Chim Hoàng Yến Bị Trói Buộc Bởi Chính Mình
Chương 4: Nụ Hôn
Editor: Anbel
Lưu ý: lời thoại nội tâm của bé Âm sẽ được in nghiêng
Thân thể Phương Dạ Âm bị cường ngạnh mở rộng, cả người mềm mại vô lực mà chống đẩy trên mặt bồn, mặt đá cẩm thạch lạnh buốt làm toàn thân cậu có chút tê dại, da thịt nõn nà không khỏi ửng đỏ lên vì tình dục, quyến rũ đến mức làm người khác khó có thể kiềm chế.
Đôi mắt cậu mờ mịt nhìn mặt gương bị làn hơi nước bao phủ, trên đó phản chiếu bóng dáng hai người mờ ảo đang quấn lấy nhau kịch liệt.
Kinh tởm, kinh tởm thật sự.
Chỉ cần là ở trong phòng tắm, toàn thân hắn đều không thể nào thả lỏng.
Thế nhưng là cái tên này lại cực kỳ thích ở trong phòng tắm mà chơi hắn.
Đôi mắt Phương Dạ Âm trào ra nước mắt, suy nghĩ của cậu không khỏi không nhớ về đoạn thời gian đen tối nhất của mình.
~~~~~~~~~~~~
Tần Dạ Phương đem cậu trói vào giường, ép buộc cậu phải tiếp nhận hắn, nhưng cậu không nhịn được mà luôn cảm thấy buồn nôn, cho dù là trong bụng không có gì cả thì cũng nôn ra nước chua cùng dịch mật ----- Trong đoạn thời gian đó, phòng tắm trở thành nơi mà hai người thường xuyên lui tới nhất.
~~~~~~~~~~~~
Nước từ vòi hoa sen không ngừng phun lên thân thể của hai người. Theo dòng nước chảy dọc theo eo và bụng, hai bên chân và giữa đùi, dòng nước mập mờ chảy xuống, thật khó để người khác phân biệt được đó là dấu vết mập mờ còn sót lại hay là giọt nước bình thường đang chảy xuống.
Phương Dạ Âm ngửa mặt lên, khuôn mặt bị nước tạt vào, cậu cố gắng đè nén lại ác ý trong lòng, thân thể chịu không nổi bắt đầu căng cứng lại. Không ngờ, những điều này lại giống như lấy lòng Tần Việt Phương, hắn hưng phấn đến mức hai mắt đỏ lên, tình dục mãnh liệt làm nụ cười trên môi hắn có chút ác ý, hắn hôn mạnh lên tai lên cổ người dưới thân, trên tay tăng thêm lực vuốt ve thân thể mềm mại, bắt đầu tiến vào một vòng tình dục mới.
Hắn rất thích cảm giác ôm chặt, cùng quấn lấy nhau với người dưới thân.
"Bảo bối, em thật tuyệt."
...
Sau khi tình dục kết thúc, Phương Dạ Âm toàn thân vô lực nằm gọn trong lòng ngực của Tần Việt Phương, hai người cùng nhau nằm trong bồn tắm lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp bình yên hiếm có.
Ngón tay của Phương Dạ Âm có chút run rẩy, Tần Việt Phương tươi cười nắm lấy tay cậu kéo đến khẽ liếm hôn ngón tay mảnh khảnh thon dài một chút.
"Mỗi lần chúng ta làm tại phòng tắm cậu đều nhạy cảm đến như vậy. Ha... tôi rất thích điều đó."
Phương Dạ Âm cúi đầu thấp xuống một chút, mái tóc hơi dài che khuất đi biểu tình trên mặt để người trên đỉnh đầu không thể trông thấy.
Nếu có thể được làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ từ bỏ cái tật thích nói lời trêu ghẹo này của mình.
Tuy nhiên, có lẽ là hắn không thể nào có cơ hội như vậy được.
Bên ngoài vang lên tiếng nhạc chuông, có lẽ là điện thoại của Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương làm việc rất rõ ràng, hắn ghét nhất là những chuyện vặt rãnh làm phí thời gian của hắn. Cho nên điện thoại vào lúc này, nhất định là chuyện vô cùng quan trọng.
Ánh mắt Tần Việt Phương tối lại, môi đôi có vẻ hững hờ khẽ cong lên tạo thành một vòng cong lạnh lùng.
Phương Dạ Âm bị hắn bế lên mang ra khỏi phòng tắm, mặc tiếng điện thoại di động kêu vang ầm ĩ trong phòng cho đến khi đem Phương Dạ Âm đặt lên giường, hắn mới không nhanh không chậm mà trả lời điện thoại.
"Mọi chuyện làm tốt chứ?"
Bên kia đầu điện thoại không biết nói gì đó, Tần Việt Phương hơi ngưng nói một chút, giọng nói bỗng dưng dịu dàng đến hết mức, tự như đang thì thầm bên tai tình nhân.
"Muốn ngăn cản tôi? Bọn họ thế mà có ý tưởng rất hay đấy."
Hắn ngồi trên ghế mềm bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hai chân thẳng tắp thon dài vắt chéo nhau, trên tay cầm một điếu thuốc nhưng chưa được đốt lên. Hắn nhìn ánh đèn nhộn nhịp phản chiếu bên ngoài cửa sổ, ý cười trên khóe môi càng lúc càng sâu, vẻ mặt ôn nhu tao nhã không nói nên lời.
Nhưng Phương Dạ Âm lại rất quen thuộc với dáng vẻ này, đó chính là lúc mà hắn ta không vui.
Trong não Phương Dạ Âm đảo một vòng, cẩn thận suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong hai năm nay. Lúc này mà bị người khác cản trở ắt hẳn chính là sự kiện kia....
Tần Việt Phương nghe báo cáo trong điện thoại, miệng cười nhạt một tiếng, dáng vẻ trông như chả thèm để ý. Hắn quay đầu nhìn thấy chú chim hoàng yến nhỏ của hắn nhẽ mở to đôi mắt ngơ ngác, lông mi dày khẽ rung động, trên người quấn hờ ga trải giường, nửa người trên lõa lồ, bả vai trắng trẻo lộ ra, mềm mại đáng yêu còn mang theo dấu vết ửng đỏ kiều diễm vừa được người khác yêu thương.
Trong lòng hắn khẽ động một chút, hắn liền lập tức đi qua, cúi người xuống hôn lên môi cậu, mặc kệ người bên kia đầu dây điện thoại vẫn đang nói.
- --------------
Lưu ý: lời thoại nội tâm của bé Âm sẽ được in nghiêng
Thân thể Phương Dạ Âm bị cường ngạnh mở rộng, cả người mềm mại vô lực mà chống đẩy trên mặt bồn, mặt đá cẩm thạch lạnh buốt làm toàn thân cậu có chút tê dại, da thịt nõn nà không khỏi ửng đỏ lên vì tình dục, quyến rũ đến mức làm người khác khó có thể kiềm chế.
Đôi mắt cậu mờ mịt nhìn mặt gương bị làn hơi nước bao phủ, trên đó phản chiếu bóng dáng hai người mờ ảo đang quấn lấy nhau kịch liệt.
Kinh tởm, kinh tởm thật sự.
Chỉ cần là ở trong phòng tắm, toàn thân hắn đều không thể nào thả lỏng.
Thế nhưng là cái tên này lại cực kỳ thích ở trong phòng tắm mà chơi hắn.
Đôi mắt Phương Dạ Âm trào ra nước mắt, suy nghĩ của cậu không khỏi không nhớ về đoạn thời gian đen tối nhất của mình.
~~~~~~~~~~~~
Tần Dạ Phương đem cậu trói vào giường, ép buộc cậu phải tiếp nhận hắn, nhưng cậu không nhịn được mà luôn cảm thấy buồn nôn, cho dù là trong bụng không có gì cả thì cũng nôn ra nước chua cùng dịch mật ----- Trong đoạn thời gian đó, phòng tắm trở thành nơi mà hai người thường xuyên lui tới nhất.
~~~~~~~~~~~~
Nước từ vòi hoa sen không ngừng phun lên thân thể của hai người. Theo dòng nước chảy dọc theo eo và bụng, hai bên chân và giữa đùi, dòng nước mập mờ chảy xuống, thật khó để người khác phân biệt được đó là dấu vết mập mờ còn sót lại hay là giọt nước bình thường đang chảy xuống.
Phương Dạ Âm ngửa mặt lên, khuôn mặt bị nước tạt vào, cậu cố gắng đè nén lại ác ý trong lòng, thân thể chịu không nổi bắt đầu căng cứng lại. Không ngờ, những điều này lại giống như lấy lòng Tần Việt Phương, hắn hưng phấn đến mức hai mắt đỏ lên, tình dục mãnh liệt làm nụ cười trên môi hắn có chút ác ý, hắn hôn mạnh lên tai lên cổ người dưới thân, trên tay tăng thêm lực vuốt ve thân thể mềm mại, bắt đầu tiến vào một vòng tình dục mới.
Hắn rất thích cảm giác ôm chặt, cùng quấn lấy nhau với người dưới thân.
"Bảo bối, em thật tuyệt."
...
Sau khi tình dục kết thúc, Phương Dạ Âm toàn thân vô lực nằm gọn trong lòng ngực của Tần Việt Phương, hai người cùng nhau nằm trong bồn tắm lặng lẽ tận hưởng sự ấm áp bình yên hiếm có.
Ngón tay của Phương Dạ Âm có chút run rẩy, Tần Việt Phương tươi cười nắm lấy tay cậu kéo đến khẽ liếm hôn ngón tay mảnh khảnh thon dài một chút.
"Mỗi lần chúng ta làm tại phòng tắm cậu đều nhạy cảm đến như vậy. Ha... tôi rất thích điều đó."
Phương Dạ Âm cúi đầu thấp xuống một chút, mái tóc hơi dài che khuất đi biểu tình trên mặt để người trên đỉnh đầu không thể trông thấy.
Nếu có thể được làm lại từ đầu, hắn nhất định sẽ từ bỏ cái tật thích nói lời trêu ghẹo này của mình.
Tuy nhiên, có lẽ là hắn không thể nào có cơ hội như vậy được.
Bên ngoài vang lên tiếng nhạc chuông, có lẽ là điện thoại của Tần Việt Phương.
Tần Việt Phương làm việc rất rõ ràng, hắn ghét nhất là những chuyện vặt rãnh làm phí thời gian của hắn. Cho nên điện thoại vào lúc này, nhất định là chuyện vô cùng quan trọng.
Ánh mắt Tần Việt Phương tối lại, môi đôi có vẻ hững hờ khẽ cong lên tạo thành một vòng cong lạnh lùng.
Phương Dạ Âm bị hắn bế lên mang ra khỏi phòng tắm, mặc tiếng điện thoại di động kêu vang ầm ĩ trong phòng cho đến khi đem Phương Dạ Âm đặt lên giường, hắn mới không nhanh không chậm mà trả lời điện thoại.
"Mọi chuyện làm tốt chứ?"
Bên kia đầu điện thoại không biết nói gì đó, Tần Việt Phương hơi ngưng nói một chút, giọng nói bỗng dưng dịu dàng đến hết mức, tự như đang thì thầm bên tai tình nhân.
"Muốn ngăn cản tôi? Bọn họ thế mà có ý tưởng rất hay đấy."
Hắn ngồi trên ghế mềm bên cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, hai chân thẳng tắp thon dài vắt chéo nhau, trên tay cầm một điếu thuốc nhưng chưa được đốt lên. Hắn nhìn ánh đèn nhộn nhịp phản chiếu bên ngoài cửa sổ, ý cười trên khóe môi càng lúc càng sâu, vẻ mặt ôn nhu tao nhã không nói nên lời.
Nhưng Phương Dạ Âm lại rất quen thuộc với dáng vẻ này, đó chính là lúc mà hắn ta không vui.
Trong não Phương Dạ Âm đảo một vòng, cẩn thận suy nghĩ về những sự kiện xảy ra trong hai năm nay. Lúc này mà bị người khác cản trở ắt hẳn chính là sự kiện kia....
Tần Việt Phương nghe báo cáo trong điện thoại, miệng cười nhạt một tiếng, dáng vẻ trông như chả thèm để ý. Hắn quay đầu nhìn thấy chú chim hoàng yến nhỏ của hắn nhẽ mở to đôi mắt ngơ ngác, lông mi dày khẽ rung động, trên người quấn hờ ga trải giường, nửa người trên lõa lồ, bả vai trắng trẻo lộ ra, mềm mại đáng yêu còn mang theo dấu vết ửng đỏ kiều diễm vừa được người khác yêu thương.
Trong lòng hắn khẽ động một chút, hắn liền lập tức đi qua, cúi người xuống hôn lên môi cậu, mặc kệ người bên kia đầu dây điện thoại vẫn đang nói.
- --------------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất