Chương 71: Siêu đề (超题)
Dòng xe cộ chen chúc vẫn không nhúc nhích.
Giản Hoa đuổi đám tơ bò trên màn hình ô tô đi, mở bản đồ dẫn đường ra nhìn một lúc, chọn đường, phóng to khu vực mục tiêu.
“Nhà hàng đồ Tây Danube, chính là chỗ này.”
Lý Phỉ và Giản Hoa ở Thế giới Bị Từ Bỏ đã năm ngày, ngoài việc tìm bé gái và con chó và dùng đủ mọi cách để kiểm tra Dương Siêu, đương nhiên họ còn làm những chuyện khác. Họ theo dõi một nhóm người dị năng, vì cảm thấy số người dị năng bị kẹt xe trên con đường này quá nhiều, tỉ lệ rất bất bình thường.
– Là trùng hợp hay là họ vốn đã hẹn tụ tập ở một nơi nào đó từ trước?
Cả hai người đều cho rằng trường hợp sau có khả năng lớn hơn.
“Lần này điểm trùng lặp của Thế giới Bị Từ Bỏ, chỉ có một đoạn cầu vượt Nam An và Nhà hát Quốc gia thôi, phạm vi không lớn lắm. Năm ngày nay, cũng không nhìn thấy người dị năng lạ mặt nào.”
Vì họ xuất hiện ở Thế giới Bị Từ Bỏ, nên bị nhện khổng lồ một lưới bắt gọn, sau khi trốn thoát, lại bị Lý Phỉ biến thành nhân viên vệ sinh bận rộn nửa ngày, nên mỗi người trong số họ, Giản Hoa đều đã gặp qua.
Thế giới Bị Từ Bỏ cũng rất ổn định, không có tăng thêm “nhân viên bên ngoài” trên đường đi.
Chuyện này làm cho công tác truy tìm của Lý Phỉ và Giản Hoa dễ dàng hơn nhiều.
Nhóm người xuyên sách kiên trì chạy đến địa điểm tụ tập nên rất nhanh đã làm lộ địa chỉ. Sau khi họ thấy điểm tụ tập không có người lạ, bèn nôn nóng lên tiếng, thế là đủ để Giản Hoa biết được phần nào sự thật.
“Một tổ chức cực kỳ nghiêm mật, thành viên bên ngoài đều không rõ thân phận thật của người lãnh đạo. Họ liên lạc qua diễn đàn nặc danh, dùng tiếng lóng để bàn bạc. Lần này, người được triệu tập đều là người mới. Không đào ra được thông tin có ích từ trong miệng họ.”
Giản Hoa lấy điện thoại di động đang sạc ra, ném cho Lý Phỉ: “Gọi cho Hồng Long! Tôi nghi ngờ đây chính là thủ phạm của vụ nổ ở khách sạn Trân Châu Hoài thành mà họ vẫn chưa bắt được.”
***
Nhà hàng đồ Tây Danube, là một nhà hàng có danh tiếng lớn, nhưng vẫn ở cấp bậc bình thường.
Tọa lạc ở điểm giao nhau giữa hai con đường, lưu lượng người rất lớn, nên việc làm ăn cũng không tệ lắm, hôm nay là lễ Giáng Sinh thì chỗ ngồi lại càng chật kín. Thỉnh thoảng có người đi vào hỏi thăm nhân viên phục vụ, rồi lại thất vọng đi ra.
Đèn trong nhà hàng tối mờ. Một đôi tình nhân ngồi ở khu chờ giống như vừa cãi nhau, người nữ đang chơi di động, người nam thì đi qua đi lại trước bàn tiếp tân, thường lấy hạt dưa nước hoa quả nhà hàng cung cấp miễn phí để lấy lòng bạn gái, nhưng ít có hiệu quả.
Một người đàn ông vào hỏi “Ghế lô số bảy”, người phục vụ tiến đến dẫn đường.
Mấy phút sau, người này cùng hai người khác tươi cười hớn hở vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài. Nhân viên quầy bar lại rung chuông gọi nhân viên phục vụ, bưng nước hoa quả đến ghế lô số bảy, hiển nhiên bên trong vẫn còn người, chưa có ý định rời khỏi.
Cô gái tóc dài ngồi ở khu chờ chơi di động, nhờ “người yêu” che chắn, nhanh chóng nhắn tin “Chim Ưng chín đã xác định ghế lô là vị trí tập hợp tạm thời của bọn họ, có thể sẽ chuyển đến địa điểm khác. Trước cửa nhà hàng có một bàn người đang bàn bạc công việc, trông giống người canh gác. Tôi nghi là ngoài nhà hàng cũng có những người này.”
Vài giây sau, cô gái nhận được dấu hiệu tay OK.
Trong dòng người qua lại trên đường, có rất nhiều người hết nhìn đông lại nhìn tây. Họ đều nằm trong phạm vi trọng điểm chăm sóc của kính viễn vọng. Sau khi làm xong phán đoán loại trừ cơ bản, ba mục tiêu khả nghi nhanh chóng được chú ý.
“Nhà hàng đồ ăn nhanh và quán băng đĩa gần nhà hàng kia! Phải kiểm tra tất cả các cửa sổ ở ngã tư này!” Trương Diệu Kim ra lệnh.
Một người chạy ra từ phía sau hắn, chào kiểu quân đội một cách nghiêm túc: “Thiếu tá Trương, mục tiêu đặc cấp S nghe nói anh đang ở Hải thành, nên yêu cầu được nói chuyện với anh.”
“Mang vào đi.”
Trương Diệu Kim nhấc điện thoại chống nghe trộm lên, chờ đợi một lúc sau, điện thoại kết nối, truyền ra tiếng của Lý Phỉ: “Thiếu tá Trương, tôi phát hiện một quy luật, bình thường tôi ở đâu, thì anh xuất hiện ngay ở thành phố đấy nhỉ?”
Mí mắt Thiếu tá Trương hơi giật giật, nghiêm túc sửa lại: “Không, là các cậu ở đâu thì tôi phải đến đấy. Nơi người dị năng cấp cao ở dễ xảy ra chuyện rắc rối.”
Lý Phỉ ở đầu bên kia điện thoại dường như cười một tiếng.
“Cảm ơn tình báo lần này, bắt được kẻ phạm tội, thì chắc chắn là các cậu cũng thoải mái hơn…”
Trong lần thức tỉnh quy mô lớn ở Hoài thành xuất hiện hai tổ chức người xuyên sách. Một tổ chức đã bị bắt, trừ việc gây mất an ninh trật tự nơi công cộng, họ không phạm tội gì, nên chỉ bị phạt tiền và giam giữ hơn mười ngày, rồi bị Hồng Long giám sát. Còn tổ chức ác tính kia, thành viên trung tâm vẫn đang chạy trốn. Khi lên mạng thì qua vài tầng trung gian, nguồn mua chất hóa học tạo thuốc nổ tự chế cũng bị che giấu, nên không thể truy tìm được thủ phạm.
“Chúng tôi đang đối mặt với một tên tội phạm có kinh nghiệm phản trinh sát phong phú. Hồng Long nghi ngờ gã ở ‘thế giới ngoài sách’ đã có hành vi phạm tội bị ghi lại, hoặc làm nghề nghiệp liên quan đến điều tra hình sự.”
Trương Diệu Kim nói, là đang giải thích lý do Hồng Long cho đến nay vẫn không bắt được tội phạm, nhưng ý ngoài lời của hắn không phải là việc này. Lý Phỉ trầm giọng, nói: “Anh đối với phạm vi thân phận của kẻ xuyên sách, vẫn nghi ngờ.”
“Có lẽ Lưu San nói thật, nhưng hàng mẫu thống kê trong tay chúng tôi quá ít, không nhìn ra được gì.”
Trước mắt, kẻ xuyên sách bị phát hiện, đa số là người trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ.
Học sinh chưa hiểu sự đời, công nhân viên chức, trạch nam trạch nữ*, kẻ lang thang thất nghiệp, còn có cả phú nhị đại,… Trương Diệu Kim suýt thì đem độ đe dọa của “kẻ xuyên sách”, ở phần trí tuệ này nọ hạ thấp xuống. Vì thiếu tá Trương cảm thấy rằng những người có logic bình thường đều sẽ không chọn xuyên vào trong một quyển sách, lại còn là một thế giới ngập tràn hiểm nguy.
*Trạch nam/nữ: chỉ những người không thích ra ngoài chỉ ngồi nhà đọc truyện, xem phim,…
Hồng Long còn làm một hạng mục điều tra chuyên môn, nhằm vào nhóm độc giả yêu thích tiểu thuyết mạo hiểm để phân tích.
Kết quả không khác nhiều lắm với số liệu Hồng Long nắm giữ trước mắt, nhưng Trương Diệu Kim vẫn từ chối ký tên lên bản báo cáo suy luận này. Nguyên nhân là do thủ phạm chính và mấy tòng phạm quan trọng trong vụ nổ ở khách sạn Trân Châu Hoài thành đến nay vẫn chưa sa lưới.
Trương Diệu Kim có suy đoán rất đáng sợ: Ngoài những người trẻ tuổi lòng tràn đầy ảo tưởng không thực tế, còn có một loại người không tìm thấy đường sống ở nơi họ từng sinh tồn. Ví dụ như bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, có khuynh hướng phạm tội hoặc dứt khoát là tội phạm tử hình trong ngục giam.
Kẻ liều mạng càng xảo quyệt, khó đối phó hơn. Còn chưa nói đến mấy kẻ có dã tâm, phần tử cuồng chiến… Bọn chúng không có điều kiện làm gì ở thế giới của chúng, nên càng muốn thoải mái làm bừa ở thế giới tràn ngập nguy hiểm và cơ hội này.
“Bắc đô có một người xuyên sách biểu hiện rất tích cực, muốn cùng Hồng Long hợp tác. Tên cậu ta là Hoắc Vi.”
“Tôi đã gặp người đó.”
Bên kia điện thoại có tiếng của Giản Hoa, còn có tiếng còi, hiển nhiên là Lý Phỉ đang mở loa ngoài.
“Hai người đang đi trên đường?” Trương Diệu Kim nhíu mày.
“Kẹt xe ở cầu vượt Nam An, Hải thành năm ngày hai giờ.” Lý Phỉ nghiêm túc nói.
“Cậu nói là?”
“Địa điểm gặp chuyện không may là Nhà hát Quốc gia Hải thành, tổn thất không lớn lắm.” Lần này Lý Phỉ muốn hỏi về chuyện của nhện khổng lồ, anh miêu tả đặc điểm của con quái vật này, bỏ qua chuyện nấm ký sinh lên người nhện con.
“Cậu nói cái gì, nhện?” Trương Diệu Kim ngạc nhiên, lặp lại một lần nữa,“Một con nhện to bằng xe tải loại nhỏ?”
“Có thói quen xây tổ, tơ nhện có độc làm tê liệt con mồi…. Trong Phòng hòa nhạc phía đông Nhà hát Quốc gia Hải thành, anh có thể thấy hoa văn trên lưng nó in trên trần nhà. Tôi từng làm nó mắc kẹt ở chỗ đấy.”
Trương Diệu Kim không nhịn được, lấy tay day day mi tâm: “Ở Thế giới Bị Từ Bỏ hiện tại, ngay cả quái vật tương lai sẽ xuất hiện, trong phạm vi hiểu biết của chúng tôi, không có con nhện!”
“…”
“Đừng nói là loài to bằng xe tải, ngay cả loài nhện dệt mạng nhện trong tủ quần áo cũng không có.” Thiếu tá Trương nghiêm túc nói.
Khả năng Lý Phỉ nhìn nhầm là không, xác suất Lý Phỉ ăn nói bậy bạ là 10%, nhưng mà đáng sợ nhất là tình báo Lý Phỉ cung cấp là sự thật không hề sai.
Nguyên tác cũng không giải thích quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ đến từ đâu! Đúng là hay ghê, còn thêm nhiều loài mới nữa!
Xâm nhập phi pháp vào thế giới này không chỉ có kẻ xuyên sách, còn thêm một loài quái vật khác sao? Là vì cái gì? Trong nguyên tác không có nhện, đây là hiện tượng ngẫu nhiên hay là dự báo cho một mối nguy hiểm càng lớn hơn?
Trương Diệu Kim tâm phiền ý loạn, Lý Phỉ ở đầu dây bên kia dường như cũng bị tin tức này làm cho đơ ra.
Quái vậy mà ngay cả “kẻ xuyên sách” cũng không biết, Thế giới Bị Từ Bỏ xảy ra sự thay đổi đáng sợ gì sao? Thay đổi chạm đến phạm vi tình tiết của “quyển sách” này?
“Báo cáo thiếu tá, đường dây khẩn cấp 110 nhận được thông báo về ba vụ án mạng, đều xảy ra ở đoạn đường nhộn nhịp ở Hải thành. Không ai thấy án mạng xảy ra như thế nào, chỉ thấy xác và các phần của cơ thể. Nghi ngờ là liên quan đến Thế giới Bị Từ Bỏ…”
“Đã biết.” Trương Diệu Kim quay đầu lại, nói vào điện thoại,“Tư liệu về quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ, tôi sẽ sửa lại một lần rồi sao chép một phần. Vài ngày nữa sẽ sai người đưa cho cậu, tin tức tình báo hôm nay sẽ dùng cái đấy để trao đổi.”
Trước khi dập máy, Lý Phỉ lặp lại lần nữa: “Chúng tôi kẹt ở trong đấy năm ngày.”
Nghe thấy tiếng tít tít báo bận, Trương Diệu Kim nhíu chặt lông mày.
Do nghề nghiệp mà sống kiếp sống nguy hiểm nhiều năm, truy đuổi các loại tội phạm cùng hung cực ác, giám sát các vụ án lớn, án bí mật, khiến Trương Diệu Kim nhanh chóng suy xét về mặt đáng sợ của nhân tính – sau đó sắc mặt hắn thay đổi.
“Theo dõi khu vực xung quanh nơi tìm ra cái xác, tìm kiếm kẻ khả nghi, nhất là những kẻ có vũ khí và dính máu.”
“Vâng, thiếu tá!”
“Mời bác sĩ pháp y nhanh chóng khám nghiệm vết thương trên xác người. Tôi cần một đáp án, mấy cái xác không đầy đủ kia, trên người trừ dấu vết bị thú hoang cắn xé, có điều bất thường gì khác không… Dấu vết phá hủy miệng vết thương chẳng hạn.”
Tổ viên Hồng Long nghe thiếu tá Trương hỏi vậy, sao còn không rõ. Họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và căm ghét, giữ tâm tình phức tạp đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Chim Ưng chín báo cáo, trong nhà hàng xảy ra chuyện bất ngờ, người trong ghế lô bị kinh động, nên có thể sẽ chọn bỏ chạy. Mong các đơn vị chú ý!”
Trương Diệu Kim giật lấy bộ đàm chỉ huy mini, hỏi trên kênh mã hóa: “Sao lại thế?”
“Có một người cả người bẩn thỉu muốn vào nhà hàng, bị nhân viên phục vụ và bảo vệ chặn lại. Anh ta muốn vào ghế lô số bảy, động tĩnh anh ta gây ra quá ồn ào.”
“Một đám thành viên mới của tổ chức này trên đường đến nhà hàng đã tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ! Có thể có người đã thức tỉnh dị năng, chú ý an toàn! Dùng tốc độ nhanh nhất khống chế nghi phạm, giải quyết từng nhóm. Bắt đầu hành động!”
Trong nhà hàng, đôi tình nhân đang vừa xem trò hay vừa hoảng hốt tránh né thì thấy một người đội mũ quàng khăn vội vàng chạy ra từ bên trong. Khi bàn ở gần cửa cũng gọi tính tiền, cô gái dưới sự che giấu của cộng sự, cầm di động, như vô tình quẹt qua lưng người đàn ông đội mũ. Người kia ngay lập tức co giật ngã xuống.
“Trời!” Nam thanh niên ôm bạn gái nhảy ra, kêu lớn tiếng hơn bất cứ ai.
Người đàn ông đội mũ cuộn người lại trên mặt đất.
“Có người phát bệnh!”
Bị dụng cụ phóng điện quân dụng loại này giật, thì không thể một lúc mà hồi phục được.
Nhóm người đang bàn bạc việc ở cửa hoảng sợ, họ không chạy đến xem xét tình hình của “kẻ đồng lõa”, mà ngay lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm đôi tình nhân kia.
Khi họ lấy di động định gọi người canh gác bên ngoài và đại ca của mình, thì bỗng thấy tín hiệu bị mất (nửa phút trước Hồng Long đã gây nhiễu tín hiệu ở khu vực xung quanh), không gọi điện được.
Kẻ xuyên sách biết tình hình không ổn, ánh mắt thay đổi, dự tợn quan sát bốn phía, chuẩn bị không trốn thoát được thì bắt con tin uy hiếp.
Kết quả, vừa ngẩng đầu, trên mặt đã bị đạp một cú!
Còn chưa kịp phản ứng, huyệt Thái Dương đã lại bị phang một cái, lực vừa đủ, không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ khiến đầu óc choáng váng, mê man, dị năng đang tụ lại cũng tán loạn, không thể sử dụng.
Khách hàng và nhân viên phục vụ nhà hàng trợn trừng mắt, há hốc mồm.
Tổ viên Hồng Long giả làm người yêu, bất đắc dĩ lấy giấy chứng nhận giơ ra: “Cảnh sát đây, bắt kẻ vượt ngục.”
Ngoài nhà hàng cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Mọi người giật mình, chạy ra xem.
Người phụ nữ tóc dài tóm lấy kẻ côn đồ mà cô vừa đối phó, ghé vào lỗ tai gã, giọng nói đượm mùi chết chóc, truy hỏi: “Bọn mày đưa anh trai của tao, Quan Thịnh đi đâu?”
Giản Hoa đuổi đám tơ bò trên màn hình ô tô đi, mở bản đồ dẫn đường ra nhìn một lúc, chọn đường, phóng to khu vực mục tiêu.
“Nhà hàng đồ Tây Danube, chính là chỗ này.”
Lý Phỉ và Giản Hoa ở Thế giới Bị Từ Bỏ đã năm ngày, ngoài việc tìm bé gái và con chó và dùng đủ mọi cách để kiểm tra Dương Siêu, đương nhiên họ còn làm những chuyện khác. Họ theo dõi một nhóm người dị năng, vì cảm thấy số người dị năng bị kẹt xe trên con đường này quá nhiều, tỉ lệ rất bất bình thường.
– Là trùng hợp hay là họ vốn đã hẹn tụ tập ở một nơi nào đó từ trước?
Cả hai người đều cho rằng trường hợp sau có khả năng lớn hơn.
“Lần này điểm trùng lặp của Thế giới Bị Từ Bỏ, chỉ có một đoạn cầu vượt Nam An và Nhà hát Quốc gia thôi, phạm vi không lớn lắm. Năm ngày nay, cũng không nhìn thấy người dị năng lạ mặt nào.”
Vì họ xuất hiện ở Thế giới Bị Từ Bỏ, nên bị nhện khổng lồ một lưới bắt gọn, sau khi trốn thoát, lại bị Lý Phỉ biến thành nhân viên vệ sinh bận rộn nửa ngày, nên mỗi người trong số họ, Giản Hoa đều đã gặp qua.
Thế giới Bị Từ Bỏ cũng rất ổn định, không có tăng thêm “nhân viên bên ngoài” trên đường đi.
Chuyện này làm cho công tác truy tìm của Lý Phỉ và Giản Hoa dễ dàng hơn nhiều.
Nhóm người xuyên sách kiên trì chạy đến địa điểm tụ tập nên rất nhanh đã làm lộ địa chỉ. Sau khi họ thấy điểm tụ tập không có người lạ, bèn nôn nóng lên tiếng, thế là đủ để Giản Hoa biết được phần nào sự thật.
“Một tổ chức cực kỳ nghiêm mật, thành viên bên ngoài đều không rõ thân phận thật của người lãnh đạo. Họ liên lạc qua diễn đàn nặc danh, dùng tiếng lóng để bàn bạc. Lần này, người được triệu tập đều là người mới. Không đào ra được thông tin có ích từ trong miệng họ.”
Giản Hoa lấy điện thoại di động đang sạc ra, ném cho Lý Phỉ: “Gọi cho Hồng Long! Tôi nghi ngờ đây chính là thủ phạm của vụ nổ ở khách sạn Trân Châu Hoài thành mà họ vẫn chưa bắt được.”
***
Nhà hàng đồ Tây Danube, là một nhà hàng có danh tiếng lớn, nhưng vẫn ở cấp bậc bình thường.
Tọa lạc ở điểm giao nhau giữa hai con đường, lưu lượng người rất lớn, nên việc làm ăn cũng không tệ lắm, hôm nay là lễ Giáng Sinh thì chỗ ngồi lại càng chật kín. Thỉnh thoảng có người đi vào hỏi thăm nhân viên phục vụ, rồi lại thất vọng đi ra.
Đèn trong nhà hàng tối mờ. Một đôi tình nhân ngồi ở khu chờ giống như vừa cãi nhau, người nữ đang chơi di động, người nam thì đi qua đi lại trước bàn tiếp tân, thường lấy hạt dưa nước hoa quả nhà hàng cung cấp miễn phí để lấy lòng bạn gái, nhưng ít có hiệu quả.
Một người đàn ông vào hỏi “Ghế lô số bảy”, người phục vụ tiến đến dẫn đường.
Mấy phút sau, người này cùng hai người khác tươi cười hớn hở vừa trò chuyện vừa đi ra ngoài. Nhân viên quầy bar lại rung chuông gọi nhân viên phục vụ, bưng nước hoa quả đến ghế lô số bảy, hiển nhiên bên trong vẫn còn người, chưa có ý định rời khỏi.
Cô gái tóc dài ngồi ở khu chờ chơi di động, nhờ “người yêu” che chắn, nhanh chóng nhắn tin “Chim Ưng chín đã xác định ghế lô là vị trí tập hợp tạm thời của bọn họ, có thể sẽ chuyển đến địa điểm khác. Trước cửa nhà hàng có một bàn người đang bàn bạc công việc, trông giống người canh gác. Tôi nghi là ngoài nhà hàng cũng có những người này.”
Vài giây sau, cô gái nhận được dấu hiệu tay OK.
Trong dòng người qua lại trên đường, có rất nhiều người hết nhìn đông lại nhìn tây. Họ đều nằm trong phạm vi trọng điểm chăm sóc của kính viễn vọng. Sau khi làm xong phán đoán loại trừ cơ bản, ba mục tiêu khả nghi nhanh chóng được chú ý.
“Nhà hàng đồ ăn nhanh và quán băng đĩa gần nhà hàng kia! Phải kiểm tra tất cả các cửa sổ ở ngã tư này!” Trương Diệu Kim ra lệnh.
Một người chạy ra từ phía sau hắn, chào kiểu quân đội một cách nghiêm túc: “Thiếu tá Trương, mục tiêu đặc cấp S nghe nói anh đang ở Hải thành, nên yêu cầu được nói chuyện với anh.”
“Mang vào đi.”
Trương Diệu Kim nhấc điện thoại chống nghe trộm lên, chờ đợi một lúc sau, điện thoại kết nối, truyền ra tiếng của Lý Phỉ: “Thiếu tá Trương, tôi phát hiện một quy luật, bình thường tôi ở đâu, thì anh xuất hiện ngay ở thành phố đấy nhỉ?”
Mí mắt Thiếu tá Trương hơi giật giật, nghiêm túc sửa lại: “Không, là các cậu ở đâu thì tôi phải đến đấy. Nơi người dị năng cấp cao ở dễ xảy ra chuyện rắc rối.”
Lý Phỉ ở đầu bên kia điện thoại dường như cười một tiếng.
“Cảm ơn tình báo lần này, bắt được kẻ phạm tội, thì chắc chắn là các cậu cũng thoải mái hơn…”
Trong lần thức tỉnh quy mô lớn ở Hoài thành xuất hiện hai tổ chức người xuyên sách. Một tổ chức đã bị bắt, trừ việc gây mất an ninh trật tự nơi công cộng, họ không phạm tội gì, nên chỉ bị phạt tiền và giam giữ hơn mười ngày, rồi bị Hồng Long giám sát. Còn tổ chức ác tính kia, thành viên trung tâm vẫn đang chạy trốn. Khi lên mạng thì qua vài tầng trung gian, nguồn mua chất hóa học tạo thuốc nổ tự chế cũng bị che giấu, nên không thể truy tìm được thủ phạm.
“Chúng tôi đang đối mặt với một tên tội phạm có kinh nghiệm phản trinh sát phong phú. Hồng Long nghi ngờ gã ở ‘thế giới ngoài sách’ đã có hành vi phạm tội bị ghi lại, hoặc làm nghề nghiệp liên quan đến điều tra hình sự.”
Trương Diệu Kim nói, là đang giải thích lý do Hồng Long cho đến nay vẫn không bắt được tội phạm, nhưng ý ngoài lời của hắn không phải là việc này. Lý Phỉ trầm giọng, nói: “Anh đối với phạm vi thân phận của kẻ xuyên sách, vẫn nghi ngờ.”
“Có lẽ Lưu San nói thật, nhưng hàng mẫu thống kê trong tay chúng tôi quá ít, không nhìn ra được gì.”
Trước mắt, kẻ xuyên sách bị phát hiện, đa số là người trẻ tuổi, có cả nam lẫn nữ.
Học sinh chưa hiểu sự đời, công nhân viên chức, trạch nam trạch nữ*, kẻ lang thang thất nghiệp, còn có cả phú nhị đại,… Trương Diệu Kim suýt thì đem độ đe dọa của “kẻ xuyên sách”, ở phần trí tuệ này nọ hạ thấp xuống. Vì thiếu tá Trương cảm thấy rằng những người có logic bình thường đều sẽ không chọn xuyên vào trong một quyển sách, lại còn là một thế giới ngập tràn hiểm nguy.
*Trạch nam/nữ: chỉ những người không thích ra ngoài chỉ ngồi nhà đọc truyện, xem phim,…
Hồng Long còn làm một hạng mục điều tra chuyên môn, nhằm vào nhóm độc giả yêu thích tiểu thuyết mạo hiểm để phân tích.
Kết quả không khác nhiều lắm với số liệu Hồng Long nắm giữ trước mắt, nhưng Trương Diệu Kim vẫn từ chối ký tên lên bản báo cáo suy luận này. Nguyên nhân là do thủ phạm chính và mấy tòng phạm quan trọng trong vụ nổ ở khách sạn Trân Châu Hoài thành đến nay vẫn chưa sa lưới.
Trương Diệu Kim có suy đoán rất đáng sợ: Ngoài những người trẻ tuổi lòng tràn đầy ảo tưởng không thực tế, còn có một loại người không tìm thấy đường sống ở nơi họ từng sinh tồn. Ví dụ như bệnh nhân mắc bệnh hiểm nghèo, có khuynh hướng phạm tội hoặc dứt khoát là tội phạm tử hình trong ngục giam.
Kẻ liều mạng càng xảo quyệt, khó đối phó hơn. Còn chưa nói đến mấy kẻ có dã tâm, phần tử cuồng chiến… Bọn chúng không có điều kiện làm gì ở thế giới của chúng, nên càng muốn thoải mái làm bừa ở thế giới tràn ngập nguy hiểm và cơ hội này.
“Bắc đô có một người xuyên sách biểu hiện rất tích cực, muốn cùng Hồng Long hợp tác. Tên cậu ta là Hoắc Vi.”
“Tôi đã gặp người đó.”
Bên kia điện thoại có tiếng của Giản Hoa, còn có tiếng còi, hiển nhiên là Lý Phỉ đang mở loa ngoài.
“Hai người đang đi trên đường?” Trương Diệu Kim nhíu mày.
“Kẹt xe ở cầu vượt Nam An, Hải thành năm ngày hai giờ.” Lý Phỉ nghiêm túc nói.
“Cậu nói là?”
“Địa điểm gặp chuyện không may là Nhà hát Quốc gia Hải thành, tổn thất không lớn lắm.” Lần này Lý Phỉ muốn hỏi về chuyện của nhện khổng lồ, anh miêu tả đặc điểm của con quái vật này, bỏ qua chuyện nấm ký sinh lên người nhện con.
“Cậu nói cái gì, nhện?” Trương Diệu Kim ngạc nhiên, lặp lại một lần nữa,“Một con nhện to bằng xe tải loại nhỏ?”
“Có thói quen xây tổ, tơ nhện có độc làm tê liệt con mồi…. Trong Phòng hòa nhạc phía đông Nhà hát Quốc gia Hải thành, anh có thể thấy hoa văn trên lưng nó in trên trần nhà. Tôi từng làm nó mắc kẹt ở chỗ đấy.”
Trương Diệu Kim không nhịn được, lấy tay day day mi tâm: “Ở Thế giới Bị Từ Bỏ hiện tại, ngay cả quái vật tương lai sẽ xuất hiện, trong phạm vi hiểu biết của chúng tôi, không có con nhện!”
“…”
“Đừng nói là loài to bằng xe tải, ngay cả loài nhện dệt mạng nhện trong tủ quần áo cũng không có.” Thiếu tá Trương nghiêm túc nói.
Khả năng Lý Phỉ nhìn nhầm là không, xác suất Lý Phỉ ăn nói bậy bạ là 10%, nhưng mà đáng sợ nhất là tình báo Lý Phỉ cung cấp là sự thật không hề sai.
Nguyên tác cũng không giải thích quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ đến từ đâu! Đúng là hay ghê, còn thêm nhiều loài mới nữa!
Xâm nhập phi pháp vào thế giới này không chỉ có kẻ xuyên sách, còn thêm một loài quái vật khác sao? Là vì cái gì? Trong nguyên tác không có nhện, đây là hiện tượng ngẫu nhiên hay là dự báo cho một mối nguy hiểm càng lớn hơn?
Trương Diệu Kim tâm phiền ý loạn, Lý Phỉ ở đầu dây bên kia dường như cũng bị tin tức này làm cho đơ ra.
Quái vậy mà ngay cả “kẻ xuyên sách” cũng không biết, Thế giới Bị Từ Bỏ xảy ra sự thay đổi đáng sợ gì sao? Thay đổi chạm đến phạm vi tình tiết của “quyển sách” này?
“Báo cáo thiếu tá, đường dây khẩn cấp 110 nhận được thông báo về ba vụ án mạng, đều xảy ra ở đoạn đường nhộn nhịp ở Hải thành. Không ai thấy án mạng xảy ra như thế nào, chỉ thấy xác và các phần của cơ thể. Nghi ngờ là liên quan đến Thế giới Bị Từ Bỏ…”
“Đã biết.” Trương Diệu Kim quay đầu lại, nói vào điện thoại,“Tư liệu về quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ, tôi sẽ sửa lại một lần rồi sao chép một phần. Vài ngày nữa sẽ sai người đưa cho cậu, tin tức tình báo hôm nay sẽ dùng cái đấy để trao đổi.”
Trước khi dập máy, Lý Phỉ lặp lại lần nữa: “Chúng tôi kẹt ở trong đấy năm ngày.”
Nghe thấy tiếng tít tít báo bận, Trương Diệu Kim nhíu chặt lông mày.
Do nghề nghiệp mà sống kiếp sống nguy hiểm nhiều năm, truy đuổi các loại tội phạm cùng hung cực ác, giám sát các vụ án lớn, án bí mật, khiến Trương Diệu Kim nhanh chóng suy xét về mặt đáng sợ của nhân tính – sau đó sắc mặt hắn thay đổi.
“Theo dõi khu vực xung quanh nơi tìm ra cái xác, tìm kiếm kẻ khả nghi, nhất là những kẻ có vũ khí và dính máu.”
“Vâng, thiếu tá!”
“Mời bác sĩ pháp y nhanh chóng khám nghiệm vết thương trên xác người. Tôi cần một đáp án, mấy cái xác không đầy đủ kia, trên người trừ dấu vết bị thú hoang cắn xé, có điều bất thường gì khác không… Dấu vết phá hủy miệng vết thương chẳng hạn.”
Tổ viên Hồng Long nghe thiếu tá Trương hỏi vậy, sao còn không rõ. Họ lộ ra vẻ mặt kinh ngạc và căm ghét, giữ tâm tình phức tạp đi truyền đạt mệnh lệnh.
“Chim Ưng chín báo cáo, trong nhà hàng xảy ra chuyện bất ngờ, người trong ghế lô bị kinh động, nên có thể sẽ chọn bỏ chạy. Mong các đơn vị chú ý!”
Trương Diệu Kim giật lấy bộ đàm chỉ huy mini, hỏi trên kênh mã hóa: “Sao lại thế?”
“Có một người cả người bẩn thỉu muốn vào nhà hàng, bị nhân viên phục vụ và bảo vệ chặn lại. Anh ta muốn vào ghế lô số bảy, động tĩnh anh ta gây ra quá ồn ào.”
“Một đám thành viên mới của tổ chức này trên đường đến nhà hàng đã tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ! Có thể có người đã thức tỉnh dị năng, chú ý an toàn! Dùng tốc độ nhanh nhất khống chế nghi phạm, giải quyết từng nhóm. Bắt đầu hành động!”
Trong nhà hàng, đôi tình nhân đang vừa xem trò hay vừa hoảng hốt tránh né thì thấy một người đội mũ quàng khăn vội vàng chạy ra từ bên trong. Khi bàn ở gần cửa cũng gọi tính tiền, cô gái dưới sự che giấu của cộng sự, cầm di động, như vô tình quẹt qua lưng người đàn ông đội mũ. Người kia ngay lập tức co giật ngã xuống.
“Trời!” Nam thanh niên ôm bạn gái nhảy ra, kêu lớn tiếng hơn bất cứ ai.
Người đàn ông đội mũ cuộn người lại trên mặt đất.
“Có người phát bệnh!”
Bị dụng cụ phóng điện quân dụng loại này giật, thì không thể một lúc mà hồi phục được.
Nhóm người đang bàn bạc việc ở cửa hoảng sợ, họ không chạy đến xem xét tình hình của “kẻ đồng lõa”, mà ngay lập tức dùng ánh mắt hoài nghi nhìn chằm chằm đôi tình nhân kia.
Khi họ lấy di động định gọi người canh gác bên ngoài và đại ca của mình, thì bỗng thấy tín hiệu bị mất (nửa phút trước Hồng Long đã gây nhiễu tín hiệu ở khu vực xung quanh), không gọi điện được.
Kẻ xuyên sách biết tình hình không ổn, ánh mắt thay đổi, dự tợn quan sát bốn phía, chuẩn bị không trốn thoát được thì bắt con tin uy hiếp.
Kết quả, vừa ngẩng đầu, trên mặt đã bị đạp một cú!
Còn chưa kịp phản ứng, huyệt Thái Dương đã lại bị phang một cái, lực vừa đủ, không gây nguy hiểm đến tính mạng, nhưng sẽ khiến đầu óc choáng váng, mê man, dị năng đang tụ lại cũng tán loạn, không thể sử dụng.
Khách hàng và nhân viên phục vụ nhà hàng trợn trừng mắt, há hốc mồm.
Tổ viên Hồng Long giả làm người yêu, bất đắc dĩ lấy giấy chứng nhận giơ ra: “Cảnh sát đây, bắt kẻ vượt ngục.”
Ngoài nhà hàng cũng vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Mọi người giật mình, chạy ra xem.
Người phụ nữ tóc dài tóm lấy kẻ côn đồ mà cô vừa đối phó, ghé vào lỗ tai gã, giọng nói đượm mùi chết chóc, truy hỏi: “Bọn mày đưa anh trai của tao, Quan Thịnh đi đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất