Phượng Giá

Chương 17: Trùng Biến (7)

Trước Sau
Edit: Huyên

Sau khi ra khỏi Sở phủ, vợ chồng Trịnh Cửu ai cũng không nói gì, bầu không khí có hơi ngưng trệ.

Trong lòng Trương Xuân Thúy rất loạn, Trương An Bình sao lại nhảy sông tự sát? Chẳng lẽ là có liên quan đến sự kiện kia....

Nhìn thoáng qua thê tử chỉ lo cắm đầu đi đường, Trịnh Cửu cảm thấy rất khó chịu, thấp giọng hỏi: "Có phải nàng vẫn còn nghĩ đến tên Trương An Bình kia không?"

Trương Xuân Thúy giương mắt nhìn hắn ta, trong lòng tức giận, nói chuyện cũng có chút lớn tiếng, "Nhớ hắn thì sao?"

Lửa giận của Trịnh Cửu bốc lên: "Nàng là người của Trịnh Cửu ta, nghĩ đến người đàn ông khác chính là bất trung với ta, ta có thể bỏ nàng!"

"Chàng!" Trương Xuân Thúy muốn phát tác, nhưng lại nhịn xuống, nói: "Hắn đã là người chết, chàng so đo với một người chết làm gì."

Trịnh Cửu á khẩu không trả lời được.

Trầm mặt một hồi lâu.

Trương Xuân Thúy bất an lẩm bẩm: "Vì sao An Bình lại nhảy sông tự sát?"

Chẳng lẽ biết là mình hại hắn, nhất thời nghĩ quẩn...... Sẽ không, hắn sẽ không biết là mình động tay chân, Trương Xuân Thúy an ủi bản thân, thế nhưng trong lòng vẫn luôn để tâm đến.

Trịnh Cửu hừ lạnh một tiếng, lúc đầu Trương Xuân Thúy muốn gả cho Trương An Bình, nếu không phải...... Trịnh Cửu bỗng nhiên nghĩ đến, con côn trùng âm hồn bất tán kia không biết là có quan hệ gì với Trương An Bình không, thế nhưng Trương An Bình đã chết, sao lại có liên quan với con côn trùng đó được?

Trịnh Cửu lắc lắc đầu, cảm thấy mình cả nghĩ quá rồi, nói tới nói lui đều do ngày đó mình thần xui quỷ khiến đi đập con côn trùng quỷ dị kia, bởi vậy nó mới có thể cắn chết mình không thả, không dọa mình tới nguy hiểm đến tính mạng thì sẽ không chịu bỏ qua, cũng không biết tên Sở Đông Ly kia có đáng tin không...

***

Sở phủ.

Dưới ảnh hưởng của Tiểu Đoàn Tử, gần đây Sở Đông Ly cũng thích uống mật ong, mỗi ngày đều sẽ uống ba chén, sáng trưa chiều mỗi buổi một chén.

Nhìn bộ dáng hưởng thụ của bọn họ một người một mao cầu híp mắt chép miệng giống như đang nhấm nháp rượu ngon tuyệt thế, khóe miệng của Khổng Tước giật một cái, trong lòng tự nhủ: Mật ong này thật sự uống ngon đến như vậy? Nhất là Tiểu Đoàn Tử, hoàn toàn coi mật ong là cơm luôn rồi, nói đến cũng kỳ quái, đừng nhìn Tiểu Đoàn Tử không ăn uống gì, vậy mà lớn nhanh ghê gớm, mấy ngày nay đã mập thêm một vòng, tròn vo, cực kỳ đáng yêu, chỉ là tính tình không được lắm, lực phá hoại lại lớn......

Nghĩ đến trước đây không lâu vườn hoa biến thành một đống hỗn độn, Khổng Tước nhức cả đầu.

"Tiểu Ly Tử, ngươi cảm thấy việc này như thế nào?"

Sở Đông Ly sờ sờ cằm, nói: "Quan hệ của Trương Xuân Thúy và Trương An Bình hẳn là không bình thường."

Khổng Tước không hiểu: "Sao lại có liên quan đến Trương Xuân Thúy?"

Sở Đông Ly sờ soạng Tiểu Đoàn Tử hai cái, nói: "Uầy, Đoàn Đoàn hình như cưng lại mập lên rồi."

Tiểu Đoàn Tử run run mí mắt —— Ngạc nhiên.



Sở Đông Ly nói: "Vừa rồi ngươi có chú ý tới không, nghe tin Trương An Bình chết, Trương Xuân Thúy phản ứng rất lớn."

Khổng Tước gật đầu, "Cái này cũng không có gì lạ, nàng là người của thôn Trương gia, tất nhiên là có quen biết Trương An Bình, có lẽ còn rất quen thuộc cho nên phản ứng lớn cũng bình thường."

Sở Đông Ly khoát tay, "Nhưng Trương Xuân Thúy ngoại trừ kinh ngạc ra bên ngoài, còn có chút bất an."

"Bất an?"

Sở Đông Ly gật đầu, "Đúng, là bất an, có rất nhiều loại tình huống bất an, tỷ như sợ hãi, lo lắng, chột dạ cái gì đó, Trương Xuân Thúy bất an là thuộc về chột dạ, mà một người khi chột dạ bình thường đều là làm chuyện gì đó không tốt, hẳn là Trương Xuân Thúy này đã từng có xin lỗi với Trương An Bình?"

Khổng Tước hồ đồ: "Dù cho Trương Xuân Thúy thật sự đã từng làm chuyện có lỗi với Trương An Bình, vậy thì chuyện này có quan hệ gì với Trịnh Cửu? Ta đang hỏi ngươi, ngươi cảm thấy chuyện con côn trùng quỷ dị kia là thế nào?"

Sở Đông Ly không trả lời ngay mà đi vuốt lông cho Tiểu Đoàn Tử: "Đoàn Đoàn, sao cưng lại chấp nhất với con côn trùng kia vậy?"

Hẳn là Đoàn Đoàn đã thấy con côn trùng kia rồi?

Sở Đông Ly sờ sờ cằm, mỗi ngày hắn và Tiểu Đoàn Tử hình bóng không rời, nếu nói Tiểu Đoàn Tử đã thấy con côn trùng kia thì hẳn mình cũng nên thấy rồi chứ nhỉ, gần đây nơi có khả năng nhìn thấy con côn trùng kia chính là Trùng Sơn, thế thì chắc là ở nơi đó rồi?

"Đoàn Đoàn cưng thấy con côn trùng đó ở Trùng sơn đúng không?"

Tiểu Đoàn Tử gật đầu.

"Xem ra cần phải đi một chuyến nữa đến Trùng sơn rồi." Sở Đông Ly lẩm bẩm, hắn ừng ực ừng ực uống xong mật ong, lau lau miệng rồi chạy ra ngoài, "Khổng Tước, ta đi ra ngoài, đại khái đến chạng vạng tối mới trở về."

"Ai...." Khổng Tước mới kêu một tiếng, Sở Đông Ly đã mang theo Tiểu Đoàn Tử chạy không còn bóng dáng. (tieuhuyen1205.wordpress.com)

Khổng Tước thở dài, cúi đầu nói với một đống mao cầu đang nằm: "Chủ nhân các ngươi, có mới nới cũ."

Nhóm mao cầu tín nhiệm mà nhìn Khổng Tước: Không sợ, chúng ta còn có ngươi.

....

Lúc ra cửa thành Nam, Sở Đông Ly lại nhìn thấy lão đầu bán hạt dẻ rang kia, chỉ là lần này lão ta không bán hạt dẻ rang nữa, cũng không bán kẹo hồ lô mà đổi sang bán trứng ngâm trà (*).

(*) raw 茶叶蛋, tôi tra thì thấy Việt Nam có nhiều cách gọi như trứng ngâm trà, trà trứng, trứng gà trà hay chè hột gà trà, là món ăn nhẹ rất phổ biến ở Trung Quốc được họ ăn quanh năm, nhưng nhiều nhất vào dịp Tết Nguyên đán bởi họ coi đây là món ăn đem lại sự thịnh vượng, may mắn.

Lão đầu này rất cổ quái, người khác bán đồ kiểu gì cũng sẽ gào to một hai tiếng, còn lão ta tựa như người câm, cả buổi cũng không hé một tiếng.

Sở Đông Ly nhịn không được nghĩ: Chẳng lẽ mỗi ngày lão đầu này đều bán đồ ăn khác nhau?

Lão đầu thấy Sở Đông Ly nhìn mình chằm chằm liền hỏi: "Tiểu ca muốn mua trứng ngâm trà à?"

Sở Đông Ly lắc đầu, hắn cũng không muốn lại bị tiêu chảy.

Lão đầu không lên tiếng.

Sở Đông Ly đang muốn ra khỏi cửa thành, bỗng nhiên thấy có mấy người giận đùng đùng vây quanh lão đầu, nhao nhao nói con của bọn họ hôm qua ăn kẹo hồ lô của lão bán mà bị tiêu chảy....



Sở Đông Ly: "..." Hóa ra hắn không cô đơn.

Hắn rất chân thành nói với Tiểu Đoàn Tử: "Hôm qua chúng ta đốt kẹo hồ lô của lão ta là đang làm việc thiện."

Tiểu Đoàn Tử liếc một lão đầu ôm trứng ngâm trà lao ra khỏi vòng vây, tràn đầy phấn khởi: Vậy hôm nay có đốt trứng ngâm trà không?

Sở Đông Ly nhìn thoáng qua lão đầu bị đuổi đến chạy trối chết, cười ha ha một tiếng: "Không cần đốt, để lão ta bị người đuổi giết đi."

Đi đến cửa thôn của thôn Trương gia, đang muốn quẹo sang phía bên phải đi lên Trùng sơn thì bỗng nhiên thấy xa xa trên đường có một người đang đi tới, hơi quen mắt, chính là Trương Xuân Thúy.

Lòng Sở Đông Ly khẽ động, lách mình trốn vào trong ruộng bắp.

Trương Xuân Thúy cúi đầu tâm sự nặng nề...... Sau khi nhìn nàng ta đi qua, Sở Đông Ly đang muốn đi theo phía sau, vừa mới đứng lên, Tiểu Đoàn Tử trên vai bỗng nhiên kêu một tiếng, Sở Đông Ly cúi đầu thấy Tiểu Đoàn Tử quay đầu nhìn phía sau.

Nhìn lại, trên đường lại có một người đang đi tới —— Trịnh Cửu.

Thấy Trương Xuân Thúy và Trịnh Cửu một trước một sau đi vào thôn Trương gia, Sở Đông Ly híp mắt lại, hai vợ chồng này có vẻ như có rất nhiều bí mật...

Trương Xuân Thúy rất bất an, nàng ta vội vàng muốn biết vì sao Trương An Bình lại nhảy sông tự sát, hi vọng không phải là bởi vì nguyên nhân kia, nếu không mình chẳng khác nào gián tiếp hại chết hắn, lúc trước nàng ta không nghĩ tới sẽ hại chết Trương An Bình, nàng ta không nghĩ...

Đi theo Trương Xuân Thúy và Trịnh Cửu đến nhà Trương An Bình, Sở Đông Ly nói thầm một tiếng: Quả nhiên là thế.

Trương Xuân Thúy đứng trước cửa mà lòng thấp thởm, nhiều lần nhấc chân muốn đi vào trong, thế nhưng vừa mới nâng chân lên lại rụt về...... Nàng ta sợ hãi, sợ hãi chân tướng.

Hít vào một hơi thật sâu, Trương Xuân Thúy rốt cục cũng đẩy cửa đi vào.

"Đại nương, đại nương, ngài có ở nhà không?"

Trương Xuân Thúy gọi vài tiếng thì thấy mẹ của Trương An Bình Trương đại tẩu từ trong nhà đi ra.

Nhìn thấy Trương Xuân Thúy, vẻ mặt Trương đại tẩu lãnh đạm, hỏi: "Ngươi tới làm gì?"

Trương Xuân Thúy lúng túng: "Con nghe nói An Bình hắn nhảy sông tự sát, có phải là sự thật không?"

Trương đại tẩu không trả lời.

"An Bình hắn vì sao lại, vì sao...."

"Ngươi hỏi ta vì sao nó lại tự sát đúng không?" Trương đại tẩu bỗng nhiên cười ha ha, tiếng cười bén nhọn chói tai, "Vấn đề này hẳn là phải hỏi ngươi, ngươi nói cho ta đi, con ta vì sao lại bỏ người mẹ này đi nhảy sông tự sát, nói cho ta nghe đi!"

Trương Xuân Thúy cả kinh lui ra phía sau hai bước, mặt mũi đỏ bừng lên, hồi lâu cũng không nói nổi một chữ.

Trương đại tẩu hừ lạnh: "Ngươi cút đi, ta không muốn nhìn thấy ngngươi."

Nói xong lập tức đẩy Trương Xuân Thúy ra cổng, trước khi đóng cửa lại, Trương đại tẩu hung tợn nói: "Ngươi không có kết cục tốt, bao gồm cái tên Trịnh Cửu kia!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau