Chương 12: Cậu nghĩ sao về việc làm bạn trai cậu ấy?
Thật sự thì hai tấm hình kia không chụp dính mặt cậu, bởi vì cậu và Mạc Nguyệt Lãng đứng cùng một bên, tên chó săn đó chụp trộm từ sau lưng Mạc Nguyệt Lãng, đương nhiên chỉ có thể chụp được bóng lưng của hắn.
Sau đó cậu còn chạy tới bậc thang đỡ Mạc Nguyệt Lãng, nhưng những việc sau đó không được tiết lộ, nên cậu cũng không bị lộ mặt.
Tuy nhiên trang phục của cậu dễ bị nhận ra, mọi người trong phòng làm việc chỉ cần biết ai đến studio và mặc áo Uniqlo kết hợp với Super Mario, thì có thể đoán ra cậu.
Tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, ngay cả Quý Tôn đang ở trường quay đóng phim cũng biết Lục Phong Thanh thích Mạc Nguyệt Lãng.
"Thật sự không phải mà." Đây đã là lần thứ bảy Lục Phong Thanh nói câu này với Quý Tôn, ngữ khí lúc đầu là muốn nhanh chóng giải thích, lúc sau là móc tim móc phổi ra tỏ vẻ không nói dối, đến bây giờ thì không còn cảm xúc gì, cậu đã chết lặng.
"Tôi hiểu." Quý Tôn hiểu ý nở nụ cười, "Thích người không thể với tới, thì không dễ nói ra được."
Lục Phong Thanh thật sự không muốn giải thích nữa, cậu đưa camera tới trước mặt Quý Tôn, kiên nhẫn hỏi: "Anh xem thử mấy tấm tôi vừa chụp, mấy hình này có được không?"
Quý Tôn tùy tiện liếc nhìn, cơ bản không để bụng: "Ừ, có thể."
Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất camera đi, cuối cùng cũng tìm được thời điểm nói chuyện chính với Quý Tôn: "Tôi nghe nói nhiếp ảnh gia của anh nghỉ việc, anh có cần người mới không?"
"Cậu muốn làm nhiếp ảnh gia của tôi à?" Lông mày Quý Tôn nhếch lên, nhìn Lục Phong Thanh từ trên xuống, "Không phải cậu thích Mạc Nguyệt Lãng sao?"
Lục Phong Thanh: "..."
"Muốn là nhiếp ảnh gia của tôi cũng được." Quý Tôn chuyển đề tài, hướng về phía Lục Phong Thanh ngoắc ngón tay, ra hiệu để cậu nhích lại gần, "Tôi có mấy điều kiện."
Mỗi nghệ sĩ đều có một vài sở thích hoặc thói xấu, Lục Phong Thanh không để ý, chắc là Quý Tôn có yêu cầu riêng đối với nhân viên của mình. Cậu cúi người xuống, đến trước mặt Quý Tôn, trung thực đợi Quý Tôn nói tiếp.
Ánh mắt Quý Tôn lóe lên vẻ giảo hoạt, hắn hạ thấp giọng dùng âm thanh ám muội hỏi: "Cậu sẽ làm ấm giường à?"
Lục Phong Thanh sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Tôn.
"Tôi không phân biệt nam nữ." Ngón trỏ Quý Tôn lướt qua hàm dưới Lục Phong Thanh, hơi hất cằm lên, nói bên tai Lục Phong Thanh, "Để tôi xem cậu có phải là con mèo nhỏ ngây thơ không?"
Lục Phong Thanh đột ngột đứng dậy, không thể tin được trừng mắt nhìn Quý Tôn. Vẻ mặt của cậu vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhưng chủ yếu là sợ hãi, không biết rằng như thế càng khơi lên tâm trạng muốn bắt nạt của Quý Tôn.
"Để tôi dạy cậu một chút." Quý Tôn lười biếng dùng tay chống cằm, lấy ba ngón tay che môi, cố ý mập mờ nói: "Có khi còn theo đuổi được Mạc Nguyệt Lãng."
Cả người Lục Phong Thanh cứng đờ tại chỗ, lúc lâu sau mới hiểu được ý của Quý Tôn.
Ý nói là để hắn dạy cậu kĩ năng trên giường, sau đó dùng cơ thể quyến rũ Mạc Nguyệt Lãng sao?
Lục Phong Thanh xin thề cậu chưa từng có ý đồ xấu với Mạc Nguyệt Lãng, sao mà lời Quý Tôn nói ra cứ như vậy chứ?
Họ nói thỏ con tức giận sẽ cắn người, Lục Phong Thanh nhíu mày nắm chặt tay, kiên nhẫn nói: "Tôi không phải người như vậy!"
Mấy người đi ngang qua hai người đều tò mò nhìn sang.
Quý Tôn rút tay lại, mười ngón tay đan vào nhau để trên đùi, vẻ mặt chán nản nói: "Qua đây, tôi tin, cậu chắc chắn không có theo đuổi Mạc Nguyệt Lãng."
Thấy dáng vẻ này của Quý Tôn, Lục Phong Thanh mới thả lỏng người, nhưng vẫn hơi nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
"Mới vậy đã không chịu được, sao có thể làm tiểu tam được?" Quý Tôn "ai da" một tiếng, "Dáng vẻ trung thực này của cậu, sao có thể tranh chấp với quý phi chính cung được."
"Chính cung" trong miệng Quý Tôn đương nhiên là nói đến Tống Ninh, từ những gì hắn nói, xem ra danh tiếng của Tống Ninh không được tốt cho lắm.
Lục Phong Thanh không quan tâm Tống Ninh như thế nào, nhưng mà cậu cảm thấy Quý Tôn luôn coi Tống Ninh là người yêu của Mạc Nguyệt Lãng, trong lòng có hơi chán ghét.
Trước đó bị người khác hiểu lầm chen chân vào chuyện tình cảm của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh chỉ giải thích chuyện của mình, không bao giờ nói tới chuyện của Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh. Thứ nhất là bởi vì cậu cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thứ hai là cậu không muốn nói chuyện của người khác sau lưng họ.
Nhưng lần này cậu thực sự không nhịn được, mím môi, nói với Quý Tôn: "Mạc Nguyệt Lãng với Tống Ninh không có đang yêu đương."
"Gì?" Ánh mắt Quý Tôn sáng lên, "Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Ý đồ hóng chuyện này quá rõ ràng. Lục Phong Thanh ngoảnh mặt đi, trả lời: "Không biết."
"Dừng." Quý Tôn không nói gì kéo khóe miệng lại, khôi phục dáng vẻ chán nản, "Tôi coi như thấy rõ rồi, cậu không phải con mèo nhỏ cũng không phải còn thỏ nhỏ."
Đương nhiên không phải rồi, Lục Phong Thanh nghĩ thầm.
"Cậu là một con nhím nhỏ buồn bã." Quý Tôn bổ sung thêm. Sau khi nói xong, hắn dường như bị tài năng ẩn dụ của mình làm cảm động, tâm tình rất tốt nói rằng: "Chuyện nhiếp ảnh gia tôi sẽ cân nhắc, cậu chờ tin đi."
"Được." Không cần biết có hi vọng hay không, những gì Lục Phong Thanh có thể làm đều làm rồi. Cậu sửa sang lại dây đeo túi máy ảnh, lúc định rời đi thì Quý Tôn gọi cậu lại.
"Đúng rồi, vài ngày nữa Mạc Nguyệt Lãng sẽ là khách mời đến đây đóng vai người mẫu, chắc sẽ phải chụp tấm ảnh để spoil, có gì thì thôi báo cho cậu trước để cậu đến chụp ha?" Quý Tôn hỏi.
"Không cần." Trong lòng Lục Phong Thanh không hề gợn sóng từ chối lời đề nghị của Quý Tôn. Mạc Nguyệt Lãng còn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cậu, chắc sẽ không muốn gặp cậu.
Nghĩ tới đây, Lục Phong Thanh vừa quay người đi, vừa lấy điện thoại ra xem.
Khung chat của Mạc Nguyệt Lãng còn dừng ở tin nhắn "Nói sau", cũng không biết khi nào mới có tin nhắn tiếp theo. Có điều lúc này khung chat đột nhiên di chuyển lên trên một đoạn, Lục Phong Thanh nhìn lại, suýt chút nữa nghĩ mình bị hoa mắt.
[Lãng: Đang ở đâu.]
Lục Phong Thanh đứng tại chỗ, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[nl: Phim trường]
[Lãng: Về công ty.]
[nl: Anh đang ở công ty à?]
Mới gửi tin nhắn đi, Lục Phong Thanh cảm thấy cậu hỏi vậy rất ngu. Nếu Mạc Nguyệt Lãng kêu cậu về công ty thì đương nhiên hắn đang ở công ty rồi.
[Bạn đã thu hồi một tin nhắn.]
[Lãng: Ừ.]
Ngón tay đang để trên màn hình của Lục Phong Thanh thoáng khựng lại, cậu vừa gõ đoạn tin nhắn "Nửa tiếng nữa tôi về" thì xóa sạch đi, sau đó đơn giản gửi "Được".
Sau đó, Lục Phong Thanh đi taxi để về, cái mà trước giờ cậu luôn tiếc tiền không dám đi.
Từ phim trường đến trụ sở Nhạc Ngu mất bốn mươi phút, Lục Phong Thanh theo lời Mạc Nguyệt Lãng nói đi lên phòng hội nghị ở lầu 25.
Lúc nhìn thấy địa điểm này, Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy Mạc Nguyệt Lãng muốn nói chuyện hotsearch trên Weibo với cậu, chỉ là cậu không nghĩ lúc vào phòng hội nghị, Khương Tuệ bình thường không thấy đâu cũng ở đây.
Mạc Nguyệt Lãng nhàn nhạc liếc qua Lục Phong Thanh, nói với Khương Tuệ: "Cậu ấy đến rồi."
Vẻ mặt của hắn không lạnh lẽo như hôm qua khi rời đi ở studio, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, Lục Phong Thanh không đoán được hắn còn giận không.
Khương Tuệ nhiệt tình vẫy tay với Lục Phong Thanh, nói rằng: "Mau tới đây ngồi."
Lục Phong Thanh gật đầu với Khương Tuệ, chào cô một tiếng "Chào chị Tuệ", sau đó kéo cái ghế kế bên Mạc Nguyệt Lãng ngồi xuống.
Trên bàn để laptop và một ít tài liệu, không khó để nhìn ra, trước khi Lục Phong Thanh đến, Mạc Nguyệt Lãng và Khương Tuệ đã nói chuyện một lúc.
Lục Phong Thanh yên lặng cởi túi máy ảnh ra, đặt sang một bên, nghiêm túc ngồi xuống, giống như người ngoài cuộc không có ý định lên tiếng. Cậu đoán rằng Khương Tuệ sẽ nói cho cậu chuyện gì nên nói với những người xung quanh, chuyện gì không nên nói.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù Mạc Nguyệt Lãng có bắt cậu làm gì, cậu cũng sẽ cố gắng phối hợp, dù sao cậu cũng đã chọc Mạc Nguyệt Lãng tức như vậy, vẫn nên bồi thường một chút.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, Khương Tuệ vừa mới mở miệng, đã làm cậu ngốc tại chỗ.
Khương Tuệ như hồ ly cười nói: "Tiểu Lục à, cậu nghĩ sao về việc làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng?"
Lục Phong Thanh sững sờ nói: "... Hả?"
Sau đó cậu còn chạy tới bậc thang đỡ Mạc Nguyệt Lãng, nhưng những việc sau đó không được tiết lộ, nên cậu cũng không bị lộ mặt.
Tuy nhiên trang phục của cậu dễ bị nhận ra, mọi người trong phòng làm việc chỉ cần biết ai đến studio và mặc áo Uniqlo kết hợp với Super Mario, thì có thể đoán ra cậu.
Tin tức này một truyền mười mười truyền trăm, ngay cả Quý Tôn đang ở trường quay đóng phim cũng biết Lục Phong Thanh thích Mạc Nguyệt Lãng.
"Thật sự không phải mà." Đây đã là lần thứ bảy Lục Phong Thanh nói câu này với Quý Tôn, ngữ khí lúc đầu là muốn nhanh chóng giải thích, lúc sau là móc tim móc phổi ra tỏ vẻ không nói dối, đến bây giờ thì không còn cảm xúc gì, cậu đã chết lặng.
"Tôi hiểu." Quý Tôn hiểu ý nở nụ cười, "Thích người không thể với tới, thì không dễ nói ra được."
Lục Phong Thanh thật sự không muốn giải thích nữa, cậu đưa camera tới trước mặt Quý Tôn, kiên nhẫn hỏi: "Anh xem thử mấy tấm tôi vừa chụp, mấy hình này có được không?"
Quý Tôn tùy tiện liếc nhìn, cơ bản không để bụng: "Ừ, có thể."
Lục Phong Thanh thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận cất camera đi, cuối cùng cũng tìm được thời điểm nói chuyện chính với Quý Tôn: "Tôi nghe nói nhiếp ảnh gia của anh nghỉ việc, anh có cần người mới không?"
"Cậu muốn làm nhiếp ảnh gia của tôi à?" Lông mày Quý Tôn nhếch lên, nhìn Lục Phong Thanh từ trên xuống, "Không phải cậu thích Mạc Nguyệt Lãng sao?"
Lục Phong Thanh: "..."
"Muốn là nhiếp ảnh gia của tôi cũng được." Quý Tôn chuyển đề tài, hướng về phía Lục Phong Thanh ngoắc ngón tay, ra hiệu để cậu nhích lại gần, "Tôi có mấy điều kiện."
Mỗi nghệ sĩ đều có một vài sở thích hoặc thói xấu, Lục Phong Thanh không để ý, chắc là Quý Tôn có yêu cầu riêng đối với nhân viên của mình. Cậu cúi người xuống, đến trước mặt Quý Tôn, trung thực đợi Quý Tôn nói tiếp.
Ánh mắt Quý Tôn lóe lên vẻ giảo hoạt, hắn hạ thấp giọng dùng âm thanh ám muội hỏi: "Cậu sẽ làm ấm giường à?"
Lục Phong Thanh sững sờ, kinh ngạc nhìn Quý Tôn.
"Tôi không phân biệt nam nữ." Ngón trỏ Quý Tôn lướt qua hàm dưới Lục Phong Thanh, hơi hất cằm lên, nói bên tai Lục Phong Thanh, "Để tôi xem cậu có phải là con mèo nhỏ ngây thơ không?"
Lục Phong Thanh đột ngột đứng dậy, không thể tin được trừng mắt nhìn Quý Tôn. Vẻ mặt của cậu vừa kinh ngạc vừa mờ mịt nhưng chủ yếu là sợ hãi, không biết rằng như thế càng khơi lên tâm trạng muốn bắt nạt của Quý Tôn.
"Để tôi dạy cậu một chút." Quý Tôn lười biếng dùng tay chống cằm, lấy ba ngón tay che môi, cố ý mập mờ nói: "Có khi còn theo đuổi được Mạc Nguyệt Lãng."
Cả người Lục Phong Thanh cứng đờ tại chỗ, lúc lâu sau mới hiểu được ý của Quý Tôn.
Ý nói là để hắn dạy cậu kĩ năng trên giường, sau đó dùng cơ thể quyến rũ Mạc Nguyệt Lãng sao?
Lục Phong Thanh xin thề cậu chưa từng có ý đồ xấu với Mạc Nguyệt Lãng, sao mà lời Quý Tôn nói ra cứ như vậy chứ?
Họ nói thỏ con tức giận sẽ cắn người, Lục Phong Thanh nhíu mày nắm chặt tay, kiên nhẫn nói: "Tôi không phải người như vậy!"
Mấy người đi ngang qua hai người đều tò mò nhìn sang.
Quý Tôn rút tay lại, mười ngón tay đan vào nhau để trên đùi, vẻ mặt chán nản nói: "Qua đây, tôi tin, cậu chắc chắn không có theo đuổi Mạc Nguyệt Lãng."
Thấy dáng vẻ này của Quý Tôn, Lục Phong Thanh mới thả lỏng người, nhưng vẫn hơi nhíu mày hỏi: "Có ý gì?"
"Mới vậy đã không chịu được, sao có thể làm tiểu tam được?" Quý Tôn "ai da" một tiếng, "Dáng vẻ trung thực này của cậu, sao có thể tranh chấp với quý phi chính cung được."
"Chính cung" trong miệng Quý Tôn đương nhiên là nói đến Tống Ninh, từ những gì hắn nói, xem ra danh tiếng của Tống Ninh không được tốt cho lắm.
Lục Phong Thanh không quan tâm Tống Ninh như thế nào, nhưng mà cậu cảm thấy Quý Tôn luôn coi Tống Ninh là người yêu của Mạc Nguyệt Lãng, trong lòng có hơi chán ghét.
Trước đó bị người khác hiểu lầm chen chân vào chuyện tình cảm của Mạc Nguyệt Lãng, Lục Phong Thanh chỉ giải thích chuyện của mình, không bao giờ nói tới chuyện của Mạc Nguyệt Lãng và Tống Ninh. Thứ nhất là bởi vì cậu cũng không biết rõ chuyện gì đã xảy ra, thứ hai là cậu không muốn nói chuyện của người khác sau lưng họ.
Nhưng lần này cậu thực sự không nhịn được, mím môi, nói với Quý Tôn: "Mạc Nguyệt Lãng với Tống Ninh không có đang yêu đương."
"Gì?" Ánh mắt Quý Tôn sáng lên, "Hai người bọn họ đã xảy ra chuyện gì?"
Ý đồ hóng chuyện này quá rõ ràng. Lục Phong Thanh ngoảnh mặt đi, trả lời: "Không biết."
"Dừng." Quý Tôn không nói gì kéo khóe miệng lại, khôi phục dáng vẻ chán nản, "Tôi coi như thấy rõ rồi, cậu không phải con mèo nhỏ cũng không phải còn thỏ nhỏ."
Đương nhiên không phải rồi, Lục Phong Thanh nghĩ thầm.
"Cậu là một con nhím nhỏ buồn bã." Quý Tôn bổ sung thêm. Sau khi nói xong, hắn dường như bị tài năng ẩn dụ của mình làm cảm động, tâm tình rất tốt nói rằng: "Chuyện nhiếp ảnh gia tôi sẽ cân nhắc, cậu chờ tin đi."
"Được." Không cần biết có hi vọng hay không, những gì Lục Phong Thanh có thể làm đều làm rồi. Cậu sửa sang lại dây đeo túi máy ảnh, lúc định rời đi thì Quý Tôn gọi cậu lại.
"Đúng rồi, vài ngày nữa Mạc Nguyệt Lãng sẽ là khách mời đến đây đóng vai người mẫu, chắc sẽ phải chụp tấm ảnh để spoil, có gì thì thôi báo cho cậu trước để cậu đến chụp ha?" Quý Tôn hỏi.
"Không cần." Trong lòng Lục Phong Thanh không hề gợn sóng từ chối lời đề nghị của Quý Tôn. Mạc Nguyệt Lãng còn chưa chấp nhận lời xin lỗi của cậu, chắc sẽ không muốn gặp cậu.
Nghĩ tới đây, Lục Phong Thanh vừa quay người đi, vừa lấy điện thoại ra xem.
Khung chat của Mạc Nguyệt Lãng còn dừng ở tin nhắn "Nói sau", cũng không biết khi nào mới có tin nhắn tiếp theo. Có điều lúc này khung chat đột nhiên di chuyển lên trên một đoạn, Lục Phong Thanh nhìn lại, suýt chút nữa nghĩ mình bị hoa mắt.
[Lãng: Đang ở đâu.]
Lục Phong Thanh đứng tại chỗ, nhanh chóng trả lời tin nhắn.
[nl: Phim trường]
[Lãng: Về công ty.]
[nl: Anh đang ở công ty à?]
Mới gửi tin nhắn đi, Lục Phong Thanh cảm thấy cậu hỏi vậy rất ngu. Nếu Mạc Nguyệt Lãng kêu cậu về công ty thì đương nhiên hắn đang ở công ty rồi.
[Bạn đã thu hồi một tin nhắn.]
[Lãng: Ừ.]
Ngón tay đang để trên màn hình của Lục Phong Thanh thoáng khựng lại, cậu vừa gõ đoạn tin nhắn "Nửa tiếng nữa tôi về" thì xóa sạch đi, sau đó đơn giản gửi "Được".
Sau đó, Lục Phong Thanh đi taxi để về, cái mà trước giờ cậu luôn tiếc tiền không dám đi.
Từ phim trường đến trụ sở Nhạc Ngu mất bốn mươi phút, Lục Phong Thanh theo lời Mạc Nguyệt Lãng nói đi lên phòng hội nghị ở lầu 25.
Lúc nhìn thấy địa điểm này, Lục Phong Thanh mơ hồ cảm thấy Mạc Nguyệt Lãng muốn nói chuyện hotsearch trên Weibo với cậu, chỉ là cậu không nghĩ lúc vào phòng hội nghị, Khương Tuệ bình thường không thấy đâu cũng ở đây.
Mạc Nguyệt Lãng nhàn nhạc liếc qua Lục Phong Thanh, nói với Khương Tuệ: "Cậu ấy đến rồi."
Vẻ mặt của hắn không lạnh lẽo như hôm qua khi rời đi ở studio, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, Lục Phong Thanh không đoán được hắn còn giận không.
Khương Tuệ nhiệt tình vẫy tay với Lục Phong Thanh, nói rằng: "Mau tới đây ngồi."
Lục Phong Thanh gật đầu với Khương Tuệ, chào cô một tiếng "Chào chị Tuệ", sau đó kéo cái ghế kế bên Mạc Nguyệt Lãng ngồi xuống.
Trên bàn để laptop và một ít tài liệu, không khó để nhìn ra, trước khi Lục Phong Thanh đến, Mạc Nguyệt Lãng và Khương Tuệ đã nói chuyện một lúc.
Lục Phong Thanh yên lặng cởi túi máy ảnh ra, đặt sang một bên, nghiêm túc ngồi xuống, giống như người ngoài cuộc không có ý định lên tiếng. Cậu đoán rằng Khương Tuệ sẽ nói cho cậu chuyện gì nên nói với những người xung quanh, chuyện gì không nên nói.
Cậu đã chuẩn bị tâm lý từ trước, dù Mạc Nguyệt Lãng có bắt cậu làm gì, cậu cũng sẽ cố gắng phối hợp, dù sao cậu cũng đã chọc Mạc Nguyệt Lãng tức như vậy, vẫn nên bồi thường một chút.
Chỉ là cậu không nghĩ tới, Khương Tuệ vừa mới mở miệng, đã làm cậu ngốc tại chỗ.
Khương Tuệ như hồ ly cười nói: "Tiểu Lục à, cậu nghĩ sao về việc làm bạn trai Mạc Nguyệt Lãng?"
Lục Phong Thanh sững sờ nói: "... Hả?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất