Dư Viễn

Chương 19: Ngựa gỗ 2

Trước Sau
Tắt máy quay xong, người đàn ông ôm Dư Viễn đến trước mặt con ngựa gỗ màu đen, anh không đặt Dư Viễn lên luôn mà dịu dàng hôn chóp mũi và khoé miệng Dư Viễn trước, an ủi: “Sản phẩm này có thể kích thích em quá mức, nếu em thật sự không chịu được thì gọi tên tôi.”

Người đàn ông xâm lược mà ấm áp như thế khiến Dư Viễn không biết phải làm sao, cậu vắt óc suy nghĩ hồi lâu mới nhớ được tên người này trên tấm danh thiếp, gọi là Trịnh Nhung.

Cực kỳ không quen, Dư Viễn không muốn hiểu biết quá rõ về người 419 với mình, hiện tại cậu không phải rất ghét Trịnh Nhung, thậm chí có thể nói Dư Viễn vô thức muốn thân thiết với anh hơn… Điều này khác xa với quá khứ, Dư Viễn không khỏi nghĩ, đây là 419 bình thường sao?

“Nghĩ lung tung gì đấy, không tập trung sẽ bị phạt.”

Dứt lời, người đàn ông bất ngờ đặt Dư Viễn lên lưng ngựa gỗ, vật lớn màu đen cứng rắn đột ngột cắm vào tao huyệt mẫn cảm của Dư Viễn!

“Ha a a a…!”

Dư Viễn mở lớn mắt, sợ hãi kêu lên, thứ vĩ đại trong cơ thể đâm quá sâu, nếu không phải tao huyệt cậu đã bị thao trước thì rất khó nuốt được thứ này.

Dư Viễn vô thức túm lấy người đàn ông bên cạnh, giương mắt hoảng sợ lắc đầu với anh:“Đừng, đừng, ô ưm… Nó quá lớn… Không ha a, sẽ rách mất…”

Người đàn ông cầm tay Dư Viễn, khẽ hôn đầu ngón tay cậu, ánh mắt thăm thẳm, khoé miệng nhếch lên: “Sẽ không đâu cục cưng, tôi sẽ khiến em cảm thấy thoải mái, khiến em không rời khỏi tôi được.”

Tất cả lực chú ý của Dư Viễn đều tập trung ở con ngựa gỗ, hoàn toàn không thấm câu nói của người đàn ông, cậu cố gắng tìm một tư thế thoải mái chút chút, dịch thể và nước tiểu trong tao huyệt còn chưa khô, bị vật chèn ép ngay lập tức tràn ra gốc đùi, vật cứng rắn dường như sắp tấn công đến điểm G Dư Viễn, cảm giác nửa vời giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến bò khắp người.

Mặt khác, người đàn ông không biết lấy điều khiển khi nào, liếc mắt ấn mấy phím trên đó, người đàn ông giữ chặt ngựa gỗ, nhìn hai chân Dư Viễn kẹp chặp bụng ngựa, hứng thú trong mắt bắt đầu dấy lên, ngón tay thong thả ấn nút khởi động.



Dư Viễn vẫn đang cố thích ứng đột nhiên cảm giác được vật rắn đang giật giật trong cơ thể mình, linh cảm xấu dâng lên, quả nhiên đến giây tiếp theo, vật rắn rung động ở cường độ cao! Hơn nữa vô số hạt đính trên thân vật rắn còn co duỗi!

“A a a ha a… Nhanh quá, á không a a…”

Con ngươi Dư Viễn dần dần tan rã, vô vàn khoái cảm nháy mắt trùm lấy lý trí, máy móc xoay tròn với hạt co rút liên tục khiến Dư Viễn thích đến kê ba lại thẳng đứng, điểm G bị chọc không thôi.

Nhưng đây mới chỉ là khởi đầu, người đàn ông thưởng thức Dư Viễn mất khống chế lắc đầu kêu rên, ánh mắt sâu như muốn nuốt chửng cậu, ngũ quan sắc bén ít biểu cảm chăm chú dõi theo Dư Viễn, giống như vĩnh viễn cũng thấy không đủ, anh vô thức mím chặt môi, ngay sau đó làm ra một hành động cực vô tình, ấn cái nút dưới tay.

Lúc này, toàn thân con ngựa rung lắc, Dư Viễn ngồi ở trên kinh hoảng cứng ngắc người rồi chậm rãi cảm nhận được ngựa gỗ đang lắc lư lên xuống, tốc độ càng lúc càng nhanh tựa như thiên lý mã phi nước đại, tần suất dao động của nó không hề kém cạnh tốc độ vật rắn trong cơ thể cậu!

Cả người Dư Viễn nghiêng ngả, cơ thể không tự chủ bay lên hạ xuống, nháy mắt như bị chọc thủng!

“Nha a a a… Đừng, đừng mà… thật đó, nha a a a không chịu nổi…”

Dư Viễn bị đâm xóc nảy liên tục, toàn bộ cơ thể bồng bềnh như lá rơi, kê ba phía trước vì khoái cảm mà phun ra dịch thể, Dư Viễn bị làm đến mệt mỏi, hai chân không quặp được bụng ngựa nữa, mặc kệ hết thảy, hoàn toàn đắm chìm trong biển dục vọng.

Dư Viễn mở lớn miệng thở dốc, cậu cảm giác như sắp không hít thở nổi nữa, bị thao đến không hít thở nổi, khoái cảm ồ ạt, cơ thể cậu không chịu được, chất lỏng men theo khoé miệng chảy ra, mi mắt Dư Viễn ướt át, phản ứng sinh lý khiến cậu không thể điều khiển bản thân.

Người đàn ông vẫn không nhúc nhích chỉ giữ chặt ngựa gỗ, ngọn lửa dục vọng trong mắt anh cháy hừng hực, anh muốn tất cả của Dư Viễn, anh muốn ánh mắt Dư Viễn chỉ có thể nhìn anh, sau đó hoàn toàn thuộc về anh!

Người đàn ông cởi quần áo bản thân ra, đến gần ngựa gỗ, trong mắt ngập *** nhìn Dư Viễn, anh không quan tâm tốc độ lắc lư của ngựa gỗ, nhanh chóng ngồi phía sau Dư Viễn, kê ba nóng bỏng nhắm thẳng vào hậu huyệt Dư Viễn, theo quán tính hạ xuống của Dư Viễn, kê ba một phát tiến vào!

Vật rắn của ngựa gỗ thao điểm G tao huyệt Dư Viễn, kê ba người đàn ông làm tuyến tiền liệt hậu huyệt, hai luồng khoái cảm trước sau khiến cơ thể Dư Viễn như bay lên, côn thịt lại phun ra lần nữa!



“Ha a a a… Xin anh, à không á… Đừng, đừng mà Trịnh… Trịnh Nhung, đừng ô a a a…”

Người đàn ông bị hút thích thở ra một hơi, nghe Dư Viễn động tình hét to tên anh, người đàn ông ôm trọn người trước mặt, nắm đầu nhũ cậu, cúi người ghé vào lỗ tai cậu nói: “Cục cưng nhịn thêm chút nữa, ồ, em thật chặt, làm em như thế nào cũng không đủ, em chỉ thuộc về tôi, em là của tôi!”

Người đàn ông đè cơ thể Dư Viễn, nương theo ngựa gỗ để xâm lược, anh ưỡn thắt lưng thao hậu huyệt Dư Viễn, nhất thời trong phòng tiếng nước “xì xì” vang lên không dứt, hai *** huyệt đều chảy ra *** thuỷ.

Hơi thở Dư Viễn dồn dập, hai mắt ngơ ngác, cậu cảm thấy lần này chắc chắn mình bị giết chết, quá sung sướng, cậu không biết rõ mình ở chỗ nào nữa, chỉ có thể bị động ngửa đầu rên rỉ, khoái cảm bao phủ cậu, đẩy cậu vào biển ***.

Người đàn ông phía sau xâm chiếm không hề kém, mỗi lần đều đâm đến nơi sâu nhất, mỗi lần đều đâm đến tuyến tiền liệt mẫn cảm.

“Không, ô a a a… Đừng, thật sự ha a không được nữa… Trịnh Nhung, nha a a ông xã… Xin anh, ô a a ông xã, ha a a a…”

Hốc mắt Dư Viễn đỏ hồng, cậu bị thao khóc, nước mắt không kìm được chảy xuống, cậu vừa khóc lóc xin tha vừa muốn bắn, kê ba đã bắn nhiều lần đương nhiên không thể bắn ra cái gì nữa, Dư Viễn khó chịu ngồi xuống, tiếp nhận hai thứ cứng rắn thao, cậu chỉ có thể thụ động lắc đầu khóc kêu.

Nghe thấy tiếng Dư Viễn khóc, người đàn ông căng thẳng, đẩy nhanh tốc độ dưới thân, đau lòng ôm Dư Viễn nói: “Cục cưng đừng khóc, xong ngay bây giờ, tin tôi.”

Dư Viễn lắc lắc đầu, khoái cảm xộc lên đầu, vừa khóc vừa hít khí: “Ô a a, đừng… Trịnh Nhung, Trịnh Nhung ô a, đừng mà a a a…”

Dư Viễn lại bị thao bắn, lần này cậu không bắn ra dịch thể màu trắng mà là nước tiểu, cậu bị thao bắn ra nước tiểu!

Hai tiểu huyệt vì Dư Viễn bắn ra nước tiểu mà thi nhau co rút, kẹp người đàn ông thét lớn một tiếng, ra sức đâm thẳng, rốt cuộc cũng phun vào chỗ sâu nhất bên trong Dư Viễn. Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau