng sẽ phải chịu tao ương.
Kéo lấy Tống Việt muốn đi ra ngoài, “Chuyện ở đây để ta xử lý, Tướng quân hãy lánh trước đi.”
Biết sự tồn tại của mình chỉ càng kích thích Triệu Đình Hạo hơn, Tống Việt nhìn ánh mắt lo lắng của Thượng Quan Vân, chỉ có thể đờ đẫn gật đầu.
Như cái xác không hồn trở về thiên điện, trong đầu không ngừng lặp lại ánh mắt cuồng nộ, không thể hiểu được của nam nhân.
Dù cho sau sự kiện đê vỡ kia, y cũng chưa từng nhìn thấy Triệu Đình Hạo như vậy.
Bị người yêu thương nhất phản bội —
Trong mắt Triệu Đình Hạo, hắn đã trở thành công cụ sinh sản nối dõi tông đường cho hoàng tộc Thiên triều.
Tống Việt lại có thể để người khác chia sẻ mình.
Tống Việt là tất cả với hắn, dù thế nào hắn cũng không thể chịu được sự lợi dụng đó.
……….
Tống Việt hiểu rất rõ những suy nghĩ trong lòng Triệu Đình Hạo.
Nhưng chuyện này là do chính mình quyết định, một khi bắt đầu rồi, sẽ không thể quay lại được.
Vết nứt giữa y và Triệu Đình Hạo, không biết có thể lấp đầy lại không.
Tống Việt thả mình xuống giường, nhìn màn che tuyệt mĩ trên cao.
Ngoài cửa nhập vào từng đợt gió lạnh.
Tống Việt cuộn tròn thân mình quay mặt vào trong.
Lạnh quá…
Lúc trước thiên hạ vừa định, nhân tâm chưa ổn, vấn đề người thừa kế còn chưa cần triều thần nghị sự.
Nhưng giờ tứ hải đã an, dân chúng thuận theo, nỗi lo Hung Nô ở biên ải đã dẹp, dù đôi khi có thiên tai, nhưng vẫn là quốc thái dân an, thịnh thế thái bình.
Cảnh Đức Đế đăng cơ tới nay đã năm năm, chiến tích trác việt đã quá rõ ràng, nhưng tình hình nội cung lại cực kỳ đìu hiu.
Những tú nữ được tuyển vào hàng năm theo thông lệ đến giờ vẫn chưa ai được Hoàng đế sủng ái, lại càng đừng nói đến có thể sinh con đẻ cái.
Các tú nữ nếu không phải được Ti nhạc môn của triều đình sắp xếp thì sẽ bị bổ nhiệm thành thị nữ cao cấp, thay thế cho những người tuổi già hồi hương.
Phi tần hậu cung thì oán giận, còn những nam nhân ở triều đình lại lo lắng.
Sau rất nhiều tấu chương yêu cầu tuyển hậu nạp phi, Triệu Đình Hạo rốt cục bị quấy rối không chịu được, trên triều giận dữ lôi đình, căm tức rời khỏi.
Chúng triều thần mặc dù sợ hãi Long uy, không dám lại nhiều lời, nhưng Thượng Quan Vân biết chuyện con nối dõi không thể nào qua loa vậy được.
Nhìn bóng lưng tức giận của Hoàng đế, Thượng Quan Vân chỉ có thể thở dài trong lòng, không nên để có chuyện gì xảy ra mới được.
Khi vô số thị vệ cung nữ bị Hoàng đế làm nơi trút giận, các huynh đệ nào biết Lý A Ngưu quan hệ thân mật với Hoàng đế đều định hy sinh đội trưởng, để tránh mình thành pháo hôi.
Tống Việt bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổi ban, đi trấn an con nộ long táo bạo kia.
Vừa đẩy cửa đi vào, liền có một lọ tẩy bút ném tới.
Tống Việt nghiêng người tránh đi, vật kia bay ra ngoài cửa, nghe bên ngoài hét thảm một tiếng.
Tống Việt thở dài, phỏng chừng thứ kia đập vào thái giám đang hầu ở ngoài rồi.
“Ai cho ngươi vào mà không gõ cửa!” Triệu Đình Hạo chẳng thèm xem ai, liền phẫn nộ quát rồi.
Tống Việt bất đắc dĩ, chỉ có thể lui ra ngoài dự định gõ cửa theo ý người ta.
Triệu Đình Hạo nghe thấy tiếng nói quen thuộc mới hồi thần, vội đi hai bước kéo Tống Việt lại bên người.
“Làm gì, ta còn muốn đi gõ cửa mà!”
Nam nhân nghe vậy liền nhìn coi thường, “Ngay cả đệ cũng muốn làm ta nổi điên sao?”
Tống Việt cười cười, vỗ vỗ khuôn mặt nam nhân.
“Ai chọc cho huynh phát hỏa mạnh như thế?”
Nam nhân không trả lời, kéo lấy y, hai ba phát đã lột y phục của Tống Việt.
Tống Việt khước từ nói, “Ban ngày ban mặt phát thần kinh gì chứ!”
Nam nhân mặc kệ y, còn kéo mặt nạ dịch dung trên mặt Tống Việt xuống. Động tác có chút thô bạo khiến Tống Việt đau một hồi.
“Làm cái quỷ gì vậy!”
Tống Việt cũng có chút phát hỏa.
Nam nhân kéo y đến nội thất trong thượng thư phòng, kéo chăn gấm lên, đẩy Tống Việt ngã xuống giường.
“Ngủ cùng ta một lát, ta sắp hai ngày không ngủ rồi.”
Nhìn dưới mắt nam nhân hiện quầng thâm, Tống Việt thả lỏng thân thể.
Nam nhân tựa vào bờ vai y, bá đạo ôm chặt lấy.
Một lúc sau, không nghe thấy tiếng thở đều đều chứng tỏ nam nhân đã đi vào giấc ngủ, Tống Việt nhíu mày hỏi, “Sao thế? Còn chưa ngủ được ư?”
Nam nhân càu nhàu một tiếng, “Đau đầu.”
Tống Việt liền ngồi dậy, để nam nhân gối lên đùi mình rồi giúp hắn xoa đầu.
Hồi lâu sau, nam nhân mới ngủ được.
Không khí tràn đầy mùi đàn hương thoang thoảng, trong phòng ánh sáng nhu hòa, Tống Việt cũng bắt đầu buồn ngủ.
Khi Tống Việt tỉnh dậy, nam nhân đã không thấy hình bóng, có lẽ là đi xử lý công vụ rồi.
Lúc này Tống Việt mới nhận ra, ban nãy Triệu Đình Hạo làm nũng với y là để y thả lỏng cảnh giác.
Ngay cả lý do vì sao Triệu Đình Hạo phát hỏa cũng không hỏi được, Tống Việt cảm thấy có chút thất bại.
Muốn dò la chuyện trong triều cũng chẳng khó khăn gì, chỉ cần hỏi những huynh đệ hàng ngày trực tại điện Tuyên Hoà là được.
Khi biết được ngọn nguồn rồi, tâm tình Tống Việt thoáng chốc hạ tới băng điểm.
Trải qua chuyện Hoàng Hà vỡ đê, cuối cùng Tống Việt cũng thấy rõ cảm tình của mình với nam nhân, cũng hạ quyết tâm không rời xa Triệu Đình Hạo nữa.
Nhưng dù sao hắn cũng là vua của một nước, có Hoàng đế nào trong lịch sử không phải tam cung lục viện, mỹ nhân đầy trời?
Dù cho thỉnh thoảng có chuyện chuyên sủng nam tính, cũng không làm cho hậu cung hư không.
Trước kia Tống Việt vốn vì chuyện tại bản thân mình mà phải cắt nhường mười sáu châu U Vân nên không thể nào tiêu tan được, nếu như bây giờ còn làm cho hoàng thất Thiên triều tuyệt hậu, chẳng phải càng phạm tội ác tày trời?
Đêm khuya, nhìn khuôn mặt ngủ mang theo một chút tính trẻ con của nam nhân, nghĩ đến một Cảnh Đức Đế trang nghiêm làm thiên hạ khiếp sợ, vĩnh viễn chỉ biết lộ ra bộ dạng yếu ớt trước mặt y, trái tim Tống Việt lại trở nên mềm mại, dường như ôm một cái sẽ tan chảy.
Qua vài ngày tự hỏi, một ngày, Tống Việt bí mật hẹn Thượng Quan Vân, nói rõ quyết định của mình.
Kế hoạch này muốn thành công, không thể thiếu sự giúp đỡ của Thượng Quan Vân.
Thượng Quan Vân nghe xong, sắc mặt nặng nề.
“Tướng quân, chuyện này quan trọng, Ngài suy nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tống Việt quay lưng đi.
“Đương nhiên đã nghĩ kỹ mới nói với ngươi.”
Ngữ khí vẫn bình ổn như trước, nhưng bàn tay nắm chặt sau lưng đã tiết lộ tâm tình của chủ nhân lúc này.
Thượng Quan Vân uể oải nói, “Nếu như tướng quân kiên trì, ta cũng không còn lời nào để nói. Nhưng tướng quân đã chuẩn bị tốt tâm lý thừa nhận thiên nộ của Hoàng thượng chưa?”
Tống Việt đạm nhiên nói, “Ta là người đã chết một lần rồi, còn chuyện gì phải sợ nữa.”
Xoay người lại, trên mặt Tống Việt mang theo nụ cười sủng nịch.
“Trước kia vì quốc gia thiên hạ, ta luôn luôn hi sinh hắn. Lúc này, ta thực sự muốn có một đứa con của hắn…”
Nghe vậy, Thượng Quan Vân chắp tay nói, “Vậy ta đi chuẩn bị…”
Tống Việt gật đầu, phất tay ý bảo Thượng Quan Vân lui xuống.
Ban đêm.
Trong tẩm cung, Tống Việt chuẩn bị đầy đủ rượu và thức ăn đã hạ xuân dược, chờ Triệu Đình Hạo trở về.
Trong cung ánh nến lung linh. Tống Việt mặc một chiếc áo bào nguyệt sắc tơ tằm, chỉ buộc nút hờ bên thắt lưng. Trường bào khẽ mở, lộ ra đôi chân thon dài. Vạt áo được thêu bằng hoa văn thanh lịch, nhưng lúc này lại thản nhiên lộ ra hương vị tình dục. Tống Việt thả tóc, chỉ dùng một đoạn gấm màu xanh cột lại ở đuôi.
Càng ngồi càng thấy trong phòng chán đến hoảng, Tống Việt đẩy cửa sổ ra, ánh trăng nhu hòa bao phủ vạn vật, thanh phong cuốn theo sợi tóc.
Khi Triệu Đình Hạo bước vào, vừa lúc trông thấy một màn như vậy.
Dưới ánh trăng, Tống Việt như được gột rửa, làm cho người ta có cảm giác mờ ảo như thần tiên tuyệt trần.
Triệu Đình Hạo đi tới không tiếng động, ôm thắt lưng người còn đang đờ ra đó.
Lúc này Tống Việt mới hồi phục tinh thần.
Nhanh chóng đóng cửa, Tống Việt xoay người lại.
“Uống một ly đi.”
Từ trước đến nay Triệu Đình Hạo chưa bao giờ phòng bị với Tống Việt, hơn nữa dược mà Thượng Quan Vân chọn vốn là thượng thừa, vô sắc vô vị, đương nhiên Triệu Đình Hạo không chú ý.
Uống vài chum lót bụng, nhìn Tống Việt rót rượu cho mình, xiêm y hé lộ, hiện lên màu da mê người, Triệu Đình Hạo không thể kiềm chế mà bắt đầu khô nóng.
Một tay kéo Tống Việt vào lòng.
Khi ngân bôi quý giá rơi xuống, hương rượu lan tỏa khắp phòng.
Nam nhân cấp bách muốn mở y bào trên người Tống Việt. Y không ngăn cản, nhưng cặp mắt đã mất tiêu cự từ lâu, nam nhân cũng không mở nổi cả nút buộc. Nổi giận, nam nhân liền xé rách ti bào giá trị thiên kim, thỏa mãn hôn lên trước ngực Tống Việt.
Biết dược hiệu đã bắt đầu phát tác, Tống Việt vốn muốn thực hiện kế hoạch lấy mận thay đào.
Nhưng lúc trước Thượng Quan Vân đã nói, nếu như chưa tới thời khắc mấu chốt mà đã gọi người vào thì rất có thể sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Tống Việt để đại sự trót lọt, chỉ có thể tận lực khơi mào tính dục của nam nhân.
Y khẽ cắn môi, dùng chút lực đặt nam nhân dưới thân, hôn lên môi hắn.
“Đừng nóng vội, từ từ sẽ đến…”
Tống Việt hôn một đường từ khuôn ngực rắn chắc của nam nhân xuống phía dưới, tới nơi hạ thể của hắn.
Tống Việt thường ngày tâm cao khí ngạo, dù là chuyện phòng the, cũng vẫn để Triệu Đình Hạo ‘hầu hạ’ là nhiều.
Đối với việc Tống Việt chủ động khác thường, làm sao Triệu Đình Hạo không nóng lòng như lửa đốt.
Khi khoang miệng ấm áp của Tống Việt ngậm lấy cự vật của nam nhân, tiếng thở dốc của hắn cũng nặng nề hơn.
Mồ hôi chảy ròng ròng từ trán xuống, ngay cả phần gốc bắp đùi cũng co giật.
Tống Việt ngây ngô phun ra nuốt vào.
Hiển nhiên cự vật của nam nhân làm y khó thể chịu được, nhưng Tống Việt vẫn cố hết sức để nam nhân càng thâm nhập hơn.
Vụng về mô phỏng theo động tác thường ngày của nam nhân, nhẹ nhàng dùng đầu lưỡi cuốn quanh phần đỉnh.
Tay nam nhân luồn vào tóc Tống Việt, miệng phát ra tiếng rên như buông thả dục vọng.
Thấy nhãn thần nam nhân đã mê ly tan rã, Tống Việt dùng khăn lụa đã chuẩn bị tốt buộc tay nam nhân, còn bịt đi đôi mắt ấy.
Khi mật thất vừa lộ ra, một bóng người đã mang theo một nữ tử đi ra.
Nữ tử ăn mặc hoàn toàn giống Tống Việt, ngay cả mùi hương trên người cũng là mùi hoa quế mà Tống Việt yêu nhất.
Vội vàng đổi vị trí với người kia, Tống Việt phải để mình nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trong nháy mắt khi xoay người khép cửa, Tống Việt như thấy được có một thân ảnh mềm mại trắng nõn quấn lên cơ thể tráng kiện của nam nhân.
Hít sâu một hơi khép cửa lại, Tống Việt dựa vào cửa trượt xuống.
Thượng Quan Vân vội vàng nâng y lên.
Nhất thời cảm giác buồn nôn xông tới, Tống Việt che miệng nôn khan.
Thượng Quan Vân thở dài nói, “Nếu không chịu được việc Hoàng Thượng ôm người khác, sao còn tự làm khổ chính mình? Thỉnh thoảng ích kỷ một chút không tốt ư?”
Mặt Tống Việt tái nhợt, không đáp, xoay người hướng về phía Thiên điện.
Trong tẩm cung, Triệu Đình Hạo xác thực là trúng “mê tình”, nhưng dù sao hắn cũng có thần công hộ thể, luôn có thể bảo trì thanh tỉnh ngay cả lúc hỗn loạn nhất.
Khi một thân thể nữ nhân quá mức nhiệt tình thân cận hắn, dù cơ thể như có hàng vạn con kiến đang cắn xé, nhưng lý trí đã hơi kéo về được.
Giật đứt tơ lụa buộc cổ tay, kéo ra mảnh vải che đôi mắt.
Triệu Đình Hạo chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo, ti bào vỡ vụn khoác ở trên người, thật là Tống Việt không sai.
Cự vật ở hạ thân lại bị nuốt trọn, suy nghĩ của Triệu Đình Hạo nhất thời bị cắt đứt.
Khi kẻ đang quấn quít trên người hắn trườn về phía trước, thèm muốn hôn lên đôi môi hắn, một mùi hương rõ ràng không thuộc về Tống Việt trốn chạy đến.
Như bị sét đánh trúng, Triệu Đình Hạo lập tức đẩy kẻ đang ở phía trên ra.
Nữ nhân kia đang động tình, bị Triệu Đình Hạo đẩy ra như vậy, liền đụng vào hình rồng được chạm khắc trên giường gỗ lim, phát ra tiếng thét thê thảm.
Thanh âm lanh lảnh khác với nam tính khiến cho đầu óc Triệu Đình Hạo càng thanh tỉnh hơn.
Hắn lập tức vận công cưỡng chế xuân dược.
Dù bị đẩy đi rồi nhưng nữ nhân kia còn chưa từ bỏ ý định mà dán lại.
Rốt cuộc Triệu Đình Hạo đã thấy rõ người trước mắt, một trận rống giận, nhấn vào nút ám cách trên giường, bảo kiếm liền lộ ra.
May mà nữ nhân kia phản ứng nhanh, thêm vào việc Triệu Đình Hạo đang trúng dược nặng, động tác chậm chạp, bằng không thì đầu ả cũng đã sớm dọn nhà.
Mặc dù tránh khỏi một kích trí mạng, nhưng cánh tay ả đã bị chém một kiếm sâu thấy xương.
Dù có được Long loại có thể mẫu bằng tử quý, nói không chừng có thể làm mẫu nghi thiên hạ, nhưng thấy Hoàng đế đang nổi cơn điên như thế, vẫn là giữ mạng quan trọng hơn.
Không để ý kế hoạch đã định, nữ nhân kia ôm vết thương lớn tiếng kêu cứu.
Thượng Quan Vân ở ngoài cửa biết kế hoạch thật bại, cũng chỉ có thể lập tức vào cửa cứu người.
Chặn kiếm Triệu Đình Hạo đánh xuống, Thượng Quan Vân một phát kéo nữ nhân bị dọa ngất kia lên, đồng thời ngăn cản thế công của Triệu Đình Hạo.
Triệu Đình Hạo lúc này giận giữ công tâm đâu lo được nhiều thế, tự nhiên gặp người liền chém, chiêu chiêu đoạt mệnh.
Trong tẩm cung phát ra động tĩnh lớn như vậy, dù ở thiên điện, Tống Việt cũng bị kinh động, vội vàng chạy qua.
Vì trù bị cho kế hoạch đêm nay nên tạp vụ nhân trong cung đã bị Thượng Quan Vân lui sạch, nhìn Thượng Quan Vân một mình sắp không ngăn được Triệu Đình Hạo, Tống Việt vội vàng nhảy vào chiến cuộc.
Chặn một kiếm do Triệu Đình Hạo đánh xuống, Tống Việt ý bảo Thượng Quan Vân mau chóng đem nữ nhân khiến Triệu Đình Hạo phát cuồng đi.
Lắc mình kéo Triệu Đình Hạo vào phòng, Tống Việt chốt cửa lại, liền thả lòng hết thảy phòng ngự.
Khi kiếm của Triệu Đình Hạo cách Tống Việt trong gang tấc, sát khí sôi trào kia liền tiêu tan.
Tống Việt mở ra đôi mắt đã nhắm chặt.
Thấy Triệu Đình Hạo đang nhìn mình bằng ánh mắt tuyệt vọng, một câu cũng không nói được.
Thấy cự vật dưới thân nam nhân đang dâng trào, vì dùng nội kình cưỡng chế dược lực khiến cho khí huyết bốc lên, trên trán hắn kinh mạch bạo đột.
Tống Việt vốn đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng thừa nhận cơn thịnh nộ của nam nhân nếu sự tình vỡ lở, nhưng khi thực sự đối mặt rồi, vẫn không tránh được trong lòng đau nhức.
Tống Việt lo lắng nam nhân gặp chuyện không may, liền cởi y bào muốn giải dược lực cho hắn.
Ai ngờ khi y còn chưa kịp tới gần, đã bị một luồng cường lực đẩy ra.
Lưng Tống Việt đập vào cửa đến phát đau.
Tống Việt giật mình đón nhận nhãn thần của Triệu Đình Hạo.
Đó là khí sức cuồng nộ mà táo bạo như sư tử.
Thanh âm Tống Việt có chút run rẩy, “Đừng nóng giận, để ta giúp huynh…”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy thanh âm nguội lạnh của nam nhân.
“Cút đi.”
Gần như chưa bao giờ nghe nam nhân nói nặng với y như vậy, nhất thời Tống Việt không thể thích ứng, chỉ có thể đứng đực ra.
Keng một tiếng.
Lợi kiếm trong tay nam nhân bay tới chỗ Tống Việt, lướt qua gương mặt y, xuyên thấu cánh cửa dày.
Vài sợi tóc đen rơi xuống, mặt Tống Việt đã trào ra huyết hồng.
Như nước mặt, rơi đọng trên mặt đất.
“Ta bảo ngươi cút ra ngoài! Cút! Cút!! Cút!!!”
Nam nhân rống giận, nguyên bản khí tức bất định càng thêm hỗn loạn, trong miệng tràn ra tiên huyết.
Lúc này Tống Việt mới phản ứng lại.
Y túm lấy y bào trên mặt đất, tùy tiện khoác lên mình, xoay người ra ngoài.
Vừa lúc Thượng Quan Vân đã xử lý xong ả nữ nhân kia, vội vàng trở về xem tình hình.
Thấy Thượng Quan Vân, Tống Việt tự tát mình vài cái để tinh thần hỗn loạn tập trung lại.
“Mau mau gọi người chuẩn bị nước đá đưa vào tẩm cung, phải nhanh.”
Thấy Tống Việt vốn lãnh tĩnh mà nay lộ ra thần tình như vậy, Thượng Quan Vân biết lần này thực sự đùa quá trớn rồi.
Nếu như ngay Tống Việt cũng không trấn an được cơn thịnh nộ của hoàng đế đại nhân thì trên triều đình, thậm chí cả lê dân bách tính, nói không chừng sẽ phải chịu tao ương.
Kéo lấy Tống Việt muốn đi ra ngoài, “Chuyện ở đây để ta xử lý, Tướng quân hãy lánh trước đi.”
Biết sự tồn tại của mình chỉ càng kích thích Triệu Đình Hạo hơn, Tống Việt nhìn ánh mắt lo lắng của Thượng Quan Vân, chỉ có thể đờ đẫn gật đầu.
Như cái xác không hồn trở về thiên điện, trong đầu không ngừng lặp lại ánh mắt cuồng nộ, không thể hiểu được của nam nhân.
Dù cho sau sự kiện đê vỡ kia, y cũng chưa từng nhìn thấy Triệu Đình Hạo như vậy.
Bị người yêu thương nhất phản bội —
Trong mắt Triệu Đình Hạo, hắn đã trở thành công cụ sinh sản nối dõi tông đường cho hoàng tộc Thiên triều.
Tống Việt lại có thể để người khác chia sẻ mình.
Tống Việt là tất cả với hắn, dù thế nào hắn cũng không thể chịu được sự lợi dụng đó.
……….
Tống Việt hiểu rất rõ những suy nghĩ trong lòng Triệu Đình Hạo.
Nhưng chuyện này là do chính mình quyết định, một khi bắt đầu rồi, sẽ không thể quay lại được.
Vết nứt giữa y và Triệu Đình Hạo, không biết có thể lấp đầy lại không.
Tống Việt thả mình xuống giường, nhìn màn che tuyệt mĩ trên cao.
Ngoài cửa nhập vào từng đợt gió lạnh.
Tống Việt cuộn tròn thân mình quay mặt vào trong.
Lạnh quá…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất