Chương 72: Trị liệu
Edit: Bánh
Dù có ăn cơm mềm hay không, Lê Hiểu Hàm đã bị "thành ý" của Thiệu Trì làm lung lay, tất nhiên là, chuyện được nhìn Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc ở cạnh bên nhau chính là điểm mấu chốt, cậu không muốn hai đứa nhỏ phải tách nhau ra.
Hơn thế nữa, sau khi Lê Hiểu Hàm và Hiểu Bắc về nhà, Thiệu Trì đã gửi cho cậu rất nhiều ảnh chụp cùng video anh quay cho cặp song sinh, có rất nhiều tấm cậu không biết là anh chụp được lúc nào, rõ ràng là lúc nào cũng kè kè với nhau, thế mà anh lại chụp được, vô lý.
Tất nhiên là, Lê Hiểu Hàm không biết được những tấm ảnh đó là Thiệu Trì dặn bảo mẫu chụp rồi đưa lại cho anh.
Thiệu Trì cứ cò kè bám theo Lê Hiểu Hàm lải nhải, muốn cậu chuyển nhà, lúc nào cũng bị dụ dỗ như thế, bố ai chịu nổi, nếu muốn cho Hiểu Bắc những thứ tốt nhất, với gia cảnh hiện tại của Lê Hiểu Hàm đúng là không cho nổi, lại bị ai kia cứ kêu réo mãi khiến cậu bắt đầu rục rịch.
Một hôm nọ, Lê Hiểu Hàm đến trường xong vào buổi sáng, buổi chiều đến Trì Đằng thì lại "tình cờ" gặp Thiệu Trì đang chờ mình, thế nhưng anh lại không thảo luận chuyện công tác với cậu, mà lấy ra một phương án trị liệu hoàn chỉnh hơn cái cũ đưa cho Lê Hiểu Hàm.
Đương nhiên là sau khi mở ra, Lê Hiểu Hàm lại buồn bực khi phát hiện nội dung phương án hình như là nhằm vào mình, vì liệu trình này có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng tiền đề là Thiệu Nam và Hiểu Bắc cần phải sống chung.
Ngẫm lại thì hai cục cưng mới vừa nhận lại nhau, tách chúng ra thì có hơi nhẫn tâm, tuy rằng tối nào cũng cho cả hai gọi video nói chuyện, chỉ có một mình Tiểu Nam nói, thi thoảng Hiểu Bắc mới đáp lại, nhưng như thế thật sự rất bất tiện, cũng không thể nhìn Thiệu Nam và Hiểu Bắc ôm nhau ngủ, Thiệu Trì lại còn cố ý rủ rỉ bên tai cậu: "Anh muốn chụp hình hai đứa nhỏ lúc cùng ăn cùng ngủ cùng chơi trò chơi quá đi...."
Những lúc đó Lê Hiểu Hàm chỉ muốn dùng sách đập vào mồm Thiệu Trì, anh phiền vãi!
Chuyện ở chung cần phải suy nghĩ cho kĩ mới được chứ? Hơn nữa cậu còn mới chuyển nhà chưa được bao lâu.
Lưu Vũ Côn giờ đã trở thành một người bạn của Lê Hiểu Hàm, nhưng hầu hết mọi chuyện đều là cậu tự quyết định, thi thoảng lại tâm sự xả hơi với anh mà thôi, còn chuyện Thiệu Trì thích cậu, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thế nhưng lúc ở công ty, mối quan hệ giữa Lê Hiểu Hàm và Thiệu Trì vẫn chưa được tiết lộ, chỉ có vài người quen mới biết mà thôi, dù gì Lê Hiểu Hàm sống kín đáo quen rồi, còn Thiệu Trì lúc muốn tìm người yêu đương sẽ nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Nham Hải, Trì Việt Lam cùng Lâm Vũ Phương, người ngoài căn bản không biết được.
Thiệu Trì cứ dụ dỗ hết lần này đến lần khác, Lê Hiểu Hàm thấy nếu mình mà từ chối có khi sẽ biến thành một kẻ máu lạnh tàn nhẫn mất thôi.
Cuối cùng, Thiệu Trì tung chiêu đè cậu trên sô pha trong phòng làm việc, Lê Hiểu Hàm xém chút nữa là bị lột đồ, đành phải phất cờ trắng đầu hàng.
Tôi đồng ý được chưa? Con sói dê xồm này!
Để phòng ngừa việc Lê Hiểu Hàm bùng kèo, vừa tới cuối tuần, Thiệu Trì đã thuê công ty chuyển nhà đến chỗ cậu dọn hết đồ bên cậu về nhà mình, dọn luôn cả ba người lớn nhỏ Lê Hiểu Hàm Hiểu Bắc Lưu Vũ Côn.
Mấy đồ mới dọn đến lúc trước còn chưa kịp lấy ra giờ đã phải dọn đi tiếp, còn lại cậu không đem theo cái gì cả, hợp đồng thuê phòng có hạn một năm, hơn nữa cậu cũng đã nộp hết hơn nửa năm tiền nhà, giờ vẫn chưa tới hạn nữa.
Thế nên kết quả của cuộc thương lượng với Thiệu Trì chính là, bọn họ chỉ đến ở tạm, chứ không phải ở luôn.
Dù có như thế nào, Thiệu Trì đều đồng ý rất vui vẻ, dù gì thì ở tạm sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ở luôn, anh không lo lắng dù chỉ một chút, vì rất nhanh sau đó thôi, chủ nhà của căn hộ mà Lê Hiểu Hàm thuê sẽ báo lại cho bên môi giới rằng cả tòa nhà đã bị người khác mua lại, mà chủ mới lại không muốn cho người khác thuê phòng nữa, bên chủ mới cũng không cần người thuê nhà phải hoàn tiền gì cả, chỉ cần dọn đi hết là được. Đương nhiên là, đây đều là chuyện của sau này.
Một lão cáo già đã thành tinh trên thương trường vs. một sinh viên còn chưa tốt nghiệp chưa trải sự đời, nhìn kiểu gì cũng thấy phần thắng nghiêng về con cáo thành tinh kia.
Quá trình chuyển nhà rất nhanh gọn lại đơn giản, so với chuyện phải tự mình vận chuyển như khi trước, bây giờ Lê Hiểu Hàm và Lưu Vũ Côn chỉ cần xách vali vào ở, ngay cả Hiểu Bắc cũng được Thiệu Trì ôm đi vào trong nhà.
Đây rõ ràng chính là núp bóng hoàng đế, ra lệnh cho hoàng tử*.
*Núp bóng hoàng đế, ra lệnh cho hoàng tử: Ý nói lợi dụng danh nghĩa của người có địa vị để thao túng người khác, Ngài Thiệu núp bóng "hoàng đế" là Hiểu Bắc để lừa "hoàng tử" Hiểu Hàm về dinh :))
Nhưng ai bảo Hiểu Bắc là nguồn sống của Lê Hiểu Hàm chứ? Đúng là Thiệu Trì đã tìm được nhược điểm của cậu, tấn công hết lần này đến lần khác, cuối cùng giành được thắng lợi.
Sau khi dọn đến nhà Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm vẫn tiếp tục thói quen đi làm rồi đi học như cũ, thế nhưng sắp tới ngày thi lấy chứng chỉ cùng thi cuối kì, Lê Hiểu Hàm không hay đến công ty nữa, phương án trị liệu cho Hiểu Bắc cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, lại càng khiến cậu không có thời gian đến chỗ làm, nhưng thi thoảng vẫn sẽ đến, vì Thiệu Trì cứ giận dỗi rồi than thở ở trong phòng làm việc một mình khiến anh thấy cô đơn quá đi trống vắng quá đi.
Mà Lê Hiểu Hàm, sau nhiều lần không còn cái nịt nào mà chạy ra khỏi phòng làm việc của ai đó, quyết tâm sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.
Sói dê xồm chết tiệt, toàn lừa đảo!
------------------
Trời tháng sáu nóng như trút lửa, nóng đến nỗi người ta phát bực.
Đây đã là ngày thứ năm Lê Hiểu Hàm vào ở chung nhà với Thiệu Trì, mấy ngày trôi qua thật yên bình, trừ việc lâu lâu sẽ bị con sói đuôi to quấy rầy, còn lại đều rất thoải mái, ít nhất cậu không còn cảm thấy áp lực nữa.
Một tuần Hiểu Bắc sẽ đi học bốn buổi theo như lịch học của trường học đặc biệt, thế nhưng giờ đem ra so sánh thì, hiệu quả không lớn là bao, Thiệu Trì bèn thương lượng với Lê Hiểu Hàm có muốn bảo lưu cho đứa nhỏ để tập trung cho phương án trị liệu hiện có hay không.
Hôm nay là lần đầu tiên Lê Hiểu Hàm gặp chuyên gia Đinh Thơ Thơ mà Thiệu Trì từng kể, cô là một tiến sĩ giáo dục đặc thù, tuổi vào khoảng trên dưới 45, đã từng chữa trị thành công cho rất nhiều trẻ tự kỷ, không phải muốn mời là được, nhưng đây là chuyện không khó đối với Thiệu Trì, vì trường dạy trẻ tự kỷ do cô mở có liên quan đến Trì Đằng, năm nào cũng nhận được tiền tài trợ từ anh, tất nhiên, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là nếu đã được Thiệu Trì mời, bà chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Trì mời cô đến nhà, còn chưa đến mười phút, Đinh Thơ Thơ đã nhận ra Thiệu Trì luôn nghe theo ý của chàng trai trẻ tuổi bên cạnh anh, thế nên, đây hẳn là cha của bệnh nhân nhí mà mình sắp chịu trách nhiệm chữa trị?
Quan hệ cụ thể thế nào thì cô vẫn chưa đoán ra được.
"Giáo sư Đinh, xin chào, tôi là anh trai của Hiểu Bắc, tên là Lê Hiểu Hàm."
"Chào em, nếu không ngại, em có thể kêu chị là chị Đinh được rồi."
"Được ạ."
Người làm trong nhà bưng trà lên cho bọn họ.
Thiệu Trì tóm tắt ngắn gọn lại tình hình cụ thể cho cô, tất nhiên là trước khi đến đây, Đinh Thơ Thơ cũng đã hiểu biết sơ về tình huống, nếu không làm sao có thể đưa ra phương án trị liệu được.
"Được rồi, chị sẽ căn cứ vào tình trạng của Hiểu Bắc để điều chỉnh lại liệu trình, nhưng chắc vẫn sẽ cần sự phối hợp của người lớn. Chị cần được đảm bảo toàn quyền quyết định trong quá trình chữa trị cho đứa nhỏ, vì liệu trình của chị sẽ có liên quan đến y học cổ truyền Trung Quốc, hơn nữa thời điểm đầu còn phải châm cứu và cho Hiểu Bắc uống thuốc Trung y để điều trị dạ dày cho bé trước, quá trình sẽ khá lâu. Chị tin rằng sau khi hai người xem phương án xong đều sẽ đồng ý, nhưng chị vẫn phải nói rõ trước cho cả hai hiều. Lúc trước chị cũng đã từng gặp rất nhiều phụ huynh vì xót con, sợ con mình phải chịu khổ mà từ bỏ chữa trị, nhưng chị có thể đảm bảo, những đứa nhỏ có thể kiên trì, đều đã được chữa khỏi và tái hòa nhập xã hội như những đứa trẻ bình thường."
Nghe xong những lời này, tim Lê Hiểu Hàm liền quặn thắt, Hiểu Bắc luôn phải chịu khổ, cậu luôn cảm thấy em trai mình đã phải chịu khổ quá nhiều rồi.
Thiệu Trì vỗ vai cậu: "Đừng lo lắng, anh rất tin tưởng chị Đinh."
Thoạt nhìn, Đinh Thơ Thơ là một người phụ nữ mềm mỏng, nhưng ở trong lĩnh vực chuyên nghiệp, cô luôn là một người rất kiên quyết.
Lê Hiểu Hàm hít sâu một hơi, cậu biết chuyên gia được Thiệu Trì mời chắc chắn sẽ là người giỏi, cần phải tin tưởng anh.
"Ừm, em biết rồi, em sẽ cố gắng phối hợp."
"Là chúng ta." Thiệu Trì cười, giọng điệu nhắc nhở pha chút cổ vũ.
Lê Hiểu Hàm đáp trả anh bằng một ánh mắt xem thường.
Đinh Thơ Thơ thấy thế cũng đã hiểu được.
Phương án trị liệu mà Thiệu Trì đưa ra hấp dẫn được Lê Hiểu Hàm, chủ yếu là bởi vì nó rất tỉ mỉ, hơn nữa không gói gọn trong nửa năm đến một năm, mà là từ năm 4 tuổi đến 10 tuổi, cũng chính là 6 năm, trị liệu đầy đủ về mọi mặt, từ khía cạnh tâm lý cho đến thân thể.
Lúc trước, Lê Hiểu Hàm cũng rất hay tìm hiểu trong sách về cách điều trị cho Hiểu Bắc, giờ đã có chuyên gia ở đây, cậu chỉ cần làm theo lời dặn là được, tất nhiên là, cậu cũng có thể học hỏi thêm rất nhiều.
Vì thời gian trị liệu cho Hiểu Bắc cần phải tuân theo khung giờ do Đinh Thơ Thơ sắp xếp, thế nên đành phải cho đứa nhỏ nghỉ học tại trường, từ giờ về sau sẽ tập trung chữa trị dưới sự hướng dẫn của cô.
Tuy rằng có Thiệu Nam ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng Hiểu Bắc vẫn không nói chuyện, chỉ là hoạt bát hơn thường ngày một chút, cũng không lên cân được, Lê Hiểu Hàm lo, Thiệu Trì cũng lo theo.
Liệu trình những lúc đầu của Đinh Thơ Thơ cũng tương đối đơn giản, đầu tiên là chữa trị cho cơ thể, châm cứu cùng uống thuốc, cô đã thảo luận trước với Lê Hiểu Hàm về chuyện này rồi. Về sau, Hiểu Bắc cần phải dùng thuốc bắc do bác sĩ kê đơn, còn phải uống nước ép mận và viên vitamin đều đặn mỗi ngày để điều trị dạ dày.
Quá trình trị liệu bắt đầu khi Lê Hiểu Hàm thi xong chứng chỉ phiên dịch và thi cuối kỳ, vừa vặn vào dịp nghỉ hè, lúc đó Hiểu Bắc cũng đã quen với hoàn cảnh sống tại nhà họ Thiệu, quen với Giáo sư Đinh sẽ đến đó mỗi ngày, mà Lưu Vũ Côn giờ vừa là bảo mẫu cho đứa nhỏ, vừa đi theo Giáo sư Đinh để học tập. Lưu Vũ Côn tiến bộ rất nhanh, lúc Đinh Thơ Thơ vắng mặt, anh có thể thay cô hướng dẫn, tất cả những điều nên làm đều là do một tay Giáo sư Đinh truyền đạt lại cho anh.
Lê Hiểu Hàm cũng đi theo học hỏi mấy ngày, còn nghiêm túc hơn cả dân chuyên là Lưu Vũ Côn.
Thiệu Trì đã kêu người sửa lại một gian phòng trong nhà làm phòng chữa bệnh cho Hiểu Bắc, để đứa nhỏ châm cứu trong đó, anh lo văn phòng bác sĩ có quá nhiều người, nếu đem nhóc con đến đó thì không ổn, đành phải mời bác sĩ đến tận nhà, ngoại trừ công cụ châm cứu do bác sĩ tự đem theo, mọi thứ khác đều đầy đủ, khiến bác sĩ khen ngợi không ngớt.
Chỉ là khi nhìn thấy trên đầu Hiểu Bắc bị ghim một đống kim, Lê Hiểu Bắc xém chút nữa là bật khóc, trái tim cậu giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy, rất đau.
Thiệu Trì đứng một bên nhìn bác sĩ châm cứu, anh duỗi tay che mắt cậu lại: "Ngoan, đừng nhìn nữa, để anh trông Hiểu Bắc cho."
Lê Hiểu Hàm kéo tay anh xuống, nắm thật chặt: "Không, em muốn ở đây."
Thiệu Trì không nói cái gì nữa.
Bởi vì Hiểu Bắc rất kiên cường, không khóc dù chỉ một chút.
Bác sĩ nói, lúc mới ghim kim châm vào, sẽ hơi đau một chút, nhưng Hiểu Bắc lại rất ngoan.
Đợt trị liệu đầu tiên kết thúc, Lê Hiểu Hàm cúi đầu, phát hiện tay Thiệu Trì đã bị mình siết tới nỗi có vết bầm.
"Xin lỗi, em......"
"Không cần xin lỗi, anh hiểu mà, Hiểu Bắc còn không khóc kìa, em cũng đừng khóc." Thiệu Trì lau nước mắt cho cậu.
Lê Hiểu Hàm sờ mặt theo lời anh nói, thật sự có nước mắt, hình như mình còn thua cả một đứa nhỏ là Hiểu Bắc thì phải.
Hơn nữa, đây là lần thứ mấy cậu khóc trước mặt Thiệu Trì rồi, mất mặt chết mất.
"Đừng xấu hổ, cùng lắm thì lần sau em có thể nhào vào trong lòng anh rồi khóc cũng được."
"...... Cút."
Hiểu Bắc được châm cứu lần đầu tiên, vẫn còn có chút mệt, còn phải uống thuốc bắc đắng ngắt, Lê Hiểu Hàm lại thấy xót không tả nội. Thế nhưng, đây đều là để điều trị chứng dị ứng, quá trình sẽ rất dài, nghĩ lại thì....
Chỉ có thể, kiên trì mà thôi.
Đêm đó, Hiểu Bắc uống chén thuốc đầu tiên trong cuộc đời mình, nhưng điều bất ngờ là, đứa nhỏ lại rất phối hợp.
Thiệu Nam nhìn Hiểu Bắc uống thuốc bắc xong, quay qua hỏi Thiệu Trì: "Ba ba, thuốc kia trông ngon quá, con cũng muốn uống."
"Con đang rất khỏe mạnh, không cần uống."
"Nhưng mà trông ngon quá à."
"Không cho."
"Muốn uống mà......"
Ngày hôm sau, Thiệu Nam thừa dịp ba ba và Lê Hiểu Hàm không chú ý, uống một ngụm thuốc bắc của Hiểu Bắc.
Thiệu Nam: QAQ
Nhất định phải nghe lời ba ba.
Dù có ăn cơm mềm hay không, Lê Hiểu Hàm đã bị "thành ý" của Thiệu Trì làm lung lay, tất nhiên là, chuyện được nhìn Thiệu Nam cùng Hiểu Bắc ở cạnh bên nhau chính là điểm mấu chốt, cậu không muốn hai đứa nhỏ phải tách nhau ra.
Hơn thế nữa, sau khi Lê Hiểu Hàm và Hiểu Bắc về nhà, Thiệu Trì đã gửi cho cậu rất nhiều ảnh chụp cùng video anh quay cho cặp song sinh, có rất nhiều tấm cậu không biết là anh chụp được lúc nào, rõ ràng là lúc nào cũng kè kè với nhau, thế mà anh lại chụp được, vô lý.
Tất nhiên là, Lê Hiểu Hàm không biết được những tấm ảnh đó là Thiệu Trì dặn bảo mẫu chụp rồi đưa lại cho anh.
Thiệu Trì cứ cò kè bám theo Lê Hiểu Hàm lải nhải, muốn cậu chuyển nhà, lúc nào cũng bị dụ dỗ như thế, bố ai chịu nổi, nếu muốn cho Hiểu Bắc những thứ tốt nhất, với gia cảnh hiện tại của Lê Hiểu Hàm đúng là không cho nổi, lại bị ai kia cứ kêu réo mãi khiến cậu bắt đầu rục rịch.
Một hôm nọ, Lê Hiểu Hàm đến trường xong vào buổi sáng, buổi chiều đến Trì Đằng thì lại "tình cờ" gặp Thiệu Trì đang chờ mình, thế nhưng anh lại không thảo luận chuyện công tác với cậu, mà lấy ra một phương án trị liệu hoàn chỉnh hơn cái cũ đưa cho Lê Hiểu Hàm.
Đương nhiên là sau khi mở ra, Lê Hiểu Hàm lại buồn bực khi phát hiện nội dung phương án hình như là nhằm vào mình, vì liệu trình này có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, nhưng tiền đề là Thiệu Nam và Hiểu Bắc cần phải sống chung.
Ngẫm lại thì hai cục cưng mới vừa nhận lại nhau, tách chúng ra thì có hơi nhẫn tâm, tuy rằng tối nào cũng cho cả hai gọi video nói chuyện, chỉ có một mình Tiểu Nam nói, thi thoảng Hiểu Bắc mới đáp lại, nhưng như thế thật sự rất bất tiện, cũng không thể nhìn Thiệu Nam và Hiểu Bắc ôm nhau ngủ, Thiệu Trì lại còn cố ý rủ rỉ bên tai cậu: "Anh muốn chụp hình hai đứa nhỏ lúc cùng ăn cùng ngủ cùng chơi trò chơi quá đi...."
Những lúc đó Lê Hiểu Hàm chỉ muốn dùng sách đập vào mồm Thiệu Trì, anh phiền vãi!
Chuyện ở chung cần phải suy nghĩ cho kĩ mới được chứ? Hơn nữa cậu còn mới chuyển nhà chưa được bao lâu.
Lưu Vũ Côn giờ đã trở thành một người bạn của Lê Hiểu Hàm, nhưng hầu hết mọi chuyện đều là cậu tự quyết định, thi thoảng lại tâm sự xả hơi với anh mà thôi, còn chuyện Thiệu Trì thích cậu, chỉ cần không phải là người mù đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Thế nhưng lúc ở công ty, mối quan hệ giữa Lê Hiểu Hàm và Thiệu Trì vẫn chưa được tiết lộ, chỉ có vài người quen mới biết mà thôi, dù gì Lê Hiểu Hàm sống kín đáo quen rồi, còn Thiệu Trì lúc muốn tìm người yêu đương sẽ nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Nham Hải, Trì Việt Lam cùng Lâm Vũ Phương, người ngoài căn bản không biết được.
Thiệu Trì cứ dụ dỗ hết lần này đến lần khác, Lê Hiểu Hàm thấy nếu mình mà từ chối có khi sẽ biến thành một kẻ máu lạnh tàn nhẫn mất thôi.
Cuối cùng, Thiệu Trì tung chiêu đè cậu trên sô pha trong phòng làm việc, Lê Hiểu Hàm xém chút nữa là bị lột đồ, đành phải phất cờ trắng đầu hàng.
Tôi đồng ý được chưa? Con sói dê xồm này!
Để phòng ngừa việc Lê Hiểu Hàm bùng kèo, vừa tới cuối tuần, Thiệu Trì đã thuê công ty chuyển nhà đến chỗ cậu dọn hết đồ bên cậu về nhà mình, dọn luôn cả ba người lớn nhỏ Lê Hiểu Hàm Hiểu Bắc Lưu Vũ Côn.
Mấy đồ mới dọn đến lúc trước còn chưa kịp lấy ra giờ đã phải dọn đi tiếp, còn lại cậu không đem theo cái gì cả, hợp đồng thuê phòng có hạn một năm, hơn nữa cậu cũng đã nộp hết hơn nửa năm tiền nhà, giờ vẫn chưa tới hạn nữa.
Thế nên kết quả của cuộc thương lượng với Thiệu Trì chính là, bọn họ chỉ đến ở tạm, chứ không phải ở luôn.
Dù có như thế nào, Thiệu Trì đều đồng ý rất vui vẻ, dù gì thì ở tạm sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ở luôn, anh không lo lắng dù chỉ một chút, vì rất nhanh sau đó thôi, chủ nhà của căn hộ mà Lê Hiểu Hàm thuê sẽ báo lại cho bên môi giới rằng cả tòa nhà đã bị người khác mua lại, mà chủ mới lại không muốn cho người khác thuê phòng nữa, bên chủ mới cũng không cần người thuê nhà phải hoàn tiền gì cả, chỉ cần dọn đi hết là được. Đương nhiên là, đây đều là chuyện của sau này.
Một lão cáo già đã thành tinh trên thương trường vs. một sinh viên còn chưa tốt nghiệp chưa trải sự đời, nhìn kiểu gì cũng thấy phần thắng nghiêng về con cáo thành tinh kia.
Quá trình chuyển nhà rất nhanh gọn lại đơn giản, so với chuyện phải tự mình vận chuyển như khi trước, bây giờ Lê Hiểu Hàm và Lưu Vũ Côn chỉ cần xách vali vào ở, ngay cả Hiểu Bắc cũng được Thiệu Trì ôm đi vào trong nhà.
Đây rõ ràng chính là núp bóng hoàng đế, ra lệnh cho hoàng tử*.
*Núp bóng hoàng đế, ra lệnh cho hoàng tử: Ý nói lợi dụng danh nghĩa của người có địa vị để thao túng người khác, Ngài Thiệu núp bóng "hoàng đế" là Hiểu Bắc để lừa "hoàng tử" Hiểu Hàm về dinh :))
Nhưng ai bảo Hiểu Bắc là nguồn sống của Lê Hiểu Hàm chứ? Đúng là Thiệu Trì đã tìm được nhược điểm của cậu, tấn công hết lần này đến lần khác, cuối cùng giành được thắng lợi.
Sau khi dọn đến nhà Thiệu Trì, Lê Hiểu Hàm vẫn tiếp tục thói quen đi làm rồi đi học như cũ, thế nhưng sắp tới ngày thi lấy chứng chỉ cùng thi cuối kì, Lê Hiểu Hàm không hay đến công ty nữa, phương án trị liệu cho Hiểu Bắc cũng bắt đầu đi vào quỹ đạo, lại càng khiến cậu không có thời gian đến chỗ làm, nhưng thi thoảng vẫn sẽ đến, vì Thiệu Trì cứ giận dỗi rồi than thở ở trong phòng làm việc một mình khiến anh thấy cô đơn quá đi trống vắng quá đi.
Mà Lê Hiểu Hàm, sau nhiều lần không còn cái nịt nào mà chạy ra khỏi phòng làm việc của ai đó, quyết tâm sẽ không bao giờ mềm lòng nữa.
Sói dê xồm chết tiệt, toàn lừa đảo!
------------------
Trời tháng sáu nóng như trút lửa, nóng đến nỗi người ta phát bực.
Đây đã là ngày thứ năm Lê Hiểu Hàm vào ở chung nhà với Thiệu Trì, mấy ngày trôi qua thật yên bình, trừ việc lâu lâu sẽ bị con sói đuôi to quấy rầy, còn lại đều rất thoải mái, ít nhất cậu không còn cảm thấy áp lực nữa.
Một tuần Hiểu Bắc sẽ đi học bốn buổi theo như lịch học của trường học đặc biệt, thế nhưng giờ đem ra so sánh thì, hiệu quả không lớn là bao, Thiệu Trì bèn thương lượng với Lê Hiểu Hàm có muốn bảo lưu cho đứa nhỏ để tập trung cho phương án trị liệu hiện có hay không.
Hôm nay là lần đầu tiên Lê Hiểu Hàm gặp chuyên gia Đinh Thơ Thơ mà Thiệu Trì từng kể, cô là một tiến sĩ giáo dục đặc thù, tuổi vào khoảng trên dưới 45, đã từng chữa trị thành công cho rất nhiều trẻ tự kỷ, không phải muốn mời là được, nhưng đây là chuyện không khó đối với Thiệu Trì, vì trường dạy trẻ tự kỷ do cô mở có liên quan đến Trì Đằng, năm nào cũng nhận được tiền tài trợ từ anh, tất nhiên, đó không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là nếu đã được Thiệu Trì mời, bà chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất.
Thiệu Trì mời cô đến nhà, còn chưa đến mười phút, Đinh Thơ Thơ đã nhận ra Thiệu Trì luôn nghe theo ý của chàng trai trẻ tuổi bên cạnh anh, thế nên, đây hẳn là cha của bệnh nhân nhí mà mình sắp chịu trách nhiệm chữa trị?
Quan hệ cụ thể thế nào thì cô vẫn chưa đoán ra được.
"Giáo sư Đinh, xin chào, tôi là anh trai của Hiểu Bắc, tên là Lê Hiểu Hàm."
"Chào em, nếu không ngại, em có thể kêu chị là chị Đinh được rồi."
"Được ạ."
Người làm trong nhà bưng trà lên cho bọn họ.
Thiệu Trì tóm tắt ngắn gọn lại tình hình cụ thể cho cô, tất nhiên là trước khi đến đây, Đinh Thơ Thơ cũng đã hiểu biết sơ về tình huống, nếu không làm sao có thể đưa ra phương án trị liệu được.
"Được rồi, chị sẽ căn cứ vào tình trạng của Hiểu Bắc để điều chỉnh lại liệu trình, nhưng chắc vẫn sẽ cần sự phối hợp của người lớn. Chị cần được đảm bảo toàn quyền quyết định trong quá trình chữa trị cho đứa nhỏ, vì liệu trình của chị sẽ có liên quan đến y học cổ truyền Trung Quốc, hơn nữa thời điểm đầu còn phải châm cứu và cho Hiểu Bắc uống thuốc Trung y để điều trị dạ dày cho bé trước, quá trình sẽ khá lâu. Chị tin rằng sau khi hai người xem phương án xong đều sẽ đồng ý, nhưng chị vẫn phải nói rõ trước cho cả hai hiều. Lúc trước chị cũng đã từng gặp rất nhiều phụ huynh vì xót con, sợ con mình phải chịu khổ mà từ bỏ chữa trị, nhưng chị có thể đảm bảo, những đứa nhỏ có thể kiên trì, đều đã được chữa khỏi và tái hòa nhập xã hội như những đứa trẻ bình thường."
Nghe xong những lời này, tim Lê Hiểu Hàm liền quặn thắt, Hiểu Bắc luôn phải chịu khổ, cậu luôn cảm thấy em trai mình đã phải chịu khổ quá nhiều rồi.
Thiệu Trì vỗ vai cậu: "Đừng lo lắng, anh rất tin tưởng chị Đinh."
Thoạt nhìn, Đinh Thơ Thơ là một người phụ nữ mềm mỏng, nhưng ở trong lĩnh vực chuyên nghiệp, cô luôn là một người rất kiên quyết.
Lê Hiểu Hàm hít sâu một hơi, cậu biết chuyên gia được Thiệu Trì mời chắc chắn sẽ là người giỏi, cần phải tin tưởng anh.
"Ừm, em biết rồi, em sẽ cố gắng phối hợp."
"Là chúng ta." Thiệu Trì cười, giọng điệu nhắc nhở pha chút cổ vũ.
Lê Hiểu Hàm đáp trả anh bằng một ánh mắt xem thường.
Đinh Thơ Thơ thấy thế cũng đã hiểu được.
Phương án trị liệu mà Thiệu Trì đưa ra hấp dẫn được Lê Hiểu Hàm, chủ yếu là bởi vì nó rất tỉ mỉ, hơn nữa không gói gọn trong nửa năm đến một năm, mà là từ năm 4 tuổi đến 10 tuổi, cũng chính là 6 năm, trị liệu đầy đủ về mọi mặt, từ khía cạnh tâm lý cho đến thân thể.
Lúc trước, Lê Hiểu Hàm cũng rất hay tìm hiểu trong sách về cách điều trị cho Hiểu Bắc, giờ đã có chuyên gia ở đây, cậu chỉ cần làm theo lời dặn là được, tất nhiên là, cậu cũng có thể học hỏi thêm rất nhiều.
Vì thời gian trị liệu cho Hiểu Bắc cần phải tuân theo khung giờ do Đinh Thơ Thơ sắp xếp, thế nên đành phải cho đứa nhỏ nghỉ học tại trường, từ giờ về sau sẽ tập trung chữa trị dưới sự hướng dẫn của cô.
Tuy rằng có Thiệu Nam ở bên cạnh giúp đỡ, nhưng Hiểu Bắc vẫn không nói chuyện, chỉ là hoạt bát hơn thường ngày một chút, cũng không lên cân được, Lê Hiểu Hàm lo, Thiệu Trì cũng lo theo.
Liệu trình những lúc đầu của Đinh Thơ Thơ cũng tương đối đơn giản, đầu tiên là chữa trị cho cơ thể, châm cứu cùng uống thuốc, cô đã thảo luận trước với Lê Hiểu Hàm về chuyện này rồi. Về sau, Hiểu Bắc cần phải dùng thuốc bắc do bác sĩ kê đơn, còn phải uống nước ép mận và viên vitamin đều đặn mỗi ngày để điều trị dạ dày.
Quá trình trị liệu bắt đầu khi Lê Hiểu Hàm thi xong chứng chỉ phiên dịch và thi cuối kỳ, vừa vặn vào dịp nghỉ hè, lúc đó Hiểu Bắc cũng đã quen với hoàn cảnh sống tại nhà họ Thiệu, quen với Giáo sư Đinh sẽ đến đó mỗi ngày, mà Lưu Vũ Côn giờ vừa là bảo mẫu cho đứa nhỏ, vừa đi theo Giáo sư Đinh để học tập. Lưu Vũ Côn tiến bộ rất nhanh, lúc Đinh Thơ Thơ vắng mặt, anh có thể thay cô hướng dẫn, tất cả những điều nên làm đều là do một tay Giáo sư Đinh truyền đạt lại cho anh.
Lê Hiểu Hàm cũng đi theo học hỏi mấy ngày, còn nghiêm túc hơn cả dân chuyên là Lưu Vũ Côn.
Thiệu Trì đã kêu người sửa lại một gian phòng trong nhà làm phòng chữa bệnh cho Hiểu Bắc, để đứa nhỏ châm cứu trong đó, anh lo văn phòng bác sĩ có quá nhiều người, nếu đem nhóc con đến đó thì không ổn, đành phải mời bác sĩ đến tận nhà, ngoại trừ công cụ châm cứu do bác sĩ tự đem theo, mọi thứ khác đều đầy đủ, khiến bác sĩ khen ngợi không ngớt.
Chỉ là khi nhìn thấy trên đầu Hiểu Bắc bị ghim một đống kim, Lê Hiểu Bắc xém chút nữa là bật khóc, trái tim cậu giống như bị một bàn tay vô hình siết chặt lấy, rất đau.
Thiệu Trì đứng một bên nhìn bác sĩ châm cứu, anh duỗi tay che mắt cậu lại: "Ngoan, đừng nhìn nữa, để anh trông Hiểu Bắc cho."
Lê Hiểu Hàm kéo tay anh xuống, nắm thật chặt: "Không, em muốn ở đây."
Thiệu Trì không nói cái gì nữa.
Bởi vì Hiểu Bắc rất kiên cường, không khóc dù chỉ một chút.
Bác sĩ nói, lúc mới ghim kim châm vào, sẽ hơi đau một chút, nhưng Hiểu Bắc lại rất ngoan.
Đợt trị liệu đầu tiên kết thúc, Lê Hiểu Hàm cúi đầu, phát hiện tay Thiệu Trì đã bị mình siết tới nỗi có vết bầm.
"Xin lỗi, em......"
"Không cần xin lỗi, anh hiểu mà, Hiểu Bắc còn không khóc kìa, em cũng đừng khóc." Thiệu Trì lau nước mắt cho cậu.
Lê Hiểu Hàm sờ mặt theo lời anh nói, thật sự có nước mắt, hình như mình còn thua cả một đứa nhỏ là Hiểu Bắc thì phải.
Hơn nữa, đây là lần thứ mấy cậu khóc trước mặt Thiệu Trì rồi, mất mặt chết mất.
"Đừng xấu hổ, cùng lắm thì lần sau em có thể nhào vào trong lòng anh rồi khóc cũng được."
"...... Cút."
Hiểu Bắc được châm cứu lần đầu tiên, vẫn còn có chút mệt, còn phải uống thuốc bắc đắng ngắt, Lê Hiểu Hàm lại thấy xót không tả nội. Thế nhưng, đây đều là để điều trị chứng dị ứng, quá trình sẽ rất dài, nghĩ lại thì....
Chỉ có thể, kiên trì mà thôi.
Đêm đó, Hiểu Bắc uống chén thuốc đầu tiên trong cuộc đời mình, nhưng điều bất ngờ là, đứa nhỏ lại rất phối hợp.
Thiệu Nam nhìn Hiểu Bắc uống thuốc bắc xong, quay qua hỏi Thiệu Trì: "Ba ba, thuốc kia trông ngon quá, con cũng muốn uống."
"Con đang rất khỏe mạnh, không cần uống."
"Nhưng mà trông ngon quá à."
"Không cho."
"Muốn uống mà......"
Ngày hôm sau, Thiệu Nam thừa dịp ba ba và Lê Hiểu Hàm không chú ý, uống một ngụm thuốc bắc của Hiểu Bắc.
Thiệu Nam: QAQ
Nhất định phải nghe lời ba ba.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất