Sử Thượng Đệ Nhất Quỷ Tu

Chương 42

Trước Sau
Chương 42:

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm cầm đào trong tay, tâm trạng phức tạp.

Thật ra hắn không phải vì ăn một quả đào mà đánh đâu.

Nhưng bây giờ hắn bị cành đào này đánh cho thương tích đầy mình, e là dù có đánh nữa cũng không phải đối thủ của cây đào này.

Trạch cũ thánh nhân, quả nhiên không phải là nơi người nào cũng có thể đi vào.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm thoáng suy nghĩ một chút, rồi nhanh chóng khôi phục trở lại.

Bây giờ có đào trong tay, so với chẳng có gì đã tốt lắm rồi.

Nghĩ như thế, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đưa đào lên miệng, bắt đầu ăn.

Không hổ là đào thánh nhân tự tay trồng, quả đào được thiên trường địa cửu tẩm bổ, gần như đã có thể so với đào tiên trên tiên giới. Cắn vào bụng, trước tiên không đề cập tới mùi vị, chủ riêng vết thương trên người Vương Thất Thập Ngũ Kiếm bị cây đào đánh, đảo mắt một cái đã khép lại, thân thể cũng trở nên cường tráng hơn, tổn thương trước đây do tu luyện đấu pháp để lại cũng được chậm rãi chữa trị.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm chỉ cảm thấy cả người thoải mái.

Nhân cơ hội này, hắn ngồi xếp bằng, bấm pháp quyết, đem sức mạnh còn lại bên trong thân thể luyện hóa, nhờ đó chiếm được rất nhiều chỗ tốt.

Tĩnh tọa lần này, chính là một ngày.

Sau một ngày.

Bên ngoài Lệ Cư, đã nhiều hơn không ít khách không mời mà đến.

Lôi Đình đạo quân ngất dưới đất, đương nhiên cũng rơi vào trong mắt người khác.

"Kỳ la, vừa nãy ta đã làm một pháp thuật, vậy mà cũng không thể khiến hắn tỉnh lại?" Một nữ tử áo đen xinh đẹp lạnh lùng khẽ cau mày, "Xem ra pháp thuật hắn dính không phải pháp thuật thông thường. Lệ Cư này, có người còn đến sớm hơn chúng ta!"

"Tuyền Sơn tiên tử, chúng ta chắc chắn là nhóm đầu tiên lấy được thủ lệnh trong tay Nhân Hoàng, không thể nghi ngờ." Người bên cạnh hơi già một chút, lão già mặt mũi hiền lành phủ định nói, "Lúc biết được tin tức, vừa lúc chúng ta đang làm khách trong nhà Nhân Hoàng, sao có thể muộn?"

"Lão Hạc, chuyện chưa nhất định là thật." Một nam tử khác mặc trang phục thư sinh mĩm cười, "Chúng ta là nhóm đầu tiên lấy được thủ lệnh là điều không thể nghi ngờ, nhưng trong đạo trường của Nhân Hoàng cũng có không ít đồ tử đồ tôn. Chuyện ở Lệ Cư, sợ là bọn họ biết còn nhanh hơn."

"Cần gì phải phí sức như thế? Dù bây giờ chúng ta mượn phân thân đến đây, nhưng tu vi đã cao hơn rất nhiều so với tu sĩ hàng đầu tầng trời Hồng Trần, trực tiếp bay đến đó là được rồi." Thiếu niên đứng ở giữa không vui nói, "Ngay cả yến đào tiên của tiên tôn ta cũng từ chối rồi, không thể tay không trở vể."

"Nói như chỉ có một mình ngươi từ chối vậy đó?"

"Ngươi niên kỷ nhỏ, không biết sâu cạn. Đúng vậy, cửa lớn bên kia tiên vực của các ngươi, đừng nói là Thánh Nhân ngay cả một Tiên Tôn cũng chưa từng xuất hiện người nào, đương nhiên không biết sự lợi hại của Thánh Nhân, vậy thì hãy để ta dạy cho ngươi biết. Lệ Cư này đã từng là nơi ở của Thánh Nhân, dưới Thánh Nhân, dù là người có tu vi Chuẩn Thánh cũng không được càn rỡ, chỉ có thể từng bước đi lên, đây chính là sự kính nể dành cho thánh nhân. Nếu không có lòng kính nể, một ngày nào sẽ bị trừng phạt." Người nói là vị mặc trang phục công tử xoay xoay quạt, nói chuyện không nể nang, "Bởi vì bây giờ Thánh Nhân đều đã lên tầng trời Tạo Hóa, quy củ mới không còn nghiêm khắc như vậy nữa. Đổi lại là thời điểm trước đây còn tồn tại Thánh Nhân, đừng nói là trạch cũ thánh nhân, dù chỉ nhắc đến đạo hiệu thánh nhân thôi, chúng ta cũng phải chắp tay hành lễ đấy."

Thiếu niên được nuông chiều từ nhỏ, là tiên nhân được sinh ra ở tiên giới, gia thế bất phàm, ngày thường nào có bị chọc tức như vậy? Nhưng lúc hắn định phản bác, lại phát hiện ba người khác cũng một mặt tán thành, hắn chỉ có thể nhịn.

Một nhóm năm người bọn họ có thể nói là nhóm đầu tiên tới Lệ Cư này, không chỉ gia thế tương đương, mà tu vi cũng tương đương, thậm chí hắn còn là người yếu nhất trong mấy người này, nhưng mà bởi vì bái được một sư phụ tốt, mọi người mới cho hắn hai phần mặt mũi thôi. Chờ thời gian trôi qua, sợ là sẽ càng lúc càng nhiều tiên nhân lợi hại hơn đến đây.

Nếu bọn họ không đúng lúc ở đạo trường của Nhân Hoàng, thì sao có thể tới trước nhiều Tiên Tôn Tiên Vương như vậy.

"Mặc kệ là ai, chúng ta cũng không thể trễ nãi, tiếp tục đi tiếp đi." Tuyền Sơn tiên tử là người có địa vị cao nhất trong nhóm người này, đã là tu vi Đại La Kim Tiên đỉnh cấp, bây giờ dù hạ phàm cũng là người lợi hại nhất trong mấy người này, đương nhiên là người dẫn đầu trong bọn họ.

Nàng vừa nói như thế, mọi người cũng không trì hoãn nữa, lập tức đi theo.

Nếu bọn họ đã nhìn thấy Lôi Đình đạo quân, đương nhiên cũng nhìn thấy mấy người canh gác phía sau.

Toàn bộ đều trúng pháp thuật kì lạ kia hôn mê bất tỉnh.

Thần sắc Tuyền Sơn tiên tử chìm xuống.

Quả nhiên, trước bọn họ, đã có một đại năng tu vi cao hơn tới trước.

Nếu là tán tiên đỉnh cấp trong Tu Chân giới, cần gì phải làm điều thừa, trực tiếp gϊếŧ những tu sĩ này là được rồi. Chỉ có Tiên Nhân trong tiên giới mới để bụng nhân quả hạ giới như thế!

Lệ Cư chính là trạch viện Thần Tàng đạo nhân từng ở, nhất định có ẩn giấu bí mật.

Không nói những cái khác, sau khi Thần Tàng đạo nhân biến mất, Tiên Giới cũng náo loạn hồi lâu, thậm chí mấy Chuẩn Thánh không ra khỏi núi kia cũng toàn bộ ngã xuống, một nhóm lớn Tiên Tôn cứ thế thiên nhân ngũ suy mà chết. Nếu sau này không phải còn có một Chuẩn Thánh yêu tộc xuất hiện, thiếu chút nữa đã làm cho mọi người trên tiên giới nghĩ là không thể có Chuẩn Thánh xuất hiện thêm nữa rồi.

Bây giờ, tiên giới mới xem như chậm rãi hồi phục.

Tin tức Tuyền Sơn tiên tử biết không nhiều, nhưng Nhân Hoàng lại sảng khoái cho bọn họ thủ lệnh đến đây như vậy, cũng thực sự khiến người ta cảm thấy quái lạ.

Thần Tàng đạo nhân cũng từng là Nhân Hoàng, hơn nữa còn là Nhân Hoàng nổi danh nhất lợi hại nhất. Có lẽ, bây giờ Tịch Chu Nhân Hoàng biết chút gì đó, cho nên mới hào phóng như vậy?

Tuyền Sơn tiên tử biết, rất nhiều chuyện vẫn là do tu vi của mình quá thấp.

Quả thật, tu vi Đại La Kim Tiên trong cửu thiên thập giới đã có thể xưng tụng là thượng đẳng, nhưng đối với nhóm Tiên Tôn chân chính có thể hô mưa gọi gió mà nói, không đáng kể chút nào. Muốn biết bí mật của Thánh Nhân Chuẩn Thánh, ít nhất cũng phải là cấp bậc Tiên Tôn mới được!

Một nhóm năm người rất nhanh đã tới trước cửa Lệ Cư.

Lệ Cư không lớn, liếc mắt một cái bọn họ đã có thể xem gần hết.

Ngoại trừ một mình Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ngồi trong viện tĩnh tọa, không còn gì khác.

"Lẽ nào hắn đang tiếp nhận quà tặng Thánh Nhân?" Thiếu niên là người đầu tiên không nén được tức giận trong đội ngũ, khi hắn nhìn thấy Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, lập tức xông lên.

Bốn người còn lại nhìn thấy bộ dạng này của thiếu niên, trong lòng xem thường.

Đã sớm nghe nói Hương Sơn Tiên Quân vất vả lắm mới có một đứa con trai, mặc dù thiên phú không tệ nhưng đầu óc thực sự không tốt. Lúc đầu bọn họ còn tưởng Hương Sơn Tiên Quân cũng là một nhân vật có thể xưng tụng là học trò khắp thiên hạ, rất nhiều đệ tử đều là tu vi Đại La Kim Tiên, không thể nào đến nổi ngay cả một đứa con trai cũng không dạy dỗ được.

Bây giờ xem ra, lời đồn quả nhiên là sự thật.

Tu sĩ bên trong trạch viện này, còn lâu mới đạt tới trình độ tán tiên, còn không lợi hại bằng mấy tên tu sĩ té xỉu ngoài kia. Người như vậy, sao có thể đánh bại những người kia, còn tiếp nhận quà tặng bên trong viện chứ?

Hơn nữa, nếu thật sự là quà tặng Thánh Nhân, sao có thể để cho người khác nhìn thấy?

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm gần như đã tiêu hóa gần hết quả đào vừa ăn, chỉ cần luyện hóa một tia linh lực cuối cùng này nữa thôi, chuyến này của hắn coi như không uổng.

Nhưng mà hắn đang tĩnh tọa thì lại bị cắt ngang.

"Tu sĩ ngất xỉu bên ngoài kia, là do ngươi ra tay?"

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm mở mắt ra, nhìn thấy một thiếu niên mặt mày cao ngạo đứng ở trước mặt hắn.

Tu vi thiếu niên cao hơn hắn nhiều, đồ mặc trên người cũng không phải đồ vật trong Tu Chân giới.

Trong lòng Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hơi trầm xuống, chắc là người trên tiên giới tìm tới.

Hắn nhìn lướt ra ngoài cửa, khí tức đều sâu không lường được.

Xem ra là tiên nhân trên tiên giới, dùng phân thần, hạ phàm đến đây.

Nếu là thường ngày, Vương Thất Thập Ngũ Kiếm sẽ không nhịn được bị bọn họ doạ sợ, sau đó mới chậm rãi khôi phục bình tĩnh. Nhưng bởi vì bây giờ Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã gặp qua Sư Vô Cữu, lúc nhìn thấy bọn họ, trong lòng lại sinh ra một cảm giác "cũng chỉ đến như thế".

Xem ra tu vi của Sư Vô Cữu cũng khá cao trong số Tiên Nhân.



Trong nháy mắt Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đã nghĩ xong chính mình nên làm gì.

Sau sự việc của Bạch Linh, hắn đã biết, tuy hắn phải dựa vào kiếm trong tay chính mình nhưng không phải lúc nào cũng nhất định là kiếm. Đối mặt với cường địch, đôi khi biện pháp quanh co cũng không phải là yếu thế, chỉ là một loại kế sách mà thôi.

Giống như với lúc luyện kiếm gϊếŧ địch vậy, phải chú ý tránh né công kích, tấn công chỗ yếu.

Bây giờ, chỉ là từ luyện kiếm biến thành làm người thôi.

"Khởi bẩm tiên nhân, không phải như vậy." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm hơi chắp tay, nho nhã lễ độ nói, "Tại hạ cũng chỉ vừa mới đến. Tại hạ tên là Vương Bình Nhược, là tu sĩ khu vực Bắc Cương, vốn dĩ ta phải đến đây thay ca canh gác. Nhưng trước đó một ngày, ta nhận được truyền tin của Lôi Đình đạo quân, nói có cường địch đến đây, kêu ta đến hỗ trợ. Đợi đến khi ta đến, đã phát hiện bọn người Lôi Đình đạo quân đã hôn mê, dù ta có dùng cách gì đi nữa cũng không thể làm cho bọn họ tỉnh lại, lúc này mới đến Lệ Cư điều tra. Vừa nãy cũng chỉ là ở đây tĩnh tọa một chút mà thôi, còn ai ra tay, tại hạ cũng không biết."

"Nhìn dáng vẻ của ngươi, không giống như có bản lĩnh này." Thiếu niên vênh váo tự đắc nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Ngươi tìm được đồ gì ở Lệ Cư? Thức thời thì nhanh chóng giao ra đây."

Chỉ có một trái đào, hơn nữa đã ăn vào bụng.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm ngẩng đầu lên nhìn, lại phát hiện đào trên cây đào, ban đầu còn xum xuê đầy rẫy, bây giờ đến nữa trái cũng không có. Không chỉ đào, mà trái của cả cây lê, cây táo cũng biến mất toàn bộ không còn một mống.

"Tại hạ là kiếm tu, ngoại trừ thanh kiếm trong tay này, cũng chính là pháp bảo bản mệnh, còn lại gần như rỗng tuếch." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm lắc đầu một cái, "Lệ Cư này cái khác không nói, đến một chữ cũng không có, ta đã tìm khắp nơi, chẳng thu hoạch được gì."

"Thật?" Đại khái không đành lòng nhìn thiếu niên ăn nói ngu xuẩn hoài, thật sự muốn ném mặt mũi tiên giới bọn họ xuống đất rồi, bọn người Tuyền Sơn tiên tử mới đi vào, "Lão Hạc, phiền người xem hắn, nếu có dị động, làm thịt là được."

Tuyền Sơn tiên tử không tin lời Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nói, nhưng trước mắt nàng cũng không thể không biết phân biệt tốt xấu gϊếŧ đối phương. Không phải sợ gì khác, mà là bên trong trạch cũ thánh nhân, không hợp thấy máu, nàng không thể quá phận.

"Tuyền Sơn tiên tử, ngươi có ý gì?" Thiếu niên cũng ý thức được mình bị xem thường, lúc này không khỏi có chút tức giận.

"Nếu không phải nhìn mặt mũi cha ngươi, ta đã sớm đuổi ngươi ra ngoài." Tuyền Sơn tiên liếc mắt, "Ngươi thành thật đứng ngốc ở đây cho ta. Từng cọng cây ngọn cỏ trong Lệ Cư này, mọi thứ ngươi đều không được động vào!"

Thiếu niên nổi trận lôi đình, nhưng không có tác dụng gì.

Ba người kia cũng ôm tâm thái xem vui, hoàn toàn không muốn nói chuyện giúp hắn.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khẽ rũ mắt, ở bên cạnh rất an tĩnh.

Hai người Chu Trường Dung và Sư Vô Cữu đã vào bên trong cây đào, một chút khí tức còn sót lại cũng không có, hắn không cần lo lắng bọn họ bị phát hiện.

Chỉ là Vương Thất Thập Ngũ Kiếm nhìn dáng vẻ của mấy vị tiên nhân này, trong lòng rất thất vọng.

Ngoại trừ tu vi cao một chút, gần như không có gì khác biệt so với tu sĩ Tu Chân giới.

Hơn nữa, nếu ở những thời điểm khác, những tiên nhân này khi đối mặt với tu sĩ hạ giới, ít nhiều gì vẫn sẽ giả vờ giả vịt, nhưng hôm nay ở trạch cũ thánh nhân, người ta vội vàng tìm kiếm cơ duyên còn không kịp, làm gì có thời gian quan tâm một tu sĩ bình thường nghĩ như thế nào?

Lão Hạc nhìn Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, khẽ mỉm cười, "Ngược lại là một hạt giống kiếm tu tốt, nói không chừng sau này ở tiên giới cũng có thể nhìn thấy ngươi."

"Đa tạ khích lệ." Vương Thất Thập Ngũ Kiếm khiêm tốn nói.

"Không sao." Lão Hạc mĩm cười, vươn tay vỗ vỗ vai Vương Thất Thập Ngũ Kiếm, "Có thể gặp gỡ, cũng là duyên phận."

Thân thể Vương Thất Thập Ngũ Kiếm đột nhiên cứng đờ.

Hình như hắn không động đậy được nữa.

Lão Hạc vẫn ân cần nhìn hắn, "Ngươi yên tâm, ta ra tay rất nhẹ, đến lúc thích hợp pháp thuật trên người ngươi sẽ tự động giải."

Dứt lời, Lão Hạc không nhìn nữa hắn, cũng bắt đầu đi vào Lệ Cư tìm kiếm cơ duyên thuộc về mình. Tuyền Sơn tiên tử nói, cần gì hắn phải nghe theo? Cho nàng mấy phần mặt mũi là được rồi.

Sư Vô Cữu bên trong cây đào, nhìn thấy tình hình bên ngoài cảm thấy rất thú vị.

Bên cạnh hắn, đống đào, táo, lê đã xếp thành ba ngọn núi nhỏ, bên cạnh còn có ba nhóc đào táo lê chơi mạt chược, cuộc sống trải qua vô cùng tiêu sái.

"Lấy." Sư Vô Cữu chạm vào bài của nhóc hoa đào, mặt nhóc đào gấp đến đỏ bừng.

Nhóc chưa từng chơi trò nào thú vị như thế, nhưng mà nhóc đã thua sạch trái cây của mình rồi.

Trái vốn còn treo ở trên cây, nhưng lúc mấy tên tiên nhân bên ngoài kia vừa đến, Sư Vô Cữu đã kêu bọn nhóc thu trái vào, một hột cũng không để lại.

"Tam vạn." Thiếu niên hoa lê lớn hơn, thoạt nhìn gần 12, 13 tuổi, rất yêu thương em gái hoa đào hoá hình trễ nhất, biết hoa đào muốn chữ vạn, cố ý lấy cho nhóc.

Hoa đào vui vẻ, đã thấy táo tàu trực tiếp chặn lại.

"Chiếu." Táo tàu là một thanh niên da rám nắng, cậu chơi mạt chược rất cẩn thận tỉ mỉ, một chút cũng không nhường.

Hoa đào ức đến sắp khóc rồi.

"Con gần như không còn đào để thua nữa rồi." Hoa đào vô cùng buồn bực nói.

"Không sao, nếu ngươi thua, đưa mật hoa cũng được." Sư Vô Cữu rất dễ nói chuyện, "Trong ngày thường, bản tọa cũng thích ăn chút ngọt."

"Yêu Hoàng đại nhân, mấy tiên nhân bên ngoài kia, sẽ không phát hiện chúng ta chứ?" Thiếu niên hoa lê có chút lo lắng. Bọn họ vẫn luôn ở bên trong Lệ Cư, hoàn toàn không biết Yêu Hoàng đã thay người từ lâu. Sư Vô Cữu nói mình là Yêu Hoàng, thực lực rất mạnh mẽ, bọn nó đương nhiên tin.

"Yên tâm, mấy tên tiên tôn đó đều không có bản lĩnh gì, chỉ là quân dò đường, không có khả năng phát hiện ra các ngươi đâu." Sư Vô Cữu không hề gì nói, "Mấy tên trên trời kia, không thấy thỏ không thả chim ưng. Lúc chưa xác định được Lệ Cư có đồ vật bọn họ muốn, bọn họ sẽ không dễ dàng liều mạng tổn thất tu vi, gánh chịu hậu quả lớn đến đây đâu."

Hơn nữa, bên trong Lệ Cư cũng thật sự không có gì.

Sư Vô Cữu hắn còn không có cơ duyên lấy được, mấy người này chẳng lẽ còn muốn lấy?

"Lỡ đâu bọn họ muốn phá hoại bản thể tụi con..." Thiếu niên hoa lê hay lo lắng nói.

"Trạch cũ thánh nhân, bọn họ không dám." Sư Vô Cữu cười nói, "Nếu bọn họ muốn chết như vậy, chẳng phải còn có bản tọa đây sao?"

Sư Vô Cữu vừa nói như thế, ba nhóc yêu tinh lập tức an tâm.

"Tên tiểu tử lừa đảo kia phỏng chừng phải mấy ngày nữa mới có thể ra ngoài, bây giờ chẳng biết ở đâu nữa?" Sư Vô Cữu lười biếng nói, "Hôm nay chỉ là món ăn khai vị thôi, ngày mai mới là sân chơi của nhân vật có máu mặt trên tiên giới. Ha ha ha, thú vị, nói không chừng lúc đó một đống người tiên giới đến, đều phải tay trắng trở về, lại không biết đồ tốt nhất, đã bị một tên lừa đảo thoạt nhìn không sống được bao lâu nữa lấy mất rồi."

Hơn nữa trên người tên lừa gạt này còn có đại đạo thánh binh, Sổ Sinh Tử!

Nếu ngày sau mấy tiên nhân này biết mình đã từng cách đại đạo thánh binh gần như vậy, đồng thời cũng bỏ lỡ cơ hội duy nhất có thể gϊếŧ chết người có đại khí vận tương lai, vẻ mặt bọn họ sẽ như thế nào đây?

Chỉ nghĩ thôi, Sư Vô Cữu đã muốn bật cười.

Hắn không chiếm được lợi từ trong tay Chu Trường Dung, những người này nhất định phải càng thảm hơn mới vui!

Một bên khác, Chu Trường Dung đang vướng phải vấn đề.

Sau khi cựu Yêu Hoàng Tiểu Chi đi, Thần Tàng đạo nhân hình như muốn dọn dẹp một chút, chuẩn bị dọn nhà.

Trước khi đi, Thần Tàng đạo nhân đứng trước cây đào.

"Ngươi hẳn đã nhìn thấy rồi đi."

Chu Trường Dung không thấy rõ vẻ mặt Thần Tàng đạo nhân, thế nhưng lại có thể cảm giác được tầm mắt của đối phương phảng phất xuyên thấu qua cây đào nhìn về phía hắn.

Chẳng lẽ, đối phương thật sự có bản lĩnh tiên đoán?



Chu Trường Dung không khỏi ứa mồ hôi lạnh.

Nhưng đối phương là thánh nhân tương lai, nếu thật sự có bản lĩnh như vậy, hình như cũng chẳng có gì lạ.

"Ta mơ hồ cảm giác được, mình đã chạm tới ngưỡng cửa thánh nhân, đây là một loại cảnh giới rất huyền diệu." Thần Tàng đạo nhân hình như đang cười, "Có lúc, ta phát hiện mình có thể nhìn thấy, nghe thấy, dự liệu được một số điều, tựa như không chỉ có hiện tại mà thôi."

Trong lòng Chu Trường Dung kinh ngạc.

Mình thật sự bị phát hiện?

"Có lẽ, chúng ta thật sự có duyên phân." Thần Tàng đạo nhân tiếp tục nói, "Được rồi, hiếm khi gặp hậu bối, ta cũng không thể keo kiệt được nhỉ. Ta không biết ngươi là ai, cũng không biết ngươi từ đâu đến, ta chỉ biết, giữa chúng ta sau này có lẽ còn có nhân quả khác. Bởi vậy, ta tặng ngươi vài chữ. Mong ngươi nhớ kỹ, trong cửu thiên thập giới này, người phàm cũng được, tu sĩ cũng tốt, tiên nhân cũng được, yêu ma cũng tốt, trong mắt thiên đạo, đều là sinh linh giống nhau. Sau này nếu ngươi có bản lĩnh ảnh hưởng đến vận mệnh sinh linh, đừng quên sơ tâm, vừa được trước sau."

Dứt lời, Thần Tàng đạo nhân đưa tay ra, nhẹ nhàng viết vài chữ trên thân đào.

Cuối cùng dừng bút, cảnh vật xuất hiện trước mắt Thần Tàng đạo nhân đột nhiên tiêu tan, Chu Trường Dung phát hiện trước mặt mình chỉ còn lại một mảnh tối tăm.

Lập tức, ngay phía trước, có mấy chữ lớn ánh vàng lúc ẩn lúc hiện.

Đây chắc là mấy chữ Thần Tàng đạo nhân để lại.

Sông dài chảy vào biển cả.

Chu Trường Dung thấy chữ này đột nhiên tiến thẳng vào thân thể hắn, dù hắn muốn né cũng né không kịp.

Nhưng ngay lúc này, thân thể hắn cũng đã có thể cử động.

Hắn lâm vào tình trạng nửa tỉnh nửa không, tựa như trạng thái giữa mơ và không mơ vậy.

Thời điểm Chu Trường Dung nhận ra có chỗ không đúng, đã phát hiện mình đang phiêu lưu thuận theo dòng nước.

Không, phải nói là, hắn không còn là con người nữa, mà là một bọng nước bên trong dòng sông, hoặc là một giọt nước, hoặc chẳng khác gì một hạt mưa, thuận con đường nhỏ phía trước uốn lượn tiến lên.

Cảm giác này rất kỳ quái.

Hắn không có mắt, không có thân thể, rõ ràng không thể thấy được cảnh vật phái trước, nhưng ý thức lại có thể biết được chính mình đang làm gì.

Sông dài chảy vào biển cả.

Ý nghĩa của lời này rất đơn giản, chính là thuận theo dòng nước chậm rãi phiêu lưu thì có thể đến với biển rộng.

Nhưng tự nhiên Thần Tàng đạo nhân lại viết vài chữ như vậy cho hắn, rốt cuộc là vì sao?

Chu Trường Dung không hiểu.

Hắn không cách nào thoát khỏi trạng thái này, lại mơ hồ cảm thấy có lẽ trạng thái này đối với hắn mới có lợi, dứt khoát thuận theo tự nhiên, thanh thản ổn định làm một giọt nước.

Xuyên qua khe suối, xuyên qua dòng sông, xuyên qua núi sâu, xuyên qua rừng hoa.

Hắn dường như là người tự do nhất trời đất này.

Không cần tốn công tốn sức, chỉ cần thuận theo đi về phía trước, cái gì cũng không cần nghĩ, đã có thể đến đích rồi.

Nhưng trong quá trình đó, lại hao tổn rất nhiều.

Có chút hạt mưa trong lúc xuyên qua núi sâu, ngừng lại, lựa chọn tẩm bổ cho vùng đất nơi đây, cùng làm bạn với chim rừng sơn hoa.

Có chút dòng nước đổi đường, đến hồ nước nơi đó lựa chọn ở lại với đồng bọn mới, làm một dòng nước bình tĩnh.

Còn có chút nước lưu lại thành bể, chậm rãi bị vẩn đục, mặt trên còn có những thứ khác, dòng nước cũng không lưu động lại nữa.

Thậm chí, còn có chút nước tình nguyện làm thành hồ trở thành nơi giặc đồ của những phụ nhân, tẩy trắng từng bộ từng bộ quần áo; lại có chút nước kia làm nguồn suối trong núi, hóa thành sương ngọt chảy vào thân thể người.

Nhưng tương tự, cũng có dòng nước mới không ngừng tiến nhập vào.

Có qua có lại, dần dần, càng ngày càng khổng lồ, càng ngày càng hỗn tạp.

Mà sau khi hội tụ cùng nhau, lại giống như lúc trước không khác lạ gì.

Chu Trường Dung cảm thấy rất kỳ diệu.

Nước, tụ thành khe suối, hóa thành sông lớn, đi vào biển cả, đây vốn là một quá trình thầm lặng vô cùng bình thường. Song khi ngươi thật sự đặt mình vào trong đó, lại phát hiện việc nhỏ như vậy, từ khi sinh linh thế gian sinh ra rồi chết đi, tựa hồ cũng không có gì thay đổi.

Bản chất sinh mệnh cũng không khác, sung túc đầy đủ rồi thì giảm, thật ra hành động của bọn họ kỳ thực cũng tương tự.

Người phàm như vậy, tu sĩ cũng như vậy.

Tu sĩ có nhân đạo, có yêu đạo, có ma đạo, cũng có phật đạo.

Giống như dòng suối này không ngừng xích lại gần nhau vậy, nói cho cùng, cầu cũng chỉ là một con đường.

Đại đạo trăm sông đổ về một biển.

Mà Chu Trường Dung chảy vào trong biển rộng, rồi lại không ngừng lên cao, hóa thành mây, hóa thành sương mù, nặng rồi thì hóa thành mưa, chậm rãi ngâm vào trong bùn, từ từ chuyển hướng vào bên trong dòng suối.

Như vậy, lặp đi lặp lại.

Chu Trường Dung cảm thấy hình như mình đã hiểu ra một chút gì đó, mà ngẫm nghĩ nữa, lại giống như không hiểu ra gì.

Mà cần gì phải theo đuổi rõ ràng như vậy đâu?

Sổ Sinh Tử bên trong đan điền Chu Trường Dung, chậm rãi lật một trang.

Sinh khí, tử khí trong cơ thể hắn lúc này giống như bị một cái gì đó tụ hợp lại, không thể phân biệt rõ ràng, rồi chậm rãi hòa vào nhau.

Mờ hồ chuyển hóa về phía thái cực.

Trong sinh có tử, trong tử có sinh.

Sổ Sinh Tử vốn là đại đạo thánh binh nắm giữ sống và chết, nó không phán quyết sự sống còn của sinh linh, ngược lại, nó chỉ biết sự sống còn của sinh linh, rồi ghi chép lại.

Vạn vật sinh linh trên đời, dù là chủng tộc gì, dường như đều chú ý đến "sinh sôi".

Bởi vì sinh mệnh một cá thể có hạn, mà con cháu của ngươi, huyết mạch của ngươi, chủng tộc của ngươi, lại có thể thừa kế ý chí mỗi đời tổ tiên, dùng các loại phương thức khác nhau tiếp tục kéo dài.

Đây có phải hay không, chính là thứ gọi là "bất tử"?

Tác giả có lời muốn nói:

Sư Vô Cữu: Haizz, ta không chiếm được cơ duyên, chơi mạt chược đi, vừa đủ bốn tay.

Hoa Đào & Hoa Lê & Hoa Táo: TAT cái gì mà chơi mạt chược chứ, ngài thắng hết toàn bộ tài sản của bọn con rồi đó.

Vương Thất Thập Ngũ Kiếm: A, sao mấy tiên nhân bên ngoài toàn tới tìm ta vậy? Phiền ghê, chuyện này có liên quan gì tới ta đâu? Chẳng phải ta chỉ ăn có một quả đào thôi sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau