Chương 175: Kết thúc
Sau bảy ngày “Kẻ bị vứt bỏ” phát hành toàn cầu.
Thành tích phòng vé rất cao, có thể nói là lấy được thành công lớn, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt nhân viên đoàn phim, Lý Phỉ cũng tỏ ra vui sướng. Có rất nhiều nhân tố dẫn đến thành công của bộ phim này. Rất nhiều người chạy tới mua vé xem phim, không phải vì thích phim, chỉ muốn từ trong phim, hiểu được thảm họa, nhận thức về dị năng. Đoàn phim khác lo lắng về vấn đề bản trên mạng, lịch chiếu phim, ngày phát hành, “Kẻ bị vứt bỏ” lại không cần bận tâm, có tăng có giảm. Chỉ cần bộ phim này không thiếu sót, tình tiết, diễn viên, hiệu ứng hình ảnh, âm nhạc đều trên tiêu chuẩn, nổi tiếng là đương nhiên.
Vì là ba phần, nên phần một chỉ có thể làm rõ nhân vật quan trọng, giới thiệu bối cảnh và nguy cơ, câu chuyện vĩ đại vừa mới bắt đầu. Rất nhiều người sau khi đi ra từ rạp chiếu phimu, hận không thể lập tức đến sang năm để xem nội dung phần hai.
Dị năng mạnh mẽ của nhân vật chính gợi lên bàn luật nhiệt tình.
Johnson Brown trong phim, nghệ sĩ diễn tấu có xuất thân là trẻ mồ côi, người dị năng cấp song S. Hắn có một tình tiết là trốn trên tầng cao, gọi sấm sét đến đánh trúng máy bay chiến đấu đang bao vây tiêu diệt người dị năng, khiến máy bay rơi thẳng xuống, phi công bị bắt nhảy dù. Hiệu ứng hình ảnh rất đáng sợ, sấm sét trải rộng bầu trời, giống như một bộ móng vuốt dữ tợn, sau khi tụ thành cột sét chói mắt đánh trúng mục tiêu, lại lẳng lặng biến mất.
Tuy mọi người xem qua rất nhiều phim tận thế, Nhà Trắng gặp lũ lụt, bị nổ, cả tòa thành thị bị sóng thần nuốt trôi, động đất, mặt đất bị đóng băng gì đó, hiệu ứng còn ghê hơn, nhưng mà vừa nghĩ đến “bộ phim này cải biên từ sự kiện có thật”, trong lòng người xem đã căng thẳng.
Thực sự có người, có được sức mạnh cường đại như thế?
Hiện giờ, “Johnson Brown” ở đâu, chết? Hay là giống như trên tin tức nói, tất cả những người dị năng đều đã mất đi sức mạnh?
Có người thấy may mắn vì người dị năng trở lại bình thường, nhiều người trẻ tuổi lại thấy đáng tiếc, họ mua thiết bị ăn theo phim, một loại trang bị mini phát sáng đeo trên đầu ngón tay, trông như ánh sáng bao quanh ngón tay, bắt chước động tác của nhân vật chính – Khi phim sắp hết, Johnson kết thúc “bước đi cô độc”, chính thức gia nhập cục dị năng, hắn học được cách sử dụng dị năng Sấm chớp. Lợi dụng nguyên lý của thiết bị màn hình cảm ứng điện tử, trực tiếp điều khiển dòng điện trong dây dẫn, cách không khống chế màn hình di động và thiết bị tương tự. Lúc Johnson luyện năng lực này đều dùng âm nhạc, năm sáu cái Ipad đặt trên giá tron một gian phòng, mỗi cái đều không đứt đoạn truyền ra tiếng nhạc.
Xem thấy thú vị, hơi ngẫm lại chút, liền biết đây là một phục bút*, chắc chắn sẽ có chỗ dùng ở hai phần sau.
*Tình tiết gài ở phần trước sẽ được triển khai ở phần sau.
Nói đơn giản là có thể không dấu vết truyền phát thông tin. Nghĩ lớn hơn, nhiễu loạn, khống chế một vài hệ thống là chuyện bình thường.
So với độ nổi tiếng của diễn viên chính, Lý Phỉ cũng không kém quá nhiều. Xuyên suốt ba phần, anh trở thành diễn viên phụ quan trọng được để mắt tới, nhờ chú cún của “thiếu tá”.
Người phương Tây có thành kiến về chính trị đối với các nước phương Đông, nhân vật của Lý Phỉ cũng rất phù hợp với loại thành kiến này. Anh là quân nhân nghiêm cẩn lạnh lùng, không hiểu nhân tình, là “nhân vật có thực quyền” của một đất nước “chuyên chế”.
Nhưng mà người này, lại nuôi một con Corgi tròn vo.
Dùng lời của người bình luận phim chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất của con chó này rất tuyệt, Hollywood nên có giải thưởng chuyên môn cho diễn viên động vật. Ánh mắt đen bóng như có thể nói chuyện, rất nhiều lần xuất hiện trong màn ảnh đều ngồi thẳng đứng, biểu hiện còn nghiêm túc hơn chủ nhân nó, nhưng bề ngoài lại đáng yêu khiến người ta buồn cười.
Mặt “thiếu tá” không chút thay đổi, Corgi lại rất phối hợp với tâm trạng của chủ nhân. “Thiếu tá” trong lúc nói chuyện qua video, không muốn hợp tác với nhân vật chính, Corgi xoay lưng, chổng mông, ánh mắt còn rất khinh bỉ.
Khi tìm người sống sót trong đống đổ nát, Corgi cũng không nhảy lên mảng đá vỡ, mà thích quỳ rạp, dùng đầu dán mặt đất. Lại còn có thể phát hiện kẻ bắt cóc đang nhân lúc rối loạn để làm việc xấu trong đám người, cắn quần áo đối phương không buông. Một con chó nhe răng nhào đến khiến người ta rất sợ hãi, phóng trên màn hình 3D, bóng dáng Corgi nhảy lên và biểu hiện hung hãn lại khiến người ta muốn nhấc cổ nó lên, vuốt ve.
Loại chó nhỏ trông lực sát thương yếu, nhưng mà Corgi chân ngắn ở nước nào đó đúng thật là chó chăn cừu, động tác chạy nhanh, cắn kẻ trộm cũng có chừng mực.
Vai diễn của Corgi không nhiều, nhưng rất hút màn ảnh.
Người phụ trách của cơ quan đặc biệt quốc gia, đương nhiên sẽ không tự dựng đi nuôi một con chó. Trong phim rất “chân thật”, con Corgi này có dị năng, có thể tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ.
Bên nước Mỹ ngay từ đầu không muốn nhận loại thiết lập “thái quá” này, bên này lập tức có người nói, nhỡ lần sau lại xảy ra chuyện, chó mèo có dị năng thì sao? Còn cả thú dữ trong vườn thú nữa?
Kiểu ép buộc này rất vô căn cứ, may mà con cún này cũng không có nhiều yêu cầu với kịch bản, chỉ cần bổ sung vào bối cảnh, và cả cảnh chủ động bắt người, cũng không có gì khác. Sau khi tranh cãi cọ mấy ngày thì cuối cùng cũng đồng ý.
Bộ phim điện ảnh toàn cầu hợp tác, “Kẻ bị vứt bỏ” chỉ có ba phần, nhưng người hiểu rõ đường đi nước bước của phim trên màn ảnh lớn, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Ăn theo độ nổi tiếng, ngoài quay đề tài tương tự, còn có thể kéo dài quay thêm ngoại truyện, phim về một cá nhân!
Nước Mỹ đã có kế hoạch muốn ra một bộ phim truyền hình, chủ đề chính là cục dị năng cố sức duy trì hòa bình. Từ góc độ của người dị năng bình thường, quay vài kẻ đạt được lực lượng, đánh mất tâm trí, tuyên truyền hình tượng ngay thẳng của quốc gia.
Tổng cục Điện ảnh đã đồng ý để đạo diễn Lỗ phụ trách bộ phim về “Thiếu tá”, Lý Phỉ không hề nghi ngờ là diễn viên chính.
Kịch bản nhà mình, muốn cho Corgi diễn bao nhiêu thì diễn bấy nhiêu, chỉ cần không xung đột với tình tiết chính trong “Kẻ bị vứt bỏ” là được. Lý Phỉ đã xem bản thảo, thấy khi “thiếu tá” lần đầu tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, gặp được con cún này trong công viên trống rỗng, đào móc chiều sâu câu chuyện khiến người ta rơi nước mắt. Đạo diễn Lỗ không hài lòng lắm, Đoàn Đoàn cũng không vui, chủ thật của nó còn khỏe mà, biên soạn bị vứt bỏ gì chứ? Rất nghiêm trọng!
Vì thế kịch bản bị viết lại, dự định kết cục là cuối cùng thế giới khôi phục trật tự, “Thiếu tá” rốt cuộc cũng tìm thấy cô bé không cẩn thận làm mất thú cưng, nhìn Corgi vui sướng chạy qua.
Nhờ bộ phim “Hồng Long” đang trong kế hoạch này mà địa vị Lý Phỉ trong giới giải trí lại nặng hơn vài phần.
Đắp nặn một “hình tượng quốc gia”, quan trọng như diễn vĩ nhân trong phim cũ vậy, lại có lợi thế hơn, vì trong mắt fan “thiếu tá” và Lý Phỉ có thể phân chia ngang bằng.
Thế này thì mấy người trong giới chuyên tìm rắc rối cho Lý Phỉ, cũng không dám ầm ĩ.
Tiêu Nhã Cầm nói là diễn nhân vật, nhưng hai cảnh đều rất mất mặt, người xem cũng không thấy rõ mặt cô ả. Buổi công chiếu, cô ả cũng có thiệp mời, ở trên mạng, ả cũng tuyên truyền là có chuyện như vậy. Nhưng sau khi buổi công chiếu phát sóng, người từng xem đều chắc chắn trong lòng, Tiêu Nhã Cầm không đi cùng một chiếc máy bay với nhân viên đoàn phim. Lần đầu, cô ả ngay cả góp tiền cũng chưa nói tới, từ đầu tới cuối không sờ đến mic.
Vốn loại tiêu đề hâm nóng nhiệt độ như “cao ngạo tham dự lễ xx”, “xx kinh diễm xuất hiện”, trong giới giải trí cũng chơi không ít, đều là đường người ta đã đi mòn. Có bao nhiêu người sẽ quan sát hiện trường? Người đại diện của Tiêu Nhã Cầm và công ty ả đã quen thói, định ké một lần, kết quả, lần này mọi người đều xem phát sóng trực tiếp, quay đầu lại xem tuyên truyền lúc trước, đúng là đáng xấu hổ.
Sau khi bộ phim nổi tiếng, Tiêu Nhã Cầm không vớt được tý lợi ích nào. Trong danh sách nhân viên đoàn phim có ả thì được gì? Có bao nhiêu người ra rạp phim, không nhớ tình tiết lại đi nhớ phụ đề? Lại thêm hãng dầu gội cô ả đại diễn lúc trước, tuy sớm trở lại tầm mắt công chúng nhất, cấp bậc cũng ổn ổn, nhưng đại diện nhãn hàng cao cấp gần như không có phần cho cô ả.
Nếu hai năm sau còn không tìm ra, đường ngôi sao của Tiêu Nhã Cầm, chắc chắn sẽ qua, chỉ có thể chạy đi làm mấy người ồn ào trong chương trình giải trí, diễn vai phụ vài bộ phim truyền hình, nâng người mới lên đài.
Cô ả cũng muốn làm ầm ĩ nên chuyện, nhưng công ty và người đại diện đều lạnh nhạt ả. Tình thế này ai cũng nhìn ra, dù lén tìm thủy quân chuẩn bị tạo tin đồn, đối phương cũng lắc đầu, không dám nhận. Ai chẳng biết Tổng cục Điện ảnh coi trọng bộ phim này. Giờ mà động vào Lý Phỉ, chính là leo cột đi tìm chết.
Nhóm mấy kẻ nhỏ mọn im hơi lặng tiếng, Giải trí Tinh Thiên trở về quỹ đạo. Lúc này, ngoài nấm, Lý Phỉ thật đúng là không có phiền não gì. Nhàn đến mức ngồi trong nhà xem phim văn nghệ với Giản Hoa, xem một lúc tay lại không thành thật, thò vào quần áo người nào đó.
Giản Hoa kéo ra hai lần, sau đó cũng kệ anh.
Lý Phỉ được một tấc lại muốn tiến lên một thước, động tác càng tùy tiện. Giản Hoa hít một hơi khí lạnh, không kiềm được ra tay bắt người lại.
Ừ, Cầm Nã thủ gì đó, đúng là tê mỏi hết cả khớp xương.
“Kỹ thuật không tệ.” Lý Phỉ nằm trên sô pha, mỉm cười nói với người trên người mình.
Một tay khác không rảnh, tiếp tục không sợ chết xoa đùi Giản Hoa.
Tư thế này rất ái muội, như là Giản Hoa đang chủ động vậy.
“Anh còn xem phim không?” Giản Hoa cảm thấy gần đây mình hình như rất thuận theo Lý Phỉ, còn chủ động giấu áp phích, không để Lý Phỉ thấy, giờ xem ra chẳng cần!
“Cũng đâu có người khác.” Bàn tay Lý Phỉ trượt đến mông người nào đó, ép người đến gần mình hơn, ngoài miệng lại tỏ ra vô tội, “Mãi mới không có việc gì. Ở bên ngoài, chúng ta ngày nào cũng phải giả vờ, một ánh mắt cũng không thể giao nhau, quá vất vả.”
Giản Hoa không dễ bị anh lừa.
“Thật không, tôi thấy anh rất thích thú.” Giản Hoa thản nhiên nói, trực tiếp vạch trần Lý Phỉ, “Anh đã diễn thành thói quen rồi. Dịu dàng ưu nhã, hình tượng ảnh đế, duy trì trạng thái công tác vẫn rất tốt.”
“Khụ, khi làm việc đương nhiên phải giữ gìn vẻ ngoài ở nơi làm việc.” Lý Phỉ ghé sát vào cổ Giản Hoa. Anh nắm rõ điểm mẫn cảm của người yêu như lòng bàn tay, ba, hai cái đã đốt lửa, hô hấp của Giản Hoa trở nên nặng nhọc.
“Lại nói, nhìn bộ dáng họ hoàn toàn không biết gì, chẳng lẽ không thú vị?”
“…”
Giản Hoa hơi ngửa ra sau, nhìn chầm chằm vẻ mặt nghiền ngẫm của Lý Phỉ, câm nín khi phát hiện lời Lý Phỉ nói là thật.
Bản chất thích thú quái ác như vậy, cậu lại hiểu Lý Phỉ hơn, hiểu việc ngụy trang tình yêu của mình, Lý Phỉ không thấy khó, cũng không thấy bất đắc dĩ, mà là rất kích thích. Có loại đắc ý như ra đề khó “xem xem ai mới là trinh thám có danh, có thể phát hiện ra dấu vết để lại”.
“Trợ lý Lâm hôm trước ấp a ấp úng hỏi tôi, lúc nào mới kết hôn, để cậu ta chuẩn bị cho tốt.” Giản Hoa thấp giọng nói.
“Em muốn kết hôn?” Lý Phỉ nghiêng đầu đánh giá người yêu.
“Không muốn.” Giản Hoa nói rõ ràng.
Lúc này không được, Lý Phỉ rất được chú ý, lại nói giờ họ cũng không khác gì đã kết hôn, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận. Giản Hoa tin tưởng sự vững vàng của mối quan hệ này, dù mắt mù, Lý Phỉ ngoại tình, Lý Phỉ thành người thường rồi thì thắng nổi nấm sao? Ly hôn còn có thể cam đoan được chia một nửa tài sản, Giản Hoa lại không thấy hứng thú.
“Kết hôn đồng tính, chỉ có thể ra nước ngoài, trở về Trung Quốc lại không có ý nghĩa pháp luật.” Ý Lý Phỉ cũng không khác lắm, hoàn toàn là chuyện không cần thiết. Anh nghĩ, “Vốn cho rằng quốc gia sẽ ra điều khoản hôn nhân mới, nghĩ lại thì đây cũng là một chuyện lớn, không phải cứ gật đầu là có thể quyết định. Bình thường sửa đổi một điều luật hôn nhân cũng gặp phải rất nhiều phong ba. Độ chấp nhận của dân chúng lại không trải rộng, nghĩ chắc là không được. Nhưng không sao, người muốn sống tốt thì như thế nào cũng có thể sống, sống không được thì có kết hôn cũng vô dụng.”
Nói đến đây, nấm đã bò lên sô pha.
Trông như muốn vây xem chủ nhân đánh Lý Phỉ, có hai cây nấm còn vì muốn chiếm vị trí trước mà lăn đến cùng nhau.
“Trợ lý Lâm lo não chúng ta bị co rút, sửa quốc tịch để kết hôn.”
“Cứ suy nghĩ như cậu ta, mới là não bị co rút.” Lý Phỉ tức giận nói. Bí mật trên người anh, thân phận của Giản Hoa, đều liên quan đếncơ mật quốc gia, nghĩ thôi cũng biết, quốc gia sẽ không thả người. Lý Phỉ cũng không có cảm tình gì với việc sửa quốc tịch.
Lý Phỉ vội vã kết thúc đề tài này, dụ người lên giường ăn vào miệng. Kết quả, di động reng, giống như muốn đối nghịch với anh, người gọi là trợ lý Lâm.
Ảnh đế rất không thoải mái nhận điện thoại.
Theo sau, sắc mặt anh thay đổi, có chút tức giận, lại cười lạnh.
“Được, tôi biết rồi.”
Mười phút điện thoại, Lý Phỉ vẫn im lặng, chỉ nói một câu cuối cùng trước khi dập máy.
Giản Hoa đã sớm chỉnh sửa lại quần áo, từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, cậu khó hiểu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bố mẹ anh nhớ đến anh rồi.”
“Ừ?”
***
Nói đến việc bại lộ thân phận của Lý Phỉ, phải nhắc đến một điều khoản bồi thường quốc gia đưa ra. Tóm lại là công dân Trung Quốc qua năm mươi tuổi, nếu con cái mất trong tai nạn, quốc gia sẽ xem xét tình hình để phân phát tài chính, cải thiện cuộc sống tương lai già cỗi cô độc của họ.
Tình hình cụ thể không giống nhau, chia ra là tất cả con cái đều chết, có con cái còn sống, và có tàn tật hay không, có lương hưu hay không (không thì có thu nhập hay không).
Nhiều điều khoản, xét duyệt cũng cần thời gian nhất định, thủ tục phát tiền làm sao mà đơn giản được.
Kéo dài một năm, trợ lý Lâm mới biết được bố mẹ Lý Phỉ cũng nộp đơn.
Người trong nhà họ đều không ai chết, nộp đơn là vì Lý Phỉ, họ trở về nhà cũ một chuyến, khẩn cấp muốn xác nhận sống chết của Lý Phỉ.
Nhà cũ sập, cũng không tìm được đủ người, may mà còn có nhân viên ở khu tạm trú, nhưng văn phòng phát vật tư cứu viện và sửa đường cũng không có tên Lý Phỉ. Hai người cân nhắc nghĩ tám phần là đã chết, không nói lời nào điền xong đơn. Trong lúc đó bởi vì hai người đã ly hôn, còn cãi nhau phải chia tiền xin được như thế nào. Bên nam muốn lấy phần nhiều, bên nữ không đồng ý. Lý do bên nam đưa ra là con trai cùng họ mình, là người nhà mình, có thể chia tiền cho bà, đã là để mắt đến bà.
Đơn xin được xét duyệt, cơ quan làm việc điều tra, nhưng không tra được có người này trong khu phố, đừng nói hồ sơ, ngay cả người ở nơi này trước thảm họa cũng không có ấn tượng, nên không thể giải quyết.
Bố mẹ Lý Phỉ mặc kệ, rõ ràng là có con trai, chết lại không lấy được tiền, nói sao được?
Vì thế hai người cũng không cãi nhau nữa, nhanh chóng tìm thân thích, hàng xóm, đồng hương, còn cả bạn cũ hỏi thăm tung tích Lý Phỉ.
Nhà cũ thật ra là ông bà Lý Phỉ thuê, chủ nhà là người quen, thu tiền cũng không đắt. Căn nhà kia cũng không tốt đẹp gì, phòng ở nhỏ hẹp, âm u, chỉ có 15 mét vuông, có cầm tiền di dời cũng không được bao nhiêu. Lại là tự xây, nên phía trên nói là kiến trúc sai phạm, không có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai, ngày mưa rỉ nước, mùa hè nóng bức.
Chẳng lẽ là chuyển đi?
Mấy năm trước Lý Phỉ gọi cho họ một cú điện thoại, nhưng ai cũng chưa coi trọng, dãy số đã không nhớ rõ. Thực ra nhớ rõ cũng vô dụng, này dãy số là sim điện thoại đăng ký không tên, chỉ có thể tra được chi nhánh bán hàng.
Bố mẹ Lý Phỉ tốn công hỏi thăm, mới phát hiện hơn mười năm trước, đã không còn ai thấy Lý Phỉ, khó trách nhiều người nói không biết.
Thị trấn nhỏ chỉ to như vậy, đi ô tô nửa tiếng là hết đất. Khóc lóc om sòm nói con trai mình mất tích, cơ quan chính phủ còn tưởng rằng thật sự là do thảm họa, còn đến địa phương, tìm người quay chương trình. Chờ thấy kết quả, mọi người đều xấu hổ.
Vì để thêm chi tiết vào tư liệu tìm người, bạn học Lý Phỉ nói, cậu ta còn tưởng bố mẹ Lý Phỉ chết rồi, đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến.
May mà hàng xóm trên đường giải thích, xác nhận có người này, bố mẹ ly hôn đi ra ngoài làm công, không trở về, sau này khi đôi vợ chồng già chết bệnh, cũng không ai thấy.
Đương nhiên, khi họ tìm người, không có ảnh Lý Phỉ, dùng cũng là tên cũ của Lý Phỉ.
Lý do của đôi nam nữ trung niên cũng rất đầy đủ, nói tai họa xảy ra nên đồ trong nhà đều không có, đương nhiên ảnh cũng không có.
Cuối cùng, đài truyền hình tìm đến chủ nhà cũ, ông lại cầm ra tấm ảnh của cháu gái mình, trên hình có cả Lý Phỉ thời niên thiếu. Lúc ấy chủ nhà chụp ảnh ở cửa nhà, người nào đó không cẩn thận đi vào ống kính.
Chủ nhà cũ rất tức giận, chỉ trích bố mẹ Lý Phỉ tuổi trẻ gây chuyện, sinh ra đứa nhỏ ném cho người nhà rồi đi thẳng, cả đám táng cũng là thân thích láng giềng giúp đỡ. Nhiều năm như vậy, số lần trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Một lần còn muốn chia tài sản của bố mẹ già, sau khi nghe nói cái gì cũng không có, còn nợ ba năm tiền thuê nhà thì đi luôn, ngay cả mặt mũi con trai cũng chưa gặp.
Về phần tung tích Lý Phỉ, chủ nhà đương nhiên cũng không biết, chỉ là mỗi năm đều thu được quà năm mới từ thành phố. Địa chỉ là tiệm quà tặng, thiệp đi kèm với lời chúc tết cát tường cũng là chủ tiệm viết.
“Chắc là đứa nhỏ kia, haiz, đều là làm bậy! Trước khi đi cũng không biết vay tiền ở đâu, mà trả sạch nợ mới đi.”
Chủ nhà cũ vừa làm như vậy, hai người tự nhiên không còn mặt mũi, người của đài truyền hình cũng không muốn tìm giúp nữa.
Vì chương trình, nên mấy tấm ảnh chụp cùng lớp do bạn học Lý Phỉ cung cấp, hay ảnh chủ nhà cũ đưa, trở nên nổi tiếng trong trấn nhỏ. Mọi người đều cảm thấy cậu trai này trông rất đẹp trai.
Về phần bố mẹ Lý Phỉ? Họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình lớn lên trông như thế nào.
Họ xám xịt về nhà, giận chó đánh mèo chửi rủa, vừa đau lòng vì không lấy được tiền bồi thường, vừa tức vì mất mặt.
Con cái họ xem ảnh, trong đó có một cô gái trẻ khá quen thuộc với giới giải trí, chợt cảm thấy người anh trai chưa từng gặp mặt này trông quen mắt. Nhưng muốn nói là giống ai, lại không nói được, mặt mũi thiếu niên chưa nẩy nở, thần thái cũng khác, rất khó nhận ra.
Internet vô biên giới, chương trình ở thị trấn nhỏ, mấy tháng sau không biết bị ai đào ra, tài khoản rất nổi phát lên, ý là mỉa mai đôi bố mẹ vô trách nhiệm này.
Kết quả, trọng điểm của mọi người đều lệch, tỏ vẻ thiếu niên này rất đẹp trai. Đồng phục học sinh Trung Quốc nổi tiếng là mặc vào thì xấu mất ba phần, lên ảnh lại còn xấu thêm ba phần nữa.
Thiếu niên thật sự là người đại diện tốt nhất cho đồng phục học sinh, có thể thấy được không phải do quần áo xấu, mà là do bộ dạng bạn không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, đồng phục học sinh với người rốt cuộc là ai xấu trở thành đề tài bị chặt chém trên mạng.
Đúng lúc “Kẻ bị vứt bỏ” sắp phát hành, trợ lý Lâm bận đến mức gót chân đánh nhau, không quản được nhiều chuyện như vậy. Người khác trong đoàn đội của Lý Phỉ lại không biết chuyện nhà Lý Phỉ, nên cứ bỏ lỡ như vậy, không phát hiện.
Sau khi bộ phim oanh động toàn cầu, đề tài này chìm xuống.
Nhưng đông người, thì sẽ gặp chuyện không may, câu này ở nơi nào cũng chí lý. Nghe nói, người nào đó trên mạng có trí nhớ siêu cường, bình thường không chú ý đến giới giải trí, lần này lại đi xem phim, vì có cảm tình với hình tượng nhân vật của Lý Phỉ, nên thành fan người qua đường của Lý Phỉ. Đi dạo những diễn đàn về Lý Phỉ, giống như mấy fan mới, được phổ cập con đường ngôi sao của vị ảnh đế số một số hai trong nước này.
Đương nhiên là ảnh tĩnh, tài nguyên, video đã cắt nối biên tập có lượt click lớn.
Người có trí nhớ tốt này sau khi dùng ba ngày xem tài nguyên của Lý Phỉ, trong lòng thoáng cảm thấy hình dáng này hình như từng thấy ở đâu rồi. Người bình thường rất nhanh liền sẽ vứt loại nhìn quen mắt này ra sau đầu, vì thật sự không nhớ ra là từng thấy ở đâu, giống ai, anh ta lại nhanh chóng lật ra bực hình thiếu niên mặc đồng phục học sinh đăng trên weibo tháng trước.
Nói đến cũng khéo, người này từng lên một chương trình giải trí, có một trò là nhớ kết cấu khuôn mặt. Phát một tấm ảnh cũ mười năm trước, sau đó kêu anh chị em của chủ nhân bức ảnh, hay người thân trông giống nhau đến, để người chơi phân biệt.
Dù Lý Phỉ đã khác trước rất nhiều, ảnh cũ cũng không đủ rõ, nhưng trong mắt chuyên gia, vẫn không giấu được.
Người có trí nhớ tốt rất sửng sốt, hưng phấn với phát hiện này, anh ta liền đăng lên…
Phát trực tiếp trên mạng.
Thiếu niên mặc đồng phục chính là ảnh đế Lý Phỉ, tiêu đề này mọi người đều không tin. Tuy rằng thiếu niên mặc đồng phục học sinh cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn chỉ là cấp hot boy, còn kém Lý Phỉ độ cao một tòa cao ốc tài chính nhé?
Nhưng người có trí nhớ tốt rất cẩn thận, từng chỗ đối lập, đều chỉ ra. Vẽ một sơ đồ, hứng trí giải thích bề ngoài, tinh thần và khí chất một người có thể thay đổi nhiều bao nhiêu. Thiếu niên nhỏ gầy khác người trưởng thành rất nhiều, ví dụ như cách chăm sóc, cách ăn mặc, lúc trước rõ ràng là thiếu dinh dưỡng. Cuối cùng còn cảm thán, phát hiện ngoài ý muốn – Lý Phỉ không sửa mặt, nếu không chi tiết đối lập sẽ không giống, còn xuất hiện điểm cứng ngắc bất thường.
Khi Trợ lý Lâm nhìn thấy weibo này, chuyện đã rất lớn, cậu ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Làm sao vậy, chẳng Lý Phỉ không sửa mặt lại thành ra sai, nếu sửa mặt sẽ không việc hôm nay?
Cậu ta vội gọi điện cho Lý Phỉ.
Loại weibo giống như cố tình lôi kéo này, vốn cứ tùy tiện tìm thủy quân áp là có thể xoay chuyển dư luận, nhưng người có trí tốt này, danh tiếng rất cao, lại phân tích có đạo lý rõ ràng. Đừng nói vốn là một người, dù không phải, mọi người xem nhiều cũng thấy có lý, càng nhìn càng thấy giống.
Ai cũng cảm thán chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga đều chỉ là an ủi người khác, khi vịt con xấu xí cố gắng trở thành thiên nga, thiên nga nhà người ta đã lột xác thành Phượng Hoàng rồi.
Lý Phỉ nhận được rất nhiều điện thoại, có đạo diễn, có Lương Quân hiểu biết sơ sơ về tình hình trong nhà anh, còn có mấy người bạn tốt trong giới giải trí, cuối cùng cả người của Hồng Long cũng gọi điện tới.
Lý Phỉ thoải mái tự nhiên trò chuyện với những người này, nên giấu diếm thì giấu diếm, đối biết với người biết chuyện thì nói sẽ nghĩ cách giải quyết. Cúp điện thoại, vẻ mặt của anh trầm xuống.
– Cặp vợ chồng kia lại muốn ồn ào.
Nghe nói con trai là ảnh đế, tài sản chín con số, họ còn ngồi yên được sao?
Một chút cũng không thể.
Bố mẹ Lý Phỉ lại gặp nhau, mang theo bạn đời, con mình, sắc mặt trắng bệch, họ ở nhà đã bị mọi người quở trách một lần, cây rụng tiền lớn như vậy, lại không biết gì hết.
Nếu sớm phát hiện chuyện này, xx tìm việc/mua nhà/xuất ngoại sẽ rắc rối như vậy sao?
Trong lòng họ cũng không cam tâm, cảm thấy rất có lý, lại cảm thấy Lý Phỉ rất xảo quyệt, lần trước gọi điện thoại lại nói mình là tộc đi làm (chính họ hoang tưởng ra, Lý Phỉ không bác bỏ cũng không giải thích), chắc chắn là oán hận họ.
“Sợ cái gì, anh ta diễn thiếu tá Long Tổ Trung Quốc. Nếu hình tượng không tốt mà còn được sao? Hai người bận công việc, trong nhà nghèo khó, đều có con cái, không quan tâm được đến nhà cũ. Anh ta thì sao, có tiền cũng không lên tiếng, nói ra đã là đuối lý! Tìm báo chí lung lay một chút, thật sự không được thì trực tiếp lên TV. Chuyện về gia đình ảnh đế ratings rất cao, báo chí tạp chí đài truyền hình đều ước có cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy! Mẹ, mấy ngày nay con nhận được rất nhiều điện thoại! Người ta nói, bao ăn bao ở còn bao cả lộ phí, đi Hải thành quay chương trình.”
Người đàn ông và người đàn bà bị con trai con gái mình giật giây, biểu tình phức tạp.
Họ muốn đi, nhưng lại sợ mất mặt. Lần trước ném mặt đã đủ lớn, cho rằng quê cũ là địa phương nhỏ không ai biết đến, ai ngờ rằng video chương trình kia bỗng nổi tiếng trên mạng, làm hại họ ra ngoài đều phải che mặt.
Suy nghĩ của con trai con gái họ lại khác, anh ruột mình là ảnh đế, có mặt mũi biết bao, cũng không phải là họ có lỗi với Lý Phỉ. Nếu có thể chứng thực thân phận trên chương trình, về sau tìm công tác/kết hôn, còn cần lo sao?
Khi người một nhà đang làm ầm lên, người đàn ông đi nhận điện thoại.
Người bên Lý Phỉ gọi qua, lạnh như băng hẹn thời gian địa điểm với họ.
Người nhà này càng kích động, không nói hai lời mua vé xe, thậm chí thu tiền để mang mấy phóng viên cùng nhau đến nơi hẹn gặp.
Đây là một câu lạc bộ, ngày đó thanh trường*.
*Không cho bất cứ ai không liên quan vào, chỉ để những có liên quan đến vụ việc ở lại.
Phóng viên khiêng máy quay cứng rắn muốn đi vào, phục vụ sinh ngăn cản, giằng co ở cửa, mãi cho đến khi chiếc Ferrari của Lý Phỉ chạy đến.
Con trai mẹ Lý Phỉ, gã thanh niên ăn mặc linh tinh theo xu hướng, hai mắt phát quang nhìn chằm chằm xe, còn suýt chảy nước miếng.
Lý Phỉ mang kính đen và khẩu trang, bên cạnh là Giản Hoa, trợ lý Lâm ở phía sau cầm cặp văn kiện.
Nhân viên công ty Tinh Thiên có nhiều năm kinh nghiệm giao tiếp cùng phóng viên, rất nhanh đã làm cho phóng viên yên lặng, để họ đi vào, nhưng không cho phép mang máy quay phim.
“Anh Lý, tôi thấy rất không thành thật, không chừng có máy ghi hình lỗ kim.” Trợ lý Lâm lại nói thầm.
“Không sao, chỉ là một tư thế, chụp thì chụp.” Lý Phỉ không quan tâm, nói.
Một đám người chen vào phòng họp tầng một câu lạc bộ, vẻ mặt khác nhau. Lý Phỉ ở tầng ba, uống trà với Giản Hoa xong, ngược chết cún độc thân Lâm Hiểu, lúc này mới chậm rãi đi ra, đi thang máy đến phòng họp.
Đối mặt với một đám người như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn chằm chằm anh, Lý Phỉ chậm rãi búng tay.
Theo lý thuyết, lúc này phải cướp lời trước, nhưng bố mẹ Lý Phỉ bị rung động, nhìn vệ sĩ cao lớn, lại nhìn khuôn mặt Lý Phỉ còn xuất sắc hơn trong ảnh, trong lòng lo lắng.
Là thật sao? Trong trấn nhỏ quê cũ của họ, có thể xuất hiện một nhân vật như vậy sao?
Cái khác không nói, bò ra từ trong bụng mình, là giống của mình, sao lại một trời một đất, chênh lệch lớn như vậy?
Các phóng viên hưng phấn đến mức đỏ cả mắt, mở máy ghi âm, máy quay phim lỗ kim, chờ tin tức lớn. Kết quả, Lý Phỉ ngồi trước bàn, lạnh như băng, nói:
“Vợ chồng họ Mục? À, hai người ly hôn rồi, hai vị muốn tìm con trai, xác nhận tử vong, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.”
Lời này, hiển nhiên là không nhận, ông bố Lý Phỉ giật nẩy, phẫn nộ nói: “Mục Văn, cậu cho rằng cậu bỏ tên là không ai biết? Lý Phỉ chỉ là nghệ danh của cậu, chỉ cần đến ngân hàng kiểm tra của tài khoàn của cậu, xem chứng minh thư của cậu…”
Âm thanh ngưng bặt, vì Lý Phỉ lấy bản sao chứng minh thư từ trong túi ra để lên mặt bàn.
Ảnh chụp, tên. Lý Phỉ.
Số chứng minh và địa chỉ được bút đánh dấu bôi lên.
Người trẻ tuổi cùng mẹ với Lý Phỉ đứng vụt lên, lớn tiếng nói: “Bản sao cũng không nói lên được gì, ai cũng có thể đổi tên, chỉ cần đến đồn công an tra, sẽ đều có ghi chép.”
Trợ lý Lâm sốt ruột, bởi vì Lý Phỉ đúng là làm như vậy, năm đó trực tiếp sửa tên mình. Thực ra, Mục Văn (穆文), Lý Phỉ, mối liên hệ của hai cái tên này, vẫn có thể thấy được. Mộc (木) tử (子) ghép lại là Lý (李), phi (非) văn (文) là Phỉ (斐).
*Vì không biết chút tiếng Trung nào nên chỉ có thể nhìn hình đoán chữ. Nét đầu tiên trong chữ Mục là chữ Mộc, trong chữ Phỉ có một chữ Văn ở dưới.
Giản Hoa lẩn trong đám người Lý Phỉ mang đến, không ai nhìn, không ai chú ý. Giản Hoa không hề lo lắng, cậu nhìn vẻ phẫn nộ, thất vọng, nôn nóng, tham lam trên mặt những người này… Còn hay hơn xem phim.
“Tôi hiểu mấy người gấp gáp muốn tìm người thân.” Khi Lý Phỉ nói lời này, nở nụ cười mỉa mai, người khác trong phòng họp, bảo gồm cả phóng viên cũng cười.
Đối với con trai chẳng quan tâm mười mấy năm, nghe nói chết có bồi thường tiền, lúc này mới bắt đầu tìm.
“Nhưng mấy ngươi dễ tin lời đồn, chạy đến gây rắc rối cho tôi, còn chuẩn bị liên lạc với đài truyền hình đến lừa bịp tống tiền tôi. Tôi sẽ để luật sư của tôi truy cứu trách nhiệm pháp luật của các người.”
“Cậu… Chúng ta đi kiểm tra DNA!” Ông Mục vỗ bàn, tức giận nói.
“Có thể, nhưng tiền ai trả? Kết quả không đúng, mấy người chịu gánh trách nhiệm pháp luật sao?” Lý Phỉ không hề xúc động, có nấm thì dễ lẻn vào như núi hoang, dễ dàng đổi mẫu thử trong phòng xét nghiệm.
Anh bình tĩnh khiến bọn họ bắt đầu lo lắng, nhưng họ lại cảm thấy là Lý Phỉ cố ý dọa người.
“Làm thì làm!” Con của ông Mục bà Mục cướp lời.
Ông Mục cố chống đối, muốn mở miệng, Lý Phỉ tựa vào ghế, thở dài, nói với mấy phóng viên: “Tôi không hiểu sao mấy người tin những người này. Cứ nói riêng về bác này đi, ông ấy giống tôi chỗ nào?”
Ông Mục trung niên mập ra, lại hói đầu, quần áo rất không chú trọng, so sánh với Lý Phỉ…
Ngay cả con ông ta cũng lộ ra ánh mắt thảm không đành nhìn.
Ông Mục vừa tức vừa vội, còn muốn tiếp tục vỗ bàn nói kiểm tra DNA, lúc này trợ lý Lâm mở miệng đúng lúc: “Không cần rắc rối như vậy, một người từ khi sinh ra đến lúc chết đi, đều ghi lại trong hồ sơ, dù đổi tên hay di cư. Chúng tôi có thể cung cấp hồ sơ của Lý Phỉ. Về phần mấy người, mời đưa ra hồ sơ của con trai hai người. Luật sư của chúng tôi đã về địa phương, nhưng không tìm thấy bất cứ tư liệu gì về con trai nhà hai người. Khi tai nạn xảy ra trường học và tòa nhà chính phủ của trấn đều không gặp chuyện, nên không có chuyện tư liệu bị hủy. Vợ chồng họ Mục ở quê cũ không hề có con trai. Chuyện này từ đầu đến cuối đều là một âm mưu!”
Mọi người đều kinh hãi.
Đôi vợ chồng này lại càng tức giận, nhảy dựng lên la hét ầm ĩ.
“Mấy người có thể lên TV, cũng có thể lợi dụng truyền thông, xin cơ quan kiểm tra thật giả, giả chính là giả, có khóc có nháo cũng vô ích. Đối với công chúng, cuối cùng sự thật sẽ được công bố. Dean của chúng tôi, hôm nay hẹn đạo diễn ở chỗ này, nhân tiện muốn để mấy người này tỉnh táo chút, lừa bịp tống tiền thì sẽ phải ăn cơm tù. Giờ mấy người có thể đi.” Trợ lý Lâm dùng lỗ mũi nhìn người, tỏ ra ngạo mạn.
Người hai nhà nào chịu đi, bảo vệ câu lạc bộ tiến vào, “khách khí” đưa người đi, họ còn la hét phải kiểm tra DNA không dứt. Ngay cả phóng viên đều bán tín bán nghi.
Lý Phỉ dù có bản lĩnh, cũng không thể làm giả hồ sơ, một người từ khi sinh ra đến lúc chết, có bao nhiêu ghi chép? Đến trường, hộ khẩu, công tác, tốt nghiệp, dòng tiền ngân hàng, vé xe vé tàu… Chẳng lẽ đều có thể xóa bỏ?
– Có thể, chỉ cần lúc trước anh là người dị năng cấp S, quốc gia sẽ vì bảo vệ anh mà xóa đi toàn bộ hồ sơ.
Lý Phỉ xoay người đi, trên đường còn nghe thấy tiếng hai nhà kia ầm ĩ.
“Anh Lý, cần giải quyết họ không?” Trợ lý Lâm cảm thấy họ sẽ không để yên.
“Không có việc gì, dù họ muốn lên chương trình, thì Tổng cục Điện ảnh cũng sẽ không phê. Dù quay cũng bị dừng, đài truyền hình nào sẽ để chỗ cho cái nhà xui xẻo này.” Vẻ mặt Lý Phỉ thoải mái, còn có tâm trạng đứng bên cửa sổ thủy tinh mờ, thưởng thức người hai nhà kia oán thầm nhau, vừa tức giận mắng mỏ lại thất vọng không cam lòng.
“Còn bạn cùng lớp anh, mấy tấm ảnh, kia weibo kia…”
“Không cần giải thích, có ai hỏi, thì chúng ta phủ nhận. Cậu cứ nói theo hồ sơ mới Hồng Long cấp là được. Không có chứng cớ, việc này sẽ không có kết quả.” Lý Phỉ như cười như không, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn đôi vợ chồng đang buồn bực dưới tầng, nói, “Họ đâu có con, ngay cả giấy khai sinh cũng không có.”
Trợ lý Lâm cũng rời đi, phòng trà tầng ba chỉ còn Giản Hoa và Lý Phỉ.
“Tôi phát hiện, anh không buồn phiền mấy.” Giản Hoa hơi ngạc nhiên, chuyện như vậy ai gặp phải cũng sẽ phiền lòng.
“Chuyện mà lộ ra, đúng là có hơi rắc rối. Nhưng chuyện này cho dù anh không nhận, dư luận cũng sẽ không làm gì bất lợi với anh. Người thông minh hiểu tình hình, sẽ đồng tình trong lòng, không thông minh… Anh có vẻ ngoài ưu thế mà!” Lý Phỉ cười, anh cúi đầu hôn vành tai Giản Hoa.
Nấm trở về cũng có lợi, trước đây nêu không ở trong nhà, anh sẽ không thể tùy tiện gần gũi với Giản Hoa.
Có nấm, Lý Phỉ biết Giản Hoa nhất định sẽ kiểm chứng tính an toàn của gian phòng này, ví dụ như không có người nghe lén, cũng không có máy ghi hình linh tinh. Lý Phỉ trước mặt người khác dường như không có việc gì, sau lưng lại không kiêng nể gì. Giản Hoa đã quen, hay là nói, cậu sớm đã phát hiện Lý Phỉ thích dùng kỹ thuật diễn xuất ưu tú, biến ảo liên tục.
Nếu là cách người yêu giải trí, cậu đành mặc kệ.
“Không, anh rất vui.” Giản Hoa nhìn ánh mắt Lý Phỉ, nói lên tâm trạng Lý Phỉ hôm nay rất vui vẻ.
“Để họ liều mạng tìm chứng cớ, lại không vớt được chút lợi nào, cãi nhau, bị con họ quở trách, bị thân thích ra sức mắng mỏ, bị người qua đường chỉ trỏ, khiến họ hối hận lại đau lòng vì bỏ lỡ tiền. Đây không phải rất thú vị sao?” Lý Phỉ chạm nhẹ bờ môi Giản Hoa bị mình cắn ửng đỏ, cười tủm tỉm, “Năm đó khi gọi điện cho họ, giả vờ giả vịt theo ý họ, vài phút diễn xuất kia của anh không cần tiền sao? Thấy bọn họ gia đình không yên, cũng coi như trả lại. Chờ khi họ không tìm thấy chứng cớ, luật sư gọi đến, hù dọa bọn họ. Nếu họ còn muốn náo loạn, phí tổn thất danh dự của anh, họ đập nồi bán sắt có đền được không?”
“Bán họ đi cũng không đủ.” Giản Hoa trả lời nghiêm túc, sau đó gật gật đầu, phát ra lời nói từ nội tâm: “Giờ tôi cảm thấy, anh thật sự là nhân vật phản diện trong nguyên tác.”
“Như nhau, em là boss sau màn của anh.”
Lý Phỉ nhấc lên bên chân nấm nhét vào Giản Hoa trong lòng.
Hắn nghiêm túc nói:“Hắc Uyên tổ chức hết thảy bình thường, chúng ta Johnson kia tiểu quỷ đùa bỡn tại trong lòng bàn tay, lão đại xem ai không vừa mắt, ta này liền nghĩ biện pháp xử lý.”
“Chỉ có Quỷ Lửa rất không nghe lời, ngươi cho ta lấy chủ ý.”
Giản Hoa rất phối hợp ngồi trên ghế, bày ra hắn cho rằng khí thế boss. Hắn phát hiện Lý Phỉ nhân vật duy nhất không bài xích, chắc cũng chỉ có Quỷ Lửa.
Lý Phỉ không chớp mắt nói: “Rất đơn giản, dùng dị năng trói Quỷ Lửa vào phòng em. Anh cam đoan anh ta sẽ cực kỳ nghe lời, tuyệt đối không dám làm trái ý em.”
Giản Hoa:…
Không, đây không phải là ngẫu hứng phát huy kém, mà là thua về độ mặt dày.
Lý Phỉ kề sát cậu, nỉ non bên tai người yêu: “Em xem, anh ta bằng lòng bị em trói lại một đời.”
Thành tích phòng vé rất cao, có thể nói là lấy được thành công lớn, vẻ vui mừng lộ rõ trên nét mặt nhân viên đoàn phim, Lý Phỉ cũng tỏ ra vui sướng. Có rất nhiều nhân tố dẫn đến thành công của bộ phim này. Rất nhiều người chạy tới mua vé xem phim, không phải vì thích phim, chỉ muốn từ trong phim, hiểu được thảm họa, nhận thức về dị năng. Đoàn phim khác lo lắng về vấn đề bản trên mạng, lịch chiếu phim, ngày phát hành, “Kẻ bị vứt bỏ” lại không cần bận tâm, có tăng có giảm. Chỉ cần bộ phim này không thiếu sót, tình tiết, diễn viên, hiệu ứng hình ảnh, âm nhạc đều trên tiêu chuẩn, nổi tiếng là đương nhiên.
Vì là ba phần, nên phần một chỉ có thể làm rõ nhân vật quan trọng, giới thiệu bối cảnh và nguy cơ, câu chuyện vĩ đại vừa mới bắt đầu. Rất nhiều người sau khi đi ra từ rạp chiếu phimu, hận không thể lập tức đến sang năm để xem nội dung phần hai.
Dị năng mạnh mẽ của nhân vật chính gợi lên bàn luật nhiệt tình.
Johnson Brown trong phim, nghệ sĩ diễn tấu có xuất thân là trẻ mồ côi, người dị năng cấp song S. Hắn có một tình tiết là trốn trên tầng cao, gọi sấm sét đến đánh trúng máy bay chiến đấu đang bao vây tiêu diệt người dị năng, khiến máy bay rơi thẳng xuống, phi công bị bắt nhảy dù. Hiệu ứng hình ảnh rất đáng sợ, sấm sét trải rộng bầu trời, giống như một bộ móng vuốt dữ tợn, sau khi tụ thành cột sét chói mắt đánh trúng mục tiêu, lại lẳng lặng biến mất.
Tuy mọi người xem qua rất nhiều phim tận thế, Nhà Trắng gặp lũ lụt, bị nổ, cả tòa thành thị bị sóng thần nuốt trôi, động đất, mặt đất bị đóng băng gì đó, hiệu ứng còn ghê hơn, nhưng mà vừa nghĩ đến “bộ phim này cải biên từ sự kiện có thật”, trong lòng người xem đã căng thẳng.
Thực sự có người, có được sức mạnh cường đại như thế?
Hiện giờ, “Johnson Brown” ở đâu, chết? Hay là giống như trên tin tức nói, tất cả những người dị năng đều đã mất đi sức mạnh?
Có người thấy may mắn vì người dị năng trở lại bình thường, nhiều người trẻ tuổi lại thấy đáng tiếc, họ mua thiết bị ăn theo phim, một loại trang bị mini phát sáng đeo trên đầu ngón tay, trông như ánh sáng bao quanh ngón tay, bắt chước động tác của nhân vật chính – Khi phim sắp hết, Johnson kết thúc “bước đi cô độc”, chính thức gia nhập cục dị năng, hắn học được cách sử dụng dị năng Sấm chớp. Lợi dụng nguyên lý của thiết bị màn hình cảm ứng điện tử, trực tiếp điều khiển dòng điện trong dây dẫn, cách không khống chế màn hình di động và thiết bị tương tự. Lúc Johnson luyện năng lực này đều dùng âm nhạc, năm sáu cái Ipad đặt trên giá tron một gian phòng, mỗi cái đều không đứt đoạn truyền ra tiếng nhạc.
Xem thấy thú vị, hơi ngẫm lại chút, liền biết đây là một phục bút*, chắc chắn sẽ có chỗ dùng ở hai phần sau.
*Tình tiết gài ở phần trước sẽ được triển khai ở phần sau.
Nói đơn giản là có thể không dấu vết truyền phát thông tin. Nghĩ lớn hơn, nhiễu loạn, khống chế một vài hệ thống là chuyện bình thường.
So với độ nổi tiếng của diễn viên chính, Lý Phỉ cũng không kém quá nhiều. Xuyên suốt ba phần, anh trở thành diễn viên phụ quan trọng được để mắt tới, nhờ chú cún của “thiếu tá”.
Người phương Tây có thành kiến về chính trị đối với các nước phương Đông, nhân vật của Lý Phỉ cũng rất phù hợp với loại thành kiến này. Anh là quân nhân nghiêm cẩn lạnh lùng, không hiểu nhân tình, là “nhân vật có thực quyền” của một đất nước “chuyên chế”.
Nhưng mà người này, lại nuôi một con Corgi tròn vo.
Dùng lời của người bình luận phim chuyên nghiệp, kỹ thuật diễn xuất của con chó này rất tuyệt, Hollywood nên có giải thưởng chuyên môn cho diễn viên động vật. Ánh mắt đen bóng như có thể nói chuyện, rất nhiều lần xuất hiện trong màn ảnh đều ngồi thẳng đứng, biểu hiện còn nghiêm túc hơn chủ nhân nó, nhưng bề ngoài lại đáng yêu khiến người ta buồn cười.
Mặt “thiếu tá” không chút thay đổi, Corgi lại rất phối hợp với tâm trạng của chủ nhân. “Thiếu tá” trong lúc nói chuyện qua video, không muốn hợp tác với nhân vật chính, Corgi xoay lưng, chổng mông, ánh mắt còn rất khinh bỉ.
Khi tìm người sống sót trong đống đổ nát, Corgi cũng không nhảy lên mảng đá vỡ, mà thích quỳ rạp, dùng đầu dán mặt đất. Lại còn có thể phát hiện kẻ bắt cóc đang nhân lúc rối loạn để làm việc xấu trong đám người, cắn quần áo đối phương không buông. Một con chó nhe răng nhào đến khiến người ta rất sợ hãi, phóng trên màn hình 3D, bóng dáng Corgi nhảy lên và biểu hiện hung hãn lại khiến người ta muốn nhấc cổ nó lên, vuốt ve.
Loại chó nhỏ trông lực sát thương yếu, nhưng mà Corgi chân ngắn ở nước nào đó đúng thật là chó chăn cừu, động tác chạy nhanh, cắn kẻ trộm cũng có chừng mực.
Vai diễn của Corgi không nhiều, nhưng rất hút màn ảnh.
Người phụ trách của cơ quan đặc biệt quốc gia, đương nhiên sẽ không tự dựng đi nuôi một con chó. Trong phim rất “chân thật”, con Corgi này có dị năng, có thể tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ.
Bên nước Mỹ ngay từ đầu không muốn nhận loại thiết lập “thái quá” này, bên này lập tức có người nói, nhỡ lần sau lại xảy ra chuyện, chó mèo có dị năng thì sao? Còn cả thú dữ trong vườn thú nữa?
Kiểu ép buộc này rất vô căn cứ, may mà con cún này cũng không có nhiều yêu cầu với kịch bản, chỉ cần bổ sung vào bối cảnh, và cả cảnh chủ động bắt người, cũng không có gì khác. Sau khi tranh cãi cọ mấy ngày thì cuối cùng cũng đồng ý.
Bộ phim điện ảnh toàn cầu hợp tác, “Kẻ bị vứt bỏ” chỉ có ba phần, nhưng người hiểu rõ đường đi nước bước của phim trên màn ảnh lớn, biết chuyện sẽ không đơn giản như vậy. Ăn theo độ nổi tiếng, ngoài quay đề tài tương tự, còn có thể kéo dài quay thêm ngoại truyện, phim về một cá nhân!
Nước Mỹ đã có kế hoạch muốn ra một bộ phim truyền hình, chủ đề chính là cục dị năng cố sức duy trì hòa bình. Từ góc độ của người dị năng bình thường, quay vài kẻ đạt được lực lượng, đánh mất tâm trí, tuyên truyền hình tượng ngay thẳng của quốc gia.
Tổng cục Điện ảnh đã đồng ý để đạo diễn Lỗ phụ trách bộ phim về “Thiếu tá”, Lý Phỉ không hề nghi ngờ là diễn viên chính.
Kịch bản nhà mình, muốn cho Corgi diễn bao nhiêu thì diễn bấy nhiêu, chỉ cần không xung đột với tình tiết chính trong “Kẻ bị vứt bỏ” là được. Lý Phỉ đã xem bản thảo, thấy khi “thiếu tá” lần đầu tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, gặp được con cún này trong công viên trống rỗng, đào móc chiều sâu câu chuyện khiến người ta rơi nước mắt. Đạo diễn Lỗ không hài lòng lắm, Đoàn Đoàn cũng không vui, chủ thật của nó còn khỏe mà, biên soạn bị vứt bỏ gì chứ? Rất nghiêm trọng!
Vì thế kịch bản bị viết lại, dự định kết cục là cuối cùng thế giới khôi phục trật tự, “Thiếu tá” rốt cuộc cũng tìm thấy cô bé không cẩn thận làm mất thú cưng, nhìn Corgi vui sướng chạy qua.
Nhờ bộ phim “Hồng Long” đang trong kế hoạch này mà địa vị Lý Phỉ trong giới giải trí lại nặng hơn vài phần.
Đắp nặn một “hình tượng quốc gia”, quan trọng như diễn vĩ nhân trong phim cũ vậy, lại có lợi thế hơn, vì trong mắt fan “thiếu tá” và Lý Phỉ có thể phân chia ngang bằng.
Thế này thì mấy người trong giới chuyên tìm rắc rối cho Lý Phỉ, cũng không dám ầm ĩ.
Tiêu Nhã Cầm nói là diễn nhân vật, nhưng hai cảnh đều rất mất mặt, người xem cũng không thấy rõ mặt cô ả. Buổi công chiếu, cô ả cũng có thiệp mời, ở trên mạng, ả cũng tuyên truyền là có chuyện như vậy. Nhưng sau khi buổi công chiếu phát sóng, người từng xem đều chắc chắn trong lòng, Tiêu Nhã Cầm không đi cùng một chiếc máy bay với nhân viên đoàn phim. Lần đầu, cô ả ngay cả góp tiền cũng chưa nói tới, từ đầu tới cuối không sờ đến mic.
Vốn loại tiêu đề hâm nóng nhiệt độ như “cao ngạo tham dự lễ xx”, “xx kinh diễm xuất hiện”, trong giới giải trí cũng chơi không ít, đều là đường người ta đã đi mòn. Có bao nhiêu người sẽ quan sát hiện trường? Người đại diện của Tiêu Nhã Cầm và công ty ả đã quen thói, định ké một lần, kết quả, lần này mọi người đều xem phát sóng trực tiếp, quay đầu lại xem tuyên truyền lúc trước, đúng là đáng xấu hổ.
Sau khi bộ phim nổi tiếng, Tiêu Nhã Cầm không vớt được tý lợi ích nào. Trong danh sách nhân viên đoàn phim có ả thì được gì? Có bao nhiêu người ra rạp phim, không nhớ tình tiết lại đi nhớ phụ đề? Lại thêm hãng dầu gội cô ả đại diễn lúc trước, tuy sớm trở lại tầm mắt công chúng nhất, cấp bậc cũng ổn ổn, nhưng đại diện nhãn hàng cao cấp gần như không có phần cho cô ả.
Nếu hai năm sau còn không tìm ra, đường ngôi sao của Tiêu Nhã Cầm, chắc chắn sẽ qua, chỉ có thể chạy đi làm mấy người ồn ào trong chương trình giải trí, diễn vai phụ vài bộ phim truyền hình, nâng người mới lên đài.
Cô ả cũng muốn làm ầm ĩ nên chuyện, nhưng công ty và người đại diện đều lạnh nhạt ả. Tình thế này ai cũng nhìn ra, dù lén tìm thủy quân chuẩn bị tạo tin đồn, đối phương cũng lắc đầu, không dám nhận. Ai chẳng biết Tổng cục Điện ảnh coi trọng bộ phim này. Giờ mà động vào Lý Phỉ, chính là leo cột đi tìm chết.
Nhóm mấy kẻ nhỏ mọn im hơi lặng tiếng, Giải trí Tinh Thiên trở về quỹ đạo. Lúc này, ngoài nấm, Lý Phỉ thật đúng là không có phiền não gì. Nhàn đến mức ngồi trong nhà xem phim văn nghệ với Giản Hoa, xem một lúc tay lại không thành thật, thò vào quần áo người nào đó.
Giản Hoa kéo ra hai lần, sau đó cũng kệ anh.
Lý Phỉ được một tấc lại muốn tiến lên một thước, động tác càng tùy tiện. Giản Hoa hít một hơi khí lạnh, không kiềm được ra tay bắt người lại.
Ừ, Cầm Nã thủ gì đó, đúng là tê mỏi hết cả khớp xương.
“Kỹ thuật không tệ.” Lý Phỉ nằm trên sô pha, mỉm cười nói với người trên người mình.
Một tay khác không rảnh, tiếp tục không sợ chết xoa đùi Giản Hoa.
Tư thế này rất ái muội, như là Giản Hoa đang chủ động vậy.
“Anh còn xem phim không?” Giản Hoa cảm thấy gần đây mình hình như rất thuận theo Lý Phỉ, còn chủ động giấu áp phích, không để Lý Phỉ thấy, giờ xem ra chẳng cần!
“Cũng đâu có người khác.” Bàn tay Lý Phỉ trượt đến mông người nào đó, ép người đến gần mình hơn, ngoài miệng lại tỏ ra vô tội, “Mãi mới không có việc gì. Ở bên ngoài, chúng ta ngày nào cũng phải giả vờ, một ánh mắt cũng không thể giao nhau, quá vất vả.”
Giản Hoa không dễ bị anh lừa.
“Thật không, tôi thấy anh rất thích thú.” Giản Hoa thản nhiên nói, trực tiếp vạch trần Lý Phỉ, “Anh đã diễn thành thói quen rồi. Dịu dàng ưu nhã, hình tượng ảnh đế, duy trì trạng thái công tác vẫn rất tốt.”
“Khụ, khi làm việc đương nhiên phải giữ gìn vẻ ngoài ở nơi làm việc.” Lý Phỉ ghé sát vào cổ Giản Hoa. Anh nắm rõ điểm mẫn cảm của người yêu như lòng bàn tay, ba, hai cái đã đốt lửa, hô hấp của Giản Hoa trở nên nặng nhọc.
“Lại nói, nhìn bộ dáng họ hoàn toàn không biết gì, chẳng lẽ không thú vị?”
“…”
Giản Hoa hơi ngửa ra sau, nhìn chầm chằm vẻ mặt nghiền ngẫm của Lý Phỉ, câm nín khi phát hiện lời Lý Phỉ nói là thật.
Bản chất thích thú quái ác như vậy, cậu lại hiểu Lý Phỉ hơn, hiểu việc ngụy trang tình yêu của mình, Lý Phỉ không thấy khó, cũng không thấy bất đắc dĩ, mà là rất kích thích. Có loại đắc ý như ra đề khó “xem xem ai mới là trinh thám có danh, có thể phát hiện ra dấu vết để lại”.
“Trợ lý Lâm hôm trước ấp a ấp úng hỏi tôi, lúc nào mới kết hôn, để cậu ta chuẩn bị cho tốt.” Giản Hoa thấp giọng nói.
“Em muốn kết hôn?” Lý Phỉ nghiêng đầu đánh giá người yêu.
“Không muốn.” Giản Hoa nói rõ ràng.
Lúc này không được, Lý Phỉ rất được chú ý, lại nói giờ họ cũng không khác gì đã kết hôn, chỉ thiếu một tờ giấy chứng nhận. Giản Hoa tin tưởng sự vững vàng của mối quan hệ này, dù mắt mù, Lý Phỉ ngoại tình, Lý Phỉ thành người thường rồi thì thắng nổi nấm sao? Ly hôn còn có thể cam đoan được chia một nửa tài sản, Giản Hoa lại không thấy hứng thú.
“Kết hôn đồng tính, chỉ có thể ra nước ngoài, trở về Trung Quốc lại không có ý nghĩa pháp luật.” Ý Lý Phỉ cũng không khác lắm, hoàn toàn là chuyện không cần thiết. Anh nghĩ, “Vốn cho rằng quốc gia sẽ ra điều khoản hôn nhân mới, nghĩ lại thì đây cũng là một chuyện lớn, không phải cứ gật đầu là có thể quyết định. Bình thường sửa đổi một điều luật hôn nhân cũng gặp phải rất nhiều phong ba. Độ chấp nhận của dân chúng lại không trải rộng, nghĩ chắc là không được. Nhưng không sao, người muốn sống tốt thì như thế nào cũng có thể sống, sống không được thì có kết hôn cũng vô dụng.”
Nói đến đây, nấm đã bò lên sô pha.
Trông như muốn vây xem chủ nhân đánh Lý Phỉ, có hai cây nấm còn vì muốn chiếm vị trí trước mà lăn đến cùng nhau.
“Trợ lý Lâm lo não chúng ta bị co rút, sửa quốc tịch để kết hôn.”
“Cứ suy nghĩ như cậu ta, mới là não bị co rút.” Lý Phỉ tức giận nói. Bí mật trên người anh, thân phận của Giản Hoa, đều liên quan đếncơ mật quốc gia, nghĩ thôi cũng biết, quốc gia sẽ không thả người. Lý Phỉ cũng không có cảm tình gì với việc sửa quốc tịch.
Lý Phỉ vội vã kết thúc đề tài này, dụ người lên giường ăn vào miệng. Kết quả, di động reng, giống như muốn đối nghịch với anh, người gọi là trợ lý Lâm.
Ảnh đế rất không thoải mái nhận điện thoại.
Theo sau, sắc mặt anh thay đổi, có chút tức giận, lại cười lạnh.
“Được, tôi biết rồi.”
Mười phút điện thoại, Lý Phỉ vẫn im lặng, chỉ nói một câu cuối cùng trước khi dập máy.
Giản Hoa đã sớm chỉnh sửa lại quần áo, từ trên sô pha ngồi thẳng dậy, cậu khó hiểu, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
“Bố mẹ anh nhớ đến anh rồi.”
“Ừ?”
***
Nói đến việc bại lộ thân phận của Lý Phỉ, phải nhắc đến một điều khoản bồi thường quốc gia đưa ra. Tóm lại là công dân Trung Quốc qua năm mươi tuổi, nếu con cái mất trong tai nạn, quốc gia sẽ xem xét tình hình để phân phát tài chính, cải thiện cuộc sống tương lai già cỗi cô độc của họ.
Tình hình cụ thể không giống nhau, chia ra là tất cả con cái đều chết, có con cái còn sống, và có tàn tật hay không, có lương hưu hay không (không thì có thu nhập hay không).
Nhiều điều khoản, xét duyệt cũng cần thời gian nhất định, thủ tục phát tiền làm sao mà đơn giản được.
Kéo dài một năm, trợ lý Lâm mới biết được bố mẹ Lý Phỉ cũng nộp đơn.
Người trong nhà họ đều không ai chết, nộp đơn là vì Lý Phỉ, họ trở về nhà cũ một chuyến, khẩn cấp muốn xác nhận sống chết của Lý Phỉ.
Nhà cũ sập, cũng không tìm được đủ người, may mà còn có nhân viên ở khu tạm trú, nhưng văn phòng phát vật tư cứu viện và sửa đường cũng không có tên Lý Phỉ. Hai người cân nhắc nghĩ tám phần là đã chết, không nói lời nào điền xong đơn. Trong lúc đó bởi vì hai người đã ly hôn, còn cãi nhau phải chia tiền xin được như thế nào. Bên nam muốn lấy phần nhiều, bên nữ không đồng ý. Lý do bên nam đưa ra là con trai cùng họ mình, là người nhà mình, có thể chia tiền cho bà, đã là để mắt đến bà.
Đơn xin được xét duyệt, cơ quan làm việc điều tra, nhưng không tra được có người này trong khu phố, đừng nói hồ sơ, ngay cả người ở nơi này trước thảm họa cũng không có ấn tượng, nên không thể giải quyết.
Bố mẹ Lý Phỉ mặc kệ, rõ ràng là có con trai, chết lại không lấy được tiền, nói sao được?
Vì thế hai người cũng không cãi nhau nữa, nhanh chóng tìm thân thích, hàng xóm, đồng hương, còn cả bạn cũ hỏi thăm tung tích Lý Phỉ.
Nhà cũ thật ra là ông bà Lý Phỉ thuê, chủ nhà là người quen, thu tiền cũng không đắt. Căn nhà kia cũng không tốt đẹp gì, phòng ở nhỏ hẹp, âm u, chỉ có 15 mét vuông, có cầm tiền di dời cũng không được bao nhiêu. Lại là tự xây, nên phía trên nói là kiến trúc sai phạm, không có giấy chứng nhận quyền sở hữu đất đai, ngày mưa rỉ nước, mùa hè nóng bức.
Chẳng lẽ là chuyển đi?
Mấy năm trước Lý Phỉ gọi cho họ một cú điện thoại, nhưng ai cũng chưa coi trọng, dãy số đã không nhớ rõ. Thực ra nhớ rõ cũng vô dụng, này dãy số là sim điện thoại đăng ký không tên, chỉ có thể tra được chi nhánh bán hàng.
Bố mẹ Lý Phỉ tốn công hỏi thăm, mới phát hiện hơn mười năm trước, đã không còn ai thấy Lý Phỉ, khó trách nhiều người nói không biết.
Thị trấn nhỏ chỉ to như vậy, đi ô tô nửa tiếng là hết đất. Khóc lóc om sòm nói con trai mình mất tích, cơ quan chính phủ còn tưởng rằng thật sự là do thảm họa, còn đến địa phương, tìm người quay chương trình. Chờ thấy kết quả, mọi người đều xấu hổ.
Vì để thêm chi tiết vào tư liệu tìm người, bạn học Lý Phỉ nói, cậu ta còn tưởng bố mẹ Lý Phỉ chết rồi, đừng nói thấy, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe đến.
May mà hàng xóm trên đường giải thích, xác nhận có người này, bố mẹ ly hôn đi ra ngoài làm công, không trở về, sau này khi đôi vợ chồng già chết bệnh, cũng không ai thấy.
Đương nhiên, khi họ tìm người, không có ảnh Lý Phỉ, dùng cũng là tên cũ của Lý Phỉ.
Lý do của đôi nam nữ trung niên cũng rất đầy đủ, nói tai họa xảy ra nên đồ trong nhà đều không có, đương nhiên ảnh cũng không có.
Cuối cùng, đài truyền hình tìm đến chủ nhà cũ, ông lại cầm ra tấm ảnh của cháu gái mình, trên hình có cả Lý Phỉ thời niên thiếu. Lúc ấy chủ nhà chụp ảnh ở cửa nhà, người nào đó không cẩn thận đi vào ống kính.
Chủ nhà cũ rất tức giận, chỉ trích bố mẹ Lý Phỉ tuổi trẻ gây chuyện, sinh ra đứa nhỏ ném cho người nhà rồi đi thẳng, cả đám táng cũng là thân thích láng giềng giúp đỡ. Nhiều năm như vậy, số lần trở về chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Một lần còn muốn chia tài sản của bố mẹ già, sau khi nghe nói cái gì cũng không có, còn nợ ba năm tiền thuê nhà thì đi luôn, ngay cả mặt mũi con trai cũng chưa gặp.
Về phần tung tích Lý Phỉ, chủ nhà đương nhiên cũng không biết, chỉ là mỗi năm đều thu được quà năm mới từ thành phố. Địa chỉ là tiệm quà tặng, thiệp đi kèm với lời chúc tết cát tường cũng là chủ tiệm viết.
“Chắc là đứa nhỏ kia, haiz, đều là làm bậy! Trước khi đi cũng không biết vay tiền ở đâu, mà trả sạch nợ mới đi.”
Chủ nhà cũ vừa làm như vậy, hai người tự nhiên không còn mặt mũi, người của đài truyền hình cũng không muốn tìm giúp nữa.
Vì chương trình, nên mấy tấm ảnh chụp cùng lớp do bạn học Lý Phỉ cung cấp, hay ảnh chủ nhà cũ đưa, trở nên nổi tiếng trong trấn nhỏ. Mọi người đều cảm thấy cậu trai này trông rất đẹp trai.
Về phần bố mẹ Lý Phỉ? Họ còn là lần đầu tiên nhìn thấy con trai mình lớn lên trông như thế nào.
Họ xám xịt về nhà, giận chó đánh mèo chửi rủa, vừa đau lòng vì không lấy được tiền bồi thường, vừa tức vì mất mặt.
Con cái họ xem ảnh, trong đó có một cô gái trẻ khá quen thuộc với giới giải trí, chợt cảm thấy người anh trai chưa từng gặp mặt này trông quen mắt. Nhưng muốn nói là giống ai, lại không nói được, mặt mũi thiếu niên chưa nẩy nở, thần thái cũng khác, rất khó nhận ra.
Internet vô biên giới, chương trình ở thị trấn nhỏ, mấy tháng sau không biết bị ai đào ra, tài khoản rất nổi phát lên, ý là mỉa mai đôi bố mẹ vô trách nhiệm này.
Kết quả, trọng điểm của mọi người đều lệch, tỏ vẻ thiếu niên này rất đẹp trai. Đồng phục học sinh Trung Quốc nổi tiếng là mặc vào thì xấu mất ba phần, lên ảnh lại còn xấu thêm ba phần nữa.
Thiếu niên thật sự là người đại diện tốt nhất cho đồng phục học sinh, có thể thấy được không phải do quần áo xấu, mà là do bộ dạng bạn không được.
Trong khoảng thời gian ngắn, đồng phục học sinh với người rốt cuộc là ai xấu trở thành đề tài bị chặt chém trên mạng.
Đúng lúc “Kẻ bị vứt bỏ” sắp phát hành, trợ lý Lâm bận đến mức gót chân đánh nhau, không quản được nhiều chuyện như vậy. Người khác trong đoàn đội của Lý Phỉ lại không biết chuyện nhà Lý Phỉ, nên cứ bỏ lỡ như vậy, không phát hiện.
Sau khi bộ phim oanh động toàn cầu, đề tài này chìm xuống.
Nhưng đông người, thì sẽ gặp chuyện không may, câu này ở nơi nào cũng chí lý. Nghe nói, người nào đó trên mạng có trí nhớ siêu cường, bình thường không chú ý đến giới giải trí, lần này lại đi xem phim, vì có cảm tình với hình tượng nhân vật của Lý Phỉ, nên thành fan người qua đường của Lý Phỉ. Đi dạo những diễn đàn về Lý Phỉ, giống như mấy fan mới, được phổ cập con đường ngôi sao của vị ảnh đế số một số hai trong nước này.
Đương nhiên là ảnh tĩnh, tài nguyên, video đã cắt nối biên tập có lượt click lớn.
Người có trí nhớ tốt này sau khi dùng ba ngày xem tài nguyên của Lý Phỉ, trong lòng thoáng cảm thấy hình dáng này hình như từng thấy ở đâu rồi. Người bình thường rất nhanh liền sẽ vứt loại nhìn quen mắt này ra sau đầu, vì thật sự không nhớ ra là từng thấy ở đâu, giống ai, anh ta lại nhanh chóng lật ra bực hình thiếu niên mặc đồng phục học sinh đăng trên weibo tháng trước.
Nói đến cũng khéo, người này từng lên một chương trình giải trí, có một trò là nhớ kết cấu khuôn mặt. Phát một tấm ảnh cũ mười năm trước, sau đó kêu anh chị em của chủ nhân bức ảnh, hay người thân trông giống nhau đến, để người chơi phân biệt.
Dù Lý Phỉ đã khác trước rất nhiều, ảnh cũ cũng không đủ rõ, nhưng trong mắt chuyên gia, vẫn không giấu được.
Người có trí nhớ tốt rất sửng sốt, hưng phấn với phát hiện này, anh ta liền đăng lên…
Phát trực tiếp trên mạng.
Thiếu niên mặc đồng phục chính là ảnh đế Lý Phỉ, tiêu đề này mọi người đều không tin. Tuy rằng thiếu niên mặc đồng phục học sinh cũng rất đẹp trai, nhưng vẫn chỉ là cấp hot boy, còn kém Lý Phỉ độ cao một tòa cao ốc tài chính nhé?
Nhưng người có trí nhớ tốt rất cẩn thận, từng chỗ đối lập, đều chỉ ra. Vẽ một sơ đồ, hứng trí giải thích bề ngoài, tinh thần và khí chất một người có thể thay đổi nhiều bao nhiêu. Thiếu niên nhỏ gầy khác người trưởng thành rất nhiều, ví dụ như cách chăm sóc, cách ăn mặc, lúc trước rõ ràng là thiếu dinh dưỡng. Cuối cùng còn cảm thán, phát hiện ngoài ý muốn – Lý Phỉ không sửa mặt, nếu không chi tiết đối lập sẽ không giống, còn xuất hiện điểm cứng ngắc bất thường.
Khi Trợ lý Lâm nhìn thấy weibo này, chuyện đã rất lớn, cậu ta vừa tức giận vừa buồn cười.
Làm sao vậy, chẳng Lý Phỉ không sửa mặt lại thành ra sai, nếu sửa mặt sẽ không việc hôm nay?
Cậu ta vội gọi điện cho Lý Phỉ.
Loại weibo giống như cố tình lôi kéo này, vốn cứ tùy tiện tìm thủy quân áp là có thể xoay chuyển dư luận, nhưng người có trí tốt này, danh tiếng rất cao, lại phân tích có đạo lý rõ ràng. Đừng nói vốn là một người, dù không phải, mọi người xem nhiều cũng thấy có lý, càng nhìn càng thấy giống.
Ai cũng cảm thán chuyện vịt con xấu xí biến thành thiên nga đều chỉ là an ủi người khác, khi vịt con xấu xí cố gắng trở thành thiên nga, thiên nga nhà người ta đã lột xác thành Phượng Hoàng rồi.
Lý Phỉ nhận được rất nhiều điện thoại, có đạo diễn, có Lương Quân hiểu biết sơ sơ về tình hình trong nhà anh, còn có mấy người bạn tốt trong giới giải trí, cuối cùng cả người của Hồng Long cũng gọi điện tới.
Lý Phỉ thoải mái tự nhiên trò chuyện với những người này, nên giấu diếm thì giấu diếm, đối biết với người biết chuyện thì nói sẽ nghĩ cách giải quyết. Cúp điện thoại, vẻ mặt của anh trầm xuống.
– Cặp vợ chồng kia lại muốn ồn ào.
Nghe nói con trai là ảnh đế, tài sản chín con số, họ còn ngồi yên được sao?
Một chút cũng không thể.
Bố mẹ Lý Phỉ lại gặp nhau, mang theo bạn đời, con mình, sắc mặt trắng bệch, họ ở nhà đã bị mọi người quở trách một lần, cây rụng tiền lớn như vậy, lại không biết gì hết.
Nếu sớm phát hiện chuyện này, xx tìm việc/mua nhà/xuất ngoại sẽ rắc rối như vậy sao?
Trong lòng họ cũng không cam tâm, cảm thấy rất có lý, lại cảm thấy Lý Phỉ rất xảo quyệt, lần trước gọi điện thoại lại nói mình là tộc đi làm (chính họ hoang tưởng ra, Lý Phỉ không bác bỏ cũng không giải thích), chắc chắn là oán hận họ.
“Sợ cái gì, anh ta diễn thiếu tá Long Tổ Trung Quốc. Nếu hình tượng không tốt mà còn được sao? Hai người bận công việc, trong nhà nghèo khó, đều có con cái, không quan tâm được đến nhà cũ. Anh ta thì sao, có tiền cũng không lên tiếng, nói ra đã là đuối lý! Tìm báo chí lung lay một chút, thật sự không được thì trực tiếp lên TV. Chuyện về gia đình ảnh đế ratings rất cao, báo chí tạp chí đài truyền hình đều ước có cuộc phỏng vấn độc nhất vô nhị.”
“Đúng vậy! Mẹ, mấy ngày nay con nhận được rất nhiều điện thoại! Người ta nói, bao ăn bao ở còn bao cả lộ phí, đi Hải thành quay chương trình.”
Người đàn ông và người đàn bà bị con trai con gái mình giật giây, biểu tình phức tạp.
Họ muốn đi, nhưng lại sợ mất mặt. Lần trước ném mặt đã đủ lớn, cho rằng quê cũ là địa phương nhỏ không ai biết đến, ai ngờ rằng video chương trình kia bỗng nổi tiếng trên mạng, làm hại họ ra ngoài đều phải che mặt.
Suy nghĩ của con trai con gái họ lại khác, anh ruột mình là ảnh đế, có mặt mũi biết bao, cũng không phải là họ có lỗi với Lý Phỉ. Nếu có thể chứng thực thân phận trên chương trình, về sau tìm công tác/kết hôn, còn cần lo sao?
Khi người một nhà đang làm ầm lên, người đàn ông đi nhận điện thoại.
Người bên Lý Phỉ gọi qua, lạnh như băng hẹn thời gian địa điểm với họ.
Người nhà này càng kích động, không nói hai lời mua vé xe, thậm chí thu tiền để mang mấy phóng viên cùng nhau đến nơi hẹn gặp.
Đây là một câu lạc bộ, ngày đó thanh trường*.
*Không cho bất cứ ai không liên quan vào, chỉ để những có liên quan đến vụ việc ở lại.
Phóng viên khiêng máy quay cứng rắn muốn đi vào, phục vụ sinh ngăn cản, giằng co ở cửa, mãi cho đến khi chiếc Ferrari của Lý Phỉ chạy đến.
Con trai mẹ Lý Phỉ, gã thanh niên ăn mặc linh tinh theo xu hướng, hai mắt phát quang nhìn chằm chằm xe, còn suýt chảy nước miếng.
Lý Phỉ mang kính đen và khẩu trang, bên cạnh là Giản Hoa, trợ lý Lâm ở phía sau cầm cặp văn kiện.
Nhân viên công ty Tinh Thiên có nhiều năm kinh nghiệm giao tiếp cùng phóng viên, rất nhanh đã làm cho phóng viên yên lặng, để họ đi vào, nhưng không cho phép mang máy quay phim.
“Anh Lý, tôi thấy rất không thành thật, không chừng có máy ghi hình lỗ kim.” Trợ lý Lâm lại nói thầm.
“Không sao, chỉ là một tư thế, chụp thì chụp.” Lý Phỉ không quan tâm, nói.
Một đám người chen vào phòng họp tầng một câu lạc bộ, vẻ mặt khác nhau. Lý Phỉ ở tầng ba, uống trà với Giản Hoa xong, ngược chết cún độc thân Lâm Hiểu, lúc này mới chậm rãi đi ra, đi thang máy đến phòng họp.
Đối mặt với một đám người như muốn ăn tươi nuốt sống, nhìn chằm chằm anh, Lý Phỉ chậm rãi búng tay.
Theo lý thuyết, lúc này phải cướp lời trước, nhưng bố mẹ Lý Phỉ bị rung động, nhìn vệ sĩ cao lớn, lại nhìn khuôn mặt Lý Phỉ còn xuất sắc hơn trong ảnh, trong lòng lo lắng.
Là thật sao? Trong trấn nhỏ quê cũ của họ, có thể xuất hiện một nhân vật như vậy sao?
Cái khác không nói, bò ra từ trong bụng mình, là giống của mình, sao lại một trời một đất, chênh lệch lớn như vậy?
Các phóng viên hưng phấn đến mức đỏ cả mắt, mở máy ghi âm, máy quay phim lỗ kim, chờ tin tức lớn. Kết quả, Lý Phỉ ngồi trước bàn, lạnh như băng, nói:
“Vợ chồng họ Mục? À, hai người ly hôn rồi, hai vị muốn tìm con trai, xác nhận tử vong, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống của tôi.”
Lời này, hiển nhiên là không nhận, ông bố Lý Phỉ giật nẩy, phẫn nộ nói: “Mục Văn, cậu cho rằng cậu bỏ tên là không ai biết? Lý Phỉ chỉ là nghệ danh của cậu, chỉ cần đến ngân hàng kiểm tra của tài khoàn của cậu, xem chứng minh thư của cậu…”
Âm thanh ngưng bặt, vì Lý Phỉ lấy bản sao chứng minh thư từ trong túi ra để lên mặt bàn.
Ảnh chụp, tên. Lý Phỉ.
Số chứng minh và địa chỉ được bút đánh dấu bôi lên.
Người trẻ tuổi cùng mẹ với Lý Phỉ đứng vụt lên, lớn tiếng nói: “Bản sao cũng không nói lên được gì, ai cũng có thể đổi tên, chỉ cần đến đồn công an tra, sẽ đều có ghi chép.”
Trợ lý Lâm sốt ruột, bởi vì Lý Phỉ đúng là làm như vậy, năm đó trực tiếp sửa tên mình. Thực ra, Mục Văn (穆文), Lý Phỉ, mối liên hệ của hai cái tên này, vẫn có thể thấy được. Mộc (木) tử (子) ghép lại là Lý (李), phi (非) văn (文) là Phỉ (斐).
*Vì không biết chút tiếng Trung nào nên chỉ có thể nhìn hình đoán chữ. Nét đầu tiên trong chữ Mục là chữ Mộc, trong chữ Phỉ có một chữ Văn ở dưới.
Giản Hoa lẩn trong đám người Lý Phỉ mang đến, không ai nhìn, không ai chú ý. Giản Hoa không hề lo lắng, cậu nhìn vẻ phẫn nộ, thất vọng, nôn nóng, tham lam trên mặt những người này… Còn hay hơn xem phim.
“Tôi hiểu mấy người gấp gáp muốn tìm người thân.” Khi Lý Phỉ nói lời này, nở nụ cười mỉa mai, người khác trong phòng họp, bảo gồm cả phóng viên cũng cười.
Đối với con trai chẳng quan tâm mười mấy năm, nghe nói chết có bồi thường tiền, lúc này mới bắt đầu tìm.
“Nhưng mấy ngươi dễ tin lời đồn, chạy đến gây rắc rối cho tôi, còn chuẩn bị liên lạc với đài truyền hình đến lừa bịp tống tiền tôi. Tôi sẽ để luật sư của tôi truy cứu trách nhiệm pháp luật của các người.”
“Cậu… Chúng ta đi kiểm tra DNA!” Ông Mục vỗ bàn, tức giận nói.
“Có thể, nhưng tiền ai trả? Kết quả không đúng, mấy người chịu gánh trách nhiệm pháp luật sao?” Lý Phỉ không hề xúc động, có nấm thì dễ lẻn vào như núi hoang, dễ dàng đổi mẫu thử trong phòng xét nghiệm.
Anh bình tĩnh khiến bọn họ bắt đầu lo lắng, nhưng họ lại cảm thấy là Lý Phỉ cố ý dọa người.
“Làm thì làm!” Con của ông Mục bà Mục cướp lời.
Ông Mục cố chống đối, muốn mở miệng, Lý Phỉ tựa vào ghế, thở dài, nói với mấy phóng viên: “Tôi không hiểu sao mấy người tin những người này. Cứ nói riêng về bác này đi, ông ấy giống tôi chỗ nào?”
Ông Mục trung niên mập ra, lại hói đầu, quần áo rất không chú trọng, so sánh với Lý Phỉ…
Ngay cả con ông ta cũng lộ ra ánh mắt thảm không đành nhìn.
Ông Mục vừa tức vừa vội, còn muốn tiếp tục vỗ bàn nói kiểm tra DNA, lúc này trợ lý Lâm mở miệng đúng lúc: “Không cần rắc rối như vậy, một người từ khi sinh ra đến lúc chết đi, đều ghi lại trong hồ sơ, dù đổi tên hay di cư. Chúng tôi có thể cung cấp hồ sơ của Lý Phỉ. Về phần mấy người, mời đưa ra hồ sơ của con trai hai người. Luật sư của chúng tôi đã về địa phương, nhưng không tìm thấy bất cứ tư liệu gì về con trai nhà hai người. Khi tai nạn xảy ra trường học và tòa nhà chính phủ của trấn đều không gặp chuyện, nên không có chuyện tư liệu bị hủy. Vợ chồng họ Mục ở quê cũ không hề có con trai. Chuyện này từ đầu đến cuối đều là một âm mưu!”
Mọi người đều kinh hãi.
Đôi vợ chồng này lại càng tức giận, nhảy dựng lên la hét ầm ĩ.
“Mấy người có thể lên TV, cũng có thể lợi dụng truyền thông, xin cơ quan kiểm tra thật giả, giả chính là giả, có khóc có nháo cũng vô ích. Đối với công chúng, cuối cùng sự thật sẽ được công bố. Dean của chúng tôi, hôm nay hẹn đạo diễn ở chỗ này, nhân tiện muốn để mấy người này tỉnh táo chút, lừa bịp tống tiền thì sẽ phải ăn cơm tù. Giờ mấy người có thể đi.” Trợ lý Lâm dùng lỗ mũi nhìn người, tỏ ra ngạo mạn.
Người hai nhà nào chịu đi, bảo vệ câu lạc bộ tiến vào, “khách khí” đưa người đi, họ còn la hét phải kiểm tra DNA không dứt. Ngay cả phóng viên đều bán tín bán nghi.
Lý Phỉ dù có bản lĩnh, cũng không thể làm giả hồ sơ, một người từ khi sinh ra đến lúc chết, có bao nhiêu ghi chép? Đến trường, hộ khẩu, công tác, tốt nghiệp, dòng tiền ngân hàng, vé xe vé tàu… Chẳng lẽ đều có thể xóa bỏ?
– Có thể, chỉ cần lúc trước anh là người dị năng cấp S, quốc gia sẽ vì bảo vệ anh mà xóa đi toàn bộ hồ sơ.
Lý Phỉ xoay người đi, trên đường còn nghe thấy tiếng hai nhà kia ầm ĩ.
“Anh Lý, cần giải quyết họ không?” Trợ lý Lâm cảm thấy họ sẽ không để yên.
“Không có việc gì, dù họ muốn lên chương trình, thì Tổng cục Điện ảnh cũng sẽ không phê. Dù quay cũng bị dừng, đài truyền hình nào sẽ để chỗ cho cái nhà xui xẻo này.” Vẻ mặt Lý Phỉ thoải mái, còn có tâm trạng đứng bên cửa sổ thủy tinh mờ, thưởng thức người hai nhà kia oán thầm nhau, vừa tức giận mắng mỏ lại thất vọng không cam lòng.
“Còn bạn cùng lớp anh, mấy tấm ảnh, kia weibo kia…”
“Không cần giải thích, có ai hỏi, thì chúng ta phủ nhận. Cậu cứ nói theo hồ sơ mới Hồng Long cấp là được. Không có chứng cớ, việc này sẽ không có kết quả.” Lý Phỉ như cười như không, dựa vào bệ cửa sổ, nhìn đôi vợ chồng đang buồn bực dưới tầng, nói, “Họ đâu có con, ngay cả giấy khai sinh cũng không có.”
Trợ lý Lâm cũng rời đi, phòng trà tầng ba chỉ còn Giản Hoa và Lý Phỉ.
“Tôi phát hiện, anh không buồn phiền mấy.” Giản Hoa hơi ngạc nhiên, chuyện như vậy ai gặp phải cũng sẽ phiền lòng.
“Chuyện mà lộ ra, đúng là có hơi rắc rối. Nhưng chuyện này cho dù anh không nhận, dư luận cũng sẽ không làm gì bất lợi với anh. Người thông minh hiểu tình hình, sẽ đồng tình trong lòng, không thông minh… Anh có vẻ ngoài ưu thế mà!” Lý Phỉ cười, anh cúi đầu hôn vành tai Giản Hoa.
Nấm trở về cũng có lợi, trước đây nêu không ở trong nhà, anh sẽ không thể tùy tiện gần gũi với Giản Hoa.
Có nấm, Lý Phỉ biết Giản Hoa nhất định sẽ kiểm chứng tính an toàn của gian phòng này, ví dụ như không có người nghe lén, cũng không có máy ghi hình linh tinh. Lý Phỉ trước mặt người khác dường như không có việc gì, sau lưng lại không kiêng nể gì. Giản Hoa đã quen, hay là nói, cậu sớm đã phát hiện Lý Phỉ thích dùng kỹ thuật diễn xuất ưu tú, biến ảo liên tục.
Nếu là cách người yêu giải trí, cậu đành mặc kệ.
“Không, anh rất vui.” Giản Hoa nhìn ánh mắt Lý Phỉ, nói lên tâm trạng Lý Phỉ hôm nay rất vui vẻ.
“Để họ liều mạng tìm chứng cớ, lại không vớt được chút lợi nào, cãi nhau, bị con họ quở trách, bị thân thích ra sức mắng mỏ, bị người qua đường chỉ trỏ, khiến họ hối hận lại đau lòng vì bỏ lỡ tiền. Đây không phải rất thú vị sao?” Lý Phỉ chạm nhẹ bờ môi Giản Hoa bị mình cắn ửng đỏ, cười tủm tỉm, “Năm đó khi gọi điện cho họ, giả vờ giả vịt theo ý họ, vài phút diễn xuất kia của anh không cần tiền sao? Thấy bọn họ gia đình không yên, cũng coi như trả lại. Chờ khi họ không tìm thấy chứng cớ, luật sư gọi đến, hù dọa bọn họ. Nếu họ còn muốn náo loạn, phí tổn thất danh dự của anh, họ đập nồi bán sắt có đền được không?”
“Bán họ đi cũng không đủ.” Giản Hoa trả lời nghiêm túc, sau đó gật gật đầu, phát ra lời nói từ nội tâm: “Giờ tôi cảm thấy, anh thật sự là nhân vật phản diện trong nguyên tác.”
“Như nhau, em là boss sau màn của anh.”
Lý Phỉ nhấc lên bên chân nấm nhét vào Giản Hoa trong lòng.
Hắn nghiêm túc nói:“Hắc Uyên tổ chức hết thảy bình thường, chúng ta Johnson kia tiểu quỷ đùa bỡn tại trong lòng bàn tay, lão đại xem ai không vừa mắt, ta này liền nghĩ biện pháp xử lý.”
“Chỉ có Quỷ Lửa rất không nghe lời, ngươi cho ta lấy chủ ý.”
Giản Hoa rất phối hợp ngồi trên ghế, bày ra hắn cho rằng khí thế boss. Hắn phát hiện Lý Phỉ nhân vật duy nhất không bài xích, chắc cũng chỉ có Quỷ Lửa.
Lý Phỉ không chớp mắt nói: “Rất đơn giản, dùng dị năng trói Quỷ Lửa vào phòng em. Anh cam đoan anh ta sẽ cực kỳ nghe lời, tuyệt đối không dám làm trái ý em.”
Giản Hoa:…
Không, đây không phải là ngẫu hứng phát huy kém, mà là thua về độ mặt dày.
Lý Phỉ kề sát cậu, nỉ non bên tai người yêu: “Em xem, anh ta bằng lòng bị em trói lại một đời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất