Chương 45: Phá thổ (02) : Trở lại 1997
Bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng là một nhà bảo tàng tư nhân khá nổi tiếng, tọa lạc ngay giữa trung tâm B thị.
Nơi đây thực ra có một chỗ càng nổi danh hơn cả bản thân nhà bảo tàng, đó là nhà hàng ngầm dưới đất của nó, là một nhà hàng trứ danh rất nổi tiếng trên mạng của B thị, bởi vì trang trí rất có cách điệu nghệ thuật, rất nhiều danh nhân giới thời trang thích đến đây dùng cơm kiêm chụp ảnh.
“Trước lúc chết lẽ ra nên chè chén một bữa no say trong nhà hàng bảo tàng Tê Tượng, sẵn tiện chụp cái di ảnh luôn.” Vệ Đông vừa phun mật vàng xong lập tức đã bị ba cô em chân dài xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt.
Hai người lúc này đang bước lên mấy bậc thang đi vào bảo tàng Tê Tượng, ba cô em chân dài bước lên cầu thang, càng hiển lộ dáng người mềm mại uyển chuyển.
“Mày tọng nhiêu đó còn chưa đủ nữa?” Kha Tầm xoa xoa cái bụng căn phồng “Tới giờ tao vẫn chưa hiểu, ba cái bánh quẩy hai cái hotteok bốn cái trứng luộc nước trà lại thêm ba bát đậu hũ hoa chúng nó làm cách nào chui lọt vào bụng tao.”
“Bà nội tao từng nói, trước lúc ra đi nên ăn cho thiệt no.” Vệ Đông khẽ huýt sáo với âm lượng chỉ mỗi hắn nghe thấy, lẽo đẽo theo sau ba cô em chân dài phía trước, quay đầu gọi thằng bạn chí cốt của mình “Lẹ lên nào hoàng nhi, ai bảo thó cái trứng của trẫm chi!”
Kha Tầm lười biếng đi theo phía sau, bữa sáng hôm nay thật là ăn quá nhiều, bởi vì không xác định thứ chờ đợi mình ở bức tranh tiếp theo là cái gì, có thể là mấy ngày không có cơm ăn, hoặc nói không chừng có cơm nhưng không phải cho người ăn.
Vệ Đông ợ một cái, vẻ mặt có chút hưng phấn “Mày ngó ba ẻm đi, dòm tướng hoặc là học múa không cũng là người mẫu, quả nhiên không hỗ là B thị, lê-vồ mỹ nữ cũng cao hơn hẳn.”
Kha Tầm vẻ mặt thờ ơ “Mày đây là tính đi theo con đường đáng khinh cho tới chết à.”
Vệ Đông cố ý toét miệng cười đến vô cùng đáng khinh, nhưng lại không che giấu được nét bi thương sầu muộn chân thật ẩn phía sau.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chốc lát nữa thôi là bọn họ phải đi vào bức tranh thứ ba…
***
Hai người dùng vé mời đi vào nhà bảo tàng, Vệ Đông từ đại sảnh lầu một ngước nhìn lên, thấy được phòng triển lãm số năm trên lầu, dưới chân trù trừ khựng lại, Kha Tầm bên cạnh cũng không đi.
“Mày đây là tính đứng chờ nghênh giá đại lão sao…” Vệ Đông còn chưa nói xong, đột nhiên thấy ánh mắt Kha Tầm trở nên lạnh tanh.
Vệ Đông hướng về bên kia nhìn lại “Kia chẳng phải là Sa Liễu sao? Hai cô nhỏ lùn lùn bên cạnh là ai vậy?”
Sa Liễu cũng nhìn thấy hai người bọn họ, đáy mắt thoáng có chút phức tạp, rồi lại lập tức mỉm cười bước tới chào hỏi “Hai anh đến rồi à?”
Kha Tầm sắc mặt hết sức khó coi “Cô dẫn theo người quen đến đây sao?”
Sa Liễu có hơi chần chừ một chút, lại nhanh chóng lắc đầu “Chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, xem như duyên phận thôi!”
Hai cô gái vóc dáng thấp cười nói với Sa Liễu “Cảm ơn cậu đã giới thiệu, tụi tớ đi trước nha?”
Sa Liễu gật đầu, chào tạm biệt hai cô gái.
Đến cả Vệ Đông lúc này cũng lờ mờ hiểu ra được, trong lòng nghĩ cô gái này lòng dạ không đơn giản, chưa gì mà đã bắt đầu suy xét kiếm người vào tranh cùng mình rồi.
“Hai cô gái kia vốn không phải đi cùng nhau đúng không?” Kha Tầm đột nhiên hỏi.
Sa Liễu nghe vậy ngớ ra, lập tức bình tĩnh nét mặt, đưa tay đẩy đẩy mắt kính “Làm sao tôi biết, người ta tự tới hỏi đường tôi, bảo là chuyên môn đến đây để xem tác phẩm triển lãm của họa sĩ Lạc Tân,” Nói xong còn chìa tay đưa cho hai người xem quyển brochure tuyên truyền mà bảo tàng mỹ thuật phát cho khách ghé thăm “Tác phẩm của Lạc Tân hôm nay sẽ được trưng bày trong ở bộ các phòng triển lãm lầu hai.”
“Nói vậy tức là hôm nay phòng triển lãm số 5 sẽ có rất nhiều người?” Vệ Đông ngẩng đầu nhìn đám người đang ùa vào phòng triển lãm số 5 “Tao nhìn mà nhức đầu dùm “chủ mưu” kia luôn ấy, người nhiều như vậy chọn kiểu gì giờ.”
“Đãi cát lọc vàng thôi.” Kha Tầm ngồi xổm người cột lại dây giày chạy của mình, tuy rằng biết rõ sau khi vào tranh sẽ bị cưỡng chế thay đổi quần áo trên người, nhưng trước khi hành động phải cột chặt dây giày đã là thói quen nhiều năm qua của cậu rồi.
Sa Liễu cảm thấy đứng đây thảo luận về “chủ mưu sau lưng” một cách không kiêng dè gì như vậy giống như có phần “bất kính”, liền không xen miệng tham dự nữa mà xoay người đi về phía thang cuốn “Chúng ta đi mau đi.”
Kha Tầm cùng Vệ Đông đứng chờ một lát mới bước lên thang cuốn, Vệ Đông không nhịn được hỏi “Kha Nhĩ, sao mày biết hai cô gái lúc nãy vốn không đi cùng nhau?”
“Kha Nhĩ là cái quỷ gì?”
“Kha Nam Đạo Nhĩ (*) gọi tắt ớ, Kha Nhi, về sau mày sẽ là Kha Nhĩ.”
Kha Tầm “bị buộc thành Kha Nhĩ” giải thích cho Vệ Đông nghe về phân tích của mình “Hai cô gái Sa Liễu chọn trúng đều là mẫu người thấp bé nhỏ con, hơn nữa nhìn mặt đều có vẻ là không nhiều kinh nghiệm xã hội, yếu thế hơn Sa Liễu nhiều lắm, có thể nhìn ra mục tiêu của Sa Liễu không phải là lựa chọn người có năng lực để hợp tác, mà cố ý chọn những người yếu kém.”
“Tại sao lại chọn yếu kém ta?” Vệ Đông hỏi xong câu này giống như cũng tự hiểu được “Cô ta là muốn tìm kẻ chết thay cho mình sao?”
“Đại khái chắc là vậy, nhưng kẻ chết thay tốt nhất phải là những người đơn độc một mình, nếu chọn hai người quen nhau, rất có thể bọn họ sẽ hợp lực cắn ngược lại cô ta.”
“Ồ…” Vệ Đông lập tức hiểu rõ “Phụ nữ thông minh quả thực là đáng sợ…”
Kha Tầm dời mắt nhìn sang cái balô hai vai đeo sau lưng Vệ Đông “Mới nãy lên xe lửa quên hỏi, mày mang theo cái gì trong túi đấy?”
“Lần này tao cố ý lựa chọn, tất cả đều là hoa quả tự nhiên, thêm một ít bánh mì với bánh quy vân vân, dù cho “Tranh Mưu” có “thoái hóa” chúng nó trở về trạng thái nguyên thủy cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc dùng ăn.” Vệ Đông trực tiếp gọi kẻ chủ mưu sau tranh gọi tắt thành Tranh Mưu “Còn lại, toàn bộ đều là giấy vệ sinh.”
Về giấy vệ sinh, Kha Tầm quả thực lý giải rất sâu sắc, bản thân cậu cũng xách theo ba cuộn giấy to—— trong bức tranh lần trước bọn họ thật sự rất thảm, đều phải dùng lá cây cùng vụn đá “xử lý”, hoa cúc thiếu điều muốn xòe thành mẫu đơn…
Hai người đi lên lầu hai, nhìn thấy cửa phòng triển lãm số 5 bị đẩy mở ra, một đám học sinh xem triển lãm cười cười nói nói từ bên trong đi ra ngoài, hai người vẻ mặt đơ đơ liếc nhìn nhau: Cái đựu? Nguyền rủa ác độc của “Tranh Mưu” đã kết thúc rồi sao?
Hai người bước đến trước cánh cửa gỗ thô cao to khép kín phòng triển lãm số 5, nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện lúc này lại chẳng có người tính đi vào phòng triển lãm này.
Cắn răng một cái, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh sáng mới nãy nhìn thấy bên trong toàn bộ đều biến mất, chào đón hai người họ chính là bóng tối vô cùng quen thuộc.
Cửa sau lưng tự động đóng lại, giờ thì có muốn cũng đẩy không ra.
Chung quy là chạy không khỏi sợi dây vận mệnh, tranh mưu chỉ là đang chờ đợi những tốp người có số lượng thích hợp mà thôi.
Trong bóng đêm, Kha Tầm mở to mắt, muốn nhìn rõ bức tranh treo trên tường, lại đột ngột bị một chùm sáng mãnh liệt rọi vào suýt nữa là mù luôn hai mắt, chỉ phải cố gắng tập trung thị lực, nháy cũng cũng không nháy mắt chằm chằm nhìn hình vẽ đang dần trôi đi theo lốc xoáy tròn, chỉ thấy một loạt những hình ảnh như là cảnh sinh hoạt đời thường mơ hồ không rõ, có cửa sổ bằng gỗ xưa cũ, có quạt điện kiểu cũ, có em bé tươi cười rạng rỡ ở ngoài sân chơi nhảy dây thun…
***
Lúc hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, thế giới trước mắt cũng hoán đổi thành cảnh phố phường náo nhiệt, đường lộ trải nhựa đen to gồ ghề kiểu ngày xưa, mấy chiếc xe hơi vuông vuông vức vức mẫu mã lỗi thời, mấy người bán hàng rong bày gánh đẩy xe ven đường, gần đó có một ngôi trường tiểu học hình như mới vừa tan học, xung quanh lác đác mấy đứa trẻ con cổ đeo khăn quàng đỏ bu năm tụm ba bên mấy quầy hàng ven đường, tranh nhau mua quà vặt cùng đồ chơi mà mình ưa thích.
“Đây… Chúng ta đây là vào rồi hay chưa vào á?” Vệ Đông nhìn quanh bốn phía, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy phong cách của bức tranh này hoàn toàn khác biệt hẳn với hai bức tranh trước đó “Mày nhìn xem, đây thật không phải là góc phố nào đó trong mấy khu đô thị cũ ở B thị sao?”
Kha Tầm cẩn thận quan sát một lát “Mày nghĩ mấy trường tiểu học hiện đại tan học thầy cô yên tâm để bọn nhỏ tự ra về à?”
Vệ Đông nhìn sang bên đường, nơi đó có hai cô em ăn mặc mô-đen có hàng lông mày mỏng cong như lá liễu, chân xỏ giày bánh mì với cái đế dày cộm, cũng cảm giác được thời đại của nơi góc đường này có chút không đúng lắm.
Kha Tầm phát hiện trong túi quần thể dục mình đang mặc giống như có nhét cái gì đó, liền lôi ra nhìn, là một tấm giấy quảng cáo, nhìn chất giấy cũng khá xưa cũ, bên trên có in quảng cáo “Chung cư Xuân Duẩn cho thê phòng ở giá rẻ”.
Vệ Đông cũng moi được từ trong túi áo jean của mình một tờ quảng cáo y chang, xem ra mục tiêu cần đến của họ chính là chung cư Xuân Duẩn.
“Nè nè, các đóa hoa của tổ quốc, mấy đứa biết chung cư Xuân Duẩn nằm ở đâu không?” Vệ Đông cười tủm tỉm hỏi hai đứa bé học sinh tiểu học vừa mới mua hai tấm hình Saint Seiya bên đường.
Đứa bé vô cùng lễ phép trả lời hắn “Đi thẳng về phía trước rẽ một cái, nằm trên đường Xuân Duẩn đấy ạ.”
Đứa bé bên cạnh lại xen vào bổ sung một câu “Chung cư Xuân Duẩn sắp giải tỏa rồi, ba của tớ bảo chỗ đó sắp xây một nhà bảo tàng mỹ thuật lớn ơi là lớn!”
Kha Tầm nhìn thời gian in trên tờ quảng cáo, lại hỏi “Bây giờ chú sẽ kiểm tra trí nhớ của hai đứa nha, ai có thể nói ra đáp án hôm nay là ngày mấy?”
Mấy bé học sinh tiểu học thời đại này không cảnh giác người lạ quá mức như sau này, vì muốn chứng minh trí nhớ của mình rất tốt, một em lập tức to giọng trả lời “Hôm nay là ngày 12 tháng 6!”
Đứa bé bên cạnh lại bổ sung thêm “Hôm nay là ngày 12 tháng 6 năm 1997!”
“Cảm ơn mấy đứa nha!” Vệ Đông không biết moi đâu từ trong túi ra hai cái kẹo gum “Đây là quà thưởng cho hai đứa!”
Hai đứa bé rất lễ phép đáp lại hắn “Con cảm ơn chú, cô bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác! Tạm biệt hai chú!”
Nói xong liền cùng nhau rời đi.
Kha Tầm vẩy vẩy tờ giấy quảng cáo trên tay, bên trên in thời gian là: 12 tháng 6 năm 1996.
“Mày nha, lén giấu kẹo gum TaTa hồi nào vậy?”
“Mấy thứ tao mang theo đều biến thành mỹ thực năm 80 rồi, trong túi tao còn có kẹo nổ nè, kẹo xí muội với cả bim bim nữa, mày chọn cái nào?”
“…”
Hoàng hôn dần dần buông xuống, hai người dựa theo lời hướng dẫn của hai em học sinh đi thẳng đến phía trước rẽ sang đường Xuân Duẩn, phố xá nơi này khá hẹp, cửa hàng hai bên đường xưa cũ lắm rồi, nhưng lại không nhìn ra dấu vết giống như sắp bị giải tỏa.
Vệ Đông còn có chút hoảng hốt nói “Chỗ này nhìn giống Sơn Thành ghê, mấy ngã tư toàn là dốc.”
Kha Tầm vẻ mặt có phần cảnh giác nhìn cửa hàng hai bên đường lúc này đã bắt đầu lên đèn, nhỏ giọng nói “Không phải dốc nhiều, mà nãy giờ vẫn luôn đi xuống sườn dốc.”
Vệ Đông còn chưa kịp hiểu được lời này nghĩa là gì, đã thấy phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc với tạo hình kỳ lạ —— một tòa nhà trụ tròn, có lẽ là bị giới hạn bởi năng lực xây dựng thời ấy, nên xây cũng không cao lắm, tầm sáu bảy tầng gì đó.
Lúc này đã là hoàng hôn tối muộn, nên hai người bọn họ nhìn không được rõ ràng lắm, lại cứ cảm giác tòa kiến trúc hình tròn kia có cái gì đó rất cổ quái.
Ngoài cổng tòa nhà hình trụ có treo một tấm biển khá bắt mắt —— Chung Cư Xuân Duẩn.
Hai người không ai tính đi vào, đều đứng lại trước cửa chung cư đợi người.
Bọn họ không thể tự mình vào trước, nhất định phải chờ mười ba người đầy đủ mới có thể đi vào.
Kha Tầm nãy giờ nghĩ mãi mà không ra, tại sao hai người họ không trực tiếp xuất hiện trước cửa chung cư, mà phải lần từ khu phố bên kia hỏi thăm rồi mới tìm tới đây, hay là phạm vi giới hạn của bức tranh này lớn như vậy?
“Theo lý mà nói lẽ ra chúng nên xuất hiện trực tiếp ở trước cổng chung cư Xuân Duẩn mới đúng.” Vệ Đông cũng nghĩ đến vấn đề này.
“Chắc là do chúng ta tới sớm.” Kha Tầm đưa mắt nhìn phố xá lạnh lùng, tuy hai bên đường cửa hàng đều là đèn đuốc sáng trưng, nhưng người đi đường lại rất thưa thớt.
“Cô nàng Sa Liễu kia đúng là lắm chiêu, tao tưởng cô ta vào phòng triển lãm số 5 từ nãy rồi, ai ngờ là lén lút trốn ở bên ngoài quan sát.” Vệ Đông hừ cười một tiếng.
Gió thổi có chút lạnh, Kha Tầm cắm tay vào túi quần “Tao vẫn cảm thấy rất lạ, chúng ta tuy tới sớm nhưng hoàn toàn có thể đứng trước cửa chờ, tại sao lại để chúng ta xuất hiện ở tuốt bên kia? Hơn nữa thời gian trên quảng cáo cũng không đúng nữa, kia đã là quảng cáo của một năm trước rồi.”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt không rõ ràng ở xa xa, loáng thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn đang đi tới, Kha Tầm khẽ cong khóe miệng, để lộ ý cười trong vô thức…
__________
Chú thích
(*) Kha Nam Đạo Nhĩ : Conan Doyle. Kha Nhĩ chắc có thể viết là Cole, từ Kha Nhĩ (Kē-ěr) này đọc tương tự như Kha Nhi (Kē-ér).
(*) Xuân Duẩn : nghĩa là măng mùa xuân
Dưới có cái ảnh mới nhặt đc bên weibo =w= mn dòm nó tưởng tượng cái chung cư kia ha
Nơi đây thực ra có một chỗ càng nổi danh hơn cả bản thân nhà bảo tàng, đó là nhà hàng ngầm dưới đất của nó, là một nhà hàng trứ danh rất nổi tiếng trên mạng của B thị, bởi vì trang trí rất có cách điệu nghệ thuật, rất nhiều danh nhân giới thời trang thích đến đây dùng cơm kiêm chụp ảnh.
“Trước lúc chết lẽ ra nên chè chén một bữa no say trong nhà hàng bảo tàng Tê Tượng, sẵn tiện chụp cái di ảnh luôn.” Vệ Đông vừa phun mật vàng xong lập tức đã bị ba cô em chân dài xinh đẹp hấp dẫn tầm mắt.
Hai người lúc này đang bước lên mấy bậc thang đi vào bảo tàng Tê Tượng, ba cô em chân dài bước lên cầu thang, càng hiển lộ dáng người mềm mại uyển chuyển.
“Mày tọng nhiêu đó còn chưa đủ nữa?” Kha Tầm xoa xoa cái bụng căn phồng “Tới giờ tao vẫn chưa hiểu, ba cái bánh quẩy hai cái hotteok bốn cái trứng luộc nước trà lại thêm ba bát đậu hũ hoa chúng nó làm cách nào chui lọt vào bụng tao.”
“Bà nội tao từng nói, trước lúc ra đi nên ăn cho thiệt no.” Vệ Đông khẽ huýt sáo với âm lượng chỉ mỗi hắn nghe thấy, lẽo đẽo theo sau ba cô em chân dài phía trước, quay đầu gọi thằng bạn chí cốt của mình “Lẹ lên nào hoàng nhi, ai bảo thó cái trứng của trẫm chi!”
Kha Tầm lười biếng đi theo phía sau, bữa sáng hôm nay thật là ăn quá nhiều, bởi vì không xác định thứ chờ đợi mình ở bức tranh tiếp theo là cái gì, có thể là mấy ngày không có cơm ăn, hoặc nói không chừng có cơm nhưng không phải cho người ăn.
Vệ Đông ợ một cái, vẻ mặt có chút hưng phấn “Mày ngó ba ẻm đi, dòm tướng hoặc là học múa không cũng là người mẫu, quả nhiên không hỗ là B thị, lê-vồ mỹ nữ cũng cao hơn hẳn.”
Kha Tầm vẻ mặt thờ ơ “Mày đây là tính đi theo con đường đáng khinh cho tới chết à.”
Vệ Đông cố ý toét miệng cười đến vô cùng đáng khinh, nhưng lại không che giấu được nét bi thương sầu muộn chân thật ẩn phía sau.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chốc lát nữa thôi là bọn họ phải đi vào bức tranh thứ ba…
***
Hai người dùng vé mời đi vào nhà bảo tàng, Vệ Đông từ đại sảnh lầu một ngước nhìn lên, thấy được phòng triển lãm số năm trên lầu, dưới chân trù trừ khựng lại, Kha Tầm bên cạnh cũng không đi.
“Mày đây là tính đứng chờ nghênh giá đại lão sao…” Vệ Đông còn chưa nói xong, đột nhiên thấy ánh mắt Kha Tầm trở nên lạnh tanh.
Vệ Đông hướng về bên kia nhìn lại “Kia chẳng phải là Sa Liễu sao? Hai cô nhỏ lùn lùn bên cạnh là ai vậy?”
Sa Liễu cũng nhìn thấy hai người bọn họ, đáy mắt thoáng có chút phức tạp, rồi lại lập tức mỉm cười bước tới chào hỏi “Hai anh đến rồi à?”
Kha Tầm sắc mặt hết sức khó coi “Cô dẫn theo người quen đến đây sao?”
Sa Liễu có hơi chần chừ một chút, lại nhanh chóng lắc đầu “Chỉ là ngẫu nhiên gặp phải, xem như duyên phận thôi!”
Hai cô gái vóc dáng thấp cười nói với Sa Liễu “Cảm ơn cậu đã giới thiệu, tụi tớ đi trước nha?”
Sa Liễu gật đầu, chào tạm biệt hai cô gái.
Đến cả Vệ Đông lúc này cũng lờ mờ hiểu ra được, trong lòng nghĩ cô gái này lòng dạ không đơn giản, chưa gì mà đã bắt đầu suy xét kiếm người vào tranh cùng mình rồi.
“Hai cô gái kia vốn không phải đi cùng nhau đúng không?” Kha Tầm đột nhiên hỏi.
Sa Liễu nghe vậy ngớ ra, lập tức bình tĩnh nét mặt, đưa tay đẩy đẩy mắt kính “Làm sao tôi biết, người ta tự tới hỏi đường tôi, bảo là chuyên môn đến đây để xem tác phẩm triển lãm của họa sĩ Lạc Tân,” Nói xong còn chìa tay đưa cho hai người xem quyển brochure tuyên truyền mà bảo tàng mỹ thuật phát cho khách ghé thăm “Tác phẩm của Lạc Tân hôm nay sẽ được trưng bày trong ở bộ các phòng triển lãm lầu hai.”
“Nói vậy tức là hôm nay phòng triển lãm số 5 sẽ có rất nhiều người?” Vệ Đông ngẩng đầu nhìn đám người đang ùa vào phòng triển lãm số 5 “Tao nhìn mà nhức đầu dùm “chủ mưu” kia luôn ấy, người nhiều như vậy chọn kiểu gì giờ.”
“Đãi cát lọc vàng thôi.” Kha Tầm ngồi xổm người cột lại dây giày chạy của mình, tuy rằng biết rõ sau khi vào tranh sẽ bị cưỡng chế thay đổi quần áo trên người, nhưng trước khi hành động phải cột chặt dây giày đã là thói quen nhiều năm qua của cậu rồi.
Sa Liễu cảm thấy đứng đây thảo luận về “chủ mưu sau lưng” một cách không kiêng dè gì như vậy giống như có phần “bất kính”, liền không xen miệng tham dự nữa mà xoay người đi về phía thang cuốn “Chúng ta đi mau đi.”
Kha Tầm cùng Vệ Đông đứng chờ một lát mới bước lên thang cuốn, Vệ Đông không nhịn được hỏi “Kha Nhĩ, sao mày biết hai cô gái lúc nãy vốn không đi cùng nhau?”
“Kha Nhĩ là cái quỷ gì?”
“Kha Nam Đạo Nhĩ (*) gọi tắt ớ, Kha Nhi, về sau mày sẽ là Kha Nhĩ.”
Kha Tầm “bị buộc thành Kha Nhĩ” giải thích cho Vệ Đông nghe về phân tích của mình “Hai cô gái Sa Liễu chọn trúng đều là mẫu người thấp bé nhỏ con, hơn nữa nhìn mặt đều có vẻ là không nhiều kinh nghiệm xã hội, yếu thế hơn Sa Liễu nhiều lắm, có thể nhìn ra mục tiêu của Sa Liễu không phải là lựa chọn người có năng lực để hợp tác, mà cố ý chọn những người yếu kém.”
“Tại sao lại chọn yếu kém ta?” Vệ Đông hỏi xong câu này giống như cũng tự hiểu được “Cô ta là muốn tìm kẻ chết thay cho mình sao?”
“Đại khái chắc là vậy, nhưng kẻ chết thay tốt nhất phải là những người đơn độc một mình, nếu chọn hai người quen nhau, rất có thể bọn họ sẽ hợp lực cắn ngược lại cô ta.”
“Ồ…” Vệ Đông lập tức hiểu rõ “Phụ nữ thông minh quả thực là đáng sợ…”
Kha Tầm dời mắt nhìn sang cái balô hai vai đeo sau lưng Vệ Đông “Mới nãy lên xe lửa quên hỏi, mày mang theo cái gì trong túi đấy?”
“Lần này tao cố ý lựa chọn, tất cả đều là hoa quả tự nhiên, thêm một ít bánh mì với bánh quy vân vân, dù cho “Tranh Mưu” có “thoái hóa” chúng nó trở về trạng thái nguyên thủy cũng sẽ không ảnh hưởng đến việc dùng ăn.” Vệ Đông trực tiếp gọi kẻ chủ mưu sau tranh gọi tắt thành Tranh Mưu “Còn lại, toàn bộ đều là giấy vệ sinh.”
Về giấy vệ sinh, Kha Tầm quả thực lý giải rất sâu sắc, bản thân cậu cũng xách theo ba cuộn giấy to—— trong bức tranh lần trước bọn họ thật sự rất thảm, đều phải dùng lá cây cùng vụn đá “xử lý”, hoa cúc thiếu điều muốn xòe thành mẫu đơn…
Hai người đi lên lầu hai, nhìn thấy cửa phòng triển lãm số 5 bị đẩy mở ra, một đám học sinh xem triển lãm cười cười nói nói từ bên trong đi ra ngoài, hai người vẻ mặt đơ đơ liếc nhìn nhau: Cái đựu? Nguyền rủa ác độc của “Tranh Mưu” đã kết thúc rồi sao?
Hai người bước đến trước cánh cửa gỗ thô cao to khép kín phòng triển lãm số 5, nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện lúc này lại chẳng có người tính đi vào phòng triển lãm này.
Cắn răng một cái, đưa tay đẩy cánh cửa gỗ ra, ánh sáng mới nãy nhìn thấy bên trong toàn bộ đều biến mất, chào đón hai người họ chính là bóng tối vô cùng quen thuộc.
Cửa sau lưng tự động đóng lại, giờ thì có muốn cũng đẩy không ra.
Chung quy là chạy không khỏi sợi dây vận mệnh, tranh mưu chỉ là đang chờ đợi những tốp người có số lượng thích hợp mà thôi.
Trong bóng đêm, Kha Tầm mở to mắt, muốn nhìn rõ bức tranh treo trên tường, lại đột ngột bị một chùm sáng mãnh liệt rọi vào suýt nữa là mù luôn hai mắt, chỉ phải cố gắng tập trung thị lực, nháy cũng cũng không nháy mắt chằm chằm nhìn hình vẽ đang dần trôi đi theo lốc xoáy tròn, chỉ thấy một loạt những hình ảnh như là cảnh sinh hoạt đời thường mơ hồ không rõ, có cửa sổ bằng gỗ xưa cũ, có quạt điện kiểu cũ, có em bé tươi cười rạng rỡ ở ngoài sân chơi nhảy dây thun…
***
Lúc hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, thế giới trước mắt cũng hoán đổi thành cảnh phố phường náo nhiệt, đường lộ trải nhựa đen to gồ ghề kiểu ngày xưa, mấy chiếc xe hơi vuông vuông vức vức mẫu mã lỗi thời, mấy người bán hàng rong bày gánh đẩy xe ven đường, gần đó có một ngôi trường tiểu học hình như mới vừa tan học, xung quanh lác đác mấy đứa trẻ con cổ đeo khăn quàng đỏ bu năm tụm ba bên mấy quầy hàng ven đường, tranh nhau mua quà vặt cùng đồ chơi mà mình ưa thích.
“Đây… Chúng ta đây là vào rồi hay chưa vào á?” Vệ Đông nhìn quanh bốn phía, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy phong cách của bức tranh này hoàn toàn khác biệt hẳn với hai bức tranh trước đó “Mày nhìn xem, đây thật không phải là góc phố nào đó trong mấy khu đô thị cũ ở B thị sao?”
Kha Tầm cẩn thận quan sát một lát “Mày nghĩ mấy trường tiểu học hiện đại tan học thầy cô yên tâm để bọn nhỏ tự ra về à?”
Vệ Đông nhìn sang bên đường, nơi đó có hai cô em ăn mặc mô-đen có hàng lông mày mỏng cong như lá liễu, chân xỏ giày bánh mì với cái đế dày cộm, cũng cảm giác được thời đại của nơi góc đường này có chút không đúng lắm.
Kha Tầm phát hiện trong túi quần thể dục mình đang mặc giống như có nhét cái gì đó, liền lôi ra nhìn, là một tấm giấy quảng cáo, nhìn chất giấy cũng khá xưa cũ, bên trên có in quảng cáo “Chung cư Xuân Duẩn cho thê phòng ở giá rẻ”.
Vệ Đông cũng moi được từ trong túi áo jean của mình một tờ quảng cáo y chang, xem ra mục tiêu cần đến của họ chính là chung cư Xuân Duẩn.
“Nè nè, các đóa hoa của tổ quốc, mấy đứa biết chung cư Xuân Duẩn nằm ở đâu không?” Vệ Đông cười tủm tỉm hỏi hai đứa bé học sinh tiểu học vừa mới mua hai tấm hình Saint Seiya bên đường.
Đứa bé vô cùng lễ phép trả lời hắn “Đi thẳng về phía trước rẽ một cái, nằm trên đường Xuân Duẩn đấy ạ.”
Đứa bé bên cạnh lại xen vào bổ sung một câu “Chung cư Xuân Duẩn sắp giải tỏa rồi, ba của tớ bảo chỗ đó sắp xây một nhà bảo tàng mỹ thuật lớn ơi là lớn!”
Kha Tầm nhìn thời gian in trên tờ quảng cáo, lại hỏi “Bây giờ chú sẽ kiểm tra trí nhớ của hai đứa nha, ai có thể nói ra đáp án hôm nay là ngày mấy?”
Mấy bé học sinh tiểu học thời đại này không cảnh giác người lạ quá mức như sau này, vì muốn chứng minh trí nhớ của mình rất tốt, một em lập tức to giọng trả lời “Hôm nay là ngày 12 tháng 6!”
Đứa bé bên cạnh lại bổ sung thêm “Hôm nay là ngày 12 tháng 6 năm 1997!”
“Cảm ơn mấy đứa nha!” Vệ Đông không biết moi đâu từ trong túi ra hai cái kẹo gum “Đây là quà thưởng cho hai đứa!”
Hai đứa bé rất lễ phép đáp lại hắn “Con cảm ơn chú, cô bảo không được tùy tiện nhận đồ của người khác! Tạm biệt hai chú!”
Nói xong liền cùng nhau rời đi.
Kha Tầm vẩy vẩy tờ giấy quảng cáo trên tay, bên trên in thời gian là: 12 tháng 6 năm 1996.
“Mày nha, lén giấu kẹo gum TaTa hồi nào vậy?”
“Mấy thứ tao mang theo đều biến thành mỹ thực năm 80 rồi, trong túi tao còn có kẹo nổ nè, kẹo xí muội với cả bim bim nữa, mày chọn cái nào?”
“…”
Hoàng hôn dần dần buông xuống, hai người dựa theo lời hướng dẫn của hai em học sinh đi thẳng đến phía trước rẽ sang đường Xuân Duẩn, phố xá nơi này khá hẹp, cửa hàng hai bên đường xưa cũ lắm rồi, nhưng lại không nhìn ra dấu vết giống như sắp bị giải tỏa.
Vệ Đông còn có chút hoảng hốt nói “Chỗ này nhìn giống Sơn Thành ghê, mấy ngã tư toàn là dốc.”
Kha Tầm vẻ mặt có phần cảnh giác nhìn cửa hàng hai bên đường lúc này đã bắt đầu lên đèn, nhỏ giọng nói “Không phải dốc nhiều, mà nãy giờ vẫn luôn đi xuống sườn dốc.”
Vệ Đông còn chưa kịp hiểu được lời này nghĩa là gì, đã thấy phía trước xuất hiện một tòa kiến trúc với tạo hình kỳ lạ —— một tòa nhà trụ tròn, có lẽ là bị giới hạn bởi năng lực xây dựng thời ấy, nên xây cũng không cao lắm, tầm sáu bảy tầng gì đó.
Lúc này đã là hoàng hôn tối muộn, nên hai người bọn họ nhìn không được rõ ràng lắm, lại cứ cảm giác tòa kiến trúc hình tròn kia có cái gì đó rất cổ quái.
Ngoài cổng tòa nhà hình trụ có treo một tấm biển khá bắt mắt —— Chung Cư Xuân Duẩn.
Hai người không ai tính đi vào, đều đứng lại trước cửa chung cư đợi người.
Bọn họ không thể tự mình vào trước, nhất định phải chờ mười ba người đầy đủ mới có thể đi vào.
Kha Tầm nãy giờ nghĩ mãi mà không ra, tại sao hai người họ không trực tiếp xuất hiện trước cửa chung cư, mà phải lần từ khu phố bên kia hỏi thăm rồi mới tìm tới đây, hay là phạm vi giới hạn của bức tranh này lớn như vậy?
“Theo lý mà nói lẽ ra chúng nên xuất hiện trực tiếp ở trước cổng chung cư Xuân Duẩn mới đúng.” Vệ Đông cũng nghĩ đến vấn đề này.
“Chắc là do chúng ta tới sớm.” Kha Tầm đưa mắt nhìn phố xá lạnh lùng, tuy hai bên đường cửa hàng đều là đèn đuốc sáng trưng, nhưng người đi đường lại rất thưa thớt.
“Cô nàng Sa Liễu kia đúng là lắm chiêu, tao tưởng cô ta vào phòng triển lãm số 5 từ nãy rồi, ai ngờ là lén lút trốn ở bên ngoài quan sát.” Vệ Đông hừ cười một tiếng.
Gió thổi có chút lạnh, Kha Tầm cắm tay vào túi quần “Tao vẫn cảm thấy rất lạ, chúng ta tuy tới sớm nhưng hoàn toàn có thể đứng trước cửa chờ, tại sao lại để chúng ta xuất hiện ở tuốt bên kia? Hơn nữa thời gian trên quảng cáo cũng không đúng nữa, kia đã là quảng cáo của một năm trước rồi.”
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt không rõ ràng ở xa xa, loáng thoáng xuất hiện một bóng người cao lớn đang đi tới, Kha Tầm khẽ cong khóe miệng, để lộ ý cười trong vô thức…
__________
Chú thích
(*) Kha Nam Đạo Nhĩ : Conan Doyle. Kha Nhĩ chắc có thể viết là Cole, từ Kha Nhĩ (Kē-ěr) này đọc tương tự như Kha Nhi (Kē-ér).
(*) Xuân Duẩn : nghĩa là măng mùa xuân
Dưới có cái ảnh mới nhặt đc bên weibo =w= mn dòm nó tưởng tượng cái chung cư kia ha
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất