Tội Này, Tôi Không Nhận

Chương 171: Đánh tráo

Trước Sau
Thời gian lui về bốn tiếng trước.

Gà và nấm là Lý Phỉ mua trong siêu thị đầu phố tiểu khu, vì buổi sáng lăn lộn tốn nhiều thời gian, lúc Lý Phỉ đi mua đồ đã may mắn tránh khỏi giờ cao điểm, nhưng mấy loại rau dưa tươi mới, giá rẻ đã bị lấy mất. Loại rau có thể lựa chọn không nhiều, giữa nấm bào ngư và nấm mỡ béo trắng tròn vo, Lý Phỉ không chút do dự chọn loại sau.

Bóng ma tâm lý về nấm bào ngư thì người dị năng nào cũng có, nửa năm, một năm không hết được.

Nấm mỡ tốt biết bao, thịt nhiều, tuy giá hơi đắt, nhưng nấu với canh gà chắc chắn ngon.

Ảnh đế đeo khẩu trang, mặc áo khoác to đi mua đồ ăn, chọn đồ lại không quá thuần thục. Nhân viên cửa hàng nhìn bóng dáng anh, khe nói nhỏ.

Sau khi giá phòng Hoài thành vọt lên, hộ gia đình mới chuyển đến tiểu khu, không quá giống lúc trước.

Dù kinh tế vừa mới sống lại, nhưng trên đường đã có thể thường xuyên thấy xe xịn, soái ca chất lượng tốt xuất hiện liên tiếp.

Ở Trung Quốc, nhiều khi không phải do tài nguyên nam tính chất lượng tốt ít, mà là do đi trên đường không thấy được có mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, phối hợp đúng đồ. Mọi người đều thuần một màu quốc dân, áo sơmi, T shirt, quần cụt, giày thể thao. Không tìm quần áo hợp với mình, chỉ biết nhìn đồ người mẫu nam mặc trong hình, rồi YY đây chính là hiệu quả khi mình mặc lên, sao có thể tốt?

Cho dù là ngôi sao ba trăm sáu mươi độ không góc chết, cũng có quần áo không hợp. Điều ấy Lý Phỉ cảm nhận rất rõ, khi anh muốn che giấu mình trong đám người, dù mặc quần áo Hawaii, đảm bảo giá trị nhan sắc có thể trực tiếp giảm xuống, nhưng trong lòng chính anh không qua được. Giống như con gái sẽ không chọn phấn lót không hợp màu da của mình, bất đắc dĩ phải dùng, trong lòng sẽ mất tự nhiên, nháy mắt như không còn trời xanh mấy trắng, không còn có người kinh ngạc nhìn mình.

Tuy Lý Phỉ không đến mức này, nhưng bắt anh mặc quần Hawaii in hoa hay áo cao bồi đi ra ngoài, anh vẫn không chịu nổi. Đành mở tủ quần áo ra, tiện tay trộm một cái áo khoác của Giản Hoa, quần cũng đủ dài, chỉ cần không bước quá dài là được.

“Tổng cộng bảy mươi hai nguyên.” Nhân viên cửa hàng đặt toàn bộ chú ý lên người Lý Phỉ, khi báo giá cũng vô thức.

Lý Phỉ xách gà đóng hộp ướp lạnh, nấm và một ít hoa quả đi.

Thời tiết không tệ, mùa đông sắp qua, tâm trạng người ta cũng tốt hơn.

Nói ra thì, Lý Phỉ và Giản Hoa đã cùng nhau vượt qua hai cái tết âm lịch, nhưng cái nào cũng không trải qua tốt đẹp. Lần trước là vì Thế giới Bị Từ Bỏ, lần này là vì bận quay phim.

Ánh nắng ấm áp trở về, khiến tinh thần khó tránh khỏi buồn ngủ, lơi lỏng.

Khu phố không có dấu vết của tai họa, cũng không quy hoạch tòa nhà mới và khu thương nghiệp.

Con mèo nằm bên bệ đá phơi nắng, cụ già chơi cờ vây bên đường, dụng cụ tập thể dục cũ kỹ. Hết thảy vẫn như lúc trước, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Vì đường hẹp, lại có xe, nên người đi đường chỉ có thể dán sát tường đi.

Một chiếc xe tải nhỏ chở đồ đạc gian nan chen vào, mặt đường không bằng phẳng, lốp xe nảy lên vì cái hố, bàn ghế bị buộc dây thừng trong thùng xe, không biết sao lại trượt xuống một đoạn.

Lý Phỉ nhíu mày, vì tránh cho đoạn gỗ quét vào quần áo mình, chỉ có thể nghiêng người tránh.

Quần áo ma sát với mặt tường thô rát, vang lên chút thanh âm.

Chờ xe đi, khi Lý Phỉ xoay người lại, bỗng cảm thấy quần áo giống như bị cái gì giữ chặt, chỉ có ngừng một giây, quần áo sau lưng đã kéo về.

Lý Phỉ không để ý, nhìn vách tường, mặt tường các tòa nhà cũ thật sự không sạch sẽ mấy, gần mặt đất còn mọc rêu xanh.

Xem ra trở về còn phải giặt quần áo.

Lý Phỉ mất đi dị năng, nói cách khác, anh không có “Mắt Quỷ”.

Đám tơ trong suốt chậm rãi bò trên vách tường, càng ngày càng nhiều.

Nhà Giản Hoa là nơi nấm quen thuộc nhất, nhưng chúng đã vượt qua nhiều vị diện, xuyên qua nhiều thứ nguyên vũ trụ khác nhau, nên trí nhớ với khu phố này hoàn toàn mơ hồ. Vừa rồi, động tác dựa vào mặt tường của Lý Phỉ, mới khiến nấm xác định mục tiêu.

Mùi của chủ nhân.

Không, không phải là chủ nhân! Là kẻ mặc quần áo của chủ nhân, có ý đồ ngụy trang thành chủ nhân!

Nấm rất sinh khí, chúng nhanh chóng tụ lại, chuẩn bị lộ ra gương mặt dữ tợn, chúng muốn trói anh lại, lột quần áo ra, rồi đi tìm kiếm Giản Hoa, dâng quần áo lên, khoe thành tích. Xem đi, chúng bắt được kẻ trộm.



Lý Phỉ không biết mình suýt thì khỏa thân trên đường.

– Trừ quần lót, toàn thân trên dưới anh mặc đều là của Giản Hoa.

Khi nấm chuẩn bị ra tay với Lý Phỉ, mới phát hiện mục tiêu là ai.

Lương thực dự trữ số một… Mà nói xem, lương thực dự trữ không thể ăn, có thể coi như lương thực dự trữ sao?

Cũng không phải vì mất ngon, mà là hoàn toàn không thể ăn! Nếu nấm có tư duy ý thức rõ ràng, chúng nhất định sẽ đau tim, đi ra ngoài du lịch, khi về đến nhà, lương thực dự trữ hỏng, mất lãnh địa, cái ăn cũng không có.

Đời nấm quá gian nan.

Đám tơ run rẩy, chúng bắt đầu hoảng.

Hoảng, chỉ là cách nói nhân hóa, giống như lúc trước chúng muốn khoe thành tích với chủ nhân vậy. Đám tơ là sản phẩm cụ thể hóa của dị năng, ngoài bản năng cắn nuốt, chuẩn mực hành vi còn lại của chúng đều liên quan đến ý thức sử dụng dị năng của Giản Hoa. Giờ sức mạnh tách ra không cảm nhận được sự tồn tại của nguồn sức mạnh (Giản Hoa), thế giới cũng thay đổi, nếu không thể về với chủ nhân đúng lúc, cũng không thể tiếp tục ăn, một ngày nào đó năng lượng sẽ tiêu hao, không còn nữa.

Đám tơ bắt đầu theo dõi Lý Phỉ.

Ảnh đế toàn không thấy, mãi cho đến đi vào hành lang cũ kỹ tối tăm, anh treo túi nilon trên cửa phòng, sau đó bắt đầu tìm chìa khóa.

Nấm nhanh như chớp, xông vào túi nilon, đẩy một đống nấm mỡ vào góc tường, ngông nghênh làm tu hú chiếm tổ.

Tốc độ này vượt xa thành tích bình thường của nấm, không phải Lý Phỉ chậm chạp, mà do anh không có dị năng giúp đỡ, nấm ra ngoài lại thăng cấp, có tăng có giảm, khác biệt rõ ràng.

Cửa chống trộm mở ra, Lý Phỉ mang thịt gà, nấm, hoa quả đi vào.

Đám tơ không theo kịp cũng không vội, chúng nhận ra nơi quen thuộc, lại thong thả sinh trưởng trong tòa nhà.

Bốn giờ sau, Lý Phỉ phát hiện âm mưu mai phục của nấm, vừa ra khỏi cửa, đã phát hiện một đống nấm mỡ trong góc tường đầy tro bụi.

“…”

Nhặt lên, tách ra, hình như là nấm thật.

Không đúng! Trước khi cho nấm vào canh gà, anh cũng rửa sạch, lật mũ nấm!

Giả giống như vậy!

Khi mấy cục nấm này không ở bên cạnh Giản Hoa, không ở thế giới này, đã trải qua chuyện gì?

Lý Phỉ cầm cái rổ không bên cạnh cửa, chộp lấy hai cục nấm mỡ ném trước mặt Giản Hoa, thành khẩn nói: “Đến đây, xem là thật hay giả.”

“…Mấy cục này có thể ăn.”

Giản Hoa nói xong, nhấc cục nấm trắng béo còn kiên trì cọ bên chân mình lên, ném vào bồn rửa tay, mở nước rửa một thân mùi canh gà.

Bàn tay chạm đến mũ nấm, mềm nhũn nhộn nhạo, phát ra thanh âm thanh thúy.

Cả người Giản Hoa đều khó chịu.

Lãng phí đồ ăn là vô đạo đức, nhưng canh nấm “tắm” rồi, Giản Hoa thật không dám uống.

– Trời mới biết nấm từng ăn thứ gì, đặc biệt là nấm trở về từ không gian khác!

Không ngừng có đám tơ hóa thành nấm béo trắng đến tìm chủ nhân, Giản Hoa nhấc từng cục lên, đến cuối cùng, cả bồn nước đều bị nhồi đầy. Đám nấm tự động trượt vào trong máy giặt bên cạnh, thân thể béo tròn chồng lên nhau cao cao.

Giản Hoa:…

Giặt quần áo, rửa trái cây, rau củ là bình thường, rửa dị năng là chuyện gì chứ?



Nhưng vừa nghĩ đến quá khứ huy hoàng của nấm, bao toàn bộ giấy dán tường, sàn nhà, nệm chăn, gối đầu, còn từng bò trên bộ phận nào đó của cậu và Lý Phỉ, Giản Hoa không nói lời, cầm bàn chải bắt đầu rửa nấm.

“Trước khi cho vào nồi anh đã rửa rồi…” Lý Phỉ yếu ớt nhắc nhở.

“Anh cảm thấy nồi nhà tôi có thể cất nhiều như vậy?” Giản Hoa hừ lạnh.

Lý Phỉ nhìn nấm tràn ra từ trong máy giặt, ngậm miệng.

Nói tới nói lui, Giản Hoa vẫn chọn ra mấy cục nấm mang mùi canh gà, bôi xà phòng lên, thuận tay ném ra cửa phòng vệ sinh, để chúng lăn lung tung.

Vốn là ở nhà ăn món ngon, xem TV, hưởng thụ ngày nghỉ tình nhân, không gian cho hai người, giờ lại bị bắt tiến hành tổng vệ sinh cả nhà.

– Vì đám tơ nên ngay cả góc trần nhà cũng được dọn sạch.

Vì bị Lý Phỉ không tiết chế, ép buộc một hồi, nên eo lưng Giản Hoa còn bủn rủn, mất hết sức, không rửa được nữa.

Lý Phỉ kéo người ra, sau đó mặt không chút thay đổi, đóng máy giặt, bật công tắc, tiếng máy móc vang lên. Giản Hoa kinh sợ, chờ khi cậu mở máy giặt ra, bên trong đã không còn nấm, mà chỉ còn vô số đám tơ hỗn độn trong bột giặt.

Sau khi kết thúc tổng vệ sinh, hai người dựa vào sô pha, ngây ngốc nhìn đám nấm nhảy nhót trong nhà.

“Có thể… Thu hồi không?” Lý Phỉ thử thăm dò hỏi.

Giản Hoa lắc đầu.

Dị năng của cậu không khôi phục, chỉ có nấm trở lại.

“Có thể khống chế?”

“Không thuận buồm xuôi gió như trước, phải tốn chút sức.” Giản Hoa gõ trán mình.

Nấm tán loạn trên sàn như bị cái gì dẫn đi, trèo lên giá sách, lần lượt tự đặt mình trên giá, rất chỉnh tề.

Khóe mắt Lý Phỉ giật giật, anh kỳ dị cảm thấy câu trả lời của Giản Hoa, nghe như là người lớn nuôi lớn đứa nhỏ.

– Đứa nhỏ vĩnh viễn là của mình, nhưng lớn thì không quản được, nói cũng vẫn nghe, nhưng tốn sức.

Năng lượng đặc thù của Thế giới Bị Từ Bỏ khiến loài người đạt được dị năng. Giờ loại sóng năng lượng này không còn, nói là mất đi dị năng, không bằng nói là khoa học kỹ thuật của loài người còn chưa phát triển lúc giải mã được loại gien thiên phú này. Nó vẫn ẩn trong cơ thể loài người, như một tòa kho báu lại bị khóa cửa.

“Xem ra, thật sự chỉ có con cái người dị năng, mới đạt được dị năng.” Lý Phỉ lẩm bẩm.

Người dị năng đều sẽ không khôi phục, nấm trở về chỉ là ngoài ý muốn. Vì chủ nhân của nó ở thế giới thứ nguyên này, bởi nó có năng lực xuyên qua không gian, đủ loại nhân tố cộng lại mới thành ngoại lệ này.

Kẻ Cắn Nuốt không chết, là bí mật Trung Quốc giấu diếm.

Nấm thôn phệ lại xuất hiện, uy lực tin tức này, không thua gì sức nổ của một đầu đạn hạt nhân.

Vẻ mặt Lý Phỉ nghiêm túc: “Chuyện của nấm tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài!”

Giản Hoa gật đầu, cậu cũng không muốn cuộc sống lại thay đổi.

“Em không thể sử dụng dị năng, không có năng lượng bổ sung, chúng có biến mất không?” Lý Phỉ không nhận thấy rằng trong giọng nói mình có mong chờ, hi vọng.

Giản Hoa chậm rãi lắc đầu: “Chúng sẽ ăn.”

“…”

“Tôi cảm nhận được, một khi đói bụng, chúng sẽ vượt qua không động, đi nơi khác tìm đồ ăn, ăn no sẽ về.” Giản Hoa trầm mặt, nói cho Lý Phỉ tin dữ này, “Mấy cây này chỉ là một phần rất nhỏ lúc trước chạy trốn, khi đó nhiều nấm như vậy, chiếm mười mấy thành thị… Có vài cây nấm có thể tìm về, đa số chắc là không thể. Nói cách khác, mỗi một đám đến, chúng ta phải rửa một lần, trừ phi anh không để ý chúng đã từng đi nơi nào, từng ăn cái gì.”

Trước mắt Lý Phỉ bỗng tối đen.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau