Một Trăm Cách Ngăn Cản Thế Thân Chiếm Chỗ

Chương 11

Trước Sau
Nhìn những ảnh chụp bị rơi lung tung trên bàn, tâm Ngụy Khả Nhiên rơi xuống đáy cốc. Y trăm triệu lần không lường đến những chuyện y nghĩ rằng đã che giấu rất kỹ lại bị Đường Tây phát hiện, hơn nữa, lại có phản ứng bình tĩnh đến vậy.

"Cậu...tại sao cậu lại có những ảnh chụp này?" Ngụy Khả Nhiên cắn môi, hai mắt trừng trừng nhìn Đường Tây, đôi mắt lúc nào cũng có ánh nước lung chuyển lúc này tràn đầy kinh hoàng và bất an.

Giang Du duỗi tay xếp lại xấp ảnh, thu lại vào trong túi, "Hả? Những tấm ảnh này cậu chụp không phải để cho tôi xem sao?"

Gương mặt ủy khuất của Ngụy Khả Nhiên tức khắc cứng lại, những tấm ảnh đó y thừa dịp Kỳ Cẩm Hoàn không để ý mà chụp lại, về sau muốn dùng để kích thích Đường Tây, nhưng y không hề có ý định gửi cho Đường Tây trong thời điểm hiện tại!

Y không phải thằng khờ, Y không hề quên địa vị hiện tại của Đường Tây đối với Kỳ Cẩm Hoàn đặc biệt như thế nào. Y bây giờ chưa nắm được Kỳ Cẩm Hoàn trong tay, càng không ngu ngốc mà đi khiêu chiến với Đường Tây.

Nhưng dù có thế nào, bây giờ tất cả mọi chuyện đều bị Đường Tây phát hiện, y thật sự không dám suy nghĩ quá sâu xa, Đường Tây tại sao lại có những tấm ảnh đó, mà phản ứng của Đường Tây làm y không thể lý giải được.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngụy Khả Nhiên trong lòng bách chuyển thiên hồi, một lần nữa ngẩng đầu trên mặt đã che mờ nước mắt, vẻ mặt hổ thẹn, "Đường tiên sinh, thực xin lỗi, tôi, tôi cùng Cẩm Hoàn lúc ở bên nhau không, không hề biết đến sự tồn tại của cậu, hơn nữa...."

Xem màn trình diễn của Ngụy Khả Nhiên, Giang Du cười khẽ ra tiếng, "Xem ra cậu không nhìn rõ bản thân đang trong tình huống gì."

Nói xong, từ ghế đứng lên, đi đến trước mặt Ngụy Khả Nhiên, vươn tay nắm lấy cằm Ngụy Khả Nhiên, đánh giá khuôn mặt gần như đúc với Đường Tây, ở bên tai y nhẹ giọng nói, "Tôi không quan tâm cậu và Kỳ Cẩm Hoàn có quan hệ gì, cậu ở trong mắt tôi cùng lắm chỉ là thứ dùng để chơi đùa, không có tư cách bàn điều kiện với tôi."

Không biết có phải do ảo giác hay không, Giang Du luôn cảm thấy Ngụy Khả Nhiên trước mặt, với trong cốt truyện hệ thống cung cấp dường như có điểm gì đó không giống.

Tổng hợp lại một chút, kết quả chính là: càng ngu.

"Cậu không nhớ bản thân leo lên giường của Kỳ Cẩm Hoàn bằng cách nào sao?" Ngữ điệu Giang Du không nghe ra chút giận dữ, giống như nói đến chuyện không liên quan đến mình.

Ngụy Khả Nhiên bởi vì lời này mà gương mặt trắng bệch, bằng cách nào? Đương nhiên bằng khuôn mặt giống Đường Tây đến tám phần.

"Cậu muốn tìm Kỳ Cẩm Hoàn vạch trần tôi? Cậu cứ việc đi, sợ là chờ cậu nói xong, tư cách bạn giường cậu cũng giữ không được."

"Có thời gian ở trước mặt tôi diễn vai đáng thương, không bằng đọc thêm sách đi, làm phong phú cái đầu trống rỗng của cậu, thông minh lên rồi không chừng có thể đào chút tiền trên người Kỳ Cẩm Hoàn, tranh thủ lúc cậu ta còn hứng thú với cậu."

"À, đúng rồi, nghe nói cậu cũng rất thích vilolin? Là vì tôi sao? Muốn trở thành tôi à, hoặc là, muốn thay thế tôi?" Đôi mắt Giang Du nhìn Ngụy Khả Nhiên rõ ràng mang ý cười, nhưng lời lẽ từng câu từng chữ đều là mỉa mai trào phúng.

"Tôi khuyên cậu nên từ bỏ thì hơn. Rốt cuộc, cái loại đồ chơi như cậu, học cũng lãng phí thời gian, làm bẩn âm nhạc." Nói xong câu đầy ác ý, Giang Du nhẹ giọng cười khẽ, không chút do dự xoay người rời đi.

Căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình Ngụy Khả Nhiên vẫn duy trì tư thế đứng tại chỗ, lòng bàn tay y bị nắm chặt đến rỉ máu, nhưng y cũng chẳng cảm nhận được chút đau đớn nào.

Vừa rồi từng câu Giang Du nói lọt vào tai hệt như hàng trăm lưỡi dao sắt bén đâm vào y, đâm y thương tích đầy mình, máu tươi đầm đìa



Dựa vào cái gì? Y mới là nhân vật chính, y mới là người đứng cùng một chỗ với Kỳ Cẩm Hoàn, là người có sự nghiệp lẫn tình yêu, là người chiến thắng nhân sinh.

Tại sao lại biến thành thế này, tại sao hiện tại y lại bị một tên Đường Tây pháo hôi đoản mệnh nhục nhã đến như vậy? Đến cùng y đã mắc phải sai lầm gì?

Ngụy Khả Nhiên trong đầu mảnh hỗn loạn, ký ức kiếp trước lẫn kiếp này chồng chéo lên nhau, không phân biệt được đâu mới là hiện thực.

Chẳng lẽ, y thực ra mới là pháo hôi?

Ý niệm này vừa xuất hiện, Ngụy Khả Nhiên như bị kim đâm, đau đến mức trên trán xuất hiện một tầng mồ hôi tinh mịn.

Hoảng hốt qua đi, y giống như nghe được như có tiếng nói vang lên bên tai.

Không, không phải như thế, cậu mới là nhân vật chính, Đường Tây chỉ là pháo hôi mà thôi, người chiến thắng cuối cùng sẽ là cậu.

Ngụy Khả Nhiên dần dần khôi phục lý trí, đôi mắt vì hoảng hốt mà vẩy đục đã khôi phục trong trẻo, đúng vậy, y mới là vai chính của thế giới này, y mới là người thắng nhân sinh.

Đường Tây, nếu hôm nay Đường Tây có tự tin như vậy, y sẽ chứng minh cho cậu thấy, những việc Đường Tây làm được, Ngụy Khả Nhiên y cũng có thể làm được, không những vậy mà còn tốt hơn.

Nam nhân, sự nghiệp âm nhạc sớm muộn gì cũng có ngày, y muốn Đường Tây tận mắt mà nhìn, nhìn vị trí của cậu bị thay thế, quang minh chính đại đứng ở bên cạnh Kỳ Cẩm Hoàn là y.

- ----

Giang Du nhìn thanh tiến độ từ 30% nhảy thẳng lên 57%.

Lúc Giang Du tâm tình đang tốt đẹp, trong đầu lại vang lên âm thanh máy móc.

"Cảnh báo, giá trị phẫn nộ của Ngụy Khả Nhiên đạt đến 80%, nếu giá trị phẫn nộ đạt 100%, sinh mệnh ký chủ sẽ nguy hiểm."

Bước ra khỏi thang máy, thần sắc Giang Du bất biến, ở trong đầu thử cùng hệ thống liên hệ, "Nếu muốn hoàn thành nhiệm vụ, khiến cho đối tượng điên cuồng là điều phải làm, chỉ khi ý chí chiến đấu của Ngụy Khả Nhiên đạt đến đỉnh điểm, lý trí bị nghiền nát, thì tiến độ hoàn thành mới được đẩy nhanh."

Hệ thống nghe Giang Du phân tích, thật lâu cũng không phản hồi lại, tựa hồ cam chịu với cách làm của Giang Du.

Giang Du thả lỏng khẩu khí, trên thực tế Giang Du cũng không sợ Ngụy Khả Nhiên sẽ làm gi cậu, nguyên nhân vô cùng đơn giản, lúc cậu làm diễn viên từng diễn qua không ít động tác đánh võ.

Mà tính cậu rất cầu toàn, muốn tốt thì phải càng tốt hơn, cho nên mỗi khi quay chụp một bộ điện ảnh mới thì cậu cũng đi học thêm kỹ năng mới, lúc trước đóng phim võ thuật hành động vì muốn động tác mình lên hình thêm sống động xinh đẹp, Giang Du cố tình đi theo một vị võ sư để học tập.

Chỉ số thông minh của cậu cũng không giống với nguyên chủ, dĩ nhiên luôn có tâm đề phòng với Ngụy Khả Nhiên, muốn dùng phương pháp thô sơ như vậy lấy mạng của cậu, không phải cậu có ý coi thường, nhưng Ngụy Khả Nhiên từ trên xuống dưới tay chân trói gà còn không chặt, một mình cậu hai ba cái cũng thừa sức đánh bay y.

Mới vừa bước ra khỏi cửa công ti, đã thấy Đường Bắc lái xe ung dung đậu trước cửa công ti, không muốn chút ngượng ngùng, thấy cậu bước ra, còn sợ cậu không thấy mình mà nhiệt tình ấn còi xe.



Giang Du ngại ngùng sờ mũi, ở cửa xe ngồi vào.

"Anh à, anh làm gì mà lâu vậy, em sắp đói chết rồi. Đúng rồi, người cùng anh nói chuyện là ai, nhìn thật sự rất giống anh, đừng có nói cha ở ngoài lăng nhăng trộm sinh đứa con riêng bên ngoài chứ?" Đường Bắc nửa oán nửa đùa nói.

Nghe em trai nói vậy, Giang Du buồn cười, vươn tay gõ lên đầu Đường Bắc, "Nói hưu nói vượn, thằng nhóc như em đừng có nhọc lòng. Thế nào, nghĩ xong hôm nay muốn ăn gì chưa?"

Che vị trí bị anh gõ đầu, Đường Bắc ánh mắt ai oán nhìn Đường Tây, "Mấy nhà hàng lớn nhỏ ở đây đều ăn hết rồi, ăn đến mức phát ngán."

Nghiêm túc tự cai xong đai an toàn cho mình, Giang Du ánh mắt di động, hơi trầm ngâm, báo vị trí cho Đường Bắc, "Đại lộ Mục Dã giao với đường Hoa Phong cách đó 500 mét có nhà hàng mới khai trương, nghe bảo đồ ăn chỗ đó không tồi, không gian cũng tốt."

Đường Bắc vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Đường Tây từ trên xuống dưới, trêu chọc nói, "Làm sao anh biết được? Em hằng ngày đều ra ra vào vào các nhà hàng khách sạn cũng chưa từng nghe nói qua, anh mới từ nước ngoài trở về sao mà biết được, thật không hổ là người 'sành ăn', ở nước ngoài chắc phải chịu nhiều khổ cực rồi."

"Mau đi nhanh đi, vừa rồi còn than sắp đói chết kia mà." Giang Du cười mắng một câu.

Giang Du trong đầu nhẩm lại nhà hàng đó cũng chỉ mới khai trương được ba ngày, huống hồ chủ nhà hàng cũng không chạy quảng cáo tuyên truyền, cho nên đừng nói đến Đường Bắc, ngay cả bản thân cha Đường cũng chưa biết đến sự tồn tại của nó.

Mà Giang Du biết đến nhà hàng này phần lớn cũng nhờ cốt truyện của hệ thống cung cấp. Chủ nhà hàng này là đối tác lần này của nhà cậu, Kỳ tam gia, Kỳ Mục.

Cậu không những biết nhà hàng này, mà còn biết được nhà hàng này chuẩn bị trình diễn một vở kịch lớn, mà việc hắn làm đơn giản là dẫn theo đứa em ngốc nhà mình đi xem náo nhiệt thôi.

Chạy xe mất tầm 30 phút, cuối cùng cũng đến nhà hàng Giang Du chỉ.

Từ bên ngoài nhìn vào không thấy nhà hàng này có điểm gì đặc biệt, nhưng khi bước vào không gian bên trong sẽ thấy được sự khác biệt rõ rệt như trời với đất.

Lôi kéo em trai đi ngốc nghếch nhìn xung quanh, nhân viên phục vụ hướng dẫn hai người tìm chỗ ngồi, hai người chọn ngồi ở tầng ba, xuyên qua cửa sổ lớn sát đất có thể quan sát toàn cảnh dưới lầu.

Giang Du thật sự vừa lòng, đúng là vị trí hoàn hảo để xem kịch.

Theo ý kiến đề cử của cậu nhân viên, Giang Du qua loa chọn mấy món đặc chưng của nhà hàng, rồi lập tức nhét thực đơn vào lòng Đường Bắc.

Ước chừng khoảng mười lăm phút, xuyên qua cửa sổ sát đất có thể thấy rõ dưới lầu dừng lại một đoàn xe màu đen. Đợi cho người đàn ông trong xe bước xuống, tiếp theo là vệ sĩ lục tục bảo vệ xung quanh người nọ cũng xuống theo, một chiếc xe Lamborghini màu đỏ lóa mắt xuất hiện ở phía sau đoàn xe.

Giang Du cong cong khóe môi, kịch chính thức mở màn rồi.

- ----

Tác giả có lời muốn nói: Máy tính tui bị hỏng, mấy bản thảo cũng mất luôn, tâm tui muốn hỏng theo rồi. Chương này xong rồi, cuối chương muốn tâm sự một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau